Trang

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Đối đãi nghiêm túc với việc luyện Công

Đối đãi nghiêm túc với việc luyện công


Bài viết của một học viên Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 14-03-2014] Gần đây tôi đã đọc các bài giảng của Sư phụ trong “Đại Viên Mãn Pháp” và “Giảng Pháp và trả lời câu hỏi ở Tế Nam”, trong đó Sư phụ giảng:
“Chư vị không kết ấn có được không đây? Nên làm như thế nào thì hãy làm như thế, chư vị không kết ấn sẽ không thể sinh ra dòng năng lượng này, dòng năng lượng này không thể lưu thông thì làm sao có thể diễn luyện chư vị và công [của chư vị] đây?” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải) (Tạm dịch)
Tôi đã rất sửng sốt khi đọc đoạn này, bởi vì tôi chưa bao giờ nhận ra rằng có nội hàm sâu xa trong động tác kết ấn này! Nó dường như là một động tác rất đơn giản nhưng lại đóng một vai trò rất quan trọng trong dòng năng lượng lưu chuyển và cải biến bản thể người tu luyện.
Đã 15 năm kể từ khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Công, trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng đó, các học viên ở Trung Quốc đại lục đã phải luyện các bài công pháp ở nhà. Chúng tôi đã mất đi môi trường tu luyện nhóm và các cơ hội để giúp đỡ và khuyến khích lẫn nhau.
Thời gian trôi đi, chúng tôi đã dần quên đi nội hàm của việc luyện công và các động tác của chúng tôi cũng trở nên thiếu chuẩn xác. Chúng tôi bắt đầu coi việc luyện công thần thánh giống như rèn luyện thể dục của người thường. Ví dụ, khi kết ấn, tôi thả tay ra ngay sau khi các ngón cái chạm vào nhau trước khi các ngón khác vào đúng vị trí. Trước khi âm nhạc phần kết ấn kết thúc, tôi đã bắt đầu làm việc nhà.
Tôi đã thực sự bị sốc khi phát hiện ra mình đã chểnh mảng như thế nào trong việc luyện công. Tôi đã mở hình Sư phụ hướng dẫn luyện công ra và xem xét kỹ lưỡng vài lần. Tôi thậm chí còn đau khổ hơn khi nhận ra mình đã luyện sai rất nhiều động tác. Sư phụ nói chúng ta phải giữ hai chân và đầu gối hơi chùng xuống, nhưng chân tôi thường giữ thẳng. Các động tác phải hoãn, mạn, viên, nhưng tôi đã bỏ qua khẩu lệnh của Sư phụ và luyện công với nhịp điệu nhanh của mình, và rất thường xuyên khi Sư phụ vẫn còn hô khẩu lệnh thì tôi đã chuyển sang các động tác khác. Khi chân tôi bị mỏi khi luyện bài công pháp số hai, tôi liền bước tới bước lui. Khi luyện bài công pháp số năm, tôi đặt tay trước ngực thay vì phải giữ ở ngang vai, và đôi khi nó rơi xuống trước bụng khi tôi bắt đầu ngủ gật.
Khi viết bài này, tôi cảm thấy rất hối tiếc. Luyện công là một phần của Pháp, và nếu như chúng ta chểnh mảng trong việc luyện công, chúng ta đang bất kính với Sư phụ và Pháp. Sư phụ dạy chúng ta phương pháp tu luyện cả tâm lẫn thân để chúng ta có thể đề cao tầng thứ. Làm sao mà chúng ta có thể thay đổi được bản thể nếu chúng ta lơ là việc luyện công? Nói cách khác, nếu như lơ là việc luyện công, chúng ta đang vô trách nhiệm với việc tu luyện và hạ thấp tiêu chuẩn của chúng ta.
Tôi đã tu luyện được hơn 10 năm, nhưng tôi trải qua rất ít thay đổi ở bản thể. Da mặt tôi bị đồi mồi, da chân thì rất khô, và thường bị nứt nẻ, chảy máu vào mùa đông. Chân tôi thường bị chuột rút. Điều này vẫn không được cải thiện mặc dù tôi đã liên tục phát chính niệm. Tôi nghĩ rằng, ngoài vấn đề về tâm tính ra thì trạng thái thân thể của tôi có quan hệ trực tiếp đến việc luyện công không đúng của mình.
Vì cảm thấy đây không chỉ là vấn đề của riêng mình, tôi cần chia sẻ điều này với các bạn đồng tu. Đây cũng là có trách nhiệm với các đồng tu. Tôi đã tới nhà một số đồng tu và xem họ luyện công. Tất cả chúng tôi đều rất buồn khi thấy rằng các động tác của chúng tôi không chuẩn.
Một người nói: “Đôi khi tôi cảm thấy rất buồn ngủ khi luyện công vào buổi sáng, nên tôi đã đi vòng quanh trong khi vẫn đang luyện công để giữ cho tỉnh táo.” Ba học viên thì giống như tôi khi tập bài công pháp số năm: họ giữ tay ở trước ngực thay vì phải đặt ở ngang vai. Khi tôi nói họ luyện sai, một người thậm chí còn hỏi: “Động tác này được thay đổi à?” Dường như, bởi vì chúng tôi đã bị mất môi trường luyện công tập thể và lơ là việc luyện công, chúng tôi thậm chí đã không còn nhớ được hình thức đúng của các bài công pháp, và đã chấp nhận các động tác không đạt chuẩn.
Điều này dường như đã trở thành một vấn đề phổ biến ở Trung Quốc Đại lục. Chúng tôi hy vọng bài chia sẻ này có tác dụng như một lời nhắc nhở tới các học viên khác. Chúng ta nên xem video hướng dẫn luyện công của Sư phụ nhiều lần, hoặc luyện công với cùng các học viên khác để chúng ta có thể kiểm tra và chỉnh sửa lại những động tác của nhau. Chúng ta phải luyện công một cách nghiêm túc và bảo trì các tiêu chuẩn của các hướng dẫn luyện công của Sư phụ.
Đăng ngày 23-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Cận kề cái chết nhưng địa ngục không giữ được tôi

Cận kề cái chết nhưng địa ngục không giữ được tôi

Bài viết theo lời kể của Vương Hương Liên
[MINH HUỆ 25-02-2014] Tên tôi là Vương Hương Liên. Một lần tôi suýt chết lúc 35 tuổi, nhưng đã hồi sinh.
Việc này xảy ra sau khi tôi đã sinh cháu gái thứ hai. Chúng tôi sống trong nghèo đói và phải lao động cực nhọc. Bị suy dinh dưỡng và bệnh tật làm tôi ốm yếu, và tôi thường xuyên bị ngất.
Trong một cơn hôn mê gần như đã chết, tôi giáng hạ xuống một tầng địa ngục dẫn tới một hội trường lớn. Thấy tôi tới nơi, một người chạy vào đại điện lớn tiếng thông báo “Vương Hương Liên đã tới”, tay giơ một hoành phi trên đầu và sau đó quỳ trước một cái bàn rất rộng.
Đằng sau bàn là một con người mặc một chiếc áo choàng đỏ, thắt lưng ngọc bích, đội một chiếc mũ có gắn chuỗi ngọc trai lơ lửng ở phía trước giống như một hoàng đế Trung Hoa. Những viên ngọc trai che khuất khuôn mặt. Hai người hầu đứng phía sau, mỗi vị cầm một chiếc quạt lông dài và rộng. Một vị cố vấn đứng cạnh bàn.
Tôi biết mình đang phải đối mặt với Diêm Vương. Diêm Vương đang bận xem một cuốn sổ tên và không chú ý đến tôi. Tôi rón rén tiến lại gần vị cố vấn và rụt rè hỏi, “Thưa ông, tôi sẽ sống được bao lâu nữa?” Tôi thấy ông ta đã tìm thấy tên của tôi dưới tên của chồng mình. Sau đó tôi nhận thấy điều gì đó và hỏi, “Tại sao tên của tôi lại bị gạch đi và sau đó được dán nhãn đè lên?” Vị cố vấn nói: “Một cái tên bị gạch đi có nghĩa là người đó đã chết. Một miếng giấy dán có nghĩa là người này không thuộc quyền cai quan quản của địa ngục.”
Vị cố vấn tiếp tục, “Cô không thuộc về địa ngục nữa.” Sau đó người này đẩy tôi một cái rất mạnh và tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi nghe tiếng gà trống gáy và biết rằng giờ đã là buổi sáng. Theo truyền thuyết Trung Quốc, địa ngục đóng cửa khi một ngày mới bắt đầu trong nhân gian.
Tôi biết mình đã chết vào đêm hôm trước nhưng đã hồi sinh vì tôi không còn bị Diêm Vương cai quản. Nhưng tại sao lại như vậy? Tôi nhận ra câu trả lời không lâu sau đó.

Pháp Luân Công hồng truyền tới quê hương tôi

Tôi là người có nhiều tai tiếng trong vùng và được mệnh danh là một người phụ nữ cứng rắn và nóng tính.
Khi Pháp Luân Công được hồng truyền tới vùng chúng tôi vào năm 1996, các cán bộ thị trấn nói rằng nếu ai đó có thể thuyết phục tôi tập Pháp Luân Công, người đó đã lập công lớn cho cộng đồng. Ý họ là, nếu tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ ngừng gây rối.
Cuối cùng một người hàng xóm đã thuyết phục tôi tu luyện. ”Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Chị không phải tốn một xu nào. Các bài công pháp sẽ chữa lành tất cả các vấn đề sức khỏe của chị.” Cô ấy nói. Tôi biết sức khỏe của mình sẽ không trụ được lâu, vì vậy tôi quyết định thử tu luyện Pháp Luân Công. Khi đi hỏi thăm mọi người, tôi không thể tìm thấy bất cứ ai chỉ dạy, vì làng tôi rất xa lại tách biệt trên núi.
Tôi là người rất bướng bỉnh và kiên trì, vì vậy tôi bèn đi tìm Pháp Luân Công. Tại một khu dân cư trong một thành phố, tôi vô tình gặp một người lạ và hỏi: “Anh có biết học Pháp Luân Công ở đâu không?” Anh ấy đã cười lớn và nói: “Chị tìm đúng người rồi! Tôi sẽ đưa chị tới đó.”
Chúng tôi đến căn hộ của một người. Họ đều rất tốt với tôi. Tôi đã học được năm bài công pháp và được tặng một cuốn Chuyển Pháp Luân.
Ba ngày sau, tôi quay về làng với cuốn sách và trở thành một học viên Pháp Luân Công. Đó là một ngày trọng đại trong đời tôi, 28 tháng 06 năm 1997.
Chuyển biến
Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có cơ hội. Tôi nhờ con mình dạy cho tôi những chữ cái mà tôi không biết. Tôi đã rơi nước mắt hết lần này tới lần khác khi tôi đọc sách. Cuốn sách đã dạy cho tôi ý nghĩa của cuộc sống và giải thích lý do tại sao một người có bệnh, có những lúc gặp khó khăn, rồi phải sống trong nghèo đói. Tất cả là do nghiệp tích từ nhiều kiếp trước. Chỉ có pháp môn tu luyện như Pháp Luân Đại Pháp mới có thể thay đổi số mệnh của một người.
Mọi thù hằn đối với các thành viên trong gia đình, cùng với gánh nặng của cuộc sống, cuối cùng đã được gỡ bỏ. Mẹ chồng tôi bị gù và phải cố gắng lắm mới làm được một chút việc. Bố chồng tôi là một người đàn ông trung thực nhưng rất nghèo. Trong mắt tôi chồng tôi là một người ngờ nghệch và ngớ ngẩn. Vì cơ hàn, chúng tôi mặc quần áo rẻ tiền và bị dân làng coi thường. Tôi đã từng là một người ít nói và rụt rè. Sau khi lập gia đình và đứa con đầu lòng của tôi ra đời, tôi đã phải lên tiếng bảo vệ cả gia đình vì không ai khác sẽ làm việc này.
Tôi phản đối và chửi rủa các cán bộ thị trấn vì khoản trợ cấp tài chính không công bằng dành cho gia đình mình. Tôi đã làm loạn cả làng khi đập nắp chảo giống như đập cồng chiêng suốt đêm và chửi đổng sau khi có người ăn cắp dưa hấu từ sân nhà mình. Tôi đã miễn cưỡng tham gia vào đội lao động nam, yêu cầu được trả lương bình đẳng, tranh đấu với đội trưởng cho đến khi họ đầu hàng. Các cán bộ thôn, xã không bao giờ thu được của tôi một xu thuế, cho dù tôi có tiền hay không. Dân làng tránh mặt tôi và các cán bộ cảm thấy khó chịu khi họ nói về tôi.
Pháp Luân Công đã cải biến tôi. Tôi bắt đầu tỏ ra lịch sự, đối xử tốt với người khác, chấp nhận bất cứ thiệt hại nào mà tôi phải chịu. Khi các gia đình khác cần giúp đỡ bất cứ việc gì, tôi luôn luôn sẵn lòng. Trong sáu tháng, dân làng đã được chứng kiến vẻ đẹp của Pháp Luân Công và những giá trị của nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn qua những cải biến của tôi. Đồng thời, tôi lấy lại sức khỏe và trông trẻ hơn.
Một ngày nọ, cán bộ thôn và quận đã tới thu thuế. Tôi chưa bán được chút nông sản nào và không có tiền, vì thế tôi chất đầy một túi lớn hạt ngô khô và đưa cho người phụ trách. ”Xin lỗi, tôi không có chút tiền mặt nào. Nếu anh bán chỗ ngô này ở chợ, anh sẽ thu được nhiều hơn số tiền thuế tôi nợ.”
Họ nhìn tôi ngạc nhiên. Sau đó, một người người nói: “Chị biết không chị là người đầu tiên nộp thuế trong năm nay. Chúng tôi đã đi khắp làng nhưng chưa thu được gì cả. Chúng tôi đến chỗ chị cuối cùng vì nghĩ rằng chị cũng sẽ từ chối. Chị đã hoàn toàn thay đổi. Chị có thể cho chúng tôi biết điều gì đã khiến chị trở nên chu đáo và hợp tác như vậy?”
Tôi nói với họ đó là Pháp Luân Công và Sư phụ của tôi đã dạy tôi làm một người tốt mọi lúc mọi nơi. Họ giơ ngón cái và nói: “Chúng tôi tôn trọng Sư phụ và Pháp Luân Công. Sư phụ của chị là một người vĩ đại!”
Chuyển biến của tôi cũng đã thay đổi thái độ của dân làng đối với Pháp Luân Công và gia đình. Nhiều người nói, “Vương Hương Liên đã thành một người hoàn toàn khác. Pháp Luân Công thật là tốt.”
Gia đình chúng tôi xây một ngôi nhà mới vào năm 2012. Dựng dàn giáo cho trần nhà là một công đoạn rất quan trọng. Rất nhiều người dân đến giúp đỡ bằng cách nấu ăn, lấy nước giếng, và vận chuyển gỗ. Chồng tôi mỉm cười và nói rằng đây là thời gian hạnh phúc nhất trong đời mình.
Từ xa lánh họ chuyển sang giúp đỡ tôi, sự thay đổi thái độ của dân làng cho thấy sự tôn trọng của họ đối với Pháp Luân Công ngay cả sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại.

Giảng chân tướng cho dân làng

Có hơn 100 hộ gia đình trong làng. Bí thư Đảng trong làng có công việc toàn thời gian là kết nạp Đảng viên mới. Cô ta cũng tuyên truyền những lời dối trá về Pháp Luân Công và tạo ra nhiều hiểu lầm.
Tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất trong làng, nhưng tôi không cảm thấy cô đơn vì Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi tiếp tục phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác trong các không gian khác đang thao túng bí thư. Sau đó, cô ta đã bị công an bắt và các tổ chức ĐCSTQ trong làng chúng tôi đã bị giải thể.
Điều này đã tạo một cơ hội tốt cho tôi. Tôi đã đến thăm từng nhà trong làng để giảng chân tướng. Hầu hết bọn họ đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Khi người bí thư được thả, tôi đã nhiều lần đến thăm và giúp cô ấy. Cô ấy đã rất xúc động và cuối cùng cũng thoái ĐCSTQ.
Tôi giảng chân tướng cho mọi cán bộ ĐCSTQ trong làng và chính quyền xã. Tôi tặng mỗi người một tờ rơi và một bản Cửu Bình. Tất cả bọn họ đều thoái ĐCSTQ. Bất cứ khi nào có họp làng, tôi thẳng thắn nói chuyện với dân làng về những giá trị của Pháp Luân Công và giúp họ nhận ra ĐCSTQ đã lừa dối và lợi dụng họ như thế nào.
Tôi cũng đã đến các cơ quan trực thuộc của chính phủ trong thị trấn, quận, nhà máy, công ty, và các đồn công an để giảng chân tướng cho những người làm việc ở đó. Rất nhiều người trong số đó cũng thoái ĐCSTQ. Ngay cả những viên công an từng bức hại Pháp Luân Công tàn nhẫn nhất cuối cùng đã thoái ĐCSTQ.
Vào những ngày họp chợ, tôi công khai phát tờ rơi và phù hiệu Pháp Luân Công để treo trong xe, và bùa hộ mệnh có ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mọi người rất thích những món quà này và luôn dặn tôi mang thêm vào ngày hôm sau.
Đôi khi, tôi đi bộ tới các ngôi làng xa xôi khác trên núi để phát tờ rơi Pháp Luân Công đến từng nhà. Tôi thường khởi hành sau hoàng hôn và trở về nhà vào lúc 4 hoặc 05:00 giờ sáng ngày hôm sau.
Tôi đã chết một lần nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi khỏi địa ngục. Tôi ngộ ra rằng tất cả mọi thứ đã được Sư phụ an bài từ xa xưa, và tôi chỉ đang thực thi sứ mệnh của mình.

Đăng ngày 23-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Tôi đã nhiều lần được trải nghiệm sự từ bi của Sư Phụ

Tôi đã nhiều lần được trải nghiệm sự từ bi của Sư phụ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-03-2014] Nhìn lại chặng đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, tôi không chỉ được trải nghiệm những điều kỳ diệu của Đại Pháp, mà còn nhiều lần cảm nhận được sự từ bi to lớn mênh mông của Sư phụ.
Cảnh sát không thể xác định được thông tin quan trọng trong máy tính
Gần cuối năm 2008, khi tôi và một đồng tu đang đi phát và dán các tài liệu giảng chân tướng ở một trung tâm thương mại, có người đã trình báo chúng tôi với bảo vệ. Để ngăn chúng tôi rời đi, họ đã bắt chúng tôi lại và gọi cho cảnh sát. Một xe cảnh sát đã đến và hai cảnh sát đã đưa chúng tôi về đồn.
Tại đồn, chúng tôi không trả lời các câu hỏi của họ và chúng tôi chỉ nói Đại Pháp tuyệt vời như thế nào và Đại Pháp bị bức hại ra làm sao. Chúng tôi đã nói từ 09 giờ sáng cho đến 11 giờ đêm.
Một cảnh sát đã tìm thấy một tờ hoá đơn trong ví của tôi và hỏi tôi tên người trong tờ hoá đơn đó. Tôi từ chối trả lời. Anh ta thốt lên: “Chúng tôi sẽ tìm thấy dù chị không nói cho chúng tôi biết!”
Tôi không sợ và giữ vững chính niệm của mình: “Xin Sư phụ hãy gia trì cho con để ngăn kẻ ác nhằm tìm ra người trong tờ hoá đơn.”
Sau một hồi cố gắng, họ không tìm thấy gì cả. Họ không bỏ cuộc và dùng một máy tính khác nhưng vẫn không tìm ra. Quá bực bội, họ chuyển tôi đến trại tạm giam. Tôi phát chính niệm: “Ai đã đưa tôi đến đây sẽ phải đón tôi đi từ đây.” (Sau đó chuyện này quả thực đã xảy ra)
Viên cảnh sát đưa tôi đến trại tạm giam nói với lính canh trong ca trực rằng anh ta không thể tìm thấy tên người trong tờ hoá đơn. Lính canh nói một cách tự tin rằng: “Để tôi thử, tôi không tin lại có thể như thế!”
Tôi lập tức phát chính niệm. Mất một lúc lâu họ mới tìm ra hai người với tên trùng nhau trong tờ hoá đơn nhưng không ai trong số họ trùng với tuổi và giới tính của tôi. Họ phải bỏ cuộc và nhốt tôi trong buồng giam.
Trong buồng giam, tôi đi vào nhà vệ sinh và cần giấy. Tôi biết rằng tôi không có giấy trong túi quần nhưng dù sao tôi cũng thử tìm. Tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ. Tôi tự hỏi: Cảnh sát đã lục xét tôi rất nhiều lần và thậm chí còn tìm trong từng ngóc ngách của áo khoác, làm sao họ lại có thể bỏ sót miếng giấy này nhỉ?”
Khi tôi mở tờ giấy ra, thì ra đó chính là biên lai mua máy in cùng với thông tin mà cảnh sát đang cần tìm. Tôi đã xúc động rơi nước mắt.
Tài liệu giảng chân tướng nhiều lên
Một hôm, tôi đang đi dán các tờ rơi. Các tờ rơi nói về việc những kẻ ác bức hại học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị khởi tố ở nước ngoài như thế nào. Tôi hy vọng rằng nhiều người hơn nữa nhìn thấy thông tin này và nhận ra rằng nhiều người ngoại quốc biết về cuộc bức hại và họ đều quan tâm đến nó.
Khi tôi kiểm tra trong túi thì chỉ còn lại sáu hay bảy tờ rơi và tôi cảm thấy thật tiếc. Khi tôi dán chúng xong, tôi kinh ngạc tìm thấy có thêm nhiều tờ rơi ở trong túi của mình. Tôi đếm chúng và phát hiện ra có nhiều hơn số tờ rơi tôi có lúc đầu.
Tôi nhận ra rằng Sư phụ vĩ đại đã ban cho tôi tờ rơi và Sư phụ đã giúp tôi! Tôi đã được khích lệ thật nhiều và chính niệm của tôi thậm chí còn mạnh hơn. Cảnh sát giao thông không thể nhìn thấy tôi. Tôi đã dán tờ rơi ở tất cả các ngã tư để người đi đường có thể nhìn thấy thông tin.
Những trường hợp tương tự xảy ra khi tôi đi phát đĩa DVD Thần Vận. Tôi được điểm hóa rằng chỉ cần chúng ta có thể chứng thực Pháp và cứu chúng sinh với tâm thuần tịnh, mọi việc sẽ y như Sư phụ giảng:
Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(Sư Đồ Ân, Hồng Ngâm II)
Một mái hiên tự rơi một cách an toàn
Tôi sống trên tầng năm và nhà tôi có một mái hiên ở ban công. Qua thời gian, các đinh ốc gắn giữa mái hiên và bức tường trở nên lỏng lẻo và có các khe hở giữa các đinh vít và lớp bê tông. Mái hiên đung đưa mỗi khi có gió và nó rung giật rất mạnh khi có giông tố. Tôi lo lắng rằng nó có thể bị sập xuống và làm bị thương người đi bộ nhưng không biết rõ mình cần phải làm gì. Tôi đã rất lo lắng.
Vào một sáng mùa hè năm 2009, tôi đi ra ban công và kinh ngạc bởi những gì trước mắt: Mái hiên đã sập xuống và rớt ngay bên trong ban công nhà tôi mà không hề đụng phải cây cối hay những thứ linh tinh xung quanh, và không có bất cứ thứ gì bị hư hại.
Đêm trước đó trời không có nhiều gió và mái hiên đã rớt xuống trúng vào một diện tích rất nhỏ trên ban công, xung quanh để bề bộn rất nhiều thứ. Mái hiên hoàn toàn không bị hư hại gì. Chồng tôi đã kinh ngạc và cứ nói mãi: “Thật là không thể tin được!”
Quên túi ở xe đạp bốn lần
Mỗi lần ra ngoài, tôi đều mang theo tài liệu giảng chân tướng và phát chúng ở khu vực ngoại ô. Sau khi phát xong, tôi vội vã về nhà để nấu bữa tối. Ngay khi tôi bước vào toà nhà, tôi đều khoá xe đạp của mình lại và nhanh chóng mang thực phẩm lên lầu. Vội vàng như thế, tôi đã bốn lần để quên túi treo ở tay cầm xe đạp.
Lần đầu tôi để quên, một cô bé ở tầng trên đã mang lên cho tôi. Lần thứ hai, tôi để túi của mình trên xe đạp vào một buổi sáng thứ Bảy và đến tận sáng Chủ nhật tôi mới biết. Tôi nghĩ rằng nó đã mất nhưng khi tôi chạy xuống dưới, tôi thấy nó được treo ở tay cầm và vẫn còn nguyên vẹn.
Một thời gian sau, chuyện này lại xảy ra lần thứ ba. Tôi cảm thấy thật tệ và đổ lỗi cho bản thân vì mình hay quên và để Sư phụ phải lo lắng cho mình mãi.
Một ngày đầu hè 2011, tôi quên túi của mình trên xe đạp lần thứ tư. Lần này tôi có nhiều tiền hơn ở trong túi so với những lần trước. Khi tôi đi xuống nhà để lấy túi, túi của tôi vẫn treo trên tay cầm xe đạp nhưng ví tiền của tôi thì đã mất.
Tôi thấy thật xấu hổ. Tôi nghĩ đến những lời giảng của Sư phụ:
“Đối với người tu luyện mà nói đều không phải là ngẫu nhiên đâu. Những tình huống thông thường đều có liên quan tới việc đề cao của người tu luyện.” (Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên Châu Á – Thái Bình Dương)
Tôi hướng nội cẩn thận và tôi hiểu rằng tu luyện là việc rất nghiêm túc. Tôi bị chấp trước vào đồ ăn và quần áo trong cuộc sống thường ngày và tôi luôn luôn mang theo hàng trăm nhân dân tệ để mua quần áo và đồ ăn mà tôi thích. Khi tôi trở về nhà, đầu óc của tôi chỉ tập trung vào đồ ăn và đó là lý do vì sao tôi bị lơ đãng và liên tục quên túi ở tay cầm xe đạp.
Sư phụ đã từ bi cứu chúng ta. Còn điều gì nữa mà chúng ta không thể buông bỏ?

Đăng ngày 22-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Trở thành một "Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp"

Trở thành một “Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp”


Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-03-2014] Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi chỉ mới hai mươi tuổi. Mặc dù tôi rất chăm chỉ học thuộc và nhẩm các sách Đại Pháp, nhưng tôi vẫn chưa có nhận thức lý trí về Pháp. Do nhiều chấp trước và cám dỗ của xã hội người thường, tôi đã nghĩ rằng mình nên hưởng thụ cuộc sống một chút khi vẫn còn trẻ. Sau sáu tháng đấu tranh trong tâm, tôi đã từ bỏ tu luyện vào tháng 08 năm 1997.
10 năm sau, tôi đi thăm một người họ hàng đã bị bức hại vì lòng tin của mình vào Đại Pháp và vừa trở về từ trại cưỡng bức lao động. Những ký ức của tôi như quay về và Phật tính tiên thiên của mình lại trỗi dậy. Nước mắt chảy dài trên mặt, tôi mở các sách Đại Pháp đã được cất giữ cả một thập kỷ và quay lại với tu luyện.
Loại bỏ can nhiễu từ vợ mình
Ngay khi tôi quay lại tu luyện, vợ tôi không thể ngủ vào ban đêm. Cô ấy khóc, cãi nhau với tôi, và còn đe dọa đòi ly dị. Cô ấy nằm mơ thấy mình không thể sống sót nếu tôi vẫn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhận ra từ việc học Pháp rằng tà ác đang lợi dụng vợ tôi để can nhiễu tôi, cố gắng cản trở tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn quyết tâm giữ chính niệm và kiên định vào niềm tin của mình.
Tôi luôn trả lời “Đúng vậy” mỗi khi vợ tôi hỏi có phải tôi vẫn muốn tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không. Tôi tin rằng câu trả lời kiên quyết của mình sẽ giúp thanh trừ tà ác đằng sau đang khống chế cô ấy hỏi tôi như vậy. Khi tâm trí cô ấy rõ ràng rồi thì tôi nhân cơ hội đó nói cho cô biết những sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nói cho cô ấy nghe về sự vĩ đại của Đại Pháp và cuộc bức hại. Sáu tháng sau, tình huống bắt đầu cải thiện.
Tuy nhiên, vợ tôi lại nổi giận khi tôi mang một chiếc máy in vừa mua về nhà dùng cho việc in tài liệu giảng chân tướng. Cô ấy quăng chiếc máy xuống sàn nhà và dẫm lên nó. Tôi không hề buồn bực gì với cô ấy mà chỉ lặng lẽ để chiếc máy in lại chỗ cũ và lau sạch mực in đổ trên sàn. Thật ngạc nhiên, máy in vẫn hoạt động bình thường. Vợ tôi ngồi trên giường và gần như sụp đổ. Tôi nhận ra rằng, nhờ chính niệm của mình, Sư phụ đã thanh trừ tà ác đằng sau vợ tôi và loại bỏ rào cản lớn trong con đường tu luyện của tôi.
Vợ tôi giờ đây đã chấp nhận Đại Pháp, và cô đã đọc Chuyển Pháp Luân với tôi được hai lần. Khi được nghỉ việc, cô chăm sóc máy in cả ngày. Cô tình nguyện giúp tôi bỏ giấy vào máy in để nó có thể chạy liên tục, vì tôi thường khởi động máy trước khi đi làm. Cô ấy cũng giúp tôi sắp xếp và kẹp các tờ rơi. Gần đây, cô còn vui vẻ làm các bùa hộ mệnh giảng chân tướng. Cô nghĩ rằng các bùa hộ mệnh cô làm trông rất đẹp và người ta sẽ nhận nó ngay.
Môi trường gia đình trở nên tích cực
Cũng như vợ tôi, cha mẹ tôi và cha mẹ vợ đã từng phản đối việc tu luyện của tôi. Họ cũng trở nên tích cực và ủng hộ hơn sau khi nhìn thấy những thay đổi của vợ tôi. Họ đã đọc sách Chuyển Pháp Luân và xem các video bài giảng Pháp của Sư phụ. Đứa con trai sáu tuổi của tôi cũng chấp nhận Đại Pháp mà không có chút do dự nào. Khi con trai tôi bắt đầu biết nói, tôi đã dạy nó nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo”.
Vào một buổi tối mùa đông, con trai tôi đột nhiên bị mắc kẹo trong cổ họng. Mọi người trong gia đình đều lo lắng vội dốc ngược người nó xuống và đập vào lưng để tìm cách lấy viên kẹo ra. Nhưng viên kẹo vẫn mắc trong đó, mặt nó chuyển sang màu đỏ. Nó thở gấp, nhưng vẫn cố gắng la lên: “Sư phụ ơi, cứu con”. Đột nhiên, viên kẹo biến mất khỏi cổ họng nó và mọi thứ trở lại bình thường. Cả gia đình tôi đều khóc và vô cùng biết ơn Sư phụ vì sự từ bi và độ lượng của Ngài.
Đa tạ Sư phụ đã cho con một môi trường gia đình thật tốt!
Công tác hỗ trợ kỹ thuật
Một điểm in ấn tài liệu được mở ra trong khu vực của tôi vào năm 2008 để in các sách Đại Pháp phục vụ nhu cầu cho các học viên trong vùng. Vì tôi khá trẻ và có chút hiểu biết kỹ thuật về máy tính, nên người phụ trách đã nhờ tôi làm công tác hỗ trợ kỹ thuật cho trung tâm. Lúc đó, tôi đang cố gắng hồi phục những tổn thất suốt 10 năm qua vì đã không tu luyện, và để theo kịp tiến trình Chính Pháp.
Tôi đã xem đó như một cơ hội để đề cao nhanh chóng và trở thành “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp”. Tôi nghĩ: ”In ấn các sách Đại Pháp thật là một việc vĩ đại. Đây không phải là cơ hội rất tốt để thiết lập uy đức cho mình sao?” Tôi đã ích kỷ và thật sự không có trách nhiệm với Đại Pháp. Tôi dùng Đại Pháp nhằm để đạt được mục tiêu cá nhân.
Tôi đã không nhận ra rằng mình đã sai, và đã rớt lại phía sau trong việc học Pháp. Tôi chỉ thích làm cho xong việc, như Sư phụ đã giảng:
“…rất nhiều người nghĩ vấn đề, xét vấn đề, xử lý vấn đề đều là dùng nhân tâm mà làm, tu luyện không lên theo kịp.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị Washington DC 2011)
“…Làm một lô các việc xong rồi, quay đầu lại nhìn một cái, [chư vị có thể thấy] đều là dùng nhân tâm mà làm. Con người làm việc con người, mà lại không dùng chính niệm, không có uy đức của đệ tử Đại Pháp ở trong đó. Nói cách khác, trong con mắt của chư Thần, đó đều là những việc hồ lộng cho qua mà thôi, chứ không là uy đức, cũng không là tu luyện, đành rằng là đã làm rồi. Chư vị nói xem đó chẳng phải làm mà phí công sao? (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng đô thị Washington DC 2011)
Khi chiếc máy in có gì đó không ổn, các đồng tu đều hướng nội và phát chính niệm để thanh trừ can nhiễu. Mặc dù tôi đã phát chính niệm với những người khác, tôi cũng vẫn nghĩ chỉ có sửa chữa cái máy mới khắc phục được vấn đề. Tôi đã không nhìn chiếc máy in như một Pháp khí, nhưng thực sự, nếu một học viên vận hành máy mà tu luyện không tốt, ắt sẽ có can nhiễu.
Có trách nhiệm và đề cao bản thân
Kể từ khi người phụ trách bị bắt vào năm 2009 và một học viên khác đảm nhiệm việc in sách Đại Pháp cũng bị bắt vào năm 2010, tôi đã lãnh trách nhiệm in sách, còn hai học viên lớn tuổi khác thì vẫn tiếp tục đóng sách và làm bìa. Vì tôi không bận rộn lắm với công việc, nên tôi làm ở xưởng in gần như cả buổi chiều.
Tôi cảm thấy rất tốt trong những ngày đầu, nhưng bắt đầu nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi vì cứ phải bận rộn mà công việc thì đơn giản và cứ lặp lại. Đôi khi tôi cảm thấy mình cô đơn và vô dụng đến mức muốn dừng lại. Tôi đã phải khắc phục các vấn đề một mình và lo tất cả các quy trình, bao gồm cả việc mua các vật liệu, xử lý sự cố, in ấn, cắt xén, xếp hàng và giao hàng. Tôi không có thời gian để buông lơi.
Bởi vì tôi đã bận rộn với việc in ấn và không học Pháp tốt, nên rất khó để tiếp tục. Tôi thậm chí còn phàn nàn: “Sao tôi bận rộn quá vậy? Tại sao hai người học viên kia thì chỉ làm chút ít và chậm chạp như vậy?” Tuy nhiên, tôi đã ngộ ra khi đọc một bài chia sẻ trên Tuần báo Minh Huệ. Một học viên đã học Pháp mỗi ngày dù anh ta có bận rộn đến đâu, kể cả không ngủ. Tôi bất chợt nhận ra mình đã lệch khỏi Pháp và cần học Pháp tinh tấn hơn.
Tôi bắt đầu học Pháp ít nhất một bài một ngày. Sau một thời gian, tôi đã nhìn nhận lại vấn đề trên khía cạnh khác. Hai học viên kia đã rất cố gắng để hỗ trợ điểm in ấn. Mặc dù họ còn phải chăm sóc các cháu của họ và làm việc ngoài đồng, họ vẫn đến giúp lúc 7 giờ sáng vào những ngày được xếp lịch (dù phải đi hết khoảng một tiếng để tới nơi) bất kể thời tiết ra sao. Công việc của họ tẻ nhạt, nhưng trước đây tôi lại hay phàn nàn họ.
Khi vợ tôi được nghỉ, tôi thậm chí còn không đến xưởng in và thay đổi lịch để ở nhà với vợ. Hai người học viên kia vẫn không bao giờ phàn nàn về tôi. Thay vào đó, họ còn cố gắng đáp ứng yêu cầu của tôi. Khi hướng nội, tôi nhận ra sự vị kỷ của mình, và tôi đã không còn thấy cô đơn hay không vui nữa.
Khi tâm tôi không thuần khiết thì ắt sẽ có gì đó bất thường xảy ra. Khi làm việc với hai người học viên lớn tuổi kia, tôi thường trông đợi mọi thứ hoàn thành càng sớm càng tốt. Một ngày nọ, máy in có dấu hiệu bị kẹt giấy. Tôi cảm thấy bối rối vì khi kiểm tra, tôi không hề thấy giấy bị kẹt trong đó. Tôi đã mất hơn bốn tiếng đồng hồ để tìm cách sửa chiếc máy, đột nhiên nó lại hoạt động vào buổi chiều hôm đó.
Tôi chợt nhận ra tâm thái của tôi ngày hôm đó không phải là của đệ tử Đại Pháp chân chính. Tôi cảm thấy lười biếng khi thức dậy vào buổi sáng. Tôi cứ nghĩ đến việc tới điểm in ấn, rồi sẽ học Pháp được bao nhiêu, khi nào làm việc, lúc nào sẽ nghỉ trưa, và khi nào thì về nhà. Việc in sách Đại Pháp là một công việc thiêng liêng, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến bản thân mình.
Tôi hối hận vì đã hao phí quá nhiều thời gian. Thêm nữa, tôi cũng nhận thấy mình thật vị kỷ và không xem điểm in ấn là một chỉnh thể và tôi là một phần của chỉnh thể đó. Thật sự thì mỗi học viên đều là một phần của điểm in ấn và phải xem đó là trách nhiệm của mình. Nếu một cá nhân không làm tốt, điểm in ấn sẽ không thống nhất và cựu thế lực sẽ lợi dụng để can nhiễu.
Lời kết
Cảm tạ Sư phụ đã cho con cơ hội nhận ra chấp trước căn bản của mình là sự vị kỷ. Bởi khi vị kỷ, chúng ta sẽ không thể chứng thực Pháp trên khía cạnh của Pháp và có trách nhiệm cứu độ chúng sinh.
Tôi đã loại bỏ rất nhiều chấp trước trong quá trình tham gia in sách Đại Pháp, nhưng tôi vẫn còn con đường dài phía trước để hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng thật tốt và đạt tiêu chuẩn của Pháp. Khi viết ra bài chia sẻ này, tôi vẫn còn nhận thấy tâm vị kỷ của mình và tôi quyết tâm sẽ loại bỏ nó.

Đăng ngày 22-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Không được thuận theo việc bị bức hại tài chính

Các học viên không thể thuận theo việc bị bức hại tài chính

Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
Tôi làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước. Doanh nghiệp đã ký hợp đồng với tất cả các nhân viên, cam kết rằng họ sẽ chuyển tiền vào quỹ lương hưu của chúng tôi. Trên thực tế, họ đã dừng việc đóng tiền vào quỹ cho chúng tôi trong bốn năm mà không hề thông báo cho chúng tôi biết. Điều này có nghĩa là phúc lợi hưu trí của tôi sẽ ít hơn nhiều so với những gì mà tôi đáng được hưởng. Tôi không biết việc này cho tới khi tôi chuẩn bị về hưu.
Sư phụ đã giảng trong Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ:
“Khi mà bản thân chư vị thực thi được chính, thì Sư phụ có thể làm gì cho chư vị cũng được.”
Tôi muốn chia sẻ trải nghiệm của mình trong việc đột phá khỏi bức hại về tài chính mà một số học viên đang trải qua. Xin vui lòng chỉ ra bất cứ điều gì không phù hợp trong bài chia sẻ của tôi.
Chồng tôi và tôi làm việc trong cùng một công ty. Sau khi biết chuyện, ông ấy đã đến các ban ngành để báo cáo về việc này. Họ rất khiếm nhã và ông ấy không biết phải đến đâu. Sau đó ông ấy đã đến cấp cao hơn để nói chuyện, thắc mắc về việc công ty của chúng tôi trả thiếu tiền lương hưu. Họ cũng cố gắng chối bỏ trách nhiệm của mình.
Lúc đó, tôi không hiểu biết minh bạch về việc này. Tôi chỉ nghĩ rằng mình có thể buông bỏ lợi ích cá nhân và không chấp trước vào tiền. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy mình đã làm khá tốt trong việc hồng Pháp và giảng chân tướng tại nơi làm việc và rất nhiều người, từ giám đốc, bí thư Đảng Ủy (ĐCSTQ) đến các nhân viên nói chung, đều hiểu được chân tướng và đã thoái ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó. Tôi lo rằng việc này có thể sẽ khiến mọi người có ấn tượng không tốt về Đại Pháp vì vậy tôi đã cố gắng thuyết phục chồng tôi dừng nói với mọi người về việc này.
Chồng tôi không phải là một học viên và ông ấy khăng khăng đòi lại công bằng. Ông ấy thường nghe tôi nhưng lần này ông ấy từ chối. Ông ấy nói, “Chẳng phải bà luôn nói rằng chúng ta nên ủng hộ lẽ phải hay sao?”
Tình hình có vẻ bế tắc vì vậy chồng tôi đã nộp đơn khiếu nại lên toà án kiện công ty chúng tôi. Tuy nhiên, công ty chúng tôi đã hối lộ lãnh đạo toà án nên chúng tôi đã thua kiện.
Tiếp đến, chồng tôi đã gửi đơn khiếu nại lên toà án quận nhưng toà án đó cũng bị công ty chúng tôi mua chuộc. Khiếu nại của ông ấy đã bị bác bỏ bởi vì toà án đã cố tình tham chiếu đến các quy định sai lệch.
Không chịu thua cuộc, chồng tôi đã khiếu kiện lên toà án cấp trung của thành phố. Tuy nhiên, công ty chúng tôi một lần nữa lại mua chuộc phó giám đốc và chánh án, những người này sau đó đã bác bỏ đơn kiện của chúng tôi và giữ nguyên phán quyết ban đầu.
Trong suốt quá trình này, tôi đã không xem xét vấn đề dựa trên Pháp và bị hạn cuộc bởi quan niệm “làm một người tốt.” Qua việc học Pháp và chia sẻ với các đồng tu, tôi bắt đầu nghĩ sâu hơn với một tâm thái tĩnh lặng và nhận ra rằng việc này là do cựu thế lực bức hại về tài chính.
Sư phụ đã giảng cho chúng ta một cách rõ ràng:
“Bài này đã bàn rất rõ ràng về việc đối xử với vấn đề Chính Pháp và tu luyện‟ như thế nào. Đệ tử Đại Pháp trong Chính Pháp khác với tu luyện cá nhân trước đây. Khi đối diện với những hãm hại vô lý, khi đối diện với những bức hại đối với Đại Pháp, khi đối diện với những bất công cưỡng ép lên chúng ta, thì không thể đối xử giống như tu luyện cá nhân trong quá khứ và chịu nhận hết; bởi vì các đệ tử Đại Pháp hiện nay đang trong thời kỳ Chính Pháp. Nếu như không phải là vấn đề xuất hiện do chấp trước hoặc sai sót của cá nhân chúng ta, thì đó nhất định là do tà ác đang can nhiễu, đang làm điều xấu.” ’(“‘Chính Pháp và tu luyện’ tríchTinh Tấn Yếu Chỉ II’)
Sư phụ cũng giảng:
” Chư vị làm các việc càng lớn, chư vị càng có tiền thì tôi mới cao hứng; chính là e rằng chư vị không làm nổi. Chư vị đều có năng lực kinh doanh lớn, thế thì chư vị sẽ có thực lực lớn để làm các việc đệ tử Đại Pháp chứng thực Pháp phải không? Thế chẳng quá tốt rồi ư? Xưa nay tôi không hề bảo chư vị hãy giống các vị tu Đạo trong núi, một xu tiền cũng chẳng thiết; là vì tu luyện trong xã hội người thường cũng không thể như thế được. Tôi không hề bảo chư vị như thế; tôi vẫn luôn nói rằng tu luyện Đại Pháp phù hợp ở mức tối đa với tu luyện hình thức ở xã hội người thường” (Giảng Pháp tại Hội nghị Đại Kỷ Nguyên)
Tôi nhận ra rằng mặc dù chúng ta không chấp trước vào tiền nhưng không có nghĩa là chúng ta không nên có tiền. Tiền của chúng ta là để dành cho việc cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp. Không phải ngẫu nhiên khi chồng tôi khăng khăng đòi lại công lý. Chúng tôi không làm điều gì sai cả mà là công ty chúng tôi đã làm sai. Tất cả những gì tôi có thuộc về Đại Pháp và thu nhập của tôi cũng là tài nguyên cho Đại Pháp vì vậy tôi không thể cho phép cựu thế lực bức hại tôi về tài chính.
Chồng tôi muốn khiếu nại lên cấp thẩm quyền cao hơn. Ông ấy nói, “Chúng ta có Sư phụ và công lý ở bên chúng ta. Việc gì chúng ta phải sợ!” Tôi rất cảm động bởi những gì mà chồng tôi nói và biết rằng Sư phụ từ bi đang gia trì chính niệm cho chúng tôi.
Văn phòng khiếu nại được vây quanh bởi công an mặc thường phục, bảo vệ an ninh và những người làm nhiệm vụ ngăn chặn bất cứ ai đến kháng cáo. Họ nghĩ chồng tôi là một trong những bảo vệ nên ông ấy vào được ngay văn phòng mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.
Ông ấy nói với một nhân viên rằng ông đến đó để khiếu nại và nộp cho anh ta hồ sơ. Nhân viên nhìn vào hồ sơ và kiểm tra chứng minh thư của tôi trong hệ thống, trong đó hiện ra rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Anh ta hỏi chồng tôi rằng tôi có đi cùng chồng tôi đến đó không. Chồng tôi nói, “Không, tôi đến đây thay mặt cho bà ấy.” Chồng tôi không muốn tôi tham gia ngay từ đầu để bảo vệ tôi.
Nhờ có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, nhân viên ở đó đã gọi cho các bộ phận liên quan ở địa phương chúng tôi và bảo họ giải quyết vụ việc một cách hợp lý. Chồng tôi trở về nhà mà không gặp phải bất kỳ phiền phức nào. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã luôn bảo hộ cho chúng con!
Cuối cùng công ty của chúng tôi đã đồng ý bồi thường cho chúng tôi một khoản thanh toán 90.000 Nhân dân tệ. Mọi người nói, “Đây là lần đầu tiên chúng tôi nghe đến việc toà án bồi thường cho ai đó.” Trên bề mặt có vẻ như nhân viên văn phòng kháng cáo theo dõi tiếp vụ việc, trên thực tế, tất cả đều nhờ uy lực của Đại Pháp.
Một lần nữa gia đình tôi lại được chứng kiến ảnh hưởng tuyệt vời của Đại Pháp và tất cả đều đồng ý rằng chúng tôi nên sử dụng một phần tiền bồi thường để cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp.
Có những thăng trầm trong cả quá trình và nó thực sự phản ánh một trận chiến lớn giữa chính và tà trong không gian khác. Chúng tôi cũng bị hăm dọa và những người biết chuyện đều nghĩ rằng chúng tôi không có cơ hội chiến thắng. Tôi không ngừng phát chính niệm để loại trừ hết thảy những sinh mệnh tà ác và các nhân tố trong những không gian khác vốn bức hại các học viên đồng thời tôi cũng gọi điện thoại giảng chân tướng.
Một ngày trước khi họ làm thanh toán, lãnh đạo tại nơi làm việc đã gọi chồng tôi vào và nói rằng chúng tôi cần cam đoan sẽ không tiếp tục kháng cáo trước khi họ thanh toán cho chúng tôi. Họ đã soạn thảo sẵn bản tuyên bố và yêu cầu chúng tôi ký vào đó.
Chồng tôi đã đồng ý và mang bản tuyên bố về nhà. Ông ấy nói, “Ký vào đây và ngày mai chúng ta có thể có tiền.” Tôi đọc bản tuyên bố, trong đó đại ý nói rằng chúng tôi đã mang phiền phức đến cho lãnh đạo, rằng chúng tôi hứa sẽ không gây ra bất cứ phiền hà nào cho họ nữa và rằng chúng tôi rất biết ơn sự khoan dung của họ.
Tôi nói với chồng mình, “Chúng ta không thể ký vào đó. Nếu chúng ta làm vậy, điều đó có nghĩa là chúng ta thừa nhận rằng mình đã làm sai.” Chồng tôi mất kiên nhẫn và nói, “Nếu chúng ta không ký vào đó, họ sẽ không trả tiền cho chúng ta.” Tôi nói với chồng, “Nếu chúng ta ký vào đó là đánh đổi sự liêm chính để lấy tiền đấy.”
Thay vì ký vào đó, tôi đã viết một bản tuyên bố khác, trong đó tôi tha thứ cho hành động sai trái của họ và chấp nhận việc bồi thường một lần. Tôi bảo chồng tôi mang đến nộp.
Tôi đã minh bạch được từ Pháp: Tôi là một đệ tử Đại Pháp và mọi việc mà chúng ta làm sẽ lưu lại cho thế hệ tương lai và chúng ta phải thực thi mọi việc một cách thuần chính. Tôi thà không có tiền còn hơn là làm ngơ trước những việc làm sai trái.
Khi chồng tôi từ cơ quan về, ông ấy nói rằng lãnh đạo muốn gặp tôi.
Khi tôi đến gặp ông ấy, tâm tôi vô cùng tĩnh lặng và ông ấy bị ấn tượng sâu sắc bởi cách hành xử của các học viên nhờ tu luyện Đại Pháp. Ông ấy nói một cách ngưỡng mộ, “Hôm nay cuối cùng tôi đã gặp chị, chị hoàn toàn khác với những gì mà tôi đã nghĩ.”
Chúng tôi đã có một cuộc chuyện trò rất vui vẻ và tôi đã nói với ông ấy về Pháp Luân Công và giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy rất vui và không ngừng cảm ơn tôi.”
Trước đây, họ hàng và bạn bè của tôi chỉ biết rằng chúng tôi đang bị bức hại vì tu luyện Pháp Luân Công mà không biết gì nhiều về ân huệ và uy đức của Đại Pháp. Đó là lỗi của tôi, bởi vì tôi đã bị hạn cuộc trong quan niệm người thường và những chấp trước của bản thân. Đệ tử Đại Pháp là những người tốt nhưng không có nghĩa là họ có thể dễ dàng bức hại chúng ta. Con trai tôi có một công việc với mức lương cao và có rất nhiều triển vọng. Trong xã hội ngày nay khi mà đạo đức đang bị tụt dốc một cách nhanh chóng, mọi người phải trả hàng trăm hàng nghìn nhân dân tệ đút lót để có được một công việc như của con trai tôi nhưng con trai tôi đã có được nó mà không tốn một đồng nào. Con trai tôi nói, “Đây chính là phúc do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.”
Được tu luyện trong Đại Pháp thực sự là ân phúc. Chứng thực ân phúc và sự kỳ diệu của Đại Pháp với mọi người qua cách hành xử của mình cũng là một phần trong tu luyện của chúng ta , vì điều này cũng là chứng thực Pháp và có một tác động tích cực đến việc giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh của chúng ta.

Đăng ngày 17-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

Hành trình tu luyện của một học viên trẻ

Pháp hội Trung Quốc | Hành trình tu luyện của một học viên trẻ: Tôi rất may mắn được bắt đầu tu luyện trở lại


Bài viết của một học viên ở tỉnh Hà Bắc
[MINH HUỆ 07 – 11 – 2013] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Xin chào các bạn đồng tu!
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi trở nên bận rộn với việc theo đuổi sự nghiệp. Nhằm tiến thân, tôi đã bắt đầu uống rượu khi người quản lý gây sức ép. Một đêm năm 2005, tôi tỉnh dậy trong lúc vẫn còn say. Tôi cảm thấy thất vọng vì cuộc đời của mình lại thành ra như thế này, và sâu thẳm bên trong, tôi rên rỉ: “Mình có thực sự muốn sống như thế này không? Mình đã từng tu luyện Pháp Luân Công. Mình từng là một người tu luyện Chân, Thiện và Nhẫn! ”
Tôi quyết định rằng bất chấp áp lực từ cha mẹ và công ty, tôi sẽ quay lại tu luyện Pháp Luân Công. Ngày hôm sau, tôi đi tìm các đồng tu mà tôi đã từng biết. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người chưa bao giờ ngừng tu luyện, và tôi đã lại có thể đọc những bài giảng của Sư phụ.
Tôi muốn cảm ơn Sư phụ vì sự chăm sóc và cứu độ từ bi của Ngài trong tất cả những năm qua, nhờ vậy mà tôi có thể kiên định tu luyện Đại Pháp. Tôi viết ra những kinh nghiệm tu luyện của mình dưới đây với hy vọng rằng có thể cung cấp cái nhìn sâu sắc cho các học viên trẻ để giúp họ tránh đi đường vòng trong tu luyện tương lai.
Trí huệ khai mở thông qua học Đại Pháp
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1996. Khi đó, tôi mới 13 tuổi. Một đêm nọ, khi tôi đến nhà ông nội, ông đang luyện công. Tôi không biết ông đang làm gì và làm theo các động tác của ông. Sau đó tôi cảm thấy rất khỏe. Ông nội nói với tôi: “Đây là Pháp Luân Công.” Cái tên có vẻ quen thuộc, nhưng tôi không thể nhớ đã nghe nó ở đâu. Ông tôi nói: “Hôm nay, ông thấy người ta tập ở quảng trường, vì vậy ông đã học một chút. Chúng ta hãy đi đến đó vào ngày mai và luyện công với họ.”
Đấy là cách tôi được giới thiệu về Pháp Luân Công, và sau đó tôi nhận ra rằng mình đã được an bài để tu luyện.
Thật không may, cha mẹ tôi rất nghiêm khắc với việc học ở trường của tôi và không cho phép tôi tu luyện Pháp Luân Công. Mỗi khi tôi quyết định: “Mình sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ” và đi đến điểm luyện công để luyện công buổi sáng, tôi lại lo lắng rằng họ sẽ mắng tôi. Khi tôi tham dự nhóm học Pháp vào buổi tối, tôi cũng “sẵn sàng mạo hiểm mọi thứ”. Tôi nghĩ rằng: “Ngay cả khi mình chỉ học được một chút Pháp ngày hôm nay, cũng sẽ là không uổng công. Còn việc sẽ phải đối mặt với những lời trách mắng khi quay về như thế nào, bây giờ mình sẽ không nghĩ tới nữa!”
Vì sợ bị mắng, tôi cảm thấy khó chịu mỗi khi đi ra ngoài. Tuy nhiên khi luyện công hay học Pháp, tôi lại rất trầm tĩnh, ôn hòa và cảm thấy rằng tâm tính của mình được đề cao. Năng lượng từ bi này có thể làm tan biến mọi tiêu cực. Thật bất ngờ, cha mẹ tôi không nói gì khi tôi trở về nhà.
Thử thách đầu tiên tôi gặp phải sau khi bắt đầu tu luyện là cân bằng giữa thời gian học Pháp và học ở trường. Tôi nghĩ, tại sao mình phải đi học? Đó là để tiếp thu kiến ​​thức và các nguyên tắc của cuộc sống. Bây giờ, Sư phụ đã ban cho tôi những nguyên lý này và tôi phải học chúng cho tốt. Tuy nhiên, tôi phải chú ý đi học vì đây là trách nhiệm của một học sinh và đó cũng là điều một học viên nên làm vì chúng ta phải làm người tốt ở bất cứ đâu.
Ban đầu, tôi phải đối mặt với nhiều khó khăn, chẳng hạn như phải thức dậy từ rất sớm để luyện công và sau đó cũng phải làm bài tập vào ban đêm. Tôi làm xong bài tập về nhà rất khuya và lúc đó, tôi đã rất buồn ngủ. Nhưng việc nào quan trọng hơn? Làm bài tập hay học Pháp?
Vì vậy mỗi tối, tôi rời nhà sớm hơn nửa tiếng để học Pháp trước khi làm bài tập. Dù phải thức khuya thế nào để làm xong bài tập, tôi cũng cố gắng học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Dù vào buổi sáng tôi mệt mỏi thế nào, tôi vẫn buộc bản thân phải thức dậy đúng giờ.
Ban đầu, việc này rất khó khăn. Khi thực sự không muốn thức dậy vào buổi sáng, tôi sẽ nói với bản thân mình: “Đừng để ý tới cơn buồn ngủ và hãy thức dậy ngay!” Ngay khi chân tôi vừa chạm mặt đất, tôi liền cảm thấy tỉnh táo và cơn buồn ngủ đã biến mất!
Sau khi hoàn thành bài tập, tôi nghĩ: “Mình mệt mỏi quá. Mình nên nhanh chóng đi ngủ.” Mỗi khi điều này xảy ra, tôi sẽ nhắc nhở bản thân mình: “Điều mình thực sự muốn học là Pháp và mình vẫn chưa làm. Nếu đi ngủ bây giờ, mình sẽ lãng phí ngày hôm nay. Học Pháp mới là việc chính trong ngày.” Khi cầm sách lên, tôi ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo và nhìn thấy Sư phụ mỉm cười với tôi. Từ đó về sau, dù khuya thế nào hay buồn ngủ thế nào sau khi hoàn thành bài tập, tôi sẽ ngay lập tức trở nên tỉnh táo khi cầm sách Pháp lên và bắt đầu học.
Khi không ngừng luyện công, đầu óc của tôi ngày càng trở nên sáng suốt hơn và tôi có thể nhớ mọi thứ rất nhanh chóng. Một lần nọ, giáo viên ngữ văn của tôi đã cho chúng tôi thời gian để học thuộc lòng hai bài văn cổ trong lớp học. Những người khác đều nỗ lực để ghi nhớ trong khi tôi nhìn chúng một cách bình tĩnh và chăm chú hai lượt. Sau đó, tôi bắt đầu làm bài tập toán. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hoàn thành bài tập về nhà ở trường và học Pháp vào tối hôm đó.
Giáo viên ngữ văn của tôi không hài lòng khi thấy tôi đang làm bài tập toán và bảo tôi đứng lên. Cô ấy nói: “Cô bảo em học thuộc lòng hai bài này. Em đã làm chưa?” Tôi nói rằng tôi đã học thuộc lòng chúng. Giáo viên không tin tôi và bảo tôi đọc một chút. Tôi bắt đầu đọc đoạn đầu tiên và khi tôi đọc xong, cô ấy nói đó không phải là đoạn mà cô ấy muốn.
Vì vậy, tôi đọc đoạn thứ hai và khi tôi sắp đọc xong, giáo viên lại cố ý nói rằng không phải là đoạn đó. Vì vậy, tôi đọc đoạn thứ ba. Khi giáo viên thấy rằng tôi đã học thuộc lòng phần đầu của  tác phẩm, cô ấy nghĩ rằng tôi có thể không nhớ đoạn cuối cùng, vì vậy cô ấy nói: “Hãy đọc đoạn cuối cùng.”
Tôi cũng đã đọc được đoạn cuối cùng và cả lớp vỗ tay và cổ vũ cho tôi. Giáo viên nói: “Em giỏi lắm. Em được sự cho phép của cô để làm bài tập toán.”
Tôi có thể dễ dàng hiểu được những điều các giáo viên dạy trên lớp và tôi có thể hoàn thành bài tập rất nhanh. Điều này giúp tôi có thêm thời gian để học Pháp. Chúng bổ sung cho nhau, càng học Pháp nhiều, trí huệ của tôi càng được khai mở và tôi có thể dễ dàng nắm bắt những điều các giáo viên dạy. Tôi hiểu được nhiều điều ngay khi nhìn thấy chúng.
Việc học ở trường trở nên nặng hơn khi gần đến kỳ thi trung học, nhưng việc học ngày càng trở nên dễ dàng hơn đối với tôi. Đồng thời, một số khả năng siêu thường giúp tôi học đã xuất hiện và tôi có thể hoàn thành bài tập nhanh hơn và có thời gian để học Pháp.
Một ngày nọ, cha tôi trở về nhà và hào hứng nói: “Cha nghe một vài giáo viên nhận xét rằng con là học sinh thông minh nhất trong lớp. Những đứa trẻ khác phải học tập chăm chỉ trong khi đối với con thì rất dễ dàng. Con thực sự có tài!”
Thực ra, có một học viên trẻ khác trong lớp của tôi cũng khá giỏi. Cậu ấy từng là một học sinh cá biệt không bao giờ chịu học hành tử tế. Nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cậu ấy đã chăm chú nghe giảng trên lớp. Giáo viên khen ngợi cậu ấy là học sinh tiến bộ nhanh nhất và có sự thay đổi rõ rệt nhất. Cả lớp đã vỗ tay khen ngợi cậu ấy.
Chệch khỏi Đại Pháp
Năm 1999, tôi học trung học và không thể đi đến điểm học Pháp thường xuyên. Ở nhà, cha mẹ tôi không cho phép tôi học Pháp và luyện công. Dần dần, tôi ngày càng buông lơi. Khi bức hại bắt đầu, trước những lời bôi nhọ vu khống Đại Pháp và Sư phụ, tôi không biết điều gì đang xảy ra và không biết phải làm gì. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng Sư phụ đã thừa nhận điều này như là một khảo nghiệm cho người dân và các học viên. Vào thời điểm đó, suy nghĩ của tôi hoàn toàn phù hợp với cựu thế lực và nhiều điều trong thể ngộ của tôi đã lệch khỏi Pháp.
Dần dần, những suy nghĩ của tôi thay đổi và tôi không còn chiểu theo các Pháp lý, nhưng tôi đã không nhận ra điều này. Tôi chỉ cảm thấy rằng khi học Pháp, tôi không còn cảm nhận được sự tiến bộ nhanh chóng mà tôi từng có trước kia. Cha mẹ tôi đã phá hủy các sách Đại Pháp của ông nội tôi. Ông bị họ đe dọa nên cũng không dám nói chuyện với tôi về việc tu luyện nữa. Sau đó, khi lên đại học, tôi không thể liên lạc với ông nội và không còn đọc những bài kinh văn gần đây của Sư phụ. Tôi đã hoàn toàn bị phong tỏa bởi cựu thế lực mà không nhận ra rằng tôi đang dần dần trượt dốc.
Tôi chỉ biết rằng sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy đau đớn và hối tiếc sâu sắc. Vì vậy, tôi bắt đầu chơi điện tử để làm tê liệt bản thân mình. Sau đó, tôi bị mất kiểm soát và đôi khi tôi đã ngồi chơi thâu đêm.
Năm 2004, một học viên phân phát DVD giảng chân tướng về màn kịch tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn đến ký túc xá đại học của chúng tôi. Tôi đã bị sốc sau khi xem nó – hóa ra vụ tự thiêu là lừa đảo! Tôi đã có một đêm mất ngủ. Mình đã làm gì trong suốt những năm qua! Tôi cực kỳ tức giận! Sau này khi nằm mơ, tôi thấy rằng trước đây tôi đã ký một thỏa thuận với một số vị Thần rằng tôi phải tách ly khỏi Đại Pháp trong mười năm. Có vẻ như phần biết của tôi đã bị ức chế bởi vì sau khi thức dậy, tôi đã dần dần và hoàn toàn quên giấc mơ này.
Sau khi tốt nghiệp, tôi bận rộn với công việc và bị người quản lý ép uống rượu. Nửa đêm nọ, tôi thức dậy trong trạng thái say xỉn và thẳm sâu bên trong, tôi rên rỉ: “Mình có thực sự muốn sống như thế này không? Mình đã từng tu luyện Pháp Luân Công. Mình từng là một người tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn. Nếu cuộc sống của mình không chứa đựng Chân-Thiện-Nhẫn, mình thà chết còn hơn!”
Ngày hôm sau, tôi đi tìm các đồng tu mà tôi biết. Cuối cùng tôi đã tìm thấy người vẫn luôn kiên định. Một lần nữa, tôi lại có thể đọc các bài giảng của Sư phụ và bắt đầu tu luyện trở lại.
Đột phá những can nhiễu của cựu thế lực
Tu luyện là nghiêm túc. Khi tôi bắt đầu tu luyện trở lại, cha mẹ tôi nhanh chóng nhận ra rằng tôi đang đọc sách Đại Pháp. Kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ, họ luôn kiểm soát tôi chặt chẽ và không cho phép tôi tu luyện. Bây giờ, Đại Pháp đang bị bức hại và họ thậm chí còn đáng sợ hơn. Đặc biệt là với mẹ tôi, bà rất căng thẳng và buộc tôi phải đồng ý ngừng tu luyện. Lúc đó, tôi đành đồng ý bừa với bà và định bụng sau này sẽ thuyết phục bà rằng tôi đang làm đúng.
Sau đó, tôi kể với các đồng tu điều đã xảy ra và một số học viên nghĩ rằng vì tôi vừa tu luyện trở lại, nói điều này để an ủi mẹ cũng không phải là sai. Kết quả là, vài ngày sau, tôi đã bị bức hại. Cảnh sát xông vào nhà tôi, lấy lý do rằng có sách Đại Pháp trong máy tính của tôi để bắt tôi.
Nhiều suy nghĩ người thường trong tôi bắt đầu nổi lên: “Tôi chưa kết hôn, làm thế nào tôi có thể tìm được một người vợ trong tương lai?” “Tôi không thể giữ được việc làm dịch vụ dân sự và cha mẹ tôi sẽ không hiểu tôi…” Nhưng tại thời điểm cuối cùng, tôi đã có suy nghĩ này: “Cuối cùng mình đã có thể tu luyện. Chắc trong tù cũng có các học viên. Mình có thể học Pháp và luyện công với họ.”
Khi nghĩ về tu luyện, thắt lưng của tôi đột nhiên bật tách và mở ra. Tôi giật mình nhưng chợt hiểu rằng mình đang được khai ngộ. Tôi chắc chắn sẽ đi ra ngoài một cách an toàn.
Hóa ra cảnh sát đã thực sự lên kế hoạch trong một thời gian dài để bắt tôi. Khi tôi bị cầm tù tại trại giam, tôi thấy tình hình rất ảm đạm. Cha mẹ tôi sợ rằng sự căng thẳng tinh thần sẽ khiến tôi sụp đổ nên họ đã nhờ người đến an ủi tôi. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ ổn và chắc chắn sẽ được thả.
Có một tù nhân trong trại giam hỏi một câu đố lạ để làm khó những người khác. Nhiều người đã cố gắng giải nó trong hai ngày nhưng không có kết quả. Một người nói rằng hãy để cho tôi, một học viên Pháp Luân Công, thử trả lời. Tôi đã thầm cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi để tôi có thể chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp cho họ.
Sau khi nhìn câu hỏi, câu trả lời đã xuất hiện ngay trong đầu tôi. Khi tôi nói câu trả lời thành tiếng, tất cả bọn họ đã vô cùng bất ngờ và thốt lên: “Giỏi quá! Giỏi quá!” Tù nhân đó cũng nói: “Tuyệt vời! Tôi thật ngưỡng mộ bạn!”
Một người đàn ông trẻ nói lớn: “Tôi phải tập Pháp Luân Công sau khi được thả mới được.” Một người đàn ông lớn tuổi đi thỉnh nguyện và bị bắt đã bắt tay tôi và nói to: “Tôi tin bạn. Tôi muốn thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Làm thế nào để thoái?”
Bởi vì vừa mới tu luyện trở lại, tôi không hiểu rõ về tam thoái. Vì vậy, tôi chỉ nói với ông ấy rằng ông phải ghi nhớ trong tâm rằng ông không còn là thành viên của ĐCSTQ.
Câu chuyện về khả năng giải câu đố của tôi nhanh chóng lan rộng đến các tù nhân khác và hầu hết họ đã thay đổi quan điểm về Pháp Luân Công. Trong những ngày ở trại giam, có vẻ như tôi đang được ở trong một vòng tròn bảo vệ. Não của tôi cũng trống rỗng và tôi không có bất kỳ suy nghĩ tiêu cực nào.
Một vài ngày sau đó, tình hình thay đổi nhanh chóng vì những tài liệu khởi tố gửi lên thành phố đã bị ai đó chặn lại và không được chấp thuận. Lúc đầu, tưởng như không có cách nào để giải cứu tôi nhưng sau đó hóa ra các lãnh đạo của công ty tôi, những người trong sở cảnh sát và bộ phận kiểm tra kỷ luật đã đến nói chuyện với tôi và nói chuyện với giám đốc đồn cảnh sát, yêu cầu thả tôi ra. Vị giám đốc đồn cảnh sát đã bắt tôi không thể chịu được áp lực này nhưng lại không muốn thả tôi ra. Do đó, ông ấy gửi tôi đến một trung tâm tẩy não.
Khi bị gửi đến trung tâm tẩy não, không hiểu sao tôi lại trở nên hôn mê. Những người đó rất sợ hãi, vì người thân và lãnh đạo ở công ty tôi thường đến để yêu cầu thả tôi và để tôi được trở lại làm việc. Sau đó, một lãnh đạo từ thành phố đến và nói với những người ở trung tâm tẩy não: “Các anh phải giải thích rõ trường hợp này. Nếu các anh có thể giải thích tội danh rõ ràng, thì hãy xử lý anh ấy. Nếu các anh không thể,  đừng kéo dài mãi thế.” Vì vậy, tôi đã được trở về nhà vào ngày hôm sau.
Tuy nhiên, tôi đã bị một đặc vụ ĐCSTQ, người đã ở cùng tôi tại trung tâm tẩy não, lừa ký. Anh ta nói dối rằng tôi chỉ cần ký một chữ là được và không cần viết gì cả. Kết quả là, tôi đã bị rơi vào bẫy và hợp tác với tà ác. Tôi cũng vô tình để cho cựu thế lực một cái cớ để tiếp tục bức hại tôi.
Áp lực trong không gian khác đã không giảm đi khi tôi trở về nhà. Ông nội tôi rất căng thẳng về việc tôi bị bắt giữ bất hợp pháp. Ban đầu, ông vẫn đang rất khỏe mạnh, nhưng đột nhiên nghiệp bệnh nghiêm trọng đã bắt đầu xuất hiện. Một vài ngày sau khi tôi trở về, ông đã qua đời.
Khi ông nội tôi qua đời, mẹ tôi thầm nói với tôi: “Khi những người khác qua đời, họ bị xích lại và dẫn đi bởi các âm binh. Tại sao nhiều thiên thần đến đón ông khi ông qua đời vậy? Tu luyện Pháp Luân Công thật khác biệt!”
Sau khi ông nội qua đời, tôi còn lại một mình và phải đối mặt với nhiều áp lực hơn. Những người thân của tôi đã không hiểu và nghĩ rằng tôi đang tự tìm rắc rối. Lãnh đạo công ty tôi cũng nghĩ rằng tôi đang gây rắc rối cho họ bằng việc tiếp tục tu luyện Pháp Luân Công.
Tôi không biết làm thế nào để đột phá môi trường áp lực này, vì vậy tôi tiếp tục học Pháp trong tuyệt vọng. Dần dần, tôi hiểu ra rằng đây không phải là tu luyện cá nhân, và tôi nhớ ra một số Pháp lý trong tu luyện Chính Pháp.
Tại thời điểm này, các hắc thủ của cựu thế lực đã vươn tới công ty của tôi và bắt đầu can nhiễu. Công ty đã gọi cho cha mẹ tôi để đe dọa và ép buộc cha tôi ký “cam kết không tu luyện” thay cho tôi.
Mẹ tôi đã rất tức giận trước việc này đến nỗi bà ấy lên cơn đau tim và phải đưa đến bệnh viện. Khi xe cứu thương đến, tất cả mọi người trong công ty biết điều gì đã xảy ra. Tôi cầu xin Sư phụ không để cho mẹ tôi chết để mọi người không hiểu lầm Đại Pháp. Sư phụ điểm hóa cho tôi rằng miễn là tôi bước đi một cách chân chính thì không ai dám gây rắc rối và mẹ tôi sẽ ổn.
Khi lấy thư cam kết và xé nó đi, tôi đột nhiên thấy thoải mái. Tất cả các trường không gian của tôi trở nên trong sạch ngay lập tức. Tôi biết rằng an bài của cựu thế lực đã bị phá vỡ.
Khi tôi trở về nhà, mẹ tôi đang chờ tôi và làm tôi ngạc nhiên khi nói với tôi rằng lúc bà đang nằm trong xe cứu thương, bà đột nhiên cảm thấy tỉnh táo và trước đây chưa bao giờ cảm thấy tràn đầy năng lượng như vậy. Bà đã xuống xe và đi về nhà. Bà cảm thấy rất khỏe và thoải mái. Bà nói: “Điều này thật tuyệt vời!”
Cha tôi vẫn còn lo lắng rằng các lãnh đạo của tôi sẽ gây khó dễ cho tôi. Tôi nói với ông ấy rằng thiện và ác đang giao tranh và tôi đã nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho ông ấy. Ông ấy cao hứng nói: “Con là đứa con trai rất xuất sắc. Sư phụ của con rất xuất sắc. Rất nhiều điều đã xảy ra trong mấy ngày qua, nhưng con vẫn có thể vượt qua một cách an toàn. Sư phụ của con đang bảo vệ con.”
Tôi không biết liệu mình có quá đáng không khi xé tờ giấy cam kết. Vì vậy, đêm đó tôi tìm một đồng nghiệp và hỏi anh ấy nghĩ gì về việc này. Anh ấy đã giơ ngón tay cái lên và nói: “Xuất sắc. Chúng tôi biết điều gì đang xảy ra.” Sau đó, không còn rắc rối nào xảy ra nữa. Thay vào đó, những điều tốt đẹp đã đến.
Tập trung cứu độ chúng sinh
Can nhiễu sẽ giảm bớt khi chúng ta bước trên con đường chân chính và có đủ chính niệm. Môi trường học Pháp của tôi đã trở nên tốt hơn và tôi có nhiều năng lượng hơn khi làm ba việc.
Một ngày nọ, tôi đi đến cổng của một ngôi làng để dán áp phích. Đột nhiên, tôi cảm thấy sợ hãi và phát chính niệm ngay lập tức để loại bỏ nó. Tôi nhận ra rằng dù nhân tố tà ác nào xuất hiện, tôi cũng phải loại bỏ chúng bởi vì tôi đến đây để cứu người. Ngay lập tức, trường không gian của tôi trở nên trong sạch.
Khi tôi chuẩn bị rời đi sau khi dán các áp phích, một người qua đường đi qua và anh ấy nhìn lại những thứ tôi vừa mới dán lên. Anh ấy đọc to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Anh ấy hét lên phía sau tôi: “Đợi đã! Bạn có DVD không?” Thật tình cờ là tôi có mang theo một DVD Thần Vận và đưa cho anh ấy. Anh ấy đã rất vui.
Tôi thường xuyên để các DVD Thần Vận trong xe của mình và lái xe đến các địa điểm khác nhau. Tôi sẽ dừng xe khi nhìn thấy người trên đường và giới thiệu chương trình Thần Vận cho họ và tặng họ các DVD. Đôi khi, tôi phát được hơn 200 DVD trong một chuyến đi.
Một lần nọ, khi tôi tặng một người DVD Thần Vận, ông ấy nói: “Pháp Luân Công phải không? Tôi không muốn.” Người bên cạnh ông ấy đã xem DVD Thần Vận của năm ngoái và hỏi liệu ông ấy có thể có nó không. Tôi mô tả những nội dung tuyệt vời trong đĩa DVD. Người ban đầu từ chối đã lắng nghe một cách tò mò và rõ ràng là ông ấy muốn có một đĩa nhưng lại ngại hỏi. Vì vậy, tôi đã tặng ông ấy một đĩa. Tôi nói: “Hãy nhìn xem, tôi dám phân phát các DVD, còn các ông thì không dám xem?” Ông ấy đã cười phá lên và nhận đĩa.
Tôi đi đến một thành phố và ngay sau khi tôi nói rằng tôi đang phát tặng các DVD Thần Vận, một người đàn ông la lớn: “Các DVD Thần Vận của năm nay này!” Ngay lập tức, rất nhiều người vây quanh tôi. Tôi đã phát tất cả các DVD trong vòng một vài phút và họ nói rằng họ mong muốn Thần Vận sẽ sớm đến Trung Quốc.
Kết luận
Một lần nọ khi đang ngồi thiền, tôi nhìn thấy tất cả các chi tiết của một sự việc từng xảy ra khi tôi còn nhỏ:
Khoảng năm 1992, tôi đã mơ thấy cùng một giấc mơ vào mỗi đêm. Tôi mơ thấy tôi rớt từ một nơi rất cao và không thể nhìn thấy kết thúc. Tôi cứ rơi và rơi. Sợ hãi, tôi tỉnh dậy. Tôi có giấc mơ này trong một vài ngày và trong những giấc mơ, tôi tiếp tục rơi và không bao giờ chạm đất.
Lần cuối cùng, tôi mơ thấy tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất, và tôi sợ hãi thức dậy. Khi tôi lay nhẹ cha tôi, ông ấy nói: “Con lại có ác mộng bị rơi xuống à?” Tôi hỏi ông ấy: “Ai là Lý Hồng Chí hả cha? Lần này, khi rơi xuống đất, con thấy một ông già với bộ râu trắng. Ông ấy nói với con rằng con phải tìm một người nào đó tên là Lý Hồng Chí.”
Bây giờ tôi hiểu ra giấc mơ đó là để nói với tôi rằng vũ trụ nơi tôi đến đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Nếu không được kiểm soát, nó sẽ bị phá hủy. Ông già đó nói với tôi rằng chỉ bằng việc dám mạo hiểm tất cả mọi thứ và đi xuống thế giới con người để tìm Sư phụ, tôi mới có hy vọng. Tuy nhiên, tôi cũng có thể bị hủy hoại trong thế giới con người.
Vào thời điểm đó, tôi nghĩ rằng miễn là tôi đi xuống, vũ trụ này sẽ có một tia hy vọng! Vì vậy, tôi đã nhắm mắt lại và nhảy xuống. Ông già đó đã đi theo tôi để chắc chắn rằng tôi sẽ tìm kiếm Sư phụ. Ông ấy nói với tôi rằng tôi phải tìm thấy Ngài.
Trong kiếp này, tôi đã gặp được cơ hội vạn năm này. Tôi thực sự rất may mắn. Khi tôi hỏi lại cha tôi  về khoảng thời gian mà tôi gặp ác mộng đó và hỏi ông ấy rằng liệu tôi có thể tìm thấy Sư phụ ở đâu, ông ấy nói rằng ông ấy đã quên việc này từ lâu.
Tất cả mọi người đến đây vì Pháp nhưng có bao nhiêu người đã bị mê lạc trong thế giới con người hoặc bị tà đảng lừa dối mà quên mất thề nguyện lịch sử của mình. Các đệ tử Đại Pháp phải làm tốt ba việc vì đó là những thệ nguyện mà chúng ta đã thề với Sư phụ trước khi tới đây, và cũng là mong ước của chúng sinh trong thế giới của chúng ta.
Hợp thập!

Đăng ngày 17-12-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Những điều nhìn thấy bằng thiên mục (Phần 1/2)

Những điều nhìn thấy bằng thiên mục (Phần 1/2)


Bài viết của một học viên Đại Pháp
[MINH HUỆ 14-01-2014] Vào một ngày đầu tháng 01, sau khi học Pháp xong, tôi nghĩ đến người học viên đã bị bắt giữ bất hợp pháp hơn 1 năm qua. Tôi muốn giúp giải thể tất cả các nhân tố tà ác cũng như các nhân tố đang bức hại cô ấy. Tôi xuất niệm rằng một nhóm các chư Thần sử dụng phần thần của các học viên để giải thể các nhân tố tà ác. Ngay khi ý niệm này vừa xuất ra, tôi phát hiện thấy phần thần của vô số các học viên, cùng với vô số các chính Thần hiện ra trước mắt tôi.
Ngắm cảnh tượng này tại tầng thứ của mình, tôi nhìn thấy sự thần thánh ở phần thần của các học viên, bất kể họ bao nhiêu tuổi hay thuộc bất cứ trường phái Phật, Đạo, Thần nào.
Tôi nhìn thấy phần thần của các học viên 80 – 90 tuổi  có biểu hiện chỉ như đứa trẻ hai hoặc ba tuổi, còn các tiểu đệ tử mới sinh lại có biểu hiện như những vị thần râu tóc bạc phơ. Ở những không gian khác, tuổi tác của người lớn và trẻ em có biểu hiện hoàn toàn khác biệt.
Tôi nhìn thấy phần thần của các học viên, mặc áo cà sa màu vàng, trong hình tượng của một vị Phật. Một vài người trong số họ trông giống người da trắng, những người khác có đôi cánh khổng lồ, và một số có nhiều hơn một đôi cánh. Có những người trông giống Đạo sỹ và những người khác giống các chư Thần. Những chư Thần này cầm trong tay của họ những Pháp khí khác nhau. Một vài người trong số họ đứng trên đỉnh các bông sen và những người khác cưỡi những con kỳ lân, rồng, sư tử, hạc tiên, và những con thú khác trên thiên thượng. Tôi có một con phượng hoàng màu xanh ở bên cạnh .
Đúng lúc đó, tôi nhận ra ý nghĩa của câu khẩu quyết “thân thần hợp nhất” trong bài công pháp số một “Phật Triển Thiên Thủ pháp”. Chúng ta đang điều động phần thần của mình để họ chủ động ngăn chặn những suy nghĩ người thường và ma tính của mình. Chúng ta đang sử dụng phần uy lực to lớn mà chúng ta đã tu thành để hoàn thành trách nhiệm lịch sử và sứ mệnh bảo vệ Đại Pháp và cứu độ chúng sinh.
Tôi tràn ngập niềm vui khi được đồng hoá với Pháp. Tôi cũng cảm nhận sâu sắc về trách nhiệm của mình.
Cùng với nhau, các chư Thần khác và tôi thi triển công năng của mình để giúp người học viên đang bị giam giữ bất hợp pháp, thanh lý các sinh mệnh tà ác đã bức hại cô. Cùng một lúc, những quả cầu lửa cuồn cuộn ném vào nơi cô bị giam giữ. Vô số sinh mệnh tà ác bị tiêu diệt bởi năng lượng cự đại này.
Đồng thời, chúng tôi đã thanh trừ tất cả các sinh mệnh tà ác đang bức hại cô. Cho dù người bức hại hay an bài chuyện này là ai, chừng nào họ không ngừng bức hại cô, họ sẽ bị thanh trừ.
Trong khi chúng tôi đang thanh trừ tà ác, chúng tôi cũng khích lệ người học viên này kết nối phần con người và phần thần của cô ấy lại với nhau, và cho phép phần thần của cô ấy phát huy tác dụng.
Nhìn kìa! Phượng hoàng xanh ở bên cạnh tôi đã sử dụng một sức mạnh thần thông đặc biệt để  thức tỉnh tinh thần của học viên này.
Ngay lập tức, trường không gian của học viên này trở nên thuần tịnh hơn nhiều so với trước và chính niệm của cô ấy cũng mạnh mẽ hơn.
Nhìn thấy vậy, tôi nói với một nhóm các chư Thần: “Chúng ta hãy nhân cơ hội này mà thanh trừ tất cả các sinh mệnh tà ác, cùng các nhân tố đang bức hại các học viên Đại Pháp ở Trung Hoa Đại Lục, gồm cả luật sư Cao Trí Thịnh và các  nhân sỹ chính nghĩa khác đang bị bức hại vì lên tiếng cho Pháp Luân Công.”
Vào thời điểm đó, thêm nhiều phần thần của các học viên Đại Pháp và có vô số chư Thần vội vã đến. Một Pháp Luân màu xanh nhạt không ngừng quay trên không. Sư phụ ngồi với tư thế rất uy nghiêm quan sát trận chiến lớn giữa thiện và ác.
Khi vô số chư Thần cùng gật đầu đồng ý, tôi nhìn thấy lửa nổ tung từ nam đến bắc, từ đông sang tây, toàn thể Trung Hoa Đại Lục, nhấn chìm nhà tù, bệnh viện cai nghiện ma tuý, các trung tâm tẩy não, và những bệnh viện tham gia vào cuộc bức hại này, gồm cả những nơi tiến hành mổ cướp nội tạng từ các học viên Pháp Luân Công. Các sinh mệnh tà ác và các nhân tố của họ đang bị huỷ diệt trên một quy mô lớn.
Sau đó, để loại bỏ hiệu quả hơn không chỉ hết thảy các nhân tố của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), mà cả các sinh mệnh tà ác ủng hộ ĐCSTQ trong các không gian khác, vô số các chư Thần đã tách ra. Có một nhóm tiếp tục tiêu trừ các sinh mệnh tà ác và các nhân tố của nó ở những nơi nói trên, còn nhóm khác bắt đầu đuổi theo tất cả các sinh mệnh và các nhân tố tà ác trong các không gian khác.
ĐCSTQ vẫn còn tồn tại được chỉ là vì có sự hỗ trợ của các sinh mệnh tà ác trong các không gian khác. Sự trợ giúp thể hiện dưới hình thức an bài về tổ chức hoặc về kinh tế và các hình thức hỗ trợ khác. Những sinh mệnh tà ác hoạt động giống như những ống dẫn nước, không ngừng nuôi dưỡng ĐCSTQ, hành động như những cái bóng trong màn múa rối của ĐCSTQ, bị điều khiển bởi cựu thế lực tà ác để duy trì sự tồn tại của nó và an bài việc bức hại Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp.
Nhóm các chư Thần này và tôi thanh lý rất nhiều tà ác trong các không gian khác. Chúng tôi có thể thấy rằng ĐCSTQ đang trên đà bị huỷ diệt. Bức tường màu đỏ của nó được làm từ bùn đã ướt đẫm trong mưa và đang ở trong giai đoạn cuối cùng của sự sụp đổ. Trong tất cả các không gian, tất cả mọi thứ đều đang trong quá trình giải thể, trong khi trong cảnh giới này, không còn lại gì. Tuy nhiên, chúng tôi cảm thấy có những bộ phận và các nhân tố cao hơn và vi tế hơn vẫn tận lực chống đỡ cho ĐCSTQ.
Chúng tôi không bị lay động bởi giả tướng, vì vậy chúng tôi tiến lên phía trước. Chúng tôi đến một cảnh giới khác và phát hiện những sinh mệnh trong hình tượng của Phật đang ngồi khắp nơi một cách đắc ý. Hai trong số những chiếc lá của bông sen mà họ đang ngồi trở nên hắc ám. Chúng tôi tập trung tất cả nỗ lực của mình vào hai chiếc lá này. Những sinh mệnh phát hiện ra sự hiện diện của chúng tôi. Ngay lập tức, đã quá trễ để họ nhận ra rằng những việc họ đã can nhiễu đến Đại Pháp. Dưới tác dụng của trường năng lượng mạnh mẽ của chúng tôi, họ bị tiêu huỷ ngay tức khắc và biến mất không một dấu vết.
Khi chúng tôi mở cảnh giới này để nhìn lại một lần nữa, chúng tôi phát hiện ra sinh mệnh khác trong hình tượng Phật, người này có đeo một bông tai ở trên thuỳ tai phải. Bông tai phát ra một ánh sáng mờ hơn ánh sáng của bản thân sinh mệnh đó phát ra. Các chư Thần và tôi nhắm vào cái bông tai. Lập tức, sinh mệnh này biết rằng âm mưu của nó đã bị phát hiện và nhận ra rằng tội lỗi mà nó đã phạm với Đại Pháp là không thể tha thứ. Nó cũng bị tiêu hủy .
Chúng tôi mở không gian này để nhìn một chút. Bên trong nó rất tối. Có một dạng sinh mệnh kỳ quái xoay một cái đĩa tròn tạo ra một cái gì đó trông giống như một lưỡi liềm và một cái búa. Sau khi quan sát kỹ, chúng tôi đã nhìn thấy những lưỡi liềm và búa nhỏ hơn. Khi sinh mệnh này nhận ra sự hiện diện của chúng tôi, nó bảo với chúng tôi rằng nó chịu trách nhiệm quay cái đĩa này, nó đã ở đó kể từ khi nó được tạo ra, và nó chưa bao giờ nhìn thấy các sinh mệnh khác. Khi các chư Thần nói cho sinh mệnh này biết rằng nó đã phạm tội với Đại Pháp, nó vẫn tiếp tục quay cái đĩa như thể nó bị tê liệt. Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiêu huỷ nó và cái đĩa.
Để tiêu diệt các nhân tố tà ác của ĐCSTQ một cách hiệu quả hơn và thực hiện sứ mệnh lịch sử trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh của chúng ta tốt hơn, vô số các chư Thần đã triệu tập một hội nghị. Họ quyết định rằng một nhóm các chư Thần tiếp tục truy đuổi tất cả các nhân tố tà ác đang ủng hộ ĐCSTQ, trong khi nhóm khác sẽ làm công việc thanh lý các ý niệm bất hảo từ bộ não bị đầu độc của con người.

Đăng ngày 11-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.