Bài viết của một học viên Pháp Luân Công trẻ tuổi
[MINH HUỆ 26-3-2016] Tôi là sinh viên đại học năm thứ ba. Gần đây, tôi có mơ một giấc mơ kỳ lạ. Khi tỉnh dậy tôi nhận ra rằng mình hẳn phải có một tâm chấp trước. Khi hồi tưởng lại giấc mơ và cố gắng loại bỏ chấp trước, tôi đi đến quyết định rằng mình nên chia sẻ với các đồng tu khác.
Trong giấc mơ, cha tôi nhờ tôi dùng chiếc xe mà ông ấy mượn để đi mua một ít rau và mang đến cho chú tôi. Tôi lái xe ra chợ, mua đồ, và mang rau đến cho chú tôi. Trên đường về nhà, con đường trở nên gập ghềnh và gồ ghề. Tôi dừng lại và bước ra ngoài để kiểm tra. Sau khi bước được một đoạn ngắn tôi nhận ra rằng mình đã bị lạc. Tôi quyết định vào lại trong xe và quay trở lại chỗ tôi đã đến, nhưng chiếc xe đã biến mất khi tôi quay lại nơi tôi đã bỏ lại nó. Tôi đã bối rối và trở nên lo lắng. Tôi chạy xuống đường tìm chiếc xe, nhưng không thể tìm thấy nó.
Tôi trở lại nhà của chú mình và kể cho ông nghe chuyện đã xảy ra. Tôi nói với ông rằng nó rất đắt tiền, chiếc xe đắt tiền mà cha tôi đã mượn từ một người đàn ông khác, và chúng tôi không thể có đủ tiền để mua một chiếc xe như vậy. Tôi rất buồn, bắt đầu khóc lóc và nói: “Con ước đây chỉ là một giấc mơ. Tại sao nó lại thật đến vậy?” Chú của tôi nhìn tôi và nhẹ nhàng nói: “Điều con đang trải nghiệm là một giấc mơ.”
Tôi đột nhiên tỉnh giấc và bắt đầu hướng nội. Tôi nhớ lại hồi mình còn là sinh viên năm hai, mẹ tôi, cũng là một học viên Pháp Luân Công, đã giục tôi tìm bạn trai để có người chăm sóc cho tôi.
Tôi bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông trên mạng khi tôi đang học năm thứ ba đại học và chúng tôi đã sớm yêu nhau. Tôi khao khát cuộc sống tuyệt vời mà bạn trai tôi đã mô tả. Mỗi khi chúng tôi trò chuyện qua video, tôi đều trang điểm và diện thật đẹp để trông hấp dẫn hơn. Tôi buồn mỗi khi anh ấy không trả lời cuộc gọi của tôi ngay lập tức mỗi khi tôi gọi cho anh. Giọng nói của tôi thậm chí còn trở nên nhẹ nhàng khi tôi nói chuyện với anh.
Khi nhớ lại cách mình đã hành xử, tôi nhận ra rằng mình có chấp trước sắc dục, nhưng tôi đã bỏ qua nó. Tôi tiếp tục hướng nội và thấy rằng mình đã hiểu sai về mối quan hệ giữa người nam và người nữ. Tôi nghĩ rằng tất cả những người trẻ đều phải yêu và lập gia đình.
Sư phụ đã giảng:
“Pháp môn này của chúng tôi, [đối với] bộ phận tu luyện ở nơi người thường thì không bảo chư vị làm hoà thượng, làm ni cô; những người trẻ tuổi trong chúng ta còn cần lập gia đình.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng thể ngộ của mình là sai. Tôi có chấp trước sắc dục nhưng cố gắng che đậy nó bằng việc sử dụng cái cớ rằng nó là thể ngộ của tôi từ bài giảng của Sư phụ. Các học viên lập gia đình và có con để phù hợp với xã hội người thường nhưng không phải để trượt ngã vào cái tình của con người. Tôi nhận ra rằng chúng ta nên xem nhẹ những chuyện này, đừng tập trung quá nhiều vào nó, và chúng ta nên kiên định trong việc tu luyện của mình.
Tôi chia sẻ chuyện này để nhắc nhở các đồng tu đừng nên vướng vào sắc dục hay những chấp trước khác. Chúng ta nên nhớ rằng chúng ta đang trên đường trở về ngôi nhà thực sự của mình. Tất cả mọi thứ mà chúng ta đang trải nghiệm trong xã hội người thường đều chỉ là một giấc mơ. Chúng ta cần phải tu luyện tinh tấn để hoàn thành thệ ước của mình.

Đăng ngày 26-4-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.