Trang

Thứ Hai, 14 tháng 7, 2014

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 1)

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 1)


Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 09-11-2011] Thiên mục của tôi đã khai mở từ khi tôi còn nhỏ, và tôi nhìn thấy được nhiều cảnh tượng kỳ diệu ở các không gian khác. Sau giờ học, tôi rất thích đi đến một Đạo quán gần đó để chơi đùa. Đạo trưởng đã lớn tuổi và có một bộ râu dài màu xám. Ông cầm một cây phất trần bằng đuôi ngựa và vẩy nó vào không trung, tạo ra nhiều thứ. Ông rất thích tôi và hỏi: “Con sống ở đường Bồng Lai. Con có biết Bồng Lai ở đâu không?”. Tôi muốn trở thành một học trò của ông. Ông nói rằng ông cũng đã già, và Đạo quán này sắp không còn. Ông ấy cũng nói với tôi rằng ngày sinh của Sư Phụ tôi là ngày 8 tháng 4, theo lịch Trung Hoa (ngày 13 tháng 5 Dương lịch), và rằng tôi không nên làm theo bất kỳ ai ngoại trừ Sư Phụ của tôi. Sau đó, gia đình tôi đã chuyển đi. Sau khi trưởng thành, tôi quay trở lại tìm Đạo quán, nhưng nó đã bị phá hủy trong thời Cách mạng Văn hóa. Không biết lão Đạo trưởng đã đi đâu. Tôi đã khóc.
– Từ tác giả
Kính chào Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Mùa thu năm 1996 tôi 46. Cuối cùng tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp sau khi tìm kiếm Sư Phụ trong suốt 40 năm. Trong 15 năm tu luyện đã qua, tôi trải qua vô số ma nạn ở cả thiên thượng và nhân gian. Tôi đã dành trọn sinh mệnh mình để “trợ Sư Chính Pháp”. Tôi hy vọng rằng điều ấy sẽ giúp ích cho Sư Phụ.
Đắc Pháp
Trong những năm 1990, tôi làm việc như một kế toán, mặc dù tôi không có bằng cấp. Tôi đi tới một công ty ở Thâm Quyến để xin một việc làm. Nhiều người xin việc có bằng cấp, nhưng công ty lại chọn tôi. Tôi giản dị và không thích chức vụ chính trị, và tôi đã được bầu là nhân viên xuất sắc hàng năm. Trải qua nhiều vị trí, tôi đã được bầu là một nhân viên xuất sắc ở Thâm Quyến. Công việc của tôi rất trôi chảy, có lẽ vì tôi có đạo đức tốt. Một lý do khác là dường như tôi đã được bảo hộ bởi chư Thần. Tôi không đấu tranh cho bất cứ điều gì, và hòa hợp với những người khác rất tốt. Khi bị xúc phạm bởi một người nào đó, tôi chỉ nghĩ rằng điều đó là báo ứng đối với một số điều xấu mà tôi đã gây ra cho người khác trước đây.
Mẹ tôi mua nhiều sách khí công và cũng đã dạy tôi tập khí công, nhưng tôi không học nó. Mẹ tôi không kể với tôi rằng bà đã tham dự khóa giảng Pháp Luân Công 9 ngày đầu tiên của Sư Phụ vào tháng 03 năm 1993. Vào giữa mùa thu năm 1996, tôi trở lại Quảng Châu. Mẹ tôi đặt một chồng sách trên bàn. Tôi nhìn thấy cuốn Chuyển Pháp Luân – nó đang tỏa sáng. Tôi cầm lấy cuốn sách và bắt đầu đọc từ đầu đến cuối (đây là thói quen của tôi). Tôi đọc lời giới thiệu ngắn gọn về Sư phụ Lý, trong đó đề cập đến ngày sinh của Sư phụ là ngày 08 tháng 04 theo lịch Trung Hoa (ngày 13 tháng 5 Dương lịch). Ôi! Sư Phụ! Con cuối cùng đã tìm thấy Ngài. Tôi lập tức quỳ xuống và nói rằng con cuối cùng đã tìm thấy Sư Phụ. Tôi đã khóc. Bằng thiên mục, tôi thấy rằng Sư Phụ cũng khóc.
Mẹ, xin cho con cuốn sách này!” “Không, mẹ sẽ không còn cuốn nào khác nếu mẹ đưa nó cho con.” (Tại thời điểm đó, ở Trung Quốc đang thiếu sách Chuyển Pháp Luân). Tôi không còn cách nào để có cuốn sách cho riêng tôi, và chỉ có một bản Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải từ mẹ tôi. Tôi đọc cuốn sách, và hiểu rằng tôi muốn phản bổn quy chân. Tối hôm đó, Sư Phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể.
Sau khi quay trở lại Thâm Quyến, tôi đã cố gắng tìm một điểm tập Pháp Luân Công. Vào ngày đầu tiên tại điểm luyện công, tôi nghĩ rằng tôi muốn tập mãi với nhạc luyện công, và tôi sẽ tập hai hoặc ba lần mỗi ngày. Tôi đã có thể ngồi thiền trong một thời gian lâu. Đôi lúc tôi ngồi thiền suốt cả đêm, nhưng không cảm thấy mệt mỏi, ngay cả khi tôi không ngủ chút nào. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì cuối cùng đã tìm thấy Sư Phụ.
Tu luyện tâm tính
Tôi luôn biết rằng cuộc đời này không phải vì để làm người và vui hưởng cuộc sống; mà tôi đến là để tu luyện và để phản bổn quy chân. Sư Phụ đã rất nghiêm khắc trong tu luyện tâm tính của tôi, thậm chí với những vấn đề nhỏ nhặt.
Một lần, mẹ tôi gọi cho em gái tôi và nói một số chuyện người thường. Tôi không thể ngồi đó để nghe họ nói chuyện, mặc dù tôi rất thích nghe. Là không tốt khi nghe chuyện điện thoại của người khác, đó là sự thiếu tôn trọng. Tôi đã hướng nội, và đã tìm thấy những chấp trước về sự hiếu kỳ và muốn xen vào chuyện của người khác. Sau khi tôi nhận ra những chấp trước của mình, Sư Phụ đã giúp tôi loại bỏ những vật chất dơ bẩn và chuyển hóa thành vật chất màu trắng cho tôi. Tôi biết rằng tôi đã tu tâm và loại bỏ chấp trước – đó là chìa khóa.
Tôi đi tới một bưu điện để gửi một số tiền. Nhiều người đang đợi xếp hàng, và một số người chen ngay trước mặt tôi. Vào lúc đó, tôi đang nóng lòng trở về để làm những việc quan trọng khác, nhưng tôi biết rằng tôi cần phải loại bỏ chấp trước về tính thiếu kiên nhẫn. Tôi không thể quá nôn nóng. Tại sao anh ta lại chen ngay trước mặt tôi? Có lẽ bởi vì tôi đã nợ anh ta trong kiếp trước, và bây giờ tôi phải trả lại cho anh ta.
Tôi chưa bao giờ mặc cả khi đi mua rau, mà tôi chỉ trả bất cứ giá nào họ yêu cầu. Tôi đã có một thói quen xấu – những người bán hàng thường phun nước lên các loại rau, và tôi thường vẩy hết nước khi tôi mua rau, vì như thế chúng sẽ nhẹ hơn và được tính rẻ hơn. Thực sự, đây là một chấp trước về lợi ích. Một ngày, tôi một lần nữa lại vẩy sạch nước, và ngay lập tức cảm thấy điều gì đó không ổn đối với bàn tay của tôi. Sau khi điều này xảy ra nhiều lần, tôi đã dừng việc vẩy nước. Điều đó có nghĩa là tôi đã tu tâm. Vào thời điểm đó, tôi không có việc làm hay nhiều tiền, nhưng tôi vẫn trả tiền thế chấp nhà ở. Khi tâm tính của tôi trong trạng thái tốt, tôi có thể mua bất cứ thứ gì tôi cần và luôn luôn có những thứ khá rẻ. Một ngày khác, nhiều người đi mua sắm và tôi đang đợi để người bán hàng trả lại cho tôi 50 xu tiền thừa. Tuy nhiên, anh ta đã không đưa tôi tiền thừa. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi đã sai và không có vấn đề gì nếu anh ta không trả lại tôi tiền thừa, vì thế tôi đã bỏ đi. Vào những dịp như thế, tôi cần để tu luyện và loại bỏ chấp trước của mình về lợi ích và tiền bạc.
Sư Phụ yêu cầu tôi chiểu theo Pháp vào mọi lúc. Khi mở cuốn sách, tôi thấy hai câu “Sự sự đối chiếu, Tố đáo thị tu” (Bài “Thực Tu” trong Hồng Ngâm ). Hai chữ “Sự sự” trở nên rất lớn. Tôi đã nói với Sư Phụ trong tâm rằng: “Sư Phụ! Con đã không thực hiện ‘Sự sự đối chiếu’”. Thỉnh thoảng, tôi mở cuốn sách ra và nhìn thấy “Thời thời tu tâm tính” (Bài “Chân Tu” trong Hồng Ngâm). Hai chữ “Thời thời” cũng trở nên rất lớn.
Trước khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, con gái tôi và tôi đã rất hợp nhau, nhưng nó lại không có mối quan hệ tốt với cha nó. Tuy nhiên, sau khi tôi bắt đầu tu luyện, mọi thứ trở nên ngược lại. Con gái tôi trở nên rất tồi với tôi. Một lần, nó muốn tôi dạy nó chơi cờ. Tôi nói: “Con chưa bao giờ biết chơi cờ như thế nào. Mẹ bây giờ không có thời gian, và mẹ muốn học Pháp.” Nó giơ nắm đấm vào tôi. Tôi biết rằng khi một người hành động xấu với tôi, đó là bởi vì tôi đã làm điều gì đó sai, vì thế tôi đã quyết định dạy nó. Tôi muốn đánh cờ với nó thật nhanh, để tôi có thể học Pháp sớm hơn. Tuy nhiên, ván cờ rơi vào thế bí. Tôi đã thấy những chấp trước của mình vào tranh đấu và hiếu thắng. Vào lúc đó, Sư Phụ đã nói với tôi thông qua miệng của con gái tôi: “Đi học Pháp thôi!
Có một lần, con gái tôi vẽ một nét bằng cây bút, và sau đó hỏi tôi nó màu gì. Tôi nói rằng nó màu đen. Con bé trả lời rằng tôi đã sai. Tôi đã hướng nội tìm, thầm nghĩ trong tâm: “Sư Phụ, con đã sai. Nó không phải màu đen. Nó có thể là màu xanh trong không gian khác”. Tôi nói với con gái những suy nghĩ của tôi, và sau đó con bé không còn tranh cãi với tôi nữa. Một lần khác, con bé hỏi tôi Sư Phụ ở đâu, và tôi nói rằng Sư Phụ ở Trường Xuân. Nó hỏi tôi hướng nào – tôi nói là hướng Bắc. Nó lại cãi với tôi. Tôi nói: “Sư Phụ, con lại sai rồi. Không phải hướng Bắc”. Không có hướng trong vũ trụ, chỉ có trong thế giới nhân loại. Con gái tôi sẽ không tranh cãi với tôi, miễn là tôi suy nghĩ từ quan điểm của Pháp.
Một lần, con gái tôi lấy tất cả quần áo ra khỏi tủ. Con bé sắp xếp lại quần áo của em trai tôi và hỏi tôi liệu đó là của đàn ông hay phụ nữ. Tôi nói: “Nó là quần áo của cậu con, dĩ nhiên nó là của đàn ông.” Con bé tiếp tục tranh cãi với tôi. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con lại sai nữa rồi”. Nguyên thần của một người có thể là nam hay nữ, và không nhất thiết là cùng giới tính với nhục thân. Tôi đã loại bỏ chấp trước sắc dục của mình một cách nhanh chóng, và không có những quan niệm như thế chút nào nữa.
Một lần, con gái tôi đã trói tôi lại, bao gồm cả chân tôi. Tôi đã quỳ trên mặt đất và không thể ngủ cả đêm. Mẹ tôi khá khó chịu khi bà thức dậy và thấy tình trạng của tôi. Chân tôi đã trở nên tím bầm, nhưng tôi không phàn nàn gì. Mẹ tôi nói với con gái tôi: “Đó là mẹ của cháu. Làm sao cháu có thể đối xử với mẹ cháu như thế?” Tôi nghĩ rằng điều này là do nghiệp của tôi, và con bé đang giúp tôi chịu đựng. Nghiệp lực được chuyển sang thân thể con bé, vì thế làm sao tôi có thể đổ lỗi cho con bé? Trái lại tôi phải cảm ơn nó. Tôi biết rằng sẽ là tốt nếu tôi loại bỏ nghiệp lực. Sư Phụ giảng:
Tôi chỉ giảng rằng các tiêu chuẩn của người tu luyện và người thường là phản đảo. Nhân loại tin rằng một cuộc sống thoải mái là một điều tốt, trong khi các đệ tử Đại Pháp tin rằng tất cả mọi thứ có được dễ dàng là một điều xấu khi nói đến sự tinh tấn của họ, và sự khó chịu là điều có ích cho sự tinh tấn.” (“Giảng Pháp ở San Fransisco năm 2005”)
“Trọng chùy chi hạ tri tinh tấn”
Trong suốt quá trình tu luyện, thiên mục của tôi được khai mở. Do đó Sư Phụ đã rất nghiêm khắc với tôi. Ví dụ, khi tâm tôi có một chút dao động khi nhìn vào những mặt hàng sặc sỡ khi tôi đi mua sắm, một chiếc búa ở không gian khác sẽ đánh vào tôi. Đó là Sư Phụ điểm hóa cho tôi.
Sư Phụ luôn ở phía sau chúng ta vào mọi lúc, và tôi có thể nhìn thấy Ngài. Sư Phụ không nói với tôi, nhưng Ngài có một cái búa và Ngài gõ nó lên đầu tôi. Lúc đầu tôi không biết điều này, nhưng tôi đã nhận ra sau đó.
Sư Phụ giảng:
Trọng chùy chi hạ tri tinh tấn” (Cổ Lâu”, Hồng Ngâm II).

Sư Phụ đã quan sát tôi để giúp tôi tu tâm. Bất cứ khi nào tôi không tu tâm, tôi cảm thấy một vài đau đớn ở chỗ nào đó. Tôi bị đánh bằng một cái búa hay thỉnh thoảng bằng một cây roi.
Đôi khi, tôi không thể hành xử bản thân được tốt, và sẽ đáp trả khi một ai đó nhục mạ tôi. Sư Phụ sẽ thực sự đánh mạnh tôi trong trường hợp đó. Sau đó, tôi đã nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, Con đã sai lần nữa. Con có chấp trước vào sự tranh cãi, và sợ bị đối xử bất công.” Khi không vượt qua khảo nghiệm, tôi cảm thấy rằng tôi đã bỏ lỡ cơ hội mà Sư Phụ đã an bài cho tôi. Khi nào thì một cơ hội như thế sẽ được an bài lần nữa, và tôi có thể làm nó một lần nữa không? Ngay sau khi trở về nhà tối hôm đó, tôi không thể ngăn mình khóc. Tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con đã bỏ lỡ cơ hội một lần nữa. Khi nào Sư Phụ có thể an bài lại khảo nghiệm này?” Và rồi, khảo nghiệm thực sự trở lại. Một người nào đó đã chỉ vào mũi tôi và trách mắng tôi một cách vô lý, và lần này nó còn gay gắt hơn lần trước. Tuy nhiên, tôi đã biết nó là một khảo nghiệm, vì thế tôi nói ngay lập tức: “Được, được – cảm ơn, cảm ơn.” Sau đó tôi làm cử chỉ hợp thập về phía người đó. Tôi thích làm hợp thập. Người ta hài lòng khi tôi làm hợp thập về phía họ. Sau đó, người đó không còn quan tâm nói chuyện với tôi nữa và rời đi. Tôi phớt lờ thái độ của anh ta và chỉ thầm cảm ơn anh ta ở trong tâm. Sư Phụ sau đó nói với tôi rằng tôi đã từng nhục mạ người đó còn thậm tệ hơn trong kiếp trước. Bây giờ, món nợ đã được hoàn trả, và nó đơn giản là tuyệt vời!
Ma nạn
Tôi đã gặp những ma nạn từ các không gian khác trong khi thiền định hoặc khi ngủ. Sau khi tu luyện được 4 tháng, tôi đã trải qua một ma nạn rất lớn. Một con ma từ một tầng thứ rất cao đã biến hóa thành hình tượng Sư Phụ để can nhiễu tôi, và tôi gần như đã bị hủy. Tôi đã không thể vượt quan này cho đến đầu năm 1997.
Con ma giả hình tượng Sư Phụ và đến chỗ tôi. Tôi chào nó: “Sư Phụ”. Sau đó nó hỏi tôi: “Con đã đắc Pháp. Bây giờ con học đến đâu rồi?” Tôi trả lời: “Con đang học ‘Tu khẩu’.” “Con đọc ta nghe.” Sau đó tôi bắt đầu đọc. Nó chỉ ra rằng tôi đã không tu khẩu khi nào và ở đâu v.v., và làm thế nào tôi có thể tu lên trên như thế? Tôi nói rằng tôi sẽ tu khẩu. Nó nói điều đó sẽ không có tác dụng vì tôi đã rớt đến đáy, và không có cơ hội tu luyện nữa. Nó cũng nói với tôi rằng tôi rất kém, và thiếu cái này thiếu cái kia. Tôi thực sự rất buồn. Tôi hỏi nó khi nào tôi có thể tu luyện. Nó nói rằng điều này cần phải xem đã.
Tôi không biết rằng nó là ma, vì thế tôi đã ngừng tu luyện. Khi tôi quyết định ngừng tu luyện, Sư Phụ thực sự không còn chăm sóc tôi. Nghiệp lực đã quay trở lại với tôi. Tôi cảm thấy đau đớn toàn thân thể. Con ma cũng đã đưa tôi xuống địa ngục để xem cách những người khác chịu đựng. Nó cũng yêu cầu tôi chịu đựng để hoàn trả những món nợ của tôi. Con ma thu tôi làm đồ đệ và để tôi chịu khổ trong địa ngục. Tôi đã bị đánh rất nặng và hầu như không còn sức lực. Tôi đã đau đớn khủng khiếp.
Đầu năm 1997, mẹ tôi gọi tôi trở về nhà. Tâm trí tôi rối bời và tôi trông rất yếu ớt. Mẹ tôi hỏi tôi điều gì đã xảy ra. Tôi nói rằng Sư Phụ nói tôi không tu luyện và vì thế tôi không thể tu luyện. Mẹ tôi đã hỏi làm sao con có thể ngớ ngẩn như thế. Nhiều học viên đã quan tâm đến tôi. Họ lấy bức hình Sư Phụ và treo nó trong nhà tôi. Tôi quỳ trước hình Sư Phụ và nói với Ngài: “Sư Phụ, con vẫn có thể tu luyện không? Con thực sự muốn tu luyện.” Tôi đã khóc và nói: “Con đã tìm kiếm Ngài suốt 40 năm, nhưng Ngài bảo con rằng con không thể tu luyện và rằng con đã rớt đến đáy, sau khi con mới tu luyện được 4 tháng. Sư Phụ, con có thể tu luyện không?” Sư Phụ rơi nước mắt. Tôi đã hỏi lại một lần nữa: “Sư Phụ, con có thể tu luyện không?” Sư Phụ gật đầu. Tôi vô cùng hạnh phúc. Sư Phụ đã gánh chịu rất nhiều nghiệp lực cho tôi.
Trên thực tế, Sư Phụ giảng: “Nếu uy đức của sư phụ rất cao, cũng có nghĩa là công lực của sư phụ rất cao, thì ông có thể tiêu [trừ] nghiệp lực cho chư vị. Công của sư phụ cao thì có thể tiêu trừ được rất nhiều; công của sư phụ thấp thì chỉ có thể tiêu trừ một chút.” (Chuyển Pháp Luân)
Con ma kia không có khả năng tiêu trừ nghiệp lực cho tôi, vì thế nó bắt tôi gánh chịu tất cả nghiệp lực của bản thân mình.
Khi tôi gặp lại con ma đó, tôi đã nói với nó: “Ngươi là Sư Phụ giả – đây là sự thực. Sư Phụ thật không nói ta ngừng tu luyện.” Con ma rất xảo quyệt và thường xuyên biến hóa thành các hình tượng khác nhau. Bất cứ khi nào nhìn thấy nó, tôi sẽ hỏi: “Xin lỗi, có phải là Sư Phụ Lý Hồng Chí không?” Con ma rời đi ngay lập tức khi nghe câu hỏi của tôi. Sư Phụ thấy điều này, và nói với tôi mỗi lần: “Ta là Sư phụ Lý Hồng Chí”. Mỗi lần Ngài đều nói với tôi như vậy. Sư Phụ thật là từ bi. Con ma không còn đến nữa.
(còn tiếp)
Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会–勇猛精進-助师正法(1)-248887.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/11/13/129448.html
Đăng ngày 02-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 2)

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 2)


Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 10-11-2011]
(Tiếp theo Phần 1)
Quá trình tu luyện của mỗi người đều được ghi lại. Tôi có thể thấy tôi đã tu luyện trong quá khứ như thế nào, cũng như hiện nay tôi tu luyện thế nào. Trong quá trình tu luyện của tôi, Sư Phụ đã cho tôi nhìn thấy một số cảnh tượng để giúp tôi loại bỏ chấp trước của mình. Tôi có một chấp trước rất mạnh về tính hiếu kỳ, và nó làm tôi mất nhiều thời gian để loại bỏ nó. Sau khi nhìn thấy nhiều con mắt lớn trong các không gian khác, tôi đã tự hỏi: “Tại sao tôi không nhìn thấy con mắt lớn của Sư Phụ? Sư Phụ phải có nhiều con mắt lớn.” Tôi đã nhìn vào Sư Phụ và đã thấy rất nhiều con mắt lớn. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con sẽ không cố thử nhìn lần nữa. Đó là chấp trước của con.” Sư Phụ chỉ cho tôi bất cứ điều gì tôi muốn xem; nhưng tôi cần tìm ra chấp trước của mình sau khi nhìn thấy. Nó chỉ dành cho việc loại bỏ các chấp trước. Ví dụ, Sư Phụ cho tôi thấy “Tam hoa tụ đỉnh”. Sau đó tôi nói: “Sư Phụ, con sẽ không chấp trước vào điều này. Sẽ tốt đẹp làm sao nếu con tự mình tu luyện để đạt được trạng thái đó.
Một lần tôi nhìn thấy trong không gian khác Sư Phụ bị trói và bị đánh roi bởi một sinh mệnh phụ diện. Những trận đòn rất nặng, và nó làm rách áo của Sư Phụ. Tôi đã khóc, giật lấy cây roi và vứt nó đi. Tôi cũng đã mắng sinh mệnh phụ diện ấy. Tuy nhiên, Sư Phụ nói: “Hãy trói lại và quỳ xuống”. Sau đó tôi đã trói chặt và quỳ xuống tại chỗ. Sư Phụ nói với tôi: “Con nên nghiêm khắc nhìn lại bản thân mình”. Sư Phụ đã gánh chịu vô số nghiệp lực cho chúng ta. Chính Sư Phụ đã gánh chịu những khổ nạn thật sự cho chúng ta. Nhìn thấy Sư Phụ đang chịu đựng và đau đớn thay chúng ta, tôi không thể đứng yên. Tôi ngộ ra rằng Sư Phụ chịu đựng cho chúng ta để cứu độ chúng ta. Các Giác Giả trong quá khứ không có khả năng làm điều này. Chỉ Sư Phụ mới có thể gánh chịu cho tất cả chúng sinh.
Sau ngày 25 tháng 04 năm 1999, tôi ý thức được rằng hình thế sẽ sớm thay đổi. Trong khi thiền định, tôi thấy rằng Đại Pháp bị bức hại và một số học viên bị bỏ tù. Tuy nhiên, tôi không nhận ra rằng tôi nên làm điều gì đó để chấm dứt cuộc bức hại. Tôi nghĩ rằng đó là vì nghiệp lực của chúng ta, chứ không nhìn thấy đó là “tu luyện Chính Pháp”.
Tôi đã đi Bắc Kinh thỉnh nguyện 4 lần sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi đã ở lại Bắc Kinh gần một năm và bị bắt giữ hàng chục lần. Tôi thích tập các bài công pháp ngay trên quảng trường Thiên An Môn. Tôi luôn là người cuối cùng bị bắt đi bởi cảnh sát. Thực sự Sư Phụ không an bài những khổ nạn này cho tôi. Bất cứ khi nào tôi bị bắt giữ ở Bắc Kinh, tất cả đều là vì những chấp trước của tôi. Sau khi loại bỏ chúng, tôi sẽ có thể dễ dàng trốn thoát, bởi vì tôi vốn không có khổ nạn đó. Vào lúc ấy, tôi chỉ hiểu rằng tôi cần chịu đựng và loại bỏ nghiệp của tôi. Ngoài cái tình sâu đậm đối với Sư Phụ, tôi đã không ngộ ra được sự tu luyện trong thời kỳ Chính Pháp. Vì những quan niệm của mình, tôi đã tăng thêm những khổ nạn cho bản thân.
Mặc dù tà ác dường như che kín cả bầu trời và mặt đất, tôi đã ở lại Bắc Kinh. Trên thực tế chính Sư Phụ đã cho tôi sự can đảm như vậy.
Tôi đã thỉnh nguyện tới cả chính quyền thành phố và chính quyền tỉnh sau ngày 20 tháng 07 năm 1999. Tôi đã ở thành phố Quảng Châu vào ngày 20 tháng 07. Khi ấy không có nơi nào để thỉnh nguyện ở tỉnh Quảng Đông, bởi vì cảnh sát bắt giữ các học viên khắp nơi. Vì thế tôi đã đến Bắc Kinh vào ngày hôm sau với một huy hiệu Pháp Luân trên áo khoác của tôi. Tôi viết các bức thư giảng chân tướng về Pháp Luân Công và gửi chúng tới chính quyền các cấp. Điện thoại nhà riêng của tôi bị theo dõi ngay sau đó.
Sau khi đến Bắc Kinh, đầu tiên tôi tới một công viên để tập công, và nghĩ rằng làm như thế các học viên khác sẽ nhìn thấy tôi. Tôi không hề sợ hãi. Cuối cùng, không có cảnh sát nào đến ngăn cản tôi. Nhưng tôi đã không nhìn thấy các học viên khác. Tôi cũng đã chứng thực Pháp ở một số thành phố khác sau khi tôi rời Bắc Kinh.
Sau đó tôi trở về Quảng Châu và chia sẻ kinh nghiệm của tôi với nhiều học viên. Tôi nói với họ rằng mỗi chúng ta nên bước ra để chứng thực Pháp và giúp mọi người hiểu rõ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi dùng điện thoại nhà riêng của tôi để liên lạc với các học viên và đề nghị họ để tập luyện cùng nhau thành một nhóm. Bởi vì điện thoại nhà riêng của tôi đã bị theo dõi sau ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi lập tức bị bắt giữ và được đưa đến đồn cảnh sát. Cảnh sát yêu cầu tôi viết một bản tuyên bố cam kết không tập luyện Pháp Luân Công. Tôi ngồi đó và nói: “Tại sao tôi phải ký và thua trận? Đại Pháp của chúng ta phải là người chiến thắng!” Tôi vẫn còn tâm tranh đấu vào lúc đó. Cảnh sát ép tôi phải viết điều gì đó. Cuối cùng, tôi đã viết về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Họ giám sát tôi suốt đêm, và ngạc nhiên phát hiện rằng tôi vẫn tràn đầy năng lượng, mặc dù tôi không ngủ. Một nhân viên hỏi tôi: “Các học viên Pháp Luân Công như chị dường như tốt thực sự. Chúng tôi phải thay phiên nhau ngủ, làm thế nào chị không cảm thấy buồn ngủ?” Tôi nói với anh ta: “Tôi đang viết về sự vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp. Đó là để hồng truyền Đại Pháp. Làm sao tôi có thể buồn ngủ được?” Tôi được thả ra ngày hôm sau.
Tháng 08 năm 1999, tôi biết được rằng Giang quỷ đã ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công. Sau đó tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện lần nữa và lên kế hoạch tới Trung Nam Hải để kiện Giang. Tôi đã dự thảo một bức thư gửi Giang khi tôi ở trên tàu, và tôi ngay lập tức tới Trung Nam Hải bằng taxi. Tôi bước tới cửa trước cổng Trung Nam Hải, và nói với một người canh gác rằng tôi là một học viên Đại Pháp và cần nói chuyện với Giang. Một cảnh sát mặc thường phục lập tức bắt tôi lên một chiếc xe van và đưa tôi tới đồn cảnh sát.
Họ thu giữ những cuốn sách Đại Pháp mà tôi mang bên mình, và sau đó chuyển tôi đến một nhà thương điên. Tôi cảm thấy rằng đó không phải là nơi các đệ tử Đại Pháp nên ở lại, vì thế tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con thực sự đã sai. Con không nên hợp tác với tà ác.” Cảnh sát đã giam giữ nhiều học viên ở nhà thương điên. Ngay sau khi tôi bước vào, các học viên hét lên: “Bạn là một học viên phải không? Lại đây.” Tôi sau đó gia nhập cùng họ và vui mừng tập các bài công pháp thành một nhóm. Tuy nhiên ngay sau đó, người đứng đầu Văn phòng đại diện Thâm Quyến ở Bắc Kinh đã chuyển tôi tới văn phòng của họ.
Tôi bị đưa vào một phòng giam biệt lập. Ngay khi những nhân viên rời đi, tôi lập tức cố gắng để trốn thoát. Họ nghe tiếng động và sau đó quay lại ngăn cản tôi. Tôi nói rằng tôi yêu cầu được gặp Giang và tôi muốn kiện Giang. Các nhân viên kéo tôi vào một căn phòng khác. Sau đó tôi ngồi thiền định. Khi các nhân viên rời đi vào buổi tối, tôi đã mở cửa phòng và rời đi trong bóng đêm xuống tầng dưới. Tuy nhiên, trời rất tối và tôi không thể nhìn thấy cầu thang. Tôi đã quay lại căn phòng.
Tôi thầm cầu Sư Phụ giúp đỡ: “Sư Phụ, con không thể tìm thấy lối ra. Xin hãy giúp con. Con không thể ở lại đây. Con cần đi thỉnh nguyện.” Sau đó cửa sổ căn phòng mở ra. Tôi đã luồn qua khung cửa sổ và bước trên chiếc điều hòa không khí, nói: “Sư Phụ, con sẽ nhảy xuống phía dưới.” Tôi thư giãn và lập tức nhảy xuống dưới. Hóa ra tôi đã ở trên mặt đất an toàn. Tôi nhìn xung quanh và thấy rằng tôi vẫn còn trong sân nhà thương điên. Sân có một cổng ra, và nó đã bị khóa bởi một ổ khóa lớn. Tôi đi tới kiểm tra ổ khóa và thấy nó tự động mở ra. “Con cảm ơn Sư Phụ!” Tôi mở cổng và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tôi đi vào một khách sạn 5 sao. Chiếc huy hiệu Pháp Luân vẫn còn trên áo khoác. Tôi nói với người phục vụ tôi là một học viên Pháp Luân Công và muốn ở lại đây, nhưng tôi không có giấy tờ tùy thân bởi vì chính quyền đã lấy nó đi. Tôi đứng trước quầy lễ tân và giảng chân tướng về cuộc bức hại cho người phục vụ. Người phục vụ cuối cùng đã đưa tôi tới một gian phòng. Tôi nghĩ tôi nên đi tắm và kiểm tra quần áo của tôi. Thật ngạc nhiên, mọi thứ đều sạch sẽ như quần áo mới mua. Có lẽ chúng đã đi qua các không gian khác.
Sau đó tôi quay trở lại quảng trường Thiên An Môn, nghĩ rằng tôi có thể tìm thấy các học viên để cùng nhau kiện Giang. Nhưng tôi đã không thấy một ai. Tôi đã gọi cho khá nhiều học viên và chia sẻ suy nghĩ của tôi. Họ cũng đồng ý tới Bắc Kinh. Sau đó tôi đi tới một khách sạn rẻ tiền để chuẩn bị chỗ ở cho các học viên. Tôi nói với chủ khách sạn rằng tôi là một học viên Pháp Luân Công và rằng giấy tờ tùy thân của tôi đã bị cảnh sát thu giữ. Chủ khách sạn nói: “Hãy ở lại đây. Đừng lo lắng.” Tôi nói với ông ấy rằng tôi muốn thuê hết một tầng và yêu cầu ông ấy để dành nó cho tôi. Nhiều học viên lần lượt đến. Tôi tiếp tục gọi điện cho các học viên. Càng lúc càng có nhiều người tham gia, và chúng tôi đã thuê cả một tầng. Bởi vì tôi không có chấp trước vào sợ hãi, nên mọi việc tôi làm rất suôn sẻ.
(còn tiếp)
Phần 3, Phần 4, Phần 5

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/10/明慧法会–勇猛精進-助师正法(2)-248890.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/11/18/129551.html
Đăng ngày 04-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 3)

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 3)


Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý.
[MINH HUỆ 11-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2)
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, tôi đã dành một khoảng thời gian ở Bắc Kinh, và đi tới quảng trường Thiên An Môn hàng ngày. Hễ tôi thấy có các học viên khác tập công, tập trạm trang, tôi sẽ tham gia cùng họ. Chúng tôi giống như một nhóm.
Vào tháng 12 năm 1999, tôi trở lại quảng trường Thiên An Môn để tập công với một nhóm đồng tu. Chúng tôi mang theo một máy ghi âm, và cảnh tượng thật tráng lệ.
Tôi đã bị bắt giữ hàng chục lần ở Bắc Kinh, nhưng mỗi lần tôi đều có thể trốn thoát. Một lần, khi một nhóm học viên bị bắt và giam giữ trong một gian phòng có người canh giữ ở cửa, tôi không ngủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào người canh gác. Anh ta liền bắt đầu rơi vào trạng thái mê ngủ. Cánh cửa không khóa, vì thế tôi mở cửa và chạy ra ngoài. Các học viên khác, những người không ngủ cũng vội vàng thoát ra khỏi phòng, nhưng họ không theo sát tôi nên đã bị giữ trở lại bởi người canh gác tỉnh dậy sau đó.
Vào một dịp khác khi tôi bị bắt, người cảnh sát đi tới trước mặt tôi và tôi tìm một cơ hội để trốn thoát, khi một chiếc taxi ở ngay cạnh tôi. Tôi nhảy vào trong xe và nói với người tài xế rằng có người đang cố gắng làm hại tôi, vì thế anh ta khởi động máy và tôi đã rời đi. Lần khác khi tôi bị bắt, một người bảo vệ đang đưa tôi trở về Thâm Quyến. Ông ta mua một túi đậu lớn và bắt tôi cầm nó, để tôi không có cơ hội để chạy trốn. Trên đường, tôi thấy một bảng hiệu sân bay. Tôi nghĩ: “Ồ, Sư Phụ đã giúp mình chạy trốn.” Tôi đã chạy trốn với túi đậu.
Tuyệt thực
Tôi đã bị bắt ở Bắc Kinh vào năm 2000. Con gái tôi đã thông báo đến đón tôi và đưa tôi về nhà, nhưng nó đã không đến. Tôi tin rằng Sư Phụ đang điểm hóa để tôi bắt đầu một cuộc tuyệt thực. Có hơn 100 học viên, và hầu hết cũng đều tuyệt thực. Tôi lấy một hợp cơm trưa, và nói: “Sư Phụ, thật tiếc khi bỏ phí thức ăn trong hộp này; con sẽ bắt đầu tuyệt thực sau khi ăn hộp cơm này.” Tôi đã tuyệt thực trong vòng một tuần mà không ăn, không uống. Tôi cảm thấy rất thoải mái và nhẹ nhõm. Tôi cũng đã thuyết phục các học viên khác cùng tuyệt thực.
Cuối cùng, nhà chức trách mỗi tỉnh đến để đưa các học viên trở về khu vực của họ. Người bảo vệ yêu cầu tôi đi về Quảng Châu. Họ biết rằng tôi đã bán ngôi nhà của tôi ở Thâm Quyến để có tiền để đi tới Bắc Kinh và các nơi khác. Sau đó tôi được đưa về Quảng Châu bằng máy bay. Sư Phụ đã điểm hóa để tôi dừng tuyệt thực. Tôi nói với Sư Phụ: “Con cảm thấy rất thoải mái khi tuyệt thực, sẽ thật thú vị nếu con có thể không ăn trong tương lai. Nó cũng sẽ giúp tiết kiệm lương thực.” Hôm đó, tôi không thể nâng nổi cánh tay lên trong khi tập công. Tôi chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế trước đây; tôi không để cho tay tôi hạ xuống. Tôi biết có vấn đề với tâm tính của mình, vì thế tôi nghĩ về điều gì có thể xảy ra. Tôi nhận ra rằng nó phải liên quan tới việc tuyệt thực. Tôi nói: “Được rồi Sư Phụ, con sẽ dừng tuyệt thực. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp nên ăn.” Cánh tay tôi trở nên khỏe khoắn ngay lập tức. Tôi hỏi lại Sư Phụ: “Khi nào con nên chấm dứt tuyệt thực”, nhưng Sư Phụ không trả lời. Tôi nghĩ rằng khi bữa trưa được cung cấp trên máy bay, tôi nên chấm dứt tuyệt thực vào lúc đó. Tôi cảm giác Sư Phụ vỗ nhẹ lên đầu tôi và tôi biết tôi đã đúng.
Chiêu mời rắc rối
Tôi đã được thả ra ngay sau khi tôi tới Quảng Châu. Tôi đã chia sẻ kinh nghiệm của mình với các bạn đồng tu bất cứ khi nào tôi có cơ hội. Tôi đã bị sốc khi biết rằng một giảng viên đại học tên Cao Hiến Dân tại trường Đại học Tế Nam đã bị bức hại đến chết. Một học viên khác nói với tôi điều gì đã xảy ra, cách ông đã bị ngược đãi, tuyệt thực và sau đó bị bức thực, và kết quả ông đã chết. Tôi nghĩ rằng các học viên đã chịu đựng quá nhiều cho Đại Pháp, vì thế tôi cũng cần phải chịu đựng gian khổ cho Đại Pháp. Như thể là bạn không bảo vệ Đại Pháp trừ khi bạn vào nhà tù. Tôi đã chiêu mời rắc rối. Tôi thấy Sư Phụ đang chịu đựng cho chúng ta ở các không gian khác. Tôi nghĩ tôi muốn loại trừ nghiệp lực của bản thân. Tôi không thể để Sư Phụ chịu đựng phần của tôi. Tuy nhiên, tất cả những suy nghĩ đó là không phù hợp với Pháp và tôi đã chiêu mời những khổ nạn đó. Và chúng thực sự đã đến.
Sư Phụ phát biểu “Tâm tự minh”
Chúng tôi đã không nghe bất kỳ thông tin nào từ Sư Phụ trong khoảng một năm kể từ ngày 20 tháng 07 năm 1999. Chúng tôi biết có kinh văn giả đang lưu truyền. Sau đó, vào ngày 22 tháng 5 năm 2000, Sư Phụ đã phát biểu kinh văn đầu tiên của Ngài sau cuộc đàn áp, với tiêu đề “Tâm tự minh”. Sau khi đọc nó, tôi không thể phân biệt nó là thật hay giả. Một học viên khác có một chiếc máy tính tại nhà đã bảo tôi đọc kinh văn trên mạng. Khi tôi lên trang web Minh Huệ (phiên bản tiếng Trung), tôi biết rằng nó đúng là của Sư Phụ. Tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con đã sai. Con đã không tôn kính Sư Phụ; xin tha lỗi cho con.” Sư Phụ sau đó cho tôi thấy một cảnh tượng:
Sư Phụ ở phía trước một con thuyền lớn. Mỗi đệ tử của Ngài ở trong những con thuyền nhỏ hơn. Chúng tôi xếp hàng sát cạnh nhau; một vài hàng rất dài, và sau đó một số bị rơi ra khỏi thuyền khi một cơn sóng ập vào. Nó giống như Sư Phụ giảng: “Bài sơn đảo hải.” Sư Phụ nói với tôi: “Hãy giữ chặt.” Tôi bắm chặt vào thuyền; sau đó tôi thấy ai đó bị bỏ lại phía sau. Tôi nói: “Sư Phụ, anh ta không thể theo sát.” Sư Phụ rất từ bi. Ngài đã dùng một sợi dây dài có móc ở một đầu và cứu người đệ tử. Tôi thấy rằng một người khác sắp rơi xuống và tôi đã giữ để anh ta khỏi rơi xuống dưới.
Bị bắt giữ
Vào mùa hè năm 2000, tôi muốn đi tới Bắc Kinh để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và chịu đựng khổ nạn. Tuy nhiên, tôi đã bị bắt tại ga xe lửa ở Quảng Châu. Những người bắt tôi nói rằng tôi trông giống một học viên Pháp Luân Công. Họ hỏi tôi đến từ đâu, nhưng tôi không trả lời. Họ lục túi xách của tôi và tìm thấy cuốn sổ điện thoại. Họ thấy rằng tôi là thành viên của hệ thống đường sắt, vì thế họ đã không còn tâm để bắt tôi. Họ nói rằng những người tập luyện Pháp Luân Công không phải là người xấu, và chỉ là họ được lệnh bắt giữ. Họ bảo tôi đi, nhưng tôi đã từ chối. Họ tìm thấy số điện thoại người bạn cùng lớp của tôi và yêu cầu cô ấy tới đưa tôi về nhà, nhưng cô ấy đã lo sợ và không đến. Sau đó họ gọi điện cho mẹ tôi, nhưng ngày hôm sau bà mới tới, và tôi đã bị giữ lại bởi cảnh sát Thâm Quyến.
Tôi đã bị giữ ở sân ga xe lửa Quảng Châu một tối. Ngày hôm sau, họ cho phép tôi rời đi, nhưng tôi đã không đi. Họ thậm chí quyết định để cảnh sát ở Thâm Quyến đưa tôi đi. Họ nói: “Chúng tôi không có tâm gây khó khăn cho chị.” Cảnh sát Thâm Quyến cũng biết tôi và khi đến họ nói: “Vấn đề của chị là gì, chị chạy khắp nơi và gây rắc rối; lần này chúng tôi thực sự sẽ dạy cho chị một bài học.”
Trung tâm giam giữ La Hồ ở Thâm Quyến
Tôi bị giam tại Trung tâm giam giữ La Hồ. Tôi đã từ chối lao động cưỡng bức mà thay vào đó tập các bài công pháp Pháp Luân Công. Tôi bị buộc dừng tập và bị treo lên, và cũng bị kéo lê trên mặt đất. Tôi đã lo lắng rằng nếu mông tôi bị tổn thương thì tôi sẽ không thể ngồi và thiền định. Mọi người đã trải qua sự tra tấn này, và mông của họ bị dính đầy máu. Quần tôi đã bị rách, nhưng tôi không bị thương. Điều này đã làm những người canh gác hoảng sợ.
Bởi vì họ không cho tôi tập công và học Pháp, tôi bắt đầu tuyệt thực. Họ bức thực tôi, và kết quả là răng tôi bị lung lay. Họ đánh tôi rất mạnh, nhưng tôi không sợ hãi. Sau đó người lãnh đạo trung tâm giam giữ đã thay đổi thái độ đối với tôi. Ông ta ngạc nhiên rằng các học viên Pháp Luân Công có thể thực sự chịu đựng khổ nạn. Ông ta đã đồng ý rằng tôi có thể tập công trong khi tôi ở trong nhà giam.
Tôi đã ngừng tuyệt thực. Tôi thấy ai đó đang ăn khoai tây chiên ngọt và nghĩ rằng tôi muốn ăn. Tôi nói với người đó: “Tôi muốn một miếng; tôi đã không ăn một thời gian lâu.” Cô ấy đưa cho tôi một miếng. Nó có mùi vị tuyệt vời, và răng của tôi đã không còn lung lay nữa.
Khổ nạn
Khi bị giam giữ tại Trung tâm giam giữ La Hồ, thậm chí tôi đã gặp khổ nạn lớn hơn, như khi chưa bỏ được các chấp trước thì việc tu luyện của tôi trở nên rất khó khăn. Tôi đã nhận ra rằng tôi đã truy cầu khổ nạn đó, vì tôi muốn chịu đựng khó khăn. Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng sau chuyện này sẽ có nhiều chuyện hơn nữa đến. Tôi biết nó sẽ lớn và khó khăn. Một sinh mệnh cao tầng đang kiểm soát tôi; nó xóa hết trí nhớ của tôi và ấn tôi xuống dưới. Tôi không thể nghe bất kỳ điều gì ngoại trừ những điều vô nghĩa của nó. Tôi đã phóng lớn hai chữ “kiên định”, nhưng nó xóa chúng ngay lập tức. Tôi đã cố gắng để nhớ Pháp, nhưng nó đã bị xóa khỏi trí nhớ của tôi. Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì. Tôi bắt đầu đọc Hồng Ngâm thật to, và yêu cầu người khác cũng làm như thế. Kết quả là, sinh mệnh đó không thể can nhiễu tôi thêm, nhưng nó vẫn không rời đi. Tôi nghĩ tôi sẽ lắng nghe lý do nó bám lấy tôi, nhưng không một lời nào của nó dựa vào Pháp, vì thế tôi đã tranh luận về Pháp với nó, và tôi trở nên thanh tỉnh hơn. Sau ngày thứ ba, nó ngừng nói chuyện, nhưng dùng công của nó để ép lên tôi. Có vô số vật chất màu đen ấn tôi xuống. Tôi không ngồi dậy. Tôi nói tôi phải vượt qua quan này. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi có thể làm điều đó.
Bởi vì tôi không thể nhớ bất cứ điều gì, tôi đã niệm ba chữ “Chuyển Pháp Luân”. Sinh mệnh kia dường như hoảng sợ, vì thế tôi bắt đầu niệm “Chuyển Pháp Luân” không ngừng suốt 24 giờ. Có rất nhiều Pháp Luân xoay chuyển xung quanh căn phòng và tất cả vật chất màu đen đã rời đi. Sinh mệnh đó cũng đã rời đi.
Bị kết án lao động cưỡng bức lần đầu tiên
Tại trại lao động, tôi bị giam ở phòng biệt giam. Ban đầu, chính quyền không muốn gửi tôi tới trại lao động. Khi tôi nghe rằng có nhiều học viên Đại Pháp ở các trại lao động, tôi đã quyết định rằng tôi muốn đi tới một trại lao động. Tôi đã làm một bản tuyên bố vào buổi sáng, và đã bị kết án 2 năm lao động cưỡng bức vào buổi chiều.
Mùa hè năm 2000, tôi được chuyển đến trại lao động cưỡng bức nữ Quảng Đông ở Tam Thủy, Phật Sơn. Tôi mang theo cuốn Chuyển Pháp Luân và các kinh văn khác. Họ đã không tìm thấy khi tôi bị lục soát. Tôi bị giam trong một phòng riêng trong khi các học viên khác đi làm việc. Tôi bắt đầu học Pháp. Sau đó một người phát hiện ra, vì thế họ còng tay tôi và tịch thu cuốn sách.
Sau đó, các “cộng tác viên” đến và cố gắng khiến tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Một trong số họ nói: “Hãy xem, Sư Phụ đã chịu đựng rất nhiều cho chúng ta. Nếu chị vẫn tu luyện, chị sẽ làm Sư Phụ chết mất.” Nước mắt tôi lập tức chảy đẫm khuôn mặt. Tôi nói: “Bạn đã đúng, Sư Phụ đã chịu đựng các khổ nạn cho tôi. Họ đánh vào đầu tôi rất mạnh với một dùi cui điện, nhưng tôi không bị đau. Sư Phụ đã chịu đựng tất cả đau đớn cho tôi.” Tôi đã khóc và nói với Sư Phụ: “Con sẽ không tu luyện nữa. Con sẽ hoàn trả nghiệp lực của con trong một đời này. Con sẽ tích uy đức của con theo cách đó.”
Khi tôi nói thế, tôi liền thấy Sư Phụ xuất hiện với vẻ mặt rất buồn. Tôi cũng khóc. Tôi nói với Sư Phụ: “Con thật sự không muốn Sư Phụ chịu đựng nhiều hơn nữa cho con.” Tôi nghĩ đó phải là phía biết của tôi đã khóc không ngừng. Các bảo vệ đã trở nên thiếu kiên nhẫn với tôi, họ nói: “Được rồi, chị có thể tu luyện. Làm sao chị có thể sống như thế này? Chị khóc suốt 24 giờ một ngày và không ngủ, không làm gì ngoài khóc.”
Sau đó tôi nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con vẫn còn tu.” Sư Phụ dường như đỡ buồn hơn một chút.
Khi tôi nói tôi sẽ không tu luyện nữa, tôi cảm thấy tôi thực sự làm tổn thương trái tim Sư Phụ. Trái tim Ngài đã mở ra và lời nói của tôi đã để lại một vết sẹo. Kể từ khi cuộc bức hại bắt đầu, nhiều người đã ngừng tu luyện. Tôi thấy những giọt nước mắt Sư Phụ đang rơi xuống đỏ như máu.
(còn tiếp)
Phần 4Phần 5

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–勇猛精進-助师正法(3)-248891.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/11/21/129610.html
Đăng ngày 04-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 4)

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 4)


Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 12-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3)
Thoát khỏi trại lao động cưỡng bức
Các nhân tố tà ác từ trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia đến đây để phá hoại Pháp. Tôi nói với các học viên không nghe chúng. Các lính gác rất giận dữ và đã sắp xếp những người khác đến theo dõi tôi kỹ hơn. Tôi được chuyển tới đội số 2, là một đội chuyên theo dõi các học viên Pháp Luân Công. Trong đội đó có nhiều cộng tác viên, nhưng điều đó không làm phiền tôi. Mà tôi cũng không làm bất cứ việc gì. Tôi đã yêu cầu các học viên học Pháp cùng nhau. Một học viên từ thành phố Triều Châu đã có thể đọc thuộc lòng Pháp trong khi cô ấy đang làm việc. Một số học viên kiên quyết thiền định trong khi cảnh sát kéo lê họ dọc theo sàn bê tông và mông của họ chảy máu rất nhiều. Một học viên biết rằng cảnh sát cũng kéo lê tôi, nhưng tôi yêu cầu cô ấy không đề cập đến nó bởi vì mỗi học viên là khác nhau.
Tôi từng thấy một người ở trại lao động không thể cử động và bị đánh vào bụng. Cô ấy trông rất tiều tụy. Một tư tưởng xấu sau đó nổi lên trong tâm trí tôi: “ Tại sao cô ấy lại như thế? Điều gì nếu tôi không thể di chuyển? ” Một hôm tôi bất ngờ không thể cử động và toàn thân tôi bị tê liệt. Nó rất đau đớn, tôi không thể đi tiểu tiện, và có các triệu chứng nghiêm trọng khác. Tôi bị kéo lê đi để truyền dịch. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con không muốn truyền dịch. Xin hãy đưa nó tới một không gian khác.” Sư Phụ thực sự đã đẩy nó ra khỏi tôi và không một giọt nào thấm vào người tôi. Tôi đọc thuộc lòng Pháp trong khi người nữ cảnh sát đã tỉnh táo lại. Tôi tự hỏi: “Tôi tu đã tu luyện tới một trạng thái như thế nào mà người khác giám sát tôi chặt hơn?
Tôi cảm thấy buồn và nói với Sư Phụ rằng tôi muốn trở về nhà. Sau đó tôi nhìn thấy con số 11. Nhưng tôi không chắc chắn liệu có phải là Sư Phụ thực sự muốn tôi rời chỗ này. Tôi nói với Sư Phụ: “Nếu Ngài muốn con rời đi, xin hãy đánh vào đầu con.” Tôi cảm thấy đầu tôi bị đánh, nhưng tôi lo sợ rằng đó có thể là Sư Phụ giả. Vì thế tôi hỏi lại: “Sư Phụ Lý Hồng Chí phải không? Nếu không phải, xin đừng đánh vào đầu tôi.” Sư Phụ đã đánh thêm một cái vào đầu tôi. Tôi nhảy đứng lên trước mặt người nữ cảnh sát. Cô ta hoảng sợ và hỏi tại sao tôi đứng lên. Tôi nói: “Sư Phụ muốn tôi đứng lên. Cô có thấy số 11 không? Có phải điều này cho thấy rằng tôi nên đi phải không?” Cô ta hỏi những gì chúng tôi nên làm. Tôi nói rằng chúng tôi nên rời đi và đi ngủ.
Nhiều người và một số học viên nghĩ tôi đang giả bộ. Nhưng người cảnh sát nói rằng tôi không giả bộ vì tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, thậm chí khi những cái kim đâm vào chân tôi. Tôi không thể ngủ và thức dậy sớm ngày hôm sau trước khi tiếng kèn báo hiệu giờ thức giấc vang lên. Tôi đi ra ngoài và nhìn thấy bầu trời tuyệt đẹp với nhiều Pháp Luân và rồng. Tôi đánh thức mọi người dậy và xem bầu trời. Một số học viên cũng nhìn thấy cảnh tượng. Người nữ cảnh sát cũng đến, nhưng cô ta không nhìn thấy gì.
Tôi không muốn ở lại trại lao động lâu hơn nữa sau một năm bị giam ở đó, nhưng tôi bị kết án tới hai năm. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi muốn đi. Sư Phụ nói với tôi rằng tôi đã có thể đi. Không một ai có thể tưởng tượng rằng tôi có thể đi. Họ nói: “Cô không thích đáng (có nghĩa tôi đã không từ bỏ niềm tin của mình và không nghe lời các lính gác). Một số tù nhân đang giám sát cô. Làm sao cô có thể trốn thoát?” Nhưng bằng cách nào đó tôi có tên trong danh sách được thả sớm, và được thả ra trước thời hạn một năm.
Thành Đạo
Ở trại lao động cưỡng bức, một học viên, người đã khai mở thiên mục nhìn thấy rằng chiếc giường của tôi rất đẹp và tỏa ra ánh sáng màu vàng kim. Những chiếc giường khác đầy những con rắn và những thứ xấu. Cô ấy tới ngủ ở giường tôi trong khi tôi thiền định. Sư Phụ đưa tôi tới một không gian khác tràn đầy âm nhạc, hoa, và nhiều thứ khác ở tiên cảnh, cũng như những thứ mà tôi đã tu được. Tôi thấy mình giống như một Đạo sĩ. Đó là một trạng thái tuyệt vời nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức nó. Tôi nhìn Sư Phụ. Sư Phụ đã không mỉm cười với tôi. Ngài đã rơi nước mắt và tôi cũng khóc. Sư Phụ không biểu cảm gì, và nói: “Con đã tu luyện tới một tầng thứ mà con có nhiều chữ . Hãy đếm chúng. Con cảm thấy hài lòng không?” Tôi rất vui mừng rằng tôi không thể đếm hết. Sư Phụ nói: “Con thực sự xuất sắc. Con đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Vì thế nhiều chúng sinh đã xúc động bởi con. Con có muốn dừng tu luyện không? ” Tôi nói: “Sư Phụ, Con không thích những cái tay và cái chân này. Con không thích chúng nữa. Đây vẫn còn là một thân thể con người. Con muốn tu luyện tới một tầng thứ vô hình.” Sư Phụ nói: “Tốt” Bang! Tôi bị đẩy xuống trở lại trại lao động cưỡng bức.
Mỗi phút tôi hạnh phúc nở một nụ cười trên khuôn mặt. Tôi mỉm cười với mọi người. Các lính gác thích tới nói chuyện với tôi. Sau khi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, tôi đã quay lại để gặp người nữ cảnh sát và yêu cầu trả lại giấy tờ tùy thân cho tôi. Tôi nói chuyện với cô ấy thật vui vẻ. Họ giải thích cho tôi rằng tôi trước đây làm việc trong ngành đường sắt và tôi có thể đi bất cứ đâu, hay ở lại bất cứ khách sạn nào mà không cần chứng minh thư.
Tu luyện như thuở đầu
Trong khi ngồi thiền định thời gian này, thân thể tôi rất cứng và chân tôi không thể giữ để khỏi rớt xuống, thậm chí ở thế bán kiết già. Tôi đã cố gắng để đặt chân khác lên trên chân này, để ngồi thế kiết già, và kết quả là chân tôi bị gãy. Sau khi bị như thế, tôi ở trong đau đớn khó có thể chịu đựng được. Tôi thấy rằng Sư Phụ ở sau tôi và thực sự đang chịu đựng cho tôi. Tôi chỉ gánh chịu một chút, còn Sư Phụ gánh chịu hầu hết cho tôi. Khi Sư Phụ đang ngồi đả tọa, những giọt mồ hôi lớn rơi trên khuôn mặt Ngài, nhưng Sư Phụ vẫn mỉm cười. Khi tôi thấy rằng Sư Phụ đang chịu đựng cho tôi nhiều và gánh chịu một cách dễ dàng như thế, tôi giữ kiên định – ngồi thiền định trong 3 giờ. Nhìn từ không gian khác, chân tôi như đang bị đốt cháy mãnh liệt giống như than.
Bắt đầu phát chính niệm

Khi tôi đọc câu đầu tiên trong bài giảng mới của Sư Phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc” trong sách Đạo Hàng, Sư Phụ nói: “Vậy đã lâu rồi,” tôi đã khóc. Ngay sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức vào tháng 7 năm 2001, tôi bắt đầu phát chính niệm tinh tấn. Phát chính niệm là một trong ba việc Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm.
Tôi trở về Thâm Quyến và tới gặp người phụ đạo viên điểm tập công của tôi. Bà đã được cảnh sát trả lương và trở thành một đặc vụ, nhưng chúng tôi không biết điều này. Nhiều người trong chúng tôi thậm chí nghĩ bà rất tốt và làm theo bà. Bà nói với tôi có một biểu ngữ lớn vu khống Pháp Luân Công tại nhà hát, nơi sắp diễn một chương trình lăng mạ Đại Pháp. Tôi nói với bà rằng chúng ta nên phát chính niệm để tiêu trừ nó. Bà yêu cầu tôi đi tới chương trình trước và bà sẽ đến sau. Khi đi tới nhà hát, tôi nhìn thấy những chữ lớn trên một biểu ngữ và bên dưới là những thứ hỗn loạn. Tôi đứng ở đó và đọc to khẩu quyết phát chính niệm. Các học viên đến và nói với tôi rằng họ có thể nghe tiếng tôi từ xa. Họ nói rằng tôi không nên hét to lên như thế, và rằng đó không phải là cách để phát chính niệm. Tôi nói với họ rằng tôi đã giải thể nhiều sinh mệnh tà ác. Tôi đang tìm một cái thang để gỡ tấm biểu ngữ xuống nhưng không tìm thấy cái nào. Sau đó tôi ngồi xuống và yên lặng phát chính niệm. Tôi thấy rằng tấm biểu ngữ đã bị tiêu hủy ở không gian khác và chương trình đã không được thực hiện.
Tôi làm theo điểm hóa của Sư Phụ và đi tới sở cảnh sát để phát chính niệm. Tôi hô lớn khẩu quyết phát chính niệm. Vào lúc đó tôi không biết làm cách nào để phát chính niệm cho đúng, nhưng tôi cảm thấy rằng khẩu quyết rất có sức mạnh và tràn đầy năng lượng. Năng lượng phát ra đã giải thể rất nhiều, rất nhiều nhân tố tà ác. Khẩu quyết tốt như thế và tôi đã thấy được Đại Pháp là mạnh mẽ như thế.
Lao động cưỡng bức lần thứ hai
Cuộc bức hại ở tỉnh Quảng Tây là rất nghiêm trọng tại thời điểm đó, và các học viên không thể giữ được các tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi có một điểm tư liệu lớn, nơi chúng tôi đã sản xuất một số lượng lớn sách Đại Pháp, các bài giảng mới của Sư Phụ, và tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã gửi rất nhiều, rất nhiều thùng tài liệu tới Quảng Tây. Một hôm, hai học viên và tôi mang rất nhiều tài liệu tới Quảng Tây. Chúng tôi lấy chúng ra và để lại một số lượng nhỏ tại điểm tập công địa phương. Sư Phụ điểm hóa cho tôi rằng tôi nên rời khỏi hai học viên khác, nhưng tôi không muốn. Kết quả là ba chúng tôi đã bị bắt giữ và đưa tới phòng giáo dục của trại lao động cưỡng bức tỉnh Quảng Tây. Một học viên cùng với một em nhỏ được chuyển tới một trung tâm tẩy não. Họ không biết điều gì đã xảy ra cho đến khi đó. Tôi đã bị kết án ba năm lao động cưỡng bức, từ tháng 01 năm 2002 đến tháng 01 năm 2005.
Trại lao động cưỡng bức chia các học viên thành hai loại, “đã chuyển hóa” và “không từ bỏ tín ngưỡng”. Họ bị giam trong những phòng riêng biệt. Các học viên đã không từ bỏ Pháp Luân Công được giam với những người “đã chuyển hóa” trong một tháng. Nếu họ không từ bỏ Pháp Luân Công, họ bị bắt ở lại đó, nếu không họ sẽ được đưa trở lại phòng giam trước đây của họ. Tôi bị giam ở trong gian phòng “đã chuyển hóa”, và một số học viên nghĩ rằng tôi “đã chuyển hóa”.
Người lính gác ra lệnh tôi viết một bản báo cáo. Lần đần tiên tôi viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ yêu cầu tôi viết lại. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã chưa đủ kiên định, vì thế lần này tôi đã viết chi tiết hơn. Người bảo vệ bắt tôi viết lại một lần nữa, lần thứ ba. Tôi nghĩ những người lính gác có thể hoàn toàn không biết sự thật, do đó tôi đã viết nó rõ ràng hơn. Cuối cùng, tôi đã viết về Đại Pháp chín lần. Các lính gác cuối cùng đã hiểu.
Họ muốn thả tôi ra, nhưng không có khả năng để làm điều đó một cách công khai. Vì thế họ luôn cố tình rời đi mà không đóng cửa. Nhưng tôi không muốn rời đi. Có rất nhiều nhân tố tà ác ở Quảng Tây. Sư Phụ đã không đến Quảng Tây để tổ chức lớp học. Những học viên mà tôi biết không có ai đắc Pháp trước năm 1998. Tôi thấy rằng có rất nhiều nhân tố bất hảo ở đó, và tôi đã lựa chọn ở lại đây để giải thể tà ác. Tôi đã bị giam giữ trong phòng giáo dục một thời gian lâu. Sư Phụ cho phép tôi làm Chính Pháp ở các không gian khác. Thông thường khi ngủ vào ban đêm, nguyên thần của tôi rời thân thể và tiêu diệt một lượng lớn tà ác. Nguyên thần của tôi có thể làm nhiều điều. Vào lúc tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, tôi đã tu luyện tới một cảnh giới “vô hình”. Sư Phụ đã diễn hóa tôi thành một bông sen lớn.
Giúp đỡ các bạn đồng tu
Ở trại lao động cưỡng bức, các lính gác thường xuyên sử dụng các chương trình truyền hình và phát thanh để bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm và kết quả là TV và đài thu thanh đã ngừng hoạt động. Các nhân viên không thể nào sửa chữa chúng.
Thiên mục của tôi thấy rằng một học viên đã bị còng tay trong một thời gian dài. Tôi đã phát chính niệm và chiếc còng ở không gian khác mở ra. Nó tiếp tục như thế ba lần. Người học viên đó vẫn còn nhiều chấp trước con người và thường xuyên phàn nàn về những người khác. Tôi đã yêu cầu người tù nhân giám sát tôi đưa tôi tới chỗ người đồng tu kia. Cô ấy nói cô sẽ không làm điều đó. Tôi nói với cô rằng tôi sẽ nói chỉ hai câu thôi. Tôi đi tới đó và nói với người học viên: “Tối nay còng sẽ được mở nhưng trong tâm bạn phải nghĩ về ba chữ ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ và không có bất cứ điều gì khác. Bạn phải luôn niệm “Chân-Thiện-Nhẫn’ ở trong tâm.” Cô ấy cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm tâm tính và không bị còng tay nữa. Tà ác chỉ muốn cô vượt qua khảo nghiệm. Nó bức hại cô cho đến khi cô nhận ra và buông bỏ chấp trước.
Một hôm trong một giấc mơ tôi đang đi trước những người khác và rơi xuống nước. Người đi theo tôi cũng rơi xuống theo. Tôi đã không quan tâm đến bất kỳ sinh mệnh xấu nào mà tôi thấy. Tôi tiếp tục bơi cho đến khi vào đến bờ. Một học viên khác cũng đã mơ giống như vậy. Cô ấy nói với tôi rằng đêm hôm trước, cô đã bị rơi xuống cùng với tôi nhưng không thể nhìn thấy tôi sau một thời gian. Cô ấy nói tôi đã bơi rất nhanh. Tôi nói với cô ấy rằng chúng ta đã vượt qua một khảo nghiệm lớn đêm hôm đó. Tôi đã hòa hợp với cô khá tốt. Một hôm học viên đó bị tra tấn và không thể di chuyển chân của mình. Cô cũng đã nôn, và mọi người muốn đưa cô vào bệnh viện. Cô đã hét lên: “Ai dám động vào tôi? Tôi muốn [Tịnh Liên] đến gặp tôi.” Tôi đã biết về tình huống của cô ấy và đi tới gặp cô. Tôi đi bất cứ đâu tôi muốn đi, mặc dù một tù nhân đang giám sát tôi. Nhưng tôi không để ý đến cô ấy. Tôi đi đến đó rất nhanh. Thậm chí những lính gác không thể bắt tôi. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi nói với cô đừng cử động và hãy phát chính niệm. Tôi cũng phát chính niệm cho cô ấy, và cô đã sớm hồi phục. Một học viên khác cũng gặp phải ma nạn và yêu cầu tôi đến gặp cô. Tôi đã tới gặp cô ấy và cô cũng đã hồi phục nhanh chóng.
(còn tiếp)

Phần 5

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–勇猛精進-助师正法(4)-248892.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/11/22/129635.html
Đăng ngày 08-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 5)

Dũng mãnh tinh tấn và trợ Sư Chính Pháp (Phần 5)


Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 13-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4)
Trong quá trình tu luyện, tôi đã gặp tai nạn xe hơi ba lần, và mỗi lần tôi đều ngộ ra những yêu cầu của Pháp. Sau tai nạn đầu tiên tôi đứng dậy và nói: “Tôi không sao đâu” và tôi đã không bị làm sao. Lần thứ hai khi một chiếc xe tải chở hàng tông vào, tôi leo lên từ bên dưới xe tải và đi thẳng tới người lái xe và nói với anh ta tôi không sao cả. Người lái xe đến từ Hồng Kông, và dường như bị sốc khi anh ta lặp đi lặp lại: “Tôi đã tông một người nào đó, tôi đã tông một người nào đó.” Tôi nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của anh ta và nói: “Tôi hoàn toàn bình thường. Tôi là người anh đã tông vào.” Vì anh ta không tin tôi, anh ta đi vòng quanh chiếc xe tải và kiểm tra mọi thứ cẩn thận và sau đó anh ta đã tin tôi. Đó là tai nạn thứ hai, tôi hoàn toàn chú tâm tới cảm giác của người khác. Tai nạn thứ ba xảy ra khi tôi đang đi bộ trên vỉa hè, và một chiếc xe hơi đã tông vào tôi. Tuy nhiên, như thể là chiếc xe hoàn toàn không hề tông vào tôi. Tôi đang bận làm những công việc Đại Pháp. (Tôi không sao, nhưng ở không gian khác tôi thấy Pháp thân của Sư Phụ bị tông bởi xe hơi. Sư Phụ đã gánh chịu rất nhiều cho chúng ta)
Giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho Viện Kiểm sát
Tôi bị giam giữ bất hợp pháp ở một trại lao động cưỡng bức rất tà ác trong ba năm. Những lính canh khó chịu bởi việc tôi luôn giúp đỡ các đồng tu. Họ nghĩ tôi chịu tra tấn chưa đủ, vì thế họ đưa tôi tới đội số 2. Những lính canh này nói rằng đội số 1 là thiên đàng còn đội số 2 là địa ngục. Vào lúc chuyển tôi đi, họ thậm chí cố gắng kéo dài bản án của tôi.
Tôi đã viết một lá thư tới Viện Kiểm sát, phơi bày sự bức hại tà ác ở trại lao động cưỡng bức và nói với trưởng đội lính gác gửi nó đi. Viên cai ngục dường như sợ hãi và tôi đã nói với anh ta: “Tôi đã không phạm bất cứ tội nào, nhưng anh bỏ tù tôi bất hợp pháp. Anh ta cũng ra lệnh rằng, do tôi không bị ‘chuyển hóa’ và từ chối lao động khổ sai nên anh ta sẽ kéo dài bản án của tôi. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc này.”
Một viên chức của Viện Kiểm sát đã đến thăm tôi ba lần. Ông ấy là một người tốt. Tôi nói: “Tôi không có tội. Họ đã bắt giữ tôi vì tôi nói chuyện cởi mở về Pháp Luân Công. Tại sao tôi không thể nói chuyện về Pháp Luân Công? Tôi có làm bất cứ chuyện gì sai đâu. Tôi không đặt bom hay giết người. Vì thế tôi đang hỏi tại sao họ bắt giữ tôi và kết án tôi tới ba năm.” Ông ấy có vẻ thông cảm và nói, “Để được an toàn, đừng trở về tỉnh Quảng Tây nữa.” Tôi nói với ông ấy tôi cần trở lại nơi đó. Ông ấy đã trả lời: “Chị sẽ sớm được thả ra. Tại sao chị không viết thư cho tôi sớm hơn?” Ông ấy bắt đầu phê bình các lính gác ở trại lao động cưỡng bức: “Làm sao các anh có thể đối xử với các học viên Pháp Luân Công như thế này?” Cai ngục ngay lập tức chuyển tôi trở lại đội giáo dục, và nói rằng họ đã không “dạy dỗ” tôi đến nơi đến chốn.
Cứu những người bị chuyển hóa với lòng từ bi
Có một vài học viên bị chuyển hóa trong trại lao động luôn cố gắng làm lung lạc tôi bằng những giáo lý Phật giáo giả. Họ nói với tôi rất xảo trá: “Chị rất tốt bụng. Chị nên học những thứ của Quan Âm Bồ Tát.” Tôi nói:“Chị nên nhớ tới Sư Phụ. Chị đã hưởng tất cả những lợi ích từ Đại Pháp. Chị không nhớ sức khỏe của chị như thế nào trước khi học Đại Pháp sao? Chị đã thực sự quên nhiều điều nhanh như thế sao? Không có vị Thần nào cứu độ [chúng sinh] vào lúc này. Chỉ có Sư Phụ là đang cứu độ chúng sinh, và Quan Âm Bồ Tát đang học Chuyển Pháp Luân trong cảnh giới khác. Tại sao bây giờ chị lại học pháp môn Quan Âm? Chị đang học điều mà Quan Âm đang học.” Trong môi trường này rất khó để vượt qua khảo nghiệm về tâm tính vào mọi thời khắc. Những người bị chuyển hóa báo cáo về tôi hàng ngày. Suy nghĩ duy nhất của tôi là làm cách nào để xóa sạch những quan niệm sai lầm của họ và đánh thức họ trở về Đại Pháp một lần nữa.
Một học viên bị chuyển hóa là một bác sĩ, và các học viên thường không nói chuyện với cô, nhưng tôi làm việc với cô hàng ngày. Một số học viên oán giận cô ấy và đã hỏi tôi: “Tại sao chị làm việc với cô ta? Cô ta báo cáo về chị hàng ngày.” Tôi trả lời: “Tôi không lo sợ. Nếu họ muốn báo cáo về tôi, họ có thể báo cáo. Làm cách đó họ sẽ rời trại lao động sớm hơn và hy vọng được đánh thức sớm hơn.” Tôi nói với tất cả những người bị chuyển hóa: “Nếu các bạn muốn báo cáo về tôi, hãy báo cáo về tôi để các bạn được thả ra sớm hơn. Nhưng đừng báo cáo về những người khác.” Những người bị chuyển hóa bắt đầu chỉ báo cáo về tôi, vì họ biết rằng tôi sẽ không tức giận họ.
Sau khi những học viên bị chuyển hóa báo cáo về tôi, tôi đã bị biệt giam, bị đánh đập, không cho ngủ, bị còng tay, và không cho phép sử dụng phòng tắm. Tôi không sợ hãi khi họ đánh tôi, tôi không cảm thấy đau, và mặc dù tôi thiếu ngủ, tôi không mệt mỏi. Các tù nhân theo dõi tôi đã phải làm việc đến nửa đêm, và họ luôn luôn rất mệt mỏi. Một đêm tôi cần đi tắm, nhưng tôi không nỡ đánh thức họ dậy khi họ đang say giấc (Họ ra lệnh cho cho hai tù nhân theo dõi tôi khi tôi đi vào phòng tắm). Thay vào đó tôi đã đi tiểu tiện ngay trên giường. Sáng hôm sau nó như thể chẳng có việc gì xảy ra – khăn trải giường khô ráo và sạch sẽ. Có lẽ bởi vì suy nghĩ của tôi, [nên] Sư Phụ đã giúp tôi.
Có rất nhiều chuột ở trong phòng, chúng chạy ra vào ban đêm và cắn mọi người. Tôi phát chính niệm để diệt trừ chúng, và ngay lập tức không còn con chuột nào ở trong phòng chúng tôi. Hầu hết những người bị chuyển hóa đã trở lại với Đại Pháp sau khi họ được thả ra, bao gồm cả vị bác sĩ đó. Sư Phụ rất từ bi vì Ngài chỉ nhìn vào thái độ của con người đối với Đại Pháp, không xét đến những lỗi lầm của họ.
Là một vị quan tòa trong tam giới
Tôi đã gặp rất nhiều khổ nạn trong ba năm ở trại lao động. Trong thời gian đó, nguyên thần của tôi đã ly thể đi tới các không gian khác để xử lý các việc và tích đức. Tôi là một vị quan tòa trong tam giới, cứu độ chúng sinh và giải thể tà ác. Sư Phụ hỏi tôi muốn lựa chọn hình tượng gì ở không gian khác để Chính Pháp. Tôi đã muốn dùng hình tượng của một đứa trẻ. Tôi nghĩ nếu tôi trở nên quá nghiêm khắc, nó có thể sẽ không tốt, cho dù tôi là một vị quan tòa. Tôi cũng muốn cân nhắc đến cảm giác của người khác. Vì thế Sư Phụ biến tôi thành một đứa trẻ.
Cảnh giới vô hình là cao nhất. Nếu bạn muốn tu luyện đến cảnh giới đó, bạn phải làm nhiều việc tốt và tích nhiều đức. Tôi đã tu luyện đến cảnh giới vô hình trong khi tôi ở trại lao động đó. Lần đó, khổ nạn tôi gặp phải tương đối nhỏ so với hai lần tôi ở trong trại lao động trước đó, vì tôi không chiêu mời rắc rối, cũng như không có nhiều chấp trước. Nó dường như tương đối dễ dàng, vì không có can nhiễu đến từ các không gian khác.
Tôi thấy tất cả các sinh mệnh đang học Chuyển Pháp Luân ở các không gian khác, nhưng nội dung cuốn Chuyển Pháp Luân là khác so với ở không gian con người này.

Biết ơn sâu sắc đối với Sư Phụ
Khi bản án ở trại lao động của tôi sắp hết thời hạn, nguyên thần của tôi đã theo Sư Phụ bất cứ khi nào tôi đi ngủ. Tôi đã tu luyện đến cảnh giới vô hình, và thấy rất nhiều Pháp thân của Sư Phụ ở các không gian khác. Thật tuyệt vời. Khi một người đạt viên mãn, đó là một khoảnh khắc tuyệt diệu: Những sinh mệnh ở các tầng thứ cao hơn tất cả đều đến gặp Sư Phụ, Ngài chiếu cho họ thấy quá trình tu luyện của tôi. Họ cảm động sâu sắc và nói rằng đệ tử Đại Pháp này ngộ tính rất tốt, và mặc dù đó là một con đường gian nan, cô ấy đã không bị rơi rớt hay bị lưu lại ở một tầng thứ quá lâu. Cô ấy đã tu luyện thẳng lên trên.
Sư Phụ diễn hóa tôi thành một bông hoa sen lớn và giữ chặt tôi. Khi Sư Phụ bắt đầu làm các đại thủ ấn, tôi đã thăng lên cùng với năng lượng xung quanh, cảm giác đó thật tuyệt diệu. Sư Phụ đang rơi nước mắt còn tôi rất tĩnh lặng. Sư Phụ giữ tôi chặt hơn và nói: “Con vẫn cần phải tu luyện.” Nước mắt của Sư Phụ và tôi hòa vào nhau. Sư Phụ kết hợp chúng lại với nhau và hóa chúng thành những giọt cam lộ, thứ mà tôi có thể mang về thế giới của mình. Bất cứ nơi nào tôi vẩy cam lộ, những bông hoa tuyệt đẹp sẽ nở rộ, và bởi vì nó chứa những giọt nước mắt của Sư Phụ, nên tôi có thể thấy Sư Phụ bất cứ lúc nào trong thế giới của tôi.
Các vị Thần và cựu thế lực ở các không gian khác nghĩ điều này thật bất công và ghen tỵ. Họ nói điều này là chưa từng có tiền lệ, làm sao nước mắt của Sư Phụ có thể hòa với nước mắt của một vị Thần được? Họ hỏi Sư Phụ: “Tại sao Ngài lại đối xử với cô ấy theo cách này? Tại sao cô ấy được hưởng nhiều lợi ích như thế?” (Tầng thứ của những vị Thần đó cao hơn tầng thứ của tôi rất nhiều). Sư Phụ nói: “Tất cả chư vị kính trọng và ngưỡng mộ tôi, nhưng không một ai trong chư vị để tâm và tinh tấn như đệ tử Đại Pháp này, cộng thêm việc cô ấy đã rơi nhiều nước mắt như tôi. Nếu tất cả chư vị có thể giống cô ấy, tôi sẽ đối xử với chư vị cũng giống như thế.” Không vị Thần nào có thể đáp lời.

Vào lúc đó, Sư Phụ nói với tôi rằng tôi vẫn cần phải tu luyện. Tôi nói: “Vâng. Cho dù khó khăn như thế nào, con sẽ vẫn tu luyện.” Tôi đã đi xuống một lần nữa và tu luyện lại từ đầu.
Tu luyện lại từ đầu
Lần bắt đầu tu luyện lại từ đầu này là rất khó khăn – trước đây chưa bao giờ khó khăn như thế này. Xương tôi trở nên cứng và tôi không thể bắt tréo chân theo thế kiết già. Trước kia tôi thường ngồi thiền định suốt đêm và thân thể tôi linh hoạt. Nhưng lần này tôi thậm chí không thể ngồi theo thế đơn bàn. Khi tôi ngồi thiền lần đầu tiên, chân tôi bị kênh lên cao. Tôi nghĩ nó không được như thế, nhưng cho dù tôi có làm gì thì chân tôi vẫn không xếp bằng được. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng những người phải trải qua những khó khăn như thế này đã phải chịu đựng nhiều thế nào. Tôi nghiến chặt răng và ép tréo chân để vượt qua khảo nghiệm này, và “Rắc” chân tôi đã bị gãy. Tôi nhớ lại lời của Sư Phụ ngay lập tức: (Bạn phải nghĩ tới Pháp của Sư Phụ, nếu không các sinh mệnh khác sẽ không thể giúp đỡ bạn). Sư Phụ đã giảng về Thân Công Báo có thể đặt đầu của mình trở lại khi đầu của ông ta bị cắt xuống. Tuy nhiên vấn đề của tôi chỉ là bị gẫy chân, vì thế tôi không hề sợ hãi. Sư Phụ đặt chân tôi trở lại ngay lập tức, và tôi có thể ngồi thiền định trong thế kiết già.
Bạn phải chịu đựng nhiều hơn khi bạn tu luyện tới những tầng thứ cao, vì nhiều nghiệp lực hơn sẽ ép xuống. Bạn phải có ngộ tính tốt, có thể nhìn vào trong, và tu luyện tâm tính.
Sư Phụ giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
Một lần, một chiếc xe buýt chạy ngang qua và cát văng vào mắt tôi. Tôi nghĩ rằng nó là nghiệp của tôi và không phải là do xe buýt. Khi tôi tắm, xà phòng vào mắt tôi, tôi cũng biết nó là nghiệp của tôi chứ không phải là xà phòng. Tôi đã hiểu rằng để ngộ được những nguyên lý này tôi phải nhìn vào trong, và tôi không nên đổ lỗi cho xe buýt hay xà phòng.
Tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi đã dùng công năng được khai mở thông qua tu luyện để trợ Sư Chính Pháp.
Đây là những chia sẻ kinh nghiệm của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều thiếu sót.
Hợp Thập!
(Hết)

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/13/明慧法会–勇猛精進-助师正法-5–248893.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2011/12/1/129788.html
Đăng ngày 08-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Năm, 10 tháng 7, 2014

Thể ngộ về trừ bỏ tâm sắc dục

Thể ngộ về việc trừ bỏ tâm sắc dục


Bài viết của đệ tử Đại Pháp Đại lục
[MINH HUỆ 30-04-2014] Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp từ năm 1998, năm nay tôi 38 tuổi. Bắt đầu từ cuối năm ngoái, tôi hạ quyết tâm từ bỏ tâm sắc dục. Trong quá trình tu bỏ tâm sắc dục, tính nết và tính cách của chồng tôi (anh ấy không tu luyện) đã thay đổi rất nhiều. Khi tâm tính dục của anh ấy cũng không còn nữa, tôi mới cảm nhận được rằng hóa ra giữa vợ chồng không có đời sống sinh hoạt vợ chồng thì mối quan hệ lại trở nên thuần khiết, hòa ái, đẹp đẽ, cao thượng như vậy, đúng thực là “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh.” (Khái Luận Chương 1, Pháp Luân Công)
Vô tình khi chia sẻ với đồng tu, tôi phát hiện rất nhiều đồng tu còn chưa từ bỏ được tâm sắc dục. Tôi từng chia sẻ với một đồng tu, sau khi nghe xong thể ngộ tu luyện của tôi, đồng tu ấy vô cùng kinh động và thực sự ngộ được Pháp mà Sư phụ giảng cho chúng ta đều là thật, chỉ là chúng ta chưa đạt được yêu cầu của Pháp mà thôi. Cho nên, tôi muốn viết lại quá trình từ bỏ tâm sắc dục nhằm cảnh báo những đồng tu cho tới nay vẫn còn dính mắc trong hoàn cảnh đó.
1. Tâm chính và thành ý
Đầu tiên, việc quyết tâm trừ bỏ tâm sắc dục là rất quan trọng, nếu không có quyết tâm, thành ý thì chẳng thể bàn tiếp được chuyện gì. Trước khi tu luyện, tình cảm của tôi vô cùng phong phú, tôi còn rất đa tình và cũng thường hay cảm thấy mình bị tổn thương. Sau khi tu luyện, tôi biết rằng những thứ này phải bỏ đi, nhưng mãi vẫn chưa động chạm tới được gốc rễ của vấn đề trên.
Tháng 08 năm ngoái, đột nhiên tôi xuất ra một niệm, phải trừ bỏ tâm sắc dục này một cách triệt để, vừa hay đợt này chồng tôi phải đi công tác. Trong một tháng đó, tôi bắt đầu hạ quyết tâm từ bỏ tâm sắc dục. Sau một tháng, chồng tôi đi công tác trở về, tâm tôi lại nổi lên: “Hay là tiếp tục cuộc sống sinh hoạt vợ chồng nốt tháng này, rồi từ bỏ tâm sắc dục này sau vậy.” Tôi vừa nghĩ như vậy, liền có một niệm đánh nhập vào đầu tôi: “Điều này thực ra có thể lừa được ai?” Nên tôi lại hạ quyết tâm, hàng ngày phát chính niệm thanh trừ tất cả những vật chất sắc dục bại hoại trong trường không gian của tôi.
Sư tôn nhìn thấy quyết tâm này của tôi, mặc dù tôi tu trong phong bế, nhưng cũng cảm nhận được Sư phụ đang gia trì chính niệm cho tôi và giúp tôi lấy xuống những vật chất bại hoại. Bắt đầu là tháng đó, vì chính niệm của tôi đầy đủ chồng tôi cũng không nhắc đến chuyện ấy, việc này trước đây là không hề có vì một người chồng là người thường sẽ rất xem trọng phương diện này. Tôi chỉ mới hạ thêm quyết tâm từ bỏ sắc dục, uy lực của Pháp đã triển hiện lớn như vậy khiến chồng tôi thường ngày sắc dục rất nặng giờ cũng quên luôn chuyện đó.
Thời gian này tôi thường xuyên phát chính niệm, thanh trừ những vật chất bại hoại đó của con quỷ sắc dục trong không gian của tôi và chồng tôi. Bình thường hễ khởi lên một niệm sắc dục, tôi hoặc là đọc khẩu quyết phát chính niệm, hoặc là đọc thuộc đoạn giảng Pháp của Sư phụ trong Chuyển Pháp Luân:
“‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.”
Ban ngày chỉ cần có thời gian, tôi liền phát chính niệm trong đầu, thanh trừ quỷ sắc dục. Tối nằm ngủ trên giường, chỉ cần còn thức, tư tưởng của tôi cũng niệm khẩu quyết phát chính niệm. Có một lần, khi tỉnh giấc tôi phát hiện mình vẫn đang niệm khẩu quyết phát chính niệm.
Tôi làm vậy một cách vô thức trong vòng ba tháng. Đột nhiên một hôm, tôi vừa ngoảnh lên thì phát hiện tình sắc trên người tôi không tìm thấy nữa, thân tâm rất nhẹ nhàng, anh chồng người thường của tôi cũng không nhắc tới chuyện này nữa. Đúng thực là làm được như trong Chuyển Pháp Luân Sư phụ giảng:
“Chư vị không động niệm, chư vị cũng sẽ không động niệm ấy, thì họ cũng không nghĩ đến.”
Cứ như vậy đã bảy tháng trôi qua, chồng tôi đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đúng vào tháng thứ bảy, khi đó là mùa đông, trời rét vô cùng, trong nhà tôi phải đốt than sưởi. Bình thường đều là tôi cho than cục vào lò than, lò than nằm tại bệ cửa phòng chồng tôi ngủ. Ngày nào tôi cũng làm vậy. Một hôm, lúc đó chừng hơn 11 giờ đêm, khi con gái 4 tuổi đã ngủ say, chồng tôi ra ngoài tiếp khách đã về từ lúc 10 giờ hơn cũng đã đi ngủ. Tôi cho than vào lò xong, vừa định đi ra khỏi phòng ngủ của chồng thì anh ấy đột nhiên từ trên giường nhỏm dậy, vòng tay ôm gọn lấy tôi. Tôi giật bắn mình, anh bắt đầu nói những lời mật ngọt mê hoặc tôi. Tôi gửi thấy toàn mùi rượu trên người anh, uống rượu có thể loạn tính như mọi người chúng ta đều biết. Tôi giật mình nghĩ thế là xong rồi, lúc này tôi có thể làm được gì? Một niệm nổi lên trong đầu tôi: “Đã bỏ được hơn nửa năm rồi, hay là nốt lần này.” Nhưng chính niệm lập tức đánh nhập tới đầu tôi: “Một lần và 100 lần thì có gì khác nhau? Nó sẽ khiến cho công sức tu luyện nửa năm nay của bạn bị đổ xuống sông xuống biển!”
Tôi thất kinh, trong đầu lập tức cầu xin Sư phụ cứu tôi, tôi nói con khó khăn lắm mới trừ bỏ được tâm tính dục, con không muốn công sức trước kia đổ xuống sông xuống biển, Sư phụ xin hãy cứu con. Tôi vừa nghĩ như vậy, chồng tôi đang ôm tôi liền nói: “Em đi đi.” Tôi cũng không kịp kinh ngạc với lời anh ấy vừa nói, lập tức rời khỏi phòng ngủ của anh. Sau khi ra ngoài, tôi chắp tay hợp thập cảm ơn Sư tôn đã cứu tôi.
Bốn, năm ngày sau đó, hàng ngày mỗi khi nằm trên giường, tôi liền cảm nhận được hai tay mình tràn đầy năng lượng cường đại và Pháp Luân phía bụng dưới đang xoay chuyển rất nhanh. (Trước đây tôi chưa từng có cảm giác đó, tôi còn nghi ngờ không biết mình có Pháp Luân hay không) Năng lượng rất mạnh, rất lớn, hai tay tôi vừa đặt nơi bụng dưới, đã được kết nối với năng lượng tại bụng dưới thành một dải, năng lượng cường đại lưu thông khắp cơ thể. Tôi thực sự cảm nhận được sự mỹ diệu và uy lực của Pháp Luân. Tôi nghĩ, chắc chắn là Sư phụ thấy tôi thực sự trừ bỏ vật chất sắc dục nên đã giúp tôi diễn hóa công tại không gian khác.
Sau này khi chia sẻ với đồng tu, đồng tu nói Sư phụ giảng Pháp nói chúng ta tu luyện phù hợp tối đa với trạng thái của người thường. Tôi lý giải Sư tôn giảng như vậy để tiện cho chúng ta tu luyện giữa người thường, nhưng hoàn toàn không có nghĩa là việc ôm giữ tính dục của người thường không bỏ được coi là phù hợp với người thường. Trong Chuyển Pháp Luân cũng đã giảng rõ ràng rằng: “‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.”
Cũng có đồng tu nói, chỉ cần bản thân mình xem nhẹ về phương diện này, việc có buông bỏ hay không cũng đều như nhau. Tôi lý giải là không phải như vậy, khi bạn thực sự đạt được trạng thái xem nhẹ việc đó, cũng chính là lúc bạn đã buông bỏ tính dục một cách triệt để. Chỉ cần bạn còn một ý niệm tính dục chưa bỏ, thì căn bản là bạn chưa thể xem nhẹ. Bạn lại có thêm hành vi tính dục, bạn nói là bạn xem nhẹ, phải chăng là tự lừa mình dối người?
2. Trừ bỏ sắc dục, thực sự đắc Pháp, Pháp lý triển hiện
Sau khi trừ bỏ tâm sắc dục tôi đọc lại sách Đại Pháp và có cảm nhận hoàn toàn khác, có cảm giác thấu triệt, Pháp lý cũng thấy tường tận, nội hàm đằng sau Pháp cũng triển hiện ra từng tầng từng tầng. Có lần, khi đọc Chuyển Pháp Luân đến đoạn: “Lão Tử lấy tay trỏ vào cậu thanh niên, vừa cười vừa nói với Phật A Di Đà rằng: ‘Nhụ tử khả giáo dã’”, tôi mới tỉnh ngộ. Trước kia khi đọc tới đoạn Pháp này tôi không hề có cảm giác gì, bây giờ khi đã trừ bỏ được tâm sắc dục, đọc lại đoạn này tôi lại thấy một tầng hàm nghĩa mới. Hóa ra nếu chúng ta không trừ bỏ tâm sắc dục thì không thể dạy được, nếu không dạy được thì làm sao chúng ta đắc được Pháp? Chính là không đắc Pháp, Đại Pháp không thể triển hiện nội hàm cự đại cho một người tính dục đầy mình.
Có lần, một đồng tu hơn 60 tuổi kể rằng tối bà nằm mơ, mơ thấy một chàng trai có bộ phận tính dục nam rất to, làm bà ấy thất kinh. Bà biết là tâm sắc dục của mình còn chưa bỏ nên Sư phụ điểm hóa cho bà qua giấc mơ. Cả một đời đồng tu đã chịu nhiều vất vả, cả một đời không được an ủi về tình cảm nên bà vẫn thường tưởng nhớ tới người yêu trong mối tình đầu. Mặc dù sớm bà đã không còn chuyện sinh hoạt vợ chồng, nhưng chỉ có một niệm tính dục này chưa bỏ, quan sắc trong mơ cũng mơ mơ hồ hồ.
Tôi hỏi lại bà, tôi nói: “Trong Chuyển Pháp Luân, Sư phụ có giảng về quá trình sản sinh sinh mệnh trong không gian, bà còn nhớ không?” Bà nghĩ một hồi rồi nói không biết. Tôi nói: “Khi tâm chấp trước của bà không bỏ, bà cứ luôn nghĩ về nó, thì tại không gian khác sẽ sản sinh một bộ não. Sư phụ đã giảng rất chi tiết Pháp về phương diện này, bà ngày ngày chấp trước, phát ra những tư tưởng không tốt, thì tại không gian khác nó sẽ hình thành nên một cơ thể, sau đó sẽ sinh ra một sinh mệnh hoàn chỉnh. Nhưng nó là một thứ ma tính, bà là người luyện công, còn có năng lượng tồn tại, cũng đang gia trì cho nó. Nó cũng sẽ không ngừng can nhiễu đến trường không gian của bà. Bộ phận sinh dục nam to lớn của chàng trai đó trong giấc mơ cũng chính là sinh mệnh mà chính bà đã sinh ra. Chỉ có trừ bỏ triệt để tâm sắc dục, tâm tính dục, không cấp thêm năng lượng cho nó nữa, bà mới có thể thanh trừ nó.” Tôi vừa nói như vậy, bà mới tỉnh ngộ một cách triệt để. Trước đó bà chỉ biết là ma đến can nhiễu, nhưng lại không biết rằng thứ đó là do mình sản sinh ra.
Việc tu luyện nghiêm túc như vậy, từng suy nghĩ, từng ý niệm đều phải quy chính trong Pháp. Đã bước đến bước cuối cùng rồi, chúng ta phải đặt tâm nơi thanh tịnh, xem xem mình còn bao nhiêu nhân tâm còn chưa quy chính trong Pháp.
3. Sự thay đổi của người chồng người thường
Bất giác một hôm, tôi đột nhiên phát hiện chồng tôi vốn nết cáu kỉnh, thiếu kiên nhẫn nay đã thay đổi. Công việc kinh doanh của anh ấy nhiều, những việc phức tạp rất nhiều, hễ gọi một cuộc điện thoại là nghe thấy anh ấy đang cãi nhau với đối phương, đang mắng chửi đối phương, những người bên cạnh anh ấy đều bị anh mắng hết lượt. Bây giờ anh đã thay đổi hoàn toàn khác, trong tính nết tính cách của anh ấy thể hiện ra một sự ôn hòa, cũng không mắng chửi người khác nữa, gặp chuyện cũng không tức giận gì nữa!
Trước kia anh ấy là người một chút ân cần cũng không có, lúc đó tôi thường cảm thấy mình gả cho một thương nhân, giống như cổ nhân nói: “Thương nhân trọng lợi, coi nhẹ biệt ly” mà thấy thương cảm cho mình. Bây giờ, cùng với việc tôi từ bỏ tính dục, tính hung hăng của anh ấy cũng không còn nữa, đã tiêu tan mất.
Tất cả những điều này đến tôi cũng phải ngạc nhiên. Ban đầu tôi thường hay hỏi mình, điều này có phải sự thật không? Không biết bao nhiêu lần tôi tự bảo mình, đây đúng là sự thật, đã thực sự xảy ra với bản thân tôi.
Điều này quả thực đúng như Sư phụ đã giảng:
“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn.”(Chuyển Pháp Luân)
Tôi càng cảm nhận được giữa vợ chồng không có tính dục, cuộc sống sẽ trở nên thuần khiết và đẹp đẽ hơn.
Trên con đường tu luyện tôi còn rất nhiều chỗ thiếu sót, còn rất nhiều nhân tâm, Sư phụ cứ mãi chịu đựng giúp tôi, hy sinh vì tôi. Tôi viết ra thể ngộ tu luyện này mọi người cùng tinh tấn, đừng phụ sự hy vọng Sư tôn dành cho chúng ta, đừng để chúng sinh thất vọng, hãy tu tốt bản thân mình, bước đi tốt con đường cứu độ chúng sinh sau cùng này.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/4/30/去掉色欲之心的体会-290438.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/6/9/1564.html
Đăng ngày 21-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Với một đệ tử Đại Pháp, không có gì là tuyệt vọng

Với một đệ tử Đại Pháp, không có gì là tuyệt vọng


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-05-2014] Từ nhỏ, chồng tôi đã khá liều lĩnh. Khi chúng tôi cưới nhau, anh ấy không hề nói cho tôi biết về món nợ cờ bạc mà anh ấy đã chơi thua. Tháng 05 năm 1998, anh ấy đi chơi mạt chượt và ở đó cả đêm. Lúc đó tôi đang mang thai, và thái độ của anh ấy khiến tôi buồn bực đến mức không ngủ được. Vì thế tôi đã lấy cuốn sách Pháp Luân Đại Pháp mà cô tôi cho tôi mượn ra đọc.
Ngay lập tức, tôi bị cuốn hút bởi những nguyên lý sâu sắc trong sách. Tôi cũng tìm được đáp án cho những việc mà tôi không liễu giải được trong cuộc sống. Lúc đó tôi đã khóc vì tôi đang cầm trên tay một cuốn sách kỳ diệu. Tôi tự nhủ: “Đây là điều mình muốn!” Lúc đó, tôi đã phát tâm muốn tu luyện Đại Pháp.
Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bị bệnh viêm khớp nghiêm trọng, thoát vị đĩa đệm, bệnh phụ khoa, chứng đau nửa đầu, và một bàn tay bị bỏng lạnh. Tất cả đều biến mất sau khi tôi tu luyện. Tôi đã rút tiền tiết kiệm để trả nợ cho chồng mình. Bởi thế, chồng tôi đã thấy được vẻ đẹp của Đại Pháp và cũng bắt đầu tu luyện. Ngày trước, chồng tôi có một khối u ở dạ dày. Sau khi anh ấy tu luyện, nó cũng biến mất. Anh ấy cũng bỏ luôn thói quen chơi cờ bạc và hút thuốc lá. Chúng tôi được tắm mình trong phật ân hạo đãng của Sư phụ, và thực sự may mắn khi có thể đắc Pháp.
Chứng thực sự vĩ đại của Đại Pháp
Tôi đến Bắc Kinh để kháng nghị phản đối cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 30 tháng 09 năm 2009. Họ đã bắt tôi vào một trại tạm giam. Ở trong đó, tôi đã tuyệt thực để phản đối cuộc bức hại. Tôi ngồi thiền 30 phút mỗi ngày. Vì trông tôi vẫn tràn đầy năng lượng và nước da của tôi vẫn hồng hào, nên lính canh không cố gắng bức thực tôi.
Một bác sỹ ở nhà tù đã khám cho tôi vào ngày thứ 12. Ông ấy đã ghi chú đến sáu trang. Tôi hỏi ông: “Điều gì sẽ xảy ra cho một người không ăn uống trong 12 ngày?” Ông ấy nói: “Sau năm ngày người ấy sẽ cần chăm sóc y tế, và nội tạng của họ sẽ hoạt động bất thường sau bảy ngày.”
Tôi hỏi ông: “Thế còn tôi?” Ông nói: ”Cô thậm chí còn không bị mất nước, cô vẫn đi lại và làm việc như bình thường.” Khi tôi hỏi ông có nghĩ Đại Pháp là kỳ diệu không, ông trả lời: “Có”. Tôi nói: “Vậy hãy nói với những người ông biết Đại Pháp là chân chính và kỳ diệu.” Ông ấy đồng ý. Tôi cũng hỏi câu tương tự với một nữ giám ngục tại trại tạm giam vào ngày hôm sau. Khi tôi đề nghị cô ấy nói với mọi người sự thật về Đại Pháp, cô đã đồng ý.
Vượt qua những khổ nạn mới
Công an đã bắt hơn mười học viên tại nhà tôi vào năm 2001. Dưới áp lực, chồng tôi đã viết bản cam kết trái ngược với niềm tin của anh và được thả. Kể từ đó, anh đã từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Anh ấy cũng từ bỏ bản thân và bắt đầu đánh bạc trở lại. Sau đấy anh ấy còn có tình nhân. Tôi rất buồn khi thấy những gì xảy ra với anh ấy.
Tôi bắt đầu hướng nội, và nhận ra chấp trước vào tình mạnh mẽ của mình. Nếu không phải vì thế thì tôi sẽ không có khổ nạn này. Là một người tu luyện, tôi nên đối đãi mọi việc theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Nếu tôi rời bỏ chồng mình, anh ấy chắc chắn sẽ không gặp được học viên nào nữa vì anh ấy hiếm khi tiếp xúc với các học viên khác. Người phụ nữ này cũng gánh chịu nghiệp lực vì những gì cô ấy làm. Trong giấc mơ, tôi liên tục nhìn thấy người phụ nữ này đang kéo chồng mình xuống.
Tôi chọn cách loại bỏ tình cảm thay vì đối đầu với anh ấy, và tiếp tục quan tâm tới gia đình của mình. Tôi thường đọc các bài giảng Pháp của Sư phụ cho anh ấy. Sau sáu tháng, những hành động ngay chính của tôi đã phá vỡ an bài của tà ác. Chồng tôi cuối cùng đã thừa nhận lỗi lầm với tôi và quay trở lại tu luyện.
Tôi nghĩ: Với người phụ nữ kia, từ lúc cô ấy gặp một học viên Đại Pháp, cô ấy hẳn là có tiền duyên với tôi. Tôi muốn giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi đã nói chồng tôi mời cô ấy đến. Tôi đối xử với cô ấy như một người khách. Tôi cũng nói với cô ấy rằng bởi tôi tu luyện Đại Pháp, nên tôi mới đối xử được với cô ấy như vậy. Tôi nói với cô ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Tôi cũng chỉ cho cô ấy các bài công pháp.
Lúc đầu cô ấy rất hồi hộp và lo sợ, đe dọa sẽ tự tử với chồng tôi. Sau đó cô ấy bình tĩnh lại và rất cảm động. Cuối cùng cô ấy nói: “Chị à, chị thật tuyệt vời. Em đã hiểu được Đại Pháp kỳ diệu như thế nào. Em sẽ nói với mọi người về điều đó.”
Trước đó, cô ấy đã đưa cho chồng tôi 3.000 nhân dân tệ để đánh bạc. Tôi đã bán của hồi môn của mình và những vật dụng giá trị khác dành để chuẩn bị cho con trai tôi sau này, để có tiền trả lại cho cô ấy ngay khi tôi biết về khoản nợ. Chồng tôi hối hận đến mức anh đã khóc và liên tục xin lỗi tôi. Tôi nói: “Đừng lo lắng về điều đó. Miễn là anh quay lại, em rất hạnh phúc.” Sau khi mẹ chồng tôi biết chuyện, bà ấy đã giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi nói: “Vì con tu luyện Đại Pháp nên mới có thể làm như vậy. Bởi vì Đại Pháp đã dạy con nghĩ đến người khác trước.”
Giảng chân tướng
Chồng, con trai tôi và tôi đã tới nhiều nơi để treo băng rôn, phát tài liệu hoặc các bản sao Cửu Bình và đĩa DVD Thần Vận, cũng như nói chuyện và giúp mọi người thoái Đảng.
Chúng tôi không thể nhớ đã phát bao nhiêu tài liệu hay đã giảng chân tướng cho mọi người bao nhiêu lần. Những gì chúng tôi nhớ chỉ là trách nhiệm của mình khi là đệ tử Đại Pháp. Chồng tôi đã từng ở trại lao động cưỡng bức hai lần, và tôi đã bị bắt tới trại tạm giam hai lần và bị giam tại trại tẩy não ba lần. Tuy nhiên, niềm tin vào Đại Pháp của chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/5/28/修炼路上证实法-292701.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/6/19/1701.html
Đăng ngày 07-07-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Sư Phụ thúc giục tôi tinh tấn hơn

Sư phụ thúc giục tôi tinh tấn hơn trong giấc mơ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-06-2014] Tôi có một giấc mơ vào đêm 13 tháng 05 năm 2014, trong đó tôi mơ thấy tôi và mẹ mình đang ở nhà chia sẻ kinh nghiệm với một đồng tu. Ngoài trời đang tối dần, tôi tình cờ ngó ra ngoài cửa sổ và ngạc nhiên bởi điều mình nhìn thấy. Trên bầu trời có rất nhiều chiếc nơ đầy màu sắc. Tôi gọi mẹ và người đồng tu lại để ngắm cảnh tượng kỳ diệu này. Tôi cũng chộp lấy chiếc điện thoại di động và chạy ra ngoài để chụp ảnh.
Khi đang chụp ảnh, tôi bỗng nhìn thấy Sư phụ trên bầu trời phía Đông. Sư phụ vận trang phục màu xanh da trời, ngồi trong tư thế kiết già trên một Pháp Luân đang quay và làm thủ ấn. Pháp Luân quay rất nhanh, khiến nước cũng quay theo. Tất cả được bao quanh bởi một màu vàng rực rỡ. Quá kinh ngạc, tôi ngắm cảnh tượng này trong sợ hãi lẫn phấn khích. Mặc dù tôi không hiểu thông điệp của các thủ ấn, nhưng trong tiềm thức tôi biết rằng Chính Pháp nhân gian sẽ sớm bắt đầu, và giai đoạn tu luyện Chính Pháp này sẽ đi đến hồi kết. Trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, vẫn còn có nhiều người chưa được cứu, con chưa công bố tên của những người đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, và con chưa tu luyện bản thân được tốt.”
Về điểm này, tâm tôi tràn ngập lo lắng và hối hận. Tôi lấy làm tiếc rằng tôi đã không tinh tấn và hết lòng cứu người, và bây giờ mọi thứ đang đi đến hồi kết. Trong tâm tôi, mọi thứ mà tôi đã không làm tốt và thời gian mà tôi đã lãng phí đều được tua lại giống như một bộ phim, và tôi cảm thấy hết sức đau lòng.
Sư phụ giảng:
“Ai lỡ mất cơ duyên lịch sử này, ai trượt mất cơ hội lần này, thì đến lúc chư vị hiểu ra chư vị đã bỏ lỡ những gì, khi ấy có để chư vị sống chư vị cũng không thiết sống nữa!” (Giảng Pháp và giải Pháp tại Pháp hội ở trung tâm thành thị New York)
Tôi thật sự đã có những cảm xúc này.
Ngay sau đó, tất cả các khoá trên thân tôi được gỡ bỏ. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và muốn bay lên, nhưng đột nhiên toàn thân tôi nặng trĩu và tôi muốn ngủ. Tôi nói: “Mẹ ơi, tất cả đã kết thúc rồi sao? Nhưng con còn có rất nhiều nhiệm vụ cần phải làm mà con vẫn chưa làm xong, con phải làm gì đây? Con phải làm gì đây?” Khi ấy, tôi đã cầu xin Sư phụ đừng kết thúc mọi thứ, và tôi thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, tôi lại nhìn thấy Sư phụ trên bầu trời phía Nam. Sư phụ nhìn tôi và làm thủ ấn. Từng chữ bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, bảo cho tôi biết điều Sư phụ đang nói, và chúng có nghĩa đại khái là: “‘Chính Pháp nhân gian sắp đến rồi.’ (“Đại Pháp chi phúc” – Tinh Tấn Yếu Chỉ III – tạm dịch), nhưng một lượng lớn chúng sinh vẫn chưa được cứu, và nhiều đệ tử Đại Pháp vẫn chưa theo kịp. Sư phụ rất lo lắng.”
Nhìn biểu hiện của Sư phụ, tôi có thể cảm nhận rằng Sư phụ đã rất đau buồn và lo lắng. Vào khoảng cuối, thủ ấn của Sư phụ được làm rất nhanh, nói cho tôi biết rằng ngồi đả toạ là rất quan trọng và tôi nên kéo dài thời gian đả toạ của mình. Sư phụ cũng nói cho tôi nhiều thứ khác nữa mà tôi không thể nhớ hết khi tôi thức dậy.
Giấc mơ chân thực đến nỗi sau khi thức dậy rồi tôi vẫn không thể trấn tĩnh ngay. May mắn thay nó chỉ là một giấc mơ và tất cả mọi thứ chưa kết thúc, và may mắn thay, tôi vẫn còn thời gian để bù đắp cho tất cả những gì mà tôi đã không làm tốt, và có thời gian để cứu được nhiều người hơn nữa và hoàn thành thệ ước tiền sử của mình.
Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp cách đây 18 năm, khi ấy tôi mới 13 tuổi. Nhìn lại quãng đường tu luyện của mình, tôi kém nhất ở phương diện luyện công. Tôi lười luyện các bài công pháp đến mức Sư phụ đã phải liên tục điểm hóa cho tôi trong những giấc mơ. Hai ngày trước, tôi có một giấc mơ về vấn đề này, trong giấc mơ tôi nhìn thấy mẹ tôi và tôi lột một lớp da màu đen ra khỏi người của mình, lộ ra thân thể trắng muốt, và thân thể của tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhàng. Giấc mơ đó nói cho tôi biết rằng lớp da người này được làm từ những quan niệm, suy nghĩ và chấp trước mà con người đã thu thập được. Hỡi các đồng tu, đây là thời điểm để chúng ta loại bỏ hoàn toàn lớp vỏ con người của chúng ta.
Cả hai giấc mơ thật sự khiến tôi cảm thấy thời gian đang trôi qua chúng ta, và nó có thể kết thúc bất cứ lúc nào. Dĩ nhiên tôi không khuyến khích chấp trước vào thời gian, tôi chỉ nói rằng thời gian là rất quý giá với bản thân tôi và tất cả các đệ tử Đại Pháp.
Chúng ta nên thật sự điềm tĩnh để cẩn thận kiểm tra chính mình: “Sau nhiều năm tu luyện, liệu bạn đã hoàn thành thệ ước lịch sử của mình chưa? Bạn đã thực hiện được bao nhiêu phần trăm nhiệm vụ của mình? Liệu bạn có xứng đáng với sự can đảm của chính mình khi đến thế giới con người và những đau khổ mà bạn đã phải chịu đựng suốt từ đời này sang đời khác để có được cơ hội này không? Hàng ngàn và hàng triệu năm chờ đợi, nếu hôm nay bức màn kia hạ xuống, còn vướng mắc nào đang cản trở bạn tinh tấn? Vậy còn điều gì mà bạn không thể buông bỏ?
Tôi tự nhủ, đừng để lại bất kỳ nuối tiếc nào khi Chính Pháp nhân gian bắt đầu và việc tu luyện của tôi trong giai đoạn này đang đi đến hồi kết. Chúng ta sẽ mãi mãi cảm thấy đau khổ và hối hận, chưa nói đến việc những ai không hoàn thành thệ ước của mình có thể sẽ phải đối mặt với hình thần toàn diệt.
Hỡi các đồng tu của tôi, Sư phụ không muốn bỏ lại bất kỳ ai. Chúng ta phải xứng đáng với điều này và tu luyện thật tốt vào phút cuối, cố gắng cứu được nhiều người hơn nữa và theo Sư phụ trở về nhà!

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2014/6/7/梦见师父催促-293047.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2014/6/9/1573.html
Đăng ngày 30-06-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Cảm hứng từ những thí nghiệm về tinh thể nước

Cảm hứng từ những thí nghiệm về tinh thể nước



Tác giả: Tiểu Thự

[Chanhkien.org] Tôi đã từng là giáo viên trung học trong 13 năm qua. Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng đóng vai trò là tư vấn viên cho các học sinh của mình. Với một trái tim ước muốn giáo dục các học sinh trẻ tuổi, tôi chưa từng cảm thấy buồn chán với công việc ấy. Để tôi làm một sự so sánh. Nếu một học sinh là một cái cây, tôi sẽ không nhìn vào kết quả sự biểu hiện bề ngoài của nó là cành và lá, mà tôi nhìn vào nguồn nước có thể cung cấp dinh dưỡng cho nó. Tôi tin rằng sự giáo dục bắt đầu từ trái tim và tôi luôn cố gắng khuyến khích học sinh của mình trở về với chính tâm, sự chân thật và tu thân.
Tôi đã cảm thấy vô cùng hứng thú với nghiên cứu của tiến sĩ Masaru Emoto về sự hình thành tinh thể nước. Sau đây là ba câu chuyện có thật mà tôi đã từng gặp phải.
Câu chuyện thứ 1: Để làm cho khu học xá sạch sẽ hơn, trường tôi đã quyết định trồng 100 cái cây non. Lớp của chúng tôi được phân công trông bốn hàng cây đầu tiên. Bốn hàng tiếp theo sẽ được trồng bởi lớp kế tiếp. Chúng tôi phải trồng mỗi cái cây cách nhau 2 mét trong trường hợp một số cây bị chết. Những cái cây này nằm cách xa lớp học của chúng tôi và không có nguồn nước. Nhổ cỏ cũng là một vấn đề khác. Các học sinh không có thời gian để chăm sóc cho những cái cây này. Cuối cùng, cỏ dại đã mọc mau hơn những cái cây. Sau một mùa hè nòng bức và một mùa đông khắc nghiệt, mặt đất trông thật trần trụi. Một số cái cây chỉ thấp hơn 15 cm. Các đồng nghiệp của tôi đều nói: “Chúng chắc chắn không thể sống sót”. Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Hàng ngày, tôi đều nhìn qua cửa sổ để quan sát chúng [những cây do lớp chúng tôi phụ trách], từng cái một. Tôi đã thốt lên vì ngạc nhiên khi thấy những cây đó lên tốt và lớn nhanh hơn những cây khác. Tôi tin chắc chúng đang rất nỗ lực để lớn lên và đi tìm những nguồn nước bên dưới theo bản năng. Tôi tin rằng chúng có thể gặp một số khó khăn như đất quá cứng, rễ chúng quá nhỏ và bị chèn lên bởi đá, hay có quá nhiều rác nhựa ngăn rễ của chúng mở rộng, và đó là lý do tại sao chúng không có sức lực để mọc lá.
Khi mùa xuân tới, tất cả cây mà lớp tôi trồng đều đã nảy mầm. Các đồng nghiệp của tôi đều vô cùng ngạc nhiên! Còn ngạc nhiên hơn nữa, chỉ có một nửa số cây trong hàng thứ 5 là còn sống sót, và tất cả số cây được trồng từ hàng thứ 6 trở đi đều đã bị chết. Tôi đã cảm thấy bối rối trong một thời gian dài.
Sau này, khi đọc một bản tin trên Thời báo Đại Kỷ Nguyên, tôi mới hiểu được điều gì đã xảy ra. Những cái cây trong lớp tôi đã sống sót vì niềm tin, sự quan tâm và yêu thương mà tôi dành cho chúng, hơn là các nhu cầu vật chất để sống sót. Và nó có hàm nghĩa gì khi chỉ một nửa số cây trong hàng thứ 5 là còn sống sót? (Tôi biết rằng những lớp khác không chú ý đến cây của họ sau khi trồng chúng.) Câu trả lời của bạn là gì?
Ba năm đã trôi qua. Những cái cây của lớp tôi đều đã lớn, cao hơn tòa nhà hai tầng và trông xanh tươi như một khu rừng nhỏ. Tôi tiếp tục phát ra sự khuyến khích và cảm phục từ cự ly xa. Chúng thầm lặng, nhưng được phát ra từ tận trái tim tôi.
Câu chuyện thứ 2: Mỗi sáng, một quý bà A tới văn phòng của bà, mở máy tính lên và nghe nhạc nhẹ trước khi bắt đầu công việc trong ngày. Bàn làm việc của bà có một bể cá nhỏ với ba con cá vùng nhiệt đới và một chút rong rêu. Bà thật say mê với chúng. Bà cũng làm bể cá như vậy cho đồng nghiệp của bà, người đang buồn phiền vì căn bệnh ung thư giai đoạn giữa. Khi bà tới thăm, đồng nghiệp của bà đã phàn nàn với bà: “Chiếc bể cá làm mất công tôi quá. Tôi phải thay nước mỗi ngày, nếu không nước sẽ bị bẩn.” Quý bà A lúng túng: “Sao có thể như vậy được. Tôi chỉ cần thay nước mỗi lần một tuần!” Sự lúng túng của bà đã kéo dài cho tới khi bà đọc một bản tin về tinh thể nước, và bất thình lình, bà hiểu ngay điều gì đã xảy ra. Chẳng phải nước đục phản ánh trạng thái tâm hồn người đồng nghiệp của bà? Cảm xúc tiêu cực của bà ấy, chẳng hạn như lo lắng, buồn phiền, chịu đựng, ngờ vực, sợ hãi và chán nản? Bà đã nhận ra rằng ý niệm của con người có thể gây ra phản ứng lớn đến không ngờ. Bà đã quyết định thay đổi thái độ của mình đối với người con trai để tránh phát tới con trai bà những tín tức xấu.
Câu chuyện thứ 3: Hai học sinh nữ đều bị mắc bệnh bạch cầu (máu trắng). Học sinh A là một học sinh năm cuối, ở trong lớp của tôi và có bệnh tình nghiêm trọng hơn. Học sinh B là một học sinh năm giữa. Cả hai gia đình đều đã khánh kiệt. Gia đình của học sinh A không đành lòng bỏ rơi cô bé và không quan tâm tốn bao nhiêu tiền của để chữa bệnh cho cô. Giáo viên của cô bé và các bạn học cùng lớp cũng không muốn bỏ rơi cô. Họ thay phiên nhau chăm sóc cho cô bé tại bệnh viện và vào mỗi trưa, họ cùng nhau phát thiện niệm cho cô: “Bạn sẽ khỏe lại và chúng mình sẽ gặp bạn tại lễ tốt nghiệp!”
Sau hơn 1 năm phải chịu đựng vô số lần hóa trị liệu và một ca ghép tủy (cô bé thật may mắn vì đã nhận được tủy từ anh trai cô, mặc dù họ khác nhóm máu), phải đi ra đi vào trong phòng cách ly, cô bé đã trở nên rất gầy và rụng hết tóc. Nhưng cô bé vẫn rất khỏe mạnh và can đảm. Không những không khóc, cô bé còn liên tục cám ơn người khác. Cô bé chỉ khóc một lần khi biết rằng cô sẽ không thể tốt nghiệp đúng thời hạn. Thật khó để mô tả sự khó khăn mà cô bé đã phải chịu đựng. Cô bé đã phục hồi toàn hoàn sau hai năm điều trị. Các bác sĩ và y tá của cô đều nói rằng đúng là một phép lạ. Sau đó, cô bé đã vào một trường cao đẳng học nghề trong 2 năm.
Ngược lại, gia đình của học sinh B nói với cô bé: “Hóa trị liệu rất khó để chịu đựng. Mặc dù chúng ta đều rất yêu thương con, không có gì đảm bảo rằng con sẽ được chữa khỏi. Thêm nữa, chúng ta lấy đâu ra một mẫu ghép tủy? Tình trạng tài chính của chúng ta cũng không cho phép việc điều trị. Tại sao chúng ta không chỉ theo phác đồ điều trị thông thường?” Cô bé đã qua đời một tháng sau đó.
Những câu chuyện này đã xác nhận sự khám phá trong thí nghiệm của tiến sĩ Masaru Emoto: Ý niệm của con người cũng là tồn tại vật chất và có thể đi xuyên qua các thời không!
Sư Phụ Lý Hồng Chí đã chỉ ra rất rõ ràng trong Chuyển Pháp Luân:
Bất kể vật chất nào trong vũ trụ, bao gồm tất cả toàn thể những vật chất tràn đầy trong toàn vũ trụ, chúng đều là những linh thể, chúng đều có tư tưởng; chúng đều là những hình thái tồn tại của Pháp vũ trụ tại các tầng khác nhau.
Tại sao Thời báo Đại Kỷ Nguyên tại Đài Loan lại đăng tin về một thí nghiệm cho thấy tác dụng của sự tán dương hay phê phán một vật thể bởi các học sinh tiểu học? Suy nghĩ của tôi là ý niệm của những đứa trẻ là trong sáng, không giống như sau khi chúng lớn lên, với đầy sự lừa dối và thói đạo đức giả. Các học sinh chia những vật thể ra làm ba nhóm, một nhóm được liên tục tán dương, một nhóm liên tục bị phê phán. Thí nghiệm thêm vào một nhóm thứ ba mà các vật thể hoàn toàn bị lờ đi để xác định hiệu quả của sự không chú ý. Kết quả cho thấy rằng nhóm vật thể bị lờ đi thậm chí còn tồi tệ hơn nhóm bị phê phán liên tục. Tôi đã không thể giữ được bình tĩnh trong một thời gian dài khi tôi khám phá ra điều này. Chẳng phải nó có nghĩa rằng mọi vật thể đều là sinh mệnh sống hay sao? Ngay cả cơm cũng có khả năng suy nghĩ! Tôi bắt đầu nghĩ về 13 năm trong sự nghiệp giáo dục của tôi và nghĩ tưởng rằng bao nhiêu cái cây đã bị giết chết chỉ vì sự vô cảm của tôi? Chẳng phải tôi chỉ nghĩ về những cái cây của tôi và đã vô tâm hay sao? Tôi bắt đầu nghĩ lại về sứ mệnh và sự nghiêm túc khi là một giáo viên.
Mới đây, Hiệp hội Giáo dục Minh Huệ đã quảng bá một hoạt động về thiện niệm và thiện hành (ý niệm tốt và hành động tốt). Sau khi chia sẻ ý tưởng với một nhà giáo dục lão thành, tôi hy vọng rằng nó sẽ không trở thành một hoạt động hình thức đơn thuần; thay vào đó, tôi hy vọng rằng nó sẽ tiếp tục thực hành chữ Thiện theo chiều sâu.
Trong thực tiễn, bạn phải đối mặt với những đứa trẻ không thể viết lời khen ngợi. Đừng đổ lỗi cho chúng. Có thể là chúng không có tâm thiện mà chỉ có sự chỉ trích hay phê phán. Do vậy, chúng cần được dạy dỗ để trở nên tốt bụng với người khác, cũng như nghĩ đến người khác trước. Dần dần, thiện niệm và thiện hành sẽ tự nhiên xuất hiện. Nếu chỉ nói những lời tốt đẹp mà không sống vì điều đó thì sẽ không thể cảm hóa người khác.
Chúng ta phải bắt đầu từ chính chúng ta và tạo ra thiện niệm, thiện hành để ảnh hưởng tốt tới những người khác.
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2006/4/27/36667.html
http://www.pureinsight.org/node/3993