Trang

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Vạn sự đều có nhân duyên, cưỡng cầu cũng không đạt được

Vạn Sự Đều Có Nhân Duyên, Cưỡng Cầu Cũng Không Đạt Được

“Vạn Sự Hữu Nhân, Cường Cầu Bất Đắc”
(Wang Jiayi / The Epoch Times)
Lương Vũ Đế vào thời còn chưa hiển vinh, ông đã từng gặp qua một người rất nghèo khổ. Sau khi Lương Vũ Đế lên ngôi, một ngày khi ông đang dạo chơi thì phát hiện ra người nghèo trước kia đang kéo thuyền bên bờ sông. Lương Vũ Đế bèn tới trước mặt ông ta hỏi thăm, mới biết người này vẫn nghèo khó như trước kia, ông bèn nói: “Ngày mai ông đến gặp ta, ta cho ông làm huyện lệnh”
Ngày thứ hai, người này đi tìm gặp Lương Vũ Đế nhưng không gặp được. Sau đó người đó lại tiếp tục đi xin gặp vài lần nữa, nhưng đều gặp các sự cố và rồi cuối cùng anh ta vẫn không thể gặp được.
Có rất nhiều người thông qua tu luyện mà xuất hiện công năng, họ có thể nhìn thấy được nguyên nhân và hậu quả của một số việc, người nghèo khổ kia có biết được một vị tăng nhân như vậy, nên anh ta muốn đi tìm vị tăng nhân ấy để thỉnh giáo nguyên nhân của sự việc này.
Khi anh ta đi tới nơi ở của vị tăng nhân, chưa kịp mở miệng nói, vị tăng nhân đã biết anh ta đến để hỏi việc gì, bèn nói với anh ta: “Có phải anh không đạt được chức vị huyện lệnh nên đến đây để hỏi nguyên nhân đúng không ? Anh không thể nào có được chức vị đó đâu ! Bởi vì trong kiếp trước, Lương Vũ Đế từng là một vị trại chủ, khi ấy anh từng viết thư hứa rằng sẽ ủng hộ 500 quan tiền, nhưng đến cuối thì anh lại không giữ lời hứa gửi tiền cho ông ấy, cho nên hôm nay ông ta chỉ hứa hẹn trao chức quan cho anh mà thôi, rốt cuộc anh cũng chẳng đạt được đâu !”
Người này cuối cùng đã hiểu ra được nhân duyên trong chuyện này, nên không tiếp tục đi tìm Lương Vũ Đế nữa, mà Lương Vũ Đế cũng chẳng hề đi tìm anh ta.
Chả trách Phật Gia nói rằng “Con người sống trong cõi mê”. Những sự việc mà chúng ta gặp trong cuộc sống hàng ngày không có gì là ngẫu nhiên, đều là có quan hệ nhân quả, chỉ có những người tu luyện khai trí khai huệ mới có thể nhìn thấy được nó. Vả lại, rất nhiều sự việc không chỉ nhờ ý chí của con người mà có thể thay đổi, tất cả những cố gắng tranh đấu và chấp trước đau khổ chỉ tạo ra nghiệp lực cho bản thân mà thôi, không thể từ căn bản mà giải quyết vấn đề. Vì thế con người nên biết “Kính Thiên tri mệnh”, “Tùy kỳ tự nhiên”, không nên quá ư chấp trước và truy cầu thì mới được.

Cánh cửa Từ trường và Thời gian

Phát Hiện về ‘Cánh Cửa Từ Trường’ và ‘Cánh Cửa Thời Gian’ Kết Nối Thời Không

Các nhà khoa học Anh và Mỹ đã phát hiện ra phía trên Nam Cực, "thời gian cửa" (Hình: Guo Xuezhi / The Epoch Times)
Các nhà khoa học Anh và Mỹ đã phát hiện ra phía trên Nam Cực có “cửa thời gian ” (Hình: Guo Xuezhi / The Epoch Times)
Những nghiên cứu về sự sai biệt của thời gian, trước giờ đều gây ra sự đau đầu cho các nhà khoa học khi nghiên cứu về lĩnh vực này. Người ta đã phát hiện có các vật thể bay không xác định tới trái đất, giống như các đĩa bay của người ngoài hành tinh (UFO), nói đến là đến, nói đi là đi, trong nháy mắt có thể biến đi mất không còn dấu vết, đối với những hiện tượng này, người ta có thể nghiêm túc suy nghĩ về khái niệm tồn tại của những không gian và thời gian khác nhau vốn đã không còn là điều thần thoại. Kỳ thực, những nghiên cứu của giới khoa học cũng đã nhận thức ra [Cánh cửa từ trường], [Cánh cửa thời gian] quả thật là có tồn tại
[Cánh cửa từ trường] đích thực có tồn tại, mỗi ngày đóng mở 10 lần
Theo nghiên cứu của các nhà khoa học Mỹ, họ phát hiện sự truyền tải năng lượng của [Cánh cửa từ trường] xác thực tồn tại, giữa địa cầu và mặt trời có thể di chuyển với tốc độ cực nhanh. Mở [Cánh cửa từ trường] này giống như tiến nhập vào [Đường thông thần bí] của một quả cầu từ trường, từ đó có thể trực tiếp đi đến phần mặt ngoài của mặt trời
Hàng không vũ trụ Mỹ (NASA) và trường đại học IOWA đã cùng nhau hợp tác nghiên cứu, qua thăm dò và phân tích số liệu từ vệ tinh THEMIS và POLAR của NASA, thêm cả vệ tinh từ hàng không vũ trụ ESA của Châu Âu, họ phát hiện ở những nơi cách trái đất hàng vạn km, có rất nhiều [Khu vực khuếch tán điện tử] (electron diffusion regions), còn gọi là sự tồn tại của điểm X, mỗi ngày nó đóng mở 10 lần, có tác dụng giống như là một con đường tắt giữa trái đất và mặt trời
Giáo sư Jack Scudder của trường đại học IOWA đã chỉ ra, cánh cửa này là nơi liên kết giữa từ trường trái đất và từ trường của mặt trời, giữa hai nơi hình thành một đường thông không gì có thể ngăn cản được. Những cửa vào này không những không nhìn thấy, mà còn không ổn định và rất khó nhận ra, mỗi ngày nó đóng mở 10 lần, thời gian đóng và mở cũng không tuân theo quy luật gì, thời gian mở cũng không xác định. Nhưng nếu cánh cửa đó được mở, thì có thể truyền đi năng lượng với vận tốc cực lớn đến nơi cách xa 150 triệu km về phía mặt trời, cũng vì tốc độ cực nhanh như vậy nên có thể dẫn tới khởi phát những trận bão từ.
NASA dự định năm 2014 sẽ khởi động [Kế hoạch vòng khí từ đa tiêu chuẩn] (MMM), phái đi 4 con tàu vũ trụ đi quanh trái đất, theo dõi sự khai mở của [Cánh cửa từ trường], tính toán giải thích nguyên lý sự giao giới của từ trường, tìm hiểu xem làm thế nào để có thể hình thành được đường thông đạo.
Phát hiện [Cánh cửa thời gian] trên vùng trời tại Châu Nam Cực 
Tại thời điểm mười năm trước, Các nhà khoa học gia tại 2 nước Anh và Mỹ đã tiến hành nghiên cứu vấn đề khoa học [Cánh cửa thời gian] tại Châu Nam Cực từ khi họ bất ngờ phát hiện ra một điều chấn động. Nhà vật lý học người Mỹ Maryland, McLean và những người nghiên cứu của ông đã chú ý đến những vòng xoáy sương mù màu khói trắng trên bầu trời Châu Nam Cực, hơn nữa vòng xoáy này lại không theo tiến trình của thời gian mà biến đổi, cũng không di động. Từ đó họ bắt đầu đi vào nghiên cứu về những sự biến đổi của thời không. Báo Chân Lý của Nga đã có báo cáo về sự phát hiện đáng kinh ngạc này.
Có những không gian và thời gian khác nhau đồng thời tồn tại
Aurora phía trên Nam Cực (NASA)
Aurora (cực quang) phía trên Nam Cực (NASA)
Theo tờ báo Chân Lý của Nga, các nhà khoa học của Anh và Mỹ đã tới Châu Nam Cực để tiến hành khảo sát, họ bắn ra một quả cầu khí tượng, hướng vào những vòng xoáy sương mù màu khói trắng, khi vừa mới bắn vào, quả cầu đột ngột tăng tốc và thăng lên, sau đó nhanh chóng biến mất. Một lúc sau, những nhân viên nghiên cứu dùng chiếc dây thừng được buộc sẵn vào quả cầu để kéo nó quay trở lại. Nhưng … điều khiến mọi người chấn động sửng sốt chính là … đồng hồ được gắn trên quả khí cầu lại hiển thị thời gian 30 năm trước đây ! Một điều ngạc nhiên nữa là những thiết bị đo trên khí cầu không hề bị hỏng, những nhân viên nghiên cứu tiếp tục thực hiện vài lần thí nghiệm tương tự, nhưng lần nào cũng cho thấy thời gian bị đẩy lùi trở lại, trên đồng hồ hiển thị là thời gian trong quá khứ. Hiện tượng này được gọi là [Cánh cửa thời gian], những nhân viên nghiên cứu đã báo cáo kết quả cho Nhà Trắng. Người ta cho rằng những vòng xoáy không ngừng tại Châu Nam Cực kia chính là những con đường dẫn đến những thời đại khác
Một thời gian dài sau đó, hiện tượng thời gian bất thường này vẫn tiếp tục được nghiên cứu. Việc hãng hàng không vũ trụ NASA tổ chức nghiên cứu phát hiện [Cánh cửa từ trường] và việc phát hiện [Cánh cửa thời gian] 10 năm trước tại Nam Cực đã hiển hiện ra những sự việc đầy bí ẩn, cho thấy sự ảo diệu của các hiện tượng tự nhiên về sự tồn tại của những thời không khác nhau.

Loại bỏ tâm tật đố

Loại bỏ tâm tật đố

Bài viết của một học viên Đại Pháp ở nước ngoài
[MINH HUỆ 16-02-2014] Tâm tật đố của tôi đã không ngừng phát triển kể từ khi tôi buông lơi sự tu luyện của mình, và tôi khá lo lắng về nó. Khi một học viên khác được khen ngợi trước mặt tôi, tôi nghĩ: Tôi tốt hơn cô ấy, tại sao bạn không nhìn thấy điều đó? Tôi luôn luôn nhấn mạnh về bản thân mình trong khi nói chuyện.
Tôi cũng nhận ra rằng tôi không hạnh phúc khi người khác có điều gì đó tốt. Sư phụ đã giảng trongChuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ bẩy:
“… người khác nếu [có điều gì] tốt, thì thay vì cảm thấy mừng cho họ, người ta lại thấy bất bình trong tâm. Nó sẽ xuất hiện vấn đề này.”
Tôi biết đó là tâm tật đố của tôi, vì tôi không thể chịu nổi khi người khác tốt hơn tôi. Vì vậy tôi quyết định loại bỏ tâm này.
Để loại bỏ tâm này là một quá trình cực kỳ đau đớn. Một ngày kia, tôi nhìn thấy một học viên đi đến nhà người hàng xóm của tôi, người này cũng là một học viên. Tâm tật đố của tôi lập tức xuất hiện và tôi nghĩ: Tại sao bạn lại đi đến nhà cô ấy mà không đến nhà tôi? Tại sao bạn không chào tôi khi bạn đi ngang qua nhà tôi? Tôi luôn luôn đối xử tốt với bạn cơ mà. Tôi đã không thể vượt qua nó. Tôi cố gắng thoát khỏi nó, nhưng không thể, vì chấp trước này quá mạnh.
Sau đó tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi và nói trong tâm mình rằng: “Sư phụ ơi, xin hãy giúp con vì đệ tử của Ngài có những tư tưởng xấu mà con không thể vượt qua được.” Suy nghĩ của tôi đã dần dần tốt hơn, nhưng sau một lúc, chấp trước này lại quay trở lại. Sau đó tôi nghĩ rằng nó không đúng, và tôi phải bỏ nó đi. Nhưng tâm trí của tôi không tĩnh lại được, tôi biết rằng vật chất màu đen này bám vào tôi thật chặt và ngăn tôi loại bỏ nó.
Sư phụ đã giảng:
“Vấn đề tâm tật đố rất nghiêm trọng, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến vấn đề chúng ta có thể tu viên mãn được hay không. Nếu tâm tật đố không dứt bỏ, thì hết thảy các tâm người ta tu luyện được đều biến thành yếu nhược. Có một quy định, rằng trong tu luyện nếu người ta không vứt bỏ được tâm tật đố thì không đắc chính quả, tuyệt đối không đắc chính quả.” (Chuyển Pháp Luân, Bài giảng thứ bẩy)
Chiều hôm đó, tâm tật đố của tôi nổi lên nhiều lần, vì vậy tôi phải không ngừng loại bỏ nó. Tôi cố gắng chiến thắng nó trong tâm mình. Phần biết của tôi quyết tâm rằng tôi không muốn bản thân phạm sai lầm này. Tôi thậm chí không muốn lắng nghe nó. Mặc dù tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng có vẻ như tôi vẫn không thành công. Tôi lại cầu xin Sư phụ giúp tôi một lần nữa: “Thưa Sư phụ, đệ tử của Ngài đang cầu xin sự giúp đỡ của Ngài một lần nữa. Tà ác muốn tiêu diệt đệ tử của Ngài, nhưng con muốn theo Ngài và trở về ngôi nhà thật sự của con.”
Cả buổi chiều, tôi đã không ngừng tật đố, và đã liên tục phải loại bỏ nó. Tôi gần như đã thất bại vài lần và không muốn tiếp tục nữa.  Đúng lúc đó, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ: “Cát xả phi tự kỷ” (Hồng Ngâm II, Khứ chấp). Lý do tôi cảm thấy đau đớn là vì nghiệp lực màu đen này đang được lấy ra khỏi tôi.
Một buổi tối sau trải nghiệm này, tôi đi đến một điểm du lịch để giảng chân tướng. Một học viên được một học viên khác ca ngợi ngay trước mặt tôi, nhưng lần này tôi không còn cảm thấy không vui nữa. Thay vào đó, tôi cũng ca ngợi học viên này. Tôi đã loại bỏ được tâm tật đố. Thật là một cảm giác tuyệt vời và tôi chưa từng trải nghiệm cảm giác này trước đây! Tôi cảm thấy thật tự tại khi không có cảm giác tật đố và tâm trí tôi cũng được bình yên.
Tối đó khi tôi đả toạ, tâm trí tôi trở nên tĩnh lặng, và trạng thái tu luyện của tôi đã thay đổi. Tôi trở nên bình tĩnh khi đọc sách, phát chính niệm và luyện các bài công pháp. Sư phụ đã giảng:
“Hễ tâm tính chư vị đề cao, thì thân thể chư vị sẽ phát sinh biến đổi to lớn; hễ tâm tính chư vị đề cao lên; thì vật chất của thân thể chư vị bảo đảm sẽ biến đổi. Biến đổi gì? Những truy cầu chấp trước những thứ xấu của mình, chư vị sẽ quẳng chúng đi.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã khóc khi nhẩm đoạn Pháp này của Sư phụ.

Đăng ngày 31-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chủ Nhật, 30 tháng 3, 2014

Khỏi bệnh nhiệm mầu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng

Việc khỏi bệnh nhiệm màu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng (Phần 1)


Bài viết của Mã Trung Ba, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2013] Tháng 03 năm 1998 tôi mắc bệnh hoại tử chỏm xương đùi. Do máu đến xương bị tắc, khớp hông của tôi bị hoại tử và tôi mất khả năng đi lại. Khi tình trạng của tôi xấu đi, tôi chỉ có thể bò trên sàn. Tôi mất hết hy vọng.
Vào tháng 03 năm 1999, phần xương bị hoại của tôi phục hồi một cách kỳ diệu chỉ ba ngày sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cả khu xóm nóng lên với tin tức đáng chú ý này.
Ảnh trên cô Mã Trung Ba, ảnh dưới cô Mã Trung Ba và con gái.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đến đồn công an địa phương để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi cũng đến Bắc Kinh để đòi quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Kết quả là tôi bị bắt giữ và bị tra tấn trong trại lao động cưỡng bức tai tiếng Vạn Gia trong 8 tháng.
Là phụ nữ, tôi bị ném vào phòng giam nam và bị đánh đập tàn nhẫn và tra tấn ở đó. Việc này khiến tôi bị sốt hơn 20 ngày. Một bên ngực tôi cũng bị nhiễm trùng và chảy mủ.
Tôi được thả ra sau khi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Không có bệnh viện nào nhận tôi, vì các bác sỹ không nhìn thấy tia hy vọng nào. Tuy nhiên với sự giúp đỡ của Sư phụ Lý và các đồng tu, tôi hoàn toàn bình phục. Đó thực sự là một thần tích.
Cuộc đời tôi vĩnh viễn gắn liền với Pháp Luân Công.
1. Bị bại liệt ở tuổi 20 và chỉ chờ chết
Giờ đây tôi đã 42 tuổi. Tôi sống ở quận A Thành, thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang. Sau khi tôi bị hoại tử chỏm xương đùi nghiêm trọng vào năm 1998, gia đình tôi đã phải bán nhà để chi trả tiền thuốc men cho tôi. Dù được chạy chữa, tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ. Cuối cùng, tôi chỉ có thể bò.
Cơn đau ở xương gây nên tình trạng mất ngủ về đêm. Tồi tệ hơn, không chỉ chân tôi bị đau, mà cả tay và thân thể cũng bị ảnh hưởng. Tôi không thể cầm bất kỳ vật gì và thậm chí cần phải có người giúp cho ăn, cho uống.
Một lần, tôi đánh rơi bát và cơm rơi vãi trên giường. Một người thân của tôi chỉ định bảo tôi hãy cẩn thận hơn. Tuy nhiên, khi trông thấy mặt tôi đẫm lệ, cô ấy nói: “Không sao.”
Tôi thật không tin nổi là mình lại bị tàn tật ở tuổi 20.
Lần cuối tôi đến bệnh viện là vào ngày 06 tháng 02 năm 1999. Chị tôi đưa tôi đến tầng hai của Viện Nghiên cứu hoại tử phương Nam. Tôi ngước nhìn bác sỹ từ dưới sàn nhà, nhưng ông giữ im lặng.
Với hy vọng mong manh, tôi hỏi: “Bác sỹ, khi nào cháu nên đến để chụp CT cắt lớp lần tới?” Với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, bác sỹ trả lời: “Tám tháng nữa”
“Tám tháng!” Tôi nghĩ. Gia đình tôi đã khánh kiệt, vì tiêu quá nhiều tiền vào thuốc thang cho tôi, và tôi không dám về nhà để sống với bố mẹ.
Cuộc sống trở thành một thứ xa xỉ đối với tôi.
Chồng tôi quyết định bỏ rơi tôi và con gái. Anh biết rằng tình trạng của tôi không có tia hy vọng nào. Tôi nắm tay anh và cầu xin: “Em biết em sẽ sớm ra đi. Chúng ta chỉ còn lại 4.000 tệ. Hãy để dành nó cho anh và con gái chúng ta. Bây giờ em cần sự chăm sóc của anh. Anh có thể giúp em những ngày cuối đời không?” Anh ta từ chối và lấy đi 2.000 tệ.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cơn đau dữ dội thường xuyên ám ảnh tôi. Tôi nghe thấy bố mẹ thì thầm: “Chúng ta không thể không làm gì mà chỉ nhìn con chịu đựng. Chúng ta có thể bán căn nhà ở quê với giá 2.000 đến 3.000 tệ.”
Các anh em trai thay phiên nhau cõng tôi nếu tôi phải ra ngoài. Tôi không muốn bố mẹ mình khánh kiệt và không muốn là một gánh nặng cho anh chị em. Tôi khóc suốt ngày đêm. Nhiều lần, vào buổi sáng tôi nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe và biết rằng bà cũng đã mất ngủ cả đêm.
Mẹ tôi tìm kiếm lời khuyên từ gia đình và bạn bè, nhưng tất cả họ đều khẳng định nhiều lần rằng bệnh của tôi là không thể chữa khỏi. Không có một giải pháp nào cả.
2. Bệnh hiểm nghèo được chữa khỏi, gia đình và bạn bè kinh ngạc
Ngay trước năm mới 1999, bà tôi, đã 80 tuổi nhắn nhủ tôi: “Hãy đến và tập Pháp Luân Công với bà. Nó thật là kỳ diệu.” Tôi đã không đi, tôi không tin rằng Pháp Luân Công có thể thay đổi tình trạng của mình.
Trong dịp Tết Nguyên đán bà đã đến thăm tôi. Hôm đó là ngày 07 tháng 03 năm 1999, 5 ngày sau khi chồng tôi ra đi và là giai đoạn suy sụp nhất trong đời tôi.
Một lần nữa bà lại bảo tôi tập Pháp Luân Công với bà. Tôi hỏi: “Làm sao mà các bài tập khí công có thể giúp xương phát triển được ạ?”
Tôi nhìn bà và nghĩ: “Bà 80 tuổi, vẫn khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Tôi chỉ 28 tuổi và đang chết mòn! Tại sao vậy?” Tôi quyết định ở lại với bà trong vài ngày. Suy cho cùng tôi cũng đã lớn lên bên cạnh bà.
Ở nhà bà, tôi mở sách Chuyển Pháp Luân.  Nội dung của cuốn sách lôi cuốn tôi đến nỗi chỉ trong hai ngày rưỡi tôi đã đọc hết cuốn sách.
Nguyên lý sau đây đặc biệt làm tôi xúc động:
“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên không ai có thể tùy tiện thay đổi nó.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng tình trạng của mình là do nghiệp lực mà tôi tích từ nhiều kiếp trước. Sau đó tôi chấp nhận nghe lời bà.
Tôi tham gia điểm luyện công tập thể. Khi chúng tôi cùng luyện bài công pháp thứ hai, “Pháp Luân Trang Pháp,” tôi rất mệt và muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy những người khác, đa phần già như bà tôi, vẫn đứng kiên trì.
Tôi nghĩ: “Mình không thể để người già cười mình. Hôm nay mình phải hoàn thành bài công pháp, dù cho mình sẽ không đến đây nữa.” Trong suốt buổi học Pháp nhóm tối hôm đó, toàn thân tôi đau nhức.
Ngày hôm sau là ngày mà tôi không bao giờ quên. Anh họ tôi mang nước cho tôi rửa mặt. Tôi đang đợi bữa sáng. Bỗng nhiên, tôi thấy cơ thể mình nhẹ nhõm. Tôi sờ vào chân; đôi chân có cảm giác bình thường.
Tôi đề nghị: “Hãy mang giầy cho em!” Tôi đi giầy cao gót và đi lại trên sàn. Tôi cười và hét lên: “Mình bình thường! Mình không còn thấy đau nữa. Mình khỏe rồi!”
Tất cả những người thân sống ở nhà bà đã bị sốc. Tôi nghe họ nói: “Có lẽ nào? Có phải chúng ta đang nằm mơ không?” Tôi mang chậu nước ra khỏi nhà, đổ hết nước, và sau đó đi đến một quầy văn phòng phẩm gần đó để gọi điện thoại.
Tôi gọi cho chị tôi, người đã giúp đỡ tôi rất nhiều và còn đưa tôi đến bệnh viện lần cuối cùng. Bằng giọng run run, tôi nói với chị: “Giờ đây em ổn rồi!”
Chị ấy đáp: “Đừng có đùa về chuyện này. Chị lại không biết tình trạng của em sao?” Tôi bảo chị ấy: “Chị biết là nhà bà không có điện thoại mà. Em đang gọi điện ở cửa hàng văn phòng phẩm đấy!”
Khi chị tôi nhận ra tôi đang nói thật, chị ấy rất hồi hộp. “Cả bệnh của em và sự bình phục của em đều thật khó tin đấy!” chị ấy nói. “Làm sao mà em có thể khỏi bệnh hiểm nghèo một cách dễ dàng thế? Đừng đi. Chị sẽ đến và gặp em ngay lập tức đây.”
Chị đưa tôi đến nhà bố mẹ trước. Họ không thể tin vào điều đó, nhưng khi tôi đi lại từ trong ra ngoài nhà, họ đã phải tin.
Bố tôi có một nhận xét làm mọi người ngạc nhiên: “Chẳng phải đây [Pháp Luân Công] là Phật Pháp chân chính sao?”
Ông nói với tôi: “Hãy tu luyện Pháp Luân Công chăm chỉ con nhé!”
Tôi ở lại nhà chị tôi vài ngày và sau đó quay về nhà bố mẹ. Khi trở về tôi được đối xử như một vị anh hùng. Tất cả hàng xóm trong làng đã chứng kiến thần tích xảy ra đối với tôi.
Quay lại thời điểm khi tôi rời nhà đến ở nhà bà, tôi muốn chạy trốn để mọi người không nhìn thấy tình cảnh đáng thương của mình. Tuy nhiên, cả xe buýt nhìn tôi, và có một người hàng xóm ở trên xe buýt.
Lần này, khi tôi đang đứng và nói chuyện với những người hàng xóm, cô ấy gặp lại tôi. Cô nắm tay tôi và hỏi: “Bây giờ chị ổn rồi phải không? Bằng cách nào thế? Chị có thể đi được rồi phải không?” Cô ấy không thể tin vào mắt mình. Cô kéo tôi đi gặp mẹ cô ngay và kể với bà về thần tích. Mẹ cô lập tức quyết định tu luyện Pháp Luân Công.
Tin tức về tôi nhanh chóng lan đi khắp làng như một câu chuyện cổ tích. Tôi nói với mọi người rằng tôi bình phục là nhờ Pháp Luân Công. Chẳng mấy chốc, hơn 30 người đến nhà bố mẹ tôi. Một số đến từ các làng khác. Họ muốn học các bài công pháp.
3. Hết thần tích này đến thần tích khác
Một tháng sau, chồng tôi quay lại và đưa tôi về nhà. Ngay sau đó, vào tháng 07 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu. Tôi biết rằng mình đã được Sư phụ Lý  cứu sống, vì vậy tôi quyết định duy hộ và tu luyện Pháp Luân Công suốt phần đời còn lại.
Sư phụ giảng:
“Buông bỏ được sinh tử chư vị là thần, buông bỏ không được sinh tử chư vị chính là người.”(Giảng Pháp ở Pháp hội New York) (tạm dịch)
Thời điểm đó tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất trong làng. Nhiều người đã xem và nghe theo những lời dối trá do chế độ Trung Quốc tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông của nhà nước. Tôi đã lý trí cho mọi người biết chân tướng của cuộc bức hại.
Ban đầu, mọi người trong làng rất hằn học với tôi. Trưởng làng thậm chí còn công khai lăng mạ tôi trên một loa phát thanh. Tuy nhiên, tôi giữ bình tĩnh và chú ý đến cách cư xử. Sau đó trưởng làng đã thay đổi thái độ của bà và thậm chí còn khuyến khích con gái và con rể bà tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả các cán bộ trong làng cũng tuyên bố thoái đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tôi tiếp tục chứng kiến hết thần tích này đến thần tích khác.
Triệu chứng kinh niên biến mất
Khi được nghe về thần tích của tôi, một người đàn ông trung tuổi đến để học Pháp Luân Công. Ông bị thương tại một công trường xây dựng. Di chứng của vết thương vẫn tồn tại. Tôi nói với ông rằng trước hết ông cần phải coi mình là người luyện công và không nên chấp trước vào việc liệu tình trạng của ông có được chữa khỏi hay không.
Vào ngày thứ ba, triệu chứng của ông biến mất một cách thần kỳ. Ông lập tức làm một số công việc chân tay và xác nhận rằng chỗ đau đã thật sự biến mất.
Trở về từ cõi chết
Mẹ chồng của một người làng khác đang trong tình trạng nguy kịch. Cả gia đình được thông báo chuẩn bị hậu sự cho bà. Tôi đến thăm bà và thấy cơ thể bà đã sưng phù. Bà không thể đi tiểu dù được tiêm.
Tôi nói: “Bác có muốn tu luyện Pháp Luân Công không?” Bà lập tức trả lời “Có.” Bà chỉ có thể luyện công trong 8 phút. Sau đó tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho bà.
Sau một lúc, bà muốn nghỉ. Tôi bảo bà nằm ngửa xuống. Bà nói bà đã không thể làm việc đó hơn nửa năm nay. Bà đã phải nằm sấp ngủ.
Ngày hôm sau chúng tôi luyện công cùng nhau. Vào ngày thứ ba, khi tôi vào phòng, bà nói: “Nhìn này! Bụng bác bây giờ đã ổn rồi! Bác có thể ăn, uống và đi lại rồi!”
Chứng kiến điều này, con gái bà đã khóc và nói: “Ước gì chị đến đây sớm hơn để mẹ em không phải chịu đựng nhiều như thế! Pháp Luân Công thật thần kỳ.”
Một bệnh nhân khác mắc bệnh về xương đã hồi phục sức khỏe
Một bệnh nhân mắc bệnh hoại tử khác ở Cáp Nhĩ Tân biết được câu chuyện của tôi. Cô bắt taxi đến thăm tôi và muốn học Pháp Luân Công. Cô rất vội vã và phải đi ngay. Tôi đưa cô DVD hướng dẫn luyện công và bản Chuyển Pháp Luân.
Sau đó tôi đến thăm cô ấy và thấy rằng giờ đây cô hoàn toàn khỏe mạnh. Vài thành viên trong gia đình cô và gia đình chị gái cô cũng tu luyện Pháp Luân Công.
Khuôn mặt bị liệt được chữa lành
Chunbo là một người họ hàng xa của tôi. Cậu ấy bị chẩn đoán u não ở tuổi 29. Ca phẫu thuật khiến cậu ấy bị liệt mặt, và đầu của cậu bị biến dạng sau phẫu thuật. Cậu cần người giúp cho ăn uống và thay quần áo. Bác sỹ nói rằng cậu chỉ sống được từ ba đến năm tháng.
Cậu là con một trong gia đình. Bố mẹ cậu tiêu hết tiền mình có để cố giúp cậu. Tuy nhiên, bệnh viện không nhận cậu nữa, vì bác sỹ thấy rằng điều trị thêm là vô ích.
Cuối cùng bố mẹ Chunbo đến chỗ tôi và hỏi liệu cậu cũng có thể tu luyện Pháp Luân Công không. Họ nói: “Chúng tôi không hy vọng rằng nó sẽ hồi phục, nhưng chúng tôi hy vọng các bài công pháp có thể giúp nó sống lâu hơn.”
Chunbo hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Pháp Luân Công khoảng 10 ngày.
Trong quá khứ gia đình cậu đã từng thù nghịch với Pháp Luân Công, bởi các chương trình tuyên truyền lừa dối của đảng Cộng sản. Tuy nhiên, họ hoàn toàn thay đổi quan điểm sau khi chứng kiến điều thần kỳ. Thậm chí một vài người trong số đó cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Còn có nhiều trường hợp nữa như vậy. Nhiều người biết được chân tướng Pháp Luân Công qua việc khỏi bệnh của tôi.

Đăng ngày 16-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Khỏi bệnh nhiệm mầu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng (phần 2/3)

Khỏi bệnh nhiệm màu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng (Phần 2/3)

Bài viết của học viên Mã Trung Ba từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2013] Tiếp theo Phần 1
4. Hồi phục bệnh liệt xương thuyết phục mọi người tin vào huyền năng trị bệnh của Pháp Luân Công
Vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã bị suy sụp khi môn công pháp tốt như vậy trở thành mục tiêu của chiến dịch đàn áp tàn khốc. Tôi đã quyết định phải đi nói cho mọi người biết rằng Pháp Luân Công đã mang tôi trở lại cuộc sống từ căn bệnh liệt xương như thế nào.
Chẩn đoán bệnh của Mã Trung Ba tại viện nghiên cứu hoại tử Phương Bắc
Vào tháng 03 năm 2000, tôi đến Viện nghiên cứu hoại tử Phương Bắc tại Cáp Nhĩ Tân để lấy lại bệnh án và bản chụp CT của tôi. Viện trưởng là tiến sỹ Trương đã bị sốc khi thấy tôi: “Cô có phải là người đã phải bò trên nền nhà không vậy?” Tôi nói: “Đúng vậy.”
Thậm chí, ông còn kinh ngạc hơn: “Cô có thể đi rồi à?” Tôi đáp: “Không phải tôi vừa bước vào à?” Sau đó tôi di chuyển qua lại trong phòng và nói với ông rằng tôi bây giờ là một người lành lặn có thể làm bất cứ thứ gì.
Sau khi phát hiện ra rằng tôi đã không dùng thêm bất cứ đơn thuốc nào kể từ lần gặp cuối cùng vào tháng 02 năm 1999, tiến sĩ Trương rất sốt ruột muốn biết bí mật của tôi: “Sự phục hồi của cô có lẽ không phải là do dùng thuốc. Nói tôi biết chuyện là như thế nào?”
Tôi nghiêm túc nói cho ông biết: “Tôi được thế này nhờ tu luyện Pháp Luân Công!” Ngay lập tức, tôi bị một cảnh sát đang khám bệnh lôi đi. “Theo tôi”,  anh ta nói: “Sao cô dám nhắc đến Pháp Luân Công?”
Tôi nói: “Còn không cho nói sao? Đấy là sự thật!”
Tiến sĩ Trương đồng tình: “Xác thực là sự thật. Anh không thừa nhận cũng không được. Đó thực sự là kì tích!” Viên cảnh sát im lặng.
Lúc đầu, tôi đã từ chối đề nghị của tiến sĩ Trương về việc chụp lại một bản CT khác cho xương của tôi, nhưng tôi đã đổi ý khi ông đề nghị làm miễn phí.
Một vài bệnh nhân khác trong viện nghe được câu chuyện của tôi đã rất sốt sắng muốn xem kết quả chụp.
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, bản chụp CT nhìn chính xác giống như cái trước. Tiến sĩ Trương đã bị thất vọng: “A, cô đã không hồi phục! Xem đây, xương của cô trông vẫn như khoai tây thối.” Tuy nhiên, tôi có thể đi và ngồi xổm mà không có bất cứ triệu chứng nào của hoại tử.
Nếu không nhờ tiến sĩ Trương và bản chụp CT, thì có lẽ tất cả những người có mặt tại đó sẽ rất dễ nghi ngờ câu chuyện của tôi.
Một bác sĩ kết luận: “Pháp Luân Công thực sự có thể trị bệnh.” Một bác sĩ khác đáp lại: “Tất nhiên. Nếu không vậy thì sao lại có nhiều người tập đến vậy?” Một bác sĩ khác cũng phụ họa theo: “Vì Pháp Luân Công đã mang lại phép màu như vậy cho cô, tôi nghi ngờ rằng những điều bịa đặt của chính quyền chống lại môn tu luyện là giả. Sao cô không nói với mọi người Pháp Luân Công đã giúp cô như thế nào?”
Tôi nói: “Tất nhiên tôi sẽ làm.”
Cảnh sát đã thả tôi sau khi dân làng chứng thực sự phục hồi không thể tin nổi của tôi
Tôi đã tới văn phòng thỉnh nguyện địa phương để nói với các nhân viên ở đây rằng Pháp Luân Công đã giúp tôi bước đi trở lại như thế nào. Mặc dù, trên thực tế tôi đã bị chẩn đoán mắc bệnh liệt xương, như kết quả của bản chụp CT.
Khi tôi chất vấn họ rằng tại sao chế độ lại nói dối về Pháp Luân Công, thì họ lại gọi cho Phòng 610.
Sau khi bị đưa tới Đồn công an A Thành, công an đã gọi cho chính quyền xã để xác thực danh tính của tôi. Tất cả mọi người mà họ liên hệ đến đều rất nôn nóng chia sẻ câu chuyện của tôi: “Người phụ nữ này từng bị mắc bệnh hoại tử và liệt hoàn toàn. Nhưng giờ thì cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Tất cả là nhờ tu luyện Pháp Luân Công.”
Công an không nghi ngờ câu chuyện của tôi nữa, nhưng họ không chắc tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Một cảnh sát thừa nhận: “Chuyện của cô quả thực đúng. Chỉ là tôi không thể đành lòng gửi cô tới trung tâm giam giữ. Tôi không muốn nhận nghiệp báo.” Anh ấy đã biết rằng Pháp Luân Công là tốt.
Sau cuộc họp kéo dài hai giờ đồng hồ, cảnh sát cuối cùng đã thả tôi.
5. Sau hai lần thỉnh nguyện tại Bắc Kinh, tôi đã bị giam giữ và tra tấn
Sau khi biết chuyện tôi định lên Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công, cha tôi đã hết sức ủng hộ: “Con phải đi ngay cả khi không có ai làm điều này! Pháp Luân Công đã cứu mạng con.” Gia đình tôi đã mượn tiền cho tôi làm lộ phí.
Đau đớn khủng khiếp do bức thực
Sau khi đến văn phòng thỉnh nguyện quốc gia vào ngày 05 tháng 06 năm 2000, tôi bị bắt và chuyển tới nhà tù số 2 ở thành phố A Thành.
Trong suốt thời gian bị giam giữ, tôi đã tuyệt thực để đòi tự do. Đáp lại, lính canh đã đưa các bác sĩ từ Bệnh viện Thành phố A Thành tới để bức thực tôi. Một vài lần, chiếc ống bị nhét vào lỗ mũi và thò ra ở miệng. Có lần chiếc ống bị chèn vào bảy lần liên tiếp.
Bức thực khiến tôi đau đớn khủng khiếp và nước dãi, nước mắt trào ra mỗi lần. Các lính canh đã cố ý thêm muối và rượu vào dung dịch bức thực để khiến tôi thống khổ hơn. Muối làm tôi khát và họ thêm rượu vào vì biết các học viên Pháp Luân Công không uống rượu.
Hai tháng sau tôi được thả ra, nhưng gia đình không được phép đi đón tôi cho đến khi họ buộc phải trả 500 nhân dân tệ cho các lính canh.
Nguy kịch vì ung thư vú
Tôi đã tới Bắc kinh lần thứ hai vào tháng 10 năm 2000 để thỉnh nguyện cho Pháp Luân Công và bị bắt trở lại. Sau khi bị giam giữ tại nhà tù số 1 quận A Thành, tôi bị chuyển tới Trại lao động cưỡng bức Vạn Gia khét tiếng trong một năm.
Để làm nhục các nữ học viên, những người từ chối từ bỏ niềm tin của họ vào Pháp Luân Công, trại lao động cưỡng bức chuyển họ đến phòng của các tù nhân nam và bỏ họ ở đây cả ngày và đêm. Bản thân tôi đã chịu hai lần nhục nhã như vậy.
Vào ngày 20 tháng 06 kinh hoàng (thảm án Vạn Gia) tại Trại lao động cưỡng bức Vạn Gia, các lính canh đã gom những học viên mà họ xem là cứng đầu vào sân theo dõi.
Sử Anh Bạch, phó giám đốc trại lao động, chỉ vào mũi mình và nói: “Ai là pháp luật? Tôi chính là pháp luật khi cổng trại lao động này đóng!”
Dưới chỉ thị của Sử, các lính canh được chia thành những nhóm năm người, mỗi nhóm giám sát một học viên. Chừng nào chúng tôi vẫn còn từ chối tới phòng của các tù nhân nam, chúng tôi bị đánh đập dã man.
Khi một nữ lính canh hỏi tại sao tôi không đi, tôi đáp lại: “Tại sao ư? Cô không thấy tôi là một phụ nữ sao? Cô đang đưa chúng tôi đi đâu?”
Cô ta đáp: “Phòng giam nam.” Tôi nói với cô ta rằng tôi đã ở đó một lần và biết nó như thế nào. Và thực tế là tim tôi vẫn run lên khi nghĩ về các học viên đã bị mất trí sau khi bị cưỡng hiếp ở đó như thế nào.
Nữ lính canh tóm tóc của tôi và bắt đầu lôi tôi về phía nền đất đầy cát. Không lâu sau thì lưng và gót chân tôi bị chảy máu và giày của tôi bị rơi ra.
Tôi hỏi cô ta: “Sao cô tàn bạo vậy? Cô không hành động giống một người phụ nữ! Ở trong gia đình cô, cô không phải là con gái sao. Sao cô tàn bạo với những người phụ nữ khác như vậy!”
Cô ta đã ngoảnh mặt làm ngơ.
Tôi cố hết sức để chống cự, nhưng họ đã nhấc tôi lên và dùng vũ lực để đưa tôi tới phòng của các tù nhân nam.
Sau khi bắt tôi ngồi xổm khoảng một ngày hai đêm. Tôi thấy bàn chân phải của mình mưng mủ và sưng lên đến nỗi tôi không thể xỏ vừa vào giày nữa.
Các lính canh không dừng lại ngay cả khi tôi không thể ngồi xổm được nữa. Thay vào đó, họ trói tay và treo tôi lên chỗ cao nhất của chiếc giường tầng, và không thả tôi xuống cho đến khi tôi ngất xỉu vì đau đớn. Khi tỉnh lại, họ lại bắt tôi ngồi xổm.
Họ cũng ép tôi ngồi trên một chiếc ghế băng nhỏ một vài ngày đêm. Vì vậy mà mông của tôi mưng mủ khiến mủ và quần dính lại với nhau. Tôi không được phép ngủ và cũng không được tắm.
Sau khi tra tấn như vậy khoảng chín ngày, tôi bị đưa trở lại phòng giam của các tù nhân nữ. Sau đó thì tôi không thể đi lại được và bị sốt cao. Sau một vài ngày thì cơn sốt hạ xuống, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy những khối u ở bên ngực phải của mình và nó thực sự rất nghiêm trọng.
Khoảng 20 ngày sau, vào ban đêm, tôi bị sốc khi thấy máu màu tím đen và mủ đang tràn ra từ bên ngực phải. Bạn cùng phòng giam của tôi, cũng là một học viên, đã cố để cầm chất dịch bằng giấy vệ sinh, nhưng không hiệu quả. Sau đó cô đã lấy một cái chậu rửa tay để hứng chất dịch.
Khi một nữ lính canh tới kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra, cô ta đã kinh hoàng trước những gì mình nhìn thấy và bỏ chạy ngay. Một vài lính canh nữa cùng tới. Mỗi lần họ tình cờ chạm vào ngực của tôi thì máu và mủ lại trào ra. Dường như bên ngực phải của tôi chỉ còn lại da.
Tôi được đưa tới bệnh viện, nhưng sau khi chẩn đoán qua, bác sĩ nói: “Toàn bộ ngực bị rỗng. Không cần phẫu thuật. Chẳng còn gì nữa.” Vào lúc đó, tôi chỉ nặng khoảng gần 35 cân do sốt cao và tra tấn.
Tôi phải sống
Tôi được trả về nhà vào ngày 06 tháng 07 năm 2001, sau tám tháng giam giữ. Nhân viên Phòng 610 và cảnh sát địa phương đã vô liêm sỉ công bố rằng tôi đã bị chết do ung thư vú vì tu luyện Pháp Luân Công. Họ không tiếc công truyền những lời dối trá này đi khắp nơi.
Tôi quá yếu đến mức không thể mở mắt. Thay vì thể hiện sự quan tâm đối với tôi, chồng tôi lại đối xử với tôi như một người hoàn toàn xa lạ. Anh từ chối nấu ăn cho tôi, bỏ mặc tôi tự lo liệu cho các nhu cầu của mình. Mỗi ngày, trong cơn đau khủng khiếp, tôi thường thì bị bất tỉnh sau đó.
Trái tim tôi tan vỡ và tôi đã gần như đã muốn từ bỏ. Tuy nhiên, ý nghĩ rằng tôi vẫn còn có Sư phụ đã giúp tôi tiếp tục cầm cự.
Vào khoảng ngày thứ 10, tôi cảm thấy mình sắp chết và tôi đã tự hỏi: “Mình nên làm gì đây?”
Tôi cố hồi tưởng lại ngày tôi trở về nhà. Những tin đồn lan truyền rằng tôi bị ung thư vú vì tu luyện Pháp Luân Công. Một số người thậm chí còn hả hê nói: “Nhanh đi xem Tiểu Ba [tên tôi] đi. Cô ta sắp chết rồi. Lần này thì Pháp Luân Công cũng không thể cứu cô ta.”
Một người bạn tới thăm tôi và nói: “Bọn mình đã định gom 10 nghìn tệ để trả tiền viện phí cho cậu. Nhưng e rằng bệnh hoại xương của cậu có thể tái phát trở lại vì cậu không còn tu luyện Pháp Luân Công nữa. Ung thư vú là một căn bệnh nan y khác. Tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là xin Sư phụ giúp đỡ. Nếu cậu có thể hồi phục ung thư vú, toàn bộ dân làng sẽ tu luyện Pháp Luân Công. Xin hãy luyện các bài công pháp của cậu đi!”
Tôi lập tức hiểu rằng số mệnh của tôi, sống hay chết, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ của mọi người đối với Pháp Luân Công.
Mặc dù tôi hết sức yếu, tôi cố kiên định chính niệm: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi sẽ không chết. Dù có khó thế nào đi chăng nữa, tôi sẽ tiếp tục sống để những người khác không thể lợi dụng tôi mà phỉ báng Pháp Luân Công nữa.”
Tôi phải sống.
Bằng một niệm này, sự đau đớn trên khắp cơ thể tôi giảm dần và đầu tôi không còn mất phương hướng nữa.
Tôi đã giữ một niệm kiên định và thanh tỉnh rằng tôi là một người tu luyện và Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.
(Còn tiếp…)

Đăng ngày 23-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Khỏi bệnh nhiệm mầu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng (phần 3/3)

Khỏi bệnh nhiệm màu: Tiếng tăm của Pháp Luân Công lan truyền trong cộng đồng (Phần 3/3)


Bài viết của học viên Mã Trung Ba từ tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2013] Tiếp theo Phần 2
6. Nhờ có Pháp Luân Công, ngực của tôi đã hồi phục
Biết được tình trạng tuyệt vọng của tôi, một học viên cao tuổi mà tôi không biết đã mời tôi đến ở cùng vợ chồng bà vài hôm. Khi đến nơi, tôi muốn ngả lưng ngay nhưng chợt nghĩ lại nên cố gắng ngồi dậy. Tôi thấy bà đã xem tôi như một người tu luyện, không phải là bệnh nhân đang hấp hối. Vì vậy, tôi phải hành xử giống như một người tu luyện chân chính.
Bà hỏi tôi: “Cô có muốn đọc sách không?” Tôi đồng ý và đọc lướt qua một vài trang Chuyển Pháp Luân.
Vào buổi tối thứ hai, chỗ chúng tôi bị mất điện nên bà hỏi tôi xem có muốn luyện các bài công pháp không. Câu hỏi của bà làm tôi giật mình. Bà không thấy là tôi đang rất khổ sao? Tôi không thể ngừng run rẩy, và hầu như không thể đứng dậy, không kể đến chỗ sưng ở nách, cánh tay và chỗ rỗng ở ngực làm tôi đau đớn khủng khiếp.
Lúc đầu, tôi sợ việc mình căng người lúc luyện các bài công pháp sẽ làm các vết thương tệ hơn, nhưng tôi dần nhận ra rằng các bài công pháp chỉ khiến mọi thứ tốt hơn mà thôi. Sau tất cả, thậm chí cả lúc tôi bị giam giữ tôi chưa bao giờ nghi ngờ Pháp Luân Công, dù có bị tra tấn khủng khiếp thế nào đi nữa. Tại sao đột nhiên tôi lại mất tự tin vào huyền năng trị bệnh kỳ diệu của Pháp Luân Công?
Tôi quyết định rằng không điều gì có thể ngăn tôi luyện các bài công pháp.
Phép màu từ các bài công pháp
Bài công pháp thứ nhất yêu cầu căng cả chân lẫn tay giúp khai mở tất cả các kinh mạch trên thân thể. Tôi quên hẳn mình đã yếu ra sao mà cố hết sức căng toàn thân.
Tôi đã hoàn thành liền lúc bốn bài công pháp đứng. Cơ thể tôi như được tiếp đầy năng lượng. Tôi cảm thấy mỗi và từng phần tử và tế bào mình đang thay đổi nhanh chóng. Tôi đã thực sự trải nghiệm được trạng thái “thân thần hợp nhất.” ( Đại Viên Mãn Pháp)
Tôi hoàn toàn dung nhập trong Pháp. Tôi không còn buồn phiền và đau khổ nữa. Chính niệm đã siêu xuất cả nhục thể và sinh mệnh tôi. Tâm tôi giờ đây chỉ duy nhất một chữ “tín”.
Tôi đã hoàn toàn tái sinh sau bốn bài công pháp, và tôi thực sự đã trở lại. Tất cả thống khổ mà tôi trải qua chợt trở nên quá tầm thường, chỗ sưng cũng biến mất. Tôi hô lớn: “Giờ thì tôi khỏe rồi! Không đau nữa rồi!”
Dường như tôi đã nghe thấy Sư phụ nói trong không gian khác: “Đây là đệ tử của tôi. Tôi sẽ xem còn ai dám động đến vị ấy nữa.”
Một bộ ngực mới sau ba ngày
Vị học viên cao tuổi bị chấn động vì sự hồi phục đột ngột của tôi. Bà không thể tin là chỗ sưng sẹp xuống và nước da tôi đã nhanh chóng trở lại bình thường. Bà gọi chồng mình lại: “Này ông, nhanh lại đây xem này! Cô ấy khỏe lại rồi!”
Chồng của bà đã bị sốc khi thấy tôi biến đổi như vậy. Không còn là bệnh nhân đang hấp hối, người thậm chí còn không thể ngồi dậy được. Trước mắt ông bây giờ là một phụ nữ trẻ và khỏe mạnh không hề có các vấn đề về đi lại hay giao tiếp.
Ông đặc biệt kích động: “Tôi đã lo lắng khi vợ tôi mang cô về nhà. Sẽ thế nào nếu cô chết ở đây và gia đình cô truy hỏi tôi?! Lúc hai người đang ở phòng khác luyện các bài công pháp, tôi ở đây mà lo đến chết mất. Giờ cô hồi phục được thế này! Pháp Luân Công thật kỳ diệu! Có lẽ tôi sẽ không bao giờ tin vào huyền năng trị bệnh kì diệu của Pháp Luân Công nếu không chứng kiến tận mắt.”
Tối hôm đó, các học viên xem vết rạch của tôi và có một chút quan tâm: “Lỗ hổng lớn chỗ ngực đã liền rồi, nhưng không phải vẫn còn chút mủ mắc ở bên trong sao?” Cô ấy không biết là nó đang được tái sinh cả bên trong lẫn bên ngoài. Các mô mới sinh ra bên trong sẽ đẩy các mô bệnh ra ngoài.
Chỉ trong ba ngày, tôi đã có một bộ ngực hoàn toàn mới! Điều này nằm ngoài trí tưởng tượng điên rồ nhất của tôi. Tôi thật quá may mắn! Nhờ Pháp Luân Công mà tôi có một cơ thể khỏe mạnh, một cuộc sống tràn đầy chính niệm!
Trở về nhà như một người hùng
Không lâu sau tôi trở về quê hương A Thành. Là một học viên Pháp Luân Công, tôi phải nói với mọi người môn công pháp đã giúp tôi phục hồi trở lại từ bệnh liệt như thế nào.
Lần về quê này vào đúng dịp sinh nhật lần thứ 66 của bố chồng tôi và cả gia đình đã quyết định tổ chức một bữa tiệc lớn tại nhà.
Trên đường tới nhà tôi, mẹ chồng tôi có nghe chuyện qua một người bạn: “Con dâu bà về rồi—với một bộ ngực mới!” Bà lập tức đáp: “Không đời nào! Tôi thậm chí còn không nghĩ là nó sẽ sống được thêm một tháng nữa, huống hồ là một bộ ngực mới! Tôi phải thấy mới tin!”
Cuối cùng khi thấy tôi, bà không thể tin vào mắt mình và liên tục nói Pháp Luân Công thật kỳ diệu.
Một lần nữa, tôi lại trở thành trung tâm của sự chú ý: “Chuyện gì xảy ra với bệnh ung thư vú vậy? Căn bệnh đã biến mất cùng với bộ ngực à? Có lẽ cô ấy đã tới bệnh viện chữa.” “Không đời nào. Làm sao mà bệnh viện có thể phục hồi hoàn toàn bộ ngực chỉ trong một vài tuần?”
Bố chồng tôi cũng rất kinh ngạc: “Con hồi phục lại rồi! Pháp Luân Công thật tuyệt vời!” Kể từ đó, ông không cho mẹ chồng tôi xem TV khi nó phát sóng các chương trình phỉ báng Pháp Luân Công. Hàng xóm của tôi cũng bàn tán: “Pháp Luân Công thật tuyệt vời! Giờ thì tôi bị thuyết phục rồi.”
Hơn 100 bạn bè và người thân tham gia bữa tiệc sinh nhật và tất cả họ đều bị kinh ngạc bởi huyền năng trị bệnh kì diệu của Pháp Luân Công. Người bạn mà đã động viên tôi tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công chia sẻ câu chuyện của tôi với mọi người xung quanh mà cô gặp, thậm chí với cả các nhân viên cảnh sát. Cô nói: “Sao anh không tin? Tôi đã tận mắt chứng kiến!”
Tôi lại có mang vào năm 2006 và sinh được một cháu gái khỏe mạnh vào tháng 03 năm sau. Những ngày đầu tiên, tôi thiếu sữa cho con bú ở bên ngực mới, nhưng mọi thứ sớm trở lại bình thường sau khi tôi luyện các bài công pháp. Bên ngực mới của tôi đã có đủ sữa cho con mà không gặp vấn đề gì.
7. Sự phục hồi kinh ngạc của tôi bất chấp khoa học thực chứng
Mặc dù nhiều người đã chứng kiến sự phục hồi lạ thường của tôi từ bệnh hoại xương và ung thư vú giai đoạn cuối, các bác sĩ, những người gặp tôi tất cả đều bối rối bởi những thực tế đối lập. Một mặt, tất cả các thiết bị hiện đại mà họ dùng để chẩn đoán chỉ ra rằng tôi vẫn bị các triệu chứng cũ, mặt khác họ không thể phủ nhận thực tế rằng tôi đã hoàn toàn phục hồi.
Viện nghiên cứu hoại tử Bắc Cáp Nhĩ Tân
Tôi đến Viện nghiên cứu hoại tử Bắc Cáp Nhĩ Tân lần đầu tiên vào ngày 06 tháng 02 năm 1999 và gặp giám đốc bệnh viện, bác sĩ Trương Liên Hỉ. Ông là một lương y rất trung thực.
Tôi trở lại viện của ông vào tháng 03 năm 2000 và chụp một bản CT khác (xem Phần 2). Ông hết sức ngạc nhiên vì tôi hoàn toàn khỏe, mặc dù bản chụp CT vẫn cho thấy tôi bị hoại tử xương nặng. Một bác sĩ trẻ đề xuất việc lập hồ sơ trường hợp của tôi để làm hình mẫu cho việc phục hồi kì diệu tại bệnh viện của họ, nhưng bác sĩ Trương đã phản đối: “Không. Cô ấy không phục hồi nhờ điều trị y tế của chúng ta. Cô phục hồi nhờ Pháp Luân Công. Chúng ta không làm được gì cả.”
Bác sĩ Trương lo lắng khi thấy tôi công khai tên đầy đủ của ông trên một bài báo mạng mà tôi viết về sự phục hồi của mình. Ông thừa nhận tất cả những gì tôi viết là sự thật nhưng không muốn cả thế giới biết về mình.
Ông cảm thấy khá hơn khi tôi nói rằng tôi đánh giá cao sự khích lệ của ông khi tôi còn đang trong tuyệt vọng.
Khi các đặc vụ từ Cục Công an tỉnh Hắc Long Giang đọc được bài báo mạng, họ đến gặp bác sĩ Trương để xác nhận trường hợp của tôi. Ông kể lại những gì xảy ra với tôi và cho họ xem hai bản chụp CT. Cảnh sát không thể phủ nhận lời của ông và bỏ đi.
Tôi trở lại viện lần nữa vào năm 2012 và bác sĩ Trương đã chụp bản CT thứ ba cho tôi. Bản chụp vẫn cho thấy các triệu chứng bệnh hoại tử như cũ.
Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang
Tôi cũng đã gặp bác sĩ Trương Minh Lôi tại Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang. Có có một dấu chấm hỏi bên cạnh từ “hoại tử” trên chẩn đoán của tôi, vì ông có trở ngại do hai lập luận mâu thuẫn nhau. X-quang chỉ rõ rằng tôi có các triệu chứng của bệnh hoại tử, nhưng tôi có thể đi bộ mà không có trở ngại gì. Ông không thể tìm ra lý do tại sao.
    
Bản sao chẩn đoán hoại tử tại Bệnh viện Tỉnh tỉnh Hắc Long Giang vào ngày 10 tháng 07 năm 2012
Bệnh viện quận A Thành
Khi tôi đang làm việc tại một nhà máy gạch vào năm 2005, một bác sĩ tại một bệnh viện tư của địa phương có nghe chuyện của tôi và muốn tôi chụp một bản CT khác tại bệnh viện quận.
Sau khi chụp bản CT tại Bệnh viện quận A Thành, tôi mang đến cho bác sĩ ở đó xem. Khi ông thấy tôi bước vào văn phòng của mình, ông hỏi: “Bệnh nhân đâu rồi?” Tôi nói: “Tôi đây.”
Ông không tin và lặp lại câu hỏi: “Ý tôi là bệnh nhân mà đã chụp bản CT này đâu rồi?”
Khi tôi khẳng định đó chính là mình, ông đã thực sự sửng sốt: “Làm thế nào cô phục hồi được?” Tôi đáp: “Tôi tu luyện Pháp Luân Công.”
Ông cất bản chụp vào túi và đưa lại cho tôi: “Không cần kiểm tra CT của cô nữa. Hãy về nhà và tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công đi!”
Sau đó, tôi đến gặp bác sĩ tại bệnh viện tư để cho ông xem bản chụp và cuối cùng thì ông cũng tin câu chuyện của tôi.
Bệnh viện Liên kết số 1 của Trường Đại học Y Cáp Nhĩ Tân
 
 Bản sao chẩn đoán hoại xương tại Bệnh viện Liên kết số 1 của Trường Đại học Y Cáp Nhĩ Tân
Vào khoảng năm 2004, tôi giúp việc cho một gia đình ở thành phố Cáp Nhĩ Tân và người chồng, ông Ngụy Thanh Đường, tình cờ là giám đốc của bộ phận CT tại bệnh viện liên kết với Đại học Y Cáp Nhĩ Tân. Ông được xem là một chuyên gia trong lĩnh vực của mình.
Thấy tôi làm các việc nhà, ông nhận xét: “Cô thật khỏe.”
Tôi giải thích cho ông việc tu luyện Pháp Luân Công đã giúp tôi phục hồi hoàn toàn từ bệnh hoại tử chỏm xương đùi như thế nào, nhưng ông không tin: “Tôi không tin. Có lẽ chẩn đoán có chút nhầm lẫn nào đó. Bệnh hoại tử sao có thể chữa được? Không thể nào. Các bác sĩ của cô làm không tốt rồi.”
Ông nói với tôi rằng tất cả các bác sĩ mà tôi gặp trước đây đều là học trò của ông và ông đề nghị tôi chụp một bản CT khác để chắc chắn chẩn đoán là chính xác.
Quả thực tôi đã đi tới bệnh viện của bác sĩ Ngụy vào chủ nhật, và ông đã chụp ba bản CT cho tôi. Ông bị sốc vì những gì nhìn thấy: “Cô bị hoại tử rất nặng! Cô đã mất một nửa xương của mình, nhưng thật kỳ lạ, mật độ của xương còn lại vẫn rất cao. Và xương cô rất khỏe.”
Ông cũng chỉ ra: “Dựa trên kết quả bản chụp CT, cô đáng lẽ không thể nhấc nổi chân của mình.” Tôi lập tức giơ cao chân cho ông xem.
Ông thốt lên: “Thật không thể tin nổi!” Ông không thể trả lời nổi tại sao bản chụp CT của tôi cho thấy bệnh hoại xương nhưng xương của tôi vẫn rất đặc.

Đăng ngày 30-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Không để những quan niệm, chấp trước người thường ức chế mặt Thần chính Pháp

Không để những quan niệm, chấp trước người thường ức chế mặt Thần chính Pháp


Bài viết của Vị Thự Danh
[MINH HUỆ 13-02-2014] Đối với tôi mà nói chấp trước sắc dục luôn là một quan mà tôi không làm được tốt, trước đây có lúc thì có thể vượt qua, có lúc lại không vượt qua được. Tôi nhận ra rằng trong sinh hoạt người thường do chính niệm không đầy đủ, lại bị các chủng hành vi biểu hiện bất hảo trong xã hội hiện đại vốn đã bại hoại này mê hoặc (bao gồm cả những gì nhìn thấy hay tiếp xúc đến được), đã không kịp thời dùng chính niệm thanh lý bản thân, buông bỏ phía mặt con người và các chấp trước của mình, và do đó không thể vượt qua được những khảo nghiệm trong thực tế.
Một đêm trong giấc mơ, tôi quan sát mình khi đang trong khảo nghiệm sắc dục với tư cách là một người ngoài cuộc. Sư phụ chỉ cho phép tôi quan sát nó trong giấc mơ, nhưng nó rất thật!
Tôi thấy cái thân thể người thường của tôi đã thất bại không vượt qua được khảo nghiệm bởi thiếu chính niệm. Thật khó mà có thể tin được là tôi đang quan sát chính mình, bất chấp là hình ảnh của tôi vẫn ở đấy. Toàn bộ mọi tình tiết nhìn thật ngu xuẩn và đáng xấu hổ.
Khung cảnh đột ngột chuyển sang một cánh đồng rộng rãi nơi tôi nhìn thấy mình đang đả tọa, vô cùng cao lớn uy nghiêm. Tôi biết rằng đây chính là phía mặt Thần đã tu thành của mình. Một lúc sau, tôi lại nhìn thấy một Thần thể khác còn lớn hơn nữa của mình đang đả tọa ở gần bên cạnh. Xa hơn một chút, một Thần thể khác thậm chí còn lớn hơn nữa cũng đang đả tọa. Có rất nhiều Thần thể khác nữa ngồi xếp hàng mà tôi không thể nhìn được đến cuối. Họ càng ngày nhìn càng lớn khi đi sâu hơn, sâu hơn nữa vào trong không gian.
Thần thể ngồi gần tôi nhất đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ dung nhan kiều diễm. Ông ấy không hề dao động chút nào khi người phụ nữ cố quyến rũ ông ấy. Thần thể sau đó chuẩn bị tiêu diệt tà ác này, nhưng lại không thể cử động. Đó là khi tôi nhận thấy rằng cơ thể của ông đã bị buộc bằng một sợi dây thừng mỏng. Là người quan sát, tôi rất muốn giúp ông ấy cởi cái dây thừng kia ra để ông ấy có thể tiêu diệt tà ác, nhưng tôi lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn người phụ nữ kia nở nụ cười nham hiểm, trong khi Thần thể đang vùng vẫy.
Khi chứng kiến cảnh đó, lòng tôi buồn vô hạn. Tôi biết sợi dây thừng mỏng đó là biểu hiện cho những quan niệm, chấp trước người thường mà tôi vẫn chưa thể buông bỏ được, ngay kể cả khi tôi đã nhận biết được nó một cách rõ ràng.
Sư phụ giảng:
“Mỗi khi ma nạn tới, không dùng phía bản tính để nhận thức, mà hoàn toàn dùng phía con người để lý giải, như vậy tà ma sẽ lợi dụng điểm ấy để can nhiễu và phá hoại mãi không thôi, khiến học viên lâm trong ma nạn một thời gian lâu. Kỳ thực ấy là do sự nhận thức không đầy đủ về Pháp của phía con người dẫn đến như thế, vì phía con người mà ức chế phía Thần của chư vị, cũng chính là ức chế bộ phận đã tu thành của chư vị, cản trở họ Chính Pháp.” (Nói về Pháp,Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Tôi đã ngộ được ra trong khi viết bài này rằng những Thần thể của tôi đó là những phần mà tôi đã đồng hóa được với Pháp. Còn người đứng ngoài xem đó chính là phần chưa đạt chuẩn của tôi.
Chỉ bằng cách không ngừng tĩnh tâm học Pháp và đối đãi nghiêm túc với từng ý niệm thì phần con người của tôi mới được dần thay thế bằng chính niệm và mới có thể loại bỏ được những tư tưởng và hành vi bất hảo. Kể từ nay về sau, tôi phải tu luyện tinh tấn để không phụ sự kỳ vọng của chúng sinh và xứng đáng với ơn cứu độ từ bi của Sư phụ.

Đăng ngày 22-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Tùy "gốc" mà cuốc

Tùy “gốc” mà cuốc


Bài viết của Tịnh Liên, Đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông
[MINH HUỆ 20-02-2014] Còn nhớ trong “Truyền kỳ Chu Vũ Vương phạt Trụ” có ghi một đoạn như sau: Đại quân Vũ Vương bài binh bố trận nhiều lần bị tên yêu quái Thiên Lý Nhãn, Thuận Nhĩ Phong đánh phá, mà hao binh tổn tướng, nhất thời rơi vào thế bị động. Khương Tử Nha phái người tới điều tra tung tích, sào huyệt của hai tên yêu quái là một nghĩa trang đổ nát, thấy có một cây khô, nguyên hình của Nhị Yêu bị nhổ tận gốc, cái nào cần đốt thì đốt, cần bẻ thì bẻ. Hai tên yêu quái mất đi cái “gốc” làm nơi nương tựa, yêu thuật đột nhiên biến mất.
Dắt trâu phải dắt mũi, cuốc cỏ phải cuốc tận gốc, chứng thực Pháp, giảng chân tướng cũng phải nhằm “gốc” mà cuốc.
Kiến nghị giảng chân tướng cho người già nhà quan viên, cảnh sát của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ)
Tại đây tôi có một kiến nghị mong rằng sẽ nhiều đồng tu hơn suy nghĩ về vấn đề này. Tôi nghĩ rằng, ở bên ngoài, tại các cơ quan sự nghiệp của ĐCSTQ, các thành viên Phòng 610, cảnh sát có thể nhất thời ngông cuồng, nhưng cũng không thể như vậy cả đời, giảng họ không nghe, vậy chúng ta đến nhà họ, đến quê họ, xem người nhà họ, người già trong nhà họ nói thế nào?
Người nhà họ, người già trong nhà họ thấy chân tướng, thường trong lòng sẽ thấp thỏm, lo lắng không yên: “Người nhà mình rốt cuộc đang làm gì bên ngoài? Có tham gia [bức hại] hay không? Có gây chuyện hay không?” Họ vì lo lắng mà dặn dò đi dặn dò lại. Những người này không nghe đệ tử Đại Pháp, nhưng người nhà, người già của mình nói thì sẽ nghe theo, suy tính xem có hại cho họ không. Bà con lối phố của họ cũng họp nhau bàn luận. Môi trường của “gốc” thay đổi, có thể sẽ khiến cái đầu đang lên cơn sốt hôn mê của người kia hạ nhiệt một chút, tỉnh táo hơn một chút, suy nghĩ xem sẽ bước tiếp con đường sau này như thế nào.
Phát tài liệu chân tướng cho Ủy ban xã
Vào kỳ nghỉ đầu tháng 10 năm 2013, tôi chuẩn bị mang tài liệu về nông thôn giảng chân tướng. Đồng tu làm tài liệu đã chuẩn bị giúp tôi tài liệu có chủ đề như: “Pháp võng tại thu”, “Tam thoái và bình an”, “Thiên ý chiêu chiêu quân khả tri, Lịch sử cự biến tố tuyển trạch” (Thiên ý rành rành bạn có thể biết, Lịch sử đại biến mình tự chọn), có nội dung như “Công cáo”, vạch trần phân tích “Trung tâm bồi dưỡng pháp chế”, nhà ngục đen tối của ĐCSTQ, kết hợp rất tốt.
Ngày hôm sau, đúng giờ tôi xuất phát. Mục tiêu, một là các chi bộ với nhau, văn phòng ủy ban xã, ủy ban thị trấn của đảng; hai là những trường học có liên quan, đây là những mục tiêu chủ yếu.
Chi bộ xã, là “thành lũy chiến đấu” cơ bản của tà đảng. Biết bao nhiêu cuộc vận động, tà đảng đều lấy chi bộ làm nơi dựa dẫm, triển khai những màn kịch dối trá, bạo lực, làm mưa làm gió của nó. Chi bộ chính là cái “gốc” của tà đảng trong quần chúng. Bí thư chi bộ, chủ tịch xã minh bạch chân tướng, có thể phân biệt được chỉ thị, chính sách từ cấp trên là đúng hay sai, là thật hay giả. Họ sẽ vô tình hay cố ý mà “giảng” chân tướng cho cấp trên, truyền đi tài liệu chân tướng, vô tình hay cố ý trở thành những phương tiện truyền thông sống. Tác dụng truyền thông nội bộ này không thể đánh giá hết được tác dụng của nó. Đồng thời, họ cũng là chủ tịch của một xã, cũng sẽ khởi tác dụng chỉ đạo hướng dẫn cho người dân trong thôn.
Trên thực tế, có không ít các cán bộ xã đã và đang bảo vệ các đệ tử Đại Pháp. Cảnh sát tại đồn cảnh sát phố nào đó muốn bí thư chi bộ xã dẫn đường tới nhà một học viên Pháp Luân Công. Bí thư chi bộ xã hỏi: “Đi làm gì? Đi để bắt người ta, nhốt lại không thả à. Người ta lại chẳng làm gì xấu, toàn làm việc tốt, quét tuyết, lấp đường, sửa cầu, người khác có ai làm đâu? Chỉ đi bắt người tốt. Không đi!”
Mấy năm trước tôi giảng chân tướng cho vị bí thư chi bộ xã này rằng rất nhiều bí thư chi bộ xã đều chỉ ứng phó với cấp trên về chuyện của Pháp Luân Công, vị bí thư này nói: “Bây giờ làm gì ai mà không ứng phó cơ chứ?”
Đến thôn xã, tôi đường đường hoàng hoàng bước vào cổng ủy ban xã hoặc đi thẳng vào trong sân, treo túi tài liệu giảng chân tướng trên tay nắm cửa, rồi điềm nhiên rời đi.
Có một vài xã, không biết văn phòng nằm ở đâu, tôi hỏi người dân trong xã, những người dân thuần phác rất nhiệt tình chỉ đường cho, không hề có bất kỳ trở ngại nào. Vào vụ mùa bận rộn giữa ban ngày, văn phòng ủy ban xã thường không có người nên làm rất thuận lợi.
Tác dụng giảng chân tướng cho giáo viên các trường học
Tới các trường học, khu ở của người nhà của giáo viên cũng khá thích hợp. Tôi lên đến tầng 2 rồi đi ngược trở xuống, mỗi tầng một đến hai bản, treo ở tay nắm cửa, rất nhanh mà hiệu quả cao. Cũng có thể chọn cổng trường học, tùy theo tình hình thực tế mà quyết định.
Giáo viên, những người minh bạch chân tướng, chính là nhóm người có thiện tâm, tại trường học họ chính là người “làm nghề truyền đạo giải mê”. Tại nơi họ công tác, cuộc sống xung quanh họ khá thanh tịnh, họ có môi trường thuận lợi để đọc sách, đàm luận, truyền phát chân tướng. Họ không vất vả như giai cấp nông dân trong xã hội, thức khuya dậy sớm, cả ngày tất bật, vì tiền, vì mưu sinh mà bôn ba vất vả, bận đến nỗi không có thời gian rảnh. Đặc điểm và nguyên nhân lịch sử của nghề đó khiến họ có thể nhận thức khá thanh tỉnh về chuyên chế, về hiện thực.
Một khi nhóm người này minh bạch chân tướng thì tác dụng truyền chân tướng của họ thường không chỉ hạn chế trong bản thân lĩnh vực này. Họ chính là “gốc thần kinh thực vật”. Tục ngữ có câu: “Tường bất đáo, mặc thủy thiểu” (Tường không đổ vì thiếu bút mực). Cũng nên dốc sức vào việc giảng chân tướng thích đáng với đối tượng giáo viên này, giảng rõ chân tướng, cũng giống như con đê, móng của nó đã bị ăn mục ruỗng, sập một cái cả nghìn dặm chỉ là chuyện sớm chiều, những lời dối trá, bạo lực sẽ không thể tồn tại.
Lần này tôi mang đi hơn ba mươi bộ chân tướng, trong đó có hai bộ để ở sân lớn của ủy ban thị trấn của tà đảng, còn vài bản dọc đường tùy cơ tôi phát. Tôi tặng một bản đưa cho người nhà của Viện trưởng Tòa án huyện, một bản tới tay người già trong nhà một viên cảnh sát an ninh quốc gia, nhân viên Phòng 610, một bản tặng cho một vị cán bộ về hưu có tài hùng biện, là người truyền “tin” rất nhiệt tình. Tôi cũng tặng một bản cho hiệu trưởng một trường trung học mới về hưu, biết đâu khi về lĩnh lương, làm việc ông lại vui vẻ chia sẻ “tin tức” cho cấp dưới.
Thần đang mở một bên lưới trời, lưu lại cho con người cơ hội tự cứu cuối cùng. Các đệ tử Đại Pháp chúng ta hãy làm hết trách nhiệm của mình để mọi người có cơ hội lựa chọn, liễu giải chân tướng.
Trong bài viết có điểm nào thiếu sót chưa dựa trên Pháp, xin từ bi chỉ giúp.

Đăng ngày 22-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.