Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-6-2015] Thông qua trải nghiệm cá nhân tôi đã ngộ được rằng, miễn là tầng thứ tu luyện của chúng ta đáp ứng được những đòi hỏi của Pháp, giả tướng nghiệp bệnh sẽ biến mất. Tôi đang viết lại những gì mà mình đã trải qua và hy vọng rằng nó có thể giúp các học viên mà đang trải qua những khổ nạn tương tự.
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 24 tháng 6 năm 1996. Tất cả những vấn đề [sức khỏe] như nhức đầu, [đau] vai và khó thở của tôi đều biến mất không lâu sau đó. Năm 2002, tôi đã bị bắt vì phân phát những tài liệu thông tin về cuộc bức hại mà bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, và đã bị kết án bất hợp pháp năm năm tù.
Vào mùa Xuân năm 2004, năm thứ hai sau khi bị giam cầm, tôi bắt đầu có những triệu chứng nghiệp bệnh nghiêm trọng. Nước tiểu của tôi chuyển sang màu đỏ và hai chân tôi sưng lên. Tôi thở khó khăn đến nỗi đôi lúc cảm thấy như mình đang ngạt thở. Các cục u xuất hiện trên cổ, hai nách, bụng dưới và mặt trong của hai đùi. Tôi đau đớn không ngớt.
Tôi nhớ đến những lời giảng của Sư phụ:
“Người chân tu là không có bệnh, Pháp thân của tôi đều gỡ bỏ cho chư vị rồi.” (Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân ngày 18 tháng 9 năm 1994Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải)
Thế thì thân thể tôi phải cảm thấy nhẹ nhàng chứ? Chẳng phải “nghiệp bệnh” là giả tướng mà tà ác áp đặt lên tôi sao?
Sư phụ giảng:
“Là đệ tử Đại Pháp thì hoàn toàn phủ định hết thảy những gì cựu thế lực tà ác đã an bài.” (Đại Pháp kiên cố không thể pháTinh Tấn Yếu Chỉ 2)
Nhưng làm thế nào để phủ định an bài của cựu thế lực?
Phát chính niệm, học Pháp và hướng nội
Tôi giữ chắc một niệm trong tâm: “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi không chấp nhận hay đi theo bất cứ sự an bài nào khác.”
Tôi nhận ra rằng mình không nên phát chính niệm để giảm bớt sự đau đớn của bản thân, vì vậy tôi đã làm điều đó để trợ Sư Chính Pháp và để chứng thực Pháp. cựu thế lực không có tư cách để khảo nghiệm chúng ta, bởi vì chúng cũng là đối tượng phải được Pháp chính lại.
Thay đổi quan niệm người thường
Vì những người tu luyện không có bệnh, chúng ta không nên dựa vào những người khác để chăm sóc chúng ta. Chúng ta nên làm bất cứ việc gì mình có bổn phận phải làm và không để “bệnh” ảnh hưởng đến những kế hoạch của mình.
Chúng ta phải chú ý đến mọi và từng ý niệm và phản lại bức hại. Khi trải qua “nghiệp bệnh”, tôi không thể ăn, vì vậy tôi phát chính niệm để phủ nhận bức hại. Chúng ta cần phải ăn để có thể duy trì thân thể và trợ Sư Chính Pháp
Tôi bắt đầu ăn một cái bánh và một ít cháo đặc. Sau đó, tôi có thể ăn bốn cái bánh và một hộp cháo đặc
Tôi không chấp nhận suy nghĩ rằng có bất cứ điều gì không ổn với thân thể mình, chẳng hạn như những cục u đã nổi lên. Tôi không chạm vào chúng và không quan tâm tới màu của nước tiểu. Tôi không thừa nhận những trạng thái bất thường đó, và tin tưởng một cách chắc chắn rằng tôi khỏe mạnh.
Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Chúng tôi nhấn mạnh một điểm: [nếu] chư vị không bỏ được cái tâm ấy, không bỏ được cái [suy nghĩ về] bệnh ấy, [thì] chúng tôi chẳng thể làm gì, đối với chư vị chẳng thể giúp được.” (Bài giảng thứ nhất,Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã sớm phục hồi mà không nhận ra. Khi chúng ta đáp ứng theo tiêu chuẩn của Pháp, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.
Đồng hóa với Pháp
Nếu chúng ta hành xử theo Pháp và bỏ đi những tâm người thường, chúng ta sẽ trải nghiệm được sức mạnh của Đại Pháp. Thông qua việc hướng nội, tôi đã tìm thấy thiếu sót của bản thân.
Khi ở trong tù, tôi đã gặp những tù nhân có đạo đức thấp kém. Tôi bực tức họ và những lính canh mà thực hiện việc bức hại. Tôi khinh thường họ và coi cuộc bức hại như sự đấu tranh của một nhóm người chống lại một nhóm người khác.
Tôi đã bị sốc khi nhận ra những chấp trước của mình. Làm sao tôi có thể chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh trong khi nuôi dưỡng những tư tưởng tiêu cực như thế? Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, liệu tôi có hành xử như những gì họ đã làm không?
Ngay sau khi tôi ngộ ra điều này, đau đớn, những cục u và tất cả những triệu chứng “nghiệp bệnh” khác đều biến mất. Sư phụ đã thanh lý tất cả cho tôi.
Tôi xuất tâm từ bi và thiện niệm với những lính canh và các tù nhân đã bức hại mình. Tôi nói chuyện với họ và giúp họ thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã đánh thức lương tâm của họ.
Nhờ Sư tôn, thân thể tôi đã hồi phục hoàn toàn. Môi trường tu luyện của tôi cũng được cải biến. Trong suốt thời gian sáu tháng trước khi được thả, tôi có thể học Pháp, luyện công và phát chính niệm.

Đăng ngày 10-10-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.