Trang

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

Reborn through Diligent Fa Study

September 19, 2015 | By a Dafa practitioner in Jilin Province, China
(Minghui.org) I have practiced Falun Dafa for many years, yet I believed that I had a lot of karma, many human notions and attachments, poor inborn quality, and not really a predestined relationship with Dafa. Thus, I instinctively knew that it was impossible for me to become a diligent practitioner. Therefore, I dragged my feet and improved very slowly. However this changed after I studied the Fa a lot.

Notions that Blocked Me from Improving

At the onset of the persecution, I lost the environment of group Fa study and had only three Dafa books on hand: Zhuan Falun, Explaining the Content of Falun Dafa, and Zhuan Falun Fajie – The Law of Zhuan Falun Explained. I received new Fa lectures from fellow practitioners occasionally, but I read them only once or twice, and then passed them on to fellow practitioners.
When I finally got a computer, I downloaded Teacher's Fa lectures, but still read them only once. I slacked off from time to time. I even did not study the Fa for several consecutive days when I was not in a good cultivation state. I read Zhuan Falun only a couple of times a year.
Teacher has repeatedly emphasized the importance of Fa study, but I just remained in my on-and-off state. I admired diligent practitioners who read two or three lectures in Zhuan Falun daily. I lagged far behind. I hoped that I could make a breakthrough, but my notions blocked me from becoming diligent.

Breakthrough

One day I had a chance to share cultivation experiences with a fellow practitioner. His words touched me greatly,
“Do not skip around when studying the Fa,” he said. “Just read one book after another in sequence. The more you study the Fa, the faster you will improve.”
I think Teacher arranged for me to make a breakthrough. This practitioner's words changed my way of Fa study. I suddenly knew how to study the Fa.
During the New Year holidays, I had over 20 days of vacation. I devoted all those days to studying the Fa. I forgot about anything else and concentrated on studying the Fa and doing the exercises every morning.
To my surprise, I was no longer absent-minded when I studied the Fa, and constantly felt that I had elevated. This encouraged me greatly and gave me much confidence. Apart from meals and sleep, I studied the Fa all the time. I studied the Fa more than 10 hours every day.
I read a little slowly in the beginning, but then I read faster, and sometimes I read four books a day. I read through all of Teacher's Fa lectures within one month. I also read Zhuan Falun many times, watched videos of Teacher's Fa lectures, and listened to audio recordings.

Reborn

My cultivation state was very good during that one month. I felt that the bad substances in my body disintegrated, one layer after another. My thoughts were opened layer-by-layer, the shells peeled off layer-by-layer, and my xinxing also improved.
After I went back to work, I read all of the Fa lectures within another month. Then, I slacked off because I got busy with other things. The third time, it took four months to read all of the Fa lectures, and the fourth time it took me five months.
My cultivation state changed continuously and I understood the real meaning of being reborn.
Before then, I was very negative and often interfered with by human notions and thought karma. I was depressed whenever I was in a bad mood or encountered some minor problem. However after much Fa study, I could keep an optimistic and peaceful mind.
Many other human attachments also disappeared during Fa study. Eventually, I no longer remembered the attachments that I had let go. My mind gradually became clear. I really experienced the feeling of a clear mind and transparent body.
Master said,
“A person is like a container, and he is whatever he contains.” (“Melt into the Fa” in Falun Dafa Essentials for Further Advancement)
Once I filled my mind with Teacher's Fa, the bad things disintegrated. I felt that I was elevating very fast.
Master said,
“You know, it’s just like the layers of an onion being peeled off one by one until eventually the core is reached.” (“Teaching the Fa at the Conference in New Zealand”).
Human thoughts are eliminated layer by layer in Dafa cultivation. Another layer surfaces after one layer is eliminated, and then comes another layer. We also improve layer-by-layer in Fa study.

Cultivating Genuinely and Diligently

For a period of time, I was attached to how fast I read. As a result, I was not focused. Teacher taught us about “natural attainment without pursuit.” Once I realized this, I adjusted my mindset immediately and let go of the attachment of pursuing speed during Fa study. My cultivation also returned to the right state.
I adjusted my time for doing the exercises recently. Now, I can ensure that I study the Fa for more than two hours a day.
I also take time out for Dafa projects. The more I improve in cultivation, the more urgency I feel about the Fa-rectification progress. As Dafa practitioners, we can't slack off even a little bit at such moments because the Fa-rectification period is nearing the end.
Now I can walk steadily on my cultivation path, something that is essential for a Dafa practitioner in the Fa-rectification period. I've become a genuine and diligent Dafa disciple. This was only possible after I understood the value of Fa study.
I will keep on cultivating diligently and do everything that a practitioner should do well.
Thank you, Master!Thank you, fellow practitioners!

Escaping Misery After Learning Falun Gong

September 19, 2015 | By Minghui reporters Sun Bai and Su Rong, based on interviews in Kaohsiung, Taiwan
(Minghui.org) Although today's technology has developed at an unprecedented pace, mankind is still befuddled when it comes to the secrets of birth, illness, and death. Many people search for the meaning of life, but take their questions to the grave.
Ms. Shu Ya says she is one of the fortunate people who have found answers.
Ms. Shu Ya

Enduring Tribulations

Ms. Shu Ya managed a well-known Italian restaurant and bakery in Kaohsiung, Taiwan. Unfortunately, her life took a tragic turn: her husband was diagnosed with lung cancer and passed away six months later. Their son was only 5 year old. She was overcome with grief and worry, and her hair turned gray overnight.
After her husband's death, the pressure of work and looking after her son was overwhelming. She was exhausted, and her temper worsened with each passing day. She forgot how to smile. Her health deteriorated, and she had to go to the emergency room many times.
By the time her son was 18, her body was worn out. She felt like an elderly person, was in bad health, and doctors could not help her. She tried Yoga, but her health did not improve. She even advised her son about what to do if she died.
Both mother and son cried often and lived from day to day.

Reborn After Learning Falun Gong

Shu Ya's younger sister had tried to introduce Falun Gong to her mother and four sisters in 2000. She tried again in 2010 and invited everyone to a Falun Gong seminar, but only Shu Ya and her mother accepted.
Shu Ya slept through the entire night after the first session. She realized that Falun Gong was not an ordinary qigong practice: since she had not slept well for many years. She also awoke with a healthy appetite.
After the second class, she felt wonderful and could walk with ease on her way home. She did feel cold after the next two sessions, and after the next five sessions, many of her illness symptoms disappeared. By the end of the seminar series, she felt as if she was reborn.

More Positive Changes

Shu Ya went to the local group practice site daily to do the five Falun Gong exercises after the seminars ended, and she read all the books within two weeks.
After she practiced Falun Gong for a month, she felt like a new person and no longer experienced any illness symptoms. She had been sick for a dozen years.
In her sleep, she felt that a pair of large hands massaging her feet. When she woke , she could bend her feet and was able to squat, something she had not been able to do for a long time.
Before practicing Falun Gong, she had nightmares and feared the dark. She often dreamed that a black shadow grabbed her neck, lifted her up and swung her around. In the dream, she tried to chant the Buddha's name, but the shadow grabbed her and pressed her tighter and tighter until she woke up in a cold sweat.
After she started to practice Falun Gong, the black shadow attacked her again. Immediately she called for Master Li Hongzhi, the founder of Falun Gong, to save her. After she called Master Li three times, the black shadow disappeared and never returned.
She was no longer scared at night and slept peacefully.

Improved Temper

Her son told her that she had not lost her temper after she began the practice.
Many of her bad habits had disappeared along with her pain, including her addiction to watching television. Her son was amazed by all the changes he saw in her after such a short time.
Her employees also saw her as a new person. Before the practice, she was impatient and never smiled. Now, she follows Falun Gong's principles Truthfulness-Compassion-Forbearance and treats them well.
Shu Ya said her life has became harmonious, and that she is the most fortunate person in the world. Her restaurant does well, and those around her enjoy the new Shu Ya.

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2015

Học viên mới: Tôi 82 tuổi và bây giờ được Sư phụ quản


Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-6-2015] Tôi đột nhiên xuất hiện các triệu chứng đột qụy vào giữa tháng 7 năm 2013. Tôi đã bị đau đầu, mất tự chủ, và liệt nửa người. Tôi bị mất kiểm soát ở bàn tay và bàn chân và xuất hiện chứng nói ngọng. Tôi cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào.
Ngay lập tức tôi được đưa đến bệnh viện. Tôi đã bị chảy máu trong não, và bác sỹ quyết định sẽ mở hộp sọ của tôi để giảm áp lực.
Tất cả các con tôi đã đến bệnh viện. Hai con gái của tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Các cháu bảo tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Các cháu nói: “Sư phụ Lý Hồng Chí (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) sẽ cứu bố.” Tôi nhìn thấy một tia hy vọng, vì vậy tôi đã thành tâm niệm mọi lúc, và các triệu chứng của tôi dần dần giảm bớt.
Ngay trước khi chuẩn bị phẫu thuật, các bác sỹ nhận ra rằng lượng tiểu cầu trong máu của tôi chỉ có 40.000 mà lẽ ra phải nên có khoảng 130.000. Vì vậy, cuộc phẫu thuật đã bị hoãn lại, và tôi được cho thuốc để làm tăng tiểu cầu. Tuy nhiên, sau hơn 10 ngày ở bệnh viện, tiểu cầu của tôi chỉ tăng thêm 30.000, vẫn không đủ.
Bác sỹ cho tôi xuất viện và bảo tôi trở lại khi lượng tiểu cầu được cải thiện. Tuy nhiên, trong thời gian này, các triệu chứng của tôi đã được cải thiện rất nhiều. Tôi có thể tự mình đi bộ một cách chậm chạp. Tôi cũng có thể ăn và nói chuyện rõ ràng. Tôi biết Sư phụ bảo hộ tôi. Tôi rất biết ơn Sư phụ!
Không tuân theo các quy định y học
Các con tôi đã hỏi giám đốc y khoa tại bệnh viện rằng não có thể tự hấp thu máu bị tràn không. “Không thể!” ông trả lời. “Có thể đối với một người trẻ hơn, nhưng bố các chị đã hơn 80 tuổi. Không thể nào! Hãy đưa ông trở lại phẫu thuật khi ông đã sẵn sàng.”
Sau khi về nhà, con gái đưa cho tôi băng hình hướng dẫn luyện công của Sư phụ và cuốn sáchChuyển Pháp Luân. Vì vậy, tôi đã hăm hở học Pháp và luyện công. Tôi thực sự thích đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và sức khỏe của tôi được cải thiện từng ngày. Tôi đã hoàn toàn hồi phục trong hơn một tháng sau khi bị đột quỵ.
Dưới sự thúc giục của con trai, tôi đã đến bệnh viện để kiểm tra lại. Bác sỹ đã sốc khi so sánh kết quả chụp CT mới của tôi với kết quả cũ. “Có phải của ông không vậy?” Bác sỹ rất ngạc nhiên. “Làm sao có thể như vậy được?! Bộ não của ông đã hấp thụ máu và não đã trở lại kích thước bình thường. Không thể tin nổi!”
Ông ấy gọi các bác sỹ khác đến để trao đổi. Nhiều người thấy rằng điều này thật kỳ lạ. “Kỳ tích!” những người khác nói. “Ông đã hoàn toàn hồi phục.” Tôi biết Sư phụ đã cứu tôi!
Đến giữa tháng 9, tôi khát đến nỗi tôi đã phải uống một bình nước lớn mỗi ngày. Tôi cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy con rể đã đến thăm tôi và kiểm tra lượng đường huyết của tôi. Sau đó tôi đến bệnh viện để kiểm tra. Tôi nhập viện khi lượng đường trong máu cao gấp tám lần bình thường.
Tôi nghĩ rằng điều đó thực kỳ lạ. Làm sao mà tôi bị bệnh tiểu đường nghiêm trọng như vậy? Con gái tôi nói với tôi rằng đó là giả tướng để giúp tôi buông bỏ chấp trước vào đồ ngọt.
Đúng vậy, tôi thực sự thích đồ ngọt và mỗi ngày đều ăn rất nhiều! Mặc dù tôi biết tôi đã đắc Pháp và Sư phụ đã bảo hộ, nhưng quan niệm về bệnh tiểu đường đã làm tôi sợ, và tôi không thể bình tĩnh.
Tôi trở về nhà sau chín ngày nằm viện. Con trai tôi đã mang đến một máy đo huyết áp và một máy đo đường huyết, và tôi đã đo và tiêm insulin mỗi ngày. Tôi đã coi bản thân mình như một bệnh nhân cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, máy đo huyết áp và máy đo đường huyết đều không thể chạy được. Khi tiêm vào cơ thể tôi, insulin sẽ chảy ra ngoài sau khi kim được kéo ra. Nhưng tôi đã không ngộ ra được và nghĩ rằng có thể mình đã rút kim ra quá nhanh. Vì vậy, một lần nữa tôi để cho kim ở trong cơ thể tôi khoảng 20 phút trước khi rút nó ra, nhưng insulin vẫn chảy ra ngoài.
Con gái nói với tôi rằng: “Bố, bố vẫn không ngộ ra được. Sư phụ chăm sóc cơ thể của bố. Cơ thể bố đang từ chối các tác hại từ thuốc. Sư phụ đã nói rõ điều này trong sách Chuyển Pháp Luân. Bố nên học Pháp tốt hơn. ”
Sư phụ giảng:
“Chúng ta còn có học viên đến bệnh viện làm cong mấy cái kim tiêm, cuối cùng ống thuốc cũng phụt ra ngoài, không có vào [thân thể].” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi cảm thấy rất xấu hổ. Tôi đã hành xử giống như người mà Sư phụ đang đề cập đến. Tại sao tôi không ngộ ra điều đó! Đó là bởi vì tôi đã không tín Sư tín Pháp. Vì vậy, tôi đã bỏ tất cả các loại thuốc mà không hề do dự. Kể từ đó tôi đã thực sự bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi.
Liên tục cải thiện
Tôi học Pháp và luyện công mỗi ngày, đối chiếu bản thân mình, và đề cao tâm tính. Sư phụ luôn ở bên tôi, giúp tôi tịnh hóa thân thể và khai mở thiên mục. Tôi đã trên 80 tuổi nhưng Sư phụ vẫn cứu tôi. Kéo dài sinh mệnh cho tôi để tôi tu luyện, vì vậy tôi sẽ sống theo tiêu chuẩn của Sư phụ. Tôi không thể buông lơi.
Con gái nói với tôi: “Bố, bố rất tinh tấn và tu tốt hơn chúng con. Chúng con rất lười biếng so với bố.”
Tôi hiện giờ rất khỏe mạnh, và tất cả bệnh tật đã biến mất. Và chỉ trong một năm ngắn ngủi, tôi đã mọc ra nhiều tóc đen trở lại. Bây giờ, không ai nghĩ tôi đã trên 80 tuổi.
Cảm tạ, Sư phụ! Con sẽ tiếp tục tu luyện để viên mãn và trở về nhà.
Xin chỉ ra những điều không phù hợp. Cảm ơn mọi người. Hợp thập.

Đăng ngày 17-09-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Sức Mạnh của Sự Bình tĩnh

Một tâm hồn khoáng đạt bình thản như mặt hồ phẳng lặng

(Ảnh:Fotolia)
(Ảnh:Fotolia)
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi có thể nhìn thấy nhiều người nóng nảy, họ dễ dàng tức giận chỉ vì những chuyện nhỏ hoặc thậm chí lăng mạ người khác nếu người đó nói không vừa ý họ, một số còn dùng đến cả bạo lực. Đôi khi tôi gặp những người tu luyện có tâm tính cao. Trong cuộc sống hàng ngày, họ luôn luôn xử lý sự việc một cách điềm tĩnh và tử tế. Khi đối mặt với xúc phạm và sỉ nhục, họ chỉ bình thản như mặt hồ phẳng lặng vậy.
Một lần, tôi tò mò hỏi một người tu luyện: “Làm sao tôi có thể độ lượng ngay cả khi bị lăng mạ? Làm thế nào tôi có thể bình thản như mặt hồ phẳng lặng?” Anh ta cười và nói: “Để có thể bình thản như mặt hồ phẳng lặng, điều then chốt là vứt bỏ tất cả chấp trước và từ bỏ mọi tình cảm và dục vọng. Do vậy bạn phải học làm thế nào để buông bỏ bản thân mình”. Tôi hiểu! Trong thế giới con người, nguyên nhân tại sao có nhiều tranh cãi, tại sao tâm người ta không thể nghỉ ngơi và yên tĩnh, đó là vì họ quan tâm quá nhiều đến chính bản thân họ.
Là một người đàn ông trung niên, tôi thích giữ tâm trí tĩnh lặng và coi mọi thứ thật nhẹ nhàng. Tôi biết rằng, coi nhẹ mọi thứ sẽ mang đến niềm vui, một tâm hồn khoáng đạt, và nó cũng là thể hiện của cảnh giới tư tưởng cao đẹp. Sinh, lão, bệnh, tử là lẽ thường tình, thế thì tại sao chúng ta lại lo lắng khi đề cập đến những thăng trầm trong cuộc sống? Chỉ sau khi một người hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của cuộc đời thì anh ta mới có được một tâm hồn trong sạch và sáng suốt như mặt hồ phẳng lặng.
Hạnh phúc mà thành công đem lại giống như những con sóng vô thường – khi thủy triều rút đi, rốt cuộc nó sẽ biến mất. Do đó, đối với một người, cảnh giới cao nhất là thực sự coi nhẹ mọi thứ. Nếu bạn suy nghĩ kỹ, bình thản như mặt hồ phẳng lặng chính là cảnh giới cao nhất trong cuộc sống. Có một tâm trí tĩnh lặng, không bị ảnh hưởng bởi niềm vui hay nỗi buồn. Khi bị sỉ nhục, người đó sẽ không nổi giận; khi gặp vấn đề, người đó sẽ không lo sợ. Khi đối mặt với thăng trầm nghiêm trọng, đối mặt với vui buồn cực độ, người đó vẫn giữ được bình tĩnh và bình thản đón nhận tất cả. Như thế thật phóng khoáng và cao quý biết bao.
Đón nhận mọi thứ một cách điềm tĩnh cũng là thể hiện của trí huệ. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tư Mã Ý thuộc phe tấn công chỉ huy 150.000 quân lính đánh vào Nhai Đình. Trong khi đó, Gia Cát Lượng thuộc phe phòng thủ chỉ có 2.500 quân lính. Nhưng Gia Cát Lượng không run sợ. Với hai tiểu đồng đứng bên cạnh, ông ta ngồi trong thành chơi đàn tam thập lục một cách điềm tĩnh. Tiếng nhạc thanh bình làm Tư Mã Ý run sợ bỏ đi. Tinh thần độ lượng đáng ca ngợi này, “Không sợ khi núi Thái Sơn đổ trước mắt, không sợ khi sét đánh gần kề”, một người bình thường không thể có được.
Nhiều lúc khi nhìn dòng suối chảy một mạch từ trên núi xuống đại dương, tôi thầm khâm phục phẩm chất của dòng suối: Nó dường như không màng tới danh tiếng và giàu có, vứt bỏ lợi ích cá nhân, và đứng tách biệt với thành công của thế gian! Có người từng nói: “Sự thẳng thắn là sự thật, sự yên bình là vận may”. Tôi nghĩ rằng sự tĩnh lặng thật sự là tâm hồn bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Những điều tầm thường trong cuộc sống sinh ra bởi những ước muốn không cần thiết. Tâm con người bị bụi bẩn che mờ, bị chất nặng bởi những cám dỗ trong thế giới vật chất. Thời Trung Quốc cổ đại có không ít học giả với tâm hồn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Đào Tiềm trồng cúc trồng sen; Lý Bạch uống rượu thưởng trăng; Tô Thức ngủ giường mây. Trong sự hỗn loạn của thế giới này, tâm tĩnh lặng luôn song hành cùng tâm cuồng dại.
Một người thường trở nên thất vọng khi gặp khó khăn; anh ta cảm thấy đau khổ và mất mát; tổn thương khi bị thóa mạ; tức giận khi bị lừa dối; sợ hãi khi đối mặt với khảo nghiệm sinh tử. Thực tế, điều đó cho thấy rằng khả năng tập trung của anh ta không đủ và anh ta chưa hoàn thiện bản thân qua tu luyện. Một vị Giác Giả không bị bối rối bởi những chuyện vặt vãnh thế gian; vị ấy không lo sợ khi gặp khó khăn; không hoảng loạn khi đối mặt với nguy hiểm; vị ấy đối mặt với sự lăng mạ bằng một nụ cười; đối mặt với lừa dối bằng sự từ bi. Trong bất kỳ tình huống nào, vị ấy cũng vẫn giữ được sự bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Lão Tử nói: “Từ bi vĩ đại nhất giống như nước vậy”. Khổng Tử nói: “người khôn giống như nước, người thiện giống như núi”. Người thường có thể học được rất nhiều từ bản chất uyên thâm của nước. Khi tâm của một người tu luyện có thể tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, điều đó cho thấy anh ta đang trên đường tới viên mãn. Khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, tâm trí đạt đến trong sạch. Khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, tinh thần của một người trở nên cao thượng và thần thánh. Khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, một luồng từ bi tỏa ra lên tất cả các chúng sinh trong vũ trụ. Khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, hoa sen tinh khiết và rực rỡ sẽ nở ở trong tâm.
 http://chanhkien.org/2009/06/nhan-sinh-cam-ngo-mot-tam-hon-khoang-dat-binh-than-nhu-mat-ho-phang-lang.html
 http://vietdaikynguyen.com/v3/76569-mot-tam-hon-khoang-dat-binh-nhu-mat-ho-phang-lang/




Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015

Tôi đã khỏi bệnh ung thư buồng trứng


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc
[MINH HUỆ 2-7-2015] Tôi cảm thấy rất buồn nôn vào tháng 1 năm 2012, vì vậy chồng tôi đã đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bị chẩn đoán ung thư buồng trứng giai đoạn cuối, ung thư lan rộng sang cả hệ bạch huyết, màng bụng, và xung quanh phổi của tôi.
Bác sĩ nói với chồng tôi rằng không có cách nào chữa khỏi và bảo anh ấy đưa tôi về nhà.
Chồng tôi tuyệt vọng và không còn biết phải làm gì. Khi chị gái tôi nghe được việc đó, chị ấy nói với tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể thay đổi cuộc đời tôi-thế nhưng chỉ tôi mới có thể quyết định có muốn tu luyện không.
Chị ấy bị chẩn đoán ung thư vú vào năm 1999 và đã hồi phục sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chị ấy đã đưa cho tôi bản Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, vào năm 1998, tôi đã mất một quãng thời gian dài để đọc sách. Hiểu biết duy nhất mà tôi thu được thời điểm đó là cuốn sách dạy mọi người thế nào là một người tốt. Tôi đã tập các bài công pháp không đều đặn.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, tôi đã không thực sự tu luyện mặc dù chị gái tôi khích lệ tôi và cố thuyết phục tôi chăm chỉ. Thay vào đó, tôi đã buông lơi bản thân theo những ham muốn của người thường, và đôi khi tôi cư xử tồi tệ hơn một người thường. Tôi cười nhạo chị gái tôi trong tâm bởi vì tôi nghĩ rằng cuộc sống vô nghĩa [nếu] không có sự hưởng thụ của người thường.
Hơn một thập kỷ uổng phí
Sau khi chị gái tôi rời đi, tôi suy nghĩ một cách nghiêm túc về cuộc đời của mình, và nó đã vụt qua tâm trí tôi giống như một bộ phim. Con người quá nhỏ bé và bất lực trước Đấng tạo hóa. Tôi đã vui sướng và tràn đầy năng lượng trước đó, nhưng bây giờ tôi mắc bệnh ung thư không thể chữa khỏi. Tôi đã uổng phí hơn 10 năm qua, trong suốt thời gian đó tôi đã nghĩ là tôi hạnh phúc.
Tôi tiếc nuối đã bỏ phí quá nhiều thời gian. Tôi quỳ xuống trước ảnh của Sư phụ và đã khóc. Tôi nói rằng mình vô cùng có lỗi và sẽ chăm chỉ kể từ nay trở đi.
Tôi nhìn vào ảnh của Sư phụ và Ngài đã mỉm cười. Tôi không thể tin được điều đó. Tôi lau mắt và nhìn vào Sư phụ một lần nữa. Đúng vậy, quả thực, Sư phụ đã mỉm cười.
Tôi biết [rằng] Sư phụ không từ bỏ tôi và rằng Ngài đã tha thứ cho tôi. Tôi biết tôi có thể luyện tập trở lại.
Tu luyện chăm chỉ
Hàng ngày tôi dậy sớm để luyện công, phát chính niệm, và đọc các sách Đại Pháp và các kinh văn của Sư phụ.
Chị gái tôi đưa cho tôi các công cụ để phá vỡ sự phong tỏa Internet của chế độ Trung Quốc, vì vậy tôi có thể đọc các bài viết trên trang Minh Huệ. Tôi đọc các bài viết mới của Sư phụ ngay khi các bài viết được công bố và cả những gì các học viên ở nước ngoài đang làm. Qua trang Minh Huệ nền tảng, tôi đã học được từ việc chia sẻ trải nghiệm của các học viên.
Sức khỏe của tôi được cải thiện và tôi không còn mất bình tĩnh nữa. Điều đó khiến chồng tôi ủng hộ sự tu luyện của tôi hết lòng.
Chị gái tôi nhờ tôi giúp chị ấy gửi các lá thư Đại Pháp giảng chân tướng và phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Sau đó chị ấy nói rằng Sư phụ đã giảng về tầm quan trọng của các điểm sản xuất tài liệu Đại Pháp ở Trung Quốc và tự hỏi chúng ta có thể thành lập một điểm [sản xuất].
Chúng tôi mua một máy in và một ổ ghi DVD. Với sự giúp đỡ của các đồng tu địa phương, chúng tôi đã biết làm thế nào để ghi đĩa DVD và in ấn tài liệu. Chúng tôi cố gắng sản xuất các tài liệu chất lượng cao và sản xuất thật nhiều như chúng tôi có thể phát.
Quá nhiều các chấp trước
Khi các học viên nói rằng tôi có thể ngộ tốt và gần giống như các học viên lâu năm, tôi cảm thấy dễ chịu và hài lòng với chính mình. Tôi cảm thấy tôi tốt hơn những người khác và có năng lực hơn. Kết quả là, tôi đã nhìn vào các học viên khác và [có tính] ganh tị.
Tôi thấy khó chịu khi các học viên phát âm một số từ không chính xác khi học Pháp. Tôi coi thường những ai mà không giữ được tay của họ thẳng khi phát chính niệm và tự hỏi tại sao họ lại như vậy sau rất nhiều năm tu luyện.
Trong tâm trí tôi, tôi cười nhạo các học viên khi họ nói chuyện chấp trước này và chấp trước khác. Tuy nhiên tôi trở nên ganh tị khi họ tỏ ra có thể ngộ tốt hơn.
Quá nhiều các chấp trước đã xuất phát từ cảm tính, trong đó gồm cả ham muốn, chứng thực bản thân, tự hào về con trai của mình, và muốn làm trung tâm của sự chú ý vào các dịp nghỉ lễ và các hoạt động khác.
Những chấp trước đó được ẩn sâu trong tâm tôi, và tôi không bao giờ đề cập đến chúng giữa các đồng tu. Thực tế, tôi muốn sống cuộc sống của một người thường.
Sư phụ đã cho tôi một điểm hóa khi Ngài nhìn thấy rằng trạng thái tu luyện của tôi không tốt: Một hôm tôi bị ngã xuống cùng một chỗ hai lần. Đó là lúc mà rốt cuộc tôi đã nhận ra tôi có vấn đề, nhưng tôi không thể tìm ra được đó là cái gì.
Tiếng gọi thức tỉnh
Tôi yếu ớt và bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vào tháng 1 năm 2014. Chân tay tôi trở nên vô lực và không thể thở được. Tôi biết rằng tôi đang bị cựu thế lực can nhiễu, vì vậy tôi phát chính niệm để thanh trừ chúng. Tôi biết tôi không nên thừa nhận chúng.
Tôi không nói với chồng tôi bởi vì tôi không muốn để anh ấy buồn. Nhưng khi anh ấy nhận ra, anh ấy đã muốn tôi đi khám bác sỹ. Tôi từ chối đi viện và giải thích rằng đó không phải là bệnh mà là can nhiễu từ các cựu thế lực, và rằng tôi sẽ không thừa nhận chúng.
Đối với người không phải là học viên, tình huống này là rất khó liễu giải, và anh ấy nghĩ rằng tôi là người bướng bỉnh. Anh ấy đã nhờ chị gái tôi và một vài người bạn tốt thuyết phục tôi đến bệnh viện. Tôi vẫn từ chối.
Một học viên từ khu vực khác đến thăm chị gái tôi vào thời điểm đó và đã chia sẻ với chị ấy về tình trạng của tôi. Lúc tôi nhìn thấy học viên, tôi hiểu rằng cuộc gặp gỡ được Sư phụ an bài: học viên này đến để giúp đỡ tôi. Cô ấy là học viên lâu năm và minh bạch các Pháp lý.
Chúng tôi cùng nhau học Pháp, điều này đã giúp tôi tìm ra một số chấp trước. Tôi nhận ra rằng chỉ là ma can nhiễu vì tư tưởng của cá nhân tôi.
Sự chẩn đoán của bệnh viện
Vì chồng mình, tôi đã đến bệnh viện.
Ảnh chụp đã cho thấy rằng tôi bị tràn dịch màng phổi, bị thừa dịch ở khoảng cách xung quanh hai lá phổi. Khối lượng lớn chất dịch được lấy ra, và bác sỹ nói với chồng tôi rằng tôi đang trong tình trạng nguy kịch.
Tôi biết đó là giả tướng, vì vậy tôi không thừa nhận nó. cựu thế lực cố gắng kéo tôi xuống.
Tôi quỳ xuống trước bức ảnh của Sư phụ. “Thưa Sư phụ, con xin tạ tội vì đã làm không tốt,” tôi nói. “cựu thế lực tận dụng mọi sơ hở của con. Con không sợ chết, tuy nhiên con không thể chết bởi vì còn quá nhiều việc phải làm và rất nhiều chúng sinh cần được cứu. Vì nhiều người cần nghe sự thật về Đại Pháp, con sẽ tu luyện chăm chỉ trong tương lai.”
Tôi dành nhiều giờ để học Pháp và luyện công, và tôi đối chiếu suy nghĩ và hành động của mình theo Pháp. Tôi phát chính niệm để thanh trừ nghiệp tư tưởng, ham muốn, và sắc dục.
Tôi sớm được xuất viện. Chồng tôi vui mừng khôn xiết khi anh ấy thấy sức khỏe tôi cải thiện. Anh ấy nói: “Đại Pháp thật sự là kỳ diệu. Hãy chắc chắn là em sẽ tu luyện chăm chỉ hơn.”
Bây giờ anh ấy học Pháp cùng tôi khoảng một tiếng rưỡi hàng đêm. Anh ấy cũng học thuộc lòng các bài thơ Hồng Ngâm và phát các tài liệu Pháp Luân Đại Pháp cùng tôi vào ban đêm.
Khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi hiểu các Pháp lý thâm sâu hơn. Ngay khi chấp trước nổi lên, tôi nhận ra nó và phát chính niệm để loại bỏ nó.
Tạ ơn Ngài, Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu! Đặc biệt cảm ơn chị của tôi vì sự giúp đỡ to lớn của chị.

Đăng ngày 15-09-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Các tác phẩm nghệ thuật của một học viên Israel


Bài viết của một học viên Israel
[MINH HUỆ 24-8-2015] Trong cuộc đời của tôi, điều tuyệt vời nhất mà tôi gặp được chính là Pháp Luân Đại Pháp. Với tôi, đó là con đường, là cuộc sống, là hạnh phúc. Vào năm 2000, ở một công viên gần nhà, tôi thấy một vài người đang luyện tập các bài công pháp, và đã tham gia cùng họ. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy cơ thể rất nhẹ nhõm, dường như tôi nặng không đến 15kg. Lúc bấy giờ, tôi thấy rất vui vẻ và thoải mái. Tôi mỉm cười, và không có suy nghĩ gì trong đầu, mà chỉ có cảm giác hạnh phúc.
Khi tôi bắt đầu đọc cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên, mặc dù liên tục ngủ gục, nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục đọc. Có một cảm giác là tôi hiểu tất cả những điều có trong quyển sách, nhưng chỉ có mình tôi biết về quyển sách này! Tôi rất vui vì quyển sách đã được viết cho tất cả mọi người, và ai cũng có thể đọc được nó! Tôi biết rằng người viết ra nó không phải là một người thường.
Mười lăm năm tu luyện đã qua của tôi là một hành trình gian nan. Tôi đã đối mặt với rất nhiều khảo nghiệm, đó là những trải nghiệm đáng nhớ và đáng trân quý! Tôi biết ơn Sư phụ rất nhiều! Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Ngài.
Từ nhỏ tôi đã thích vẽ. Sức khỏe của tôi rất kém, vì vậy tôi thường ở trong nhà và vẽ. Trong trí tưởng tượng của tôi, mọi thứ trong những bức vẽ trở nên sống động: con người, chim muông, và những nữ vũ công ba lê xoay trên ngón chân của họ trong bộ váy màu trắng tuyết thanh thoát, và tôi đang ngắm nhìn mọi người qua các khung cửa sổ của ngôi nhà. Tôi là tác giả của thế giới bé nhỏ trong tranh của mình.
Bây giờ tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vào những ngày nghỉ, tôi vẽ những lời chúc mừng tới Sư phụ của chúng ta. Tôi vẽ tranh minh họa cho báo Đại Kỷ nguyên và làm giáo viên tại một trường Minh Huệ. Tôi dạy cho con của các học viên sống theo nguyên lý Chân, Thiện, Nhẫn. Tôi dạy chúng vẽ bằng màu nước bởi nó tươi sáng và khoáng đạt.
Sau đây là một vài bức vẽ:
a60d37baf5db2467346c062e90f7619e.jpg
Một người mẹ trẻ đả tọa trong khi đứa con của cô đang chơi đùa xung quanh. Tại không gian khác, các thiên thần đang nhẹ nhàng chạm vào đôi bàn tay của cô. Người học viên này đang tỏa sáng và có một vầng hào quang quanh đầu của cô. Trong khi đả tọa, tôi đã thấy một khung cảnh tương tự trong các không gian khác.
1bd0cfc6fe8ff88136a4a23eab69e6b7.jpg
Hình vẽ minh họa cho một câu truyện ngụ ngôn
4219ba6b4c7a9c6280217eb00e50eb6c.jpg
Một học viên bế một đứa trẻ
a01577563d6563219f503c2c16424671.jpg
Hình vẽ minh họa cho một câu truyện ngụ ngôn

Đăng ngày 15-09-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Hồi tưởng lại khóa giảng Pháp của Sư phụ tại Lăng Nguyên, tỉnh Liêu Ninh


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-07-2015] Lăng Nguyên là một thành phố cỡ trung của tỉnh Liêu Ninh, nơi có các di tích lịch sử và là nơi lưu giữ các hiện vật có niên đại hàng ngàn năm tuổi. Năm 1994, Công Đoàn nhà máy sắt thép Lăng Nguyên đã mời Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Công(hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) tới Lăng Nguyên để giảng Pháp. Sau đây là vài hồi ức của các học viên, những người đã được tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ năm đó.
Nhận lời mời
Tập đoàn nhà máy Sắt Thép Lăng Nguyên có khoảng hơn 10.000 công nhân. Để nỗ lực nâng cao sức khỏe cho người lao động, Công Đoàn thường xuyên tổ chức các hoạt động thể chất như các hoạt động khí công và tổ chức các buổi hội thảo. Năm 1993, vài người từ Công Đoàn đã được cử tới tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí tại thành phố Hợp Phì, tỉnh An Huy.
Họ được hướng dẫn luyện các bài công pháp cẩn thận để họ có thể về và dạy lại cho những công nhân trong liên đoàn. Sau khi tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ, họ đã rất ấn tượng và muốn mời Sư phụ tới Lăng Nguyên giảng Pháp.
Một học viên hồi tưởng lại: “Chúng tôi đứng đợi Sư phụ Lý để hỏi xem Ngài có tới Lăng Nguyên giảng Pháp không. Nhưng thậm chí trước khi chúng tôi kịp cất lời, Sư phụ dường như đã biết trước chúng tôi đang nghĩ gì và hỏi: ‘Các vị đã xin phép người quản lý chưa? Ở đó có hội trường không?”
Sau khi liên lạc với các viên chức tại Công Đoàn và hỏi ý kiến Hội nghiên cứu Pháp Luân Công tại Bắc Kinh, quyết định rằng Sư phụ sẽ giảng Pháp tại Lăng Nguyên từ ngày 22 đến ngày 28 tháng 02 năm 1994.
Vài ngày trước khi diễn ra khóa giảng Pháp như kế hoạch, Hội nghiên cứu khí công tại Bắc Kinh gọi điện thông báo rằng Sư phụ hiện đang giảng Pháp ở một thành phố khác và chỉ trở về Bắc Kinh hai ngày trước khi buổi giảng Pháp đầu tiên tại Lăng Nguyên được bắt đầu. Họ hỏi rằng liệu Công Đoàn có thể bố trí được xe đến Bắc Kinh đón Sư phụ để tránh những sự chậm trễ không cần thiết có thể xảy ra hay không. Dường như là tình cờ, lúc đó cũng có vài viên chức từ Lăng Nguyên đi xe lên Bắc Kinh để đi máy bay, và do đó Sư phụ đã đi chuyến xe quay trở về Lăng Nguyên của họ.
Hôm đó trời đầy sương mù. Các viên chức ở Lăng Nguyên lo lắng rằng chuyến bay của họ có thể bị trì hoãn bởi thời tiết sương mù dày đặc, và Công Đoàn cũng lo lắng rằng họ có thể đón Sư phụ bị trễ. Nhưng như có một phép màu, chuyến bay của các viên chức đó đã cất cánh đúng giờ trong khi các chuyến bay khác đều bị trì hoãn. Công Đoàn đã đón Sư phụ đúng giờ và kịp quay trở về Lăng Nguyên.
Những điều thần kỳ xảy ra trong khóa giảng
Trước khi buổi giảng Pháp bắt đầu, Sư phụ đã đọc qua hơn 780 đơn đăng ký của những người muốn tham dự khóa giảng. Ngài đã lấy ra ba lá đơn và nói với các nhân viên phụ trách rằng những người này không nên tham dự khóa giảng. Sư phụ cũng yêu cầu các nhân viên trả lại họ lệ phí đăng ký và khuyên ba người này không nên luyên tập bất kỳ một môn khí công nào khác. Sau đó, chúng tôi phát hiện ra rằng cả ba người đó đều có vấn đề về tâm thần. Mọi người đều ngạc nhiên và tự hỏi làm sao Sư phụ có thể biết được tình trạng của họ chỉ thông qua những lá đơn đăng ký, vốn chỉ yêu cầu mọi người điền những thông tin cơ bản giống nhau.
Tất cả mọi người tham dự khóa giảng đều cần phải có thẻ ra vào. Đầu tiên, các viên chức của liên đoàn dự đoán và thông báo cho Hội nghiên cứu khí công là có khoảng 200 nhân viên sẽ tham dự. Tuy nhiên, hơn 700 người đã đăng ký tham gia và họ lo rằng không có đủ thẻ ra vào cho tất cả mọi người, nhưng Sư phụ đã nói với họ rằng Ngài đã mang theo hơn 700 tấm thẻ – phù hợp chính xác với số người đăng ký tham gia. Liệu đó có phải là một sự trùng hợp chăng?
Sau khi nghe được bốn bài giảng Pháp, một viên chức Lăng Nguyên cảm thấy khó có thể chấp nhận được những điều Sư phụ giảng. Ông ta đã chỉ trích các viên chức của liên đoàn trong cuộc họp của công ty. Sau khi cuộc họp kết thúc, hai viên chức của liên đoàn đã tới khách sạn gặp Sư phụ.
Ngay trước khi họ kịp cất lời, Sư phụ đã bắt đầu trước: “Tôi biết rằng có vài quan chức không thể chấp nhận những gì tôi đã giảng. Hôm nay các vị gặp rắc rối đúng không? Tôi có thể cho các vị xem các chứng chỉ chứng thực tính hợp pháp của chúng tôi. Bộ phận pháp lý của các vị có thể xác minh.”
Hai viên chức của liên đoàn rất ngạc nhiên khi thấy Sư phụ biết việc gì đã xảy ra, mặc dù nội dung của cuộc họp công ty được giữ bí mật. Sư phụ đã đưa cho họ xem các chứng chỉ để chứng minh cho họ thấy rằng Pháp Luân Công đã được đăng ký là một tổ chức hợp pháp. Sư phụ cũng đã trả lời phỏng vấn với một vài tờ báo địa phương.
Sư phụ cũng nói với mọi người nên tập trung chú ý khi nghe giảng, nhưng vài học viên vẫn lén chụp ảnh Sư phụ bất chấp việc Sư phụ đã cảnh báo rằng các máy ảnh sẽ không làm việc. Vài người không tin, nhưng sau đó họ đã phát hiện ra rằng không có hình ảnh nào xuất hiện trên phim cả.
Một buổi sáng, Sư phụ đã cùng với vài học viên đi thăm khu di tích lịch sử Hồng Sơn. Ngài nói với các học viên rằng khu di tích đó là những gì còn sót lại của một xã hội mẫu hệ có niên đại từ 5.000 đến 7.000 năm trước. Ngài vẽ bức tranh một nữ thần với cây gậy trên mặt đất, và mô tả quần áo của người thời đó và vị trí địa lý của khu vực. Kiến thức uyên bác của Sư phụ về khu vực đó đã khiến mọi người ngạc nhiên.
Sư phụ cũng nói với các học viên rằng có một người tu luyện ở trong những ngọn núi bao quanh Lăng Nguyên, và ông ấy đã tu luyện được hơn 3.000 năm rồi. Các học viên rất ngạc nhiên khi nghe thấy điều đó, bởi nó phù hợp với một truyền thuyết của người dân địa phương được lưu truyền qua các thế hệ ở Lăng Nguyên.
Trong suốt khóa giảng Pháp bảy ngày đó, nhiều học viên đã trải nghiệm được sự hồi phục sức khỏe thần kỳ, bao gồm một người phụ nữ bị ung thư vú giai đoạn hai, một người đàn ông có đôi chân bị thương trong một vụ tai nạn xe đạp, người phụ nữ phải nằm liệt giường trong nhiều năm, một sinh viên bị giãn phế quản, và một người phụ nữ bị liệt nửa người.
Sư phụ trong mắt các học viên
Trong mắt các học viên, Sư phụ vừa từ bi vĩ đại, vừa bình dị dễ gần. Mọi suy nghĩ và hành động của Sư phụ đều vì người khác và đã trở thành tấm gương để cho các học viên noi theo.
Trong suốt thời gian ở Lăng Nguyên, Sư phụ luôn khước từ lời đề nghị của Công Đoàn trợ cấp việc ăn ở khách sạn. Ngài cũng tự trả tiền khách sạn và tiền ăn uống như bao người tham dự khác.
Một học viên hồi tưởng lại: “Tôi yêu cầu đầu bếp của quán làm vài món chay cho Sư phụ. Khi Sư phụ nhìn thấy các món ăn, Ngài nói với các học viên không nên làm món gì đặc biệt cho mình vì Ngài cũng ăn uống bình thường như những người khác.”
Sư phụ cũng muốn chắc rằng Công Đoàn đã thu đủ tiền học phí. Vào thời điểm đó, học phí khóa giảng Pháp của Sư phụ là thấp nhất so với các lớp khí công khác ở trong nước, và với những người gặp khó khăn về tài chính thì học phí được giảm hơn một nửa.
Để phù hợp với lịch làm việc của các học viên, Sư phụ đã chuyển các buổi giảng vào cuối tuần và vào buổi chiều của các ngày trong tuần. Hơn nữa, Ngài còn rút bớt thời lượng của khóa giảng Pháp đi một ngày để giảm bớt gánh nặng tài chính cho những học viên ở xa đến. Vào ngày cuối cùng, Sư phụ đã giảng hai bài Pháp thay vì một bài như thường lệ.
Khi kết thúc khóa giảng Pháp, Sư phụ đã viết bài thơ “Viên Minh” tặng các học viên.
Tâm hoài Chân Thiện Nhẫn
Tu kỷ lợi dữ dân
Đại Pháp bất ly tâm
Tha niên định siêu nhân
Tạm dịch:
Tâm mang Chân Thiện Nhẫn
Tự tu và lợi dân
Đại Pháp chẳng rời tâm
Năm ấy định siêu nhân.
Những bài viết liên quan

Đăng ngày 15-09-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Phát chính niệm hỗ trợ Thần Vận ở New York và chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp


Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp ở New York
[Chanhkien.org] Năm nay, khi các đệ tử Đại Pháp ở New York ra sức quảng bá cho Thần Vận, chúng tôi đã ngộ ra được tầm quan trọng của việc tiêu trừ can nhiễu từ không gian khác để Thần Vận có thể cứu được nhiều người hơn. Chúng tôi đã giữ chính niệm kiên định: “Giải thể hết thảy lạn quỷ can nhiễu Thần Vận độ nhân! Chúng tôi sẽ cứu tất cả mọi người! Trời sẽ không mưa! Khán phòng sẽ đầy kín khán giả”. Trong suốt quá trình làm quảng cáo, chúng tôi đã được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp và cảm nhận được uy lực từ chính niệm của những đệ tử Đại Pháp. Ở đây tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của chúng tôi với những đồng tu ở các nơi khác. Xin hãy lưu ý rằng bài viết này chỉ mang tính tham khảo.
Nhìn chung, chúng tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ theo nhóm để tiêu diệt các nhân tố tà ác ở không gian khác. Chúng tôi phát chính niệm ở nhà hát và những nơi bán vé. Chúng tôi thay phiên nhau phát chính niệm để luôn duy trì trạng thái chân chính ở không gian khác. Bằng cách đó, chúng tôi không cho tà ác có cơ hội can nhiễu. Ngoài bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu, chúng tôi còn phát chính niệm thêm bốn lần nữa vào buổi trưa và buổi tối.
1. Phát chính niệm luân phiên, duy trì trường chính niệm mọi lúc và không cho tà ác có cơ hội can nhiễu!
Chúng tôi đã học tập theo các đệ tử ở Trung Quốc Đại Lục tổ chức phát chính niệm luân phiên. Mọi đệ tử đều tham gia việc này. Chúng tôi đã hình thành nên một trường chính niệm to lớn, giải thể hết thảy tà ác can nhiễu Thần Vận và không cho chúng có cơ hội làm điều đó.
Tất cả đệ tử Đại Pháp ở New York đều tham gia phát chính niệm. Yêu cầu của chúng tôi là: mỗi người có thể chọn phiên phát chính niệm, miễn sao phải đảm bảo rằng tại bất kỳ phiên phát chính niệm nào cũng phải có người đang đảm trách. Địa điểm không quan trọng, nhưng khi đến lượt của ai thì người đó phải phát chính niệm trong khoảng thời gian đó. Đây là một lời thệ ước thần thánh và tất cả chư Thần đều đang quan sát.
Chúng tôi thực hiện luân phiên như thế nào? Chúng tôi chia khoảng thời gian từ 5 giờ sáng đến 11 giờ đêm thành những phiên phát chính niệm. Mỗi phiên kéo dài 30 phút. Mọi người chọn một hoặc nhiều phiên phù hợp với mình nhất. Họ có thể phát chính niệm ở nhà, ở công ty, hay ở nơi nào đó khác. Chúng tôi phải đảm bảo rằng trong mỗi phút đều có ít nhất một đệ tử Đại Pháp đang phát chính niệm. Một số phiên có khoảng 90 đệ tử trong khi một số phiên khác chỉ có vài đệ tử. Trong khoảng thời gian từ 11 giờ đêm đến 5 giờ sáng, chúng tôi không sắp xếp cụ thể nhưng có một số đồng tu tình nguyện đảm nhận khoảng thời gian đó. Vì vậy, về cơ bản là trong suốt 24 giờ một ngày toàn bộ khu vực luôn duy trì việc phát chính niệm.
Phát chính niệm luân phiên là một cách tốt để chỉnh thể đệ tử Đại Pháp cùng nhau thăng tiến; hơn nữa còn rất thuận tiện để đồng tu nào cũng có thể tham gia. Sau buổi tâm đắc thể hội, các học viên nhận ra đây chính là cơ hội mà Sư Phụ ban cho để mọi đệ tử đều có thể tham gia vào dự án Đại Pháp này. Các yêu cầu đặt ra cũng không quá khắt khe. Ví dụ nếu bạn quá bận, thì trong 24 giờ một ngày và 7 ngày trong tuần, bạn dĩ nhiên có thể tìm được một khoảng thời gian rảnh. Người phụ trách đã gọi điện thoại cho mọi người để giải thích các yêu cầu và sắp xếp các phiên phát chính niệm. Người phụ trách này đã chia sẻ rằng sau khi gọi cho mọi người, bà cảm thấy trường chỉnh thể đã được mở ra. Bà còn cảm thấy trạng thái thân thể của mình trải qua sự đổi khác, giống như trăm mạch đều được khai thông. Kể từ đó, tình trạng bán vé và trạng thái của chỉnh thể đã trở nên khởi sắc hơn.
2. Phát chính niệm ở cự ly gần để thanh lọc trường không gian nhằm đảm bảo cho việc bán vé và cứu người
Để đảm bảo cho những người có tiền duyên mua được vé Thần Vận, chúng tôi đã lập một nhóm phát chính niệm ở cự ly gần tại nhà hát và các điểm bán vé.
Lý do chúng tôi làm điều này được bắt nguồn từ một sự kiện. Một tháng rưỡi trước khi Thần Vận biểu diễn, chúng tôi nghe kể rằng trong một trung tâm mua sắm cao cấp, các đệ tử đã thu xếp mọi thứ thật hoàn hảo: một cái TV, một quầy bán vé với một cái bàn, một tấm biểu ngữ, và có các đồng tu mặc trang phục biểu diễn, thế nhưng họ đã không bán được tấm vé nào trong 5 tuần. Việc bán vé khó khăn đến mức khó tin. Những người đi mua sắm đều phớt lờ quầy vé của chúng tôi. Các đệ tử cảm thấy rất chán nản. Họ chợt ngộ ra rằng trường ở các không gian khác chưa được khai mở. Một ngày nọ, năm đệ tử Đại Pháp đã đến trung tâm mua sắm đó để phát chính niệm ở cự ly gần. Trong số họ có những người đã phát chính niệm ở trung tâm dịch vụ Cửu Bình từ năm này qua năm khác. Chính niệm của họ rất mạnh. Sau khi họ đến và phát chính niệm trong vòng 30 phút, một đồng tu nữ từ điểm bán vé đã đến và nói một cách hào hứng: “Chà, hữu hiệu thật! Sau khi các vị đến đây, trong vòng 20 phút tôi đã lập được hai đơn đặt vé. Một đơn đặt mua hai vé loại 300 đô-la và cái còn lại là đặt mua bốn vé loại 250 đô-la. Và người ta vẫn còn đang xếp hàng chờ mua vé”. Vị khách đầu tiên hỏi mua ngay loại vé hạng nhất. Vị khách thứ hai cũng hỏi mua vé hạng nhất. Tuy nhiên, vị đồng tu kia đã quá hoan hỉ đến mức quên giao hai tấm vé loại 300 đô-la, do đó cô ấy chỉ bán được bốn vé loại 250 đô-la.
Sau khi nghe kể lại, chúng tôi thật sự phấn khởi và cảm thấy được khích lệ rất nhiều. Sau đó chúng tôi tiếp tục phát chính niệm thêm hai tiếng nữa. Tuy nhiên, lần này không có ai mua vé. Chúng tôi nhìn vào bên trong: khi nghe tin mừng, tâm chấp trước hoan hỉ của chúng tôi trỗi dậy. Một số đệ tử không thể nhịn cười trong khi phát chính niệm. Vậy thì làm sao có chính niệm được? Chúng tôi nhận ra rằng ban đầu khi chúng tôi đến đó, tư tưởng của chúng tôi rất mạnh mẽ và thuần tịnh: cứu độ chúng sinh và thanh trừ tà ác. Sau khi hướng nội, chúng tôi cùng đồng tình rằng chúng tôi đến đó không phải để bán vé, mà để thanh lọc trường không gian và cứu độ chúng sinh. Trong vòng một tiếng sau đó, thêm hai vé nữa được bán ra.
3. Phát chính niệm theo nhóm sẽ hình thành một trường chính niệm mạnh mẽ, giải thể hết thảy tà ác can nhiễu Thần Vận!
Lần đầu tiên chúng tôi phát chính niệm theo nhóm là khi chúng tôi nghe dự báo thời tiết rằng sẽ có một trận bão tuyết vào ngày đầu tiên Thần Vận biểu diễn. Các đệ tử đều rất lo lắng: “Chúng ta không được để tà ác ngăn cản không cho chúng sinh được cứu độ”. Vài ngày trước buổi biểu diễn, chúng tôi đã có một buổi học Pháp nhóm. Hai trăm đệ tử đã đến tham gia. Chúng tôi đã học năm kinh văn của Sư Phụ giảng về việc phát chính niệm: “Chính niệm”, “Tác dụng của chính niệm”, “Trong Chính Pháp phải chính niệm, không được có tâm con người”, “Chính niệm trừ hắc thủ” “Công năng là gì”. Chúng tôi còn đọc bài viết “Yếu lĩnh phát chính niệm và thời gian phát chính niệm đồng bộ toàn cầu” của ban biên tập Minh Huệ. Chúng tôi điều chỉnh cho đúng tư thế tay và nắm vững yếu lĩnh phát chính niệm. Một đồng tu đã chia sẻ điều anh ấy thấy ở không gian khác. Chúng tôi đều cảm thấy được khích lệ. Sau khi phát chính niệm trong 30 phút, mọi người đều cảm thấy trường năng lượng rất mạnh mẽ. Một học viên kể rằng khi bước ra khỏi hội trường, anh ấy cảm thấy như đang lơ lửng trên không. Kết quả là, trời nắng đẹp vào ngày biểu diễn thứ nhất và thứ hai của Thần Vận. Chúng tôi nghĩ rằng đây chính là lòng từ bi mà Sư Phụ dành cho chúng sinh và cũng là sự khích lệ của Sư Phụ đối với các đệ tử Đại Pháp. Ngoài ra, điều đó còn chứng tỏ uy lực của chính niệm!
Tuy thế chúng tôi lại không nỗ lực liên tục. Thời tiết vào ngày thứ ba thật thảm hại. Chúng tôi ngộ được rằng buổi trình diễn của Thần Vận ở Lincoln Center có ảnh hưởng đến hàng chục ngàn người và vô lượng chúng sinh đằng sau họ. Đây là một trận chiến vô hình không khói súng giữa Thiện và ác. Trong suốt trận chiến, mọi thời khắc đều có liên hệ với việc cứu độ những người có tiền duyên. Do đó chúng ta cần phải nhẫn nại cho đến phút cuối và không được buông lơi. Chúng ta cần phải tăng cường sức mạnh của chính niệm và giải thể tất cả tà ác can nhiễu Thần Vận! Chúng ta không được lộ ra sơ hở để tà ác dùi vào.
Nhằm thanh lý tà ác và đảm bảo cho buổi biểu diễn của Thần Vận được thành công, chúng tôi đã tổ chức một nhóm học Pháp và phát chính niệm trong suốt mỗi đêm diễn. Chúng tôi đã thuê một hội trường ở Manhattan. Mỗi buổi tối từ 7 giờ đến 10 giờ, các đệ tử đến đó để cùng nhau phát chính niệm. Chúng tôi phát chính niệm mỗi đợt kéo dài 35 phút (5 phút thanh lý bản thể, 15 phút với đơn thủ lập chưởng và 15 phút với thủ ấn liên hoa); sau đó chúng tôi cùng học các kinh văn của Sư Phụ giảng về việc phát chính niệm và bài viết của Minh Huệ trong vòng 25 phút. Sau đó chúng tôi lặp lại quá trình này ba lần. Đôi khi có đến một hay hai trăm người cùng tham gia, vài lần khác thì có vài chục người.
Từ đó trở đi chúng tôi tiếp tục thực hiện như thế cho đến khi những buổi biểu diễn của Thần Vận kết thúc. Đợt lưu diễn của Thần Vận tại Lincoln Center là một thành công lớn. Dự báo nói rằng thời tiết sẽ xấu nhưng thực ra trời lại nắng liên tục. Chúng tôi cảm thấy được khích lệ và chính niệm của chúng tôi càng trở nên mạnh mẽ hơn. Hiệu quả phát chính niệm cũng ngày càng tốt hơn. Đường dây nóng bán vé cho Thần Vận thực sự “nóng” và khó khăn lắm mới mua được một tấm vé xem buổi biểu diễn cuối cùng. Các đệ tử phải nhường lại vé của họ cho người thường.
4. Một vài kinh nghiệm:
“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ”. Việc bán vé cho Thần Vận phản ánh tình trạng tu luyện của chúng tôi dưới sự quan sát của Pháp thân Sư Phụ và tất cả chư Thần. Cả chỉnh thể có cùng nhau làm hay không? Chúng tôi có thực sự nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh hay không? Điều này rất quan trọng. Chúng tôi ngộ được rằng sự thành công của Thần Vận ở thành phố New York là do Sư Phụ đã trợ giúp chúng tôi khi Ngài thấy tất cả đệ tử Đại Pháp đều nghĩ đến việc cứu độ chúng sinh và cả chỉnh thể đã cùng nhau thực hiện điều đó. Ngoài ra, chúng tôi còn được chứng kiến sự kỳ diệu của Đại Pháp và chứng thực được tác dụng của phát chính niệm. Chúng tôi đã hợp tác vô điều kiện và mỗi người đã cố gắng hết sức mình. Cũng cần phải kể đến những đệ tử đã đến những khu dân cư cao cấp và trung tâm tài chính để giới thiệu Thần Vận với các chủ doanh nghiệp ở đó. Họ đã đến hầu hết các trung tâm tài chính chủ chốt, ví dụ như phố Wall. Chúng tôi thấy rất cần thiết phải làm điều đó vì nó sẽ giúp thanh lý trường không gian tổng thể. Đệ tử Đại Pháp có mang theo năng lượng lớn mạnh. Những nơi họ đi qua sẽ được thanh lọc. Ngoài ra chúng ta còn phải mang thông điệp của Thần Vận đến với nhiều người hơn nữa. Các đệ tử Đại Pháp đang trợ Sư Chính Pháp. Bên cạnh những việc chúng ta cần phải làm cho tốt ở thế giới người thường, chúng ta còn cần phải hiểu rõ rằng đây không phải là việc của người thường. Nó liên quan đến việc cứu độ vô lượng chúng sinh. Đây là một trận chiến giữa Thiện và ác ở các không gian khác. Ngoài những việc chúng ta cần làm nơi người thường, nó còn tùy thuộc vào việc chúng ta có thể tiêu trừ các nhân tố tà ác ở không gian khác hay không, và chúng ta có thể tiêu trừ các nhân tố can nhiễu người thường mua vé xem Thần Vận hay không.
Do đó chúng tôi đã thêm một niệm này vào chính niệm: “Giải thể hết thảy tà ác can nhiễu Thần Vận cứu người!”. Khi phát chính niệm, ngoài những yêu cầu được chỉ ra trong bài viết của Minh Huệ, chúng tôi còn thêm vào một niệm: “Giải thể hết thảy tà ác can nhiễu Thần Vận độ nhân!” Chính niệm này nhắm thẳng vào tà ác ở không gian khác thay vì nhắm vào một hiện tượng can nhiễu cụ thể. Giống như Sư Phụ đã giảng trong bài giảng thứ Bảy của «Chuyển Pháp Luân»:
Chỗ nào có khí đen, thì chỗ đó có bệnh; nói như thế là đúng. Nhưng khí đen không phải là nguyên nhân căn bản tạo thành bệnh, mà là vì ở trong một không gian thâm sâu hơn có con linh thể kia, là nó phát xuất ra cái trường này”, “Sau khi chư vị gỡ bỏ cái thứ kia đi rồi, thì chư vị phát hiện rằng trên thân thể ở bên này chẳng còn gì nữa.”
Đối với mỗi học viên tham gia phát chính niệm theo nhóm, chúng tôi đã tăng cường chính tín vào Sư Phụ và Đại Pháp! Tình trạng và môi trường tu luyện của cả khu vực đã tiến triển đáng kể, và hiệu quả của những dự án Đại Pháp khác cũng được tăng lên.
Chúng ta hãy cùng nhau đọc lại kinh văn của Sư Phụ:
“Các đệ tử Đại Pháp vào thời kỳ lịch sử đặc thù này, vì để giảm thiểu bức hại của các sinh mệnh tà ác đối với Đại Pháp, đệ tử Đại Pháp và chúng sinh, đã phát chính niệm và có tác dụng rất then chốt. Một lượng lớn tà ác vào khi mà cái thế Chính Pháp còn chưa đến đang bị thanh trừ kịp thời, [điều này] đã giảm bớt rất nhiều tổn thất. Tuy nhiên tà ác cũng đã thấy được ngày tàn của mình, biểu hiện của chúng ngày càng điên cuồng hơn nữa. Các đệ tử Đại Pháp đã trở thành hy vọng duy nhất có thể cứu [của] chúng sinh; do đó để có được tác dụng Chính Pháp một cách hữu hiệu hơn nữa, thì mọi người song song với [việc] giảng rõ chân tướng, cũng nhất định cần coi trọng [việc] phát chính niệm, kịp thời thanh lý tà ác và những vấn đề tồn tại của bản thân; tránh không để tà ác dùi vào chỗ sơ hở”, “Vì để giảm thiểu tổn thất, vì để cứu độ chúng sinh, hãy phát huy chính niệm lớn mạnh của đệ tử Đại Pháp! Hãy hiển hiện ra uy đức của chư vị!” (“Chính niệm”).
Dịch từ:
http://pureinsight.org/node/6111
http://zhengjian.org/zj/articles/2011/2/10/71747.html