Bài viết của Tịnh Nguyên
[MINH HUỆ 21-7-2015] Mùa xuân năm ngoái, tôi muốn lấy giấy phép lái xe và cần phải đỗ bài kiểm tra thực hành. Để vượt qua nó một cách dễ dàng, tôi đã nhờ một trong số các đồng tu làm huấn luyện viên lái xe cho mình. Cô ấy đã đồng ý giúp tôi vào chiều Chủ nhật tuần sau đó.
Tôi đã có một giấc mơ rất chân thực vào buổi sáng Chủ nhật đó. Tôi mơ thấy cô ấy và tôi bị bắt và giam giữ. Giấc mơ quá chân thực khiến tôi cảm thấy nó có lẽ là một điềm báo. Tôi đã từng có những giấc mơ về việc bị bắt giữ [trước đó]. Sau khi tỉnh dậy, tôi đã phát chính niệm để bài trừ can nhiễu.
Tuy nhiên, lần này giấc mơ chân thực đến nỗi tôi không thể bình tĩnh lại được sau khi tỉnh dậy. Tôi hướng nội nhưng không tìm ra nguyên nhân. Sau hôm ấy tôi vẫn gặp học viên kia để được hướng dẫn lái xe. Tôi trở về nhà một cách an toàn vào tối hôm đó, vậy nên tôi đã quên mất giấc mơ.
Tôi đã có một cuộc hẹn với học viên này vào chủ nhật tiếp theo để được hướng dẫn thêm. Cô ấy có một số tài liệu Đại Pháp trong cốp xe, mà cô dự định sẽ giao cho các học viên khác trước khi dạy tôi lái xe. Lần này chúng tôi đã bị bắt giữ. Hoàn cảnh và trạng thái của chúng tôi hoàn toàn giống như trong giấc mơ. Tôi rất hối hận nhưng vẫn không tìm ra lý do khiến chúng tôi bị giam giữ.
Cả hai chúng tôi đều được thả ra một cách nhanh chóng, nhưng một trong những ổ đĩa USB của tôi đã bị tịch thu và không được trả lại. Tôi không bị lỡ bất kỳ việc nào vì sự việc đó, vì vậy tôi nghĩ rằng có lẽ đồng tu đó và tôi không có thiếu sót lớn nào.
Tôi đã lấy được giấy phép lái xe. Một ngày nọ, tôi phát hiện ra chiếc xe của mình cần bảo trì. Một đồng tu lớn tuổi biết một thợ cơ khí sửa chữa với giá cả hợp lý. Học viên đó nói rằng họ có quan hệ rất thân thiết. Tôi đã nhờ học viên ấy đưa mình đến đó. Người học viên đã chỉ đường cho tôi một cách tận tình và thậm chí ông ấy còn ở lại gara [sửa xe] một lúc. Việc đó khiến ông gần như mất toàn bộ buổi chiều vì từ nhà ông đến đó khá xa.
Tôi định cảm ơn ông, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, tôi đã không thực hiện được việc đó. Học viên ấy nói rằng tôi không tôn trọng ông ấy vì tôi không nói bất cứ lời nào sau khi ông giúp đỡ tôi. Ông ấy đã dạy tôi một bài học trước mặt các thành viên trong gia đình mình. Ông ấy thực sự tức giận và không muốn nói chuyện với tôi thêm nữa.
Tôi nghĩ rằng việc này xảy ra là vì tôi thiếu lịch sự. Thực sự tôi đã cố gắng để gửi lời cảm ơn ông nhưng bị một vài thế lực vô hình ngăn lại.
Một ngày tôi chợt nhận ra mình đã vô tình lợi dụng Đại Pháp trong khi giải quyết những vấn đề nhỏ nhặt. Hai sự cố đó đều không phải là an bài của Sư phụ. Chúng là từ sự truy cầu ích kỷ cho bản thân tôi.
Lần tiếp theo, xe của tôi cần bảo dưỡng, tôi đã tìm một thợ cơ khí gần đó. Sau khi chiếc xe đã được sửa, tôi đã giúp người quản lý và ba trong số các nhân viên [ở đó] thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc. Họ biết ơn và liên tục vẫy tay tạm biệt tôi. Từ trải nghiệm này, nó nhắc nhở tôi rằng khi tôi lợi dụng đồng tu của của mình trong lần [sửa xe] trước, tôi cũng đã đánh mất một cơ hội tốt để thức tỉnh những người mà tôi cần cứu.
Trong tu luyện, đôi khi các học viên đối xử với nhau còn thân thiết hơn cả người nhà của mình. Chúng ta có thể dễ dàng nhầm lẫn mối quan hệ giữa mình với các học viên khác. Mối quan hệ giữa các học viên không phải là [quan hệ] bạn bè, càng không phải là [quan hệ] gia đình, mà chỉ là quan hệ giữa các đồng tu. Đều là thông qua Đại Pháp mà chúng ta biết đến nhau.
Chúng ta chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ từ các bạn đồng tu với mục đích tu luyện hoặc vì Chính Pháp. Chúng ta không nên sử dụng thời gian của các đồng tu để giúp mình trong các vấn đề cá nhân. Điều đó có vẻ là nhỏ nhặt nhưng nó thực sự rất nghiêm trọng. Sư phụ đã giảng cho chúng ta:
“Cũng có một số việc rất nhỏ nhặt, không đáng kể trong tu luyện, [nhưng] kết quả xuất hiện vấn đề lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sau khi nhận ra vấn đề của mình, tôi nhớ tới các ổ đĩa USB mà cảnh sát lấy đi vốn thuộc về một đồng tu [khác]. Cô ấy khá giàu có và có nhiều các ổ đĩa USB và một trong số chúng không được sử dụng tới. Tôi đã hỏi rằng liệu tôi có thể dùng nó cho công việc [cá nhân] của mình không. Chúng tôi có quan hệ khá tốt nên cô ấy đã vui vẻ đưa cho tôi.
Khi tôi bị cảnh sát bắt giữ, chỉ có ổ đĩa đó bị lấy đi còn các tài liệu giảng chân tướng khác của tôi thì họ không tìm thấy. Trên bề mặt, đó là vì tôi đã lưu một số tài liệu giảng chân tướng vào ổ đĩa và quên xóa nó. Lý do thực sự là tôi đã sử dụng tài sản của đồng tu cho công việc cá nhân của mình, chứ không phải là công việc Đại Pháp.
Tôi đã thực sự sốc sau khi nhận thức minh bạch vấn đề này. Tu luyện Đại Pháp là rất nghiêm túc vì cựu thế lực đang nhìn vào mỗi từng ý niệm của chúng ta. Quan hệ giữa các học viên chỉ để cho tu luyện chứ không dành cho các vấn đề giữa người thường. Sẽ không có vấn đề gì khi người thân và bạn bè giúp đỡ chúng ta trong các việc cá nhân, nhưng sẽ không đúng như vậy đối với các đồng tu của chúng ta. Các đồng tu không có nghĩa vụ này.
Có một tình huống khác mà tôi đã xử lý không tốt. Điều phối viên địa phương của chúng tôi cho rằng cả gia đình tôi đều dựa vào tiền lương của tôi, vì vậy cô ấy đã lấy ra 2.000 nhân dân tệ mà các đồng tu khác phó xuất để đưa cho tôi làm tài liệu giảng chân tướng, chủ ý là muốn tôi đóng góp về mặt công sức, còn các đồng tu khác đóng góp về mặt tài chính. Tình hình tài chính của tôi không phải là quá khó khăn, vì vậy tôi đã từ chối. Cô ấy nài nỉ tôi nhận nó, nên cuối cùng tôi đã đồng ý.
Sau khi nhận tiền, tôi đã ghi lại từng số tiền mà mình đã sử dụng làm tài liệu giảng chân tướng để tránh việc vô tình dùng nó cho các chi tiêu cá nhân của bản thân. Tôi muốn chắc chắn rằng tất cả tiền đều được sử dụng cho hạng mục Đại Pháp. Nhưng vì tôi bị mất một số tiền [vốn là chi phí] cho cuộc sống hàng ngày, cuối cùng tôi đã sử dụng một ít [tiền làm hạng mục] để bù vào. Sau đó, tôi nhận ra mình không nên lấy tiền của học viên và cuối cùng đã trả lại toàn bộ số tiền cho đồng tu. Một thời gian ngắn sau đó, tôi có một dự án bên ngoài thành phố của mình và được nhận một khoản tiền thưởng lớn sau khi dự án hoàn thành.
Các đồng tu đã đưa cho tôi tiền để làm các hạng mục Đại Pháp, và trên bề mặt, nó dường như không sai (đồng tu đóng góp tiền, tôi đóng góp công sức), nhưng nó không đúng khi tôi chấp nhận khoản tiền đó. Tại sao? Vì tôi có khả năng để kiếm sống và phụ giúp gia đình; cộng thêm việc tôi có nhiều tiền tiết kiệm. Mặc dù năm nay nền kinh tế không phải quá tốt, nhưng gia đình tôi không bị ảnh hưởng nhiều. Chúng tôi vẫn có một cuộc sống tốt. Tôi vẫn có khả năng đóng góp tài chính cho các hạng mục Đại Pháp, vậy làm sao tôi lại có thể chỉ nhận tiền từ các bạn đồng tu được?
Điều dường như nhỏ nhặt này thực sự lại không phải là một vấn đề nhỏ, nhưng ban đầu nó đã bị bỏ qua. Bài học đó đủ lớn để giúp tôi nhận ra việc tu luyện của chúng ta nghiêm túc như thế nào. Tôi hi vọng trải nghiệm của mình cũng hữu ích đối với các bạn đồng tu.

Đăng ngày 10-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.