Trang

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Hành trình tu luyện của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây


Bài viết của một học viên phương Tây ở Hồng Kông
[MINH HUỆ 31-1-2016]
Sư phụ giảng:
“Thích Ca Mâu Ni, Lão Tử cũng như Jesus xuất hiện, mới làm cho con người hôm nay thật sự nhận thức được thế nào là ‘chính tín’ và ‘tu luyện’, thế nào là ‘Phật Đạo Thần’, hết thảy những điều như thế. Lịch sử đã làm tư tưởng con người hôm nay phong phú lên, làm cho con người có thể nhận thức lý giải Pháp, có thể đắc Pháp. Hết thảy quá trình lịch sử của nhân loại đều là để đặt định cho cơ sở này; nói cách khác, chính vì để truyền Đại Pháp nên mới tạo ra con người và văn hoá con người…” (Giảng Pháp Luân lưu tại Bắc Mỹ)
Sư phụ cũng giảng:
“Thực ra tôn giáo có hai mục đích: Một là thật sự khiến những ai rất tốt mà có thể tu luyện lên được đắc Đạo; hai là có thể khiến đạo đức của xã hội nhân loại được duy trì ở mức độ khá cao. Đó đều là hai việc mà tôn giáo cần làm.” (Giảng Pháp ở Đại Dữ SơnChuyển Pháp Luân (Quyển II))
Một nền giáo dục Cơ Đốc giáo truyền thống
Tôi sinh ra tại một ngôi làng nhỏ có không quá 50 hộ gia đình ở miền trung nước Anh. Cộng đồng [dân cư] sống xung quanh nhà thờ. Tất cả những em bé mới sinh đều được rửa tội trong nhà thờ và gần như tất cả dân làng đều đi lễ nhà thờ, ít nhất là vào những dịp đặc biệt – lễ Phục sinh, Giáng sinh và lễ hội Thu hoạch. Mỗi mùa hè sẽ có một hội làng và mọi người cùng tụ tập lại để giúp cho lễ hội thành công – nhìn chung đó là một tinh thần cộng đồng tốt đẹp.
Ông nội tôi là nông dân, và bà nội cũng là một phụ nữ nông dân điển hình. Trừ những lúc bận rộn nấu nướng thì bà tham gia các hoạt động của thôn làng và chơi đàn organ ở nhà thờ.
Vì vậy rất tự nhiên tôi tiếp cận với Cơ Đốc giáo từ khi còn nhỏ. Mỗi Chủ nhật, mẹ, chị gái tôi và tôi sẽ đi cầu nguyện buổi sáng. Khi lớn hơn tôi nhận trách nhiệm hỗ trợ bà khi bà chơi đàn organ. Sau đó, tôi tham gia dàn hợp xướng. Không phải là do tôi hát hay mà là để giúp trẻ em gần gũi hơn với nhà thờ, để chúng tham gia trường Chúa nhật (trường dành cho người theo đạo Cơ Đốc vào các Chủ nhật) và tìm hiểu thêm về Cơ Đốc giáo.
Tôi là một học sinh chuyên cần, một tiểu tín đồ. Chúng tôi được dạy rằng Chúa Jesus là cứu thế chủ của mình và nếu một đời hướng thiện thì chúng tôi sẽ có cơ hội được lên thiên đường. Tôi chưa bao giờ có khái niệm rõ ràng về thiên đường nhưng tôi hiểu rằng mình phải làm người tốt, và luôn nguyện ý thiện đãi và giúp đỡ người khác. Tôi giúp đỡ mẹ làm việc nhà và dành nhiều thời gian giúp cha việc đồng áng.
Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi rời nhà đến thị trấn lớn gần nhất và làm nhân viên học việc cho một tập đoàn kỹ thuật lớn. Tôi có nhiều sự tự do tại môi trường mới này, nhưng tôi dành phần lớn tinh lực của mình vào việc học và chơi thể thao. Là một chàng trai miền quê chăm chỉ, tôi có một thân thể cường tráng và đặc biệt giỏi môn cricket. Tôi chơi hai trận mỗi cuối tuần, và tập luyện nó vào những buổi tối trong tuần, vì vậy nên không còn thời gian đi lễ nhà thờ. Tuy nhiên, tôi vẫn giữ đức tin của mình và không ngừng cố gắng sống theo những giáo lý của Cơ Đốc giáo.
Sau nhiều năm học hành tôi đã đạt tư cách Kỹ sư Chuyên môn. Năm 1970, tôi gia nhập một công ty Tư vấn Quản lý. Tôi tiếp tục kiên định đức tin của mình vào Cơ Đốc giáo, và đi lễ nhà thờ khá thường xuyên suốt cho đến giữa những năm 1980.
Tôi luôn quan tâm đến thế giới và vũ trụ, tự hỏi về cấu tạo của nó và liệu có gì bên ngoài vũ trụ này không. Tôi nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng hoàn toàn không thể có đột phá gì.
Điều tôi hiểu được từ Cơ Đốc giáo là có thiên đường, thế gian và địa ngục nhưng không có lời giải thích cụ thể nào. Về địa ngục thì chúng tôi chỉ được giải thích đơn giản đó là một hầm lửa sôi trào.
Một biến cố thay đổi cuộc đời
Năm 1988, một biến cố lớn xảy ra trong cuộc đời tôi. Một đêm nọ, tôi bị một cơn hoảng loạn, tăng xông và ngất đi gần 45 phút. Sau khi tỉnh dậy, tôi phát hiện rằng nhiều phần ký ức của mình đã biến mất. Là một kỹ sư, thậm chí tôi còn không thể nhớ được cách nối dây cho một ổ cắm điện.
Chỉ sau hai tuần nghỉ ngơi, tôi đã [có thể] tiếp tục làm việc, nhưng tôi phải mất năm năm để sức khỏe mình phục hồi hoàn toàn. Tôi ngừng đi lễ nhà thờ vì nghĩ rằng chúa Jesus không còn chăm nom tôi nữa.
“Bệnh” của tôi tạo thành một ảnh hưởng rất lớn tới gia đình, đồng thời hôn nhân của tôi cũng bị tan vỡ. Tôi rời nhà và cảm thấy mình đã đắc tội và không thể lên được thiên đường nữa. Kể từ đó, tôi không còn đi lễ nhà thờ nữa, và sự việc kia đã khiến tôi bước đi trên một con đường mới.
Lúc này tôi đang làm việc trong các dự án quốc tế vẫn cho cùng công ty tư vấn. Tháng 12 năm 1994, tôi bắt đầu làm trong dự án Ngân hàng Thế giới ở Thiên Tân, Trung Quốc, [một dự án] mà tôi đã đặt nền móng ba năm trước đó. Ở đó tôi gặp một phụ nữ Thiên Tân, người đã thành vợ của tôi vào năm 1998. Thật ra, nhìn lại thì tôi có thể thấy mối duyên phận này cũng như tất cả các sự kiện khác trong cuộc đời mình đều đã được viết và an bài từ trước.
Năm 1999, sau khi hoàn thành [dự án] ở Thiên Tân, tôi nhận một dự án ba năm khác, lần này là ở các thành phố Thẩm Dương, An Sơn và Đại Liên tại tỉnh Liêu Ninh. Sau đó, tôi ở Tây An và Nam Xương trước khi làm việc trong một dự án Châu Âu ở Kosovo.
Mặc dù tôi ở Thiên Tân khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu và ở Liêu Ninh vào lúc đỉnh cao của cuộc đàn áp, là một người nước ngoài ở Trung Quốc, tôi biết rất ít về nó. Có một đồng nghiệp làm việc trong một dự án đối tác tại Tứ Xuyên đã nói cho chúng tôi về việc chồng của thư ký của ông đã biến mất trong hoàn cảnh bất thường. Anh ấy tu luyện Pháp Luân Công, nhưng đó là tất cả mà ông biết – là một người nước ngoài làm việc ở Trung Quốc thì rất khó để biết được sự thật.
Trước khi đi Kosovo tôi bị chấn thương ở hông phải. Các chuyên gia cho biết: “Phần sụn đã bị mài mòn, anh cần phải làm thủ thuật thay khớp xương.” Tôi đồng ý với việc đó nhưng dự án Kosovo bắt đầu quá nhanh nên ca mổ phải bị hoãn lại.
Lần đầu tiên biết đến Pháp Luân Đại Pháp
Trong thời gian rảnh ở Kosovo tôi đã đọc về những phát triển trong nghiên cứu tế bào gốc và vợ tôi cũng lục tìm trên các trang web cách để giải quyết vấn đề hông của tôi mà không cần phẫu thuật. Gần cuối dự án hai năm ở Kosovo, cô ấy đã tìm thấy và đọc được về Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy in sách Chuyển Pháp Luân bản tiếng Anh và đưa từng bài giảng cho tôi đọc vào những buổi chiều Chủ nhật.
Tôi đọc nhưng không hiểu! Tôi bảo vợ: “Quyển sách này dạy người ta làm người tốt, giống những giáo lý Cơ Đốc giáo.” Nhưng từ cách mà cô ấy nói với tôi về Pháp Luân Công, sâu trong tâm mình tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ sớm thay đổi.
Bây giờ tôi biết rằng [lúc đó] cô ấy đã tìm được giải pháp cho vấn đề hông của mình nhưng tôi đã không nhận ra. Năm 2008, tôi được phẫu thuật ngay lập tức khi chúng tôi vừa trở về Hồng Kông.
Trong năm chúng tôi trở lại Hồng Kông, vợ tôi liên lạc với các học viên Hồng Kông địa phương và bắt đầu tập Pháp Luân Công. Tôi cảm giác rằng Pháp Luân Công là thứ dành cho người Trung Quốc nhiều hơn. Tôi vẫn theo lối sống của người phương Tây là tập thể thao, tán gẫu với bạn bè và uống rượu. Việc này vẫn tiếp diễn trong thời gian đầu khi tôi nhận công tác kéo dài hai năm tiếp theo ở Kosovo.
Kể từ khi chúng tôi trở lại Kosovo vào năm 2009, vợ tôi đã liên hệ với học viên ở các nước Đông Âu xung quanh, và khi có kỳ nghỉ thì cô ấy sắp xếp để gặp gỡ một vài người trong số họ. Cô ấy cũng bật các bài giảng của Sư phụ, và các bài hát mà các học viên Đại Pháp sáng tác trong xe khi chúng tôi đang lái xe.
Chân chính tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Vào đầu mùa thu năm 2009, bạn uống rượu của tôi trở lại nước Anh, và vợ tôi nói rằng vì giờ tôi đã có thời gian vào buổi tối, tại sao tôi không tham gia luyện công với cô. Là một người chơi thể thao, tôi nghĩ, không thành vấn đề, [chỉ là] một vài bài tập đơn giản – vì vậy tôi bắt đầu học. Chúng tôi nhìn video và cố luyện công chính xác hết mức có thể.
Mặc dù tôi nhìn chung rất hiếm khi mắc bệnh, lúc đó tôi thật sự có một vài vấn đề sức khỏe, bao gồm chứng ù tai trái khiến tôi phát điên, chứng đau xương cổ mà một chuyên gia đã nói rằng tôi cần phải uống thuốc trong suốt phần đời còn lại, a-xít dạ dày, một khối u trên cổ được mổ hai lần trước đó nhưng vẫn sưng lên và chảy dịch hôi, đau vai phải, và một vài vấn đề khác.
Sau khi luyện công vài tháng thì tất cả những vấn đề này hoàn toàn biến mất từng cái một. Nhưng điều thu hút tôi là năng lượng mà tôi bắt đầu cảm thấy giữa hai bàn tay trong khi luyện công.
Có hai điều quan trọng khác đã diễn ra trong khi luyện công. Trước khi luyện công, tôi bị đau khi nhấc cánh tay phải lên quá vai (gọi một cách thông tục là “vai của tuổi 50”). Một ngày nọ khi đang luyện công, tôi nghe một tiếng “bang” ở lưng ngay trên xương bả vai phải – như thể một dây chằng được thả lỏng ra – sau đó thì cơn đau cánh tay của tôi đã biến mất!
Một lần khác khi đang đứng luyện động tác “Lưỡng trắc bão luân” của Bài công pháp số hai, thì tôi bị đau nhói như bị điện giật ở tai phải. Việc này xảy ra một vài lần vào những ngày tiếp theo. Trong nhiều năm, tôi đã không thể nghe và trả lời điện thoại bằng tai phải vì tai đó nghe không được tốt, nhưng sau những sự việc này thì thính giác của tôi đã ổn!
Tôi cũng phát hiện rằng thị lực của mình đã được cải thiện. Từ những điều này và từ năng lượng cảm nhận được khi luyện công, tôi biết rằng Pháp Luân Công thật sự mạnh mẽ và muốn tìm hiểu thêm.
Rồi tôi bắt đầu đọc các bài giảng và kinh văn của Sư phụ chăm chỉ hơn, và cuối cùng đã tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi của mình về vũ trụ, và câu trả lời cho hàng vạn câu hỏi khác. Đại Pháp cho phép tôi mở ra một thế giới hoàn toàn mới mẻ.
Từ năm 2009 đến năm 2011 đối với chúng tôi là một thời kỳ học hỏi và khám phá. Chúng tôi đi đến nhiều nước ở Châu Âu, gặp gỡ với các học viên địa phương ở những điểm luyện công và giảng chân tướng, và xem nhiều buổi biểu diễn Thần Vận ở nước Anh, Athens, và Bratislava – đây quả là một đặc ân.
Tôi thực sự thức tỉnh khi tham dự Pháp hội châu Âu ở Rome vào tháng 11 năm 2010. Trải nghiệm này thật cảm động, tôi gần như khóc suốt. Những tra tấn mà các đồng tu phải chịu đựng trong các trại lao động tại Trung Quốc, những câu chuyện hồi phục từ bệnh tật hiểm nghèo, những câu chuyện về tâm từ bi… Tôi đã hoàn toàn không biết rằng có những con người tuyệt vời như vậy trên thế giới. Khi đó tôi biết rằng cuộc đời mình sẽ có thay đổi lớn; tôi phải cố gắng hết sức để giúp đỡ họ.
Tháng 12 năm 2010, chúng tôi đến Pháp hội Israel, và đây cũng lại là một điều thật tuyệt vời.
Tôi tin mỗi lời mà Sư phụ giảng cho chúng ta. Pháp Luân Đại Pháp thật rộng lớn và tinh thâm – những điều được tiết lộ thật khó có thể diễn tả [thành lời].
Con xin cảm tạ Sư phụ! Xin cảm ơn các bạn đồng tu!

Đăng ngày 24-2-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Một phụ nữ Nga tìm được mục đích cuộc đời trong khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp


Bài viết của một học viên ở Nga
[MINH HUỆ 13-3-2016] Nhiều lúc trong cuộc sống, tôi bắt đầu suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời, mục đích của nhân loại, sự kết nối giữa tôi với những người khác và với vũ trụ. Tôi muốn biết tôi là ai trong vũ trụ rộng lớn này và tôi sẽ đi về đâu.
Tôi không thể chấp nhận rằng những người tốt thường phải chịu đau khổ, những người làm tổn thương người khác và kẻ phạm tội lại có thể sống yên ổn. Tôi thường tự hỏi: “Tại sao mọi thứ đều bất công như vậy? Chân lý cao hơn có thật sự tồn tại không? Đấng Toàn Năng có thực sự tồn tại? Tại sao chúng ta không thể tìm được sự hợp lý cho tất cả mọi người và mọi sự vật? Tại sao một số người bị ngược đãi và những kẻ làm ác thậm chí không hề cảm thấy có lỗi?” Tôi tự nhủ rằng có lẽ hậu quả có thể xảy đến vào lúc chúng ta ít ngờ tới nhất hoặc có thể biểu hiện theo cách mà chúng ta không thể nào hiểu được. Như vậy, giữa thế giới phức tạp này, thật khó để chúng ta có thể thấy được cách mọi thứ được kết nối và sự trừng phạt nào liên hệ đến tội nghiệp nào.
Tuy vậy, bằng cách nào đó tôi vẫn cảm thấy có một lực lượng không thể phát hiện được ở khắp mọi nơi đang chi phối tất cả mọi thứ. Mỗi hành động đều bị ràng buộc bởi một quy luật đơn giản nhưng sâu sắc: những điều chúng ta làm đều quyết định tương lai của chúng ta. Thiện ác đồng thời tồn tại trong thế giới này. Tà liên tục đụng độ với chính.
Khi 32 tuổi, tôi bắt đầu tìm kiếm chân lý. Trong số nhiều cuốn sách đã đọc, chỉ có cuốn Chuyển Pháp Luân của Sư phụ Lý Hồng Chí đã trả lời được tất cả các câu hỏi của tôi – những câu hỏi mà tôi đã thắc mắc từ rất lâu. Cuốn sách này gồm những lời dạy chính của Pháp Luân Đại Pháp và giải thích các nguyên lý tu luyện.
Từ cuốn sách, tôi đã hiểu được rằng nguyên lý phổ quát thực sự tồn tại trong vũ trụ là: Chân-Thiện-Nhẫn. Bằng cách chiểu theo nguyên lý này, chúng ta sẽ khôi phục lại được đạo đức và phẩm hạnh của mình. Đây là cách chúng ta trở thành người tốt. Và sau khi chúng ta trở thành người tốt hơn nữa, chúng ta sẽ tìm ra chân lý mà chúng ta đã tìm kiếm và cuối cùng quay trở lại với chân tính lương thiện của chúng ta.
Cuốn sách dạy chúng ta luôn luôn trung thực, tìm sai lầm của mình khi có mâu thuẫn xảy ra và không bao giờ trả đũa khi bị đánh hoặc bị mắng chửi.
Tôi biết được một Pháp lý tồn tại trong vũ trụ này là: thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Báo ứng có thể không xuất hiện ngay lập tức, nhưng nó chắc chắn sẽ xảy ra. Sau khi hiểu được những hậu quả không tốt khi làm điều xấu, tôi đã đặt những tiêu chuẩn cao hơn cho chính mình. Tôi tìm cách liên tục đề cao tâm tính để tránh làm việc xấu.
Tôi biết rằng tất cả bệnh tật và bất hạnh trong cuộc đời chúng ta là quả báo cho những điều xấu mà chúng ta đã làm, những sai lầm mà chúng ta đã phạm phải và sự vô minh đối với mục đích thực sự của mình. Những điều này xảy ra đều có lý do và phần lớn là hậu quả từ những gì chúng ta đã làm.
Tôi đã thay đổi cách sống của mình để trở thành một học viên. Hoặc tôi nên nói, trở thành một học viên đã thay đổi cách sống của tôi. Tôi bắt đầu nhận thấy những thiếu sót của mình, bao gồm sự ích kỷ, tật đố và thiếu kiên nhẫn.
Tôi biết rằng nếu không loại bỏ những tính xấu này, thì tôi đang tiếp tục hủy hoại sức khỏe và các mối quan hệ của mình. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thật khó để tôi hòa đồng với mọi người. Tuy nhiên, tôi đã biết rằng mâu thuẫn với người khác thường xuất phát từ tâm của chúng ta. Nhiều người đã không nhận ra điểm này và cố gắng thay đổi hoàn cảnh bên ngoài thay vì thay đổi bản thân. Cuối cùng, những vấn đề vẫn còn đó và sự bất mãn đã phá hủy những thứ trong cuộc sống của chúng ta, như sức khỏe. Pháp Luân Đại Pháp yêu cầu chúng ta phải hướng nội, không chỉ giúp chúng ta thấy những thiếu sót của mình, mà còn giúp chúng ta giải quyết gốc rễ những vấn đề mà chúng ta gặp phải.
Để loại bỏ tính ích kỷ, tôi cố gắng thận trọng, tìm nguyên nhân của các mâu thuẫn ở bản thân thay vì nhìn vào thiếu sót của người khác, cố gắng thân thiện và cởi mở. Điều này không hề dễ dàng. Phải phó xuất rất nhiều sức mạnh và ý chí, nhưng tôi vẫn thất bại nhiều lần. Tôi biết đây là một phần của tu luyện. Nếu bạn làm sai thì hãy sửa, tiến về phía trước và chắc chắn rằng mình sẽ không mắc phải sai lầm tương tự một lần nữa.
Tôi biết rằng nếu mình thay đổi, thế giới xung quanh cũng sẽ thay đổi. Bằng cách chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn thì sẽ được yên bình cả nội tâm và hoàn cảnh bên ngoài. Miễn là tôi biết mình là ai và sứ mệnh trong cuộc đời mình là gì, thì nhiều thứ dường như dễ giải quyết.
Bên cạnh việc đề cao tâm tính, Pháp Luân Đại Pháp cũng dạy năm bài công pháp đơn giản giúp tăng cường sức khỏe và năng lượng. Tôi đã từng mắc rất nhiều bệnh. Tôi có vấn đề về tim, viêm khớp, viêm amidan và sốt phát ban khi còn nhỏ. Khi lớn tôi bị viêm phế quản và viêm dạ dày mãn tính. Tôi luôn thấy mệt mỏi, buồn ngủ và chán nản.
Bệnh tật của tôi đã biến mất thông qua việc luyện năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi cảm thấy thoải mái và tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết, tôi luôn có tâm trạng tốt. Tôi rất biết ơn vì đã tìm được Pháp Luân Đại Pháp và những điều tuyệt vời mà môn tu luyện đã mang lại cho cuộc sống cho tôi.

Đăng ngày 5-4-2016. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Nối lại Pháp duyên


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 23-3-2016] Giống như nhiều tiểu đệ tử Đại Pháp trước năm 1999, tôi đã trải qua thời gian tu luyện đẹp đẽ khi còn nhỏ, và sự hối hận vì sau khi cuộc bức hại xảy ra đã buông lỏng tu luyện mà mê lạc trong xã hội người thường. Nhờ sự quan tâm và chăm sóc của Sư phụ, tôi đã thức tỉnh và cuối cùng lại có cơ duyên trở lại với Đại Pháp. Tôi đã rất may mắn có được một cơ hội mới để thực hiện hồng nguyện của mình!
Nối lại Pháp duyên
Năm 2009 tôi mang thai và bị ốm nghén nặng. Mẹ tôi khuyên tôi nên học Pháp nhưng tôi đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp từ 10 năm trước, nên việc tiếp tục tu luyện lại lần nữa đối với tôi là rất khó khăn.
Tôi đã đọc vài trang cuốn Chuyển Pháp Luân và dừng lại. Nhưng đêm hôm đó tôi đã có một giấc mơ, tôi nhìn thấy một vị đại Phật từ bi nhìn tôi cười. Sau đó tôi nhìn thấy con của tôi đang ngồi trên đài sen khi cháu được sinh ra. Tôi không hiểu ý nghĩa của giấc mơ này lắm nhưng tôi biết rằng đứa con của tôi đến đây từ một tầng rất cao để đắc Pháp. Bây giờ cháu là một tiểu đệ tử Đại Pháp.
Mãi cho đến 3 năm sau đó tôi mới bắt đầu tu luyện lại. Mẹ chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vào năm 2012. Trong vòng sáu tháng, đã có ba người trong gia đình chồng tôi qua đời, dì của tôi cũng qua đời. Tôi cảm thấy cuộc sống này thật mong manh và con người thật bất lực khi đối mặt với cái chết. Vào lúc đó tôi nghĩ về Đại Pháp và Sư phụ. Tôi cảm thấy rằng nếu mình tu luyện Đại Pháp, Sư phụ sẽ bảo vệ tôi. Vậy nên tôi đã không sợ bất cứ điều gì nữa.
Tôi ở với cha mẹ, và khi tôi tham gia vào nhóm học Pháp, tôi biết rằng Sư phụ sẽ rất vui, giống như cha mẹ cuối cùng cũng thấy đứa con của mình trở về nhà.
Sư phụ khai mở thiên mục cho tôi và tôi được nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng, điều này khiến tôi thêm kiên định vào tu luyện. Khi tôi phát chính niệm lần đầu tiên, tôi đã nhìn thấy Pháp thân Sư phụ ngồi cạnh tôi.
Khi tôi đang kết ấn thanh lý bản thân vào 5 phút đầu, tôi cảm thấy rất khó chịu. Trong nhiều năm sống buông lỏng trong người thường, tư tưởng của tôi đã chứa quá nhiều thứ bẩn thỉu . Thấy rằng tôi khó mà chịu đựng được sự đau đớn, Sư phụ đã khiến tôi ngủ. Trong giấc mơ, tôi đã nhìn thấy Sư phụ thanh lý những linh thể bất hảo trong đầu tôi. Thanh lý xong, Sư phụ vẫy tay trước mắt tôi, tôi liền tỉnh dậy, tôi cảm thấy đầu của mình thật nhẹ. Sư phụ đối xử với các học viên đều như con của mình và Ngài ban cho chúng ta những thứ quý giá nhất.
Trải qua quan sinh tử
Chồng tôi có một chiếc xe tải lớn để vận chuyển hàng hóa đi và đến Bắc Kinh hàng ngày. Một buổi tối, tôi nghe thấy một âm thanh lạ phía ngoài xe khi chúng tôi đang đi trên đoạn đường cao tốc khá dốc. Chồng tôi nói rằng bánh xe trước đã bị nổ, chúng tôi dừng lại để thay lốp xe rồi tiếp tục lái xe đi.
Khi một số lái xe có kinh nghiệm nghe kể rằng bánh xe trước của chúng tôi bị nổ trên đường cao tốc, họ rất kinh ngạc. Thông thường, trên một con đường cao tốc dốc như vậy, chúng tôi có thể đã bị tai nạn và chết. Họ nói rằng chúng tôi đã được phù hộ và đây là một phép màu vì cả chúng tôi và hàng hóa đều an toàn.
Chúng tôi rất kinh ngạc sau khi nghe điều đó, một chiếc xe tải trọng tải lớn đi với tốc độ cao với nhiều xe ô tô xung quanh như thế. Nếu Sư phụ không bảo hộ chúng tôi, có lẽ không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra!
Đột phá quan gia đình
Chồng của tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tuy nhiên, vì sự đàn áp của chính phủ, anh ấy sợ rằng tôi có thể bị bắt và liên lụy đến gia đình. Vậy nên, anh ấy không cho tôi giảng chân tướng cho mọi người. Anh chỉ cho phép tôi học Pháp và luyện công ở nhà. Anh cũng cấm tôi dạy Đại Pháp cho con trai.
Một hôm tôi đang đọc thơ Hồng Ngâm cho con trai. Chồng tôi phát hiện ra và đã chửi mắng tôi. Anh yêu cầu tôi dừng lại, bởi vì anh lo sợ rằng chúng tôi sẽ mất đi cuộc sống tốt đẹp vì cuộc bức hại, anh ấy làm ầm lên suốt cả buổi tối.
Tôi phát chính niệm để loại bỏ những nhân tố xấu ở không gian khác. Anh nói sáng hôm sau anh ấy sẽ ly hôn với tôi. Tôi nhìn thấy con trai mình gào khóc kinh khủng và trái tim tôi tan nát. Tôi nói với chồng rằng tôi sẽ xem xét chuyện ly hôn.
Tôi có một giấc mơ vào đêm hôm sau. Trong đó một đàn chim bồ câu được thả tự do và tôi là một trong số chúng. Chúng đang bay đến đích trong một lộ trình nhất định và điều này sẽ không thể thành công nếu chúng đi chệch chỉ một chút. Hầu hết những con chim bồ câu bị rơi rớt, hết con này đến con khác trong chuyến hành trình. Chỉ có ba con theo đúng hành trình. Khi chúng đột phá một tầng, chúng trở thành hạc tiên và tiến vào những đám mây và đến một thế giới mỹ diệu. Tôi là một trong ba con hạc tiên đó. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ tôi!
Sau khi tôi đưa con trai đến nhà trẻ, tôi nói với chồng rằng tôi sẽ tiếp tục tu luyện Pháp Luân Đại Pháp; tôi cũng không muốn ly dị. Anh ấy nhấn mạnh rằng anh sẽ ly dị và dành quyền nuôi con. Sau đó anh lái xe về quê để lấy sổ hộ khẩu bởi vì nó là giấy tờ cần thiết để ly hôn. Tôi phát chính niệm để phủ nhận những nhân tố ảnh hưởng đến anh.
Đêm hôm đó con trai tôi xin đi ra ngoài cùng tôi để dán tờ thông tin chân tướng. Khi đang dán, tôi đã nghĩ về tương lai của con trai mình. Ông bà nội của cháu bị đầu độc nặng nề bởi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nếu họ chăm sóc cho con trai tôi, cháu sẽ bị hủy hoại. Cháu đến đây là vì Pháp!
Tôi biết trong tâm mình, dù chuyện gì xảy ra, tôi cũng không thể để cháu rời khỏi Pháp. Tôi cảm thấy rất buồn và khóc. Tôi đã quyết tâm sẽ tiếp tục trên con đường của mình. Tôi cũng không muốn ly hôn, nhưng tôi cũng không sợ nó.
Sau khi thấy quyết tâm của tôi, Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này. Chồng tôi đã không đề cập đến việc ly hôn sau khi trở về từ quê. Một cơn bão lớn dường như đã biến mất, mọi thử lại trở về yên bình. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua khổ nạn này trong ba ngày.
Sư phụ ban cho tôi điều tốt đẹp nhất
Không lâu trước đây, tôi lại có thai. Tôi không muốn có con vì tôi nghĩ nó có thể gây trở ngại đến việc tu luyện của mình. Tôi vừa mới quay trở lại với Đại Pháp và muốn dành thời gian để học Pháp, luyện công và tham gia vào các hạng mục Đại Pháp. Nỗi sợ hãi bị ốm nghén một lần nữa đã chiêu mời những điều không tốt đến. Tôi nôn cả ngày lẫn đêm và thiếu ngủ trầm trọng. Tâm trạng của tôi cũng bị kéo xuống rất thấp.
Thay vì giữ chính niệm, tôi lại phàn nàn về việc đứa trẻ can nhiễu công việc Đại Pháp của tôi. Tất cả các loại chấp trước nổi lên. Anh trai tôi đề nghị tôi nên uống thuốc Trung y để khỏi bị nôn. Một giọng nói khác cũng nói với tôi rằng tôi sẽ ổn nếu dùng thuốc. Tôi biết đấy là can nhiễu của ma.
Tôi biết rằng cho dù tôi không đạt tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp chân chính. tôi cũng sẽ vẫn tiếp tục con đường tu luyện của mình. Với tư tưởng của chính niệm và sự gia trì của Sư phụ, tôi đã vượt qua giai đoạn ốm nghén này.
Sư phụ đã chuyển những thứ xấu thành tốt cho tôi. Trước đó, tôi đã không thể nào ngồi song bàn khi đả tọa, nhưng giờ thì tôi đã có thể làm được.
Thiết lập điểm sản xuất tài liệu
Tôi muốn bước ra để phát tài liệu chân tướng vì tôi lo rằng sẽ không có cơ hội để cứu người trước khi giai đoạn cuối của Chính Pháp kết thúc. Tôi đã bị tụt lại nhiều năm. Nhưng sự sợ hãi mạnh mẽ ngăn cản tôi bước về phía trước. Một số đồng tu khuyến khích tôi đi phát tài liệu, trong khi một số khác thì ngược lại bởi vì họ nghĩ rằng tôi là một học viên mới và không nên mạo hiểm. Trong đầu tôi có hai suy nghĩ đang mâu thuẫn. Một bên khích lệ tôi, trong khi cái kia thì khuyên rằng tôi có thể bị bắt nếu tôi bước ra. Tôi vẫn nghĩ rằng tôi sẽ làm việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Giọng nói của Sư phụ vang lên trong đầu tôi:
“Bất kể vào học trước hay sau cũng đều là đệ tử.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi biết rằng mình nên nghe lời Sư phụ. Tôi đã đi đến một khu dân cư và phân phát hết tất cả tài liệu mà mình có. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Với sự gia trì của Sư phụ, cuối cùng tôi đã đi bước đầu tiên trong việc cứu độ chúng sinh. Sư phụ đã lấy đi tất cả nỗi sợ hãi của tôi. Khi tôi ra ngoài phân phát tài liệu một lần nữa tôi đã thấy rất thoải mái.
Tôi không còn sợ bóng tối nữa. Và mặc dù tôi không giỏi trong việc xác định phương hướng, tôi luôn luôn tìm được đường sau khi phân phát các tài liệu. Từ việc học Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra rằng việc phân phát tài liệu giảng chân tướng là để cứu người chứ không phải chỉ vì sự tu luyện cá nhân tôi.
Với sự giúp đỡ của các học viên địa phương, cuối cùng tôi cũng thiết lập được một điểm sản xuất tài liệu tại nhà vào năm 2015. Tôi có thể làm tất cả các tài liệu mà các học viên yêu cầu và cung cấp vật tư cho hai nhóm học viên.
Anh trai tôi nói rằng điều này đã vượt quá sự mong đợi của anh vì tôi có thể sản xuất rất nhiều tư liệu. Các đồng tu nói rằng việc vận hành một điểm sản xuất tài liệu chính là một sứ mệnh của tôi.

Đăng ngày 22-5-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Điều kỳ diệu như vậy hẳn chỉ xảy đến với một thiên thần


Tác giả: Một học viên Đại Pháp

[Chanhkien.org]
1. Trải nghiệm của tôi trước khi tập Pháp Luân Đại Pháp
Tôi là một học viên Tây phương mới. Tháng 2 năm ngoái (2007) tôi bắt đầu tu Đại Pháp. Một hôm tôi đi ăn tối ở một quán ăn Trung Hoa và chú ý tới người bồi bàn ở quán ăn có hào quang tỏa ra quanh thân thể. Nó rất khác với hào quang mà tôi thường thấy ở người khác. Cô ấy có hào quang màu trắng trong suốt như là nhìn qua lớp kính. Khi cô ấy đến gần tôi, hào quang của cô ấy và của tôi hòa vào nhau và tạo thành một hào quang mới khác hẳn. Hiện tượng hòa hào quang giữa tôi và người khác chưa bao giờ xảy ra với tôi. Cô ấy bắt đầu nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp và đó là lần đầu tiên tôi được giới thiệu về Pháp.
Khi tôi sinh ra, mẹ tôi nói rằng tôi được bao bọc bởi một thứ có vẻ như là chất màu trắng mỏng. Vật chất này mỏng như voan và người ta phải xé rách nó để lấy tôi ra. Bác sĩ nói với mẹ tôi là điều này có vẻ rất là hiếm và không thường thấy ở trẻ em lúc sơ sinh. Khi còn nhỏ, tôi đã chứng nghiệm rất nhiều điều kỳ diệu. Mẹ đưa tôi đến bệnh viện khi tôi còn nhỏ vì bà nghĩ là đầu óc tôi có vấn đề. Tôi có thể nghe thấy những âm thanh và nhìn thấy những thứ mà không một ai khác thấy.
Khi lần đầu tiên gặp bác sĩ ở bệnh viện tôi nói với bà là bà đừng mất thời gian nói chuyện với tôi, và rằng bà cần phải cứu con trai bà đang sống ở nơi rất xa. Bà bác sĩ này đến từ Israel, tôi nắm lấy tay bà và cho bà biết rằng bà cần nhanh chóng gọi điện và cứu người con trai. Lúc đầu, bà không tin tôi nhưng dù sao thì bà cũng rời đi và gọi điện cho cậu con trai. Khi bà gọi điện và đánh thức cậu con trai, anh ta đã kể với bà rằng anh ta ngửi thấy mùi khói trong nhà. Nếu bà không đánh thức anh ta, anh ta đã bị chết vì hỏa hoạn. Sau đó, người bác sĩ quay lại chỗ chúng tôi và nói với mẹ là tôi không bị bệnh và không có vấn đề gì về sức khỏe. Bà bác sĩ òa khóc và nói với tôi rằng tôi là một thiên thần mà Chúa đem đến cho bà. Bà nói với tôi là nhà của bà bị bén lửa và con trai bà vẫn còn sống và thoát khỏi nguy hiểm bởi vì bà đã nghe tôi và gọi điện đánh thức anh ta dậy.
Một bác sĩ khác lại khám cho tôi khi tôi còn nhỏ bởi vì tôi có thể nhìn thấy hào quang ở những người khác. Bác sĩ này bắt đầu điều trị bằng cách chiếu ánh sáng chói lòa vào mắt tôi. Nó sáng đến nỗi mà tôi phải nhắm mắt lại, và ngay cả khi nhắm mắt tôi vẫn thấy được vòng hào quanh ở xung quanh mọi người. Tôi nói với bác sĩ rằng những thứ ánh sáng của ông ấy chỉ làm tôi cảm thấy khó chịu nhưng vẫn không khiến tôi mất đi khả năng này. Tôi nói với ông ấy là khi nào hết giờ, ông ấy cần phải cực kỳ cẩn thận khi về nhà, nếu không ông ấy sẽ bị tai nạn. Người bác sĩ này cười nhạo và không tin tôi. Ông ấy đã suýt chết trong một vụ tai nạn với một chiếc xe phóng nhanh trên đường về nhà. Khi tôi đến điều trị lần kế tiếp, thay vì tiếp tục việc điều trị ông ấy nói rằng mọi thứ ở tôi đều bình thường và tôi không cần phải điều trị thêm gì nữa. Ông nói ông ước là đã tin lời tôi khi tôi nói với ông về vụ tai nạn mà ông sẽ gặp. Ông nói với tôi “Nếu bác nghe lời cháu, số của bác đã khác vào đêm đó khi trên đường về nhà”
Lúc được điều trị bởi những bác sĩ này, tôi khoảng 8 tuổi. Bệnh viện nơi tôi đến khám đều có lưu lại tất cả những lần khám bệnh của tôi.
Tôi cũng nhận thấy rằng khi còn là một đứa trẻ đang lớn, tôi không thể bắt tay với người khác. Khi bắt tay họ, tôi có thể thấy bất kỳ việc xấu nào họ đã làm hay chuẩn bị làm như thế là tâm trí đang xem một bộ phim.
Lớn lên tôi mơ thấy mình bị một con hổ cái tấn công và cái hàm của nó nuốt trọn mặt tôi và răng nó cắn vào da mặt tôi. Tôi cảm thấy máu từ xung quanh mặt chảy ròng ròng xuống cổ và đúng vào lúc mà con hổ đang chuẩn bị ngoạm lấy đầu tôi, nó gục xuống và chết trước mặt tôi. Mặt tôi không bị thương tích gì và cũng không bị chảy máu.
Tôi lớn lên gần vùng biển nhiệt đới. Một hôm, cả bọn trẻ đang chơi ngoài biển như thường lệ và chúng tôi ngây thơ không lo lắng là có thể có bất kỳ điều gì nguy hiểm ớ sân chơi dưới nước đó. Lúc đó tôi 7 tuổi và khi đang chơi đùa, tôi nhận thấy 1 cô bé 2 tuổi đang nhìn chằm chằm xuống biển mà không chơi với bọn còn lại. Tôi tò mò và muốn biết cô bé đang nhìn gì. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy cách cô bé khoảng 10 feet có 1 con sứa biển to đang từ từ tiến về phía cô.Tôi chạy về phía cô bé và bế cô bé lên. Con sứa biến đã rất gần chúng tôi và đối với tôi trong nó to hơn quả bóng nước. Tôi đưa cô bé an toàn lên bờ. Tôi nhặt lấy một cái que ở dưới đất và quay trở lại chỗ con sứa vẫn đang tiếp tục hướng về phía chúng tôi. Trong bụng con sứa, tôi có thể thấy nhiều con cá đã bị nó bắt. Tôi tiếp tục giết nó bằng cách lấy que chọc vào nó. Sau rất nhiều lần chọc và giải thoát những con cá bên trong, tôi kéo con sứa lên bờ đào hố trên cát và chôn nó xuống.
Một lần khác, lúc còn là một đứa trẻ lớn lên trong vùng nhiệt đới khi tôi đang chơi với tụi trẻ con trong làng, Chúng tôi đang chơi ở phía trước ngôi nhà nằm sát biển và xung quanh có 1 vũng tàu. Ở hai bên của vũng tàu có những cái lốp cũ được dùng để ngăn tàu đâm vào vũng. Trên tầng hai của ngôi nhà có một mái hiên với một chiếc ghế đá ở bên phải. Ngôi nhà đã bỏ hoang trong nhiều năm, cửa số và cửa ra vào đã bị bịt kín. Khi chúng tôi đang ở dưới biển, tất cả chúng tôi đều cảm thấy đột nhiên biển trở nên sâu hơn và dưới chân biển có cảm giác lầy lội chứ không có cảm giác có cát. Cả bọn chúng tôi cùng ngước nhìn lên một lúc vì chúng tôi nghe thấy tiếng đung đưa rồi sập mạnh từ cánh cửa ghép dẫn đến hiên. Từ lối ra vào, tôi nhìn thấy một người đàn bà đi ra đầu mái hiên và nhìn chằm chằm xuống chúng tôi. Tất cả bọn trẻ đều hoảng sợ và bắt đầu chèo ra vũng tầu bằng cách bám vào các bánh xe cũ treo ở hai bên. Chúng tôi cùng thắc mắc làm sao lại có thể có người ở trong ngôi nhà vì chúng tôi biết cửa sổ và cửa chính của nó đều đã bị bịt kín. Tôi không thấy sợ và vẫn tiếp tục nhìn người đàn bà đó. Bà ấy trắng bệch với mái tóc màu xám bạc. Bà ấy mặc váy ngủ dài màu trắng. Lúc cả bọn đã gần lên bờ, tôi thấy bà ấy nhìn về phía chân trời. Bà ấy quay cái ghế đu lại và ngồi xuống và đu qua đu lại. Khi đứa trẻ cuối cùng lên đến bờ, tôi đi theo bọn chúng và cũng lên bờ. Khi vừa lên bờ, tôi quay lại và đột nhiên thấy một con cá mập lớn đang bơi như tên bắn đằng sau tôi băng qua làn nước. Tôi thấy hàm nó mở ra và những cái răng như muốn truy tìm tôi. Nếu người đàn bà kia không xuất hiện theo cách đó, chúng tôi đã vẫn ở dưới nước và đã trở thành mồi cho cá mập rồi. Tôi cảm thấy rằng cho dù bà ấy là ai thì hôm đó bà ấy cũng đã cứu mạng chúng tôi. Tôi kể câu chuyện cho mẹ và bà và được biết rằng người đàn bà đó đã chết nhiều năm trước đây và các con của bà đã bị chết ở ngoài biển.
Một hôm, những người chủ mới mua lại ngôi nhà này và rất nhiều dân làng tình nguyện giúp sửa chữa. Tôi cũng tham gia giúp đỡ với một cái chổi sơn và tôi đứng ở chỗ cánh cửa ra vào hai lớp mà bà lão đó đã mở ra. Người chủ nhà mở cửa và tôi ngưng tay và đứng nhìn. Tôi nhớ người đó đã đứng ngoài kia nhìn về phía chân trời và sau đó ngồi lên chiếc ghế đu, vì vậy tôi tò mò muốn tận mắt nhìn chỗ đó từ trên này. Khi tôi bước về phía mái hiên, có ai đó nắm lấy cổ áo và kéo tôi lại. Đó là người chủ mới của ngôi nhà. Ông ta hỏi tôi đang định làm gì. Tôi kể với ông ấy về ngườid đàn bà đó và nói tôi muốn xem cái mái hiên. Ông ấy không tin câu chuyện tôi kể và nói là nó vô lý. Ông ấy nói “Không ai có thể đứng ở ngoài hiên hay ngồi trên cái ghế đu được vì gỗ đã bị mục nát hết cả”. Ông ấy lấy một trong các que để sơn và chọc xuống sàn hiên và cái ghế đu và chúng đều rời ra và vỡ thành từng mảnh. Cho dù tình trạng của cái hiên và cái ghế đu có thế nào đi nữa, tất cả chúng tôi đã thực sự thấy bà lão đó trên mái hiên và bà cũng đu trên chiếc ghế vào ngày hôm đó.
Một hôm, tôi đi bơi cùng với người bạn và chúng tôi quyết định bơi dưới một chiếc thuyền. Chúng tôi muốn bơi xuống đáy thuyền và ngoi lên ở phía bên kia. Khi chúng tôi lặn xuống dưới gầm thuyền, chúng tôi bị mất phương hướng và đã bơi dọc thuyền thay vì bơi sang phía bên kia. Đáy thuyền phẳng nên đối với chúng tôi chỗ nào cũng như nhau. Chúng tôi bị hết hơi và không biết bơi theo lối nào. Tôi nhả một chút hơi ra khỏi miệng và nhìn theo hướng bong bóng trôi. Tôi lấy tay tóm lấy bạn tôi vào kéo cậu ta về phía tôi khi tôi bơi theo bong bóng để lên trên mặt nước. Tôi cảm thấy phổi mình bỏng rát khi tôi bơi lên mặt nước. Tôi muốn đẩy hết không khí ra khỏi phổi và hít khí mới, nhưng tôi tự nghĩ làm sao tôi có thể làm vậy được nếu tôi vẫn đang ở dưới nước. Khi tôi gần lên đến mặt nước, tôi thấy bạn tôi đã để hơi thoát ra và tôi cũng không còn nín thở được nữa nên tôi cũng để nó thoát ra. Khi tôi lao lên mặt nước, tôi thở hổn hển để hít không khí và bạn tôi cũng vậy nhưng bị sặc vì cậu ta đã nuốt vài ngụm nước biển. Ngày hôm đó, tôi không biết tại sao lại quyết định bơi theo bong bóng nhưng tôi biết nếu tôi không làm vậy và kéo bạn tôi theo, có thể cả hai chúng tôi đã chết đuối vào hôm đó.
Tôi nhớ là không hề lo lắng hay hoảng sợ gì ngay cả khi lúc đó tôi mới 7 tuổi. Bà ngoại và bà nội tôi mỗi người đối xử với tôi theo một cách. Một người rất xấu tính và một người thì không. Một cách vô thức người xấu tính đã giúp tôi tiêu trừ rất nhiều nghiệp khi tôi lớn lên. Tôi hiểu ra điều này sau này khi đã học Pháp Luân Đại Pháp. Bà đánh tôi và ngược đãi tôi dưới rất nhiều hình thức. Dưới trời nắng bà phạt tôi bắt quỳ lên một mẩu nhôm mà bà đã đặt trên sàn và rắc gạo khô lên trên chỉ vì tôi không ăn đồ ăn của bà. Hình thức trừng phạt này mỗi lần có thể kéo dài hàng giờ, và bà đánh tôi với thứ mà bây giờ tôi gọi là roi. Đó là một cành cây dài mà bà tước hết lá đi và biến nó thành cái roi. Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn còn nhớ tiếng roi vút và cái đau khi bị quất lằn chân. Thỉnh thoảng những lằn roi này xé toạc cả da khiến bị ứa máu. Khi tôi đói, tôi uống sữa dê vắt trực tiếp từ lũ dê nuôi trong sân. Lúc đó tôi khoảng 6 tuổi. Một hôm, tôi nói với bà tôi rằng bà cần phải đi bác sĩ khám xem cái thứ tôi nhìn thấy trong bụng bà là gì. Tôi nói điều đó chỉ vì muốn cứu bà và tất cả những gì bà làm là đánh tôi và nói rằng tôi cầu cho bà chết. Bà từ chối không chịu khám chữa và khoảng 6 tháng sau bà chết vì nó. Còn người bà kia không bao giờ ngược đãi hay đánh đập tôi. Một hôm tôi nhìn thấy thứ gì đó bên trong lưng bà. Tôi nói với bà điều đó và nói rằng bà nên đi bác sĩ kiểm tra. Tôi không biết là nó lành hay xấu, chỉ biết rằng nó không bình thường và những người khác không có nó ở trên lưng. Bà nghe tôi và đã đi bác sĩ và đã kịp thời cắt bỏ khối u ung thư to bằng quả nho ở ngày cạnh thận. Việc điều trị kịp thời đã không gây biến chứng gì. Sau đó, phần đời còn lại bà sống khỏe mạnh và qua đời khi về già.
Gia đình tôi tò mò về hiện tượng chiếm hồn và họ đưa tôi đến gặp một người đàn ông có thể đoán tương lai và quá khứ của mọi người và có thể để cho linh hồn những người họ hàng của những người ở đó nhập vào. Khi đó, những người này có thể nói chuyện với những người thân đã mất. Khi chúng tôi bước vào nhà, người đàn ông bảo tôi ngồi phía bên phải ông ta vì ông nói rằng tôi có vài năng lượng hay sức mạnh đặc biệt nào đó. Ông ta yêu cầu là cho dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng không được rời khỏi ghế ngồi bên phải ông ta. Khi buổi lễ bắt đầu, một loại thú vật nào đó nhập vào ông ta và ông ta không thể nói được. Nhiều người hoảng sợ và một người đàn ông bắt đầu đứng dậy và chạy ra khỏi nhà vì ông ta quá sợ. Tôi biết rằng tôi không nên đứng lên nhưng tôi cũng biết rằng tôi phải làm gì đó cho người đàn ông mà đang chuẩn bị chạy khỏi cửa. Tôi bảo mọi người ngăn không để ông ta chạy đi và nói rằng ông ấy đang gặp nguy hiểm lớn. Người đàn ông bị nhập đang ở trong tình trạng đờ đẫn và không thể nói gì và mọi người không tin tôi. Giá mà người đàn ông này có thể nói được gì đó, mọi người hẳn đã tin lời ông ấy và kịp ngăn không cho người kia ra khỏi cửa. Khi người ta hỏi tôi tôi thấy gì, tất cả những gì tôi có thể nói với họ là tôi thấy rất nhiều máu và mạng sống của ông nay sẽ nguy hiểm nếu ông ấy chạy đi. Không ai tin tôi, và sau đó người đàn ông này bị giết. Ông ấy bị cướp và bị đâm nhiều nhát ở ngay gần cầu thang dẫn đến ngôi nhà này.
Khi tôi lên 7 và sống trong làng, chúng tôi đến thăm nhà một gia đình. Khi chúng tôi ở đó, một người đàn ông bị nhập. Nhiều thành viên trong gia đình hoảng sợ và không biết phải làm gì. Họ mời cha xứ đến nhưng ông ấy cũng vẫn không thể giúp gì. Người đàn ông bị nhập tiếp tục tự đánh mình và ngươi ta phải giữ ông ấy lại. Tôi đi về phía ông ta và đối đầu mình với đầu ông ấy và bật ra sau tường khi con thú đang cố gắng khống chế người đàn ông này bay ra khỏi ông ta. Sau đó, tin này lan ra, và mỗi khi có ai đó bị nhập hồn, người ta lại đến gõ cửa nhà tôi xin được giúp đỡ. Họ thậm chí còn đưa tiền ra để mẹ tôi cho tôi đi và giúp họ. Tôi từ chối không nhận tiền và nói với mẹ không bao giờ nhận tiền của những người đến xin giúp đỡ cho dù ngay cả khi chúng tôi rất nghèo và có lúc không đủ tiền để mua nổi một đôi giầy cho tôi. Ở làng tôi, hầu hết bọn trẻ con đều có xe đạp nhưng chúng tôi không đủ tiền để mua lấy một cái. Một hôm, một người đàn ông mà tôi đã giúp nhiều tháng trước đi đến chỗ tôi với một chiếc xe đạp rất đẹp và hỏi tôi có muốn mua nó không. Sau đó, tôi biết được rằng ông ấy thực sự muốn cho tôi cái xe đạp đó nhưng ông ấy biết rằng nếu ông ấy đề nghị cho tôi, tôi sẽ từ chối. Tôi nói với ông là tôi không đủ tiền mua một cái xe đẹp đến thế. Tôi nghĩ một cái xe như thế này hẳn phải rất đắt và rằng không có cách nào mà chúng tôi có tiền để mua một thứ như vậy cả. Ông ấy nói rằng ông ấy bán nó với giá rất rẻ là 10 đô la. Tôi không tin được mức giá đó và tôi chạy đến chỗ mẹ rất hớn hở và hỏi mẹ xem chúng tôi có đủ tiền mua chiếc xe đó với chỉ 10 đô la không. Mẹ không đủ tiền để mua một chiếc xe đạp ở mức giá thông thường, nhưng mẹ đã mua chiếc xe đó với 10 đô la biết rằng có lẽ mẹ sẽ không bao giờ được mức giá hời như vậy một lần nữa. Đó là chiếc xe đạp đầu tiên mà tôi có.
Khi tôi 15 tuổi, tôi vẫn nhớ cảnh đạp chiếc xe đạp rất đắt tiền trên lề đường, chiếc xe mà tôi đã mua bằng tiền kiếm được từ công việc làm thêm ở một quán ăn. Khi đang đạp xe về nhà, một chiếc xe lao ra khỏi đường dành cho ô tô và đâm vào tôi từ phía bên cạnh. Tôi bắn ra và rơi trúng vào một cái cọc điện gỗ và gáy bị đập rất mạnh. Chiếc xe đâm tôi mạnh đến nỗi mà cái khung xe bằng kim loại bị cong. Chân tôi bị vướng vào giữa cái khung xe và cái ô tô không hề bị thương, và đầu của tôi vẫn ổn mặc dù tôi bị đập rất mạnh vào cái cọc. Người lái xe xuống xe và cố gắng giúp đỡ tôi. Ông ấy xin đưa tôi đến bệnh viện nhưng tôi nói với ông là tôi ổn và bỏ đi. Tôi cũng không hề nghĩ đến việc bảo ông phải đền cho những thiệt hại ông gây ra cho cái xe đạp, nói gì đến việc giả vờ đau để bắt ông ấy phải đền tiền.
Khi tôi 13 tuổi và đang ở với cô tôi, tôi lấy một tờ giấy mà cô vẫn dùng chơi xổ số với hy vọng kiếm được tiền. Tôi bắt đầu chọn lấy các con số và bôi đen những chỗ cần phải bôi. Tôi làm điều đó không cố ý, nhưng chỉ với cảm giác là tôi cần phải làm thế. Chỉ sau khi làm xong, tôi mới nhận ra rằng đó là để cho cô tôi. Tôi lấy tấm vé mang đến chỗ cô và đưa cho cô. Tôi nói với cô đây là những số trúng giải và rằng tấm vé vẫn còn ở trên bàn. Cô cầm lấy tấm vé trong tay tôi và đặt nó sang một bên. Khi người ta công bố giải trên T.V, cô ấy cầm tấm vé lên để xem điều gì đã xảy ra nếu cô ấy đặt số mà tôi đưa cho cô. Cô tôi bắt đầu khóc và hỏi tôi có thể cho lại cô ấy những con số trong lần chơi tới không bởi vì tất cả các con số đều chính xác như là những gì tôi viết và lẽ ra cô ấy đã trúng hàng triệu đôla nếu cô ấy chơi tấm vé đó. Tôi không bao giờ làm lại như thế cho cô ấy hay bất cứ ai.
Khi tôi đã trưởng thành, là một người trẻ tuổi, tôi đi công tác ở nước ngoài. Ở trong phòng khách sạn, tôi ngủ say và bị đánh thức bởi một cơn gió lạnh gai người mà tôi cảm nhận là thoát ra từ phía bên phải. Tôi quay sang phải và thấy một hình người nam mặc toàn màu đen và mặt ông ta được giấu dưới cái mũ trùm đầu. Ông ấy ngồi ở cái ghế bên phải tôi như thể đang đợi tôi thức giấc. Ở trên tường có 1 cái lỗ to và gió lạnh gai người từ trên đó thoát ra. Tôi đứng thẳng ngay dậy và nhìn ra cửa để xem nó có khóa không. Nó vẫn như lúc trước và tôi không hiểu người này làm cách nào vào được bên trong. Nhân vật trong bộ đồ tối màu đó đứng lên và chỉ vào cái lỗ trên tường và tôi thấy rất nhiều của cải, châu báu, phụ nữ và thành phố lớn với rất nhiều người. Người đó dâng tất cả những thứ mà tôi thấy trước mắt cho tôi. Ông ấy nói tôi có thể có tất cả những thứ của cải, châu báu, đàn bà này nếu tôi làm một điều là cúi xuống và tôn ông ấy làm thầy. Tôi nhắm mắt lại, giơ cả hai tay lên che mặt và lấy hết sức hét lên KHÔNG! Cùng lúc đó, tôi bỏ tay xuống, mở mắt ra và đối diện với ông ấy. Ông ta đã đi và cái lỗ trên tường không còn nữa. Mọi thứ lại im ắng trở lại và tôi không còn cảm thấy gió lạnh buốt trong phòng nữa.
Khi tôi còn nhỏ, tôi nghe thấy một giọng nói nói với tôi tên “Jade – Ngọc Bích” và rằng đó chính là người phụ nữ của cuộc đời tôi. Tôi lớn lên luôn hy vọng rằng người phụ nữ này bước vào cuộc đời tôi. Theo tôi biết tôi chưa bao giờ gặp ai có tên như vậy. Sau này tôi gặp vợ chưa cưới chính người đã giới thiệu tôi với Đại Pháp. Sau đó, tôi khám phá ra rằng tên cô ấy dịch từ tiếng Trung Quốc sang tiếng Anh là Ngọc Bích. Tôi cảm giác vô cùng hạnh phúc và vui sướng vì đã đồng thời tìm được ý trung nhân và đắc được Pháp. Tôi biết rằng trước khi đến thế giới này tôi đã chọn cha mẹ và nơi mà tôi sinh ra. Tôi biết rằng trước khi tôi sinh ra tôi đã chọn nhiều khảo nghiệm mà tôi sẽ trải qua, và tôi đã chọn tu Pháp Luân Đại Pháp. Jade là người mà tôi đã chờ đợi cả cuộc đời mình và tôi đến thế giới này là vì Đại Pháp.
2. Sau khi tôi đắc Pháp, tôi thật may mắn vì được Sư phụ che chở
Vài tuần sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, tình trạng cao huyết áp của tôi đã trở lại bình thường. Tôi không còn cần phải theo dõi huyết áp của mình hay uống thuốc trị cao huyết áp. Một vài tháng sau khi tôi học Pháp, tôi bị tai nạn giao thông khiến xe ô tô bị vỡ tan tành. Đúng vào lúc trước khi bị đâm, tôi nhìn thấy chiếc xe của tôi được che phủ hoàn toàn bởi một ánh sáng vàng. Sau khi bị đâm, tôi ra khỏi xe và chạy đến kiểm tra xem mọi người ở trong hai chiếc xe kia mà cũng bị tai nạn có sao không. Cả họ cũng không bị thương và tôi cũng thấy ổn. Chỗ làm yêu cầu tôi đi kiểm tra sức khỏe, nên tôi tự mình đi kiểm tra và bác sĩ đề nghị mổ và cho thuốc giảm đau. Phim chụp CT lưng của tôi cho thấy tất cả 5 xương sườn dưới của tôi đều bị vỡ và ép vào các dây thần kinh xung quanh. Tôi từ chối phẫu thuật và cho đến tận hôm nay tôi chưa uống bất kỳ loại thuốc giảm đau nào. Khi đến khám bác sĩ lần 2, bác sĩ vẫn tiếp tục yêu cầu điều trị như vậy, và tôi lại từ chối và nói với ông ấy rằng tôi không bị đau. Ông ấy không hiểu làm sao mà một người có thể đứng đó và không gào lên vì đau với những gì ông ấy nhìn thấy trong phim chụp, và tôi nói với ông ấy rằng với Đại Pháp tôi đã trở nên đỡ hơn. Tôi hy vọng rằng tất cả những ai đọc bài này đều biết Pháp Luân Đại Pháp tốt thế nào và mang lại lợi ích gì cho họ.
Hơn hai tháng sau khi tôi học Đại Pháp, tôi ngồi phát chính niệm ở trong phòng, và khi phát chính niệm xong, tôi nhận ra rằng không chỉ có mình tôi ở trong phòng. Tôi nhìn thấy Sư phụ Lý đứng gần cửa sổ phòng ngủ của tôi. Sư phụ mặc tấm áo cà sa màu vàng trông rất trẻ và mảnh khảnh. Tóc Người xoăn và có màu xanh. Lúc đầu tôi không thực sự nhận ra cho đến khi Người tự giới thiệu tên mình. Khi tôi biết đó là Sư phụ Lý, tôi quỳ trước Người. Người nói chuyện với tôi thực tế chỉ trong 4 phút mà tôi cảm giác như trong hàng tiếng đồng hồ. Khi Sư phụ nói tôi nghe thấy giọng của Người nhưng môi Người không chuyển động theo cách mà người ta thường nói với nhau. Trong lúc đó, Người giảng cho tôi rất nhiều điều. Điều chủ yếu là làm thế nào để là một học viên khiêm tốn. Người dặn tôi hãy giúp đỡ và phục vụ mọi người và không có truy cầu danh lợi hay mong muốn mọi người sẽ nghe theo mình. Lúc bấy giờ tôi vẫn còn độc thân và Người nói với tôi như thể tôi đã kết hôn và có con với người vợ mà Người nói đến. Người cũng cảnh báo cho tôi rằng tôi sẽ gặp nguy hiểm lớn ở nơi làm và dặn tôi phải cẩn thận lo cho bản thân. Người nói tôi phải biết làm gì khi thời điểm đó tới. Tôi tin vào tất cả những gì người nói với tôi. Tôi cảm thấy bình an và được che chở khi đứng trước Sư phụ Lý. Sau đó Người đỡ tôi dậy. Người không muốn tôi phải quỳ gối trước Người thêm nữa. Tôi đã kể một vài điều với người đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi vì Sư phụ dặn tôi hãy tin ở cô ấy. Cô ấy nói với tôi “Nếu anh gặp bất cứ nguy hiểm gì, hãy hợp thập và gọi tên Sư phụ Lý 3 lần và Người sẽ đến và cứu mạng anh nếu anh thực sự tin tưởng và có tín tâm” Một hôm trong một tình huống nguy cấp ở chỗ làm, tôi nhớ lời Sư Phụ Lý dặn và cảm thấy tôi cần phải mặc áo giáp. Các đồng nghiệp nói với tôi là tôi không cần phải mặc áo giáp bởi vì tôi được đảm bảo an toàn, nhưng tôi miễn cưỡng nghe họ và vẫn mặc áo giáp cho an toàn. Vào giây phút then chốt nhất, tôi bị bắn một phát vào ngực và bị văng ra sau 5 m, và khi tôi nằm trên sàn, kẻ giết người tiến đến chỗ tôi và bắn vào ngực tôi thêm một phát. Loại đạn sử dụng có thể xuyên qua 40 lớp áo giáp Kevlar, và viên đạn phát nổ sau khi nó đã xuyên vào người. Khi tôi đang nằm trên sàn sau phát súng thứ 2, tôi gọi tên Sư phụ Lý 2 lần. Kẻ giết người lúc đó đang đứng phía trên và chĩa súng vào đầu tôi. Tôi nhìn vào nòng súng và cùng lúc ấy, gọi tên Sư phụ Lý lần thứ ba. Khi tên giết người bóp cò, súng không nổ mà chỉ kêu click. Vào lúc đó, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ Lý trên trần nhà! Người cũng mặc tấm áo cà sa màu vàng giống hôm Người xuất hiện ở trước tôi lần đầu. Người đang nhìn xuống và mỉm cười với tôi. Giống như lần trước, tôi không thấy môi người chuyển động nhưng tôi nghe thấy Người nói “Con trai, ta tự hào vì con.”Sau đó, Người tan biến vào trong những thứ như những cánh hoa li ti tản về nhiều hướng. Sau đó, tôi ngất đi. Tôi được cấp cứu và đưa gấp đến bệnh viện. Ở bệnh viện, các bác sĩ đã rất vất vả để cứu sống tôi. Họ chụp rất nhiều ảnh CT và X-quang vùng ngực của tôi và thấy rằng ở ngực tôi chỗ vùng xung quanh tim có rất nhiều mảnh xương gãy và vài động mạch bị tắc nghẽn và xuất huyết trong. Vết thương lớn đến nỗi mà ngực tôi trông lõm xuống và nó kêu răng rắc khi bác sĩ vật lý trị liệu chạm vào. Vùng da xung quanh ngực xanh xám lại. Bác sĩ nói phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất và báo cho người nhà tình trạng của tôi. Một đồng nghiệp đã ở suốt bên cạnh tôi và khi nghe thấy tin này, anh ấy nắm lấy tay tôi mà khóc. Tôi cảm thấy nước mắt anh ấy chảy xuống mặt tôi. Tôi bảo anh ấy đừng lo và tôi vẫn ổn. Tôi nhờ anh dựng tôi ngồi lên vì tôi quá yếu để tự ngồi dậy và ngồi thế song bàn. Tôi cố tập trung phát chính niệm hết mức có thể. Cánh tay còn rất yếu và nó cứ rơi xuống khi tôi cố đưa nó lên. Tôi bị mê đi và không nhớ chính xác bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Cánh tay của tôi lại rơi xuống nhưng tôi kiên quyết dựng nó lên hết mức có thể. Bác sĩ bước vào phòng và thấy tôi đang ngồi dậy. Ông không thể tin là tôi vẫn còn chưa chết. Ông hỏi tôi cảm thấy thế nào và tôi nói rằng tôi ổn. Tôi nói với ông Pháp vĩ đại thể nào và tôi không gặp bất cứ vấn đề gì và thấy ổn. Chỉ là máy móc của ông ấy đã gặp vấn đề và nó không chính xác. Các bác sĩ quyết định chạy lại các xét nghiệm lần nữa bởi vì có vẻ như là tình trạng của tôi tốt hơn nhiều so với những gì họ kỳ vọng. Khi họ bắt đầu làm xét nghiệm, các thiết bị có vẻ như bị hỏng và không chạy được tốt. Các bác sĩ nói rằng thiết bị có vẻ như bị can nhiễu nào đó và họ gặp khó khăn để có những chỉnh sửa cần thiết. Giữa lúc đó, tôi cảm thấy có rất nhiều thay đổi bên trong ngực tôi và tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng Sư phụ Lý đang chữa lành vết thương của tôi và năng lượng mạnh đến nỗi mà thiết bị y tế không thể hoạt động chính xác được. Bác sĩ xem lại tập kết quả xét nghiệm lần hai và không thể tin vào mắt mình. Các ảnh chụp X-quang và CT cho thấy không hề có xương gãy hay xuất huyết trong. Họ nhìn vào ngực tôi và thấy ngực tôi không còn lõm nữa và không hề có cảm giác giòn mỗi khi chạm vào mà chắc khỏe. Lớp da chỉ hơi nhợt nhạt một chút còn cơ và xương thì vẫn cứng chắc dưới lớp da. Bác sĩ này nhìn bác sĩ kia và nói “Anh ta là một thiên thần. Mọi vết thương của anh ta đều đã biến mất. Một điều kỳ diệu như thế hẳn chỉ có thể xảy đến với một thiên thần mà thôi”
Ông chủ đang chuẩn bị gọi cho gia đình tôi để cho họ biết về khả năng là tôi đã chết khi đang công tác khi ông nhận được một cuộc gọi khác cho biết là kết quả kiểm tra mới nhất cho thấy không có tình trạng xương gãy và xuất huyết trong nào và tính mạng của tôi không còn bị nguy hiểm. Cái áo giáp của tôi lẽ ra đã không ngăn được viên đạn. Chiếc áo được đem đi kiểm tra, người ta thấy rằng vùng đã ngăn viên đạn không được làm bằng chất liệu tương tự. Vùng này khác với các vùng còn lại. Người ta lại thử nghiệm cái áo một lần nữa. Nó được bắn một lần nữa vào một vị trí khác với cùng loại đạn mà trước đây đã không xuyên qua được cái áo. Lần này viên đạn chọc xuyên thủng từ trước ra sau. Chiếc áo được gửi lại cho nhà sản xuất và người ta yêu cầu họ gửi thêm nhiều áo làm bằng cùng một chất liệu đã cản được viên đạn. Người sản xuất áo giáp nói rằng đó là áo của họ nhưng họ chưa bao giờ nhìn thấy hay sản xuất ra bất cứ loại vật liệu nào có thể cản được đạn. Họ không thể giải thích được tại sao vật liệu này lại khác và không thể nào tái chế được loại vật liệu này. Họ còn không thể cắt được mẫu của vật liệu vì nó quá cứng.
Ông chủ của tôi hỏi tôi liệu tôi có làm gì khiến cho cái áo giáp chắc hơn không. Tôi nói với ông ta là tôi không làm gì với cái giáp đó. Tôi nói với ông rằng tôi chỉ có thể cảm ơn cứu mạng của Sư Phụ Lý vì Người đã đổi vật liệu để cản viên đạn xuyên vào người tôi. Từ đó, ông chủ và một đồng nghiệp khác trở thành học viên Đại Pháp. Họ đều có những trải nghiệm mạnh mẽ về việc Đại Pháp đã cứu mạng họ và có tín tâm vững vàng vào Sư phụ và vào Pháp. Người đồng nghiệp mà đã ở bên cạnh tôi và chăm sóc tôi giờ đang đọc sách Pháp và rất thích các bài tập. Tôi nghĩ anh ấy rồi cũng sẽ sớm trở thành học viên. Kể từ lần đó, tôi cảm thấy ngực tôi rất vững chắc như thể nó không còn có cấu trúc xương và cơ như trước mà đã trở thành một loại vật liệu chắc khỏe hơn.
Một lần, một đống gỗ bị đổ sập và rơi ầm xuống. Tôi bị kẹt trong đống gỗ gãy vụn đó và tay phải và một phần cơ thể của tôi bị mắc chặt vào đó. Miếng gỗ xung quanh cánh tay phải của tôi bị gẫy ra làm vài mảnh. Sau khi người ta nhấc cả chồng gỗ lên và lôi tôi ra, một người sếp khác muốn đưa tôi đi bệnh viện bởi vì ông ấy nghĩ rằng nếu gỗ mà còn gẫy thì tay tôi cũng phải gẫy. Ông ấy chụp ảnh chồng gỗ và ảnh cánh tay tôi để lưu tư liệu về vụ tai nạn. Tôi nói với ông ấy là tôi ổn và không cần phải điều trị y tế. Sách Chuyển Pháp Luân trang 155 đã dạy chúng ta rằng : “Chúng tôi nói rằng tốt xấu xuất tự một niệm. Sự khác biệt của một niệm ấy sẽ dẫn đến hậu quả khác nhau”. Như tất cả chúng ta đều hiểu, Pháp chính là Quy luật, đó là lý do vì sau tôi vẫn ổn và không bị thương. Người sếp đó giờ cũng đã biết Pháp Luân Đại Pháp tốt như thế nào.
Tôi cảm thấy cực kỳ biết ơn Sư phụ Lý đã từ bi cứu mạng tôi, cải biến bản thể và tinh thần cho tôi. Tôi rất may mắn khi năm nay có cơ hội được nhìn thấy Sư phụ Lý và nghe đích thân Người giảng lần đầu tiên tại Pháp hội ở New York. Tôi vô cùng biết ơn được hân hạnh nghe tất cả lời giảng của Người về những chủ đề khác nhau. Khi ngồi trong pháp hội, tôi quan sát tất cả hào quang mà mọi người ở đó phát ra. Bất chợt, khi Sư phụ Lý bước vào hội trường để giảng Pháp, tất cả những gì tôi nhìn thấy là hào quang của Người bao phủ mọi người có mặt ở đó. Hào quang của Người chói lòa và tôi không còn nhìn thấy hào quang của những người có mặt ở đó. Tôi muốn để tất cả những ai đọc bài này biết được Pháp Luân Đại Pháp vĩ đại như thế nào và thật may mắn biết bao khi Sư phụ đã mang Pháp đến cho tất cả chúng ta. Tôi hy vọng tất cả những ai hiểu và đã lắng nghe lời Sư phụ Lý giảng sẽ tiếp tục làm theo lời Người, và mãi tin vào Sư phụ. Tôi muốn nói lời “Tạ ơn” với Sư phụ Lý. Con sẽ là một học viên tốt và duy hộ Pháp với cả cuộc đời của mình.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2008/8/17/54405.html
http://www.pureinsight.org/node/5650

Hồi tưởng lại những khóa học của Sư phụ Lý


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ, tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 26-2-2016] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang đã tham dự các khóa học của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Tề Tề Cáp Nhĩ năm 1993, ở thành phố Cáp Nhĩ Tân năm 1994 và ở Quảng Châu năm 1994.
Kể từ khi tham dự khóa học ở Tề Tề Cáp Nhĩ, hơn 22 năm đã trôi qua, nhưng ký ức trân quý [của những ngày] được tham dự những khóa học đầu tiên của Sư phụ vẫn nguyên vẹn trong tâm trí tôi.
Các bài giảng của Sư phụ ở Tề Tề Cáp Nhĩ
Tháng 7 năm 1993, Sư phụ đến thành phố Tề Tề Cáp Nhĩ và giảng Pháp ở Trung tâm văn hóa Nhà máy điện Tề Tề Cáp Nhĩ. Ngài nghỉ tại Khách sạn Ngũ Nhất. Hàng ngày, Ngài đi bộ trong công viên Long Sa và dạy các bài công pháp.
Sư phụ rất tốt bụng, cởi mở và tôn trọng mọi người, bất kể địa vị xã hội của người đó. Ngài có dáng đứng thẳng, cao và phong thái uy nghiêm. Ngay cả màu sắc của bộ trang phục mà Ngài mặc cũng vẫn còn sống động trong tâm trí tôi – chiếc áo sơ mi màu trắng và chiếc quần màu xanh dương.
Sư phụ giảng các Pháp lý và khiến chúng trở nên dễ hiểu. Khi dạy các bộ động tác sau mỗi bài giảng, Ngài bước xuống bục giảng và kiên nhẫn chỉnh sửa động tác cho các học viên.
Sau mỗi bài giảng, Ngài yêu cầu chúng tôi viết một bài chia sẻ kinh nghiệm. Tôi đã viết: “Sau khi lắng nghe các bài giảng của Sư phụ, con cảm thấy Sư phụ là người thân thiết nhất của mọi người. Pháp mà Sư phụ giảng là ngay chính nhất. Sư phụ, Ngài có thể quay trở lại đây không?”
Trong suốt bài giảng cuối cùng, tôi đã khóc vì tôi biết Sư phụ sắp rời đi.
Sư phụ kết thúc bài giảng cuối cùng và bước xuống bục giảng. Ngài không cho phép bất kỳ học viên nào hộ tống Ngài.
Lập các điểm luyện công
Sư phụ giúp thành lập các điểm luyện công và chỉ định phụ đạo viên cho khu vực Tề Tề Cáp Nhĩ.
Sư phụ đặt một chiếc bàn cạnh lối ra vào ở tiền sảnh của trung tâm văn hóa. Những ai tình nguyện cung cấp đài sẽ đăng ký, thành lập các điểm luyện công và trở thành phụ đạo viên ở những điểm tương ứng.
Cải thiện cả thân lẫn tâm
Tôi tham gia các khóa học của Sư phụ cùng mẹ và em gái. Em tôi đã ngủ trong suốt các bài giảng, nhưng em đã không bỏ sót bất kỳ một lời nào của Sư phụ. Tất cả bệnh tật của chúng tôi đều khỏi.
Trước khi tham gia khóa học này, sức khỏe của tôi rất kém và tôi đã luyện tập nhiều loại khí công khác. Tôi bị bệnh tim mạch vành di truyền và bị chuột rút đầy đau đớn trong thời kỳ kinh nguyệt hàng tháng, cả Trung y và Tây y đều không chữa được.
Tôi đã từng là một người khó gần và tuyệt vọng, nhưng kể từ khi tham gia các khóa học, tôi trở nên vui vẻ và lạc quan.
Khóa học của Sư phụ ở Cáp Nhĩ Tân
Tháng 8 năm 1994, Sư phụ giảng bài ở Sân vận động Cáp Nhĩ Tân. Tôi nhớ khi đó Sư phụ mặc chiếc áo com-lê màu xanh đậm, áo sơ mi màu trắng và chiếc cà-vạt chấm bi màu xanh.
Trong suốt cả khóa học, tôi cảm thấy từng giây từng phút Sư phụ luôn ở ngay cạnh tôi.
Ở khách sạn, có một vòi nước không tắt và tôi băn khoăn liệu tôi có nên tắt nó đi không. Tôi tự nhủ rằng người tu luyện nên ở trong trạng thái vô vi. Do đó tôi đã không tắt vòi nước. Trong bài giảng buổi tối hôm ấy, Sư phụ đã giảng rằng nếu có một vòi nước đang chảy mà chúng ta không khóa lại, thì đó là vấn đề tâm tính.
Khóa học của Sư phụ ở Quảng Châu
Tháng 12 năm 1994, tôi đi xe lửa tới Quảng Châu để tham dự khóa học của Sư phụ. Sau khi xuống xe lửa, tôi nhìn thấy các học viên ở Quảng Châu đang cầm một tấm biển ghi rằng họ đến đây để đón các học viên Pháp Luân Công, mặc dù họ không biết chúng tôi.
Các học viên ở Quảng Châu giúp chúng tôi tìm chỗ nghỉ. Thay vì tìm những khách sạn đắt tiền, họ giúp chúng tôi tìm những chỗ ở có giá cả phải chăng – ký túc xá trống tại Trường Cao đẳng y học cổ truyền Trung Quốc với giá tám nhân dân tệ (1,22 đô-la) cho một đêm. Lòng vị tha của các học viên Đại Pháp đã khiến tôi rất cảm động.
Điều ngoại lệ Sư phụ dành cho khóa học ở Quảng Châu
Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã dừng mở các khóa học trên cả nước vì Ngài lo lắng đến vấn đề giao thông đi lại ở những thành phố tổ chức khóa học. Sư phụ luôn luôn cảm thấy có trách nhiệm khi việc đi lại ảnh hưởng đến các nhu cầu xã hội.
Hiệp hội khí công Quảng Châu lên kế hoạch để Sư phụ giảng bài, nhưng không nói với Ngài về khóa học cho tới khi tất cả vé được bán hết. Khi Sư phụ đến, Ngài đồng ý giảng, không muốn làm mọi người thất vọng.
Chúng tôi tới Sân vận động Quảng Châu để lấy vé. Tôi xếp hàng từ 9 giờ sáng tới 3 giờ chiều, nhưng không cảm thấy mệt mặc dù tôi đang mang thai ở tháng thứ năm và vừa trải qua một hành trình dài trên xe lửa. Tôi chưa mua được vé ngồi thì vé đã bán hết. Thật may mắn, tôi vẫn còn mua được vé đứng.
Những ai không thể mua được vé được phép xem các bài giảng qua màn hình video ở hội trường sở cảnh sát.
Sư phụ: “Trẻ em phải được vui chơi”
Đó là khoảnh khắc vô cùng hồi hộp khi Sư phụ bước vào sân vận động. Ngay sau khi Sư phụ bước vào, [toàn hội trường lập tức an tĩnh đến mức] mọi người có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sân vận động.
Sư phụ giảng:
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Chuyển Pháp Luân)
Một vài người trong chúng tôi có vé đứng di chuyển tới trước bục giảng. Em gái tôi đưa theo cả con gái tám tuổi bị chẩn đoán mắc bệnh viêm mô não. Cháu bé bắt đầu chơi nghịch và tôi cố gắng ngăn cháu lại.
Sư phụ nhìn chúng tôi và nói: “Trẻ em phải được vui chơi. Đừng ngăn cản. Cháu bé sẽ không bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Cháu sẽ nghe được mọi thứ mà cháu nên nghe, có thể còn hơn cả người lớn nữa.”
Sau khóa học 10 ngày, cháu tôi hồi phục và thậm chí các lỗ ở răng của cháu cũng biến mất. Bây giờ cháu tôi đã trở thành một cô gái thông minh và cháu tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ biết những gian khổ của các học viên
Bởi vì tôi đang mang thai và điều kiện kinh tế của chúng tôi khó khăn, nên chồng tôi không muốn tôi đi Quảng Châu.
Để tiết kiệm tiền ăn uống, mẹ tôi đã đóng gói nhiều đồ nướng và mì ăn liền cho chuyến đi bảy ngày của chúng tôi. Sư phụ dường như biết tất cả những điều đó và Ngài đã nói trong bài giảng:
“Mọi người từ xa xôi nghìn dặm gấp rút tới đây đã tới hơn 3000 người, xa nhất là Hắc Long Giang, Tân Cương, bốn, năm nghìn km, hơn tám nghìn dặm cũng có. Đường xá xa xôi, mọi người đã chịu khổ rất nhiều, thậm chí có một số người chi phí không đủ, hàng ngày ăn mỳ tôm, gặm lương khô cũng có. Vì điều gì đây? Mọi người tới đây, chính là vì để học Pháp này, đắc Pháp này, phải vậy không? Cho nên mọi người cũng biết Pháp này trân quý.” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải – Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Quảng Châu)
“Những khí công sư chân chính tạo ra một trường năng lượng”
Trong khóa học, thai nhi đã cử động trong bụng tôi cho tới khi kết thúc bài giảng.
Trong khi nghe Sư phụ giảng bài, Pháp Luân và các đám mây nhiều màu sắc cũng xuất hiện trên bầu trời Quảng Châu, người thường cũng có thể nhìn thấy – nhiều vòng tròn được tạo bởi nhiều Pháp Luân nhỏ xoay liên tục. Mọi người thông báo cho nhau và họ đã chạy lên mái nhà để xem. Nhiều người chụp ảnh và tôi cũng vậy. Ngày hôm sau, một học viên đã hỏi Sư phụ về điều này. Sư phụ nói rằng những khí công sư chân chính sẽ tạo ra trường năng lượng khi giảng bài.
Vào ngày cuối cùng của khóa học, người quản lý của Hiệp hội khí công Quảng Châu đã lên phát biểu và nói: “Pháp Luân Đại Pháp là một môn khí công tuyệt vời: Không chỉ người dân Trung Quốc đắc được môn tu luyện này, mà người dân trên toàn thế giới cũng nên đắc được nó.”
Sau đó ông ấy giải thích: “Sau khóa học này, Sư phụ Lý sẽ bắt đầu giảng Pháp ở ngoại quốc và phổ biến Pháp Luân Đại Pháp trên toàn thế giới. Chúng ta hy vọng Sư phụ sẽ trở lại quê hương ngay sau khi Ngài hoàn thành công việc và chúng ta hy vọng sẽ không phải đợi Ngài quá lâu. Chúng ta mong mỏi Sư phụ trở về.”
Mọi người vỗ tay. Sư phụ đứng cách bục giảng ba bước chân và mỉm cười.
Lời tạm biệt của Sư phụ
Một số người đã viết một bức thư ngắn cho Sư phụ: “Chúng con đứng từ xa nên không thể nhìn rõ Sư phụ. Chúng con mong Sư phụ đi xung quanh sân vận động để chúng con có thể nhìn rõ Ngài.”
Sư phụ đã đi xung quanh sân vận động. Bất cứ chỗ nào Sư phụ đi tới, mọi người đều đổ dồn tới nắm tay Ngài. Biết Sư phụ sắp rời đi, nhiều người đã khóc đẫm nước mắt.
Mọi người tặng Sư phụ hoa và các băng-rôn bằng lụa. Cuối cùng, Ngài ngồi trên bàn và làm thủ ấn đại liên hoa. Trước khi rời khỏi thính phòng, Ngài đã dành cho chúng tôi những lời ân cần và khích lệ.
Trường năng lượng hòa ái
Để mua được vé từ Quảng Châu về nhà là rất khó khăn, bởi vì chúng tôi có ba người lớn và một trẻ nhỏ, các tuyến đường sắt đều chật cứng vì các bạn đồng tu cũng trở về nhà họ. May mắn thay, một số người có vé dư và chúng tôi đã sắp xếp một thời điểm để mua những chiếc vé đó.
Vì một số lý do, chúng tôi đã đến sớm hơn hai giờ đồng hồ và tình cờ gặp những người đã hứa sẽ bán lại vé cho chúng tôi. Hóa ra là họ phải rời đi sớm. Nếu chúng tôi không đến sớm hơn [dự định], chúng tôi có thể sẽ không mua được những chiếc vé đó. Sư phụ đều đang trông nom các đệ tử của Ngài mọi lúc mọi nơi.
Trong trường năng lượng hòa ái mà Sư phụ tạo ra, tâm tôi vô cùng bình yên và tĩnh lặng và không điều gì ảnh hưởng tới tôi được. Trạng thái ấy kéo dài suốt thời gian chúng tôi ở Quảng Châu và thêm một ngày một đêm [sau khi chúng tôi đã rời đi]. Sau đó tinh thần tôi dần dần trở lại trạng thái bình thường để có thể tu luyện.

Đăng ngày 5-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.