Trang

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

Hồi phục khỏi căn bệnh thoát vị đĩa đệm nhờ Pháp Luân Đại Pháp


Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-8-2016] Tôi sống chung với bệnh thoát vị đĩa đệm thắt lưng trong hàng thập kỷ. Kể từ khi mới 16 tuổi, những cơn đau lưng đã thường xuyên hành hạ khiến cho tôi không thể làm được bất cứ công việc nặng nhọc nào cả.
Sau khi kết hôn vào giữa năm 1990, chồng tôi bị mắc chứng đau nửa đầu nghiêm trọng. Anh ấy đã thôi không thể tiếp tục làm nghề lái xe taxi được nữa và cũng lại không thể làm được công việc đồng áng. Tôi buộc phải làm việc tăng ca liên tục để đóng gói mỳ ăn liền trong một nhà máy thực phẩm.
Một hôm khi đangi làm việc, lưng của tôi bị đau đến nỗi tôi phải cúi gập người xuống và không thể đứng thẳng trở lại được. Một năm sau phẫu thuật, tôi phải nằm liệt giường vì đau, thậm chí không thể tự mình sử dụng toa lét được nữa.
Đã được nghe nói đến Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1997, nhưng tôi đã không học cho tới khi chị gái tôi lại đề nghị tôi học vào năm 2005. Chị gái tôi bị ho mãn tính từ nhỏ. Tôi đã chứng kiến bệnh ho mãn tính của chị tôi biến mất sau khi chị tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lần này, tôi đã nghiêm túc nghe theo lời khuyên của chị.
Lần đầu tiên khi luyện các bài công pháp, lưng tôi cảm giác như bị đau hơn bao giờ hết, như thể có hàng ngàn vạn mũi kim đang đâm vào da thịt vậy. Khi đó, tôi nhớ tới lời Sư phụ giảng:
“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’, toàn bộ thân thể chư vị cần được tịnh hoá hết, cần phải được tịnh hoá toàn bộ. Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra, để cho chư vị chịu một chút khó khăn, chịu một chút tội [khổ] ấy mà thôi; chư vị mà không chịu đựng một chút nào thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)
Con gái tôi đã động viên khuyến khích tôi không nên bỏ cuộc và những cơn đau đó đã dần dần giảm bớt
Một hôm, em gái của chồng tôi tới thăm tôi. Cô ấy nói: “Em nghe nói chị gái của chị bảo tập Pháp Luân Công rất có lợi cho sức khỏe. Vậy chị có thể đứng thẳng lưng và đi ra cửa một cách bình thường được không?”
Tôi nói rằng tôi có thể và đã đứng dậy thẳng lưng đi ra cửa trước sự ngạc nhiên cao độ của cô. Cô ấy đã hoàn toàn bị thuyết phục và kể từ đó, cô ấy đã trở thành một người ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã hoàn toàn hồi phục khỏi bị thoát vị đĩa đệm và bây giờ, tôi có thể chạy nhanh như gió.
Đề cao tâm tính
Pháp Luân Đại Pháp cũng dạy tôi trở thành một người tốt. Trước đây, tôi từng là người rất nóng nảy. Khi cãi nhau với chồng, tôi thường đập phá bất cứ đồ đạc nào có được trong tầm tay. Những lời giảng của Pháp Luân Đại Pháp đã dạy tôi phải từ bi, khoan dung và nhường nhịn chồng kể cả khi anh ấy có vô cớ nổi giận với tôi.
Tôi từng là một người rất chấp trước vào tiền bạc và thường lợi dụng gia đình nhà chồng. Nhưng những giáo lý của Pháp Luân Đại Pháp làm tôi nhận ra rằng mình phải biết quan tâm tới những người khác trước. Tôi không còn tranh giành về tiền bạc với gia đình nhà chồng nữa. Anh chị em bên gia đình nhà chồng tôi rất đông và mỗi khi vào những dịp đặc biệt, tôi thường gửi quà hay tiền mặt biếu họ mà không hề so đo tính toán thiệt hơn. Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa tôi với các anh em bên nhà chồng đã dần được cải thiện.
Chồng tôi được người dì ruột nuôi dưỡng vì mẹ chồng tôi qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ. Chúng tôi thường gửi tiền biếu dì vào mỗi dịp Tết, thậm chí ngay cả khi thu nhập của chúng tôi có ít đi chăng nữa.
Dì thường không chịu nhận tiền nhưng dì rất xúc động khi chúng tôi đối xử với dì như thể dì là mẹ chồng của tôi vậy. Mặc dù không tu luyện Pháp Luân Công, nhưng dì tin vào những lời giảng và sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết lòng biết ơn của tôi đối với Pháp Luân Đại Pháp. Bị liệt nhiều năm, nhưng bây giờ tôi trở thành một người đàn bà khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng. Mọi người trong gia đình và bạn bè tôi đều ủng hộ tôi tu luyện. Tôi cảm thấy như mình là người may mắn nhất trên thế giới này.

Đăng ngày 26-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Học Pháp phải nhập tâm, tăng cường phát chính niệm – Những điều tiểu đệ tử nhìn thấy trong không gian khác


Bài viết được chỉnh sửa qua lời kể của tiểu đệ tử
[MINH HUỆ 19-8-2016] Cháu là một tiểu đệ tử 7 tuổi, từ lúc 5 tuổi cháu đã bắt đầu kiên trì đọc Chuyển Pháp Luân mỗi ngày, mỗi khi cháu đọc xong một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân, cháu đều cảm thấy thân tâm mình phát sinh sự cải biến rõ rệt, cháu thực sự cảm nhận được Sư phụ luôn ở bên cạnh bảo hộ cho cháu. Hiện nay cháu cũng tham gia giao lưu học Pháp tập thể với các cô bác đồng tu, cháu cũng bắt đầu tham gia hạng mục giảng chân tướng cứu người cùng các đồng tu trong khả năng của mình.
Tháng này cháu lại đọc xong được một lượt cuốn Chuyển Pháp Luân, Sư phụ mởthiên mục cho cháu, dù mở mắt hay nhắm mắt, cháu đều có thể nhìn thấy rõ ràng những cảnh tượng trong không gian khác khi đệ tử Đại Pháp học Pháp và phát chính niệm. Cháu kể cho các đồng tu trong nhà cháu, mọi người sau khi chia sẻ xong quyết định cần phải viết ra, bởi vì bài kinh văn “Lời nhắc nhở” của Sư phụ và bài viết “Tăng cường phát chính niệm” của Học hội Đại Pháp mới đăng trên Minh Huệ gần đây cũng nhấn mạnh những vấn đề này.
Những điều nhìn thấy trong không gian khác chỉ là ở tầng thứ hữu hạn của bản thân, mong các đồng tu hãy dĩ Pháp vi Sư, bài viết này chỉ mang tính luận bàn để các đồng tu cùng nhau nỗ lực tinh tấn hơn.
1. Việc học Pháp của đệ tử Đại Pháp là vô cùng thần thánh
Chuyển Pháp Luân thực sự là một cuốn sách quý, khi cháu đọc Pháp, cháu nhìn thấy cuốn sách phát ra ngũ quang thập sắc, lấp lánh ánh vàng kim, cảm thấy giống như Sư phụ đang giảng trong sách vậy. Khi đọc Pháp, cháu thấy từ miệng mình tuôn ra những đóa hoa sen, từng đóa sen hồng dần dần to lớn lên, bồng bềnh bay trên cuốn sách, sau đó biến mất. Có lúc cháu còn thấy từng bông sen hồng bay trên các chữ, mỗi chữ đều là hình tượng Pháp thân của Sư phụ đang ngồi đả toạ, tóc Sư phụ màu xanh lam, vô cùng thần thánh, những bông hoa sen này biến thành bảo tọa liên hoa của Sư phụ, cực kỳ huyền diệu.
Nhưng cháu cũng nhìn thấy khi mình đọc sót chữ, đọc sai chữ, nhìn nhầm hàng, thì những bông hoa sen tuôn ra có màu xám và biến mất rất nhanh. Điều khiến cháu kinh ngạc hơn là khi trạng thái tu luyện của cháu rất kém, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, học Pháp không nhập tâm, thì những bông hoa sen tuôn ra lại có màu đen, trông rất xấu xí, cháu cảm thấy rất buồn.
Đệ tử Đại Pháp khi học Pháp thực sự không thể qua loa, trôi tuột đi, nhất định phải đọc chuẩn xác, nhập tâm từng chữ từng chữ, Sư phụ từng giảng trong không gian khác đều là vật chất, nếu như trường kỳ miệng tuôn ra toàn là hoa sen màu xám, màu đen, thì sẽ gây hậu quả thật tệ hại cho chính bản thân mình và cho những sinh mệnh xung quanh mình.
Một buổi tối, mẹ bảo cháu nghe băng giảng Pháp của Sư phụ, cháu vui vẻ đồng ý, cháu vừa nói xong thì thấy trong phòng xuất hiện những tia sáng màu vàng kim, cảm thấy rất thần thánh. Sau đó cháu ngồi trên giường hai mắt nhắm khẽ, đột nhiên thiên mục nhìn thấy thân thể to lớn cực đại của Sư phụ, Ngài đang ngồi giảng Pháp trên bảo tọa liên hoa to lớn, những tia sáng màu vàng kim liên tục tỏa ra phía dưới bảo tọa liên hoa, vô số Thần đều đang vây xung quanh Sư phụ từng vòng từng vòng, mỗi người đều ngồi song bàn trên một tấm thảm khá dày, họ cung kính, thành tâm nghe Sư phụ giảng Pháp. Bên cạnh Sư phụ không xa còn có một tòa cung điện màu vàng kim cực đại, sự thù thắng, tráng lệ không cách nào diễn tả được bằng ngôn ngữ người thường. Cháu lập tức kể với mẹ, mẹ cũng rất vui mừng, mẹ nói Sư phụ cho cháu nhìn được cảnh tượng trong không gian khác khi đệ tử Đại Pháp học Pháp thì chúng ta càng cần phải kính Sư kính Pháp, mẹ nhắc cháu không được khởi tâm hoan hỷ, sau đó mẹ mở băng giảng Pháp, chính lúc đó cháu nhìn thấy rất nhiều Phật, Đạo, Bồ Tát, tiên nữ, trong nháy mắt họ bay vào nhà của cháu, họ ngồi song bàn hết lớp này đến lớp khác, ngồi chật kín hết tất cả các không gian tràn đầy trong phòng, khi âm thanh giảng Pháp của Sư phụ vang lên, mỗi người họ đều nâng một cuốn Chuyển Pháp Luân trên tay và đọc sách một cách thành kính.
Sau đó, mỗi khi cháu một mình đọc Pháp, hoặc khi cùng đồng tu trong nhà nghe băng Sư phụ giảng Pháp, hoặc khi tham gia học Pháp tập thể cùng đồng tu, cháu đều có thể nhìn thấy các vị Thần Tiên đó. Chỉ cần đệ tử Đại Pháp bắt đầu học Pháp thì vô số Thần Tiên sẽ đến ngay tức khắc, căn phòng lại đầy ắp (nhưng có một số nơi các vị Thần Tiên không đến gần, cháu sẽ đề cập đến trong phần sau bài viết), sau khi mọi người học Pháp xong, họ lại lập tức bay đi. Sư phụ cho cháu được nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thần thánh khi các đệ tử Đại Pháp học Pháp, cháu cảm thấy nhất định phải kính Sư kính Pháp, nhưng có lúc khi học Pháp cháu còn nghiêng ngả hoặc nằm hoặc tư thế không nghiêm chỉnh, có lúc cháu vừa học Pháp vừa làm việc vặt, một chốc lại uống nước, một chốc lại đi vệ sinh…, thật sự không nên làm vậy, hiện nay hàng ngày cháu đều nhìn thấy mình đang học Pháp cùng các vị Thần Tiên ở trong không gian khác, thật quá đỗi thần thánh.
Hy vọng các đồng tu có thể kính Sư kính Pháp khi học Pháp, trân quý và coi trọng cơ duyên học Pháp mỗi ngày của chúng ta.
2. Cuộc chiến chính tà trong không gian khác
Phát chính niệm là một trong ba việc mà Sư phụ yêu cầu, cháu thường xuyên thấy khi các đồng tu người nhà có trạng thái tu luyện không tốt, phát chính niệm tay lập chưởng thường bị nghiêng, đả thủ ấn bị méo mó, bản thân cháu cũng thường xuyên không thể kiên trì phát chính niệm, chưa xong đã chạy đi chơi. Gần đây Sư phụ cho cháu nhìn thấy cảnh tượng trong không gian khác khi các đệ tử Đại Pháp phát chính niệm, quả thật là một cuộc đại chiến giữa chính và tà!
Vào bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu, cháu nhìn thấy đồng tu người nhà vừa bắt đầu kết ấn, thanh lý tà ác trong trường không gian của bản thân, thì những lạn quỷ, hắc thủ tà ác và các sinh mệnh tà linh cộng sản lập tức xuất hiện, chúng thực sự giống như những điều Sư phụ giảng bày binh bố trận, sắp xếp hàng ngũ, lại còn dậm chân nữa. Có lúc cháu còn nghe được âm thanh của tà ác, cháu kinh ngạc phát hiện ra trong căn phòng khi mẹ cháu phát chính niệm, tà ác đều nhảy ra khỏi cái máy tính mẹ cháu vẫn làm công việc người thường, đầu tiên hai tên tà linh chạy ra, chúng hô khẩu hiệu, các sinh mệnh tà linh nhanh chóng tập hợp, các sinh mệnh tà linh sắp thành từng đội hình chặt chẽ giơ cờ máu sao năm cánh, cờ tà đảng, hô khẩu hiệu “mốt hai mốt”, chúng xếp thành hàng, trông rất hùng hổ, giơ lên các loại vũ khí, có đao, giáo, súng có dây tua đỏ, còn có súng ngắn nữa. Sư phụ chụp lên các đệ tử Đại Pháp một cái lồng bằng vàng, tà ác không làm tổn thương được đệ tử Đại Pháp, công phát ra khi các đệ tử lập chưởng liên kết lại, hình thành một quả cầu năng lượng rất mạnh, từng lượt phát về phía tà ác, lũ tà ác gặp phải quả cầu lập tức bị giải thể.
Cháu kể cho đồng tu người nhà nghe về cảnh tượng nhìn được, mọi người đều càm thấy tâm tình rất nặng nề, mẹ nói rằng do trước đây mẹ không coi trọng việc phát chính niệm, thường xuyên bị can nhiễu, nên tà ác trong không gian khác mới hung hăng càn quấy như vậy, chúng mới bày ra thế trận này. Tiếp đó, đồng tu người nhà đọc lại bài kinh văn mới “Lời nhắc nhở” của Sư phụ và bài thông báo “Tăng cường phát chính niệm” của Học hội Đại Pháp, mọi người đều ngộ ra rằng chúng ta phải có sự cải biến triệt để về trạng thái phát chính niệm, phải nhanh chóng đột phá trạng thái lười biếng, trễ nải này, phải có trách nhiệm với chúng sinh, có chính niệm trừ ác.
Sau đó, Sư phụ còn cho cháu thấy một cảnh tượng trong không gian khác khi phát chính niệm, cháu và đồng tu ngồi phát chính niệm trong phòng khách, cháu nhìn thấy tà ác nhảy ra từ trong chiếc tivi, những tà ác này có chút khác biệt so với những sinh mệnh tà linh cộng sản giơ cờ đảng mà cháu từng nhìn thấy, chúng đều là các loại hình tượng nhân vật trong truyện tranh, phim hoạt hình, cháu còn nhìn thấy lúc nhỏ mình vẫn luôn thích xem phim hoạt hình Tiểu ma tiên Ba Lạp Lạp, chúng liền lũ lượt nhảy ra khỏi tivi, chúng không bày thế trận gì mà hoảng hốt chạy nhảy loạn xị trong phòng. Công mà đệ tử Đại Pháp phát xuất ra trong nháy mắt biến thành vô số đốm sáng vàng lấp lánh, giống như những con đom đóm vậy, truy đuổi những sinh mệnh biến dị này đến cùng. Những sinh mệnh biến dị này bị dính vào những đốm sáng liền lập tức bị giải thể. Chỉ có một số sinh mệnh chạy được đến cửa nhà và sân thượng nhà cháu thì biến mất, có một số sinh mệnh chạy được vào phòng trong, cháu đoán là có thể chúng chạy trốn vào trong chiếc máy tính mà mẹ cháu làm công việc người thường.
Cháu vẫn hay chấp trước vào phim hoạt hình của người thường, mặc dù đồng tu người nhà không cho cháu xem, nhưng cháu vẫn không buông được tâm đó, có lúc cháu sang nhà người khác chơi là không ngừng xem. Lần này Sư phụ thực sự cho cháu nhìn thấy, những nhân vật nhỏ bé trong phim hoạt hình mà cháu thích đều là những sinh mệnh biến dị không phù hợp với với Pháp của vũ trụ, chúng đều là đối tượng bị đệ tử Đại Pháp phát chính niệm thanh trừ. Đồng tu người nhà chia sẻ với cháu, sẽ vứt bỏ hết những sách người thường và đồ chơi của cháu. Đệ tử Đại Pháp vì tâm chấp trước chưa bỏ, nên đã tạo môi trường để sinh mệnh tà ác ẩn nấp, trường không gian trong nhà thường xuyên không sạch sẽ, nên đệ tử Đại Pháp làm ba việc cũng rất dễ bị can nhiễu.
3. Những thứ mà Thần Tiên tránh rất xa
Viết đến đây, cháu đột nhiên nhớ ra, khi các vị Thần Tiên ở không gian khác đến nhà cháu học Pháp với cháu, họ thường ngồi chật kín cả căn phòng, cả trên điều hòa, bàn, ghế, nhưng có hai nơi mà họ thường tránh xa, không một ai lại gần. Một là bàn máy vi tính, bên trên có chiếc máy tính mà mẹ cháu làm việc người thường, hai là chiếc tivi ở phòng khách, họ đều tránh rất xa.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng phát chính niệm, cháu đã hiểu ra máy tính, tivi, điện thoại smart phone của người thường đều có nguồn gốc từ sinh mệnh tà ác, chỉ cần mở ra thì tà ác từ trong đó sẽ không ngừng xuất hiện, can nhiễu đệ tử Đại Pháp. Những thứ này thực sự quá bẩn thỉu, mà lại rất dễ dàng can nhiễu đệ tử Đại Pháp, ngay cả các vị Thần Tiên ở không gian khác cũng tránh rất xa. Rất nhiều đồng tu cho rằng trong nhà có người thường, họ xem tivi, chơi điện tử trên máy tính hay trên điện thoại đều rất bình thường, nên không coi trọng việc phát chính niệm thanh lý môi trường; còn có một số đồng tu giống như cháu, bản thân có chấp trước vào những thứ này. Bất luận trong tình huống nào, những thứ này đều thực sự gây can nhiễu quá lớn tới việc tu luyện của các đệ tử Đại Pháp, nó cũng ảnh hưởng trực tiếp tới việc cứu độ chúng sinh của đệ tử Đại Pháp.
Mong rằng các đồng tu có thể lấy đó làm bài học, tăng cường phát chính niệm, nếu không tà ác đến lúc nào mới có thể bị thanh trừ sạch đây? Khi can nhiễu này cứ liên tục lặp đi lặp lại thì chúng ta sao có thể trợ Sư chính Pháp tốt hơn đây?

Đăng ngày 21-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chép lại Pháp mang đến những trải nghiệm sâu sắc


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 29-11-2015] Trong vòng bốn tháng qua tôi đã chép lại một triệu chữ từ các kinh sách Đại Pháp, và để thực hiện việc này tôi đã dùng hết hơn 100 cây bút chì.
Tôi sống tại một thị trấn ở vùng nông thôn. Ban ngày, tôi giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp, và chăm lo việc kinh doanh nhỏ của mình. Đến tối, tôi chăm sóc bố mẹ già và con nhỏ. Thời gian để tôi chép Pháp là vào lúc nửa đêm, vì thế trung bình mỗi ngày tôi chỉ ngủ khoảng bốn tiếng đồng hồ.
Tôi đã trải nghiệm rất nhiều hiện tượng siêu thường trong quá trình chép Pháp. Thỉnh thoảng các chữ trong cuốn sách chuyển màu vàng kim và trong suốt. Tôi biết rằng Sư phụ đang khích lệ mình tiếp tục.
Thỉnh thoảng khi quá mệt tôi lại nhắm mắt lại nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân – Thiện – Nhẫn hảo”, những khi ấy, qua thiên mục, tôi đã nhìn thấy các tiên nữ và những đám mây trắng bay xung quanh mình, và sách Đại Pháp lấp lánh ánh vàng kim.
Tôi biết rằng đằng sau mỗi chữ trong các sách Đại Pháp là một vị Phật hoặc một vị Thần, và mỗi người trong số họ đều có công năng lớn mạnh. Vì thế nếu họ hiện thân [tại những không gian khác], thì chắc chắn sẽ vô cùng chói lọi.
Đôi khi tôi nhìn thấy những điểm sáng nhỏ như tên bắn trên trang giấy, tôi lập tức phát chính niệm để tiêu trừ can nhiễu của hắc thủ lạn quỷ và các linh trùng thấp kém. Chúng nhanh chóng biến mất.
Vào mùa hè có rất nhiều muỗi và chúng thường cắn chân tôi. Tôi không biết mình đã bị [muỗi] cắn bao nhiêu lần, và cũng không để tâm đến đau hay ngứa nữa. Tôi tập trung vào việc chép Pháp và không quan tâm đến muỗi nữa.
Chép Pháp giúp đề cao tâm tính nhanh chóng
Nhà tôi nằm trên đường chính và thỉnh thoảng mọi người dừng lại và đậu xe chắn ngay trước cổng nhà. Tôi từng cảm thấy bực dọc và nghĩ rằng những người lái xe này không biết nghĩ cho người khác. Nhưng sau đó tôi nghĩ rằng họ có thể đến đây là để biết chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và được cứu. Vì vậy tôi đã nhẫn chịu, bao dung thay vì cảm thấy bực tức.
Khi tôi thay đổi thái độ của mình và đề cao tâm tính, thì họ không còn chặn lối ra vào của chúng tôi nữa.
Hồi còn trẻ tôi bị bệnh thiếu máu, vì thế bạn bè và người thân của tôi thường mang đến cho tôi mấy quả chà là mỗi khi họ đến thăm tôi. Chúng tôi tin rằng ăn chà là bổ máu.
Bệnh thiếu máu của tôi đã biến mất sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhưng tôi vẫn bị chấp trước vào quả chà là. Tôi vẫn thấy chúng trong những giấc mơ của mình.
Một hôm đang chép Pháp, tôi có suy nghĩ: “Mình sẽ lại đi mua chà là sau khi chép xong cuốn sách này.” Khi chép xong và rời khỏi nhà, tôi nhìn thấy một túi chà là ngay trước cửa nhà mình, với một mảnh giấy trên đó có ghi tặng miễn phí.
Tôi nhận thấy rằng nó là chấp trước mà mình phải bỏ. Đại Pháp viên dung tất cả. Tôi không cần chà là để giúp bổ máu nữa!
Ngày mà tôi buông bỏ chấp trước của mình, tôi cảm nhận được dòng năng lượng bao trùm toàn thân khi đang luyện công. Sau khi luyện công xong tôi nhìn vào gương và thấy rằng mặt mình đã hồng hào lên.
Trong khi chép “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015”, tôi nhận ra rằng chúng ta cần phải loại bỏ đi rất nhiều chấp trước về khoa học. Ví dụ như, khi chúng ta tin rằng một số thực phẩm là tốt cho sức khỏe và một số thì không, điều này cho thấy rằng chúng ta quá tin vào khoa học.
Một niềm tin mù quáng vào khoa học tương tự, đó là khi mọi người đến bệnh viện, ăn một số thực phẩm nhất định để chữa bệnh, hoặc theo đuổi cuộc sống an nhàn bằng cách dựa vào các công nghệ hiện đại.
Sau bốn tháng chép lại Pháp, tôi nhận thấy một thay đổi khác nữa trong diện mạo của mình. Những nếp nhăn trên khuôn mặt tôi đã biến mất và tóc của tôi đã đen và bóng mượt trở lại. Hình ảnh của tôi khi nhìn vào gương trông mịn màng, trẻ trung và thanh thản.
Chép Pháp đã giúp tôi đề cao tầng thứ tâm tính và tăng cường tín tâm của mình vào Đại Pháp.

Đăng ngày 21-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chứng kiến sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp trong công tác nghiên cứu khoa học


Bài viết của Dĩ Chân, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 19-2-2016] Tôi là giảng viên tại một trường đại học ở Trung Quốc và đã nhận được rất nhiều lợi ích nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong hơn chục năm qua. Nhiều người Trung Quốc đã hiểu sai về môn tu luyện do bị ảnh hưởng bởi những lời dối trá và tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình khi được chứng kiến sự siêu thường của Đại Pháp trong công việc của mình.
Hiệu quả và cảm hứng [trong công việc] đến nhờ tu luyện với tâm thuần tịnh
Khi trả lời câu hỏi của một học viên là tiến sĩ, Sư phụ giảng:
“Học Pháp cho tốt, trong tu luyện tuyệt sẽ không ảnh hưởng chư vị gì cả, trái lại làm công tác hay học tập sẽ chỉ mất một nửa công sức mà được gấp đôi.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây ở Mỹ quốc vào tiết Nguyên Tiêu năm 2003)
Học Pháp và luyện các bài công pháp là công việc phải làm hàng ngày của tôi. Tôi cố gắng hết sức làm những việc đó với tâm thuần tịnh. Lúc đầu thật khó, nhưng khi tôi kiên định, cuối cùng tôi đã có thể làm được.
Tôi tập trung vào nghiên cứu cả ngày và nhận thấy hiệu quả công việc của mình cao và có nhiều cảm hứng. Đôi lúc, tôi có thể làm xong công việc của mình trong vòng vài giờ đồng hồ, trong khi những người khác có thể mất vài ngày hoặc thậm chí một tháng. Chủ đề nghiên cứu của tôi là về lĩnh vực năng lượng tái tạo. Việc này yêu cầu phải có kiến thức sâu rộng trong cơ học và mô phỏng máy tính. Cảm hứng đến với tôi trong mọi lĩnh vực tôi làm việc và tôi nhận được gấp đôi kết quả với chỉ một nửa nỗ lực.
Nửa cuối năm 2009, tôi chịu áp lực công việc rất lớn, vì tôi tham gia một dự án quốc gia và cũng phải đảm nhận các công việc khác của mình.
Một ngày, sau khi luyện các bài công pháp của Đại Pháp bằng tâm thuần tịnh, tôi bắt đầu đọc một bài viết của một học giả nước ngoài. Tôi đột nhiên có cảm hứng về việc giải quyết vấn đề mà mình đã gặp như thế nào. “Những cấu trúc ma trận phức tạp” đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi vội tìm thông tin về nó và viết một chương trình máy tính để đáp ứng. Vấn đề đã được giải quyết trong ba ngày.
Chương trình liên quan đến một thuật toán phức tạp. Thật kỳ diệu khi lúc đó tôi có thể nghĩ ra được. Tôi vẫn không thể hiểu được hoàn toàn lý thuyết đằng sau nó, nhưng chương trình mô phỏng của tôi làm việc tốt và có thể được áp dụng chung cho các vấn đề khác. Đến nay, tôi vẫn đang dùng nó.
Điều thú vị nhất là tôi không thể hiểu được một phần của chương trình khi tôi xem lại nó sau đó một năm. Tất cả những gì tôi tìm được là ghi chú này bên cạnh dòng code: “Sao mình làm được điều này? Có lẽ Thần đang chỉ dẫn cho mình?!”
Điều tương tự đã xảy ra nhiều lần.
Chiểu theo “Chân” mang đến sự đột phá
Chân-Thiện-Nhẫn là các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp. Nguyên lý đầu tiên là “Chân”. Tôi đã đạt được thành tựu to lớn nhờ chiểu theo các nguyên lý và trung thực trong công việc của mình.
Viết một bài nghiên cứu chất lượng là rất quan trọng trong nghiên cứu học thuật. Ngày nay, đạo văn và gian lận dữ liệu nghiên cứu diễn ra tràn lan ở Trung Quốc. Một số người làm mọi thứ để có thể “đạt được thành tựu” trong lĩnh vực của họ.
Tôi giữ vững những nguyên tắc của mình như một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Nếu tôi thấy thí nghiệm, dữ liệu hay mô phỏng của mình có gì sai, tôi sẽ lập tức dừng lại và sửa nó, dù hạn nộp có sát như thế nào. Tôi hướng nội xem mình có tâm truy cầu danh hay lợi ích trước mắt không.
Tôi đã nói chuyện với các nghiên cứu sinh học kỳ cuối ở trường đại học của tôi về cách để viết được những bài nghiên cứu chất lượng. Tôi luôn lo rằng một nghiên cứu không chính xác, một khi được xuất bản, sẽ dẫn hướng sai những nghiên cứu khác. Một số sinh viên là tiến sĩ có thể mất một năm nghiên cứu vì sai lầm của người nghiên cứu trước đó. Điều đó thật kinh khủng.
Cuối buổi nói chuyện, tôi kể với họ về hai bài nghiên cứu của mình để minh họa cho lý “thiên đạo thù cần” (ông trời đền bù cho người cần cù) như thế nào.
Tôi đã phát hiện ra một vấn đề trong khi viết bài nghiên cứu đầu tiên của mình. Tôi có thể bỏ qua nó, nhưng vì chiểu theo nguyên lý “Chân”, nên tôi đã tiếp tục làm việc cho đến khi giải quyết xong vấn đề. Sau đó, việc giải quyết được vấn đề đã giúp tôi có thêm cảm hứng, điều đó đã dẫn đến bài nghiên cứu thứ hai của tôi.
Tôi bảo với sinh viên rằng các sinh mệnh trên thiên thượng đều đang nhìn, và thiên pháp chế ước tất cả chúng ta. Nếu một người sử dụng dữ liệu hoặc công nghệ gian lận, có lẽ người đó sẽ không thể tiến xa hơn trong lĩnh vực nghiên cứu của mình. Tôi tóm tắt điều này bằng ngôn ngữ đơn giản cho các sinh viên rằng: Thần đang quan sát nhất niệm nhất hành của từng người.
Các sinh viên và người trợ giảng lặng lẽ lắng nghe. Tôi có thể cảm nhận được sự chấn động trong tâm họ.
Sư phụ giảng:
“Từ đầu tôi đã giảng, tôi nói rằng con người ấy, tại thế giới này dù ai làm ra điều gì, thì đều phải tự mình gánh vác [trách nhiệm]; bất kể là làm gì, đều phải hoàn trả trong nghiệp báo.” (Giảng Pháp ở Pháp hội quốc tế Miền Tây Mỹ quốc năm 2013)
Việc làm việc chăm chỉ và trung thực đã mang lại thành quả. Nghiên cứu thứ hai của tôi được công bố trong vòng ba tháng [kể từ lúc] nộp. Những người khác nghĩ rằng điều đó thật khó tin, nhưng sự kỳ diệu đó là đến từ Đại Pháp thâm sâu và siêu thường.
Dạy bảo sinh viên bằng sự từ bi
Hầu hết sinh viên đại học ở Trung Quốc không biết đến văn hóa Trung Quốc truyền thống hay bất cứ điều gì về tổ tiên Viêm Hoàng (Viêm Đế và Hoàng Đế) của mình. Họ bị văn hóa Đảng ảnh hưởng nặng nề, mặc dù họ không tin vào chủ nghĩa Mác và thậm chí còn mắng chửi Đảng Cộng sản. Lời lẽ và hành vi của họ phản ánh tư tưởng vô thần.
Bất cứ khi nào nhắc đến một chủ đề về tâm linh, họ coi nó là không có thật, hư ảo và là mê tín dị đoan. Tâm trí của họ lấp đầy tư tưởng của Đảng Cộng sản, thứ có thể dẫn họ đi đến những quyết định nguy hiểm trong tương lai, như tham nhũng hay tàn phá thiên nhiên.
Tôi thường nói với các sinh viên của mình về văn hóa truyền thống, những câu chuyện có thật trong khoa học và triết học, tín ngưỡng của các nhà khoa học, và thế giới bên ngoài Trung Quốc. Tôi nói với các sinh viên của mình rằng khoa học không phải là chủ nghĩa vô thần.
Mặc dù đó là việc làm tốt xuất phát từ sự từ bi của người tu luyện, nhưng thật không dễ để làm điều này ở một trường đại học của Trung Quốc, vốn bức hại tràn lan các học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Trong sáu tháng cuối năm 2009, bí thư Đảng ở trường đại học của chúng tôi tiếp tục gây áp lực và bức hại tôi vì đức tin của tôi.
Ngoài công tác nghiên cứu, tôi được yêu cầu dạy 10 lớp đại học. Đó là thời điểm rất khó khăn đối với tôi, nhưng tôi tin rằng tà không thể thắng chính, cuối cùng tôi đã có thể vượt qua thời điểm khó khăn đó.
Hơn 10 năm tôi luyện trong lĩnh vực khoa học đã giúp tôi có địa vị của một học giả chân chính. Tôi dẫn dắt nhiều dự án nghiên cứu được tài trợ và xuất bản một vài bài báo nghiên cứu chất lượng trong các tạp chí hàng đầu ở Trung Quốc và nước ngoài. Tôi cũng được đề cử Giải thưởng Eni Quốc tế, một giải thưởng danh tiếng trong lĩnh vực năng lượng tái tạo.
Trong một xã hội mà các học viên Đại Pháp bị tra tấn tàn bạo; người dân bị ĐCSTQ lừa dối và phân biệt đối xử với các học viên Đại Pháp; khi chịu áp lực và can nhiễu trong công việc, ở nhà và trong xã hội, tôi luôn ghi nhớ lời của Sư phụ:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành.” (Chuyển Pháp Luân)

Đăng ngày 21-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chân nhãn thấy đại thiên thế giới – Thần thông dần thức giấc


Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại Liên
[MINH HUỆ 9-10-2009] Tôi đã từng viết vài bài chia sẻ về thần thông. Có một vài việc nghe thì có vẻ như là phép ảo thuật, nhưng kỳ thực chính là Phật Pháp thần thông đang triển hiện. Trong cuộc sống, tôi thường nghĩ tới việc sử dụng thần thông, vì hy vọng Thần niệm càng thêm mạnh mẽ, vận dụng Thần thông càng như ý mình. Hôm nay tôi lại viết bài chia sẻ về phương diện này, là vì thường đọc thấy những đồng tu bị bắt giam phi pháp bị bức hại rất nghiêm trọng trên mạng, mỗi lần đọc được tôi luôn rất đau lòng, đồng thời thầm kêu gọi đồng tu: Vì sao không sử dụng thần thông? Thứ gì bạn cũng đều đã có sẵn, pháp khí, bảo vật đầy mình, vì sao không mang ra dùng?!
Còn nhớ vào năm 2000, tôi bị bắt giam phi pháp tới Mã Tam Gia, tôi từng nằm mơ, mơ thấy trước mặt có một bông hoa diễm lệ, tôi dùng ngón trỏ tay phải chạm vào nó một cái, muốn nó thay đổi màu sắc, liền thấy nó lập tức biến đổi. Tôi lại chạm thêm vài lần nữa, muốn biến thành màu gì nó liền biến thành màu đó, tôi cười vui vẻ tỉnh giấc. Bây giờ nhìn lại, là thần thông trong giấc mơ dần dần xảy ra trong hiện thực.
Sư phụ giảng:
“Mọi người đều biết, con người vô cùng yếu kém, yếu kém đến mức độ nào? Nếu con người muốn hoàn thành một sự việc, làm một việc, thì phải tự mình động tay động chân, phải qua lao động thể lực để làm cho nó xong. Nhưng Phật thì không cần, Phật chỉ cần [dùng] tư tưởng, nghĩ là được rồi. Bởi vì Phật có rất nhiều thần thông, có rất nhiều công năng, bản thân Ông còn có công mạnh mẽ. Mỗi vi lạp của công ấy đều là hình tượng của bản thân Ông, vi lạp ấy lại là do lạp tử vi quan hơn tổ thành, đều là hình tượng của Ông. Chư vị nghĩ xem, khi Ông vừa nghĩ thì công kia liền xuất ra rồi. Ở mức cực vi quan đều đang cải biến kết cấu của lạp tử ở các tầng thứ khác nhau, [còn] thời gian lại là dùng thời gian của không gian nhanh nhất, trong nháy mắt là làm xong rồi. Phật làm các việc hết sức nhanh, không chịu hạn chế của thời gian và không gian này của chúng ta. Trong nháy mắt Ông [có thể] cải biến vật thể thành thứ khác từ nền tảng nhất. Đây chính là nguyên lý mà Phật Pháp thần thông khởi tác dụng.”(Giảng Pháp tại San Francisco [1997])
Những lời giảng này đã khai mở tâm linh của tôi. Mặc dù thiên mục của tôi đóng nhưng mỗi lần khi tôi vận dụng thần thông, tôi cũng hoàn toàn không phải là tùy tiện nghĩ một chút mà thôi, mà là để tư tưởng của bản thân mình “tiến nhập” vào trong vi quan, “nhìn” một chút, sau đó “nghĩ” một chút. Cho nên khi bề mặt cải biến, tôi sẽ không cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Chúng ta biết rằng nhân loại thuở sơ khai trên trái đất đa phần đều có thần thông rất lớn, như cuộc đại chiến giữa Hoàng Đế với Xi Vưu đều vận dụng rất nhiều thần thông. Tôi nghĩ con người thời đó nếu gặp phải chuyện phiền phức gì đó thông thường niệm đầu tiên máy động là giải quyết bằng thần thông. Sau này cùng với việc con người càng ngày càng trở nên tự tư, thần thông cũng càng ngày càng không linh nghiệm nữa; sau này khi con người càng trở nên xấu hơn thì tất cả thần thông đều mất đi. Con người cũng chỉ biết dùng đôi bàn tay của mình để làm việc. Còn cho tới ngày nay, người thường đã hoàn toàn quên mất bản tính và bản sự tiên thiên của mình, nghe tới thần thông của Phật gia, con người sẽ nói rằng tâm thần của người đó có vấn đề; dẫu cho có nhìn thấy thần thông triển hiện thì con người cũng sẽ nói rằng đây là ma thuật, đây là sự bi ai của con người. Nhưng tôi nghĩ là đệ tử Đại Pháp nếu tới nay vẫn không tin rằng bản thân mình hoặc đồng tu có thần thông triển hiện, thì điều này chẳng phải là một loại nhân tâm rất nặng hay sao? Về vấn đề này, nếu không tự tin về bản thân mình, kỳ thực cũng là một biểu hiện không tín Sư tín Pháp. Bởi vì trong nhiều lần giảng Pháp Sư phụ đã bảo cho đệ tử Đại Pháp biết rằng kỳ thực mọi thứ đều đã có sẵn cả rồi, còn chúng ta tự xưng là đệ tử Đại Pháp lại không tin rằng mình đã sẵn có phép thần thông?
Là điều gì đã cản trở chúng ta triển hiện thần thông đây? Kỳ thực chính là quan niệm hậu thiên của con người. Sư phụ giảng: “Chư vị không cải biến cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt cả trăm nghìn năm ở người thường ấy,”(Lời cảnh tỉnh, Tinh tấn yếu chỉ)
Tôi nghĩ những quan niệm này không chỉ tồn tại trong một tầng thân thể trên bề mặt nhục thân của con người, mà là trong thân thể rất nhiều tầng lạp tử bề mặt đều có. Tôi nghĩ điều này cần có một lòng tin kiên định bất phá và tâm kiên định thường hằng để đột phá “cái Lý của con người vốn được hình thành vào tận xương cốt”, chứ không phải từ đó mà vứt bỏ, cảm thấy bản thân mình “không được” nữa. Trong khi tôi thử vận dụng thần thông tôi cũng không nhớ hết được mình đã thất bại bao nhiêu lần, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, sẽ không cho rằng mình “không được” nữa rồi. Bởi vì tôi nghĩ đây chính là bản lĩnh tiên thiên mà tôi vốn có, tôi đã tu luyện một bộ Đại Pháp vĩ đại như thế này, thì nên tìm lại những bản lĩnh này.
Bình thường nếu tôi không nhanh chóng buông bỏ những quan niệm hậu thiên về phương diện này (thói quen, tập tính của con người), không thử vận dụng thần thông của mình, vậy một khi bị tà ác bức hại, có thể sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Thậm chí trong khi bức hại sẽ không nhớ tới làm thế nào vận dụng thần thông Phật Pháp để phản bức hại. Nếu khi bị đánh mà chỉ một mực dùng nhục thân để chống chọi, thì dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ bị thương. Còn nếu chúng ta bình thường đã vận dụng thần thông khá nhuần nhuyễn, vậy tự nhiên cũng sẽ sử dụng thần thông để bảo vệ mình. Đây cũng là điều mà Sư phụ hy vọng các đệ tử có thể làm được trong khi bị bức hại.
Còn nhớ khi bị bắt giam phi pháp tại Mã Tam Gia, tôi đã từng bị tà ác cưỡng chế tiêm thuốc phòng dịch, lúc đó tôi đã động một niệm xin Sư phụ di chuyển nước thuốc vào không gian khác, tôi không cần thứ này. Sau niệm đó, mũi tiêm vào cánh tay tôi không có cảm giác gì, sau đó cũng không có phản ứng gì, giống như chưa từng bị tiêm vậy. Còn mấy chục người xung quanh tôi lúc đó tại chỗ vị trí bị tiêm thịt đều bị thối rữa, phải rất lâu sau da mới mọc trở lại. Mà cho tới nay vẫn còn có thể thấy cảnh tà ác tiêm thuốc độc, dùng điện châm để bức hại đệ tử Đại Pháp, những thứ thấp hèn này vốn dĩ lẽ ra không dễ mà động tới đệ tử Đại Pháp được. Hơn nữa hiện nay chỉ cần bản thân chúng ta hễ dấy động chính niệm chuyển mũi tiêm thuốc độc đó lên thân kẻ bức hại sẽ thấy hiệu quả tức thì. Nhưng vì sao vẫn có đồng tu bị bức hại tiêm thuốc độc đến mức thần trí không còn tỉnh táo, đã bị trúng độc như thế? Tôi nghĩ điều này có lẽ giống như binh sỹ nếu lúc bình thường không luyện tập thì khi ra tới chiến trường ngay cả vũ khí trong tay cũng đều không thành thục, mà lúc này kẻ địch lại đánh tới, vậy thì kết quả sẽ ra sao? Cho nên tôi nghĩ việc luyện tập những lúc bình thường là vô cùng quan trọng. Việc vận dụng thần thông cũng như thế, rốt cuộc chúng ta có thể đã 2.000 năm không còn dùng tới nữa, mà hiện nay chúng ta vẫn chưa thoát khỏi thân người, vẫn còn bị an bài của cựu thế lực phong bế ngăn trở. Nhưng chúng ta nên đột phá những thứ này, đi theo con đường Sư phụ an bài! Lưu lại uy đức và bằng chứng cho vũ trụ tương lai về phương diện này!
Đương nhiên trong quá trình vận dụng thần thông cũng sẽ khám phá ra những thiếu sót về tâm tính của bản thân. Nếu một vài tâm chấp trước không tống khứ đi thì thần thông sẽ không thể triển hiện ra được, ví như tâm hiển thị, tâm hoan hỷ. Hơn nữa cũng có những chỗ mà chúng ta còn chưa minh bạch, như một vài thần tích của bản thân, đa số không phải ngay lập tức là làm được ngay, mà là triển hiện sau một thời gian. Tại đây ngoài những nhân tố của bản thân ra, thì còn có nhân tố khác hay không, bản thân tôi tới nay vẫn chưa lý giải hết.
“Chân nhãn thấy đại thiên [thế giới], thần thông dần thức giấc”. Câu này là một trong những trải nghiệm thiết thân của bản thân tôi về việc vận dụng thần thông. Nếu chúng ta dùng chân nhãn mà Đại Pháp khai mở để nhìn đại thiên thế giới này thì sẽ diệt được rất nhiều chấp trước nhân tâm, mà khi chấp trước vào những nhân tâm này càng ngày càng ít, thậm chí tiêu biến trong chớp mắt, thì Phật Pháp thần thông sẽ triển hiện ra hệt như mới tỉnh giấc vậy. Đôi khi mọi thứ trước mắt tôi, dưới sự soi xét của “chân nhãn” tâm linh lại trở nên “nhỏ bé” như vậy. Mọi thứ trong không gian này đều là vô số các lạp tử, đang trôi dạt lơi lỏng quanh mình, trở nên “không gắn kết, không bền vững” như vậy. Lúc này tâm tôi vẫn còn chấp trước vào thứ gì tại nơi đây? Còn khi tôi vận dụng thần thông, cũng chính là đưa “tư tưởng” (Thần niệm) của mình tiến nhập vào một trạng thái “thấu suốt” như vậy, sau đó động chân niệm, thông thường tôi đều làm được. Đương nhiên sau đó cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ như vậy, cảm giác kỳ lạ kỳ thực cũng chính là nhân tâm. Đôi khi, tôi lại cảm thấy không làm được mới kỳ lạ, lúc này tôi cần tìm nguyên nhân trong tâm tính của mình, vì sao lần này lại không làm được. Cho nên khi nghe thấy có đồng tu tỏ vẻ nghi ngờ về những thần tích, tôi nghĩ lời nói đó đã phản ánh ra rằng đó chính là một nhân tâm rất ngoan cố, nhân tâm này chính là một cái khóa rắn chắc, đã khóa Phật Pháp thần thông của mình vào trong, tấm biển trên ổ khóa này ghi rằng: “Không thể được”. Nếu một người tu luyện không mở được ổ khóa này thì Phật Pháp thần thông vĩ đại mà bản thân mình có được từ tiên thiên sẽ vĩnh viễn không thể triển hiện ra được.
Sư phụ giảng: “công năng bổn tiểu thuật, Đại Pháp thị căn bản” (Dịch nghĩa: công năng là thuật nhỏ Đại Pháp là căn bản) (Cầu chính Pháp môn, Hồng Ngâm), cho nên từ khi tu luyện tới nay, nếu chúng ta vẫn luôn đặt tâm tu luyện lên vị trí hàng đầu thì sẽ không truy cầu bất kỳ công năng nào, nếu không gốc ngọn sẽ bị đảo lộn, sẽ đi lệch. Tôi đắc Pháp vào tháng 6 năm 1996, đã tu luyện được 13 năm, cũng vừa mới bước qua cái tuổi đời không còn bị mê hoặc. Trước kia trong quá trình tu luyện tôi chưa hề truy cầu bất kỳ công năng nào, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới. Sau khi xảy ra bức hại, Sư phụ bắt đầu bảo chúng ta phát chính niệm vận dụng thần thông trừ ác, lúc này đối chiếu với Pháp, tôi cảm thấy bản thân mình còn kém xa so với yêu cầu của Pháp về phương diện này. Hai năm gần đây tôi mới bắt đầu chú trọng tu luyện về phương diện này, đồng thời tôi cũng lên mạng chia sẻ với các đồng tu về phương diện này.
Đại Pháp hồng truyền trên thế giới chỉ có mười mấy năm ngắn ngủi, đồng hành với những biến đổi canh tân kinh thiên động địa trong vũ trụ là những biến đổi thay da đổi thịt của bản thân từng đệ tử Đại Pháp: Từ con người bước về phía Thần. Mọi thứ kinh thiên động đia chứng kiến sự vĩ đại và huy hoàng không thể ngờ được của Đại Pháp. Sư phụ giảng:
“Sư đồ bất giảng tình
Phật ân hóa thiên địa”
(Sư đồ ân, Hồng Ngâm 2)
Tạm diễn nghĩa:
“Giữa Sư phụ và đệ tử không giảng tình [nghĩa]
[Mà là] ơn của Phật biến hóa cả trời đất.”
(Ơn Thầy trò)
Dùng hết thảy ngôn từ trên thế gian cũng không thể biểu đạt được lòng cảm ơn sâu sắc trong nơi sâu thẳm trái tim chúng ta đối với sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Tà ác đã tới bước đường cùng, con đường cuối cùng mà đệ tử Đại Pháp đang đi về phía Thần chính là phá vỡ những ngăn trở của cựu thế lực, hãy Thần lên! Mong rằng chúng ta càng thêm tinh tấn, cứu thêm được nhiều chúng sinh hơn nữa trên đoạn đường cuối cùng này của Thần, viên mãn theo Sư phụ trở về.

Đăng ngày 10-9-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thể ngộ về “Luyện công phải trọng đức”


Bài viết của đệ tử Đại Pháp miền Tây Mỹ quốc
[MINH HUỆ 6-8-2016] Bài viết này muốn chia sẻ dựa trên Pháp lý và phân rõ tầm quan trọng giữa tu luyện Đại Pháp và tu luyện theo hình thức lánh đời của các pháp môn cũ trong quá khứ.
Gần đây khi chia sẻ với một vài đồng tu, chúng tôi đều nhắc tới trạng thái tu luyện của các Pháp môn cũ đã can nhiễu không ít tới việc tu luyện và chứng thực Pháp của đệ tử Đại Pháp hiện nay. Hiện nay trong tu luyện của đệ tử Đại Pháp đã xuất hiện rất nhiều những vấn đề nan giải cho việc cứu độ chúng sinh vì việc lánh đời và những việc đã làm khiến chúng sinh trong xã hội thậm chí là người nhà không thể lý giải, các hạng mục cũng thường có những xung đột với xã hội người thường nên không thể đứng vững. Cá nhân tôi nghe nói có vài trường hợp các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi vì trạng thái cực đoan của cha mẹ (cũng là đồng tu) mà không muốn tu luyện nữa.
Sư phụ có một bài thơ trong đó nhắc tới:
“Cựu quan niệm đô thị trở ngại.” (Đối Thần đích thừa nặc yếu đoái hiện, Hồng Ngâm 3)
Tạm dịch:
“Quan niệm cũ đều đang ngăn trở (Cần làm tròn lời hứa đối với Thần, Hồng Ngâm 3)
Cá nhân tôi lý giải trong “quan niệm cũ” này ngoài quan niệm hậu thiên được hình thành trong xã hội người thường ra, còn có quan niệm cũ về nhận thức của chúng ta đối với bản thân việc tu luyện.
Trong kỳ văn minh này của chúng ta, đặc biệt là trong giới người Hoa, mọi người hễ nghĩ tới tu luyện, thông thường điều nghĩ tới đầu tiên là vào núi vào chùa và những trạng thái lánh đời. Đối với đệ tử Đại Pháp chúng ta mà nói, đây cũng là vấn đề phải phân biệt rõ, nếu không rất có thể về căn bản là chúng ta không làm theo yêu cầu của Đại Pháp. Hình thức tu luyện Đại Pháp từ trước tới nay vẫn không có tham chiếu, phương thức mà cựu thế lực hiểu được cũng là hình thức trong quá khứ của các pháp môn cũ, phương thức mới chúng viện cớ “không biết” mà phá hoại khá nhiều an bài của Sư phụ đồng thời vọng tưởng có thể chi phối việc tu luyện của đệ tử Đại Pháp. Nếu nhận thức của chúng ta về bản thân việc tu luyện vẫn chưa được sáng tỏ, thì không thể phá trừ an bài của cựu thế lực, cũng không thể phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Nhiều năm trước, khi tôi ý thức được mình không nên chịu ảnh hưởng của những pháp môn cũ, tối hôm đó tôi nằm mơ thấy có một vị hòa thượng già tìm đến tôi, nói với tôi rằng hãy đi theo ta, làm thế này thế kia, như vậy con có thể viên mãn. Trong mơ tôi nghĩ, được, đi thì đi thôi. Nhưng khi vừa bước đi bước đầu tiên, tôi đột nhiên ý thức được rằng, ồ, đây chẳng phải là vấn đề bất nhị pháp môn hay sao? Tôi liền nói với lão hòa thượng rằng: Xin lỗi ông, tôi không đi với ông, bởi vì tôi phải đi theo Sư phụ của tôi. Lúc này cảnh tượng đã thay đổi, tôi đi theo sau Sư phụ. Nhưng trong cảnh tượng này, số đồng tu thực sự đi theo Sư phụ không hề nhiều, tôi vẫn còn nhớ có một vài em bé trong Thần Vận trong số đó. Còn cảnh tượng tiếp theo lại trở về với ngôi chùa trong núi của lão hòa thượng, cổng ngôi chùa này có một đội ngũ xếp hàng dài, trong mơ tôi nhìn thấy có khá nhiều học viên.
Với trạng thái này nếu vẫn còn chấp trước vào thời gian kết thúc Chính Pháp, sẽ xuất hiện vấn đề ở bước tiếp theo: Có đồng tu lo lắng sẽ không kịp, trong tâm vô cùng sốt sắng và hoảng sợ. Nhưng “sợ” bản thân nó cũng là chấp trước. “Hoảng sợ” không thể khiến một người có thể làm người tốt, tu luyện và đề cao cảnh giới, mà làm người tốt, tu luyện nên là việc vô điều kiện phát xuất tự nội tâm. Ví như nói rằng: Học sinh sợ không kịp, không còn tâm trí mà học tập, sẽ khiến người khác hiểu sai về Đại Pháp; hạng mục truyền thông vốn là nên đứng vững trong người thường, nhưng do bản thân một lượng lớn học viên đã thoát ly khỏi xã hội người thường, mà những học viên này lại là những thành viên quan trọng tổ hợp nên các hãng truyền thông, vậy thì để hãng truyền thông có thể đứng vững trong xã hội người thường lại càng gian nan hơn. Lánh đời suốt thời gian dài dễ làm việc như theo kiểu võ đoán, chỉ xuất phát từ góc độ của bản thân, bởi vì không tiếp xúc hoặc ít tiếp xúc với con người nên sẽ dễ sống trong thế giới của mình, hơn nữa cũng sẽ lý giải rất ít về trạng thái tư duy của chúng sinh nơi thế gian, lại sợ ảnh hưởng tới tu luyện mà không dám tìm hiểu, từ đó những việc làm ra không thể khiến con người thế gian lý giải được, có thể còn phản tác dụng.
Nếu chúng ta coi việc “Vứt bỏ được bao nhiêu hình thức của vạn vật tại thế gian” làm tiêu chuẩn tu luyện, thì chúng ta sẽ không quan tâm tới tương lai, cũng không thể học tập một cách thiết thực, cũng không thể làm thành vòng tuần hoàn lành tính một cách đảm bảo, khiến trạng thái và năng lực cứu độ chúng sinh của chúng ta không thể đề cao, cũng rất khó lưu cấp lại hình thức gì cho tương lai. Vấn đề tôi nhắc tới tại đây không bao gồm cựu thế lực, cuộc bức hại của tà đảng gây ra những vấn đề của cuộc sống, hơn nữa có rất nhiều học viên bản thân họ chịu ảnh hưởng của nhận thức trong các pháp môn cũ mà tạo nên vấn đề, những sơ hở này cũng sẽ tạo môi trường lý tưởng cho tà ác can nhiễu.
Tôi cảm thấy tốt nhất chúng ta vẫn nên quay đầu nhìn lại, có phải trong khi học Pháp chúng ta đã xuất hiện những vấn đề về việc lý giải Pháp không đúng mới tạo thành những khổ nạn này không. Hai hôm trước trong khi học Pháp tôi nhìn thấy hai chữ “Trọng đức” rõ mồn một hiện ra trước mắt, tôi ngộ ra rằng khi viết bài chia sẻ này tôi cần phải ghi lại nội dung “Trọng đức” mà Sư phụ giảng, bởi vì từ trước tới nay tôi vẫn luôn lý giải rằng đây là một vấn đề rất quan trọng trong tu luyện Đại Pháp, đồng thời cũng không còn xuất hiện nhiều trong những cuộc chia sẻ của các đồng tu hiện nay. Tôi lý giải rằng đây chính là công cơ bản trong tu luyện.
1. Sư phụ giảng:
“Có khí công sư giảng: ‘Không coi trọng đức thì khi xuất hiện công năng dễ làm việc xấu’. Tôi nói rằng đó là câu nói sai lầm, hoàn toàn không có chuyện ấy. [Nếu] chư vị không coi trọng đức, không tu tâm tính, thì hoàn toàn không xuất hiện công năng.” (Chuyển Pháp Luân)
2. Sư phụ giảng:
“Có bao nhiêu người mang cách nghĩ đúng đắn đến luyện công? Luyện công đòi hỏi [coi] trọng đức, làm việc tốt, hành Thiện; ở đâu làm gì đều tự yêu cầu bản thân như vậy.”
“Tại công viên luyện cũng vậy, ở nhà luyện cũng vậy, hỏi có mấy người suy nghĩ như thế? Có những người mà thật không hiểu nổi họ luyện là công gì, khi đang luyện, khi đang chuyển động, thì miệng họ chẳng dứt: ‘A! Mấy cô con dâu nhà này chẳng có hiếu với tôi; mẹ chồng của tôi sao mà quá tệ!’ Có người bình luận từ chuyện đơn vị cho đến quốc gia đại sự, không gì là họ không nói đến; điều gì không phù hợp với quan niệm cá nhân của họ là [họ] bực bội khó chịu. Chư vị gọi đó là tu luyện được không?”
“Nói nghiêm trọng một chút: họ đang luyện tà pháp!” (Chuyển Pháp Luân)
3. Sư phụ giảng:
“Luyện công cần [coi] trọng đức; khi chúng ta luyện công, chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu; tốt nhất là đừng nghĩ gì hết.” (Chuyển Pháp Luân)
4. Sư phụ giảng:
“Nếu chư vị bảo rằng họ luyện tà pháp, họ có thể không ưng ý: ‘Tôi là có khí công đại sư này nọ dạy tôi kia đấy’. Tuy nhiên khí công đại sư ấy bảo chư vị [coi] trọng đức, chư vị có [coi] trọng không?” (Chuyển Pháp Luân)
5. Sư phụ giảng:
“[Nếu] không [coi] trọng đức thì bệnh cũng chẳng khỏi; không thể nói rằng luyện công sẽ không mắc bệnh gì nữa.” (Chuyển Pháp Luân)
6. Sư phụ giảng:
“Chư vị có luyện tốt đến mấy, thời gian có dài đến mấy, nếu chư vị không làm theo tiêu chuẩn tâm tính mà chúng tôi yêu cầu, không nghiêm khắc yêu cầu bản thân mình, không trọng đức, không học Pháp, thì không có gì cả, thứ gì cũng không thể hình thành.” (Chuyển Pháp Luân Pháp giải • Trả lời câu hỏi tại buổi giảng Pháp tại Quảng Châu)
7. Sư phụ giảng:
“Người không trọng đức, thì thiên hạ đại loạn bất trị.” (Tu nội mà an ngoại, Tinh tấn yếu chỉ)
Khi tôi đọc lại những Pháp lý về “Trọng đức’, tôi lý giải rằng, nếu chúng ta không thể trọng đức và tu luyện tâm tính theo yêu cầu của Đại Pháp, vậy thì chúng ta cũng sẽ không thể hình thành công nào hết, cũng không có công năng gì, như vậy cũng chính là nói, đơn thuần vứt bỏ hình thức vật chất nào đó mà không trọng đức đề cao tâm tính thì không hề xuất hiện công, chỉ là đổi một phương thức sống mà thôi, vậy thì năng lực cứu độ chúng sinh và thanh lý tà ác của chúng ta căn bản không đủ, lại chạy sang cực đoan và còn mang tới ảnh hưởng phụ diện cho Đại Pháp, gây gián cách và khó khăn lớn hơn cho việc cứu người.
Trong “Chuyển Pháp Luân” Sư phụ cũng nhắc tới tu luyện Đại Pháp:
“Mỗi khi gặp vấn đề thì trước hết nghĩ rằng: ‘Việc này đối với người khác có thể chịu được không, đối với người khác có phương hại gì không’; như vậy sẽ không xuất hiện vấn đề gì.” (Chuyển Pháp Luân).
Khi chịu khổ lúc ngồi đả tọa và đứng trạm trang, Sư phụ giảng:
“Pháp môn chúng ta chủ yếu không theo cách ấy, mặc dù một phần cũng có tác dụng theo phương diện này. Chúng ta phần lớn là trong khi xung đột tâm tính giữa người với người mà chuyển hoá nghiệp lực; thông thường nó thể hiện tại đây.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi ngộ ra từ những pháp lý này một điểm vô cùng trọng yếu trong tu luyện Đại Pháp, chính là tại các giai tầng của mỗi người làm thế nào mới có thể làm một người tốt, biết lo nghĩ cho người khác như thế nào, tiên tha hậu ngã, hướng nội tìm trong mâu thuẫn như thế nào, đề cao cảnh giới đạo đức của bản thân. Dưới sự chỉ đạo của Đại Pháp, bắt đầu từ làm một người tốt mà không ngừng thăng hoa, cuối cùng giác ngộ đạt tới cảnh giới của Thần Phật, điều này có gì mâu thuẫn với việc sinh sống và công tác bình thường trong xã hội? Không những không có mâu thuẫn, ngược lại còn cần làm tốt hơn phải vậy không? Cho nên nói khi chúng ta xuất hiện vấn đề trong tu luyện, có phải là do chúng ta không trọng đức? Không làm một người có phẩm chất cao thượng, biết lo nghĩ cho người khác?
Những pháp môn cũ trong quá khứ vứt bỏ tất cả vào núi tu luyện là vì họ tu luyện phó nguyên thần, không để chủ nguyên thần khởi tác dụng một cách tối đa nên mới làm như vậy, kỳ thực phó nguyên thần đã đi thực tu tại không gian khác. Còn tu luyện Đại Pháp của chúng ta là tu luyện chủ nguyên thần, không phải là pháp tu lánh đời. Vứt bỏ chấp trước không phải là vứt bỏ hình thức sinh sống của người thường. Mọi thứ trên thế gian này đều đến vì Pháp, từng lĩnh vực công tác, phương thức sinh hoạt gia đình đều đại diện cho một thể hệ trong vũ trụ, cũng là Đại Pháp khai sáng trạng thái tại không gian người thường, những điều này đều có thể khiến chúng ta tu luyện, thăng hoa, trải nghiệm sự ảo diệu của tu luyện Đại Pháp và triển hiện những thần tích. Tất cả những điều này cũng đều tới vì Pháp, trong lịch sử ngày nay những thứ mà lẽ ra nên được đệ tử Đại Pháp chọn dùng để cứu độ chúng sinh, chứng thực Pháp nếu chúng ta luôn một mực bài trừ, điều này chẳng phải tương đương với việc những sinh mệnh, hình thức thể hệ và chúng sinh tới vì Pháp này đã tới đây một cách vô ích hay sao? Hơn nữa những việc đã làm giống như lướt ngang qua xã hội người thường.
Vậy thì nói tới việc làm một người tốt chân chính, bản thân tôi ngộ rằng điểm này đã đột phá chấp trước của tôi về thời gian. Sinh mệnh và thời gian hiện tại của chúng ta đều là Sư phụ kéo dài cho chúng ta. Mà sự kéo dài và tu luyện này, xét từ góc độ tu luyện Đại Pháp, kỳ thực vốn dĩ tất cả những điều này đều phải giải thể hết, nhưng hiện nay chúng ta chưa giải thể, là vì tu luyện nên đã được kéo dài sinh mệnh và đang “khai sáng cho tương lai”. Vậy kỳ thực là khởi đầu hoàn toàn mới, chứ không phải là kết thúc. Điều sắp kết thúc là lịch sử của vũ trụ cũ, cho nên chúng ta chấp trước vào thời gian đó để làm gì?
Tôi ngộ ra rằng chúng ta nên nghĩ tới trạng thái “vĩnh hằng”: Sự vĩnh hằng khi mãi mãi làm theo Đại Pháp Chân-Thiện-Nhẫn, cũng tức là, tuân theo yêu cầu Chân-Thiện-Nhẫn nên là trạng thái vĩnh hằng, chứ không phải nói rằng thời gian sắp kết thúc rồi nên chúng ta phải làm cho tốt, chúng ta là vì thời gian mà nghĩ cách làm “tốt”, kỳ thực là bảo vệ bản thân mình, vậy sau khi thời gian kết thúc chúng ta lại dự tính làm thế nào? Phải chăng lúc đó chúng ta có thể xả hơi? Đâu có chuyện làm người tốt tạm thời làm một lúc đây? Muốn làm thì hãy làm người tốt vĩnh hằng! Tu luyện là vô điều kiện, dù cho tầng thứ của chúng ta ở đâu, chẳng phải đều phải chiểu theo Đại Pháp mà làm hay sao?
Chúng ta không phải tới để kết thúc tất cả những điều này, chúng ta là khiến tất cả được kéo dài, chúng ta đến vì để chúng sinh cùng chúng ta được kéo dài và trở nên tốt hơn, hơn nữa chúng ta còn giống như người làm cha làm mẹ, tương lai chúng ta còn cần có trách nhiệm chăm sóc cho chúng sinh trong vũ trụ thế giới của chúng ta, đây là sự bắt đầu hoàn toàn mới, vĩnh hằng, chứ không phải là kết thúc. Như vậy, chúng ta phải chăng đã có thể học thứ gì đó một cách thiết thực rồi? Đã có thể kết thiện duyên rộng rãi một cách thiết thực? Đã có thể đưa ra những kế hoạch lâu dài thiết thực sau này cho những hạng mục thành lập công ty?
Sư phụ làm Thần Vận chẳng phải là một hình mẫu rất tốt cho chúng ta sao? Vì sao chúng ta vẫn còn chịu nhận sự can nhiễu của các pháp môn cũ và chấp trước vào thời gian mà không thể học cách Sư phụ làm việc? Thần Vận khi mới bắt đầu chính là từ việc huấn luyện một nhóm các đồng tu không chuyên trở thành những nghệ thuật gia, vũ đạo gia chuyên nghiệp, đồng thời những em nhỏ còn phải học văn hóa, tham gia thi cử. Vậy thì chiểu theo pháp môn cũ và chấp trước thời gian, nếu hạng mục này không phải là Sư phụ làm, mà giống như một số hạng mục khác, chẳng phải sẽ có rất nhiều người cho rằng tiêu tốn thời gian huấn luyện vũ đạo là chấp trước, học văn hóa là chấp trước mà không làm sao? Vậy thì cũng không cách nào có được nhiều đoàn nghệ thuật Thần Vận có trình độ quốc tế như ngày nay, còn lúc này quay ngược lại xem các hạng mục của chúng ta, hầu như trình độ chuyên nghiệp không tiến bộ nhiều.
Khi chúng ta nghĩ tới những kế hoạch lâu dài, không có sự can nhiễu của pháp môn cũ và việc lánh đời, không chấp trước vào thời gian, chúng ta sẽ càng cảm thấy có quá nhiều chúng sinh mà chúng ta chưa tiếp xúc được. Hơn nữa vì làm việc có kế hoạch, chúng ta sẽ càng cảm thấy kỹ năng và tính chuyên nghiệp của chúng ta cần phải được đề cao hơn nhiều, chúng ta cũng sẽ cảm thấy có thể cứu được những chúng sinh mà chúng ta muốn cứu theo như phân loại, theo giai tầng xã hội, chúng ta sẽ càng cảm thấy thực sự hy vọng Chính Pháp không kết thúc nhanh như vậy.
Trên đây là thể ngộ tại tầng thứ cá nhân của tôi, những chỗ thiếu sót, mong đồng tu chỉ giúp. Ngoài ra bài viết này là hy vọng có thể khám phá hình thức tu luyện Đại Pháp dựa theo lý tính, chứ không phải nói rằng chúng ta vì vậy mà lại chạy sang cực đoan, lại hoàn toàn kinh doanh công việc của chúng ta, sống cuộc sống của chúng ta, đi làm người tốt nơi người thường. Xin cảm ơn mọi người!

Đăng ngày 13-8-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.