Trang

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

Attachment to the Time When the Fa-rectification Will End

October 30, 2015 | By a Falun Dafa practitioner in China
(Minghui.org) I read a sharing article on the Minghui website about being attached to the time when the Fa-rectification will end. I totally agree with the author. In my understanding, the attachment to time appears in many other places, too.
For example, when Master's new articles are published, some practitioners don't read them with a pure mind. Instead they look for hints about how many more years the Fa-rectification will take or in which season the Fa-rectification will end. Adding concepts from their own imaginations, they construct their own timelines.
They might begin to act like a temporary employee without a long term vision. Some might think, “I have this amount of money saved, so I can quit my job and do Dafa related work full time. When the money is gone, I will go to my heavenly kingdom.”
But when their imagined end date passes before the Fa-rectification has ended, they become disappointed. Some might slack off or quit cultivation, while a few might even cross to the opposite side.
More attachments can spring up from harboring an attachment to time. Instead of using the limited time to save more lives, some practitioners follow the political trends in the human world, such as who was investigated or jailed for corruption and which media was subtly criticizing Jiang Zemin.
These practitioners expect their tribulations will all disappear if Jiang Zemin is jailed or brought to trial. This thinking shows that they believe the Fa-rectification process can be controlled by an ordinary person. When Jiang appeared at a military parade recently, these practitioners felt disappointed again.
If a practitioner is so attached to time that they expect the Chinese Communist Party or some “good” ordinary people will end the persecution, I believe they are in danger.
Many of us have read the story of Milarepa's cultivation. Milarepa became a Buddha in the Tantric School after enduring tremendous hardship. Comparatively speaking, we are suffering far less than Milarepa. We have the protection and guidance from Master--and we can reach a much higher status.
The tribulations and hardships we have encountered over the past 16 years can be viewed from different perspectives. As a human being, the road may seem long and hard. As a divine being, when comparing the time here to the infinitely long time of the universe, 16 human years pass in the blink of an eye. If we place ourselves at a higher level, the hardships we endure seem less difficult.
We descended through layers of worlds, having vowed to follow Master and assist him at the end of time. We have thus reincarnated numerous times in this earthy world. We played our roles on the stage of history. Whether we were a brave soldier under the command of Yue Fei or an obedient official from a particular dynasty, the parts we played helped to build up the cultural foundation for people in this world to understand the Fa and obtain the Fa at this time.
We certainly should not have any attachment to this human world. But we ought to treasure the limited time left for us to fulfill our prehistoric vows. This short period of time is the most precious, glorious, and brilliant time for Dafa disciples.
It is time for us to let go of selfishness and human notions and to do the three things well. We should be worthy of the title of "Dafa disciple" and become majestic, sacred, and glorious lives.
Chinese version available

Being on Guard against Interference

October 29, 2015 | By a Falun Dafa practitioner in China
(Minghui.org) I would like to share some recent observations made of fellow practitioners, both in China and Hong Kong. I have noted several issues that I feel practitioners need to be aware of, as they can cause interference on our cultivation path and make us less effective in fulfilling our mission in the Fa-rectification.

The Situation in China vs. Hong Kong

Not long ago I went to Hong Kong and saw Falun Gong practitioners wholeheartedly participating in activities to introduce Falun Gong and expose the persecution in China. On the other hand, practitioners in China, despite the fact that the environment has become less severe than before, are not as enthusiastic and proactive as they used to be.
Most of the practitioners I know have been through extremely difficult times over the past 16 years of persecution. However, some of them are becoming less diligent as practitioners, acting just like ordinary people. They don't do anything to save people and only want a stable life. They want to make more money, travel to more places and live a better quality life. Various human notions have emerged, just like how it was after the persecution started back in July 1999. At the final moments of saving people in history, no matter what the excuses are, these notions are the result of acknowledging the persecution.
There isn't any reason to slack off in the practice. We are cultivating and not playing games. We have made it through until this moment, after 16 years of relentless persecution. We didn't submit to the evil and continued to walk our path. Now we must be firm about our practice and never be arrogant, too comfortable, numb or passive. We are not to be zealous when events take place in our favor, for this amounts to satisfying our attachment of wanting to reach consummation and ceasing to be a practitioner.
Every true practitioner should do well what he or she is supposed to do, every step of the way. Teacher is doing everything for us in other dimensions. We have no reason to slack off. It's our responsibility to do well and if we don't, it's because there is an attachment waiting for us to eliminate it.

Shaken by a Practitioner's Comment

A practitioner in Hong Kong once told me that he lacked confidence in Fa-rectification and said that many practitioners felt that way. I was both surprised and shaken by the comment. The practitioners I know in China never talked about such an issue. From our point of view, it isn't even something for us to discuss or ponder. From what I know, Fa-rectification has already succeeded. It's only a matter of how many people can be saved, including practitioners.
Teacher says,“In any case, why do I say that “Fa-rectification is sure to succeed”? The reason is, the Fa has already been completed, from start to finish, with merely the salvation of sentient beings left to carry out.” (“Dafa Disciples Must Study the Fa - Fa Teaching Given at the 2011 Washington DC Metro Area Fa Conference”)
It is a serious matter if a large group of people think this way about Fa-rectification. It could lead to practitioners misunderstanding the teachings or even going astray in their practice.

Let's Not Be Moved by External Factors

Recently, many practitioners are paying a lot of attention to politics. They watch programs on the NTD television station. We should know better than that, as NTD targets non-practitioners in its choice of programming. As practitioners, we shouldn't have these attachments. We should eliminate our notions, because every one of them will hold us back and cause us not to progress diligently in our cultivation.
Chinese version available

Gửi các đồng tu đang chìm đắm trong các chương trình TV


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trường Xuân, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-9-2015] Mẹ tôi 90 tuổi và thất học. Bà tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và có một sức khỏe tốt.
Bà sống cùng tôi từ năm 2008. Lúc đó, tôi lo lắng bà sẽ thấy đơn độc khi mình đi làm. Tôi sợ bà sẽ buồn chán khi ở nhà, nên đã bật TV cho bà xem. Hơn thế nữa, tôi còn xem TV cùng bà vào ban đêm.
Một ngày, tôi bị một cơn đau dữ dội ở tim. Tôi không thể nằm xuống hay ngồi thẳng dậy. Điều này khiến tôi nhận ra mình đã làm điều gì đó không phù hợp với Pháp, và tôi cần tĩnh tâm để hướng nội.
Tôi nằm nhắm mắt trên giường, và thấy ba người dẫn chương trình TV, hai người nam và một người nữ. Hai người nam giữ tay tôi trong khi người nữ tiêm thứ gì đó vào tim tôi bằng một kim tiêm gắn với một cái ống sâu hun hút. Khi cô ta ấn đầu kim, tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Tôi đã vô cùng hoảng sợ. Nhưng may mắn là tôi vẫn nhớ hô khẩu quyết: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt.”
Một người đàn ông nói với tôi: “Cô kêu gào thì có ích gì? Sư phụ cô sẽ không quản cô nữa đâu. Ông ấy dạy cô “bất nhị pháp môn” (Chuyển Pháp Luân). Cô có nghe theo không?”
Hắn ta tiếp tục: “Cô biết chúng tôi bất hảo, nhưng vẫn xem chúng tôi. Nó cũng tương tự như cô chiêu mời chúng tôi tới. Tôi nói cho cô biết rằng chúng tôi cùng băng nhóm với tà đảngTrung Cộng. Chúng tôi nghe theo nó và làm việc cho nó. Mục đích của chúng tôi là hủy hoại nhân loại. Chúng tôi gây ra bệnh tim, xuất huyết não, và chứng huyết khối mạch máu não. Mọi người không biết điều đó và cũng không thể hiểu nó. Vì cô bất cẩn, nên hôm nay cô đã gặp chúng tôi.”
Bất chấp những gì hắn nói, tôi tiếp tục hô: “Pháp chính càn khôn, tà ác toàn diệt” cho đến khi bọn họ biến mất. Sau đó tôi mở mắt ra. Thật là khủng khiếp. Nếu lần này tôi mà chết đi, thì tôi đã hủy hoại [hình ảnh] của Đại Pháp.
Một vài học viên đã qua đời, mặc dù họ đã làm rất tốt việc giảng chân tướng về Đại Pháp, phân phát tài liệu. Theo như tôi biết, thì nhiều người trong số họ đã xem các chương trình truyền hình của người thường. Họ đã qua đời mà không nhận thức được nguyên nhân cái chết của mình.
Được các đồng tu khích lệ, tôi đã viết bài chia sẻ này và hi vọng nó sẽ hữu ích cho các bạn đồng tu. Tu luyện là một việc nghiêm túc, mặc dù chúng ta không thừa nhận những an bài củacựu thế lực. Chúng ta phải nhớ lời giảng về “bất nhị pháp môn” của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân, và “đối với những website tà ác thì không nghe, không tin, không xem;” (Thế nào gọi là ‘trợ Sư Chính Pháp’, Tinh tấn yếu chỉ 3).
Sư phụ giảng:
“Cái gì đã lọt vào trong tư tưởng con người thì sẽ tồn tại ở đó. Con người có ký ức. Nói là ‘ký ức’, cái đó nói ra thì nghe tựa như quan niệm mà thôi, thực ra chúng là vật chất hết sức thực tại. Khi người ta nói, khi giảng giải mà chư vị thấy có đạo lý, hoặc thuyết phục chư vị, thì “oà oà oà” mạnh mẽ rót vào trong đầu chư vị, thật sự là đẩy những thứ vào chư vị. Có người rất nóng giận không ngừng phản đối, chính là không ngừng bài xích [những thứ đó]. Tất nhiên đệ tử Đại Pháp là hữu ích đối với con người, lời mà chúng ta nói là dựa trên chính niệm, cùng với khi nói thì xuất khỏi miệng là những hoa sen. Nhưng những thứ hình thành ở xã hội người thường không có gì là tốt lắm đâu, hễ tiến nhập vào thân thể người thì sẽ thao túng người. Người ta nói rằng mắt nhìn gì thì không sao cả, không thích nhìn thì không nhìn nữa là được thôi. Không phải thế đâu, chư vị nhìn rồi thì nó tiến nhập vào, vì những thứ đó ở không gian khác chúng đều có thể phân [tách thân] thể, thời gian nhìn càng lâu thì tiến nhập vào càng nhiều. Xem TV, xem máy tính, dẫu bất kể là thứ gì hễ chư vị nhìn thì chúng đều tiến nhập vào. Trong đầu não và thân thể người ta nhiều những thứ đó rồi, thì hành vi của chư vị sẽ bị chúng khống chế. Lời chư vị nói ra, hình thức tư duy của chư vị, thái độ nhận thức sự vật của chư vị, đều sẽ chịu ảnh hưởng của chúng.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010)
Các bạn đồng tu, xin hãy ghi nhớ! Hãy ghi nhớ!

Đăng ngày 30-10-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015

Bệnh lao biến mất sau một chính niệm


Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-08-2015] Mẹ tôi tập Pháp Luân Công đã hơn 10 năm, và bà thường xuyên nói chuyện với tôi về môn pháp đó, nhưng tôi không quan tâm.
Do có quá nhiều lo lắng, tôi đã mắc chứng ho nặng. Lo lắng về các tiêu chuẩn chăm sóc y tế ở địa phương, tôi đã đến bệnh viện ngoài thị trấn. Tôi được xuất viện sau hai tuần và trở về nhà.
Sau đó tôi được truyền thuốc, nhưng tôi ho suốt cả đêm. Tôi đỡ hơn vào ban ngày, nhưng khổ sở hàng đêm. Tôi không thèm ăn và không còn sức lực.
Mẹ tôi đề nghị tôi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý và bà nói rằng các bài giảng sẽ giúp tôi. Tôi tuyệt vọng và quyết định nghe thử. Tôi cảm thấy khỏe hơn sau khi nghe các bài giảng và đã trở lại làm việc. Tuy nhiên, chẳng bao lâu chứng ho của tôi tái phát.
Bị chẩn đoán bị bệnh lao
Bác sỹ nói với tôi [rằng] tôi đã nhiễm bệnh lao và được khuyên nhập viện ngay lập tức. Tôi được nhập viện và được truyền vào mỗi sáng và [uống] nhiều loại thuốc ba lần một ngày. Mặc dù vậy, tình hình không hề tiến triển.
Các chuyên gia đã bối rối và cuối cùng nói với chúng tôi rằng họ sẽ không phật ý nếu tôi chuyển đến bệnh viện khác. Tôi được xuất viện và trở về nhà.
Chúng tôi có nhiều cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp nhỏ ở nhà bởi vì mẹ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đọc sách và nhận thấy rằng nhiều người bệnh đã liên tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và trở nên khỏe mạnh.
Đột nhiên tôi nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp ở đây là để cứu người. Lúc đó, đột ngột xuất hiện hơi nóng đi từ đỉnh đầu xuống khắp thân thể tôi, và chứng bệnh của tôi đã biến mất.
Tôi ngộ ra rằng Đại Pháp đã cứu tôi. Kể từ đó, tôi bước vào con đường tu luyện Đại Pháp, và bây giờ tôi rất khỏe mạnh.

Bản tiếng hán http://www.minghui.org/mh/articles/2015/8/20/肺结核在一念中消失了-314394.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/9/24/152667.html
Đăng ngày 28-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Các bác sĩ kinh ngạc vì không phát hiện thấy chấn thương


Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-7- 2015]
Chứng thực Pháp ở nơi làm việc
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 1996. 10 năm tu luyện đã ban cho tôi một cơ thể khỏe mạnh, tâm trí hạnh phúc, và một cuộc sống trọn vẹn.
Sau khi nghỉ hưu, tôi tìm được một công việc bán thời gian là kiểm tra các đường dây điện. Nhiệm vụ của tôi là đạp xe đạp dọc theo các tuyến đường để kiểm tra lỗi cho những dây điện ở phía trên.
Công việc này đem lại cho tôi sự tự do để giảng chân tướng, phân phát đĩa DVD, gửi những tin nhắn thoại qua điện thoại, và phân phát tờ rơi trong lúc làm công việc được giao. Vì mục đích chính của tôi là trợ Sư Chính Pháp và cứu độ chúng sinh, tôi không e ngại về chuyện lương thấp.
Tai nạn khi đang đạp xe đạp
Vào ngày 2 tháng 9 năm 2012, như thường lệ, tôi đạp xe đạp đi kiểm tra. Tới một đoạn đường dài và dốc, tôi để xe đạp dần dần tăng tốc trong khi trượt xuống. Ở giữa con dốc, một chiếc xe đạp khác xuất hiện ở bên phải của tôi và có nguy cơ đụng phải tôi. Cảnh giác với nguy hiểm sắp xảy ra, tôi lên tiếng để báo động cho người lái xe đạp đó. Cùng lúc, một xe máy xuất hiện ở bên trái của tôi và bất ngờ đổi hướng ngoặt vào bánh trước của tôi, va chạm với xe đạp của tôi.
Tôi tỉnh lại sau một khoảng thời gian. Khi mở mắt ra, tôi thấy mình ở giữa một nhóm người lạ, xung quanh là các tòa nhà trông khá quen thuộc. Tôi nhận ra đây là khu vực nằm trên lộ trình kiểm tra hàng ngày của tôi và tuyên bố: “Tôi vẫn ổn, không sao cả.” Người đang đỡ tôi thở phào nhẹ nhõm và nói: “Bác đã tỉnh rồi.”
Tôi sờ lên mặt của mình và nhận ra tay tôi đầy máu. Nhìn quanh, tôi phát hiện ra chiếc mũ trắng của tôi loang lổ máu nằm ngay bên cạnh một vũng máu lớn trên đường. Tới lúc đó tôi mới nhận ra mình đã bị tai nạn.
Tôi đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại khi xe cấp cứu đến. Người lái xe máy đã va vào xe của tôi muốn đưa tôi đến bệnh viện để điều trị. Tuy nhiên, tôi đã từ chối. Sau đó anh bảo tôi gọi điện cho gia đình của tôi. Tôi gọi cho con trai của mình và giải thích ngắn gọn sự việc. Anh ta cầm điện thoại của tôi và báo cho con trai tôi địa chỉ của bệnh viện. Mặc cho tôi phản đối, họ nhanh chóng khênh tôi vào xe cấp cứu và chuyển tôi đến bệnh viện.
Phép màu ở bệnh viện
Con trai tôi và tôi đến bệnh viện cùng lúc. Sau đó tôi được đặt vào một chiếc ghế. Mặc dù mặt tôi đầy máu và tôi cần có người giúp để ngồi thẳng dậy, tôi kiên quyết nói với con trai rằng tôi ổn và tôi muốn về nhà. Con trai tôi đáp: “Để con sắp xếp mọi việc. Cha chỉ cần yên lặng nghỉ ngơi. Con biết rằng cha muốn trở về nhà.”
Con trai tôi trao đổi với nhân viên của bệnh viện, và họ quyết định tiến hành quét CT để kiểm tra tình trạng của tôi.
Bệnh viện tiến hành quét phần đầu và thân trên của tôi. Đột nhiên bác sĩ giám sát quá trình ngạc nhiên thốt lên: “Có vẻ như chẳng có vấn đề gì cả. Tôi chưa bao giờ chứng kiến trường hợp nào như vậy.” Người lái xe máy vội chạy đến chỗ tôi hỏi: “Ông ấy có cần phải nhập viện không?” Bác sĩ trả lời: “Ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Tại sao phải nằm viện chứ? Ông không cần thuốc men hay điều trị gì cả. Chỉ có sáu bảy vết trầy nhỏ ở đầu của ông, mà chắn chắn sẽ biến mất sau một thời gian nghỉ ngơi ở nhà!”
Lúc này, người lái xe máy cầm tay tôi và lặp đi lặp lại với tôi về tình hình tài chính khó khăn của gia đình anh. Tôi biết rằng, là học viên, chúng ta có nhiệm vụ chứng thực Pháp. Vì vậy tôi nói với anh: “Đừng lo. Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không trách anh vì vụ tai nạn này.”
Sau đó tôi được chuyển đến một bệnh viện chuyên về tai, mũi, họng để được tư vấn. Mặc dù tôi chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu nhưng mũi tôi chảy máu nhiều sau vụ tai nạn. Sau khi kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán rằng có một vết nứt ở sụn mũi đã làm đứt các mạch máu bên ngoài dẫn đến việc chảy nhiều máu. Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn có thể hít thở bình thường nên không cần điều trị gì thêm.
Hồi phục nhanh chóng
Sau cùng, con trai tôi đưa tôi về nhà. Về đến nhà, tôi bận rộn làm tốt ba việc, và các chấn thương của tôi cũng nhanh chóng phục hồi. Vào buổi sáng ngày thứ ba, trong khi luyện động công, tôi cảm thấy một luồng lực đột ngột giữ lấy đầu của tôi và kéo nó qua một bên. Lực kéo này duy trì cho đến khi có cái gì đó căng bên trong vỡ ra. Sau đó, tâm trí tôi cảm thấy nhẹ nhõm đặc biệt. Hiện tượng như vậy xảy ra thêm hai lần nữa trong vài ngày sau đó. Tôi biết đó là dấu hiệu rằng Sư phụ đang điều chỉnh cơ thể tôi.
Sau khi nghỉ ngơi ở nhà trong tám ngày, tôi trở lại làm việc bình thường. Con xin cảm tạ Sư phụ!

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/7/15/312453.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/8/25/152237.html
Đăng ngày 28-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2015

Giám đốc điều hành: Tôi đã sống sót trong một tai nạn chết người như thế nào


Bài viết của A Cường
[MINH HUỆ 17-8-2015] Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã lừa dối người dân bằng những tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công suốt 16 năm qua. Khi biết được chân tướng, nhiều người đã chọn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp. Sự can đảm của họ trong việc ủng hộ những người vô tội đang đối mặt với cuộc đàn áp khắc nghiệt này, thường mang lại nhiều phúc báo và những điều kỳ diệu. Dưới đây là một câu chuyện xảy ra vào mùa hè năm ngoái với một vị giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài.
Một chiếc bùa hộ mệnh so với một mặt dây chuyền
Năm ngoái, tôi đến nhà một thầy bói và ông nói với tôi rằng mạng sống của tôi có thể gặp nguy hiểm. Theo lời khuyên của ông, tôi đã mua một mặt dây chuyền có ảnh của một lãnh đạo ĐCSTQ quá cố và treo nó bên cạnh gương chiếu hậu xe của mình.
Một hôm, một người bạn tôi nhìn thấy nó. Cậu ấy là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và thường nói với tôi về môn tu luyện và giải thích lý do Đảng lại tuyên truyền hận thù, bao gồm cả vụ tự thiêu dàn dựng. Cậu ấy nói: “Chúng ta đều biết Mao và Đảng đã giết hại một số lượng lớn người dân Trung Quốc thông qua các chiến dịch chính trị của nó, chẳng hạn như cuộc Cách mạng Văn hóa. Đảng tự nó có thể phải đối mặt với những hậu quả nghiêm trọng vì đã phá hủy văn hóa truyền thống và các giá trị đạo đức của người Trung Quốc. Cậu nói xem, làm sao một người đã chết như vậy lại làm cho cậu may mắn được?”
Những gì cậu ấy nói thật có lý. Cậu đã đề nghị tôi bỏ mặt dây chuyền đó và đưa một chiếc bùa hộ mệnh cho tôi thay. Cậu ấy nói: “Hãy ghi nhớ những lời này trong tâm cậu và niệm chúng khi gặp nguy hiểm, cậu sẽ được cứu.”
Một tấm bùa hộ mệnh giảng chân tướng thông thường do các học viên tại Trung Quốc làm. Những thông điệp trong đó là: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo. Chân thành niệm những từ này, sinh mệnh bạn sẽ được bảo hộ khi gặp nguy hiểm.”
Chúng tôi đã nói chuyện về điều này vài lần. Tôi đã làm theo lời khuyên của cậu ấy, và nhận chiếc bùa hộ mệnh, thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó.
Nổ lốp xe
Sau đó, một điều kỳ diệu đã diễn ra.
Buổi trưa ngày 16 tháng 6 năm ngoái, nhiệt độ rất cao, lên tới gần 40 độ C. Tôi đang lái xe trên đường cao tốc với tốc độ khoảng gần 130 km/giờ. [Lúc đó] tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau một cơn sốt nhẹ từ hôm trước, nhưng tôi vẫn lái xe vì phải trở lại làm việc.
Sau khi tôi đi được khoảng 30 km trên đường cao tốc, thì đột nhiên có một tiếng nổ lớn. Trước khi tôi nhận thức được chuyện gì xảy ra, chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội như một chiếc tàu lượn. Nhận ra một chiếc lốp đã bị nổ, tôi đạp chân phanh. Chính vì thế mà tôi đã hoàn toàn mất kiểm soát chiếc xe. Tôi nhớ điều cuối cùng mình nhìn thấy là lan can đường cao tốc.
Tôi không biết mình đã nằm đó bao lâu trước khi tỉnh lại. Một mùi cháy khét xộc vào mũi tôi. Mở mắt ra, tôi nhận thấy kính mắt mình đã rơi mất. Phía bên trái đầu tôi đầy máu, và dây an toàn xiết chặt người tôi.
Ngay sau khi tháo được dây an toàn ra, tôi bị ngã nhào, hóa ra là chiếc xe đã bị lật ngược. Tôi nằm đó một lúc cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nhìn xung quanh, tôi thấy toàn máu và những mảnh kính vỡ. Tôi nhận ra mình đã sống sót sau vụ tai nạn này.
Chiếc bùa hộ mệnh trong ví
Tôi tìm cách ra khỏi xe và thấy mình ở ngay bên cạnh lan can đường. Dường như chiếc xe của tôi bị văng từ bên này sang bên kia đường, lật ngược, và sau đó trượt về phía trước. Rải rác đằng sau nó là dấu vết đồ dùng của tôi: một chiếc khăn, lọ nước hoa, và các vật dụng nhỏ khác.
Đôi giày của tôi đã rơi mất và mặt đường thì quá nóng để có thể bước đi. Tôi bước nhón chân lấy chiếc khăn để lau máu trên đầu mình. Suy nghĩ chiếc xe có thể phát nổ, nên tôi rời khỏi nó. Tôi đi thật xa chiếc xe để tránh các phương tiện khác va vào xe mình.
Tôi vẫy tay xin giúp đỡ từ những chiếc xe chạy ngang qua, nhưng không có ai dừng lại. Tôi với tay tìm điện thoại nhưng nó đã biến mất. Tôi ngạc nhiên khi nhận thấy ví mình ở túi sau. Tôi nhớ rõ đã đặt nó trên ghế xe, làm thế nào mà nó lại ở trong túi của tôi?
Mở ví, tôi nhìn thấy tấm bùa nhỏ mà bạn tôi tặng. Ngay lập tức, tôi biết rằng mình sống sót được sau vụ tai nạn là nhờ chiếc bùa hộ mệnh này. Và tôi rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí – người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp.
“Anh là một người đàn ông may mắn”
Cuối cùng, cũng có một chiếc xe tải dừng lại. Người lái xe nói chuyện với tôi và gọi cảnh sát, họ đã đến sau 10 phút. Một cảnh sát đưa tôi một chiếc điện thoại để gọi cho bố mẹ tôi. Một chiếc xe cấp cứu đã đến. Bố tôi đến trước khi chúng tôi rời đi. Ông đã rất kinh hãi, nhưng sau đó vui mừng vì thấy tôi vẫn an toàn.
Bố tôi kiểm tra chiếc xe và thảo luận về vụ tai nạn với cảnh sát. Chiếc xe Jeep của tôi đã bị hỏng toàn bộ: thân xe bị đập vỡ, đầu xe bị sụp, lốp xe hư hỏng, tất cả sáu túi khí đều bật mở, và chiếc xe đã trượt đi hơn 50 mét.
Một cảnh sát nói với tôi: “Anh là một người đàn ông may mắn. Trong vụ tai nạn như thế này, anh có thể đã chết.” Nhưng tôi đã không chết. Theo lời cảnh sát đó nói, may mắn thay phần ghế lái vẫn còn nguyện vẹn và nó đã bảo vệ được tôi như một lá chắn.
Xe cứu thương đưa tôi đến một bệnh viện gần đó, nơi tôi được chụp siêu âm đầu, ngực và bụng. Tôi không bị thương gì cả. Bác sỹ cho biết: “Anh chỉ bị trầy xước nhẹ trên đầu và cánh tay. Chúng tôi sẽ cấp thuốc cho anh để cầm máu, cộng với thuốc kháng sinh. Sau đó, anh có thể về.”
Tôi làm việc tại nhà trong hai hoặc ba ngày và sau đó đã trở lại làm việc. Tôi giải thích với đồng nghiệp đang ngạc nhiên của mình về tấm bùa nhỏ đã thay đổi số phận con người một cách kỳ diệu như thế nào.

Đăng ngày 24-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Pháp Luân Đại Pháp đã giúp tôi hồi phục sức khỏe


Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-08-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 9 tháng 5 năm 2001. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị nhiều chứng bệnh khác nhau, bao gồm cả bệnh tim và sỏi mật. Không một ngày nào tôi sống được thoải mái do phải uống thuốc và tiêm hàng ngày. Các bác sỹ đã nói với gia đình tôi rằng tôi có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Khỏe mạnh và tràn đầy sức lực.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trở nên khỏe mạnh và đầy sức lực, ngay cả khi đi bộ lên xuống cầu thang tôi cũng không bị mệt mỏi. Các chị gái tôi không thể tin vào điều đó và họ quyết định thử thách tôi.
Một trong số các chị của tôi phân phát báo và chị ấy nhờ tôi giúp đỡ. Sau khi tôi phân phát báo xong, chị ấy nói với tôi rằng tôi đã giao 120 tờ báo tới các tòa nhà và căn hộ. Bây giờ họ bị thuyết phục rằng tôi không còn bị bệnh tật hành hạ và nói rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự kỳ diệu. Nếu chính họ không được tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin điều đó. Ba trong số các chị của tôi đã quyết định tu luyện Đại Pháp.
Tôi 69 tuổi, nhưng trông tôi trẻ hơn nhiều sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có thể tự chăm sóc bản thân, và đỡ đần việc thu hoạch mùa màng.
Nhiều người biết về bệnh tật của tôi và do đó đã hỏi làm thế nào mà tôi lại trở nên khỏe mạnh. Tôi nói với mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và giảng giải chân tướng về Đại Pháp rồi giúp họ thoái khỏi Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Do đó, một vài người trong làng cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Hồi phục hoàn toàn từ nghiệp bệnh
Tôi đã chuyển đến ở với con tôi vào năm 2001. Ngôi nhà cần được cải tạo và vì tất cả các con đi làm suốt ngày [nên] chúng nhờ tôi đảm nhận trách nhiệm đó.
Các nhà thầu nhận xét tôi có sức khỏe tốt và đầy sức sống. Tôi đã kể cho họ câu chuyện của tôi và tôi đã trở thành một người mới sau khi tu luyện Đại Pháp như thế nào. Tôi đã làm rõ sự thật về Đại Pháp và nói với họ rằng thoái ĐCSTQ là điều quan trọng. Tất cả họ đều hiểu rằng họ không nên trở thành vật tế thần khi ĐCSTQ giải thể.
Đột nhiên tôi gặp vấn đề ở phần thân bên trái và tôi đã trải qua các triệu chứng của cơn đột qụy. Tôi không nói bất cứ điều gì với gia đình bởi vì tôi không muốn đi bệnh viện.
Con gái tôi đã đến mời tôi đi cùng cháu tới thành phố và mua một cái đèn mà tôi cần cho căn phòng của mình. Tôi đồng ý, để họ khỏi lo lắng về tôi.
Tôi ngã xuống sàn trong nhà vệ sinh công cộng. Con gái tôi nghe thấy và chạy vào xem tôi có ổn không. Tôi phủi sạch [quần áo] và nói tôi ổn. Tôi không bao giờ coi vấn đề này là bệnh, mà là Sư phụ đang tiếp tục thanh lý thân thể tôi. Tôi đã hồi phục trong vòng hai tuần.
Tôi đã kể lại cho con tôi sau khi tôi hồi phục hoàn toàn. Tất cả các cháu đều nghĩ Đại Pháp thật là thần kỳ. Chính Sư phụ đã giúp tôi vượt qua khảo nghiệm này
Sư phụ đã bảo hộ tôi
Tôi bị rơi từ ban công nhà chúng tôi, ở độ cao khoảng hơn 2 mét (gần 7 feet), xuống vào tháng 7 năm 2013. Cứ như thể có ai đó đẩy tôi từ phía sau và tôi đã rơi vào chỗ cao nhất của bụi hoa.
Đây đã từng là một cây hoa cao, tuy nhiên sau khi lá của cây hoa đó rụng hết thì tôi đã hạ nó xuống. Ngực tôi chạm vào đỉnh của cây này. Chồng tôi chạy đến để giúp tôi. Tôi nói với ông ấy rằng tôi không sao, nhưng cảm giác như cái cây đó đã đâm vào ngực tôi và làm cho tôi thấy khó thở.
Chồng tôi thấy máu trên quần áo của tôi. Tôi đi vào để thay [quần áo] và thấy rằng ngực của tôi tím bầm và vú bên phải bị sưng lên.
Tôi bảo chồng tôi không kể chuyện này cho các con. Đêm đó, chồng tôi hỏi tôi có đau không, tôi trả lời không đau. Ngay sau đó tôi nhận thấy tôi không hề đau chút nào. Hẳn là Sư phụ đã bảo hộ tôi. Mắt của tôi đẫm lệ. Tôi thực sự cảm kích với những gì Sư phụ đã làm cho tôi.

Đăng ngày 24-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Người phụ nữ bị ung thư phổi khỏe mạnh trở lại sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp


Bài viết của một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-08-2015] Vợ tôi phát chứng ho và sốt kéo dài vào tháng 6 năm 2012, và đã được điều trị bằng kháng sinh. Ảnh chụp CT đã cho thấy triệu chứng viêm phổi, vì vậy cô ấy được chỉ định thêm các loại thuốc.
Khi tôi đi làm xa về, các triệu chứng của vợ tôi không được cải thiện. Đợt chụp CT khác cho thấy một khối u trong phổi của cô ấy, mà được chẩn đoán là ung thư phổi.
Sức khỏe trở nên xấu hơn sau khi điều trị
Chúng tôi đã chọn làm phẫu thuật, nhưng đợt xét nghiệm tiếp đó cho thấy rằng ung thư đã di căn sang các bộ phận khác trong cơ thể của cô ấy. Làm phẫu thuật sẽ không giúp được cô ấy vào lúc này.
Bác sỹ đã khuyên áp dụng phương pháp hóa trị. Tôi đã được nghe nói về tác dụng phụ của hóa trị, nghĩa là nó không chỉ diệt các tế bào ung thư mà còn cả các tế bào bình thường, và phá hủy cả hệ thống miễn dịch của bệnh nhân. Vợ tôi vốn rất yếu, và tôi lo không biết làm sao cô ấy chịu đựng được hóa trị. Tôi đã trao đổi việc đó với các thành viên khác trong gia đình tôi và chúng tôi quyết định thử tìm đến Trung y.
Bác sỹ Trung y đã bốc thuốc dùng cho ba tháng, nhưng bệnh ung thư của cô ấy trở nên tệ hơn sau ba tháng, vì vậy chúng tôi chọn phương thức hóa trị. Mặc dù vậy, hóa trị cũng không giúp được gì, và tình trạng của cô ấy tiếp tục xấu đi. Cô ấy hốc hác sau khi làm hóa trị, sụt mất hơn 7 ký, cô ăn không ngon miệng, cảm thấy buồn nôn và thường xuyên bị nôn.
Pháp Luân Đại Pháp mang đến cho cô ấy cuộc đời mới
Chúng tôi đã mất hết hy vọng vào thời điểm mà tôi gặp một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy giảng cho tôi sự thật về Pháp Luân Đại Pháp, và tôi đã kể với cô ấy về vợ của tôi. Cô ấy khuyên tôi động viên vợ mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Cô ấy đưa cho tôi các bài giảng thu âm của nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp và Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của pháp môn tu luyện này.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe về Đại Pháp, và tôi biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt. Tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp tu luyện cả tâm lẫn thân, và Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Đại Pháp, giúp thanh lý thân thể của mọi người nếu mọi người chân thành thực hành tu luyện Đại Pháp.
“Bệnh của em không thể chữa khỏi,” tôi nói với vợ tôi. “Anh tin rằng cách duy nhất để em hồi phục là tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng em phải chân thành tu luyện. Khi đó em sẽ được hưởng lợi từ môn pháp này.”
Cô ấy đồng ý và nghe các bài giảng hàng ngày. Tôi đọc các bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện của các học viên cho cô ấy. Tôi cũng mời các học viên Pháp Luân Đại Pháp đến nhà tôi để hướng dẫn cô ấy các bài công pháp.
Cô ấy rất yếu và đau đớn, và việc luyện công đối với cô ấy thật khó khăn. Cô ho, nôn mửa, và khó thở. Các học viên đã khích lệ cô và khuyên cô luôn tâm niệm không dao động: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Sự kiên nhẫn của các học viên đã giúp vợ tôi vượt qua hết thảy mọi trở ngại, tin tưởng vào Sư phụ và Đại Pháp, và làm theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp. Cô ấy học Pháp, luyện công, và phát chính niệm hàng ngày.
Vợ tôi đã trải qua những thay đổi to lớn trong vòng 5 tháng. Sức khỏe của cô đã cải thiện và cô đã ăn ngon miệng trở lại. Cô ấy đã từ một bệnh nhân ung thư phát hiện sớm, tuyệt vọng, trở thành một người khỏe mạnh. Bây giờ da dẻ của cô tươi sáng. Không ai ngờ rằng cách đây có vài tháng thôi, cô ấy đã kề cửa tử.
Pháp Luân Đại Pháp đã cứu vợ tôi. Sư phụ từ bi của Đại Pháp đã tịnh hóa thân thể cô ấy và cứu mạng cô. Người vợ may mắn của tôi bây giờ là một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi xin thay mặt vợ tôi và toàn thể gia đình tôi tạ ơn Đại Pháp và Sư phụ vì đã cứu chúng tôi thoát khỏi nỗi đau mất mát người thân trong gia đình.

Đăng ngày 23-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Kề cận cõi chết trở về một cách huyền diệu


[MINH HUỆ 29-08-2015] Tôi sống ở một vùng nông thôn của Thiên Tân. Tôi đã từng bị chảy máu nghiêm trọng mãn tính do phá thai. Thậm chí tôi đã bị ngất vài lần khi máu ra nhiều. Tôi không thể tìm được cách chữa trị và thấy tuyệt vọng. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1998, tôi đã hoàn toàn khỏi bệnh trong vòng 2 tuần. Cả gia đình tôi rất biết ơn Đại Pháp.
Sau khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi bị bắt giữ vào tháng 10 và bị giam giữ 15 ngày. Tôi sống dưới sự sợ hãi triền miên sau đó và không còn can đảm để tiếp tục luyện tập, mặc dù tôi thực sự muốn tu luyện. Tám năm sau đó, việc chảy máu nặng đã tái phát và nó rất nghiêm trọng đến mức tôi phải nằm liệt trên giường. Tôi được chẩn đoán bị ung thư.
Gia đình tôi biết rằng tôi phải tiếp tục tập Pháp Luân Công. Sau đó không lâu tôi đã luyện tập trở lại, tôi hồi phục nhanh chóng mà không uống bất cứ loại thuốc nào. Gia đình tôi vận hành một doanh nghiệp nhỏ và tôi bận rộn với công việc suốt thời gian đó. Tôi đã không tinh tấn học Pháp luyện công. Thêm vào đó, đôi khi các quan chức địa phương sách nhiễu tôi, và tôi lại xa rời Pháp một lần nữa.
Tuy nhiên, vào dịp nghỉ Tết Nguyên đán Trung Quốc năm nay, tôi đột nhiên bị đau dạ dày. Khi cơn đau trở nên không thể chịu đựng nổi sau một vài ngày, tôi phải đến bệnh viện. Tôi bị chẩn đoán ung thư giai đoạn cuối và được biết rằng, tim, gan và phổi của tôi đã bị hỏng. Công việc kinh doanh của tôi đang phát đạt và gia đình tôi muốn làm mọi thứ có thể để cứu tôi. Tôi mới chỉ ở tuổi 40.
Tôi đến bệnh viện trị ung thư với hy vọng cuối cùng của mình. Tôi mới chỉ vừa làm xét nghiệm, nhưng các kết quả đều giống nhau – nghĩa là tôi không thể làm phẫu thuật. Tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Gia đình tôi giữ tôi ở bệnh viện, hy vọng rằng tôi có thể sống thêm vài ngày.
Tôi bắt đầu cầu xin Sư phụ giúp đỡ nhưng tình trạng của tôi không thay đổi. Bỗng nhiên tôi nhớ tới lời giảng của Sư phụ,
“Những Pháp thân của tôi điều gì cũng biết; chư vị nghĩ gì họ đều biết; điều gì họ cũng có thể làm được. Chư vị không tu luyện thì họ không quản chư vị; [còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhìn thấy Sư phụ trong giấc mơ đêm hôm đó. Sư phụ đã nói với tôi, “Ngộ tính của con vẫn còn rất kém sau năm bài học.” Tôi đã khóc sau khi tỉnh giấc. Tôi nhận ra rằng không ai có thể cứu được tôi. Tôi phải trở về nhà và tu luyện tốt. Mặc dù vậy, tôi gần như đã chết trên đường về nhà.
Gia đình tôi nghĩ tôi chỉ sống được vài giờ sau khi tôi về nhà và tất cả bắt đầu than khóc. Sau đó, một vài học viên đã đến thăm tôi. Họ nói, “Sư phụ sẽ chăm sóc chị miễn là chị tu luyện tốt.” Một học viên nấu một bát mì cho tôi. Tôi chia sẻ với cô ấy rằng tôi không thể ăn được. Tôi đã không ăn bất cứ thứ gì trong vài ngày qua. Cô ấy nói với tôi, “Sư phụ có dạy chị không ăn đâu, chị nên nghe lời Sư phụ và phải ăn đi.”
Cô ấy xúc cho tôi được nửa bát. Gia đình tôi không thể tin vào điều đó. Sau đó, chúng tôi học Pháp và cùng nhau phát chính niệm. Đột nhiên chúng tôi nhìn thấy Sư phụ xuất hiện trên Tivi-mặc dù Tivi tắt vào lúc đó. Nhưng chúng tôi nhìn thấy Sư phụ trên màn hình, ngồi tĩnh lặng ở đó. Họ khóc, “Sư phụ đã đến. Sư phụ đang ở đây. Bây giờ chị ổn rồi. Sư phụ vẫn đang chăm sóc chị.”
Sau trải nghiệm đó, tôi đã học Pháp hàng ngày. Chỉ một vài ngày, tôi có thể ngồi dậy được, xoay người, ra khỏi giường, và đi bộ. Vào ngày thứ năm, tôi có thể nấu ăn. Vào buổi chiều, tôi đến nhà của một học viên để học Pháp.
Tin tức về sự hồi phục kỳ diệu của tôi làm những người hàng xóm ngạc nhiên. Vài người trong số họ rất vui mừng đến nỗi bật khóc khi họ trông thấy tôi. Họ nghĩ rằng họ sẽ gặp tôi ở đám tang. Khi họ nghe rằng Pháp Luân Đại Pháp đã cứu tôi, họ rất sửng sốt và khích lệ tôi tiếp tục tu luyện.
Tôi phải tiếp tục luyện tập, bất kể điều gì xảy ra; nếu không làm sao tôi có thể gặp mặt Sư phụ? Hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện của mình; trước hết, là để cảm tạ Sư phụ về lòng từ bi của Ngài, và thứ hai, là muốn để mọi người biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và bảo họ đừng tin vào những lời dối trá của chế độ Trung Quốc.

Đăng ngày 23-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Tu tâm tính, trải nghiệm những điều thần kỳ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 21-8-2015] Hai vợ chồng tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Đức tin của chúng tôi ngày càng mạnh mẽ hơn bấp chấp những gì đã phải trải qua trong cuộc bức hại, bao gồm bị bắt giữ, kết án lao động cưỡng bức, v.v.. Những gì chúng tôi đã trải nghiệm trong những năm qua giúp chúng tôi thấy rằng khi tư tưởng minh bạch và chính niệm, uy lực siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp sẽ triển hiện.
Lá thép biến mất
Một ngày, chồng tôi đi phân phát một số tài liệu Pháp Luân Đại Pháp và đã bị một chiếc xe máy chạy quá tốc độ đâm vào. Anh ấy đã để người lái xe đi mặc dù đầu đang chảy máu, và một bên khuỷu tay của anh bị gãy. Các bác sĩ đã cấy một lá thép dài hơn 12 cm và chín cái đinh vào trong tay anh. Khoảng hai năm sau, anh rất ngạc nhiên khi dường như lá thép không còn. Vì vậy chồng tôi đã đi bệnh viện, ở đó máy chụp x-quang xác nhận rằng lá thép đã thực sự biến mất.
Sự nhắc nhở mang tính khích lệ
Chồng tôi đã gặp một số triệu chứng bệnh nghiêm trọng, nhưng sau khi ở bệnh viện một vài ngày, anh quyết định về nhà. Anh tin tưởng một cách kiên định rằng mình chỉ đang tiêu nghiệp và sẽ ổn. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng.
Chúng tôi đã luyện công cùng nhau trong bệnh viện. Khi chúng tôi luyện bài công pháp số hai, anh nói với tôi rằng dường như tôi bị thu nhỏ lại, và khi tôi nhìn anh, tôi thấy anh trông thật cao lớn.
Điều này nhắc nhở tôi rằng trước ngày hôm đó, mỗi lần có mâu thuẫn với con trai, tôi dường như trở nên rất nhỏ bé khi luyện các bài công pháp. Tôi tin rằng Sư phụ muốn tôi nhìn thấy bản thân đang rơi rớt thế nào khi chính niệm của mình bị tư tưởng người thường che lấp.
Khi hối hận về những hành xử tệ đó, tôi đã nghe thấy một giọng nói: “Cái gì qua rồi hãy để nó qua, hãy làm tốt những gì cần làm hôm nay.” Tôi nhận ra rằng mình phải buông bỏ chấp trước bản thân và từ giờ trở đi cần thực hiện tốt hơn.
Vết ố trà trên cuốn sách biến mất
Một đồng tu vô tình làm đổ trà lên cuốn sách Chuyển Pháp Luân của mình, và nó để lại vết bẩn trên trang bìa cuốn sách. Học viên này đã mang cuốn sách đó cho chúng tôi.
Cảm thấy rất buồn về những gì xảy ra với cuốn sách, chồng tôi đã để nó bên trong một ngăn kéo dưới Pháp tượng của Sư phụ Lý Hồng Chí. Nhưng mấy ngày sau, anh nhận thấy các vết ố đã biến mất.
Bài học về sự khiêm tốn
Sau khi bị đổ lỗi một cách phi lý về một vài việc mà mình không làm, tôi đã hướng nội và nhận ra rằng chắc hẳn mình đã nói lời nào đó không đúng. Tôi nhận ra lời chỉ trích của các đồng tu đối với mình là để cho tôi hiểu ra lý do mà tôi cần xem lại những gì mình nói. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy trong một không gian khác rằng thân thể mình đã được tẩy tịnh và thuần khiết.
Một lần khác khi tôi đang bị một học viên khác chỉ trích, tôi đã chân thành xin lỗi cô. Sau khi học các bài giảng [của Sư phụ], tôi luyện công và ngay lập tức [có thể] nhập định.
Sau một mâu thuẫn khác với các đồng tu, tôi đã học các bài giảng để hướng nội, và sau đó tôi thấy một người giấy ở một không gian khác đã nói rằng: “Đừng tranh đấu nữa. Đừng tranh đấu nữa.” Tôi nhận ra rằng mình cần dừng việc ép buộc người khác phải chấp nhận cách làm việc của mình. Nó là thời điểm mà tôi nên nói ít hơn và để cho những người khác có cơ hội được nói.
Máy in làm việc trong im lặng
Các bức tường căn hộ của tôi cách âm không tốt lắm, vì vậy hàng xóm có thể nghe thấy chúng tôi rất rõ. Tuy nhiên, một buổi tối, khi tôi đang in các tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp mà tôi dự định phân phát cho các làng lân cận, máy in đã in tất cả các tài liệu mà không phát ra một tiếng động nào. Điều đó thực sự tuyệt vời!

Đăng ngày 24-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Choosing Righteous Thoughts

(Minghui.org) Based on my understanding of the Fa, our bodies are in a state of coexistence between human nature and divine nature. The cells that have been cultivated well are separated from those that haven't, but their capabilities can be mobilized when we send forth righteous thoughts. In everyday life, our human thoughts direct the cells that haven't been cultivated well.
When we encounter tests and tribulations, I believe those cells that have been well-cultivated and not-well-cultivated all play a role. They manifest in the form of righteous thoughts and everyday people's thoughts. If we hesitate between them for too long, the everyday people's thoughts often restrict the righteous thoughts, and play the main role, because the environment we live in would re-enforce everyday people's thoughts. We often make poor decisions under this situation, and regret it when we fail to pass the cultivation test.
My experience tells me that I have to make a choice and decision at the moment righteous thoughts emerge. Even though it sounds impulsive and may cause some loss of immediate benefit, it's the choice I won't regret as a cultivator, because I'm clear-minded at that time.
I believe tribulations and tests are to see if we choose to act on the righteous thoughts or the human mentality. Choosing righteous thoughts is giving up the human mentality and attachments of everyday people. When we make the right choice the attachments will naturally be eliminated.
The above is my limited understanding, and is shared with fellow practitioners for collective improvement.

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2015

Bài ca sầu thảm của thành cổ Lâu Lan


Tác giả: Thiên Nhai Tri Kỉ
[ChanhKien.org]
Có bài thơ rằng:
Luân hồi ngàn vạn năm, chuyện xưa trôi theo gió
Chỉ có tấm lòng thành, hồng nguyện chưa hề đổi
Từ bi kết duyên lành, kính Trời vượt bể khổ
Khai sáng kỷ nguyên mới, hương sen tỏa khắp trời.
(Thơ do đồng tu sáng tác: “Cổ Phong: Đại nguyện”)
Tôi và Uyển Ninh cùng bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm và cảm ngộ những bí ẩn của sinh mệnh trong lịch sử mênh mang.
Hôm nay chúng tôi dừng chân tại vùng đất Lâu Lan trên sa mạc (Lâu Lan là một quốc gia cổ, tồn tại vào thế kỷ thứ 2 TCN, nằm ở vùng Đông Bắc sa mạc La Bố thuộc tỉnh Tân Cương, Trung Quốc)
Nhắc đến sa mạc, hẳn mọi người sẽ lập tức liên tưởng đến những bãi cát vàng trải dài mênh mông, vô tận, đó là vùng đất mà các sinh vật không thể tồn tại bởi khí hậu vô cùng khắc nghiệt. Nhìn những bãi cát vàng trải dài ngút mắt, cảm giác hơi nóng tạt thẳng vào mặt, tôi thầm nhớ lại trước đây vùng đất này vốn không phải như vậy, điều gì đã biến nơi đây trở thành một vùng đất chết chóc?
Đang mải nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy những hạt cát đập vào mặt dường như đang than thở về cảnh ngộ của chúng suốt mấy ngàn năm qua, chúng đang khóc lóc nỉ non, đang chờ đợi một người có thể hiểu được lời của chúng, đem câu chuyện của chúng viết lại cho con người thế gian, vậy mới không uổng phí ngàn vạn năm sóng gió, tang thương của chúng tại chốn này!
Uyển Ninh nói: “Thiên Vũ, anh hãy viết lại chi tiết câu chuyện về chúng đi, em thấy chúng đều đang khóc kìa, chẳng phải chúng cũng đến vì Pháp sao?”
Tôi nói: “Chúng ta hãy đi xem vùng đất Lâu Lan, xem cây Hồ Dương, hồ La Bố, rồi sau đó viết cũng chưa muộn.”
Giữa biển cát mênh mông, những cây Hồ Dương có sức sống mạnh mẽ lạ thường, chúng đã sống hơn 1,000 năm trên Trái Đất này, dù ở trong chốn sa mạc nhưng suốt một ngàn năm qua vẫn không mục nát! Biết bao nhiêu người lữ hành đi trên sa mạc nhờ cảm động và phấn chấn trước sức sống của những cây Hồ Dương mà có thêm nghị lực để vượt qua biển cát mênh mông này.
Tôi nói: “Biết bao người khi đi trên sa mạc đã cảm nhận được một cách sâu sắc sự cô đơn của chốn hồng trần! Những người bình thường không sao lý giải được điều này, bởi vì chẳng ai muốn đến nơi đó, ở đó không có niềm vui gì cả. Thật ra có một số người vì muốn né tránh những danh lợi, tranh đấu trong cuộc sống mà đi vào sa mạc, bởi những sự việc trong sa mạc rất giản đơn, cảnh giới sinh mệnh nơi đây trong suốt và bằng phẳng, không che giấu bất kể điều gì, vô cùng chân thật. Họ đã tìm thấy ở nơi đây sự tồn tại chân thật của sinh mệnh!”
Uyển Ninh nói: “Vậy anh nói xem liệu có thể bảo trì trạng thái chân thật và bình thản như thế này khi ở giữa chốn hồng trần không?” Tôi nói: “Thật ra cũng có thể được, nhưng để không bị ô nhiễm thì người ta cần phải có nghị lực và dũng khí lớn!”
Đang đi, bỗng Uyển Ninh chỉ tay nói: “Kia chính là thành cổ Lâu Lan”.
Tôi nhìn kỹ, thì ra đó là một vài bức tường thành đổ nát hoang tàn, phía trước có mấy cây Hồ Dương đổ rạp.
Nhìn chúng mà tôi rơi lệ xót thương, bất giác ngâm lên mấy câu thơ:
Lúc đầu
Các ngươi từng bảo vệ sự bình yên của hết thảy chúng sinh vùng này
Khi chúng sinh nơi đây trở nên bại hoại và tham lam
Thậm chí họ không còn tôn kính Phật Pháp nữa
Sự che chở của các ngươi đã trở nên yêu đuối và bất lực
Khi nơi này bị chúng Thần chôn vùi trong bão cát
Các ngươi khẩn cầu chư Thần cho thêm một cơ hội nữa
Khi đồng loại bên cạnh ngươi lần lượt bị chôn vùi trong biển cát mênh mông
Các ngươi vẫn nhớ đến lời thệ ước:
Rằng sẽ lưu lại những lời giáo huấn này cho con người mai sau
Để họ nhớ kỹ lời giáo huấn cổ xưa rằng phải kính lễ Thần Phật
Trăm ngàn năm nay, các ngươi mặc cho cát vàng tàn phá hoang tàn
Mặc cho hơi nóng ngút trời
Chưa từng chùn bước
Vẫn như xưa kia, các ngươi đem tấm thân già nua để chống đỡ cho nơi này
May thay, bên cạnh các ngươi còn có cây Hồ Dương làm bầu bạn giữa biển cát
Những lúc cô đơn có thể kể lể với chúng về nỗi lòng chờ đợi của mình
Mặt trời mọc rồi lặn, vật đổi sao dời
Khi thân thể cuối cùng sắp bị nuốt chửng hoàn toàn trong đêm tối
Đã gặp được chúng tôi, những người bạn thiên nhai tri kỷ hiểu được nỗi lòng của các ngươi…
“Đúng vậy, thật không dễ dàng gì”, Uyển Ninh nói, “chúng ta đã phải trải qua biết bao nhiêu khổ nạn mới có thể cùng nhau phiêu bạt nơi chân trời, cùng viết ra câu chuyện bể dâu này, quả thật không dễ chút nào!”
Một lát sau, chúng tôi nhìn thấy một vị Đạo nhân, thân thể có chút không thoải mái, dường như đã chờ đợi ở đây từ rất lâu rồi.
Chúng tôi chắp tay chào: “Đạo huynh dạo này vẫn khỏe chứ, Thiên Vũ, Uyển Ninh xin chào huynh.”
“Chà, kể từ khi các cậu ra đi cũng đã mấy ngàn năm rồi, hôm nay cuối cùng đã trở về, suốt mấy ngàn năm qua, các cậu sống tốt chứ?”
“Ở trong biển khổ lục đạo luân hồi thì có gì tốt chứ, dù sao cũng chỉ là chịu khổ hoàn trả nợ nghiệp, làm tốt thì được phúc báo, làm việc xấu cuối cùng phải xuống địa ngục mà hoàn trả thôi.” Uyển Ninh thở dài.
“Chao ôi! Nhân gian chính là như vậy đó, hôm nay các cậu chẳng phải đều đã được đắc Pháp rồi sao, các cậu vẫn còn may mắn đó!” Đạo nhân cảm thán nói.
“Chúng tôi quả thật rất may mắn, nhưng nếu không có Đạo huynh trông chừng nơi này suốt mấy ngàn năm, thì hôm nay chúng tôi cũng không có cách nào tìm lại được một phần lịch sử của Lâu Lan, càng không cách nào vén mở cho người đời tấm màn lịch sử thảm khốc đó. Vậy nên, bây giờ tuy huynh không trở thành đệ tử thời kỳ Chính Pháp, nhưng huynh đã trông coi vùng đất này, giúp cho di tích lịch sử nơi đây không bị bão cát vùi lấp hoàn toàn, chẳng phải là huynh cũng có công sao?” Tôi an ủi ông ấy.
“Đúng vậy, thật ra có rất nhiều vị Thần bại hoại muốn vùi lấp hoàn toàn nơi này, không để lại một chút dấu tích nào, nhưng do bị tôi ngăn cản nên họ đã không thực hiện được ý định đó. Đương nhiên, dưới sự bảo hộ của rất nhiều chính Thần, nơi đây đã trở thành minh chứng cho lời giáo huấn không kính lễ Thần Phật sẽ bị Trời trừng phạt! Những thương tổn rất lớn trên thân thể của tôi cũng đều do những tà Thần đó gây ra.” Đạo nhân ung dung nói.
“Thiên Vũ, vậy thì chúng ta hãy xem lại lịch sử của mình đi.” Uyển Ninh thúc giục.
Chúng ta hãy cùng quay trở lại lịch sử nhé!
Thành cổ Lâu Lan đã từng biến mất rất nhiều lần, cách đây khoảng 4,000 năm, con người nơi đây rất giống với người châu Âu, sau này người ta cho rằng họ có cùng tổ tiên, thật ra Thần đã cố ý tạo ra như vậy. Nói cách khác là để thử xem nơi đó có thích hợp với cuộc sống của “người châu Âu” hay không, để chuẩn bị cho giai đoạn lịch sử sau này khi người châu Âu vì chiến tranh loạn lạc mà chạy đến vùng đông thổ (Trong bài “Câu chuyện luân hồi: học thuyết phương tây dần dần hướng về phương đông” có trình bày và phân tích kỹ lưỡng về giai đoạn lịch sử này).
Lúc đó, cây cối và nguồn nước nơi đây rất tươi tốt và trong lành, nước trong hồ La Bố rất trong xanh, là nơi trú ngụ của nhiều loại cá và thủy tảo, từng dải rừng cây Hồ Dương rậm rạp với rất nhiều loài động vật và chim muông sinh sống.
Khi đó, cuộc sống của con người trên mảnh đất này tuy có khổ một chút nhưng vẫn khá vui vẻ, bình yên.
Ba người chúng tôi cũng ở trong số đó, chúng tôi đi tản bộ, đánh cá và lao động bên hồ La Bố suốt cả ngày. Dù sao chúng tôi cũng có cuộc sống khá tự do và vui vẻ trong thời kỳ khó khăn đó.
Còn nhớ một ngày, vị huynh trưởng không biết kiếm đâu ra một hũ rượu, tôi hái về một chút quả dại, Uyển Ninh làm một vài món rau dại, chúng tôi cùng nhau ăn uống rất vui vẻ, và cùng cất cao tiếng hát. Hôm đó chúng tôi đều uống hơi quá chén nên lăn ra đất ngủ rất say. Khi tỉnh dậy đã là ban đêm, những ánh sao lấp lánh trên cao, một lát sau bỗng trên bầu trời xuất hiện một đốm sáng, đốm sáng mỗi lúc một lớn dần, cuối cùng biến thành một vị Thần, tôi vừa trông thấy vội vàng gọi hai người kia dậy. Chúng tôi quỳ mọp xuống đất theo bản năng, bái lạy vị Thần. Vị Thần nói: “Nơi này sắp xảy ra một trận chiến tranh, các ngươi hãy mau chạy đi càng xa càng tốt! Hơn nữa sinh mệnh nơi đây sắp bị tiêu hủy! Các ngươi sau này sẽ chuyển sinh trở lại nơi này, sẽ được chứng kiến một giai đoạn lịch sử!” Nói xong vị Thần biến mất.
Lúc đó chúng tôi đều đứng chết lặng, một nơi tốt đẹp thế này sao lại có chiến tranh cơ chứ? Mọi người đều không hiểu nổi.
“Dù thế nào thì chúng mình vẫn nên chạy đi thôi!” Uyển Ninh nói.
“Cũng được”, hai chúng tôi đồng thanh trả lời.
Thế là chúng tôi lấy hết sức bình sinh nhanh chóng rời khỏi nơi này. Không lâu sau, vùng đất này quả thật đã xảy ra chiến tranh, nơi đây vốn đã chẳng mấy đông dân, vậy mà hầu hết họ đều bỏ mạng ở đây, một số người bị thương mà chết do không được chữa trị kịp thời (lúc đó không có từ này, đành nói đại ý như vậy).
Chúng tôi tháo chạy rất xa, đến một thung lũng trong núi sâu, nhìn những dãy núi bốn bề mà lòng nghĩ: “Đời này chắc chúng ta sống ở đây thôi!”
Chúng tôi “sống ẩn cư” nơi đó, những người bản địa thi thoảng đi qua đều rất hiếu kỳ khi thấy tướng mạo của chúng tôi, họ hỏi chúng tôi từ đâu đến, cuộc sống ở nơi đó như thế nào, dần dần chúng tôi đã trở nên quen thuộc với họ. Họ rất nhiệt tình, thường đem cho chúng tôi một ít thức ăn. Chúng tôi cũng truyền thụ cho họ những kỹ nghệ mà chúng tôi học được ở Lâu Lan, dần dần họ đều học được. Đời này của chúng tôi đã trôi qua như vậy.
Trong hơn 2,000 năm về sau, vùng đất Lâu Lan thi thoảng cũng có người bên ngoài đến sống, nhưng đều không ở được bao lâu đã rời đi hoặc biến mất, vì vậy tuy cây cỏ nơi đây rất tươi tốt, hồ nước rất trong xanh, nhưng trong suốt 2,000 năm nay lại không có người đến sinh sống, định cư lâu dài, do đó đã xuất hiện sự gián đoạn của các nền văn minh trong lịch sử.
Điều này cũng vì để lại một giai đoạn lịch sử cho nhân loại sau này. Bố cục của xã hội nhân loại và môi trường tự nhiên đều có mối tương quan mật thiết. Khi con người có đạo đức cao thượng, người ta sẽ sinh sống đông đúc bên cạnh các vùng non cao nước chảy, nhưng khi đạo đức xã hội suy bại thì con người sẽ dần di chuyển về phía đông, về phía biển cả, nơi lấy đồng bằng làm chủ đạo.
Ở vùng đất Lâu Lan này, nếu như trong thời gian 2,000 năm đó diễn ra sự đổi thay của con người và triều đại, thì cũng có thể bởi vì vùng đất này không thể là nơi phát triển nền văn minh sau đó, bởi lẽ kết cục cuối cùng của nền văn minh sau đó là cần để lại một di tích đổ nát cho con người, khắc ghi vào tận xương tủy bài học giáo huấn đó! Đương nhiên, nếu con người thời đó có tâm thiện đãi Phật Pháp, vậy thì khoảng thời gian trước khi nó bị diệt vong, bị bão cát vùi lấp sẽ được kéo dài thêm rất lâu. Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân – quyển II:
Mỗi khi đến một thời kỳ là phải xuất hiện một lần đại kiếp, mỗi khi đến một thời kỳ là phải xuất hiện một lần tiểu kiếp. Tiểu kiếp nạn chính là khiến một phần nhân loại bị huỷ diệt; một vùng địa phương cục bộ biến thành rất xấu tệ rồi, thì nó [bị] tiêu huỷ. Động đất, bản khối đại lục chìm xuống, bão cát chụp lên, hoặc ôn dịch hay chiến tranh nào đó; tiểu kiếp nạn là cục bộ. (“Sự sa đoạ của nhân loại và sự xuất hiện của Giác Giả”)
Chúng ta hãy quay trở về thời đại nhà Tấn, thời kỳ diễn ra câu chuyện lịch sử thành Lâu Lan bị bão cát chôn vùi, để lại những lời giáo huấn cho thế hệ mai sau.
Vị vua cuối cùng của Lâu Lan là một người vô cùng thông minh, khôn khéo, nhưng lại gian trá và xu nịnh, lúc bấy giờ vùng đất này có đến mấy loại tín ngưỡng, một số tín ngưỡng truyền từ Ả Rập sang và tín ngưỡng vào Phật và Đạo của bản địa.
Nhưng mọi người nơi đây phần nhiều chỉ kính Thần ngoài mặt còn trong tâm lại khinh mạn Thần, thậm chí trong tâm còn mắng chửi và chế nhạo Thần.
Một lần nọ, quốc vương mời sứ thần của một nước khác đến tham quan một nơi tín ngưỡng tôn giáo, vị sứ thần đó vô cùng thành tâm bái lạy tượng Phật. Trong lòng quốc vương cảm thấy ông ta nghiêm túc và thành tín quá mức, trong lúc ăn cơm, quốc vương còn nói: “Ta trước nay chưa từng nhìn thấy Thần Phật hiển linh bao giờ, ta chẳng qua chỉ muốn cầu xin họ bảo hộ vị trí của ta mà thôi! Dù sao đi nữa nhà ngươi cũng không cần phải thành tâm quá mức như vậy!” Vị sứ thần nghe xong, vội vàng quỳ mọp xuống đất nói: “Xin ngài chớ có khinh mạn Thần Phật như vậy, nếu không ngài sẽ bị Trời phạt đấy!”
“Nói bậy! Cái gì mà Trời phạt chứ, ta đây mới chính là Trời!” Quốc vương rất không vui, lập tức đuổi vị sứ thần đó đi. Trên đường trở về nước, vị sứ thần gặp hai cậu bé đang vui chơi bên đường, liền nói: “Các cháu đừng ở nơi này nữa, nơi đây sắp có tai họa rồi!” Hai đứa trẻ không hiểu vội hỏi: “Tại sao vậy?”
“Bởi vì quốc vương vũ nhục Thần Phật nên sẽ bị Trời trách phạt!”
“Vậy chúng cháu đi đâu đây?”
“Hãy lên xe đến đất nước của ta tạm lánh một thời gian!”
“Vâng thưa ông!”
Chúng liền lên xe đi với vị sứ thần.
Buổi tối, họ dừng xe lại để nghỉ ngơi. Một lúc sau có một vị Đạo nhân đi đến, Đạo nhân nói rằng: “Cảm tạ đại nhân đã cứu hai người bạn này của ta, vùng đất Lâu Lan này quả thật sẽ bị vùi trong biển cát, dẫu cho có những người sống sót được đi nữa thì vẫn còn có một trận ôn dịch lớn đang chờ đợi họ, các ông hãy đi thật xa! Quốc gia của các ông có lẽ cũng sẽ bị liên lụy, nhất định hãy để cho hai người bạn này của ta nhớ lấy sự việc của ngày hôm nay, ta cần ở lại để trông coi di tích đổ nát nơi này, đợi hai người họ sau ngàn năm sẽ trở về, viết lại giai đoạn lịch sử này để làm lời giáo huấn cho con người! Để cho mọi người biết được hết thảy sự việc này đều là sức mạnh của Thần, nếu làm sinh mệnh của tầng thứ này mà bất kính với Thần Phật, vậy thì kết cục chính là bị tiêu hủy!” Nói xong, Đạo nhân đưa cho chúng tôi một túi đựng nước.
Dưới sự dẫn dắt của vị sứ giả đó, chúng tôi đã đi được mấy trăm dặm đường, trên đường đi nhìn thấy gió cát lướt qua trên đầu, vọt về hướng thành Lâu Lan.
Còn nói về Lâu Lan, đó là một buổi sáng sớm, quốc vương và chúng đại thần đang bàn luận về việc vì sao lại đuổi vị sứ giả về, trong lúc nói chuyện còn xen lẫn vào những từ ngữ khinh mạn Thần Phật, chúng đại thần cũng hô hào hưởng ứng theo. Ngay lúc này, cát vàng mênh mông rợp trời dậy đất bỗng từ trên trời giáng xuống!
Những hạt cát kia nói: “Thần đã phái chúng tôi đến để chôn vùi các người! Ai bảo các người bất kính với Phật Pháp, vũ nhục Thần linh!” Chỉ trong khoảnh khắc, thành Lâu Lan to lớn sừng sững đã biến thành biển cát, những người thoát được còn đang vui mừng vì mình đã may mắn sống sót qua kiếp nạn, thì chẳng bao lâu sau một trận ôn dịch kéo đến khiến họ gần như không còn ai thoát được!
Nền văn minh Lâu Lan cực thịnh một thời đã biến mất ngay trước Pháp lực uy nghiêm vô tỷ của Thần! Nhờ có sự trông coi của vị Đạo huynh đó và rất nhiều chính Thần, nên một chút tường vách đổ nát nơi này còn được lưu lại, lưu lại một ít văn hiến và văn vật, để lại cho người đời những hồi ức và suy đoán chưa tìm ra lời giải!
Nhìn thấy những bức tường đổ nát này, tôi không khỏi bùi ngùi, lấy ra ống sáo thổi một làn điệu ngắn, âm thanh vô cùng đau đớn, bi thương, chứa đựng ẩn ý sâu xa.
Uyển Ninh nói: “Thiên Vũ, em sẽ làm một bài thơ để nhắc nhở con người nhớ kỹ giai đoạn lịch sử và lời giáo huấn này nhé!”
Lâu Lan bi ca tỉnh thế nhân
Kính Thần lễ Phật yếu chân thành
Tiết độc Phật Pháp tao báo ứng
Đoạn bích tàn viên thị minh chứng.
Tạm dịch:
Chuyện Lâu Lan cảnh tỉnh thế gian
Kính Thần lễ Phật phải chân thành
Khinh nhờn Phật Pháp gặp báo ứng
Hoang tàn đổ nát mấy ngàn năm.
“Âm vần không được hay lắm, nhưng vẫn nói lên được ý tứ đó, phải không Thiên Vũ!” Uyển Ninh cười nói.
Tôi nói: “Phải!”
“Vậy chúng ta về thôi, Đạo huynh, huynh cũng cần nghỉ ngơi cho tốt nhé! Tạm biệt!”, Uyển Ninh nói một cách tinh nghịch.
Hôm nay xin dừng bút tại đây, hẹn gặp lại quý đọc giả ở bài sau: “Thành cổ Pompeii”.
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2009/08/04/60924.浪迹天涯:楼兰悲歌.html