Trang

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2016

Bái Phật giả chiêu mời rắc rối và bệnh tật; tu chính Pháp mang lại hạnh phúc và bình an


Viết theo lời kể của học viên Pháp Luân Đại Pháp “dì Thạch”
[MINH HUỆ 15-04-2009] Tôi năm nay 62 tuổi và tôi sống ở thị trấn Cẩm Tân, huyện Thần Khê, thành phố Hoài Hoa, tỉnh Hồ Nam. Trước khi tôi tập Pháp Luân Công, tôi đã từng thắp hương bái lạy một Phật giả. Bởi vì hiện nay vạn ma xuất thế, các chùa chiền toàn là cáo, chồn, quỷ, rắn và đầy rẫy phụ thể là động vật. Trong khi tôi bái lạy một Phật giả, mọi thứ bắt đầu trở nên tồi tệ hơn với gia đình tôi. Tôi cũng phải chịu ảnh hưởng của phụ thể là động vật và mọi nơi trên cơ thể tôi bỗng đau nhức không ngừng. Tôi đã phải chịu đựng đủ thứ bệnh tật: gai xương, viêm màng phổi, thấp khớp, đau thần kinh tọa và các bệnh phụ khoa. Tôi không thể đứng thẳng lưng và phải gập người xuống, do đó tôi đi lại khá khó khăn.
Người con trai thứ ba của tôi đã mất hết mọi thứ trong công việc làm ăn. Nó không những mất hàng vạn nhân dân tệ mà còn bị tai nạn hầm mỏ. Một kẻ lừa đảo đã tới nhà tôi rao bán vàng giả; chồng tôi nghĩ rằng ông ấy đang kiếm lời nhưng thực ra ông ấy đã bị lừa. Chồng tôi rất phàm ăn và lười biếng, và khi mà tôi đang đau ốm, tôi vẫn phải làm việc để nuôi sống gia đình. Vì chúng tôi không có một xu dính túi, khi việc làm ăn của con trai tôi thất bại, nó đã sống cùng với những người họ hàng ở một nơi xa. Điều đó làm chúng tôi càng thêm đau khổ. Vì tôi quá nghèo và không có tiền để chữa bệnh, tôi đã thực sự muốn kết liễu cuộc đời mình.
Tôi thật may mắn khi được biết Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996. Tôi đã muốn học các bài công pháp tại nhà của một bạn đồng tu. Thậm chí trước khi tôi bắt đầu tập các bài động tác, Sư Phụ đã điều chỉnh cơ thể tôi. Tôi đã có thể đứng thẳng lại được. Mặc dù trước đây tôi đi lại khá khó khăn, tôi đã lập tức đi vòng quanh được giống như một người bình thường. Rồi tôi học các bài công pháp. Trong vòng một tháng, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Sư Phụ cũng đã trục xuất những phụ thể ra khỏi cơ thể tôi. Trước đây tôi rất sợ khi đi ra ngoài nắng, tôi luôn cảm thấy lạnh và toát mồ hôi, và tôi phải thay quần áo từ năm đến sáu lần mỗi ngày. Từ khi tôi bắt đầu tập Đại Pháp, dù tôi chảy mồ hôi nhiều đến đâu khi ở ngoài nắng, tôi không còn cảm thấy lạnh chút nào nữa.
Từ khi tôi tập, các thứ gai xương liền biến mất, những nếp nhăn trên mặt tôi trở nên ít hơn, và tôi cảm thẩy mình trẻ ra. Từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20/7/2009, tôi đã dừng tập trong một thời gian; tuy nhiên, Sư Phụ vẫn trông nom tôi. Nhiều lần Ông đã điểm hóa cho tôi rằng tôi không nên bỏ tập. thiên mục của tôi mở ra và tôi thấy được một Pháp Luân màu vàng kim. Đôi khi Pháp Luân điều chỉnh cơ thể tôi; nó thật là dễ chịu và tuyệt đẹp. Nhờ sự cứu độ từ bi của Sư Phụ, tôi đã bắt đầu tập Đại Pháp trở lại, và tôi kiên quyết làm những điều mà Sư Phụ yêu cầu.
Vào đầu tháng 7/2004, tôi thình lình có triệu chứng của “nghiệp bệnh”. Tôi không thể nào ngừng ho ra đờm. Trong hơn mười ngày, tôi đã không thể ăn gì. Trong thời gian đó, tôi bị sụt cân từ 50 kg xuống chỉ còn 35 kg. Những người hàng xóm nghĩ rằng tôi sẽ không thể sống được. Dù vậy tôi vẫn kiên trì học Pháp và tập công. Một ngày nọ, tôi thình lình cảm thấy bàn tay của Sư Phụ đang kéo ra khỏi cơ thể tôi những thứ xấu mà là nguyên nhân gây nên những triệu chứng của “nghiệp bệnh.” Tôi cảm thấy thoải mái ngay sau đó. Khi tôi nghĩ về nó, tôi cảm thấy thật thư thái, và cuối cùng tôi đã hồi phục hoàn toàn.
Chồng của tôi có khá nhiều bệnh tật, bao gồm cả bệnh đái tháo đường. Nghe theo lời khuyên của tôi, ông ấy liên tục lẩm nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và bệnh tình của ông ấy đã khỏi ngay mà không cần phải điều trị. Cả gia đình tôi đã thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới. Người con thứ ba của tôi cũng giúp đỡ tôi làm sáng tỏ sự thật. Kêt từ khi tôi bắt đầu tập Đại Pháp, mọi thứ đều trở nên êm xuôi cho cả gia đình tôi. Đứa con trai đã từng buôn bán thua lỗ của tôi đã mở một nhà hàng, và công việc kinh doanh của nó ngày càng phát đạt. Giờ đây nó đã trở thành một triệu phú và lái xe hơi đi làm. Nó đã mua một ngôi nhà mới và hai chiếc xe hơi. Tôi và chồng tôi cũng trở nên dư dả hơn, và cả gia đình tôi sống trong hạnh phúc dưới ánh sáng che chở của Phật Pháp.
Tôi cảm kích Sư Phụ vĩ đại và Pháp Luân Đại Pháp từ tận đáy lòng tôi!

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2009/3/24/197721.html
Đăng ngày 20-04-2009; bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Kiếm cưa



Kiếm cưa
Đệ tử Đại Pháp tại Hà Nội, Việt Nam


Kính chào Sư Phụ từ bi vĩ đại,
Chào các bạn đồng tu,
Khoảng 3 giờ sáng ngày 23/2/2016 tôi có một giấc mơ rất lạ, cảm thấy có nhiều điều có thể hữu ích cho mọi người nên tôi viết ra chia sẻ với các đồng tu.

Ở một không gian nào đó, tôi và các học viên khác đều phải đi qua một căn phòng thể thanh lọc trước khi sang thế giới mới. Căn phòng này giống như phòng ký túc xá sinh viên khổng lồ có rất nhiều những dãy giường 2 tầng nối tiếp nhau thẳng tắp. Tất cả học viên đều lên giường nằm yên trong khuôn khổ chiếc giường. Mọi người phải nằm yên. Từ trong không trung không biết từ đâu xuất hiện những chiếc kiếm rất dài nhưng lưỡi là những răng cưa, có thể là coi những lưỡi cưa cũng được. Những lưỡi kiếm cưa bằng thép bóng loáng quét đi quét lại vun vút trên không trung xung quanh giường mỗi người với tốc độ cao với tiếng rít ghê rợn. Không nhìn thấy ai điều khiển những lưỡi kiếm cưa này, nhưng chúng hoạt động tự động và biến hóa thành to, thành nhỏ, thành dài, thành ngắn tùy ý rất linh hoạt. Những sinh mệnh, vật chất xấu bám trong trường không gian quanh các học viên đều bị kiếm cưa nát, cảnh tượng rất thê lương rùng rợn. Những học viên tu luyện tốt thì giữ tâm hòa ái, nằm yên tĩnh, không động đậy, cũng chẳng thấy xao động gì với cảnh tượng hãi hùng xung quanh. Bên cạnh giường tôi có học viên trông khoảng 28-30 tuổi, cao lớn, da trắng như con gái, nhưng tâm sợ hãi chưa bỏ, không chịu được, sợ hãi quá nhổm đầu lên khóc gào như trẻ con. Miệng vừa khóc vừa mếu máo nói “Tôi tin Đại pháp, tôi tin Chân Thiện Nhẫn, tôi muốn sang tương lai”. Có lưỡi cưa bay vèo qua đầu vị này, nhưng không chạm vào anh ta, anh ta liền nằm xuống úp mặt xuống giường khóc thút thít. Mọi người cảm thấy thật đáng thương.

Có những người không thực sự tu luyện Chân Thiện Nhẫn, họ là những học viên giả, họ không hành xử như người có Chân Thiện Nhẫn trong tâm mà hành xử như bản năng người thường của họ. Có người trong môi trường như vậy, chịu không được bắt đầu chửi bới, chỉ chích, hoặc vùng dậy vung tay, vung chân như thói quan tranh đấu hình thành nơi xã hội người thường. Lập tức họ bị những lưỡi cưa kéo dài ra thành những sợi đai răng cưa cuốn lấy và kéo rơi khỏi giường và nhanh chóng cắt đứt họ bằng những đường cắt sắt ngọt. Những người này là những người trong đời thường tà ngộ hay làm những chuyện cực đoan, làm xã hội hiểu sai Đại Pháp gây thiệt hại cho Đại Pháp, những người không bao giờ chiểu theo Pháp mà hành xử, mặc dù nhiều học viên đã góp ý nhiều nhưng vẫn khăng khăng làm theo cách nghĩ của họ. Một số người khác là những người chủ ý thức không thanh tỉnh bị tà ác hay tín tức ngoại lai khống chế điều khiển làm cho họ có những hành vi không theo Chân Thiện Nhẫn thì tại thời điểm này họ cũng biểu hiện ra như vậy, vùng lên làm những gì họ quen làm trước đây và cũng bị những lưỡi cưa cắt đứt.

Một lúc sau không gian yên ắng, không còn tiếng kiếm cưa nữa, cửa bên đều mở toang ra một vùng đất mới, mọi người bắt đầu dậy khỏi giường và đi sang phía cửa bên kia. Một số người tâm sợ hãi lớn quá nên đứng dậy vẫn còn run rẩy, không vững nên phải vịn vào lưng những học viên khác mới đi được. Đa số học viên là sang được cửa bên kia, chỉ có một số ít những dạng đội lốt học viên để làm những chuyện phá hoại thì đều bị kiếm cưa chém chết hết.

Tôi đang quay lưng định nhẩy xuống giường thi một kẻ gầy, da trăng trắng đi qua cố tình giẫm đạp lên tay tôi. Tôi nhắc anh ta đi đứng cẩn thận hơn, tránh giẫm lên tay người khác. Lập tức một kẻ to béo phục phịch, mặt tròn to như quả dưa hấu, da xám đen vừa chạy đến chặn đầu tôi vừa gây gổ nói: “à, mày không biết đấy là đại ca tao à, dám cãi đại ca tao à?” Tên gầy trắng kia cũng chạy tới đằng sau chốt hậu, kẹp ngay tôi vào giữa. Tôi không nói gì, cứ nhẫn xem chúng nó định làm gì. Nhưng chờ không thấy chúng lên tiếng, khi nhìn lại thì hai tên này đã bị hai mũi kiếm cưa không biết từ đâu đâm chết mà cũng không có tiếng động. Tôi khẽ đẩy xác hai tên này rồi đi ra với mọi người. Tôi ngộ ra, những kẻ này dù tuân thủ quy chuẩn không bị kiếm cưa chém chết lúc trước, nhưng khi thoát qua thì bản tính xấu lại xuất hiện và không kiềm chế mà hành xử như xưa nên bị kiếm cưa giết chết vì thực chất chúng không thực sự thay đổi tâm tính, không thực sự thay đổi thành người tốt.

Tôi theo với mọi người và hợp với nhóm 6-7 học viên cũng nhau ngồi bàn cùng phối hợp thực hiện một dự án giảng thanh chân tượng mới. Mọi người đều giới thiệu về mình. Một học viên giới thiệu tên là A từng là diễn viên. Đến lượt mình tôi cũng giới thiệu tôi tên là Q. (là tên thật của tôi), từ đâu đến, tu luyện bao lâu rồi, v.v. Tôi đang nói phương án xây dựng hạng mục giảng thanh chân tượng sao cho phù hợp với tình hình mới và đặc điểm địa phương làm sao để người dân hiểu được những điều tốt đẹp của Đại Pháp nhanh nhất, tránh mắc những hiểu nhầm …. thì chuông điện thoại báo thức đã đến giờ dậy luyện công. Tôi tỉnh dậy và thấy người mình nóng rực rất khỏe, mặc dù trời khá lạnh, đầu óc mạnh mẽ và tỉnh táo hơn không có vẻ ngái ngủ như mọi ngày, tôi thường dậy rất sớm. Suy nghĩ lại thì thấy không phải là mộng mà là cảnh tượng tôi đã ở không gian khác, vì rõ ràng tôi trong đó còn nói chuyện và giới thiệu tên thật của mình nên tôi rất nhớ, điều mà không phải lúc nào cũng vậy.
Trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015 Sư Phụ giảng:
Hiện nay [với ai] vẫn còn lý trí không thanh [tỉnh], và hôm nay chư vị thật sự minh bạch ra, chư vị chạy tới, đuổi theo, thật sự làm được tốt, thì có thể đi về viên mãn, nhưng cũng không theo kịp [những ai] phía trước nữa đâu. Tu luyện là có cảnh giới. Sư phụ sốt ruột trong tâm, càng tới lúc đó Sư phụ càng thấy gấp. Thời mà tà ác hung hăng, điên cuồng, Sư phụ cũng sốt ruột trong tâm, e rằng chư vị rớt xuống. Về sau phát hiện vô luận tà ác nhiều bao nhiêu, đệ tử Đại Pháp đều trụ lại được, Sư phụ trong lòng quả thực rất an tâm. Cuộc bức hại này trước khi sắp kết thúc, trong tâm Sư phụ lại sốt sắng hơn. Chúng ta có những người chính là không thanh tỉnh như thế, lẫn theo vào đội ngũ đệ tử Đại Pháp, thì làm sao đây?

Nhớ những điều Sư Phụ giảng và suy nghĩ về giấc mơ này, tôi có thể ngộ cá nhân là: Sư Phụ vĩ đại truyền Đại Pháp độ nhân cứu người. Ngài từ bi liên tục kéo dai thời gian và cấp cơ hội cho chúng sinh đạt tiêu chuẩn được cứu sang vũ trụ mới, kể cả những kẻ đã làm những việc phá hoại trong học viên. Yêu cầu cũng dễ vượt qua: chỉ cần biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt, và đã thật sự biết là tốt thì phải thực tâm làm người tốt và hành xử theo Chân Thiện Nhẫn là đã được cứu sang vũ trụ mới rồi. Một số người đội lốt học viên, không thực tu và làm những việc phá hoại, hoặc những kẻ không thanh tỉnh bị tà ác hoặc tín tức ngoại lai khống chế không làm chủ được bản thân thì khi đến thời điểm quyết định sẽ vẫn hành xử không phù hợp và sẽ bị những lưỡi kiếm cưa chém chết, đó là do tự họ làm ra, họ không thể qua được cửa ải đó. Còn có dạng người mà không thực tâm thay đổi thì cho dù qua được rồi nhưng tính xấu không bỏ, khi những tính xấu lại biểu hiện ra như cũ thì cũng bị chém chết như 2 kẻ nói sau cùng.
Cơ hội đắc cứu vẫn còn cho những người này nếu họ kịp thay đổi cho đến trước thời điểm quyết định đó. Hãy trân quý cơ duyên.

Thứ Tư, 17 tháng 2, 2016

Ghi nhớ sứ mệnh- Quên đi viên mãn


Bài viết của Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 22-1-2016] Phật gia cho rằng, mỗi người tới nhân gian là đều mang theo sứ mệnh mà tới. Thác sinh thành con người tới nhân gian có thể là để lưu lại một đoạn văn hay, cũng có thể là khai mở một vùng biên cương lãnh thổ, hoặc là phò tá một vị quân vương, hoặc kế thừa một kỹ năng nào đó. Nhưng đáng tiếc là đa số con người đều mê trong cõi trần thế, coi danh, lợi lộc là lý tưởng mà quên mất bản nguyện của mình. Đương nhiên, cũng có người minh bạch, khắc ghi nguyện xưa, từ nhỏ đã lập chí quyết tâm phấn đấu, cả một đời tế thế độ nhân.
Có truyền thuyết rằng Phạm Trọng Yêm thuở nhỏ gặp một vị tiên sinh xem mệnh, ông bèn hỏi: “Ông thử xem xem sau này cháu có thể làm tể tướng không?” Vị tiên sinh xem mệnh nói: “Tuổi thì nhỏ, mà khẩu khí của cháu quả là lớn đó!” Phạm Trọng Yêm có đôi chút ngại ngùng, lại hỏi: “Vậy ông xem giúp cháu, xem cháu có thể làm đại phu được không?” Vị tiên sinh rất hiếu kỳ về chí hướng của cậu bé này, một bên là tể tướng đại phú đại quý, một bên là đại phu nhỏ bé vất vả. Phạm Trọng Yêm đáp rằng: “Chỉ có tể tướng hiền lương với lương y là có thể cứu người. Nếu làm tể tướng sẽ có thể cứu người trong thiên hạ, nếu không được làm tể tướng mà làm đại phu, thì có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu người.” Vị tiên sinh xem mệnh cảm động mà rằng: “Cháu có một trái tim muốn cứu người, là trái tim của một tể tướng chân chính, tương lai cháu nhất định sẽ trở thành tể tướng.” Sau này Phạm Trọng Yêm quả nhiên làm tể tướng, ông luôn lo nghĩ về chúng sinh mà viết ra câu danh ngôn: “Tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu” (Lo trước nỗi lo của thiên hạ).
Phạm Trọng Yêm là một người thường, sứ mệnh tiên thiên của ông có thể là phò tá quân vương, tạo phúc một phương. Suốt cả cuộc đời mình ông luôn khắc ghi sứ mệnh, dũng cảm gánh vác, thực thi trách nhiệm, cứu người là mục đích làm tể tướng của ông, làm tể tướng không phải là điều ông truy cầu. Chúng ta là người tu luyện, sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp chúng ta chính là trợ Sư Chính Pháp, cứu độ thế nhân.
Sư phụ giảng:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sư phụ cũng giảng:
“Suốt ngày chỉ muốn thành Phật, đó chính là chấp trước mạnh mẽ. Tâm này không bỏ đi thì vĩnh viễn không được, vì thế tu luyện chính là bỏ đi tâm con người.”(Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Không khó để chúng ta có thể hiểu được rằng mục đích tu luyện của chúng ta là cứu người trong Chính Pháp, hơn nữa viên mãn hoàn toàn không phải điều chúng ta truy cầu.
Vậy thì mối quan hệ giữa sứ mệnh cứu người và tu luyện viên mãn là gì? Chúng tôi cho rằng chúng ta phải dùng tiêu chuẩn của bậc Giác giả viên mãn mà yêu cầu bản thân, cũng chính là dùng tâm thái, cảnh giới, hành vi của Thần để yêu cầu bản thân, thì mới có thể đạt được hiệu quả cứu người. Sứ mệnh trợ Sư là điều mà người tu luyện hàng ngày đều cần ghi nhớ và thực hiện.
Kỳ thực, lịch sử của nhân loại sớm đã đang diễn văn hóa chính thống xả bỏ bản thân làm lợi cho người khác, xả bỏ bản thân vì người khác. Con đường giải thoát mà Thích Ca Mâu Ni tìm ra cho chúng sinh là xả bỏ vương vị mà xuất gia; Huyền Trang đi Tây Thiên lấy kinh là vì chúng sinh tại miền Đông thổ có thể đắc được ý nghĩa chân chính của Phật Pháp. Họ xả thân cầu Pháp, phát nguyện phổ độ chúng sinh hoàn toàn không phải vì viên mãn của bản thân, mà là vì người khác. Chỉ mong giải thoát bản thân thì hẹp hòi quá, tự ngã quá, không phải là chí hướng và mục tiêu của người tu luyện Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“Tôi nói rằng các nhân vật anh hùng mẫu mực ấy, họ dù sao vẫn là nhân vật anh hùng mẫu mực trong người thường thôi. Chúng tôi yêu cầu chư vị hoàn toàn là một người siêu thường, hoàn toàn buông bỏ những lợi ích cá nhân, hoàn toàn vì người khác. Những vị Đại Giác Giả kia họ là vì điều gì? Họ hoàn toàn là vì người khác. Cho nên nói, chúng ta yêu cầu người tu luyện cũng rất cao, và học viên đề cao lên cũng rất nhanh.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân [1994])
Khi còn trẻ Phạm Trọng Yêm đi học là mang theo trách nhiệm tu thân, tề gia, trị quốc mà cầu học. Ý chí của ông cao xa, cho nên mới có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của Nhân, Nghĩa trong Nho gia, mới có thể được nhiều người giúp đỡ, từng bước thăng cao. Thử nghĩ xem, nếu một người mà đầu óc chỉ mong cầu lợi, trục lợi cá nhân, thì dù không ăn không ngủ, thông đọc kinh thư, thì người như vậy cũng rất khó thấy được yếu nghĩa của kinh thư, không thể được Thần linh gia trì. Chúng ta cũng vậy, chỉ khi tâm luôn hoài niệm chúng sinh, chí nằm ở chỗ cứu người và hoàn thành sứ mệnh, thì Sư phụ mới để chúng ta nhìn thấy được nội hàm trong Pháp, chúng ta mới có thể được Sư phụ bảo hộ.
Có đồng tu học Pháp vì muốn viên mãn, có đồng tu giảng một chút chân tướng là vì sợ nếu không giảng chân tướng thì không thể viên mãn, có đồng tu nói: Không khởi tố Giang Trạch Dân thì không thể viên mãn. Những quan niệm và hành vi này đã phản ánh rằng, chúng ta thử đào sâu gốc rễ mà xem, đều là xoay quanh tư tâm, nhưng bậc Giác giả lại là vô tư. Những đồng tu làm như vậy lại trái ngược hoàn toàn, càng bước càng rời xa viên mãn. Cho nên hãy thuần tịnh lại tâm của chúng ta, ghi nhớ sứ mệnh, cứu thêm nhiều người, đây mới là điều quan trọng nhất.

Đăng ngày 17-02-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Những gì mà Sơn Sơn thấy ở không gian khác


[Minh Huệ] Hiện nay khi phát chính niệm, tôi thấy rằng ma còn lại rất ít. Trước đây trên bề mặt địa cầu có một tấm chắn đậy lại — sao cho các sinh mệnh bên ngoài không vào được, sinh mệnh bên trong không thoát ra được — hiện nay tấm chắn đó không còn nữa. Không gian bên trên (tức là ngoài tam giới) đã được triệt để thanh lý và làm tịnh, không còn ma nữa. Chúng ma còn lại đều không ở phần bên ngoài, mà là bên trong trường không gian của bản thân các đệ tử Đại Pháp.
Chúng ma này có rất nhiều hình tượng khác nhau. Có nhiều dạng hình giống như ác ma, quỷ quái hay yêu tinh trong các phim hoạt hoạ, trông rất xấu xí. Một số ma không có hình trạng, chúng muốn biến thành gì liền hoá thành nấy. Bây giờ chúng không còn nhiều và điên cuồng như trước đây nữa. Phần lớn đang rất sợ chết, đang ẩn núp, không còn làm gì nữa, bởi vì chúng biết rằng có làm gì cũng vô dụng. Nhưng có một số ma không sợ chết, chúng biết rõ rằng sẽ phải chết, có liều đấu nữa cũng vô dụng; nhưng chúng không cam lòng, nên vẫn muốn làm điều xấu. Có một số thường hay nhằm vào chỗ chấp trước của các đệ tử Đại Pháp để làm việc xấu.
Khi đệ tử Đại Pháp phát chính niệm, hễ “lập chưởng” thì chúng ma kia sợ lắm lắm, run sợ mất mật. Nhưng nếu ở năm phút trước khi phát chính niệm mà tư tưởng chưa được chính, không tập trung, không ngưng thần (tẩu thần), thanh lý chưa tốt, thì vào lúc phát chính niệm tíếp đó công sẽ không được lớn mạnh, không đạt hết tác dụng trừ ma. Nếu trong năm phú đó mà làm thật tốt, thì trong thời kế tiếp công sẽ rất lớn mạnh. Có một lần tôi không thực hiện tốt vào lúc năm phút trước khi phát chính niệm, thì lập chưởng rồi tôi thấy rằng công không thể động đến được ma, bởi vì chúng chạy nhanh hơn công của tôi. Nếu năm phút ấy tôi thanh lý thật tốt, thì công của tôi đã có thể tiêu diệt lũ ma ấy rồi.
Hiện nay giai đoạn thời gian tu luyện Chính Pháp đã không còn thuộc về cựu vũ trụ nữa. Cựu vũ trụ, về cơ bản, đã không còn tồn tại nữa, bởi vì thời gian mà cựu thế lực an bài đã qua rồi. Thời gian hiện nay là do Sư phụ từ bi sáng tạo ra, là để các đệ tử chúng ta tu luyện. Thời gian hiện nay đã nhanh lên rất nhiều. Hễ lơ đễnh không chú ý là qua mất. Có những lúc tôi không để ý, thời gian qua đi thì sau nhìn lại liền cảm thấy rất hối tiếc trong lòng.
Rất nhiều thế giới của các đệ tử Đại Pháp nào chưa thực thi được tốt là ‘khô táo không khoáng’ (khô cằn trống trải), chỉ có núi và nước. Khi Sư phụ cấp cho họ thời gian tu luyện để bù đắp thì đã có thay đổi.
Hiện nay nếu đệ tử Đại Pháp nào nhìn thấy một thứ bất hảo nào đó, thì trường năng lượng màu trắng của họ sẽ biến thành giống với thứ bất hảo mà họ nhìn thấy.
Đệ tử Đại Pháp nào nếu phát chính niệm không nghiêm túc lắm, hoặc vào lúc mà mọi người thống nhất cùng phát chính niệm mà họ không phát chính niệm, thì trong thế giới của họ những hoa cỏ cây cối và các sinh mệnh sẽ bị chết. Mãi cho đến khi họ thật sự phát chính niệm trở lại, thì hoa cỏ cây cối mới có thể sinh sôi trở lại, các sinh mệnh mới có thể sống lại.
Bài do tiểu đệ tử Sơn Sơn (Shanshan) thuật lại, một ký giả ở Minh Huệ www.minghui.org ghi lại và chỉnh lý
15-12-2003
* * * * *
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2003/12/16/62669.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2003/12/30/43624.html.
Dịch và đăng ngày 2-1-2003; bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên tác.

Những cảnh tượng từ không gian khác mà tôi nhìn thấy khi phát chính niệm


Bài viết bởi một học viên từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-08-2012] Sư Phụ giảng trong kinh văn “Giảng Pháp vào ngày 20 năm truyền Pháp”:
“Chư vị hễ phát chính niệm, thì tà ác kia dù là thiên quân vạn mã cũng thảy đều hoá thành đất, toàn bộ bị huỷ đi, không là gì cả. Nếu cứ đánh tiếp như thế, thì can nhiễu của lạn quỷ và nhân tố tà đảng sẽ bị diệt sạch”
“Nếu đệ tử Đại Pháp đều gộp thành một luồng sức mạnh, chính niệm hết sức đầy đủ mà làm, mọi người nghĩ xem, đó mới là ‘Thần tại nhân gian’, đối với tà ác mà nói điều ấy quá đáng sợ!”
Thông qua học Pháp và những gì nhìn thấy gần đây khi phát chính niệm, tôi ngộ ra tầm quan trọng và tính cấp thiết của phát chính niệm. Mật độ các nhân tố tà ác trộn lẫn với những hắc thủ, lạn quỷ, và tà linh của Đảng Cộng sản đã hình thành một trường tà ác khổng lồ uy hiếp học viên Đại Pháp và những người khác. Thế lực tà ác này dần dần đã đi vào tuyệt vọng rồi, do đó chúng ta lại càng không nên buông lơi. Chúng ta nên chú ý hơn trong việc phát chính niệm để thiết lập một môi trường ít áp lực hơn, qua đó có thể cứu độ nhiều chúng sinh hơn. Tôi muốn chia sẻ những gì nhìn thấy được ở không gian khác khi phát chính niệm, tôi mong rằng thể ngộ bản thân sẽ khích lệ mọi người chú ý hơn.
Lúc 11 giờ 50 phút đêm ngày 13 tháng 07 năm 2012, trong một không gian khác tôi thấy hết thảy tà ác bao phủ tràn ngập đất trời. Các nhân tố tà ác đã huy động nhiều tà ác chui vào từng ngõ ngách. Tôi cũng thấy rất nhiều chính Thần đang tiêu trừ tà ác. Tôi cầu Sư phụ giúp đỡ tiêu trừ tất cả những nhân tố tà ác đang phá hoại Đại Pháp và bức hại các học viên. Sau khi niệm khẩu quyết, các nhân tố tà ác bị giải thể tại từng trường [không gian], từng tầng [không gian]. Tà ác có quá nhiều nên tôi không biết rằng nên bắt đầu từ đâu cả, thế nên tôi quyết định thẳng tiến.
Trên những con đường núi, từng quân đoàn nối tiếp nhau di chuyển lên núi. Tà ác đang huy động nguồn lực bổ sung của chúng. Tôi nhanh chóng phát chính niệm tiêu trừ hết thảy nguồn bổ sung này. Có một chiếc ô tô lớn gấp đôi chiếc bình thường, khi nó dừng lại, rất nhiều ô tô con phóng ra từ phía cửa sau. Công an vũ trang ở trong các ô tô nhỏ này. Tôi tiêu diệt hết tất cả ô tô nhỏ bằng súng laser và sấm chớp trước khi công an chui ra ngoài. Chúng đều hóa thành tro bụi. Bỗng nhiên từ hư không hóa ra một nhóm linh thể động vật đủ cỡ đủ loại: tròn, vuông, chữ nhật… Chúng há rộng miệng lao về phía tôi. Rất nhiều trong số chúng là bọn rết mỏng, dài bò khắp nơi. Các con bọ tấn công riêng các học viên và gây cho họ những cơn ngứa kinh khủng. Cũng có rất nhiều rắn ở đó. Tôi đều tiêu hủy hoàn toàn chúng.
Các nhân tố tà ác bắt đầu tự bổ sung hết lượt này đến lượt khác khi tôi tiêu hủy chúng. Có vẻ như là số lượng tà ác không giảm đi là mấy. Tôi gia tăng chính niệm và sử dụng hết thảy Pháp khí mà tôi có: súng laser, đại pháo, kiếm, dao, dùi cui… Những Pháp khí này có sức mạnh vô song, và tà ác nhanh chóng bị diệt trừ. Một chiếc ô tô nhỏ khác nổi lên. Trước khi cửa mở, tôi đã làm nó nổ tung. Trải qua hai giờ đồng hồ nhưng mật độ tà ác vẫn còn rất dày đặc. Tôi liên tục phát chính niệm không ngừng nghỉ.
Trước mắt tôi hiện ra một cựu thần. Đó là một tượng Phật khổng lồ nhưng lại không phát ra Phật quang. Quả vị của ông ta đã bị tước bỏ. Ông ta là chỉ huy của đám tà ác. Chính niệm của tôi khiến cựu thần này biến mất ngay lập tức. Sau đó một con ma hình dạng xấu xí xuất hiện nhằm mục đích trả thù cho chỉ huy. Trước khi tiến đến được trước mặt tôi, nó đã bị tôi tiêu hủy. Một trong những cựu thần nói: “Chúng ta thua rồi!”. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ còn làm cho tình trạng của họ trở nên bi đát hơn nữa.
cựu thế lực vẫn liên tục điều động lực lượng bổ sung. Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp các ngọn núi tràn ngập các nhân tố tà ác, tôi không biết nên phải làm gì tiếp. Ngay lập tức tôi nhớ đến những điều Sư phụ đã giảng trong kinh văn Giảng giải Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu 2003”:Ta là đệ tử của Lý Hồng Chí, các an bài khác thì đều không cần, đều không thừa nhận”, và niệm ba lần. Lượng tà ác giảm thiểu đáng kể. Tôi tiêu trừ các nhân tố tà ác đang tiến thẳng lên núi. Các chính Thần từ bên trên cũng tiêu trừ tà ác từ trên đỉnh xuống. Tôi tìm thấy tà ác từ hai phía và tiêu trừ toàn diện chúng. Vậy là không còn tà ác nữa. Phố phường bình thường trở lại, các siêu thị tiếp tục bán hàng. Tôi trở lại và thấy rằng đã là 02 giờ 40 phút sáng. Vậy là tôi đã phát chính niệm trong 02 tiếng 50 phút. Nhờ Sư phụ trợ giúp, tôi đã loại trừ rất nhiều các nhân tố tà ác. Tôi tin rằng tất cả các học viên có thể thực hiện những gì tôi đã làm, thì tà ác đã biến mất từ lâu rồi.
Tôi phải nói về những chiếc giường ma quỷ mà tôi thấy khi phát chính niệm lần này. cựu thế lực đã hợp nhất rất nhiều giường cỡ lớn của chúng với giường của các học viên. Khi học viên lên giường, họ cảm thấy thực sự thoải mái và ngủ ngay lập tức. Khi tỉnh dậy, họ nhận ra rằng họ đã ngủ qua giờ phát chính niệm hay giờ luyện công. Lúc đó, các học viên cảm thấy không khỏe, uể oải, mệt nhọc, chóng mặt và muốn đi ngủ tiếp ngay lập tức. Việc phát chính niệm hay luyện công của các học viên đã bị cản trở. Họ cảm thấy buồn ngủ khi họ cần tập trung hay cảm thấy tỉnh táo khi họ nên đi ngủ. Sau một thời gian, họ trở thành thụ động và quá trình tu luyện bị ngừng lại. Đây cũng là một dạng thức của bức hại. Nếu một học viên ở trong trạng thái này lâu dài thì học viên đó nhất thiết phải giữ cho chủ ý thức thật mạnh, đồng thời phủ định cựu thế lực từ cơ bản, và phát chính niệm tiêu trừ chúng. Hàng ngày học viên đó phải phát chính niệm vào lúc 11 giờ 55 phút đêm và thức dậy vào lúc 3 giờ 40 phút sáng để luyện các bài động công. Nếu học viên đó có thể làm được điều này, người đó sẽ không bị kiểm soát bởi cựu thế lực nữa.
Trên đây là thể ngộ cá nhân. Tôi mong rằng mọi học viên đều có thể duy trì như vậy và cứu độ chúng sinh. Chúng ta phải học Pháp và chú ý phát chính niệm để loại trừ những thế lực tà ác và các nhân tố tà ác trong trường không gian bản thân chúng ta và khu vực xung quanh. Tôi mong rằng ngày càng nhiều học viên có thể tham gia hiệu quả hơn và chúng ta có thể tạo nên chỉnh thể mạnh mẽ cho đến Pháp chính nhân gian.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2012/8/7/發正念另外空間所見-261251.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2012/9/26/135597.html
Đăng ngày: 29-11-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Cảnh tượng trong không gian khác: Các chấp trước của bản thân đang kéo chúng ta xuống


[MINH HUỆ 28-7-2015] Gần đây trong khi phát chính niệm ở một trong những khung giờ được định trước, tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến tâm mình cảm thấy rất nặng nề.
Tôi nhìn thấy Sư phụ, Ngài rất cao lớn, đang quan sát điều gì đó phía xa thì những vật chất màu đen vây quanh và đáp xuống Ngài. Ngài không quan tâm đến nó và chỉ gạt nó đi như phủi bụi.
Nhưng thật đau lòng khi chứng kiến việc này, vì nó dày đặc, giống như tro rơi xuống sau một vụ phun trào núi lửa. Khi cảnh tượng bắt đầu mở ra hơn, tôi nhận thấy nó đến từ các đệ tử, và chính các chấp trước người thường của chúng ta đã tạo ra nó.
Tôi thấy rất buồn với những gì mình đã thấy, và sau đó tôi nhận ra Sư phụ tập trung chú ý vào điều gì. Ngài dường như có một cái nhìn rất lo lắng, không phải vì những vật chất đen rơi xuống Ngài mà là cho các đệ tử đang thiếu chính niệm và những ai đang rơi vào lối tư duy của người thường.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới bài thơ “Ma phiền”
Ma phiền
Bế mục nhập han đoạn tâm phiền
Tỉnh lai vạn sự thao bất hoàn
Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan
(Hồng Ngâm 3)
Tạm dịch:
Ma phiền
Nhắm mắt ngủ khò phiền não xong
Tỉnh ra vạn sự mãi nhọc lòng
Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp
Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm
Tôi thấy rằng trong một số hạng mục của chúng ta, các học viên đã tranh cãi với nhau và một vài người vẫn có rất nhiều các chấp trước cắm rễ sâu vốn ngăn chúng ta tiến về phía trước như một chỉnh thể. Tất cả điều này dường như là đang can nhiễu tới Chính Pháp vì nó làm chậm lại những nỗ lực để cứu độ chúng sinh của chúng ta, đồng thời đẩy những vật chất xấu của chúng ta lên Sư phụ.
Tôi lùi lại một bước và bắt đầu nhìn mọi thứ một cách rõ ràng hơn. Tôi thấy rằng nếu mỗi người trong chúng ta đều lùi một bước và thực sự nhìn nhận lẫn nhau như chân ngã của mình, chúng ta sẽ ngay lập tức ngừng tranh cãi, cảm thấy xấu hổ và muốn làm việc cùng nhau. Chúng ta sẽ thấy thời gian quý giá thế nào, và hàng nghìn năm, hàng ức kiếp chúng ta đợi chờ là để được ở đây với Sư phụ.
Sư phụ đã giảng rằng:
“Tức là, một bộ phận lớn trong các đệ tử Đại Pháp là đã đến theo các thiên thể đó, người người kết duyên, rồi sau ngày viên mãn quay trở về, chư vị dẫu muốn gặp lại thì cũng hầu như không thể được; do đó chư vị nên biết quý cái duyên phận này. Ngoài ra duyên phận đó của chư vị cũng là cái duyên khác nhau tương hỗ giao hoà qua nhiều đời mà kết thành; thật chẳng dễ dàng gì. Vậy nên làm điều gì cũng phải phối hợp cho tốt; sự việc của mỗi đệ tử Đại Pháp đều là sự việc của mọi người. Mỗi cá nhân cũng không nên chỉ vì vài việc nhỏ bé rồi sinh ra xa cách; thế không được, phải biết quý tiếc. Ngoài ra khi làm các việc Đại Pháp cũng cần phối hợp, cần phối hợp cho thật tốt.” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York 2003)
Điều tiếp theo mà tôi thấy là một Pháp Luân lớn. Bên trong nó, mỗi đệ tử tạo thành một phần tử của Pháp Luân khi nó đang quay trong vũ trụ, càng ngày càng tiến gần tới Trái Đất. Tuy nhiên, vì chấp trước của chúng ta mà nó đã không thể di chuyển với tốc độ cần phải có, và nó có vẻ bất đồng đều ở các bộ phận. Nhận thức của tôi là chúng ta đều là một phần tử của Pháp và việc chúng ta tinh tấn thế nào đang thiết lập tốc độ tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.
Sau đó tôi nhìn thêm một cảnh tượng khác. Tôi thấy tất cả các học viên đang phát chính niệm; những người ở phía trước rất to lớn, họ tập trung [niệm lực] rất mạnh mẽ và tạo ra một chấn động lớn. Các học viên ở giữa tập trung một lúc và sau đó bắt đầu nhìn ngó xung quanh hoặc cố gắng tập trung, nhưng không hoàn toàn đạt được hiệu quả. Những người phía sau không theo với nhóm và thậm chí còn không cố gắng phát chính niệm. Hầu hết họ đang nói chuyện, cười đùa, và hoàn toàn li khai với chỉnh thể, không chú ý đến những gì đang xảy ra.
Tôi bắt đầu cảm thấy rất chán nản, bởi vì có vẻ như sau rất nhiều năm như vậy, chúng ta vẫn chưa thể thực sự hoàn toàn loại bỏ các chấp trước của mình. Tôi tự hỏi bản thân: “Phải chăng nhiều lúc chúng ta đang cản trở Chính Pháp thay vì trợ Sư Chính Pháp?”
Hôm đó, tôi bắt đầu cảm thấy rằng chúng ta đã để Sư phụ thất vọng và tôi không biết làm thế nào mà chúng ta, là một chỉnh thể, lại không thể tiến về phía trước để tạo ra một bước đột phá lớn. Tôi bắt đầu khóc vì nhận ra rằng mình cũng có những chấp trước ẩn sâu mà thật khó để buông bỏ một cách hoàn toàn.
Tối đó, khi về nhà, tôi đã xin Sư phụ giúp tôi loại bỏ chấp trước tiêu trầm này. Sau đó, tôi vào trang web Minh Huệ [Anh ngữ] và thấy phần hỏi đáp trong bài giảng gần đây của Sư phụ tại New York vừa được công bố.
Tôi bắt đầu đọc và khi tới đoạn:
Đệ tử: Theo tình huống truyền thông hiện nay, cá nhân [con] cảm thấy chất lượng bài rất khó đạt yêu cầu kỹ thuật. Về việc viết bài tin mới thì [ý kiến] nội bộ khác nhau khá lớn, [con] cảm thấy sức cứu người của bài tin là không lớn. [Con] không biết làm thế nào mới có thể đạt yêu cầu của Sư phụ.
Sư phụ: Kỳ thực chư vị không cần lo lắng nhiều thế. Chư vị làm những việc này, Sư phụ đã rất hài lòng rồi. Các kênh truyền thông có tác dụng rất lớn, trong giảng chân tướng, trong phản bức hại, trong cứu người quả thực có tác dụng rất to lớn rồi. Đương nhiên các bài được viết tốt hơn thì đương nhiên tốt hơn, chư vị người này bảo cần viết thế này, người kia bảo cần viết thế kia, tranh luận [mãi] cái đó cũng không được. Giống như [vấn đề] phối hợp hạng mục thời trước đây, người này chủ ý này tốt, người kia chủ ý kia tốt, chư vị thế này cũng không được, thế kia cũng không được, như thế ảnh hưởng đến việc cần làm. Ai thật sự đứng ra làm cũng rất khó khiến mọi người đều hài lòng. Thực hiện tốt hơn, thì đương nhiên là tốt, thực hiện chưa tốt đến thế, thì cũng đừng khiến việc bị trì hoãn. Có những việc thực hiện chưa tốt lắm, nhưng cũng có tác dụng; thực hiện mà tốt hơn, thì đương nhiên tác dụng tốt hơn; nhưng đừng trì hoãn các việc, đừng để nó không có tác dụng.”(Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sau khi đọc đoạn này, tôi cảm thấy như Sư phụ đã ngay lập tức tiêu trừ hoàn toàn chấp trước tiêu trầm của bản thân. Tôi đã bật khóc vì cảm thấy quá nhẹ nhõm cũng như được đắm mình trong sự từ bi vô lượng của Sư phụ. Giây phút đó, tôi nhận ra rằng tất cả các chấp trước thật nhỏ bé khi chúng ta không ở bên trong chúng để nhìn nhận. Ngay khi chúng ta lùi một bước, chúng trở nên nhỏ bé, yếu ớt và rất không đáng kể.
Bây giờ, khi nhìn thấy các học viên khác đang trong thời gian vượt quan hoặc là thấy một chấp trước thể hiện một cách mạnh mẽ ở những người khác, tôi chỉ lặng lẽ phát chính niệm cho họ thay vì chỉ trích họ. Tôi luôn luôn ngại chia sẻ điều này vì tôi sợ rằng mình đang hiển thị chứ không phải từ bi, nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng không thể để chấp trước lo sợ của mình ngăn cản việc tôi chia sẻ.
Tôi thấy rằng để có thể làm việc cùng nhau, chúng ta cần đặt sang một bên những cảm xúc, quan niệm cũng như các chấp trước của bản thân về những gì mình muốn hay cách chúng ta nghĩ sự việc nên thế nào, và chúng ta nên dành nhiều thời gian hơn để làm thế nào phối hợp với nhau ngày càng hiệu quả.
Tôi nghĩ rằng nếu tất cả chúng ta đều làm tốt điều này, chúng ta sẽ có một bước đột phá lớn trong khi cứu độ nhiều chúng sinh hơn và thực sự trợ Sư Chính Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vì tất cả những gì Ngài đã làm cho chúng con trong thời gian qua.
Trên đây chỉ là nhận thức hữu hạn của tôi ở tầng thứ tu luyện hiện tại.

Bản tiếng Anh:http://en.minghui.org/html/articles/2015/7/28/151773.html
Đăng ngày 30-08-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Điều mà một học viên trẻ đã nhìn thấy trong không gian khác


Bài viết của một học viên mới ở tỉnh Jilin
[MINH HUỆ 07-01-2009] Tôi là một học sinh lớp 7, nhưng tôi đã có tiền duyên với Đại Pháp từ lâu. Mùa thu năm 1995, mẹ tôi đi tới nhà bà ngoại, ở đó gì thứ hai của tôi đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho mẹ tôi. Mẹ tôi cảm thấy nó rất tốt và đã quyết định tu luyện. Mẹ tôi mang những quyển sách Pháp Luân Đại Pháp về nhà và bắt đầu tập luyện. Tôi mới chỉ được tám tháng tuổi lúc đó, nhưng tôi luôn ở bên cạnh mẹ tôi khi mẹ tôi học Pháp và luyện công cho đến ngày 20 tháng 7 năm 1999.
Mẹ tôi đã dừng tập luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Mẹ tôi lại trở lại tu luyện vào tháng sáu năm 2008, và đã bảo tôi tu luyện cùng. Mặc dù tôi bắt đầu muộn như vậy, nhưng tôi đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng trong những cảnh giới khác nhau và đã nghe thấy nhiều lời giảng dạy của Sư Phụ. Tại đây tôi muốn chia sẻ những điều này với các bạn đồng tu.
Ngày đầu tiên tôi bắt đầu tu luyện, tôi ngồi trong thế kiết già khi phát chính niệm. Tôi lập tức nhìn thấy nhiều những gương mặt ma quỷ đang tấn công tôi. Một vài tên đã cố lao vào mắt của tôi, nên tôi đã dùng gậy đánh chúng. Chúng đánh vào mặt tôi, làm mũi tôi chảy máu. Đó là lần đầu tiên tôi phát chính niệm, và tôi thấy nó không có tác dụng lắm. Sau nửa năm tu luyện, đã không còn nhiều ma quỷ như vậy trong môi trường của tôi nữa.
Sau khi năm học mới bắt đầu, tôi vẫn nhìn thấy nhiều ma quỷ trong giấc mơ của tôi khi tôi ngủ. Chúng dùng tất cả uy lực của chúng để ngăn cản tôi luyện công. Tôi có nhiều bài tập ở nhà và không nghiêm khắc kỷ luật bản thân, nên tôi luyện tập khi được khi không.
Gì thứ hai của tôi đã tới thăm chúng tôi vào tháng 11 năm 2008. Gì nói với chúng tôi rằng chúng tôi phải tu luyện tinh tấn và dành nhiều thời gian đọc sách, luyện công và phát chính niệm. Mẹ tôi đã tinh tấn hơn trước kia và đã giúp tôi sắp xếp thời gian học Pháp và luyện công. Tôi luyện công sau khi đi học về trong khi mẹ tôi nấu bữa tối. Khi tôi tập bài công pháp số hai, lòng bàn tay, vai, dạ dày và lưng của tôi, tất cả đều rất nóng, và tôi trở nên ướt đẫm mồ hôi. Thỉnh thoảng, khi tôi ngồi trong thế hoa sen kiết già, tất cả long trên toàn cơ thể tôi dựng đứng lên. Tôi thấy lòng bàn tay và bàn chân của tôi có màu đỏ và tất cả các mạch đều khai mở. Đó là một cảm giác tuyệt vời; tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhàng và khoẻ mạnh.
Một ngày mùa hè khi đang phát chính niệm, tôi đã nhìn thấy nhiều con bọ cạp tới tấn công tôi như một đám mây đen. Tôi ngồi trong không gian khác luyện công, và có nhiều hoa sen trước mặt tôi, và chúng hút tất cả những con bọ cạp. Hai ngày tiếp theo, khi phát chính niệm tôi đã tiêu diệt sạch những con bọ cạp khỏi trường của tôi. Vào ngày thứ tư, tôi bảo mẹ mở nhạc bài tập số năm và dạy tôi các tư thế tay; đó là lần đầu tiên tôi tập bài thiền định.
Tôi đã nhìn thấy Sư Phụ mặc bộ quần áo tập công màu vàng, và Ngài đã nâng tôi lên trời. Chúng tôi đã đến một không gian rất cao. Sư Phụ ngồi đó và nói với tôi: “Từ giờ trở đi, con phải tận dụng thời gian học Pháp và luyện công và để có thể chuyển hoá bản thể của con (chân thể). Sư Phụ có thể loại trừ những ma quỷ kia trong những không gian khác cho con. Thời gian không còn nhiều. Hãy nói với những người trong gia đình con, họ cũng phải tận dụng thời gian để học Pháp và luyện công. Hơn nữa, để tìm thấy con những sư phụ cũ của con đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.”
Lúc đó, tôi thấy bốn người đững cạnh Sư Phụ. Họ nói với tôi rằng: “Chúng tôi có nhiều đệ tử, và chúng tôi đã tìm thấy họ, điểm hoá cho họ trong giấc mơ, và thúc đẩy họ học Pháp và luyện công, nhưng họ đã không ngộ. Chúng tôi đã bảo hộ con từ khi chúng tôi tìm thấy con trong nhân thế.” Lúc này, Sư Phụ nói với tôi: “ Cơ thể của con vẫn ở trong tình trạng không tốt, cánh tay phải của con có bệnh, và nó vẫn bị phong lại. Nó phải được chữa trị qua việc luyện công của con.”
Khi tôi ở bên Sư Phụ, tôi đã nhìn thấy một cái chai thuỷ tinh ở gần cơ thể tôi. Ở phí bên trái là chất màu trắng như sữa, trong khi đó ở phía bên phải là những chất màu đen. Tôi ngộ ra rằng chắc chắn đây là biểu hiện của cơ thể của tôi trong không gian khác. Tôi đã nhìn thấy cánh tay phải của tôi bị bao bọc bằng một chất giống như xi măng. Cơ thể xác thịt của tôi có một mảnh cơ bị chết trong cánh tay của tôi, bị gây ra bởi quá nhiều mũi tiêm sau khi tôi sinh ra. Bây giờ nó biểu hiện là một vết sẹo thâm tím. Mỗi khi tôi tập bài công pháp số hai, tôi lại cảm thấy nó rất nặng, và tôi có thể nhìn thấy vật chất màu đen đang rơi xuống.
Sư Phụ nói với tôi: “Nếu con không tu luyện thành công và không thể vượt qua tu luyện thế gian pháp, con sẽ không quay về khi Chính Pháp của ta kết thúc. Con chỉ có thể chuyển sinh trong người thường, nhưng tất cả những thảm hoạ và đại thanh trừ sẽ không ảnh hưởng tới con. Tất nhiên, những khổ nạn nhỏ vẫn chắc chắn xảy ra. Trong khi chuyển sinh trong người thường, đầu tiên con có thể là hoàng đế và bác sĩ, rồi cuối cùng con sẽ là một người canh gác ban đêm. Nếu con hoàn thành tu luyện bây giờ, tất cả những vị Phật mà con kính trọng bây giờ sẽ là chúng sinh trong vương quốc của con. Nhưng nếu con không đạt viên mãn, con sẽ tuân theo sự quản lý của họ khi chuyển sinh trong người thường. Vì vậy, con phải tinh tấn.”
Tôi đã hỏi Sư Phụ: “ Liệu con vẫn có thể tu luyện khi chuyển sinh trong người thường không?” Sư Phụ thở dài: “ Có nhiều đại giác giả đang xuống vào thời gian này, nhưng tất cả họ đều bị sa lầy mắc kẹt trong tầng thứ con người và không thể trở về. Cũng giống như con, một Bồ Tát bị vấy bùn khi qua sông thậm trí không thể đảm bảo sự thành công của bản thân mình. Con người trong tương lai sẽ được quản lý bởi những vị thần gần con người nhất. Con người vẫn có thể tu luyện, nhưng không ai trong họ có thể trở lại cảnh giới nguyên thuỷ, và sự thăng tiến của họ sẽ rất chậm chạp.”
Tôi nói với Sư Phụ: “Con chắc chắn sẽ tu luyện tốt, để có thể theo Sư Phụ trở về. Trong trường hợp con vẫn không đạt viên mãn khi Chính Pháp kết thúc, xin hãy cắt cánh tay phải của con, vì con muốn trở về ngay cả khi con mất đi một cánh tay. Xin đừng bỏ con ở lại.”
Sư Phụ trả lời: “Điều đó không thể được. Ta không an bài con đường của con như thế. Con không thể bắt đầu lại việc tu luyện của con bây giờ được, và sự tu luyện mới của con sẽ quá chậm. Con đường mà Sư Phụ đã an bài cho con là nhanh nhất. Sauk hi vượt qua khỏi tu luyện thế gian pháp, con có thể tu luyện được vô số pháp thân và thần thông.”
Tôi hỏi Sư Phụ: “Tại sao Sư Phụ thường xuyên chăm lo cho con, chứ không phải mẹ con?” Sư Phụ nói: “Mẹ con tu luyện chậm chạp. Nhưng những vị thần trong những không gian cao tầng khâm phục mẹ con, vì mẹ con sinh ra con, một giác giả cao như thế, và đã dẫn dắt con tới con đường tu luyện. Bà ấy đã có uy đức cực kỳ to lớn. Nếu bà ấy đạt viên mãn, nhưng con không đạt, thì con sẽ là một sinh mệnh trong vương quốc của bà ấy, nhưng không ai trong chúng sinh của con có thể đi với con. Nếu con đạt viên mãn, nhưng mẹ con không đạt viên mãn, thì bà ấy sẽ đi đến vương quốc của con để là một chúng sinh trong đó, nhưng chúng sinh của bà ấy sẽ không được phép tới đó.” Lúc này, Sư Phụ nói: “Được rồi, đã đến lúc con phải đi xuống!”
Tôi thấy ngón chân của Sư Phụ hơi cử động, và tôi đã đi xuống. Nhạc luyện công cũng kết thúc. Tôi nói với mẹ điều mà tôi đã trải qua. Từ đó trở đi, mẹ tôi và tôi rất tinh tấn. Trong khi luyện công, tôi nhìn thấy vật chất màu đen chảy nhỏ dọt xuống từ cánh tay của tôi, và vật chất màu đen trong cái chai cũng đã giảm đi. Mẹ tôi đọc Hồng Ngâm của Sư Phụ trong khi tôi làm bài tập, và tôi nhìn thấy khói đen xuất ra từ đầu ngón của bà. Khi không luyện công tôi cũng có thể nhìn thấy những không gian khác.
Một lần tôi thấy mẹ tôi trong khi tập bài công pháp số hai. Bà là một người đàn ông, với một cơ thể màu vàng kim, nhưng ông ấy đang ngáy ngủ dưới một cây to phát ánh sáng chói lọi. Tôi biết thuyền Pháp của Sư Phụ đang chuẩn bị rời bến, và bất kỳ ai không lên thuyền sẽ không đạt viên mãn. Tôi đã cố gắng hết sức để đánh thức mẹ tôi. Ông ấy đã mở mắt và nói: “ buồn ngủ”, sau đó lại quay ra ngủ. Tôi đã đánh ông ấy bằng một hòn đã, nhưng ông ấy vẫn ngủ. Một người đàn ông cưỡi trên một con rùa đi qua chúng tôi, và tôi cầu xin ông ta giúp tôi đánh thức mẹ tôi. Ông ấy trả lời: “không có thời gian” và sau đó rời đi. Tôi nhìn thấy vài người ngồi trên những bông hoa sen đang bay qua chúng tôi. Một ông lão nói với tôi: “Không còn thời gian nữa! Chạy nhanh lên, cứ để kệ ông ấy!”
Tôi biết Sư Phụ không muốn bỏ lại dù chỉ là một đệ tử, và Ngài muốn tôi giúp mẹ tôi. Tôi đã thấy Sư Phụ lấy ra một miếng thịt từ cơ thể của Ngài và ném nó vào không khí, và nó lập tức biến thành vô số những Pháp cụ bay lượn để cho những người tu luyện dùng làm phương tiện. Sư Phụ đã ban cho tôi một con thuyền bay và đã chuẩn bị cho mẹ tôi một con rồng bay. Vì mẹ tôi vẫn còn đang ngủ, tôi đã nhận con rồng cho mẹ. Có chín cái đồng hồ lớn ở bên cạnh thuyền Pháp. Một giải thích cũng được treo lên: Khi mỗi đồng hồ hoàn thành một vòng quay chín lần, kết thúc vào đúng 12 giờ, thời gian cho tu luyện sẽ kết thúc. Bây giờ là 8 giờ đúng. Mặc dù tôi không biết làm thế nào để đổi thời gian đó sang không gian của chúng ta, nhưng tôi biết thời gian còn lại rất ngắn.
Tôi nói với mẹ điều mà tôi thấy được sau khi luyện công xong. Bây giờ bà thậm trí còn nghiêm khắc với bản thân chặt chẽ hơn nữa. Ba ngày sau, trong không gian khác tôi đã thấy mẹ tỉnh dậy. Ông đã muốn đi tới thuyền Pháp, nhưng chân phải của ông không thể cử động. (Trong không gian này chân phải của mẹ luôn cảm thấy tê sau khi ngủ.) Tôi đã dục ông cưỡi lên con rồng bay, nhưng ông không dám, vì nó có vẻ như rất nguy hiểm. Để ông đi nhanh hơn, tôi đã ẩn mình và chạy bên cạnh ông. Chúng tôi đã nhìn thấy nhiều người trên đường và một đám đông lớn bên cạnh thuyền Pháp. Tôi đã thúc dục mẹ tôi chen vào đám đông. Nhưng ông không làm thế mà lại đứng ở cuối hàng chờ. Tôi biết có một chỗ trên thuyền dành cho tôi, nên tôi đã đi vào.
Tôi nói với mẹ tất cả những điều mà tôi nhìn thấy trong những không gian khác, và bà đã trở nên rất tinh tấn. Gì của tôi và những người bạn của Gì tất cả đều rất xúc động và đã kinh nghiệm được nhiều điểm hoá từ những điều tôi mơ thấy. Tôi viết xuống những kinh nghiệm này để các bạn đồng tu tất cả đêu sẽ tinh tấn tiến lên. Với những người mà chưa tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, xin hãy khẩn trương và bắt đầu!
Hợp thập!
Đây là hiểu biết có giới hạn của tôi. Xin từ bi chỉ ra những gì không phù hợp với Pháp.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2009/1/7/193063.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2009/1/14/103893.html
Đăng ngày 17-1-2009; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản