Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 10-11-2011]
(Tiếp theo Phần 1)
Quá trình tu luyện của mỗi người đều được ghi lại. Tôi có thể thấy
tôi đã tu luyện trong quá khứ như thế nào, cũng như hiện nay tôi tu
luyện thế nào. Trong quá trình tu luyện của tôi, Sư Phụ đã cho tôi nhìn
thấy một số cảnh tượng để giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình. Tôi có
một chấp trước rất mạnh về tính hiếu kỳ, và nó làm tôi mất nhiều thời
gian để loại bỏ nó. Sau khi nhìn thấy nhiều con mắt lớn trong các không
gian khác, tôi đã tự hỏi: “Tại sao tôi không nhìn thấy con mắt lớn của Sư Phụ? Sư Phụ phải có nhiều con mắt lớn.” Tôi đã nhìn vào Sư Phụ và đã thấy rất nhiều con mắt lớn. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con sẽ không cố thử nhìn lần nữa. Đó là chấp trước của con.”
Sư Phụ chỉ cho tôi bất cứ điều gì tôi muốn xem; nhưng tôi cần tìm ra
chấp trước của mình sau khi nhìn thấy. Nó chỉ dành cho việc loại bỏ các
chấp trước. Ví dụ, Sư Phụ cho tôi thấy “Tam hoa tụ đỉnh”. Sau đó tôi
nói: “Sư Phụ, con sẽ không chấp trước vào điều này. Sẽ tốt đẹp làm sao nếu con tự mình tu luyện để đạt được trạng thái đó.”
Một lần tôi nhìn thấy trong không gian khác Sư Phụ bị trói và bị đánh
roi bởi một sinh mệnh phụ diện. Những trận đòn rất nặng, và nó làm rách
áo của Sư Phụ. Tôi đã khóc, giật lấy cây roi và vứt nó đi. Tôi cũng đã
mắng sinh mệnh phụ diện ấy. Tuy nhiên, Sư Phụ nói: “Hãy trói lại và quỳ xuống”. Sau đó tôi đã trói chặt và quỳ xuống tại chỗ. Sư Phụ nói với tôi: “Con nên nghiêm khắc nhìn lại bản thân mình”.
Sư Phụ đã gánh chịu vô số nghiệp lực cho chúng ta. Chính Sư Phụ đã gánh
chịu những khổ nạn thật sự cho chúng ta. Nhìn thấy Sư Phụ đang chịu
đựng và đau đớn thay chúng ta, tôi không thể đứng yên. Tôi ngộ ra rằng
Sư Phụ chịu đựng cho chúng ta để cứu độ chúng ta. Các Giác Giả trong quá
khứ không có khả năng làm điều này. Chỉ Sư Phụ mới có thể gánh chịu cho
tất cả chúng sinh.
Sau ngày 25 tháng 04 năm 1999, tôi ý thức được rằng hình thế sẽ sớm
thay đổi. Trong khi thiền định, tôi thấy rằng Đại Pháp bị bức hại và một
số học viên bị bỏ tù. Tuy nhiên, tôi không nhận ra rằng tôi nên làm
điều gì đó để chấm dứt cuộc bức hại. Tôi nghĩ rằng đó là vì nghiệp lực
của chúng ta, chứ không nhìn thấy đó là “tu luyện Chính Pháp”.
Tôi đã đi Bắc Kinh thỉnh nguyện 4 lần sau ngày 20 tháng 07 năm 1999.
Tôi đã ở lại Bắc Kinh gần một năm và bị bắt giữ hàng chục lần. Tôi thích
tập các bài công pháp ngay trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi luôn là
người cuối cùng bị bắt đi bởi cảnh sát. Thực sự Sư Phụ không an bài
những khổ nạn này cho tôi. Bất cứ khi nào tôi bị bắt giữ ở Bắc Kinh, tất
cả đều là vì những chấp trước của tôi. Sau khi loại bỏ chúng, tôi sẽ có
thể dễ dàng trốn thoát, bởi vì tôi vốn không có khổ nạn đó. Vào lúc ấy,
tôi chỉ hiểu rằng tôi cần chịu đựng và loại bỏ nghiệp của tôi. Ngoài
cái tình sâu đậm đối với Sư Phụ, tôi đã không ngộ ra được sự tu luyện
trong thời kỳ Chính Pháp. Vì những quan niệm của mình, tôi đã tăng thêm
những khổ nạn cho bản thân.
Mặc dù tà ác dường như che kín cả bầu trời và mặt đất, tôi đã ở lại
Bắc Kinh. Trên thực tế chính Sư Phụ đã cho tôi sự can đảm như vậy.
Tôi đã thỉnh nguyện tới cả chính quyền thành phố và chính quyền tỉnh
sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi đã ở thành phố Quảng Châu vào ngày 20
tháng 07. Khi ấy không có nơi nào để thỉnh nguyện ở tỉnh Quảng Đông,
bởi vì cảnh sát bắt giữ các học viên khắp nơi. Vì thế tôi đã đến Bắc
Kinh vào ngày hôm sau với một huy hiệu Pháp Luân trên áo khoác của tôi.
Tôi viết các bức thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công và gửi chúng tới
chính quyền các cấp. Điện thoại nhà riêng của tôi bị theo dõi ngay sau
đó.
Sau khi đến Bắc Kinh, đầu tiên tôi tới một công viên để tập công, và
nghĩ rằng làm như thế các học viên khác sẽ nhìn thấy tôi. Tôi không hề
sợ hãi. Cuối cùng, không có cảnh sát nào đến ngăn cản tôi. Nhưng tôi đã
không nhìn thấy các học viên khác. Tôi cũng đã chứng thực Pháp ở một số
thành phố khác sau khi tôi rời Bắc Kinh.
Sau đó tôi trở về Quảng Châu và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với nhiều
học viên. Tôi nói với họ rằng mỗi chúng ta nên bước ra để chứng thực
Pháp và giúp mọi người hiểu rõ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi dùng điện thoại nhà riêng của tôi để liên lạc với các học viên và
đề nghị họ để tập luyện cùng nhau thành một nhóm. Bởi vì điện thoại nhà
riêng của tôi đã bị theo dõi sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi lập tức
bị bắt giữ và được đưa đến đồn cảnh sát. Cảnh sát yêu cầu tôi viết một
bản tuyên bố cam kết không tập luyện Pháp Luân Công. Tôi ngồi đó và nói:
“Tại sao tôi phải ký và thua trận? Đại Pháp của chúng ta phải là người chiến thắng!”
Tôi vẫn còn tâm tranh đấu vào lúc đó. Cảnh sát ép tôi phải viết điều gì
đó. Cuối cùng, tôi đã viết về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Họ giám
sát tôi suốt đêm, và ngạc nhiên phát hiện rằng tôi vẫn tràn đầy năng
lượng, mặc dù tôi không ngủ. Một nhân viên hỏi tôi: “Các học viên
Pháp Luân Công như chị dường như tốt thực sự. Chúng tôi phải thay phiên
nhau ngủ, làm thế nào chị không cảm thấy buồn ngủ?” Tôi nói với anh ta: “Tôi đang viết về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Đó là để hồng truyền Đại Pháp. Làm sao tôi có thể buồn ngủ được?” Tôi được thả ra ngày hôm sau.
Tháng 08 năm 1999, tôi biết được rằng Giang quỷ đã ra lệnh đàn áp
Pháp Luân Công. Sau đó tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần nữa và
lên kế hoạch tới Trung Nam Hải để kiện Giang. Tôi đã dự thảo một bức thư
gửi Giang khi tôi ở trên tàu, và tôi ngay lập tức tới Trung Nam Hải
bằng taxi. Tôi bước tới cửa trước cổng Trung Nam Hải, và nói với một
người canh gác rằng tôi là một học viên Đại Pháp và cần nói chuyện với
Giang. Một cảnh sát mặc thường phục lập tức bắt tôi lên một chiếc xe van
và đưa tôi tới đồn cảnh sát.
Họ thu giữ những cuốn sách Đại Pháp mà tôi mang bên mình, và sau đó
chuyển tôi đến một nhà thương điên. Tôi cảm thấy rằng đó không phải là
nơi các đệ tử Đại Pháp nên ở lại, vì thế tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con thực sự đã sai. Con không nên hợp tác với tà ác.” Cảnh sát đã giam giữ nhiều học viên ở nhà thương điên. Ngay sau khi tôi bước vào, các học viên hét lên: “Bạn là một học viên phải không? Lại đây.”
Tôi sau đó gia nhập cùng họ và vui mừng tập các bài công pháp thành một
nhóm. Tuy nhiên ngay sau đó, người đứng đầu Văn phòng đại diện Thâm
Quyến ở Bắc Kinh đã chuyển tôi tới văn phòng của họ.
Tôi bị đưa vào một phòng giam biệt lập. Ngay khi những nhân viên rời
đi, tôi lập tức cố gắng để trốn thoát. Họ nghe tiếng động và sau đó quay
lại ngăn cản tôi. Tôi nói rằng tôi yêu cầu được gặp Giang và tôi muốn
kiện Giang. Các nhân viên kéo tôi vào một căn phòng khác. Sau đó tôi
ngồi thiền định. Khi các nhân viên rời đi vào buổi tối, tôi đã mở cửa
phòng và rời đi trong bóng đêm xuống tầng dưới. Tuy nhiên, trời rất tối
và tôi không thể nhìn thấy cầu thang. Tôi đã quay lại căn phòng.
Tôi thầm cầu Sư Phụ giúp đỡ: “Sư Phụ, con không thể tìm thấy lối ra. Xin hãy giúp con. Con không thể ở lại đây. Con cần đi thỉnh nguyện.” Sau đó cửa sổ căn phòng mở ra. Tôi đã luồn qua khung cửa sổ và bước trên chiếc điều hòa không khí, nói: “Sư Phụ, con sẽ nhảy xuống phía dưới.”
Tôi thư giãn và lập tức nhảy xuống dưới. Hóa ra tôi đã ở trên mặt đất
an toàn. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng tôi vẫn còn trong sân nhà
thương điên. Sân có một cổng ra, và nó đã bị khóa bởi một ổ khóa lớn.
Tôi đi tới kiểm tra ổ khóa và thấy nó tự động mở ra. “Con cảm ơn Sư Phụ!” Tôi mở cổng và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tôi đi vào một khách sạn 5 sao. Chiếc huy hiệu Pháp Luân vẫn còn trên
áo khoác. Tôi nói với người phục vụ tôi là một học viên Pháp Luân Công
và muốn ở lại đây, nhưng tôi không có giấy tờ tùy thân bởi vì chính
quyền đã lấy nó đi. Tôi đứng trước quầy lễ tân và giảng chân tướng về
cuộc bức hại cho người phục vụ. Người phục vụ cuối cùng đã đưa tôi tới
một gian phòng. Tôi nghĩ tôi nên đi tắm và kiểm tra quần áo của tôi.
Thật ngạc nhiên, mọi thứ đều sạch sẽ như quần áo mới mua. Có lẽ chúng đã
đi qua các không gian khác.
Sau đó tôi quay trở lại quảng trường Thiên An Môn, nghĩ rằng tôi có
thể tìm thấy các học viên để cùng nhau kiện Giang. Nhưng tôi đã không
thấy một ai. Tôi đã gọi cho khá nhiều học viên và chia sẻ suy nghĩ của
tôi. Họ cũng đồng ý tới Bắc Kinh. Sau đó tôi đi tới một khách sạn rẻ
tiền để chuẩn bị chỗ ở cho các học viên. Tôi nói với chủ khách sạn rằng
tôi là một học viên Pháp Luân Công và rằng giấy tờ tùy thân của tôi đã
bị cảnh sát thu giữ. Chủ khách sạn nói: “Hãy ở lại đây. Đừng lo lắng.”
Tôi nói với ông ấy rằng tôi muốn thuê hết một tầng và yêu cầu ông ấy để
dành nó cho tôi. Nhiều học viên lần lượt đến. Tôi tiếp tục gọi điện cho
các học viên. Càng lúc càng có nhiều người tham gia, và chúng tôi đã
thuê cả một tầng. Bởi vì tôi không có chấp trước vào sợ hãi, nên mọi
việc tôi làm rất suôn sẻ.
(còn tiếp)
Phần 3, Phần 4, Phần 5
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/10/明慧法会–勇猛精進-助师正法(2)-248890.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/11/18/129551.html
Đăng ngày 04-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét