Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Đại Lục
[ChanhKien.org] Sư tôn trong
Giảng Pháp tại Pháp hội Houston năm 1996 có giảng
: “Nếu
như người lớn tuổi vì nguyên nhân nào đó thật sự chưa thể viên mãn
được, nếu như cuối đời trước khi lâm chung phát thệ: lần sau tôi nhất
định phải tu luyện. Vậy thì người đó có thể mang theo Pháp Luân mà
chuyển thế, mang theo những thứ đã tu luyện mà chuyển thế, tiếp tục nối
tiếp đời trước tu luyện.” (tạm dịch) Những trải nghiệm của cha tôi đã chứng thực những điều Sư tôn từ bi vĩ đại giảng đều là chân lý.
Cha tôi khi còn sống
Cha tôi là một người công nhân bình thường, đắc Pháp khi đã hơn 70
tuổi. Ông vất vả lao động cả đời, tấm lòng thiện lương. Từ khi tu luyện
Pháp Luân Đại Pháp, ông rất chăm chỉ học Pháp luyện công. Mặc dù thời
gian tu luyện không dài, nhưng thân thể ông đã trải qua rất nhiều biến
đổi thần kỳ. Ông nhìn mỗi cuốn sách Đại Pháp đều thấy màu xanh trong
suốt rất tươi đẹp.
Trước khi chưa tu luyện, cha tôi bị thoái hóa tiểu não, chân mắc bệnh
da nghiêm trọng. Bệnh da này đã dùng các loại thuốc để trị liệu nhưng
đều không có hiệu quả, ngứa ngáy khó chịu, khi chịu không được thì dùng
tay gãi, gãi đến nỗi da rơi ra trông như hoa tuyết rơi vậy, làm lộ ra
lớp da thịt hồng và đốm nhỏ màu hồng nhạt. Ai nhìn thấy đều thương tâm,
đau ngứa làm ông ngày đêm không yên. Người nhà vô cùng lo lắng, những
cũng chẳng có cách nào.
Sau khi tu tu luyện một thời gian ngắn, Sư phụ liền tịnh hóa thân thể
giúp cha, chân của ông suốt ngày chảy nước, mùa đông mặc quần bông cũng
đều ướt sũng, ông cảm giác chân của mình giống chân gà bị gặm, chỉ còn
sót lại xương. Cứ tiếp tục như vậy sau một khoảng thời gian, bệnh ở chân
bao nhiêu năm trị không khỏi của cha tôi đã hoàn toàn khỏi, da chân mềm
mại sáng sủa, đầu cũng không còn đau nữa. Cha tôi phấn chấn, mỗi ngày
đều dập đầu thắp hương cho Sư phụ. Từ đó về sau ông tu luyện càng tinh
tấn hơn, mỗi ngày đều tranh thủ thời gian học Pháp luyện công. Thân tâm
ông cảm thấy từ trước đến nay chưa có cảm giác nhẹ nhõm khoan khoái dễ
chịu như thế này. Đi đường cảm thấy nhẹ nhàng bay bổng, giống như gió
thổi. Sau đó ông tham gia tổ chức Pháp hội lớn ở một thành phố. Không
lâu sau cha lại tiêu một lần nghiệp lớn, khi đó cha đang đạp xe ba bánh
chở mẹ tôi ngồi phía sau, lúc đi đến ngã tư rẽ phải, vòng qua bùng binh
không xa, một chiếc xe tải lớn vừa cao vừa dài đen ngòm xông về phía xe
ba bánh, lúc đó trong đầu mẹ tôi trống rỗng, cha thì cảm giác trong phút
chốc bị ngã từ chiếc xe ba bánh xuống mặt đường chỗ người qua lại. Khi
chiếc xe tải bấm còi hồi lâu và chạy qua trong phút chốc, mẹ vẫn nhìn
thấy cha ngồi trên chiếc xe ba bánh. Nhưng cha lại nói với mẹ: “
Anh bị xe tải đâm vào, ngã từ trên xe xuống, nằm dài trên đường người qua lại, làm thế nào lại ngồi trên xe chứ?” Mẹ nói: “
Từ đầu đến cuối anh vẫn ngồi trên xe mà.”
Chiếc xe tải chạy xa khoảng mười mấy mét mới dừng lại, có hai người
từ trên xe đi xuống, đi về phía cha mẹ, cha tôi huơ tay biểu thị bảo họ
quay lại và đi đi, miệng còn nói: “
Các anh đi đi, không sao cả.”
Nhìn lại chiếc xe ba bánh cũng chẳng thể ngồi lên được nữa, nên đành đẩy
về nhà, về đến nhà chúng tôi nhìn thì thấy bánh xe bên phải bị méo như
cái gáo, lốp xe hở ra một vết rách dài , càng xe cũng bị gãy. Xe bị đụng
thành như thế, nhưng cha vẫn an toàn không bị sao cả.
Sư tôn trong
Giảng Pháp tại Mỹ quốc năm 1997 đã giảng:
“Kỳ
thực, chư vị đừng cho rằng sau khi bị xe tông thì không có chuyện gì
cả, thật sự thì một chư vị đã chết rồi, đó là chư vị do nghiệp lực cấu
thành. Hơn nữa thân thể đó có tư tưởng, trái tim, tứ chi do nghiệp lực
bất hảo cấu thành, đụng chết nó rồi, nhưng nó toàn là do nghiệp lực cấu
thành. Chúng tôi làm cho chư vị một việc tốt to lớn nhường này, trừ bỏ
nghiệp lực lớn như thế này, dùng nó đền mạng cho chư vị, không có ai
khác có thể làm được việc này. Chính là vì chư vị có thể tu luyện, tôi
mới làm như vậy, đến khi chư vị minh bạch được mọi chuyện thì chư vị sẽ
không cách nào cảm ơn tôi.” (tạm dịch)
Cha biết rằng đó là Pháp thân của Sư phụ bảo hộ, hơn nữa còn tiêu
lượng nghiệp lớn như vậy. Thật sự cảm tạ ân đức vô lượng của Sư tôn từ
trong tâm. Bởi vì cha cả một đời sống và làm việc, phần lớn thời gian
đều dưới sự quản lý và thống trị của tà Đảng, chịu sự độc hại của văn
hóa đảng rất sâu, nhát gan sợ sệt, nhất là chưa nhận thức rõ ràng về
Pháp. Sau 20 tháng 7 năm 1999, tà ác phát động bức hại Đại Pháp, ông đã
không thể kiên trì tu luyện Đại Pháp, bệnh thoái hóa tiểu não nhiều lần
tái phát, nhưng chân vẫn mềm nhẵn. Trong trạng thái không thanh tỉnh lại
bị tà Đảng bức hại, làm cho đầu óc ông rối loạn, hai chân không thể đi
lại, mọi việc đều nhờ người khác chăm sóc. Khi tôi trở về săn sóc ông,
nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong tâm vô cùng buồn bã, một sinh mệnh có
duyên đắc được Chính Pháp lại bị tà Đảng làm hại đến thế này. Nhằm giúp
ông tỉnh ngộ, tôi cho ông nghe băng ghi âm của Sư tôn hoặc đọc sách Đại
Pháp cho ông nghe. Khi thanh tỉnh, ông nói với vẻ vô cùng kích động
: “Cha muốn tu luyện, cha muốn đi cùng Sư phụ!”
Chính vì một niệm này xuất phát từ trong tâm, đã đặt định cơ sở cho cha
sau này chuyển sinh. Sau khi chăm sóc cho cha được một khoảng thời
gian, bởi vì con gái tôi ở nơi khác sắp sinh con, cần tôi đến giúp đỡ.
Gần trước lúc đi, tôi đến phòng chào tạm biệt cha. Nhìn thấy cha đang
ngủ ngon, tôi không đánh thức ông dậy, thế là vội vã rời đi, không ngờ
rằng đây lại là lần vĩnh biệt của tôi với cha trong kiếp này.
Sự chuyển sinh của cha
Con gái tôi vì trở dạ nên phải nằm viện. Sáng ngày thứ ba, tôi nhận
được điện thoại của chồng gọi đến, nói cha tôi đã qua đời lúc sáng, khi
đó tôi vô cùng đau khổ. Tối cùng ngày hôm đó đứa bé được sinh ra. Trong
Giảng Pháp tại Mỹ quốc năm 1997 có một đoạn
:
“Đệ tử: Thưa, khi nào chủ nguyên thần nhập thể….
Sư phụ: Khi chủ nguyên thần nhập thể thông thường
đều là không lâu trước khi chào đời. Nhưng thời gian cụ thể thì không cố
định. Có thể vào trước thời khắc chào đời, có thể rất sớm trước khi
sinh, nửa tháng, một tháng, hoặc là sớm hơn, tất cả đều có thể.” (tạm
dịch)
Chủ nguyên thần của cha chính là buổi sáng sớm hôm đó đã thoát ly
khỏi thân thể trong kiếp trước, cũng trong cùng tối ngày hôm đó đã tiến
nhập vào thân thể trong kiếp này với sinh mệnh mới. Sự thật về sự chuyển
sinh của cha tôi đã chứng minh rằng luân hồi chuyển thế là sự thật
khách quan vô cùng chính xác, tuyệt đối không phải là mê tín. Dưới đây
xin đưa ra một vài ví dụ chứng minh sự thật này.
Khi đứa bé sinh ra, mắt cháu liếc nhìn khắp nơi, không khóc chút nào, nhìn thấy bố của mình cũng không khóc. Khi đó hộ sĩ nói: “
Đứa bé này không khóc, thật là ngoan!”
Nhưng mà, đặt đứa bé lên xe, khi đẩy ra ngoài hành lang, lúc này đứa bé
nhìn thấy tôi, bỗng nhiên bắt đầu khóc. Có lẽ là vì đứa bé nhận ra tôi
là con gái của nó trong kiếp trước! Tôi vào phòng, phát hiện tướng mạo
của đứa bé và ánh mắt rất giống cha tôi.
Trước khi bé chào đời, con gái tôi có một giấc mơ, nó mơ thấy ông
ngoại đang lắp đặt bình gas, nhưng một đầu ống dẫn gas đã cháy rồi, con
gái tôi vội vã ôm và cứu ông ngoại ra ngoài. Còn có một lần là sau khi
đứa bé được sinh ra, con gái tôi trong thời gian ở cữ, mơ thấy ông ngoại
mặc một chiếc áo khoác màu nâu đi về phía nó, con gái tôi hỏi: “
Ông ngoại khỏi ốm chưa?”
Ông cười, nhưng vì trong miệng không còn cái răng nào để nói, nên ông
hôn một cái lên mặt của con gái. Khi con gái kể chuyện này với tôi, nó
nói rằng thật kỳ lạ, sao lại mơ như thế. Khi đó trong tâm tôi nhẩm lại.
Bởi vì con gái tôi được cha mẹ tôi nuôi lớn, nên tình cảm sâu nặng. Tôi
lo lắng con gái đau lòng mà ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khỏe, nên
không nói chuyện cha tôi đã qua đời cho nó nghe.
Sau khi tròn một tuổi, cháu bé rất thích xem ảnh. Mỗi khi xem đến ảnh
chụp chung có tôi, chồng và con gái tôi, nó liền bật khóc, lộ vẻ buồn
bã. Việc này xuất hiện nhiều lần. Nhưng mà mỗi khi cháu không khóc nữa,
chúng tôi lại hỏi cháu vừa rồi vì sao mà khóc? Cháu lại không thừa nhận
và nói con có khóc đâu! Bởi vì một phần ký ức ở kiếp trước của bé không
bị khóa, nên khi nhìn thấy ảnh đã làm cháu nhớ lại, nhưng sau khi khóc
xong lại trở về với hiện thực.
Khi đứa bé được khoảng năm tuổi, một hôm đang nhảy nhót chơi trên giường, bỗng nhiên cháu nói với tôi:
“Cháu mặc quần áo màu đen đến, vác một bọc vải to, đến đây cháu lại thành ra dáng vẻ như hiện nay.” Khi đó, đứa bé vừa làm tư thế tay, vừa chỉ vào mình, trông vô cùng đáng yêu.
Tình cảm của chúng tôi với cháu rất sâu đậm, sau này vì chúng tôi và
cháu cùng sống với nhau, nên làm cho cháu có thể nhớ lại nhiều hơn những
sự việc của kiếp trước. Một hôm, tôi và chồng dẫn cháu ra ngoài chơi,
cháu đột nhiên nói với tôi
: “Cháu đã đi qua nơi nào nơi nào đó, nơi
đó đã làm cháu mệt lừ, cả ngày bận rộn, bận rộn! Sau này lại về quê nhà
bà dì cả ở Đông Bắc.” Khi đó tôi và chồng đều kinh ngạc. Sự việc là
như vầy, khi ấy nơi chúng tôi ở có sản xuất một số sản phẩm, do vấn đề
chất lượng sản phẩm nên cần phải chỉnh lại, cho nên cha tôi đã đến giúp
chúng tôi. Khi đó đúng là rất mệt, mỗi ngày đều không có thời gian rảnh
rỗi. Bận việc xong, cha tôi quay trở về nhà chị gái tôi ở Đông Bắc (cháu
bé gọi chị gái tôi là bà dì cả). Từ trước tới giờ chúng tôi chưa nói
với cháu bé về sự việc này, có thể thấy đây là sự việc mà cha tôi đã
trải qua, sau khi chuyển thế vẫn lưu lại trong ký ức.
Một hôm, tôi và chồng đang nằm trên giường, cháu bé ôm cổ tôi nói
:
“Đây là con gái của cháu, là đứa con gái có thể vì người khác mà làm
việc nhất trong nhà chúng ta. Cháu vẫn còn một người con gái lớn ở nhà
của bà dì cả”. (Kiếp này của bé gọi người con gái lớn kiếp trước là
bà dì cả). Có một lần, cháu lại bắt đầu nói về chuyện của kiếp trước,
tôi bỗng nhiên hỏi cháu:
“Cháu có biết người này người này không?” (người đó là mẹ của tôi). Không ngờ cháu bé trả lời một cách thẳng thắn
: “Biết, bà ấy nấu cơm cho cháu”. Tôi lại hỏi bé, người đó dáng vẻ thế nào, câu trả lời về tướng mạo người đó giống hệt như mẹ tôi.
Còn một lần nữa, cháu nói
: “Cháu cần phải về nơi nào nơi nào ở Đông Bắc, đó là nhà của cháu, người đó người đó (em trai tôi) là con trai cháu”. Lại có một lần, cháu cầm một hộp nhỏ đặt lên tai, giả vờ giống như đang gọi điện thoại và nói:
“Cháu phải gọi điện cho người đó người đó (em trai tôi), bảo cậu ta chăm sóc cụ ngoại cho tốt (mẹ tôi)”. “
Alo, anh là người này người này phải không? Cụ bà bị bệnh, anh phải chăm sóc cụ cho tốt đấy”.
Bạn của chúng tôi đến chơi, chồng tôi hỏi cháu, cháu có quen họ không? Không ngờ cháu nói thẳng thắn rằng: “
Quá quen chứ”. Lại hỏi về người khác trong gia đình, cháu nói:
“Quá quen”.
Thì ra cha tôi khi còn sống đều có ấn tượng rất sâu sắc về họ. Khi tôi
nói về tên của người đồng nghiệp đã từng làm việc cùng cha tôi, cháu trả
lời:
“Người này cháu có quen”.
Kiếp này, cháu bé cũng đang tu luyện trong Đại Pháp. Có một hôm, chồng tôi nói với cháu: “
Quyển sách Đại Pháp này là một bộ Thiên Thư…”,
cháu nghe đến đây, liền xúc động nằm bò trên bàn, nước mắt muốn rơi ra.
Chồng tôi hỏi cháu vì sao. Cháu nói, cháu nhìn thấy cuốn sách Đại Pháp
này lấp lánh ánh kim. Kiếp trước, khi cha tôi tu luyện, nhìn sách Đại
Pháp đều là màu xanh tươi mới và trong suốt, vô cùng đẹp! Cháu nhìn thấy
cuốn sách “
Tinh Tấn Yếu Chỉ”, lật lật rồi nói:
“Cháu đã từng mua cuốn sách này”. Thật sự, cha tôi khi mới tu luyện, khi đó ông đã từng mượn qua cuốn sách này.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/2014/09/10/136169.见证父亲的转生.html