Trang

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2019

Giáo sư khoa học: “Sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp đã làm tôi chấn động sâu sắc!”


Bài viết của chồng một học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-08-2019] Mùa hè năm ngoái, tôi quyết định tham gia vào một đoàn du lịch đi Úc kéo dài một tháng. Trong vòng 24 giờ sau khi đến nơi, tôi bắt đầu bị táo bón, nhiễm trùng mắt và viêm nướu nghiêm trọng khiến cho việc ăn uống của tôi trở nên khó khăn.
Mặc dù cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng vì quá bận rộn nên tôi không đến gặp bác sĩ. Tình trạng của tôi càng trở nên tồi tệ hơn trong sáu ngày tiếp theo. Điều khiến tôi lo lắng nhất là chuyến du lịch của tôi vẫn còn ba tuần nữa mới kết thúc.
Tôi chợt nhớ lại lời vợ tôi nói: “Khi gặp nguy hiểm, hãy niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’ và anh sẽ được bảo hộ.”
Vợ tôi tu luyện Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp) đã hơn 20 năm và cô ấy không bao giờ phải uống bất cứ thứ thuốc gì trong suốt thời gian đó. Vì thế, tôi quyết định nghe theo lời khuyên của cô ấy.
Tối hôm sau mặc dù vẫn còn đau nhưng tôi vẫn đi dạo cùng với nhóm du lịch của mình. Khi đang đi bộ qua bãi cỏ phía trước của khách sạn, tôi hắng giọng nuốt nước miếng, dùng hết sức và hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tất cả mọi người đều im lặng đổ dồn ánh mắt về phía tôi và hoàn toàn bất ngờ trước sự bộc phát của tôi.
Phép màu đã xuất hiện: Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy như có thứ vật chất gì đó bao quanh thân thể tôi bỗng nổ tung và toàn thân tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Khi chúng tôi quay về khách sạn sau đó, tôi nhận thấy toàn bộ triệu chứng bệnh của tôi đã biến mất một cách thần kỳ.
Là một giáo sư đại học ở Trung Quốc, tôi đã giảng dạy môn khoa học thực nghiệm trong nhiều thập kỷ qua. Vì vậy khi trải nghiệm sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, tôi thực sự đã bị chấn động đến tâm can.
Kể từ khi kết thúc chuyến du lịch trở về nước đến nay đã hơn một năm, hôm nay tôi mới cầm bút viết ra trải nghiệm này cũng là một cách để bày tỏ lòng cảm ân sâu sắc đến Đại sư Lý Hồng Chí – Nhà sáng lập Pháp Luân Công. Cảm ơn Ngài đã từ bi giúp đỡ dù tôi không phải là đệ tử của Ngài, đồng thời tôi cũng hiểu tại sao vợ tôi vẫn kiên trì tu luyện suốt hơn 20 năm qua bất chấp mọi khó khăn và thử thách. Với tư cách là một giáo sư khoa học, tôi viết bài này để nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện siêu thường và để cho nhiều người không rõ chân tướng biết rằng Pháp Luân Đại Pháp không giống như những gì mà Đảng Cộng sản Trung Quốc vẫn thường tuyên truyền để lừa dối người dân.
Cảm ơn Đại sư Lý Hồng Chí!
Hợp thập!

Thể hội tu luyện của một giám đốc công nghệ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 23-05-2019] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc. Hiện tại tôi đang là giám đốc công nghệ của một viện nghiên cứu quốc gia với thu nhập hơn 20.000 tệ một tháng. Tôi thấy rằng hết thảy mọi thứ tôi có đều là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho. Dưới đây là câu chuyện tu luyện của tôi.
Quê tôi nằm ở miền Trung của Trung Quốc. Trước kia nhà tôi rất nghèo và tôi lớn lên trong trùng trùng khổ nạn, thậm chí một số lần tính mạng tôi còn lâm nguy. Bố mẹ tôi đã tiết kiệm tiền và dành mọi thứ mà họ có để tôi có thể theo học cao đẳng.
Ngay khi vừa vào học cao đẳng, tôi đã biết đến Pháp Luân Đại Pháp qua các bạn cùng lớp. Tôi liền mượn bạn cùng lớp sách Đại Pháp, và một bạn đã dạy tôi năm bài công pháp. Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp và cảm nhận được niềm hạnh phúc chân chính mà từ trước đến nay tôi chưa từng trải nghiệm.
Hai năm sau, tà đảng bắt đầu bức hại Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp. Ngay trước khi tốt nghiệp, tôi đã cùng các bạn cùng lớp đi tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện cho quyền tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi vừa giảng chân tướng vừa phát tài liệu Đại Pháp cho mọi người.
Ngay sau khi tốt nghiệp, tôi cảm thấy cần phải sống xa nhà vì lý do an toàn. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt và bị kết án năm năm tù giam. Tôi nhận thấy là do bản thân học Pháp không tinh tấn.
Nhà tù móc ngoặc với chính quyền địa phương âm mưu tống tôi vào một trung tâm tẩy não ngay khi tôi mãn hạn tù, nhưng tôi đã trốn thoát. Tôi không có một xu dính túi và dường như đã quên mọi thứ tôi đã học được ở trường đại học sau khi bị tà đảng bức hại quá lâu trong tù.
Sau một thời gian chật vật, cuối cùng tôi đã tìm được một công việc và tôi chăm chỉ làm việc. Mỗi ngày tôi đều làm ba việc mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Trong công việc, tôi bắt đầu từ cấp thấp nhất, học hỏi và phát triển các kỹ năng kỹ thuật chuyên môn. Tôi đã đề cao nhanh chóng và có thể giải quyết nhiều vấn đề phức tạp hơn. Qua một thời gian, tôi được thăng chức, và tăng lương.
Trong những năm qua, tôi đã chuyển việc nhiều lần. Dù tôi có xuất phát điểm ở mức thấp nhất, thì công việc tôi làm về cơ bản luôn mang lại lợi ích cho công ty. Chức vụ và lương bổng của tôi không ngừng tăng nhanh. Trong tâm tôi luôn minh bạch rằng, hết thảy những thứ đó đều là do Sư phụ và Đại Pháp ban cho.
Hàng ngày tôi thường dạy sớm và học hai bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”. Ở đơn vị công tác, tôi tập trung làm việc cho thật tốt và luôn chiểu theo Đại Pháp để đo lường mỗi suy nghĩ và ngôn hành của mình. Khi gặp vấn đề, trước hết tôi sẽ tĩnh tâm xuống và hướng nội tìm nguyên nhân ở bản thân mình, và phát chính niệm thanh trừ sự bức hại của tà ác.
Viện nghiên cứu nơi tôi làm việc được giao dự án về phát triển một sản phẩm mới. Khi vị giáo sư thông báo về dự án này, tất cả các tổ trưởng với học vị Thạc sĩ hay Tiến sĩ đều do dự trước một dự án như vậy. Cuối cùng, ông ấy đã phân công tôi phụ trách nó và các tổ trưởng kia hỗ trợ tôi.
Tôi đã tìm kiếm các tài liệu cả trong và ngoài nước, chọn các phương pháp kiểm trắc, mua các thiết bị cần thiết và chuẩn bị nguyên liệu mẫu. Mỗi nhóm nhỏ làm việc chăm chỉ và không ngừng làm đi làm lại các thực nghiệm để kiểm chứng kết quả. Chúng tôi đã hoàn thành các mục tiêu đề ra chỉ trong ba tháng ngắn ngủi.
Tại đây, tôi muốn nhấn mạnh một điều: hết thảy đều là uy đức của Sư phụ và Đại Pháp. Mọi người thử nghĩ xem, một người tốt nghiệp cao đẳng như tôi, cũng không phải học đúng chuyên ngành này, những người học chuyên nghiệp về mảng này với thành tích cao như vậy còn không giám nhận hạng mục, vậy mà tôi dựa vào đâu để có thể làm được? Tuy nhiên, lúc ấy, sau khi tiếp quản dự án, tôi cảm thấy rằng vì tôi là một lạp tử của Đại Pháp, tôi nhận lương của viện, nên phải vì viện này mà làm việc cho tốt, cần phải có trách nhiệm với viện và đồng nghiệp. Tôi nỗ lực hết sức và không lo lắng kết quả sẽ ra sao, mà chỉ để tâm làm tốt những việc cần làm.
Điều tương tự cũng đã xảy ra trong bộ phận nghiên cứu và phát triển (R & D) của một viện lớn của nhà nước. Một người quen đã giới thiệu tôi vào làm ở viện đó. Lúc mới vào, các đồng nghiệp cho rằng tôi là vì dựa vào quan hệ mới được vào làm, họ ít nhất cũng là tốt nghiệp chính quy. Ở công ty này rất nhiều nhân viên là giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ của các trường danh tiếng, còn tôi lại là một người chỉ tốt nghiệp cao đẳng, còn không đúng chuyên ngành, chỉ có chút kinh nghiệm nghiên cứu liên quan. Bởi vậy, họ đều nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.
Tôi được phân công làm việc trong một dự án quan trọng. Doanh số hàng năm của sản phẩm liên quan là hơn 100 triệu đô la Mỹ. Nhưng năng suất sản xuất sản phẩm của chúng tôi thấp, chỉ khoảng 50%. Ngoài ra, chu kỳ lại rất dài– hơn hai tuần.
Trước đó, một giáo sư và phó giám đốc công nghệ của họ đã cùng nhau phối hợp làm dự án này trong hơn sáu tháng nhưng không có kết quả. Sau đó, một giáo sư từ Học viện Khoa học Nông nghiệp và tôi đã làm việc trong một tháng, thử các phương pháp và điều kiện khác nhau, nhưng chúng tôi cũng không gặp may—đây quả thực là một thí nghiệm có độ khó cao.
Đến tháng thứ hai, tôi tình cờ đọc được một tài liệu bằng tiếng Đức. Phòng thí nghiệm đó có tỷ lệ thành công rất cao trên 80% với số lần thử nghiệm nhỏ hơn. Chưa có ai ở Trung Quốc có thể đạt mức đó.
Được Sư phụ và Đại Pháp dẫn dắt, sau nhiều thí nghiệm và thực nghiệm, cuối cùng chúng tôi đã thành công với tỷ lệ hơn 80%, thậm chí có khi còn tới 90%. Toàn bộ quy trình cũng giảm từ hơn nửa tháng xuống còn một tuần. Kết quả nghiên cứu của chúng tôi đã tạo ra một sự chấn động trong viện và tổng bộ. Tổng bộ đã phái các chuyên gia đến gặp chúng tôi. Thậm chí, phó tổng giám đốc công ty còn đề nghị viện thưởng tôi một kỳ nghỉ xa hoa với toàn bộ chi phí do viện chi trả.
Công ty bây giờ có ấn tượng rất tốt về tôi, vì vậy tôi được giao một dự án khác. Đó là dự án quan trọng nhất của công ty. Doanh thu hàng năm lên tới vài tỷ.
Khi tôi mới được ra khỏi nhà tù, tình hình tài chính của tôi không tốt do bị ĐCSTQ bức hại. Tôi nhận ra rằng mình không nên thừa nhận điều này. Đệ tử Đại Pháp đều là có phúc khí, cần có năng lực kinh tế để chứng thực Pháp, và còn nhiều việc khác trong cuộc sống của chúng ta cần dùng đến tiền. Vì vậy, khi phát chính niệm tôi thường thêm một niệm thanh trừ hết thảy mọi thứ can nhiễu tới tài chính của các đệ tử Đại Pháp. Khi ông chủ hay lãnh đạo đề xuất tăng lương, tôi không từ chối, tôi thuận theo tự nhiên. Kỳ thực, tiền mà tôi có đều là do Đại Pháp cấp, và trong tâm tôi không chấp trước vào danh lợi.
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi nghiêm khắc yêu cầu bản thân chiểu theo Chân-Thiện-Nhẫn để đối chiếu và đo lường mọi hành vi và suy nghĩ của mình. Viện nghiên cứu đã thuê nhiều nhân viên mới với trình độ thạc sĩ. Một số nhân viên nữ tiếp cận tôi, nói rằng họ sẽ làm mọi thứ vì tôi. Một thậm chí còn đề nghị mát-xa cho tôi.
Tôi thẳng thắn nói với họ rằng, tất cả những gì tôi muốn ở họ là họ hãy làm tốt công việc của mình, và rằng mọi người đều có lợi nếu tất cả chúng tôi làm việc chăm chỉ và tận sức giúp đỡ nhau. Một bạn cũ cùng học cấp ba với tôi đã mời tôi đi ăn trưa cùng cô ấy. Ở nhà hàng, cô ấy nói muốn hẹn hò với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã kết hôn, và là một người tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không bao giờ làm điều xằng bậy như thế.
Một người thường rất khó giữ vững được sự chính trực của mình khi các tiêu chuẩn đạo đức đã trượt xuống rất thấp như vậy. May thay, tôi tu luyện Đại Pháp. Nếu không có Sư phụ và Pháp gia trì, tôi dễ có thể đã vấp ngã. Tôi trân quý Đại Pháp và sẽ tu luyện bản thân thật tốt!


Thứ Năm, 5 tháng 9, 2019

Những câu chuyện chân thực về uy lực của Pháp Luân Đại Pháp


Bài viết của những học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-06-2019] Pháp Luân Đại Pháp là môn tu luyện thượng thừa của Phật gia, dạy mọi người tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Nhiều sự việc thần kỳ đã xảy ra đối với những người chân tu Đại Pháp, và chúng tôi muốn chia sẻ một số những câu chuyện đó.
Đọc sách quý, lấy lại thị lực
Bà Vương bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005.
Nhiều năm trước, khi con trai bà đang chuẩn bị lễ thành hôn, cậu ấy đã qua đời trong một tai nạn xe máy khi đang trên đường đi mua nhẫn cưới cho vợ sắp cưới. Đó là đòn giáng mạnh đối với bà Vương. Bà đã khóc ròng trong suốt thời gian dài và gần như đã mất thị lực. Bà đau đớn nhớ con trai mình. Một đêm, bà mơ thấy con trai; cậu ấy nói với bà rằng bà sẽ sớm nhận được một món bảo bối và khuyên bà hãy nhận nó.
Không lâu sau, bà nhận được một cuốn sách có tên là Chuyển Pháp Luân. Vì thị lực của bà rất kém, bà đã nhờ chồng đọc sách cho nghe. Nhưng cảm thấy chồng đọc quá chậm và ngắt quãng, nên bà đã lấy cuốn sách và bắt đầu tự đọc. Sau khi học xong một chương, bà nhận ra điều gì đó: “Tôi có thể đọc rồi! Tôi có thể nhìn được rồi! Tôi đã lấy lại được thị lực!” Ngay lập tức bà nhận ra rằng đây chính là điều mà con trai của bà ngụ ý: Cuốn sách này thực sự là bảo bối!
Tốc độ đọc đáng kinh ngạc
Bà Trần bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Bà chưa từng được đi học và bị mù chữ. Khi bà nhận được cuốn sách Chuyển Pháp Luân, bà vừa vui mừng vừa lo lắng. Bà vui mừng vì bà đã có được một cuốn sách quý giá, nhưng bà cũng lo lắng rằng bà sẽ không thể đọc sách vì bà không biết bất kỳ một chữ tiếng Trung nào.
Bà ôm cuốn sách và ngủ gật. Bà có một giấc mơ: Bà đang nấu ăn. Có một cái chảo lớn nước sôi. Đột nhiên cuốn sách của bà rơi vào trong chiếc chảo. Không thể được, bà cho tay vào chảo nước sôi để cầm cuốn sách ra và sau đó bà thức dậy. Bà mở sách ra xem liệu cuốn sách có bị ướt hay không. Ồ! Chuyện gì thế này? Đột nhiên bà có thể nhận diện được tất cả các chữ trong cuốn sách!
Khi chồng bà trở về nhà, bà không thể nén được vui mừng và đã nói với chồng rằng bây giờ bà đã có thể đọc sách. Ông hoàn toàn không tin. Ông thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với bà. Bà Trần bắt đầu đọc to cuốn sách. Chồng bà đã lặng người. Gì vậy?! Thật ư?! Và sau đó cả gia đình bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Câu chuyện của cháu trai tôi
Khi còn nhỏ, cháu trai tôi đã nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ. Khi được một tuổi rưỡi, trên mí mắt của cháu xuất hiện khối u. Nó ngày càng lớn hơn, dụi vào mắt và khiến cháu đau đớn. Bác sĩ nói với gia đình rằng cần phẫu thuật. Tuy nhiên cháu còn quá bé và chưa thể thực hiện phẫu thuật được. Chị gái của tôi lo lắng và nói với mẹ tôi. Mẹ tôi bảo chị đưa cháu đến gặp bà: “Bây giờ chỉ có Sư phụ của chúng ta mới có thể cứu cháu.”
Một đêm, tôi nghe thấy mẹ tôi nói chuyện với cháu trai. Ngày hôm sau, tôi hỏi mẹ chuyện gì đã xảy ra. Mẹ tôi nói rằng cháu trai tôi nửa đêm đã bật dậy và liên tục gọi: “Sư tôn ơi, Sư tôn ơi!” Mẹ tôi đã vỗ về để cháu ngủ tiếp. Một vài ngày sau, khối u vỡ ra và sau đó biến mất. Khi chúng tôi hỏi cháu rằng ai đã chữa lành mắt cho cháu, cháu nói với chúng tôi chính là Sư tôn!
Một vài lần khi tôi không vượt qua khảo nghiệm tâm tính, tôi đã tranh luận với mẹ mình và các đồng nghiệp. Một ngày khi tôi tan làm trở về, cháu trai đã mắng tôi. Cháu nói rằng tôi thật đáng sợ, luôn nổi giận và tranh đấu với người khác. Tôi ở nhà cháu có thể biết, nhưng ở bên ngoài làm sao mà cháu lại biết được! Cháu trai đã đếm tất cả những sai lỗi của tôi bằng ngón tay nhỏ của mình: đánh người khác là không đúng, mắng chửi người khác là không đúng, bực dọc là không đúng, nổi nóng là không đúng v.v..
Tôi vô cùng thích thú với cách cháu nói chuyện với tôi, đầu nghiêng sang một bên còn những ngón tay thì chỉ vào tôi và giảng giải cho tôi như một người lớn, mặc dù cháu mới có năm tuổi. Tôi đã rất xúc động và nhận ra rằng chính Sư phụ đang thông qua cháu trai để nhắc nhở tôi.

Đăng ngày 20-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Địa ngục không nhận người đã xem thiên thư


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-08-2019] Khi bà Vương, một học viên Pháp Luân Đại Pháp, được thả khỏi trại giam vào mùa đông năm 2001, con gái của bà, cô Kiệt (bí danh), đã đến đón bà ở trại tạm giam. Do đường trơn trượt, chiếc taxi cô thuê bị lật mấy vòng khi đi qua một cây cầu. Cô lập tức được đưa đến một bệnh viện.
Bà Vương đến bệnh viện. Khi nhìn thấy cô con gái của mình bị thương nặng, bà rất đau lòng. Khi đó, cô Kiệt mới hơn 20 tuổi, cao khoảng 1,7 mét, nặng 77kg, và đang mang thai gần bốn tháng. Cô vẫn tỉnh táo nhưng không thể cử động được thân bên dưới. Đốt sống cổ thứ hai của cô bị lồi lên, đốt sống thứ ba bị gãy, cô bị phù não nghiêm trọng. Bệnh viện dự đoán tình huống xấu. Họ đề nghị bỏ thai nhi và cố gắng cứu người mẹ. Bà Vương thúc giục họ cứu cả hai.
Đau đớn mà cô Kiệt phải chịu đựng không gì có thể diễn tả nổi, mỗi phút đều khó mà chịu đựng được. Cô đã khóc mãi không thôi. Bà Vương bảo con gái hãy tin tưởng Sư phụ và chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới có thể cứu được cô. Cô Kiệt từng chứng kiến mẹ mình hồi phục khỏi đủ mọi bệnh tật và cô cũng tin rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Cô bảo với mẹ rằng cô sẽ nghe bà, và muốn học các bài giảng Pháp cùng bà.
Bà Vương yêu cầu cho con gái mình chuyển qua phòng đơn. Sau khi chuyển phòng, bà bắt đầu đọc Pháp cho cô Kiệt nghe. Cô Kiệt đau đến nỗi không thể ngủ được. Nhưng bất cứ khi nào mẹ cô đọc các bài giảng Pháp, cô Kiệt lại cảm thấy nhẹ nhõm và có thể thiếp đi được một lúc.
Bệnh viện muốn tiêm thuốc vào tĩnh mạch cho cô Kiệt vì não cô đang bị phù, và dự định khoan hai lỗ trên hộp sọ để bảo vệ phần cổ của cô. Nhờ nghe các bài giảng Pháp cả ngày, cô Kiệt bắt đầu cử động lại được, đầu tiên là mấy khớp tay, ngày hôm sau đến các khớp khác.
Đến ngày thứ ba, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô Kiệt bị kéo xuống cổng địa ngục. Tiểu quỷ nhìn vào một cuốn sổ dày cộp và tìm ra tên của cô. Nhưng người phụ trách nói rằng họ không thể để cô bước vào địa ngục được vì cô đã đọc Chuyển Pháp Luân. Đó là sự thực, vì trước đây cô Kiệt từng học các sách của Pháp Luân Đại Pháp.
Cô Kiệt đã kể cho mẹ của cô nghe về giấc mơ. Cả hai đều cảm thấy được khích lệ rất nhiều. Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp cao thâm, đó là thiên Pháp. Ai đọc sách đều sẽ có phúc phận. Địa ngục không dám nhận người đó.
Đến ngày thứ tư, cô Kiệt bảo với mẹ mình rằng cô sẽ sớm bình phục. Cô đã mơ thấy một nhóm bác sĩ đến chữa trị cho cô, họ đã xếp lại xương cho cô trong khi cô đang ngủ. Bà Vương biết điều đó có ý nghĩa gì: Sư phụ đang giúp cô Kiệt!
Trong vòng bảy ngày sau đó, Sư phụ đã giúp nối lại phần xương cho cô, người ta có thể nghe được âm thanh răng rắc ngay cả trong chiều không gian này. Bà Vương vô cùng xúc động. Sau đó toàn thân cô Kiệt có thể cử động lại được. Mọi người đều kinh ngạc!
Cô Kiệt đã xuất viện sau 40 ngày. Cô vẫn còn một số triệu chứng và cần giúp đỡ. Cô Kiệt tiếp tục học Pháp và niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Cô đã dần dần hồi phục.
Tháng 4 năm 2002, cô đã hạ sinh một bé trai khoẻ mạnh. Cả nhà cô đều kinh ngạc và vô cùng biết ơn vì Sư phụ đã cứu mạng sống của hai mẹ con.

Đăng ngày 02-09-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chính niệm làm ngừng mưa


Bài viết của một viên Pháp Luân Công bên ngoài Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-07-2019] Tôi xin mạn phép chia sẻ trải nghiệm khi chứng kiến sức mạnh kỳ diệu của Đại Pháp trong khi làm hạng mục.
Tôi được phân công làm một video ghi lại một sự kiện cộng đồng. Dự báo thời tiết cho buổi sáng ngày diễn ra sự kiện là 80 đến 90% khả năng có mưa. Vì là một sự kiện ngoài trời, nên suy nghĩ đầu tiên của tôi là hoạt động này có thể bị hủy bỏ. Do mong muốn được thoải mái, tôi tự nhủ rằng thời tiết sẽ khiến tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc có một ngày nghỉ ngơi ở nhà.
Tôi gọi cho nhà tổ chức để xác nhận xem họ có tiếp tục sự kiện theo kế hoạch hay không. Kế hoạch ban đầu là không thay đổi, và tôi được cho biết rằng quyết định hủy bỏ sẽ được đưa ra nếu mưa quá lớn. Sau cuộc điện thoại, chính niệm của tôi khởi lên. Tôi rời nhà sớm để có nhiều thời gian chuẩn bị sẵn sàng.
Trời mưa phùn khi tôi đến địa điểm và vào giờ ăn trưa, trời mưa rất to. Người học viên làm việc với tôi nói: “Chúng tôi thường cầu trời không mưa khi chúng tôi đang đả tọa ngoài trời và mưa sẽ tạnh.” Tôi đã đề nghị anh ấy cầu cho trời sáng tỏ. Anh ấy đã làm. Tuy nhiên, mưa không ngớt. Chính niệm của tôi cũng có vẻ bị đè nén.
Tôi nhớ rằng trời đã mưa khi chúng tôi diễu hành. Có vẻ như thời tiết xấu phức tạp hơn tôi nghĩ.
Chúng tôi không thể để trời tiếp tục mưa như thế. Trong quá khứ tôi đã từng phát chính niệm hiệu quả giúp cho các đồng tu khác trong suốt thời gian khó khăn. Phát chính niệm để thay đổi thời tiết có vẻ khó hơn.
Trong tôi đột nhiên trỗi dậy một chính niệm mạnh mẽ: “Chúng ta còn quản lý được cả thể hệ thế giới của mình sau khi viên mãn, việc thay đổi thời tiết lại khó khăn thế này sao?”
Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002”:
“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.”
Tôi nói với Thần mưa trong tâm: “Chúng tôi đang làm việc Chính Pháp, chúng tôi hy vọng ông có thể bắt đầu mưa sau khi chúng tôi kết thúc công việc.” Tôi đã bắt đầu phát chính niệm để thanh lý can nhiễu. Tin vào Sư phụ 100% là quan trọng nhất.
Chính niệm sẽ không hiệu quả nếu bản thân tôi còn bất cứ nghi tâm nào và lực lượng của tôi vẫn sẽ ở cấp độ người thường; Pháp sẽ không triển hiện hết sức mạnh nếu tôi vẫn cứ nghi vấn bản thân.
Cơn mưa cuối cùng đã dừng khi đến giờ quay phim.
Chúng tôi quay xong cuộc phỏng vấn cuối cùng vào lúc 8 giờ tối. Người học viên khác đã xác nhận rằng khi chúng tôi hoàn tất công việc trong ngày, cơn mưa đã trút xuống ngay sau đó.
Tôi chấn động bởi những gì vừa xảy ra. Nhận ra sức mạnh của Chính niệm, tôi cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ.
Một suy nghĩ khác đã hiện lên trong tâm trí tôi: “Khi chúng ta gặp khó khăn ma nạn để trừ bỏ chấp trước, có lẽ chúng ta nên phát chính niệm một cách thành tâm. Tôi tin rằng Đại Pháp sẽ cho chúng ta thấy điều kỳ diệu.”
Tôi cũng nhận ra rằng nếu tôi không hoàn tất nhiệm vụ bởi vì thời tiết, một cơ hội quý giá để chứng thực Pháp đã bị mất đi. Rất nhiều thời gian và nỗ lực của các đồng tu đã bỏ ra để phối hợp cho các sự kiện như thế này cũng sẽ trở nên vô ích. Sư phụ đã đặt ra con đường, giờ là chúng ta phải bước đi trên con đường đó. Tôi gần như đã bỏ mất cơ hội để tham dự bởi vì chấp trước vào an dật và không lý giải Pháp tốt.
Không có ai trong những học viên giúp chỉnh sửa đoạn phim nhận ra rằng nó đã được quay trong một ngày mưa. Đoạn phim đã được phát sóng trên vài kênh truyền hình và đăng trên trang nhất của tờ báo địa phương chúng tôi.
Tôi càng thể hội sâu sắc hơn hàm nghĩa lời Sư phụ trong bài thơ “Ma phiền” trong Hồng Ngâm 3:
“Thiên địa nan trở Chính Pháp lộ
Chỉ thị đệ tử nhân tâm lan”
Tạm dịch:
“Trời đất khó ngăn đường Chính Pháp
Vấn vương đệ tử nặng nhân tâm”
(Ma phiền- Hồng Ngâm 3)

Đăng ngày 31-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chính niệm của Đệ tử Đại Pháp có sức mạnh phi thường


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 04-07-2019] Tôi hiện đang sinh sống tại một ngôi làng ở tỉnh Hà Bắc. Sau đây là câu chuyện về những sự việc đã xảy ra vào mùa thu vài năm trước.
Đe dọa học viên Pháp Luân Công nhận quả báo
Trong một cuộc họp, ông Trần, một trong những người đứng đầu thôn, dọa sẽ báo cảnh sát về trường hợp của anh Thiên – một học viên tu luyện Pháp Luân Công.
Một số quan chức Trung Quốc tích cực tham gia bức hại các học viên Pháp Luân Đại Pháp để thể hiện lòng trung thành của họ với Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), với hy vọng đạt được một số lợi ích cá nhân.
Sau cuộc họp, đồng tu Thiên và tôi quyết định đến gặp ông Trần và giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời yêu cầu ông không tham gia vào cuộc bức hại này.
Ông Trần rất khó chịu khi thấy chúng tôi và bảo chúng tôi hãy rời đi. Vì vậy, chúng tôi quay ra và đi băng qua sân tiến về phía cổng. Có vẻ như ông ta rất tức giận với Thiên, ​​ông ta chạy theo và giơ tay lên định tát Thiên.
Thấy vậy, tôi lập tức phát chính niệm để loại bỏ những nhân tố tà ác đằng sau người trưởng thôn, và thêm một ý nghĩ rằng ông ta sẽ tự đánh chính mình.
Sau đó, tôi thấy ông ta tự tát vào mặt mình. Ông ta đã cố đánh Thiên một lần nữa, nhưng lòng bàn tay lại chạm vào mặt mình.
Lúc này, ông ta rất tức tối. Ông ta cố đá Thiên, ​​nhưng bị trượt ngã xuống đất. Sau đó, ông đứng dậy, nhặt một hòn đá lên và ném vào người Thiên. Viên đá đập vào thân cây, bật nảy trở lại và đập vào chính ông ta.
Ông Trần không dám tấn công Thiên nữa, nhưng nói với chúng tôi rằng: “Nếu tôi đã làm điều xấu là báo cáo anh với công an – thì tôi sẽ bị sét đánh chết. Ngay khi ông ta nói xong, một tiếng sấm lớn vang lên gần đó. Ông ta sợ hãi và bỏ chạy về nhà.
Lúc đó, vợ và con trai ông ta bước ra ngoài. Họ ngăn không cho chúng tôi rời đi, và chửi rủa chúng tôi. Con trai ông Trần đã cố đánh đồng tu Thiên. Tôi đứng bên cạnh và tiếp tục phát chính niệm.
Sau đó, vợ anh ta bắt đầu la mắng con trai mình: “Dừng lại! Dừng lại! Con đang đánh mẹ đấy!”
Sau đó, họ tóm lấy Thiên, ​​cấm anh ta rời đi và đe dọa sẽ gọi cảnh sát. Tôi tiếp tục phát chính niệm để loại bỏ tất cả các sinh mệnh xấu xa và các nhân tố tà ác đang kiểm soát hai mẹ con họ ở không gian khác.
Sau một hồi, họ tỏ ra thất vọng và đi vào trong nhà.
Kể từ đó, gia đình ông Trần đã trải qua nhiều bất hạnh, và nhiều dân làng kết luận rằng họ phải nhận quả báo vì đã bức hại học viên Pháp Luân Công.

Đăng ngày 30-08-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Một chút thiển ngộ về việc phủ định sự bức hại kinh tế



Tác giả: Đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục 
[ChanhKien.org] Tôi có hai cô con gái, cô con gái lớn tu luyện Pháp Luân Công, cháu sống ở xa nhà, cuộc sống không sung túc lắm. Cô con gái nhỏ không tu luyện, điều kiện sống của cháu rất tốt. Khi còn làm kinh doanh, tôi đã mua cho mỗi cô con gái một cửa hàng, tiền cho thuê cửa hàng của cô con gái lớn được vợ tôi gửi cho hàng năm. Tuy nhiên, không biết tại sao vợ tôi cứ luôn trì hoãn việc gửi tiền cho con gái lớn, mỗi lần gửi cũng chỉ gửi một ít, phần còn lại để mình quản lý. Lần nào tôi cũng phải giục năm lần bảy lượt, bà ấy cứ to tiếng với tôi: “Việc con gái ông đừng quản”. Vì việc này mà tôi và bà ấy không ít lần cãi nhau, miệng thì nói gửi rồi nhưng thực ra bà ấy không gửi, vậy mà còn lải nhải: “Con gái lớn khó khăn, phải giúp nó nhiều hơn”, cứ nói giúp nhưng chẳng thấy động tĩnh gì. Con gái lớn tu luyện nên trong cuộc sống có lúc gặp khó khăn cũng không nói năng gì. Cô con gái thứ hai còn thường xuyên xoi mói: “Bố mẹ chỉ quan tâm đến chị gái con”.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Đã nhiều năm tôi không hiểu rõ nguyên nhân của việc này, không biết mình đã sai ở đâu? Một hôm, tôi lại nghĩ đến việc này và cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, ở đây nhất định phải có nguyên nhân về thể ngộ của tôi. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện một câu: “Bức hại kinh tế”. Tôi chợt hiểu ra: “Đúng rồi, đó chẳng phải là bức hại kinh tế sao?” Ngay khi tôi nghĩ như thế thì dường như có một thứ bị tôi phát hiện ra sợ quá muốn trốn đi. Tôi lập tức lập chưởng phát chính niệm: “Triệt để giải thể những an bài tà ác của cựu thế lực nhằm bức hại kinh tế đối với con gái tôi! Giải thể triệt để tất cả những nhân tố bức hại! Đồng thời thanh trừ những nhân tố thao túng đằng sau vợ tôi! Pháp Chính càn khôn, tà ác toàn diệt, Pháp Chính thiên địa, hiện thế hiện báo! Diệt!” Trong khi phát chính niệm, tôi có cảm giác: mấy năm nay chính những nhân tố tà ác đã cản trở vợ tôi không cho con gái lớn tiền, ngoài miệng thì nói “phải giúp đỡ nhiều hơn”, thực tế thì không giúp một chút nào, khiến cho cuộc sống của con gái gặp khó khăn, cũng ảnh hưởng đến việc tu luyện của con gái, ví dụ con gái muốn mua cho con thứ gì cũng không có tiền, cuộc sống rất chật vật. Vợ tôi cũng không hiểu tại sao, mà bà ấy cầm tiền của con gái lại còn làm thâm hụt tiền. Tôi phát chính niệm thanh trừ sự an bài của cựu thế lực đối với việc này, thanh trừ những nhân tố cản trở đằng sau vợ tôi. Tôi phát chính niệm hai lần, cảm thấy trường không gian của mình sáng sủa ra, tâm tôi cũng nhẹ nhõm.
Chiều hôm sau, vợ tôi chủ động nói: “Tôi phải đi gửi tiền cho con gái lớn”. Tôi không nói gì, muốn xem bà ấy gửi bao nhiêu. Sau khi từ ngân hàng trở về, bà ấy nói: “Tôi đã gửi con gái 50.000 tệ, giúp nó nhiều một chút”. Trước đây bà ấy chỉ gửi 1000-2000 tệ là tốt lắm rồi. Đêm hôm đó, tôi nằm mơ thấy mình ở thành phố Trường Xuân, đang đi trên con đường lớn, trước mặt là đèn giao thông ở ngã tư đường, bên cạnh đèn giao thông có một cái đèn neon hình con rắn. Khi tôi phát hiện ra đèn neon hình con rắn này, nó đột nhiên rơi xuống đất, thì ra nó chỉ là một con rắn nhỏ, tôi dẫm mạnh làm nó vỡ vụn. Khi dẫm vào nó, chiếc chìa khóa cửa cuốn của tôi rơi xuống cạnh con rắn. Tôi ngộ ra rằng: thứ ngu xuẩn này đã thao túng (trong tiếng trung “thao túng” còn có nghĩa là “ống”) vợ tôi thời gian dài (Trường Xuân), con rắn giống như đèn xanh đèn đỏ vậy: cho đi thì được đi, cho dừng thì được dừng, gửi cho con gái bao nhiêu tiền cháu cũng đều đồng ý, tôi đã thanh trừ nó rồi. Nhưng không được quyến luyến (trong tiếng trung “quyến luyến” âm đọc gần giống với “cửa cuốn”) vào tình cảm với con cái.
Vì sao trước đây tôi phát chính niệm không hiệu quả? Là bởi vì mục tiêu phát chính niệm của tôi không rõ ràng, rất mơ hồ, không thấy rõ những tà ác này đang tác quái, cũng chính là không nhận ra bản chất đằng sau hiện tượng này là “bức hại kinh tế”. Khi tôi thật sự ý thức được hiện tượng này là bức hại kinh tế cũng chính là đã phát hiện ra nó, tóm được nó, nên nó phải chết, phát chính niệm cũng có tác dụng ngay lập tức!
Trên đây là một chút thể ngộ của tôi muốn chia sẻ với các đồng tu.