[MINH HUỆ
3-10-2015] Hàng nghìn năm nay, người Trung Quốc đều tin vào thuyết nhân
quả báo ứng, tin rằng trong cõi vô minh vẫn có Thiên lý, thiện ác hữu
báo luôn tồn tại.
Kỷ Hiểu Lam, đại học sỹ thời nhà Thanh trong cuốn sách “Duyệt Vi Thảo
Đường bút ký” đã ghi chép lại rất nhiều sự việc kỳ lạ mà ông chứng kiến
được lúc bình thường, xin kể lại một vài câu chuyện nhân quả luân hồi
để cảnh tỉnh hậu nhân và minh chứng chuyện nhân quả báo ứng không hề sai
lạc. Kỳ thực tất cả hành vi, từng ý từng niệm của con người đều có Thần
linh giám sát, ai cũng phải chịu trách nhiệm về hành vi, lời nói của
bản thân mình. Hôm nay, chúng ta sẽ xem lại vài câu chuyện nhỏ trong đó.
Phủ Hà Gian có một người tên là Phùng Thụ Nam, có tài viết lách, lại
rất thông minh, nhưng ông phiêu bạt tại kinh thành mười mấy năm mãi vẫn
chưa thành danh. Mỗi khi gặp được cơ hội thì cuối cùng lại thất bại.
Cuộc sống nghèo khổ, trong tâm chất chứa nỗi buồn.
Một hôm ông tới miếu thờ thỉnh cầu Thần linh nói cho ông biết vì sao
số mệnh của mình lại như vậy. Ngay đêm hôm đó ông mơ thấy có người nói
với ông rằng: “Ngươi không nên oán hận những khổ nạn trong cuộc sống,
cũng như sự thăng trầm của bản thân. Kỳ thực vận mệnh đời này của ngươi
là do ngươi tạo thành, oán hận có tác dụng gì đây? Đời trước ngươi thích
dùng những lời giả dối để đạt được danh tiếng tốt lành là bậc trưởng
bối trung hậu. Khi gặp chuyện khó khăn, ngươi biết rõ việc đó không thể
làm được nhưng lại xúi giục người khác đi làm để khiến người ta cảm tạ
sự tin tưởng của ngươi. Khi gặp kẻ phạm pháp, ngươi biết rõ rằng tội của
y không thể dung tha, nhưng lại biện giải giúp y hết lần này tới lần
khác để nhận được sự cảm kích của y. Hành vi của ngươi là vì để làm ra
vẻ người tốt mà đem oán hận quy kết cho người khác. Ngươi quá gian xảo!
Hơn nữa khi làm những việc này ngươi đều khiến mình ở ngoài cuộc, cho dù
là công hay tội, đều do người khác gánh chịu. Hễ động chạm tới lợi ích
của ngươi, ngươi bèn nhanh chóng lẩn tránh. Những chuyện chỉ cần bỏ chút
công sức là có thể cứu được người khác thoát khỏi cảnh nước sôi lửa
bỏng, nhưng ngươi do sợ phiền phức mà lại khoanh tay đứng nhìn. Như vậy
xem ra, người khác thấy ngươi có vẻ thân mật, kỳ thực lại là không thân;
bề ngoài có vẻ ân cần, kỳ thực lại là thờ ơ, chính là thế đó. Nếu ai đó
lỡ làm sai chuyện gì thì có thể làm việc tốt mà bù đắp lại. Nếu người
nào tâm địa xấu xa thì Thiên lý, luật lệ không thể dung thứ. Ngươi thử
nghĩ xem vận mệnh đời này của ngươi như vậy có đáng hay không?” Phùng
Thụ Nam nghe xong vô cùng hối hận, không bao lâu sau thì đổ bệnh mà
chết.
Huyện Ngân có vị thư sinh rất có tài viết văn, nhưng đường công danh
lại gặp nhiều trắc trở, thi cử không đỗ đạt. Sau này cậu thư sinh đó lâm
trọng bệnh, trong cơn mê man cậu mơ thấy mình tới phủ quan nha. Nhìn
tình hình ở đó, cậu nghĩ rằng có thể đây là âm ty. Lúc này có một người
mặc trang phục giống một vị quan tới trước mặt cậu, vị thư sinh nhìn thì
nhận ra người quen cũ, bèn vội vàng dò hỏi mình bệnh tật như thế này
phải chăng sắp chết rồi? Vị quan dưới âm nói: “Thọ mệnh của cậu chưa
tận, nhưng tài lộc thì đã tận, e rằng không bao lâu nữa cũng sẽ tới đây
thôi.” Cậu thư sinh nói: “Cả đời này của ta đều dựa vào việc mở lớp dạy
học nuôi thân, không hề làm chuyện thương thiên hại lý, cớ sao tài lộc
lại không còn?” Âm quan thở dài mà rằng: “Chính vì ngươi kiếm cơm nhờ
việc dạy học nhưng lại không quản việc rèn giũa tính cách phẩm hạnh đạo
đức cho học trò. Âm ty cho rằng không có công mà hưởng lộc cũng tương
đồng với trộm cắp và lãng phí lương thực nên phải khấu trừ bổng lộc để
bù lại. Cho nên thọ mệnh của ngươi chưa tận nhưng tài lộc đã hết trước.
Là sư trưởng, cũng tựa như là bậc trưởng bối, là phụ thân, là thầy, được
hưởng vinh dự cao quý, cần phải truyền thụ đạo đức, hướng nghiệp,
khuyến thiện. Ngươi thu học phí của người ta nhưng lại dẫn con cái họ đi
sai đường, theo lý sẽ phải chịu khiển trách nghiêm khắc nhất. Nếu có
tài lộc về quan chức thì sẽ cắt giảm quan lộc. Không có quan lộc thì sẽ
cắt giảm tài lộc về lương thực, từng chút một đều được suy tính rất phân
minh. Con người thế gian thường thấy những học sỹ kiến thức uyên bác
hoặc các đại nho gia có cuộc sống nghèo khó, qua đời khi còn trẻ, liền
oán trách Thiên đạo bất công. Nhưng đâu biết rằng những người này đều tự
mình sai lạc cả một đời nay mới rơi vào cảnh này.”
Từ hai câu chuyện trên có thể thấy rằng, nơi sâu thẳm trong nội tâm
mỗi người, dù chỉ là một niệm bất chính rất nhỏ thì Thần linh cũng đều
thấy rất rõ ràng. Giống như câu cổ ngữ nói rằng: “Trên đầu ba tấc có
thần linh.” Xem những câu chuyện nhân quả xưa, so với những chuyện xảy
ra thời hiện đại, thậm chí là những chuyện quanh mình, chúng ta đều sẽ
phát hiện ra rằng quy luật nhân quả báo ứng tồn tại một cách khách quan,
dù cho bạn có tin hay không, nó sẽ khởi tác dụng đối với bạn. Do vậy,
nghiêm túc đối đãi với quy luật nhân quả, thuận theo Thiên đạo hành
thiện nhiều hơn mới là điều quan trọng nhất khi làm người, mới gặp nhiều
may mắn và có tương lai tốt đẹp.
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/3/316977.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/10/24/153364.html
Đăng ngày 27-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Tập hợp những bài viết và trải nghiệm hay trong cuộc sống.
Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2015
New Practitioner Marvels at the Power of Falun Dafa
November 26, 2015 | By a Falun Dafa practitioner in China
(Minghui.org) I read about Falun Dafa in the pamphlets left on my doorstep and Zhuan Falun,
the main book of the teachings, several years ago. I didn't practice
right away because I was held back by the idea of atheism that I grew up
with.
What happened to my husband last year, however, turned me into a true believer.
When
my husband was diagnosed with cancer of the esophagus in March 2014,
the cancerous cells had already spread to his stomach. He had the tumor
surgically removed.
Our relatives and friends who
practice Falun Dafa urged my husband and me to give the practice a try
because of its healing powers. I began to read Zhuan Falun and do the exercises. My husband also started to recite, “Falun Dafa is good, Truthfulness-Compassion-Forbearance is good.”
A
few months later I talked to a neighbor and learned that her father
also had cancer. He had been operated on in the same hospital my husband
was in, and the doctor told them that his cancer hadn't spread.
I ran into her this past February and asked her how her father was. She told me that he had died about 10 days before.
I
was stunned, because my husband's follow-up exam showed that he was
completely healthy. I was overwhelmed by the miraculous healing power of
Falun Dafa. While I was grateful for the practice, I blamed myself for
not telling my neighbor about it. I thought that, if I had, perhaps her
father would still be alive.
I Wouldn't Be Here Today Without Dafa
November 26, 2015 | By Jinglian, a Falun Dafa practitioner in China
(Minghui.org)
I developed many health problems through exposure to hazardous
materials for almost 10 years at my electroplating job. When I started
practicing Falun Dafa in 1996 the toxins in my body were cleaned out. I
have been perfectly healthy for the last 18 years. Falun Dafa also
taught me how to be a good person. I feel like I was reborn, with a
brand new life.
My whole body used to suffer from
the poisoning. I couldn't eat anything with oil in it. I suffered
diarrhea and stomach pain so frequently that I had to eat rice congee
for almost every meal. I had high blood pressure, heart disease, uterine
disease, a skin disorder and chronic throat problems. I passed out
often.
No medicine could help me. The only way to
control my symptoms was with globulin injections. I quit my job but my
health still worsened. My face looked dark and spotty. My black hair
turned completely gray in my forties. I had been mistaken as my
husband's mother. Every day was a struggle for me. I lost hope.
June
13, 1996 was the turning point in my life. One of my husband's friends
told me about a qigong exercise lecture series, and suggested I try it. I
had been deeply influenced by atheism, and disbelieved him as soon as
he mentioned Buddha. But he said many retired party officials were going
to the video playback of this lecture series, including many people I
knew. I decided to try it out of curiosity.
It
happened to be the second lecture of the series by the founder of Falun
Gong, Master Li Hongzhi. After watching the recording I thought it was
great! It wasn't superstition! As soon as the second lecture finished
playing, I asked my husband's friend to buy a Falun Gong book for me. He
delivered a book to me the next morning. I finished reading it the same
day. I felt it was exactly what I had been looking for. I started going
to a group exercise site in the mornings to learn Falun Gong.
Only
three or four days after I started doing the exercises my body felt
light. I used to be exhausted climbing the stairs. Now I felt I almost
flew up stairs. My skin hasn't broken out since. I no longer needed any
medicine or injections. All of my diseases gradually disappeared as I
continued to study the book and do the exercises. It is truly the best
science in the world!
Though I'm 64 years old now, I
feel as energetic as I was in my twenties. I can carry a big bag of
rice to the fourth floor with ease. When my former colleagues saw me,
they said I looked much better than 30 years ago. About one-third of my
gray hair has turned dark. It's something modern science can't
accomplish!
I wouldn't be here today without Dafa.
Thank you, Master, for giving me a new life and teaching me to follow
Truthfulness-Compassion-Forbearance! Falun Dafa is great!
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2015
Unforgettable Memories of Attending Master Li's Lectures in China
November 17, 2015 | By a Falun Dafa practitioner in Changchun City, China
(Minghui.org)
I am 79 years old, and of Korean descent. I feel very fortunate to have
had the opportunity to attend many of Master Li's lectures in China.
I
began practicing Falun Dafa back in 1993, when I was almost 60 years
old. When my husband passed away that same year, I decided to start
exercising to improve my health. I did not want to be a financial burden
to my son.
One day I took a stroll to Children's
Park. It was a little after 5:00 a.m., so I was surprised to see a group
of people standing there with their arms outstretched and eyes closed. A
few yards away, I saw a banner with a round symbol hanging from a tree.
I
thought, “This practice looks like it would suit me just fine.” So I
followed along with the group and raised my arms. I suddenly noticed
that the round symbol on the banner had started to revolve! A
practitioner later confirmed that the symbol was a Falun, and that the
practice was called Falun Gong.
I later bought the book, China Falun Gong,
and realized that Falun Gong was a very, very good practice. When I
heard that Master Li was going to hold a series of lectures at Songliao
Auditorium, I decided to attend. Upon arriving, I saw several people
peeking in through the front entrance of the lecture hall. Being
curious, I too peeked in.
I became so absorbed in
what I was doing that I failed to notice that everyone around me had
left. When Master's lecture had concluded, someone opened the door and
let me in.
I saw many people waiting in line for
Master Li to sign their notebooks. I took out a small pad from my pocket
and patiently waited my turn. He was very kind and accommodating to
everyone.
When I learned that Master would be
lecturing next in Anhui City, I, along with ten others, traveled there
by train. Master held lectures there from November 21 to December 1,
1993.
Master Li cleansed the bodies of everyone in
attendance. I saw a severely hunched-back man walk on stage and stand
before Master Li. After Master moved his hand over the man's back area,
the man walked down the steps in an upright position. Everyone present
witnessed this miracle and gave a warm round of applause.
Master
Li once asked all the attendees to put their hands in front of their
bodies with their palms facing upward. He then let everyone experience
the spinning of Falun. Some new students saw Falun spinning on their
palms, while some felt their hands getting warm or cold. I learned later
that all those who felt their hands getting cold had illnesses.
One
attendee said that he was experiencing spirit possession. Master made a
grabbing gesture and removed it for him. The person was happy, and
sincerely appreciated Master's kindness.
Master Li
also asked everyone present to focus on one part of their bodies that
had illness, and then had everyone stomp their feet in unison.
Instantly, everyone's illnesses disappeared. Master used various ways to
cleanse our bodies. I felt Master Li's boundless compassion.
I
attended Master Li's lectures in Jinzhou City in April 1994. When I
found out that there was another lecture series scheduled for April 29
in Changchun, I, along with a group of practitioners, went there to help
organize the event.
We all gathered at the
Changchun train station and held signboards, directing attendees from
out of town to come over and talk with us. We did our best to provide
everyone with transportation to and from the lecture hall, as well as
room and board.
It was a particularly windy day,
and dust and debris was flying everywhere. To our surprise, Master Li
called out to us, “You are working hard! Have you had a meal yet? Are
you facing any difficulties? The weather is not good, so please be
careful!” We were all touched by his warm greeting.
More
than 3,000 people attended the lecture, held at Jilin University's
Mingfanggong Auditorium. I witnessed many miraculous things, most of
which have already been written about by others.
Master Li gave a lecture in Jinan City in late June. The following are several experiences that I vividly recall.
Several
thousand people filled the Huangting Gymnasium. It was very hot and
muggy inside, so many people used little hand fans to cool themselves
off.
Master Li stopped lecturing and said,
“Everyone, please stop fanning yourselves. As soon as you do, you will
feel a cold breeze.” Everyone immediately put away their fans. “Have you
felt the cold breeze yet?” Master asked. “Yes!” everyone answered in
unison. We were very excited, and gave Master a round of applause.
At
the end of the last lecture, Master told us, “All those who are
planning to attend my Dalian lecture, please travel by bus or train, not
by plane. Remember to cancel your plane tickets.” Later, Master Li
stood at the exit door and told a driver to take everyone going to
Dalian to the local train station.
Seven of us had
previously booked plane tickets to Dalian. When we heard about Master
Li's warning, we canceled our flights and traveled to Dalian by bus. We
later learned that the flight met with very heavy rain.
I witnessed many miracles during Master's second lecture in Dalian, on July 1, 1994.
The
coordinator of the Dalian exercise site told me that two French people
had gone to Dalian to ask Master Li to heal their bedridden child in
France. Due to a strange disease, the child could neither move or talk.
After the father and son described the child's symptoms, Master Li drew a
human figure in the air and announced, “The child is fine now.”
There
were no phone booths nearby, so the father and son returned to their
hotel that afternoon and immediately called home. The child's mother
answered the phone and excitedly said, “This morning, I saw a flash of
golden light shining on our son. Several seconds later, he opened his
eyes and started to walk around the room!” The father and son were
elated and very appreciative of Master's kindness.
I
next attended Master Li's lecture in Harbin City on August 5-12. Many
people in Yanbian City also started practicing Falun Gong. Some
practitioners asked Master if he would go there to give a lecture.
Master agreed to hold a lecture series in Yanbian on August 20-27, 1994.
I went there to help organize the event.
Over half
of the population of Yanbian were of Korean descent. The practitioners
there dressed up in colorful Korean ethnic costumes, and solemnly
welcomed Master. They later took group photos with Master.
During
a brief ceremony, Master Li donated 7,000 yuan (US $157) to the Yanji
Red Cross. The funds came from the lecture admission fees. Master Li
later took a taxi to the Yanji train station. When others offered to pay
for the cab, Master said, “I will pay the cab fee myself.”
After Falun Gong's main book, Zhuan Falun was published in 1995, Master Li went abroad to lecture.
Master
returned to Changchun on July 26, 1998, and gave a lecture at the
Shangri-La Hotel, solely for assistants. When I arrived at the
conference hall, I sat in an isle seat. Master entered the hall via a
door that was near my seat. Everyone stood up and applauded.
As
Master passed by my seat, I greeted him. He smiled and shook my hand. I
was very happy and excited. It was Master Li's last lecture in China
before the persecution began in 1999.
The next day,
Master Li had lunch with over a dozen practitioners. I was seated to
the right of Master. He smiled and said, “Don't you eat meat?” while
serving me a piece from a dish. As I ate it, he smiled. I understood
that I needed to stop being strongly opposed to eating meat, while
cultivating in everyday society.
I had followed
Master for many years, and had never seen him leave even a morsel of
food on his plate after eating. We were all touched by this, and decided
to do the same.
It's been 16 years since I last
saw Master in person. I am now in my late seventies. Of course, I have
forgotten many details of Master's lectures, but certainly not the
essence.
It was just like Master said in Zhuan Falun,
“I
think that those who can listen to my lectures in person, I would say,
honestly... you will realize in the future that this period of time is
extremely precious. Of course, we believe in predestined relationship.
Everyone sits here all because of a predestined relationship.”
Dalian Practitioner Recounts Precious Days Spent With Master (Part 1)
November 20, 2015 | By a Falun Dafa practitioner from Dalian, Liaoning Province
(Minghui.org) A
Dalian resident was fortunate enough to be the chauffeur for Master Li
Hongzhi when He came to her city in 1994 to give the nine-day seminar of
Falun Dafa for the first time. As she and other Falun Dafa
practitioners accompanied Master to different places, she experienced
many unforgettable moments. Below she recounts the precious days she
spent with Master.
1. Master Li's First Class In Dalian
March
27, 1994 was the most important and precious day of my life. It was the
day Master Li Hongzhi came to Dalian for the first time to teach Falun
Dafa (also known as Falun Gong).
The class was held
in the lecture hall of Dalian University of Foreign Languages. Since I
arrived very early and the door was not yet open, I bought a copy of Falun Gong from a nearby book stand. I sat on the stairs by the door and began to read. Immediately, I thought, Wow, what a book! It's full of profound principles I'd never heard of before! I became totally immersed in the book for the next hour, until someone told me it was time to enter the hall.
A female qigong master
who was quite well-known in Dalian came to me and said, "I'm not coming
here to learn Falun Gong, but rather just to have a look. For every
qigong master who comes to Dalian, I check if the master is real or
fake. If he is fake, I normally write notes to embarrass him."
Master
Li entered the stage. He was young and tall, and looked to be very kind
and respectful, with a loud voice. As I listened to Master speak, I
felt intense emotion, and tears rolled down my face. I held a
handkerchief to my face, feeling embarrassed. What had happened to me? I
had never cried in public before!
At one point, I
glanced at the female qigong master who had spoken to me before the
lecture and saw her sitting up straight and giving Master Li her full
attention. During the break, she came over to talk to me again.
"If
you want to learn qigong, do not learn anything besides Falun Gong!"
she remarked excitedly. "Teacher Li's Gong is so powerful! He radiates
so much light, it's like lasers shooting everywhere!" She stopped
calling Master by his name directly and started to use the word
"Teacher."
Later, she wanted to meet Master and
asked me to introduce her. Why did she ask me to introduce her, even
though I was a new practitioner too? Here is a small anecdote:
After
the first day of the class, I could not stop crying, and I wanted badly
to be in Master's presence. I drove around the city until midnight to
look for the hotel where Master stayed, but I failed to find it. During
class on the second day, my tears kept coming down, and I once again had
an urge to be near Master. During the break, when I saw Master enter a
side room, I followed without hesitation.
As I entered, I heard Master say, "I am not riding in your car; the driver is not good."
"Teacher, please take my car!" I blurted out.
Master looked at me and said, "Her car is all right. I can take hers."
Professor
Li from the qigong association looked unhappy that I had interrupted
their conversation, but since we knew each other, he did not criticize
me. "All the drivers in Dalian would love to drive for a big qigong
master. I had four cars prepared. But you... " He paused, looked at me,
and continued, "We'll use your car then."
Thus, I had a heaven-sent opportunity to be close to Master!
One
day, a few of the class organizers and I accompanied Master to Xinghai
Park. The female qigong master followed us to the park in a taxi. In the
park, she kept boasting about some of her past experiences. Master told
us, "These people just can't let go of their things, so they're hard to
save.”
Sitting on a rock by the seaside, Master picked up a twig and wrote on the ground,
"Supernatural skills are but petty means,The Great Fa must be the basis of everything."("Seeking the Righteous Fa," Hong Yin)
Master then spoke to us about the Fa.
That day, I noticed that the surface of the ocean looked very strange:
the waves were rolling in the area close to us, but the surface was very
calm farther in the distance. Master told us, "Today I am not only
teaching the Fa to you. Many beings from the heavens and the ocean are
here to listen as well." At the time, I had attended only a few lectures
of Master's, so I did not fully understand what he had said. But since I
believe every word from Master is true, I listened!
Some
time later, the female qigong master invited me to her home and showed
me a painting. It showed a golden dragon coming out from the ocean and a
dragon fairy holding a dragon's beard.
"This was
exactly what I witnessed at the seaside that day," she told me. "I asked
a famous painter in Dalian to come to my home. I described the scene,
and he painted it. I saw the dragon coming out of the water, but I still
wonder whether it was brought forth by Teacher Li or myself."
I
immediately responded, "How could you think that the dragon came
because of you? Teacher said that beings from the heavens and the ocean
were there listening to him!"
Regardless of what she said, that painting indeed depicted the scene from the seaside that day.
On
the fourth day of the class, Master came to my home. A dozen other
practitioners followed. Together, we watched Master's exercise-teaching
video. In the video, Master was dressed in yellow and sat on the grass.
"Look, where was I sitting?" asked Master. Some practitioners saw the
truth and shouted, "On the lotus!"
Everyone saw the
lotus except for me. In my heart, I blamed my bad eyesight. "Can you
see?" Master asked me. Seeing that I couldn't, he continued, "I will
make the lotus move so that you can see."
I saw it
then! Master was sitting on a lotus flower with many layers, with its
petals gently moving. It truly felt like a miracle.
Master picked up a tomato from a nearby plate. He covered it with both hands and said, "Someone can eat it."
"No, don't eat it!" I responded hurriedly. "Let's leave it here so we can look at it."
I
put the tomato on top of the TV. For comparison, I put another tomato
next to it. Someone exclaimed, "Look! The tomato is shining! There is a
small Buddha inside!" I saw a ray of emerald-green light radiating from
the top of the tomato to the ceiling. There was indeed a small Buddha
sitting in the light. Not only was the tomato shining, but the TV and
the wall were also emitting emerald-green lights. We were all in awe.
That evening, I could still see the TV and the entire wall glowing
emerald-green. The tomato continued to shine, giving off strong light.
Later, when the comparison tomato became too soft, I changed it for a
fresh one. On the 17th day, after changing the comparison tomato four
times, the tomato Master had touched was still completely fresh. I
became afraid that the tomato would go bad one day, so I let my child
eat it. (Clearly, my enlightenment quality was poor.)
On
that day, Master told us that the universe has been deviating from its
standard of Truthfulness-Compassion-Forbearance and faced grave danger.
He also said that the earth would face serious problems as a
consequence, and that it was undetermined whether Dalian would remain.
We all asked Master to preserve Dalian. Master responded, "If we keep
Dalian, its water problem must first be solved."
At
the time, there had been a severe drought in Dalian for many years. The
water supply was often cut off. Yet, since the day when Master said
that the water problem had to be solved, twenty years have passed and
Dalian has not suffered any more water shortages.
On
the sixth day of the class, Professor Li invited Master for a tour of
the city. He carried two cameras with four rolls of film. A group of
people went together. Along the tour, I noticed that Master did not want
to take pictures with those people, which included some qigong masters.
I thought that since Master did not want to take photos with them, the
photos wouldn't come out. Eventually, Master called us four
practitioners together and took two photos with us.
After
the film was developed, Professor Li showed me a roll of unusable film.
"It is really strange," he told me, "that when I went to develop the
film, I found that the film from one of the cameras was missing." I
suggested that maybe his family members had taken the film out. "That's
impossible, since the cameras were with me all the time," he replied. "I
developed the other rolls. But look, they were all ruined. Only these
two photos came out right." Those two good photos were the two Master
had taken with us four practitioners. Professor Li said excitedly, "Now I
know! Teacher Li really is a Buddha!"
After I took
the two photos home, a closer look revealed to me that there were two
dragons present in one of the photos. In the other photo, there was a
sword on top. I mentioned this to Master when I delivered the photos to
him. I asked him whether I saw the dragons and the sword correctly.
Master responded, "Do you know of the two seas in Dalian? The two dragon
kings have been helping to guard the Fa since I arrived in the city.
That sword is my cosmic sword, which is extremely powerful."
Several
years later, in one of my dreams, Master lent the sword to me to battle
with demons. It was indeed incredibly powerful. When I waved it a few
times, tens of thousands of demons instantaneously disintegrated into
nothingness.
One day, Ms. Sun, her husband, and I
visited Master. Ms. Sun told Master that she had been suffering from
heart disease for many years. She was in the hospital often and had been
in critical condition four times. During particularly bad times, she
couldn't even lie down and had to hold a pillow in a sitting position in
order to sleep. Master put his left hand under the table. He lifted the
table with his left hand while rotating his right hand. Master then put
both hands together and walked outside. I told Ms. Sun that Master had
purified her body.
Master returned after a short
while. "Don't worry, you are fine now," Master said, smiling to Ms. Sun.
"You have no more illness, and may now concentrate on your
cultivation." Ms. Sun has since been cultivating for two decades. She
has never skipped studying the Fa or doing the exercises. Of course, her
heart disease never returned.
In April, I
accompanied Master to a development district. During lunch, Master asked
me, "You wear glasses. Are you nearsighted?" I told him that I was.
"Look at that painting. Can you see it clearly?" Master asked, pointing
to a painting on the wall. I said that I couldn't. Master then massaged
my back from the top down three times and asked, "How about now?" I
said, "It's better than before, but I still can't see it very clearly."
Master
then told me that I wouldn't need glasses anymore. I told him that it
was uncomfortable to be without glasses, since I had grown used to them –
plus, people around me would think that I looked strange if I suddenly
stopped wearing them. Master suggested that I wear a pair of glasses
with flat lenses. After the conversation, I noticed that Professor Li
was glaring at me with disapproval. I suddenly understood: Master told
me something, yet I was refusing to accept it. My enlightenment quality
was so poor! I immediately changed my way of thinking and told Master,
"I can see the painting now."
Later, during a trip
to Japan, I bought a beautiful pair of glasses with flat lenses.
However, my eyesight was not good, with or without glasses. This went on
for a year until one day, when I accidentally sat on the glasses and
they snapped in half. I understood that Master was hinting to me that I
should not wear glasses anymore. Exactly at that time, I was reading a
question and answer section in one of Master's lectures: a practitioner
had asked about wearing glasses, and Master had said that wearing
glasses was a result of karma.
I saw my low
enlightenment quality and immediately threw the glasses into the trash.
Later that day, I went to the train station to meet someone. As I was
looking around, I found that I could see everything very clearly.
Excited, I looked and looked. I forgot that I was supposed to be meeting
someone until that person tapped on my shoulder.
One
day, I accompanied Master to his hotel room. A hotel attendant unlocked
the room door. As soon as we entered the room, the TV turned on by
itself. The attendant was very surprised. I looked at Master, who smiled
and said, "This always happens when I enter a room."
On
the first day of the class, a paralyzed woman was being carried in by
her husband. The practitioner who was guarding the gate stopped them,
telling them that Master was here to teach the Fa, not to treat
illnesses. Precisely at that moment, Master passed by the gate and told
the practitioner, "You can let them in."
Before the
class started, Master treated the woman. She was able to move right
away! At the end of the last class, she walked onto the stage, knelt
down and kowtowed to Master, thanking him for saving her. It was
emotional for all of us who witnessed this scene.
A
month later, a few practitioners and I visited her home. In the past,
we had witnessed cases of patients seemingly healed by other qigong
masters, only to see the symptoms return after a few days. We wanted to
see how she was doing. She lived on the fifth floor of her building. A
neighbor told us that she was not home but was doing very well.
According to the neighbor, she was able to climb the stairs every day
and had gone to the local park to do exercises. We did not wait for her
to return. We did not need to see her with our own eyes. Master's power
is so extraordinary that other qigong masters cannot compare.
As
the end of the class neared, Master encouraged us to write down our
feelings and experiences about the class. I wrote and wrote, tears
rolling down my cheeks. I kept having to rewrite it, but even the final
version I handed in still had a few teardrops on it.
I
wrote, "For decades, I did not know what I was seeking. Was it fame?
After I became a low-level manager, I realized that fame was not what I
wanted. Was it money? After I got some money, I realized that money was
not what I wanted either. I was not sure what I wanted, which made me
restless. After attending this nine-day Falun Dafa class, I have found
what I had been seeking. Master has changed my worldview and my outlook
on life."
These words came from the bottom of my
heart. After the class in Dalian ended, we sent Master to his next
destination, Jinzhou. The miracles that occurred during the Jinzhou trip
due to Master was another real eye-opener for me.
(To be continued)
Dalian Practitioner Recounts Precious Days Spent With Master (Part 2)
November 21, 2015 | By a Falun Gong practitioner from Dalian, Liaoning Province
(Minghui.org) Continued from part 1.
2. Trip With Master to Jinzhou City
Dispersing Rain Clouds
It
began to drizzle as we reached the road to Jinzhou. I told Master that
it was raining and Master asked, “Isn’t it good to rain in the Spring?” I
told him that rain is good, but it is difficult to drive in the rain.
Master smiled and said, “April is the rainy season, so let’s keep the
rain behind us then.”
After our little discussion, I
noticed that the clouds were even heavier and it seemed that the sky
and earth were covered by a dark and thick blanket. At that moment,
Master began to turn his hands, and I knew that he was turning the Law
Wheel.
Soon the black blanket was torn apart, and
large patches of dark clouds began to disperse. Then in the blink of an
eye, the rain stopped. I could see the blue sky in front of us, even
though the clouds behind us were still dark and gloomy. It was amazing.
The
driver, who could see things in other dimensions, asked Master who were
those deities that occasionally appeared on the road sides. Master told
us that those were lords from different regions. There were many of
them because they were the lowest level divine beings. A big mountain
normally has a big lord while a small mountain has a smaller lord, and
each is in charge of its area. They appeared that day to greet Master.
Master then said that two dragons had been escorting us all the way from
Dalian City.
We stopped at a small diner for
breakfast. It began to rain again, but Master stood by the side of the
window and spun the Law Wheel again. The rain stopped in less than ten
seconds.
Master Knows the Directions
When
the driver left to ask for directions to our destination, I saw Master
drawing a map in the air, and then he said, “Go straight ahead, turn
right, then it should be a few hundred feet down that road.”
The
driver came back and told us that we needed to simply go straight
ahead. Hearing that, I began to doubt if Master was right. When we
arrived at a crossroad, Master told the driver to turn right. A few
hundred feet later, we found the Jinzhou Qigong Association building at
the end of the road.
Getting in Touch Through Extraordinary Means
I
asked Master if I should call the practitioner who was already there
before us to tell her of our arrival, but Master just ignored me. Then I
saw the practitioner running toward our car. She told Master, “I saw
you leaving Dalian, but stopped at around 10 a.m.” I told her that we
stopped for breakfast at 10 a.m.
“Right. Then, I
saw you were close, so I told the other practitioners that Master is
here. You were just pulling in when I came out,” she said.
I
finally understood that Master had been in touch with this fellow
practitioner via some extraordinary means. Amazed, I said, “No wonder
Master ignored me. You’ve been in touch with Master all along.”
Dragons and Divine Beings
Master
came to Jinzhou to give the nine-day lecture series. When there was no
class, we went to Bijia Mountain, a famous tourist destination in
Jinzhou City. Master and a veteran practitioner looked at the well near
the main entrance for a long time. I joined them, but saw nothing.
Master told the veteran practitioner to teach me how to see what is
inside the well. Master told us, “The road leading to the well is a
sleeping dragon. The well is his eye.”
After saying
that, Master walked ahead of us. The veteran practitioner then told me,
“Look, the baby dragon is wearing pink, and she is pulling on Master’s
clothes and playing with Master now.”
She then told
me to look around to see that many divine beings where standing by the
ocean edge showing their respect to Master, but a big green Law Wheel
blocked them from getting too close to Master.
I
felt bad that my third eye was closed. I could only see that the ocean
was very calm and clear. I felt that I was not a good student since I
could not see anything.
Taking a Ferry Because the Road Was Destroyed
I
thanked the veteran practitioner for teaching me and apologized for
being unable to see anything. After I said that, I suddenly saw that the
Bijia Mountain was illuminated and it was surrounded by a bright ring.
Master
told me, “This road was originally made for people to cross the ocean.
But now people can only cross the ocean by boat. Humans have destroyed
the road.”
We had to take the ferry to get to the
foot of the mountain. As we boarded the ferry, the calm ocean suddenly
became uneven and big waves rocked the ferry.
The
driver said, “Master, you stand in the middle and I’ll stand by the side
because I can swim.” However, Master kept waving towards the water. The
veteran practitioner told me that lots of them are out, which did not
make much sense to me.
Confused, I looked at Master
who said, “She means to say that many living beings have appeared to
see me. They are waving their hands and dancing, which is why the waves
are so big.”
The driver then told me that the ferry
was not traveling on water. He saw that the water suddenly split in the
middle. Big waves, as tall as walls, pushed sideways, and our boat was
actually moving on the top of a road.
No Place Clean in Modern Society
When
we arrived on the mountain peak, we went inside the temple. I saw many
Buddha statues. The veteran practitioner told Master, “Just like pushing
a wall, they were all pushed outside.”
I had no
clue what she was talking about, and looked lost. To clarify, Master
said, “Are you confused? She is saying that my Law Body has cleaned up
this place. Wherever I go, my Law Body will clean up that place. In
modern society, no place is clean.”
Dragon King Statue's Striking Resemblance
We saw a statue of the Dragon King.
“This
statue looks like the real Dragon King. The artist must have had an
extraordinary experience. A statue like this is rare in modern society,”
said Master.
“Alas, humans always use human
thoughts to understand Gods. So they put a red cloak on the Dragon King
and believe it looks better. As a matter of fact, the Dragon King has
its own outfit. Human clothes are dark because they are filled with
various human attachments, which look dirty and ugly in gods eyes.”
When Master gave his lecture the next day, a drunkard suddenly pushed his way inside the conference room and yelled out.
Master
explained to me what had happened later that night, “A monk attempted
to interfere with my teaching. He must be out of his mind.” The veteran
practitioner added, “Master waved his hand, and a clap of thunder drove
him away.”
Two days before we returned to Dalian, I
felt sad knowing that I would leave Master soon. Master told me to
study the Fa well and cultivate diligently to reach consummation.
(To be continued)
Dalian Practitioner Recounts Precious Days Spent With Master (Part 3)
November 22, 2015 | By a Falun Dafa practitioner from Dalian, Liaoning Province
(Minghui.org) Continued from part 2.
3. Attending the Lectures in Chengdu, Sichuan Province
After
the lectures in Dalian were over, Teacher saw that we didn't want to
part with him, and told us, “There will be a lecture series in Chengdu
in June. Why don't you join me at Mount Emei.”
A
few practitioners and I flew to Chengdu. Our taxi driver told us that
there had been a pretty bad drought until a few days ago. It started
raining the day Teacher arrived in Chengdu. We knew that Teacher had
brought the city blessings.
It rained every day
while we were there. We stay in the same hotel as Teacher. Each day we
left with him to go to class, it was sure to stop raining. After we
returned in the evening, it would start raining right away. It happened
every time, so none of us bothered to bring our umbrellas when we left
the hotel.
That Sunday, the local practitioners
invited Teacher and us to tour a few scenic places. As we were climbing
up Qingcheng Mountain, Teacher said, “I may look relaxed, but in fact I
am shouldering tremendous karma for practitioners. I have to resolve
numerous historical conflicts and debts of yours. It feels like three
large mountains sitting on me. It is hard for me to take each step. But
if I didn't shoulder the karma for practitioners, none of you would be
able to practice.” I was in tears after learning what Teacher has to go
through for us. I told myself I would do anything for Teacher to lessen
his burden.
Everyone was covered in sweat while
climbing up the mountain. Teacher bought us cucumbers and said,
“Cucumbers are good for you. They quench thirst and curb hunger at the
same time.” Everyone smiled.
There was a Taoist
temple on Qingcheng Mountain. Teacher led us in and told us how modern
people often mix the two practices of Buddhism and Taoism. As we were
leaving, I heard a Taoist priest talking about us, saying, “They're not
just anyone. This is an extraordinary group of people!” I told Teacher
what I had heard. He looked at the priest and said, “He has a pretty
good foundation.”
Mount Emei is one of the four
famous mountains in Chinese Buddhism. When we got there, the rain
stopped, and it was chilly and misty. We heard that it would get really
cold at the top, so we asked Teacher whether we should rent a few coats
just in case. He told us just to buy a few rain ponchos. I spent ten
yuan for ten of them, and Teacher said that he didn't need one.
We
took the cable car to get to Gold Summit. A practitioner told Teacher,
“I see a dragon.” Teacher hinted at her to keep it down. I asked Teacher
whether there were really dragons. He told me, “Yes, they are not only
inside the cable car but also outside holding it.”
Other
tourists were wearing heavy winter coats at the top. I wore only summer
clothes with a thin raincoat. However, I didn't feel cold at all. I
felt there was heat coming up from my feet. I couldn't see much through
the mist, so I just closed my eyes. As I did, I saw a golden Buddha
sitting there, meditating. The Buddha disappeared, and then I saw bright
sparkles. I opened my eyes and saw in the sky in front of me enormous
Buddhas, one next to another. Some of them looked like Bodhisattvas, and
some looked like Sakyamuni. I couldn't recognize all of them.
I
tried to stay calm and just look. They were stunningly bright, and I
couldn't keep my eyes open. I turned my head to the right, and more
Buddhas appeared. The same happened on my left. Normally, I couldn't see
anything with my Third Eye unless Teacher wanted me to. What I saw that
day was a gift from Teacher.
As we shared our
thoughts back at the hotel, Teacher came to see us. We stood up, and
Teacher asked us to talk about what we saw that day. Jiang from Guizhou
said that he saw many Buddhas, including Sakyamuni, Amitabha,
Bodhisattva, Jesus, the Virgin Mary, Jehovah, the Eight Deities, and
many others that he couldn't recognize. Teacher said that all the Big
Buddhas were there today. I asked Teacher what the sparkles I saw were.
He told me that I saw the explosion of the universe and the
disintegration of the stars.
“Here, let me write a
word for you!” said Teacher. He used his right index finger and traced a
large “Buddha” character on the wall. I saw green light coming from his
finger tip and asked whether the word would stay there forever. He
nodded, “Yes, whoever stays in this room will be blessed.”
Half
an hour later, a practitioner came to our room. She exclaimed the
minute she walked in, “Wow, Teacher wrote a word here.” We asked her
what the word was and where it was written. She got it all right. We
were quite surprised.
I remember a story this
practitioner once told me. One summer day in Beijing, she was sitting
outside by the door. The weather was so hot that she thought, “How nice
would it be if there was a cold watermelon to relieve Teacher from the
heat.” As she thought this, a practitioner came over with a watermelon.
She then thought, “It would be nice to have something more.” Shortly,
another practitioner brought other kinds of fruits. She was excited to
have all of her wishes come true. As she stood up, Teacher came to the
door, and told her with a straight face, “That's enough. How much more
do you want?” She knew that she shouldn't have those thoughts.
We
then headed to Leshan and saw the Giant Buddha statue. The statue
looked old and had cracks in some places. A practitioner told Teacher,
“He said his third toe hurts, and his back is damp.” The practitioner
and I went to find out what happened. The third toe of the statue was
cracked, and there was a person standing on it having his picture taken.
We climbed up and found that there was a creek that formed after the
rain, and the creek dripped water on the back of the statue. No wonder
he complained that it was damp and uncomfortable. It occurred to me that
the statue was, in fact, a body of the Buddha. The stories of people
who received karmic retribution soon after they smashed Buddha statues
during the Cultural Revolution must be true.
Xu
told Teacher that the Giant Buddha looked like a 15-year-old girl. She
gave Teacher a gesture of respect and said, “Here is Buddha Tathagata.”
Teacher said that the Leshan giant Buddha could only see up to the level
of Tathagata.
When it was time to go, Teacher
shouted, “Those from Falun Paradise, let's go!” I felt so happy, as this
was the first time I heard Teacher say that we practitioners are from
Falun Paradise.
After we got back, I realized that I
hadn't put film in my camera. Hence, all the pictures I thought I took
from the trip with Teacher were nonexistent. I knew that I had
attachments of zealotry and showing off, of being able to take photos
with Teacher. Or perhaps some things from the trip were meant to be kept
secret.
(To be continued)
Dalian Practitioner Recounts Precious Days Spent With Master (Part 4)
(Minghui.org) Continued from Part 3.
4. Master Held a Second Seminar in Dalian
Master
had taught a seminar in Dalian not so long ago. Falun Dafa
practitioners from that area were so lucky because Master agreed to hold
a second Fa-teaching
seminar in Dalian. Master had originally planned to go to another city,
however, due to organizational issues, the seminar was canceled.
I just happened to be around when Master was making new plans and requested that he come to Dalian again.
Two
hundred people from outside the area and 500 locals attended the first
Dalian seminar. I knew that many more people would attend this second
seminar. Master agreed and decided for July 1 to be the first day of the
seminar. Master's heart is all in saving sentient beings.
Ticket Price Discussion
I overheard a conversation between Master and a staff member, also a practitioner, over the pricing for the seminar.
From
what I heard, it only cost 50 yuan to attend the first seminar. After
paying a percentage to the China Qigong Science Research Society, there
was little left – not even enough to cover expenses. Moreover, Master
suggested to give a 50% discount to all returning students. The staff
member was concerned – how were they going to make enough money to cover
the expenses?
Master looked very stern and said,
“How could you even say that? Do you know what I am doing here? I am
here to teach the Fa. Nothing is more important than the Fa. Don't even
think about raising the price. Not all of the students are rich. We will
charge the same amount, 50 yuan. Returning students get half off, 25
yuan. As for the percentage we pay to the Qigong Research Society, we
can negotiate with them again.”
I wanted to cry
after hearing this. Other qigong masters made money off their practices –
they charged a few hundred yuan for just a two-day class. Wherever they
went, they bought expensive meals, stayed in five-star hotels, and are
chauffeured around town like some kind of big shot.
Our
Master, on the contrary, rarely traveled by air in order to save money.
He ate a cup of noodles and stayed in small motels. The staff
practitioners helped carry heavy bags of books and seminar materials and
followed Master from city to city.
Master only
charged 50 yuan for a nine-day seminar and half price for all returning
students. Where in the world can you find someone as compassionate as
Master? Thank you for all your hard work, Master.
3,000 Tickets Sold
The
seminar was held in the assembly hall of the Dalian Locomotive Plant
and the 2,700 seats quickly sold out. Due to the overwhelming response,
we sold another 300 standing-room-only tickets and had a class of 3,000
people.
The Dalian Locomotive Plant was the biggest
enterprise in the city. Many of the employees and officials were
practitioners. The assembly hall was often used to hold experience
sharing conferences. In turn, Dafa brought blessings to the Locomotive
Plant – it was the most profitable business in the entire city.
Lieutenant General Buys Tickets
Before
the seminar started, I received a phone call from a lieutenant general
who also wanted to buy tickets to the seminar. He came to my house after
we spoke briefly on the phone.
He told me that a
retired general from Beijing asked him to get the tickets. The general
and his family had attended one of Master's seminars and began to
practice Dafa. Since then, he had noticed dramatic improvements in his
entire family's health. He told him that this was a wonderful practice
and his family wanted to attend the seminar again in Dalian. The
lieutenant general also purchased a few tickets for himself and said
that he wanted to give this cultivation practice a try.
When
I called him a year later and told him that I could introduce him to
Master, he was very excited and came right away. In Master's presence,
he sat straight and upright, used military courtesies, and saluted
Master before he left. I asked him while walking out, “You have had
quite a career in the military, fought and won many battles. Now, you
hold the high position of a military political commissar. Do you really
believe in the Buddha Fa? Do you believe in Master Li?”
He
replied, “I do. Teacher Li has such enormous mighty virtue – so great
that no matter who he or she is, they need to be courteous, respectful
and show deference to Teacher.” I was very impressed by his answer.
Indeed, Master's mighty virtue tops any mundane achievement.
Interference Resolved
Master
came to Dalian right after the Zhengzhou Seminar ended. A lot of
practitioners had heard about what happened in Zhengzhou and Master also
mentioned it in his lectures. When Master told us about it, he included
a few more details.
Master told us that a huge
dinosaur-looking monster interrupted the seminar. The weather became
blustery instantly and it hailed egg-sized ice chunks. The roof of the
hall was damaged and the power was cut off. Master had to stop the
seminar. The storm was reported in a local newspaper.
Because
the monster interrupted the Fa teaching, Master had no choice but to
deal with it. Though fierce, the monster was a piece of cake for Master.
Master used big hand signs and shrunk it to a tiny thing, then grabbed
it with his hands and put it in a plastic water bottle. After dissolving
it, Master threw the bottle in the trash.
Many
demons tried to interfere after Master started teaching the Fa to the
public, but they only brought destruction upon themselves.
Disruption of Flight Plans Resolved
Master
originally planned to fly from Jinan to Dalian. However, because of the
evil's interference, the weather changed and it stormed suddenly.
Therefore, Master's flight was delayed.
Whether
Master was going to arrive in time for the seminar was unknown. We
received many phone calls asking whether the seminar would be held
according to plan. Amidst all the chaos and uncertainty, I received a
phone call that Master and the staff would take a boat from Jinan.
After
learning such news, more than 100 students went to the pier, without
being asked, to welcome Master. They held up a banner that said,
“Welcome Master Li Hongzhi to Dalian.” Cameras were set up and lenses
pointed at the dock and everybody was waiting for Master's arrival.
Some
of us went up to the dock and the others lined up outside and waited
patiently. A boat named “New Century” slowly approached the pier and
docked. Was it a coincidence? Master was indeed opening up a new era.
Master
stood near the exit of the boat. Seeing that so many people were
waiting and welcoming Master, the passengers gave way and Master moved
up to the very front. Many were curious, “Who are all these people here
to see?”
The students were so excited and applauded
enthusiastically. Master also smiled and waved at everyone. We walked
with Master and met the waiting practitioners outside the dock.
Master
asked me, “Did you arrange this?” “No, I didn't. There was no
arrangement. The students heard the news and came on their own,” I
answered with a big grin.
Master strictly forbids anyone from paying for a luxury hotel. We booked rooms in the Wuhan Hotel, a small business grade hotel.
Before
the seminar started, a staff practitioner gave me badges to give out to
the students. She told me 200 were made by Master and handed me a few. I
took one and gave the rest to others. I have kept this precious badge
as a keepsake – it has Master's original seal on it.
Dalian Practitioner Recounts Precious Days Spent With Master (Part 5)
(Minghui.org) Continued from part 4.
A
practitioner from Beijing called Master and told him about some people
from France coming to meet him. Master said, "I know that they came for a
child's illness. You can tell them to find someone else."
Later,
another call came in that they were on their way here and had to meet
Master. Master said, "Since they are coming, I will meet them if they
are predestined."
I met the group, two French and
two Chinese, and brought them to Master's hotel room. The room was very
simple and they all had to sit on the bed.
Master asked, "Let's see what the problem is."
The translator began to introduce them. The two French gentlemen were a father and a son and owned a big company.
The
father came straight to the point. "We are Jewish,” he said. “We know
that human beings nowadays are in a serious situation, facing the
disaster of havoc. Our God told us that only one Chinese can save human
beings, save the French, and save Jews. We studied and searched for a
long time and found out that the person is You—China's Qigong Master Li
Hongzhi. So we came to meet you."
"Our God invites
you to come to France and to save Europe," he said. "We will arrange
everything and cover all your costs." His pleading tone and expression
touched us.
"Do you know what you are doing? It is a deed of boundless mighty virtue," Master said kindly. "Is there anything else?"
The
young man said that his son was seven years old and mentally
handicapped. The child could not speak nor move freely, and drooled. The
young man had traveled everywhere looking for a cure for his son, but
to no avail. He asked Master to cure him.
"Let me see his picture," Master said.
"We did not bring a picture with us, but we have a videotape."
I went to the front desk to ask to borrow a video player, but the hotel was not a high-end one and it did not have any.
Master said, "It is all right. You can just picture him in your mind."
After a short while, Master said, "Now picture him more clearly."
Master
began to draw a human shape on the bed and stared at it for a short
while. Then one of his hands pulled away from the head shape back and
forth as if he was taking the illness threads out of the head.
After
a few of these movements, he clasped his hands together. Then he lifted
the cover of a tea cup and put what was inside his hand into the cup.
He put the cover back on. Master patted the body shape on the bed three
times from head to feet.
Master stopped and looked
at the body shape, then said, "I think he should be all right now. There
should be a response around this time over there. You can make a phone
call to confirm."
I went to the front desk but the
hotel did not have international long distance services. The French man
said that they would call when they returned to their hotel since it was
too early in France—about 4:00 AM.
Before they
left, Master said, "Come here, I will give you an experience of Falun.
Take out your hand." He drew circles in the air towards their hands.
After ten minutes, Master asked, "Do you feel anything?"
The
father said that the energy current entered his body from his hand. It
was very strong and he felt warm. His son said his whole body shook. The
energy was strong and his hand felt it the strongest. He could not put
down his hand for fifteen minutes.
Three hours
later, the translator called me at home. He spoke with a great deal of
emotion. "They called their home in France. The young man's wife asked
why they called so late. She said that around 4:00 AM their time, she
woke up from a strong shaking. The room was very bright. She realized
that her husband must be with the Chinese qigong master and he was
sending over energy. She ran into the child's room and saw him sitting
up in bed. He asked her with clear and accurate pronunciation, 'What
happened to me, mom?' This had never happened before. She hugged the
child and began to cry. She had been waiting for their phone call. When
they called, she was crying over there and they were crying here. The
two of us Chinese were crying with them. This is so touching. Master Li
is magnificent. Magnificent."
I was crying too on this end of the call.
The translator said that the two Frenchmen wanted to meet Master this night, and then planned to fly back to France.
Tonight
would be the first Fa lecture. It was held in the auditorium of the
Dalian Locomotive Factory, which had a capacity of 2,700. This was the
second time that Master taught the Fa in Dalian. So many people wanted
to attend the classes that we had to sell some tickets as standing room
only, so the audience was close to 3,000 people.
Before
the class began, I updated Master on what had happened to the French
child. I said that I wanted to tell everyone in the class about it since
Master did it from thousands of miles away. One of the staff members
with Master said that I should not talk about it since Master did not do
things like curing illnesses. I said that this was not about curing
illnesses, but about Master presenting his supernormal abilities from
thousands of miles away.
I walked up to the podium
and told the story to the class before the class began. I omitted the
part of the Jewish god. The audience responded with loud applause. I
looked at Master. His expression was really calm. I was truly convinced
of Master's magnificence.
After the class, I
arranged a restaurant for the French group to have dinner with Master.
They told Master about their phone call to France. They were still very
excited and full of gratitude to Master. During dinner, they finalized
the schedule for Master to visit France. I took a few pictures during
the dinner.
What the photos came out, I saw many
vague images on the photos. "Many gods came to the dinner, including the
Jewish god,” Master said to me. “Do you know who he is? He is
Nostradamus whose prophecy from 400 years ago turned out to be 99
percent true. His purpose of coming to this world was to tell people
about the catastrophes. People believe his last prophecy about the
destruction of humanity. This catastrophe was indeed arranged. However,
since I came to teach Dafa, it will not happen according to the
arrangement. I will change it. That catastrophe will not occur, but bad
people will be eliminated. Too many people will die and it will be
horrible.”
Master told me such a big divine secret. I felt honored and shocked.
After
the classes in Dalian, Master announced the establishment of the Dalian
Assistance Center. He encouraged practitioners to study the Fa and do
the exercises well, cultivate their xinxing, and reach consummation.
Lushun
Next
I accompanied Master to Lushun on a warship. Facing the wind and
overlooking the sea, Master talked to the navy practitioners on the
deck. There were many practitioners in Dalian from the army, navy, and
air force. They cultivated really well. Master said that he really liked
these soldier practitioners. They did not have many attachments and
their enlightenment qualities were good.
At the
boundary of the Yellow and Bohai seas, Master was very happy. I guessed
that many beings from the heavens and the seas had arrived. I could feel
Master's happy mood though I could not see anything. Master stretched
out his right hand, “Look at my hand.” The assistant of the Lushun
center saw with her third eye that many Buddhas and beings were on
Master's hand.
We watched the trip video after I
came back. There were countless Falun of different sizes surrounding the
warship. Many book images were in the sky, some open and some closed.
What could they be? Of course, they were Dafa books. All the
practitioners who watched the videos were shocked.
Master is really magnificent. We made up our mind to follow Master all the way.
(The end)
Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015
Bài viết của Sơn Thuỷ
[MINH HUỆ 5-9-2015] Thành ngữ “Vẽ rồng điểm mắt” bắt nguồn từ cuốn “Lịch đại danh hoạ ký” (Ghi chép về những danh hoạ nổi tiếng trong các triều đại) do Trương Ngạn Viễn thời Đường soạn, trong đó viết: “Vũ đế coi trọng việc sửa sang chùa chiền, thường lệnh cho Tăng Dao vẽ trang trí. Nhưng bốn con rồng trắng tại Kim Lăng An Lạc Tự lại không vẽ mắt, [Tăng Dao] thường nói rằng: ‘Vẽ mắt [rồng] sẽ bay đi mất.’ Người khác cho rằng đây là chuyện hoang đường nên nhất quyết thỉnh cầu ông vẽ thêm mắt. [Sau khi ông vẽ xong], trong chốc lát, sét đánh đổ tường, hai con rồng được vẽ mắt cưỡi mây bay lên trời, còn hai con rồng chưa vẽ mắt vẫn còn nguyên.“
Trương Tăng Dao vẽ bốn con rồng trên bức tường của Kim Lăng An Lạc Tự, ông không vẽ mắt. Ông thường nói: “Vẽ mắt rồng sẽ bay mất.” Mọi người cho rằng lời nói của ông là hoang đường, vô căn cứ, nên kiên quyết thỉnh mời ông vẽ thêm mắt. Một lúc sau, sét đánh đổ tường, hai con rồng [được vẽ thêm mắt] cưỡi mây bay lên trời. Chỉ còn lại hai con rồng không vẽ mắt vẫn ở trên tường.
Trương Tăng Dao là hoạ sĩ triều đại nhà Lương, Nam Triều, thuộc thời kỳ Nam Bắc triều của Trung Quốc. Ông từng được bổ nhiệm các chức vị như tướng quân, thái thú Ngô Hưng. Ông rất giỏi vẽ tượng Phật, thần tiên, rồng, những bức hoạ ông vẽ gồm: “Hành đạo Thiên vương đồ”, “Ma nạp tiên nhân đồ”, “Tượng Như Lai”, “Bồ tát”, “Hán đại xạ giao đồ” (Bức hoạ bắn giao long thời Hán), “Côn Minh Nhị Long Đồ” (Bức hoạ hai con rồng ở Côn Minh), “Duy Ma Cật Tượng” (Tượng Vimaiakirti), “Hoành Tuyền Văn Long đồ”.
Trương Tăng Dao tín ngưỡng Thần nên đặt tên các con trai là Thiện quả, Nho Đồng, các con trai ông đều rất giỏi vẽ Thần Phật.
Kỹ năng sở trường của Trương Tăng Dao là vẽ “Hoa văn chìm nổi”. “[Năm thứ ba Đại Đồng] Có trang trí chùa Nhất Thừa, cách huyện Nam Kinh sáu dặm về hướng Tây Bắc… toàn bộ cửa ngôi chùa được vẽ hoa văn chìm nổi, còn gọi là bút tích của Trương Tăng Dao, hoa văn đó chính là được tạo bởi phương pháp vẽ còn sót lại của người Ấn Độ, do màu son và màu xanh lục tạo thành, nhìn xa giống như hình khối chìm nổi, nhìn gần lại rất phẳng, chính vì vậy nên đặt tên chùa là chùa ‘chìm nổi’”.
Trong cuốn “Triều Dã Thiêm Tải”, Trương Tinh Trạc thời Đường viết về chuyện Trương Tăng Dao vẽ chim ưng như sau: Chùa Nhuận Châu Hưng Quốc khổ vì chim bồ câu đậu trên xà nhà, phân chim làm ô uế tượng Phật, Trương Tăng Dao bèn vẽ một con chim ưng lên bức tường phía Đông, vẽ một con diều hâu lên bức tường phía Tây, chúng đều nghiêng đầu nhìn ra ngoài mái hiên, từ đó về sau, chim bồ câu không dám bay tới nữa.
Trong cuốn “Lịch đại danh hoạ ký” kể về một câu chuyện thần kỳ khác của Trương Tăng Dao:
Trước kia, khu Ngô Tào thỉnh thoảng lại rộ lên [phong trào] vẽ “Thanh Khê Long” (Rồng suối xanh), Trương Tăng Dao khinh họ vô tri bèn vẽ rất nhiều hình rồng tại đình Long Tuyền của Lương Vũ Đế. Bản vẽ phác thảo lưu tại mật phòng, người thời đó còn chưa coi trọng nó. Tới những năm Thái Thanh, sấm sét làm rung động đình Long Tuyền, rồng trên vách tường đột nhiên biến mất, mọi người mới biết rằng rồng mà Trương Tăng Dao vẽ nhân lúc mưa gió sấm sét đã bay đi mất, mới biết nó thần kỳ huyền diệu thế nào.
Cuốn “Lịch đại danh hoạ ký” còn kể một câu chuyện thần kỳ khác nữa về Trương Tăng Dao: Trương Tăng Dao vẽ hai vị hoà thượng ngoại quốc nước Thiên Trúc (tức Ấn độ), do xảy ra cuộc chiến tạo phản của Hầu Cảnh nên bức hoạ hai vị hoà thượng bị chia cắt làm hai và bị thất lạc. Sau này, bức hình của một trong hai vị hoà thượng được viên quan Lục Kiên lấy được. Khi Lục Kiên lâm trọng bệnh, mơ thấy một vị hoà thượng ngoại quốc bảo với ông rằng: “Ta có một người bạn li biệt đã lâu, hiện ở nhà họ Lý tại Lạc Dương, nếu ông tìm được bạn của ta, giúp chúng ta tái hợp, ta sẽ dùng pháp lực giúp ông.” Lục Kiên quả nhiên mua được bức tranh vẽ vị hoà thượng kia tại đó, bệnh của ông liền khỏi. “Lịch đại danh hoạ ký” còn nói: “Tranh vẽ của Trương Tăng Dao [hết thảy đều] có linh cảm, không sao nhớ hết cho được.” Tức là những bức tranh mà Trương Tăng Dao vẽ ra đa phần đều mang thông linh cảm ứng, không thể ghi chép hết toàn bộ.
Những hoạ gia lớn thời cổ đại đều xuất hiện rất nhiều thần tích, đa phần họ đều vẽ Thần Phật. Bởi vì tín ngưỡng Thần Phật nên Thần Phật sẽ triển hiện thần tích và ban cho họ kỹ năng vẽ hạ bút như Thần. Chỉ trong xã hội vô Thần luận của Trung Cộng, con người mới không tin vào sự tồn tại của Thần nên Thần tích cũng sẽ không được triển hiện.
“Cuốn thứ bảy – Lịch đại danh hoạ ký”
Bản tiếng Hán : http://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/5/315099.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/9/22/152635.html
Đăng ngày 20-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Câu chuyện luân hồi: Đế vương hộ Pháp
Tác giả: Hoành Sóc (ghi chép và chỉnh lý theo lời kể lại)
[ChanhKien.org]
Hai vị Thần cùng kết bạn đi xuống
Trong đại khung của vũ trụ, có một thể hệ thiên thể xa xôi và rộng lớn, bên trong có vô lượng vô số các tầng vũ trụ và các thế giới thiên quốc nhiều không sao kể xiết. Trong thể hệ thiên thể này có một vị chúa tể tối cao, ông là chủ của thể hệ thiên thể. Vị vương chủ này có tướng mạo uy nghiêm như kim cương và pháp lực thần thông vô hạn, ông là vị Thần có năng lực lớn nhất trong thể hệ thiên thể đó. Dưới trướng của vị vương chủ có một vị nữ Thần minh trí, từ bi, chịu trách nhiệm giúp vương chủ cai quản toàn bộ chúng sinh trong thiên thể. Họ sống một cuộc sống tự do tự tại trong thế giới thiên quốc cao tầng nhất của thiên thể đó, họ đã cùng nhau cai quản thể hệ thiên thể đó qua những năm tháng dài đằng đẵng đến mức không sao nhớ nổi nữa, mãi cho đến khi thể hệ thiên thể của họ cũng theo quy luật “thành, trụ, hoại, diệt” của vũ trụ mà lệch khỏi quỹ đạo, trở nên không còn tốt như trước nữa.
Khi Phật Chủ –người sáng tạo nên đại khung vũ trụ– phát tâm đại từ bi, vì để cứu độ chúng sinh trong toàn bộ đại khung vũ trụ mà mang theo Đại Pháp căn bản viên dung bất phá của vũ trụ tầng tầng đi xuống, chúng Thần trong các thể hệ vũ trụ vì để kết duyên với Sư phụ và Đại Pháp cũng lần lượt phát nguyện trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, theo Sư phụ tầng tầng đi xuống. Vị vương chủ này cũng muốn kết duyên cùng với Sư phụ và Đại Pháp, cứu vãn chúng sinh trong thể hệ thiên thể của mình. Nữ Thần dưới trướng của vương chủ phụ trách an nguy của thể hệ thiên thể cũng rất muốn theo Sư phụ đi xuống để cứu độ chúng sinh. Nhưng khi phải buông bỏ hết thảy năng lực và trí huệ của Thần, dấn thân vào thế gian con người mê mờ, hiểm ác, nữ Thần lại rất lo sợ một thân một mình hạ thế sẽ mê lạc ở nơi trần thế. Tuy rất sợ hãi, nữ Thần vẫn quyết tâm hạ thế. Nữ Thần bèn thỉnh cầu vương chủ cùng cô kết bạn đi xuống nhân gian, sau khi đắc Pháp cứu độ thể hệ thiên thể bàng đại của họ, tương lai ở thế gian hiểm ác cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cảm động trước sự từ bi của nữ Thần, vương chủ quyết định cùng cô kết bạn đi xuống. Vị vương chủ phát nguyện lời thề hộ Pháp, nguyện dốc hết mọi khả năng của mình để duy hộ Phật Pháp, diệt sạch tà ma loạn thần, trợ Sư chính Pháp, vì Phật Pháp mà thanh trừ hết thảy chướng ngại. Hai vị Thần còn ước định với nhau rằng sau khi hạ thế, hai người sẽ giúp đỡ nhau, không rời xa nhau, cùng nhau hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh. (Chúng ta tạm gọi vị vương chủ là “Thần hộ Pháp”)
Sau khi chuẩn bị xong, hai vị Thần kết bạn và bắt đầu theo Sư phụ tầng tầng đi xuống. Họ chuyển sinh đến thế gian con người, cùng nhau trải qua vô số lần luân hồi, vì sự khai truyền tối hậu của Đại Pháp mà cùng với Sư phụ đặt định ra các nền văn hóa trong lịch sử. Do đặc tính bản nguyên của sinh mệnh và thệ ước từ thuở đầu, tại thế gian con người, vị Thần hộ Pháp này đã chuyển sinh thành từ danh tướng chinh chiến sa trường đến bậc đế vương mở mang bờ cõi, hầu như các đời ông đều chiến đấu trên lưng ngựa. Bài viết này chỉ đề cập đến những lần chuyển sinh hộ Pháp và thống nhất thiên hạ, phục hưng Trung Hoa tại nhân gian của ông.
A Dục Vương – Kim cang hộ Pháp
Đến khoảng thời kỳ Tần Thủy Hoàng của Trung Quốc, vị Thần hộ Pháp chuyển sinh thành vị “hộ Pháp danh vương” nổi tiếng trong lịch sử Ấn Độ – A Dục Vương. A Dục Vương dũng mãnh, thiện chiến, kiên cường, quả cảm, cuộc đời ông chia thành hai giai đoạn rõ rệt: thời kỳ đầu là “Hắc A Dục Vương” và thời kỳ sau là “Bạch A Dục Vương”. “Hắc A Dục vương” sau khi thanh trừ các thế lực gây cản trở rồi lên ngôi vua, đã phát động cuộc chinh phạt bằng vũ lực quy mô lớn đối với các bộ lạc của Ấn Độ, sau cùng đã thống nhất Ấn Độ, trải phẳng con đường để Phật giáo sau này hồng dương khắp mọi miền Ấn Độ. Thời kỳ sau, “Bạch A Dục vương” sau khi thống nhất Ấn Độ, trong lần chinh chiến thảm khốc sau cùng, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thương xác chết đầy đống, trong tâm ông vô cùng chấn động, phần Phật tính trong bản chất sinh mệnh ông thức tỉnh. Sau này, được Phật Pháp cảm hóa, ông đã nhanh chóng tỉnh ngộ, chính thức quy y cửa Phật và tuyên bố Phật giáo là quốc giáo. Ông bắt đầu phổ biến Phật Pháp rộng rãi khắp cả nước, xây dựng chùa chiền các nơi, phái rất nhiều đệ tử Phật gia đến các nước láng giềng để hồng truyền Phật Pháp, giúp cho Phật giáo ở Ấn Độ phát triển hưng thịnh chưa từng có và bắt đầu được truyền bá ra thế giới. A Dục Vương được Phật giáo tôn là “hộ Pháp danh vương”. Đời này, Thần hộ Pháp đã làm tròn thệ ước hộ Pháp của ông trước khi hạ thế. Còn vị nữ Thần thì chuyển sinh thành hoàng hậu của A Dục Vương là Thiện Vô Tục, bản tính dịu dàng, thiện lương, tín phụng Phật Pháp, toàn tâm toàn ý phò trợ A Dục Vương.
Trong truyền thuyết lịch sử, để thờ phụng tám vạn bốn nghìn hạt xá lợi của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, A Dục Vương đã vận dụng đại thần thông, điều động quân đội thế gian, hiệu lệnh chúng Thần trên thiên thượng, trong vòng một ngày xây xong tám vạn bốn nghìn tháp Phật ở khắp nơi. Câu chuyện này thật ra không phải là truyền thuyết, mà là triển hiện chân thực của Phật Pháp thần thông nơi nhân gian. Những điều từng được xem như hết thảy của hết thảy huy hoàng kia, chẳng qua chỉ là vì sự hồng truyền ngày hôm nay của Pháp Luân Đại Pháp huy hoàng vô tỷ hơn mà đặt định ra nhận thức căn bản của con người thế gian về văn hóa Phật.
“Phật Pháp đang diệt vong, con sẽ là người phục hưng Phật Pháp!”
Thế sự xoay vần, chớp mắt đã đến giữa những năm Bắc Chu thuộc thời kỳ cuối của Nam Bắc triều, vị Thần hộ Pháp lại một lần nữa chuyển sinh thành Tuy Văn Đế Dương Kiên, chào đời trong chùa Bát Nhã, khi Thần hộ Pháp giáng sinh, khắp phòng tràn ngập ánh hào quang, thậm chí có hôm đứa bé thình lình hiện ra hình dáng một con rồng, có sừng và vẩy toàn thân. Lúc đó, trong chùa Bát Nhã có một vị ni cô tu luyện rất tinh tấn, đạo hạnh cao thâm, nhờ có công năng túc mệnh thông bà biết được rằng Dương Kiên không phải là người tầm thường, ngày sau nhất định sẽ lên ngôi long vị, phục hưng Phật giáo. Được cha mẹ Dương Kiên đồng ý, ni cô đích thân nuôi dưỡng Dương Kiên bé bỏng, đặt tên tục cho Dương Kiên là “Na La Diên”, trong tiếng Phạn là có nghĩa là “Kim cang bất hoại”. Suốt mười mấy năm từ khi chào đời đến năm 12, 13 tuổi, Dương Kiên cùng ni cô ăn chay niệm Phật, từ nhỏ đã kết duyên với Phật Pháp, Phật Pháp đã bén rễ sâu sắc trong tâm hồn ông. Khi Dương Kiên được bảy, tám tuổi, ni cô dặn dò ông rằng: “Con vốn là đại quý nhân từ đông quốc đến, Phật Pháp đang diệt vong, con sẽ là người phục hưng Phật Pháp.” Câu chuyện này không phải là truyền thuyết hay do sự thần thánh hóa của người xưa, mà là những ghi chép chân thật về Thần tích lúc bấy giờ.
Quả nhiên hơn 20 năm sau, đúng như những lời mà ni cô đã tiên đoán, Bắc Chu xảy ra sự kiện “Chu Võ diệt Phật”, Chu Võ Đế đột nhiên ra lệnh ngăn cấm Phật giáo, phá hủy kinh Phật, chùa chiền, bức ép tăng ni hoàn tục… Phật giáo một thời hưng thịnh trong những năm Nam Bắc triều giờ đây phải đối mặt với tai họa mang tính hủy diệt, bản thân Chu Võ Đế cũng vì phá hoại Phật Pháp mà tạo tội nghiệp vô biên, chết bất đắc kỳ tử ở tuổi 35.
Vào thời kỳ Nam Bắc triều, người Hồ đã thống trị vùng đất Trung Nguyên trong thời gian dài, pháp luật và văn hóa truyền thống của dân tộc Hán ngày càng mai một, Dương Kiên chịu nhục chịu khổ, thời niên thiếu ông đã nung nấu một chí hướng: chấm dứt sự thống trị của người Hồ, phục hưng văn hóa dân tộc người Hán ở vùng Hoa Hạ. Mấy năm sau, Dương Kiên lên ngôi hoàng đế, dựa vào sức mạnh quân sự mà thống nhất Trung Quốc, dựng nên nhà Tùy, hạ chiếu phục hưng văn hóa truyền thống của dân tộc Hán, khôi phục thể chế người Hán. Dương Kiên dốc lòng chăm lo việc nước, đạt được những thành tựu về văn hóa, giáo dục và quân sự, khai sáng một thời đại hoàng kim “Khai Hoàng thịnh thế”. Vị nữ Thần khi đó cũng chuyển sinh theo ông trở thành Độc Cô hoàng hậu, phò trợ Dương Kiên trị quốc, thời đó xưng là “Nhị Thánh”.
Mọi việc quả đúng như dự liệu của ni cô, sau khi Dương Kiên đăng cơ, quả nhiên bắt đầu sứ mệnh Thần thánh “phục hưng Phật Pháp”. Dương Kiên hạ chiếu phục hưng Phật giáo, truyền rộng Phật Pháp, cho xây dựng các Phật tháp, Phật tự ở khắp nơi, kính tăng trọng đạo. Vợ chồng Dương Kiên cũng quy y cửa Phật, tụng kinh lễ Phật trong hoàng cung. Lúc Dương Kiên còn chưa lên ngôi hoàng vị, ông đã từng được một vị tăng nhân trao tặng một túi hạt xá lợi tử, vị tăng nhân nói với ông rằng: “Đây là xá lợi trân quý của đấng Đại Giác, cậu ngày sau sẽ trở thành chủ của thiên hạ, nên ta để lại cho cậu thờ phụng.” Sau khi đăng cơ, Dương Kiên đã đem xá lợi Phật trân quý này tặng cho các châu huyện xây dựng Phật tháp để thờ phụng. Được hoàng đế đích thân hộ Pháp, Phật giáo vào thời nhà Tùy lại bắt đầu hưng thịnh trở lại, đã thiết lập nền tảng vững chắc cho sự hưng thịnh của Phật giáo thời Đại Đường sau này.
Vị ni cô đó đời này chuyển sinh thành bà nội của Dương Kiên. Bà nội xuất thân danh giá, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đời này lại một lần nữa thay mẹ nuôi dưỡng ông, từ nhỏ đã truyền thụ cho ông những tư tưởng truyền thống trung hiếu tiết nghĩa. Ông từng đọc cho bà nội nghe hai lần cuốnChuyển Pháp Luân, bà nội nghe xong liên tục nói “Hay!”, sau này bà cụ thường cung kính tự mình đọc sách Chuyển Pháp Luân. Vào ngày thứ ba sau khi bà nội qua đời, thiên mục của ông nhìn thấy một vị Thần trên thiên thượng đến nghênh đón bà nội đến thế giới thiên quốc của một tầng thứ nào đó để chờ đợi, đợi đến sau khi Sư phụ chính Pháp kết thúc sẽ lại trở về thế giới thiên quốc sau cùng của bản thân mình. Sau khi trở về trời, bà nội biến thành vô cùng trẻ trung xinh đẹp, xúc động không nói nên lời, không ngừng cảm tạ ông đã giúp bà đắc Pháp, nhờ vậy mà được trở về thiên quốc. Trải qua sự chờ đợi đằng đẵng trong lịch sử lâu dài, bà nội đời này cuối cùng đã đắc Pháp, trở về thế giới thiên quốc. Thật ra mỗi người thân, bạn bè bên cạnh chúng ta đều đã từng phó xuất rất nhiều cho chúng ta trong lịch sử, họ đã trải qua lịch sử hàng trăm nghìn năm chờ đợi Đại Pháp khai truyền, họ mong mỏi chúng ta đời này có thể thật sự cứu độ họ, họ đều đã từng là chúng sinh trong thế giới của chúng ta trên thiên thượng đó!
Chu Nguyên Chương – từ tăng nhân hành khất trở thành hoàng đế
Những năm cuối triều đại nhà Nguyên, vị Thần hộ Pháp lại chuyển sinh đến một nhà họ Chu bần cùng, chính là Chu Nguyên Chương sau này. Cuối triều Nguyên, xã hội rối ren, chính trị hà khắc, lao dịch nặng nề, dân chúng lầm than. Dưới sự an bài của thiên ý (thời đó có lưu truyền câu đồng dao: thạch nhân một con mắt, phát động dân chúng Hoàng Hà lật đổ thiên hạ), người dân chịu đủ mọi áp bức đã vùng lên khởi nghĩa vũ trang, các nơi ào ào thành lập nghĩa quân phản kháng sự thống trị bạo ngược của nhà Nguyên. Chu Nguyên Chương khi tham gia nghĩa quân đã thể hiện tài năng quân sự trác tuyệt, từng bước được thăng tiến thành thống soái của một nhóm nghĩa quân. Chu Nguyên Chương giương cao ngọn cờ chính nghĩa “trục xuất giặc Hồ, khôi phục Trung Hoa”, thu phục quân khởi nghĩa các nơi, thế lực dần dần lớn mạnh, cuối cùng lật đổ triều đại nhà Nguyên tàn bạo, đuổi người Mông Cổ ra khỏi Trung Nguyên, khôi phục Trung Hoa, thống nhất thiên hạ. Chu Nguyên Chương sau khi lên ngôi đã trừng trị nghiêm khắc bọn tham quan, bãi bỏ chế độ quan lại, hết lòng lo cho dân.
Khi Chu Nguyên Chương vẫn còn trong bụng mẹ, triều Nguyên có cao nhân suy đoán rằng vùng An Huy sẽ có chân long thiên tử xuất thế, lớn lên sẽ khởi nghĩa tiêu diệt nhà Nguyên. Hoàng đế nhà Nguyên vội vàng hạ lệnh giết chết tất cả thai phụ của vùng An Huy, khi đó, nhà ai có thai phụ đều phải chạy trốn khắp nơi, cha mẹ của Chu Nguyên Chương cũng bị bức phải bỏ nhà đi trốn, dọc đường đi phải ăn xin, không ngờ trên đường lại gặp phải một đội quân Nguyên. Cha mẹ Chu áo quần rách rưới, chẳng khác gì ăn mày. Đội quân Nguyên đó vây lấy Chu mẫu thân đang mang thai lớn tiếng cười ha hả, chế giễu rằng: “Cái thứ ăn mày nghèo kiết xác còn có thể sinh hạ chân long thiên tử sao? Thật là quá nực cười.” Sau khi cười giễu một hồi, chúng nghênh ngang bỏ đi. Ba người nhà họ Chu giữ được tính mạng. Về sau, thế lực tàn dư của triều Nguyên lại nhiều lần ám sát Chu Nguyên Chương, từ sai thích khách ám sát đến bỏ thuốc độc vào đồ ăn, nhưng “xưa nay bậc vương giả vốn không chết”, mỗi lần gặp nguy hiểm, Chu Nguyên Chương nhờ được trời cao phù hộ đều có thể hóa nguy thành an, không bị tổn thương gì. Để giữ an toàn cho vua, Mã hoàng hậu vốn là bậc quốc mẫu cao quý hàng ngày đều đích thân lo liệu việc ăn uống và sinh hoạt của Chu Nguyên Chương, quả thật là tình thâm ý trọng, cũng là để báo đáp ân đức cùng ông kết bạn đi xuống năm xưa.
Xưa nay chân mệnh thiên tử tự có Thiên Thần phù trợ, điều này được chứng minh qua Thần tích “nhất mộng thông ngũ kinh” của Chu Nguyên Chương. Đây là câu chuyện lịch sử có thật, Chu Nguyên Chương từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không được đi học nên không đọc thông viết thạo. Sau khi làm hoàng đế không được bao lâu, một đêm trong giấc mộng, ông mơ thấy mình đang miệt mài đọc các cuốn thi thư kinh điển, ngày hôm sau tỉnh dậy, các cuốn sách đã đọc trong mơ vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông, ký ức hãy còn rất mới mẻ. Kỳ thực, chư Thần trên thiên thượng đã dẫn chủ nguyên thần của Chu Nguyên Chương đến một không gian khác để học tập thi thư kinh điển, thêm vào đó không có sự trói buộc của nhục thân, chủ nguyên thần đọc sách rất thần tốc. Do sự khác biệt về thời gian trong các thời không khác nhau, thời gian của nhân gian mới chỉ qua một đêm, giống như câu chuyện thần tiên trong “giấc mộng kê vàng”, nghe có vẻ huyền diệu ly kỳ nhưng thật ra đều là triển hiện chân thực của Thần tích trong lịch sử. Trải qua “một đêm miệt mài học tập”, Chu Nguyên Chương từ đó đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành người thông kim bác cổ, học thức uyên thâm, tài văn chương nổi bật, đây mới thật xứng danh là một bậc minh quân văn võ song toàn. Đất nước dưới sự trị vì của Chu Nguyên Chương đã đạt được những thành tựu về văn hóa, giáo dục, chính trị, đã khai sáng thời kỳ trị vì của Hồng Vũ (tức Minh Thái Tổ thời nhà Minh), thời kỳ phát triển cực thịnh của triều đại nhà Minh.
Triều đại nhà Minh còn có rất nhiều ẩn đố lịch sử không được chính sử ghi chép lại như sự thật về việc thái tử mất sớm, Chu Lệ đoạt ngôi vua, v.v… ở đây người viết tạm thời không đề cập đến, sau này có dịp sẽ nói chi tiết hơn.
Do gia cảnh bần cùng, Chu Nguyên Chương từ nhỏ đã theo cha mẹ lưu lạc khắp nơi. Sau khi cha mẹ chết vì bệnh tật và đói kém, để tiếp tục sống, Chu Nguyên Chương mười mấy tuổi đã xuất gia vào một ngôi chùa, làm tiểu hòa thượng hàng ngày chẻ củi gánh nước, sáng tụng kinh tối gõ mõ, nghe kinh lễ Phật, kết duyên với Phật Pháp. Sau này ngôi chùa vì nạn đói mà bị giải thể, Chu Nguyên Chương buộc phải đi vân du xin ăn mấy năm liền, chịu đói chịu khát, sống cảnh màn trời chiếu đất, nếm trải đủ mọi cái khổ trên đời, nhờ đó mà tôi luyện nên một ý chí kiên cường. Những năm cuối triều Nguyên, đất nước chinh chiến quanh năm, tăng nhân các nơi lần lượt bỏ đi lưu vong, rất nhiều ngôi chùa hoang tàn đổ nát, Phật giáo ở vùng đất người Hán bị phá hoại nghiêm trọng. Sau khi Chu Nguyên Chương làm hoàng đế, ông càng tôn sùng Phật Pháp, bắt đầu thực hiện sứ mệnh “hộ Pháp”, chấn hưng Phật giáo, hoằng dương Phật Pháp. Ông cho xây dựng chùa chiền, mở rộng Pháp hội khắp nơi trong nước, khiến cho Phật giáo ở vùng đất người Hán nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, bắt đầu hưng thịnh trở lại. Vị Thần hộ Pháp này lại một lần nữa trở thành đế vương hộ Pháp của Phật giáo Trung Thổ.
Dẫn dắt thiên binh thiên tướng chiến đấu với tà ác
Vị Thần hộ Pháp chuyển sinh đến ngày hôm nay đúng vào thời kỳ chính Pháp của Đại Pháp hồng truyền. Giờ đây ông mới thật sự làm tròn thệ ước hộ Pháp trước lúc hạ thế, thực thi sứ mệnh trợ Sư chính Pháp.
Lúc hạ thế, ông đã mang theo một món binh khí của mình trên thiên thượng: cây thương, ông từng thệ nguyện sẽ cầm cây thương này diệt tận tà ma loạn thần. Sư phụ đã khai mở ký ức lâu dài của sinh mệnh cho ông, cũng đã đả khai rất nhiều thần thông cho ông, để cho chủ nguyên thần của ông có thể tự do ly thể. Mười năm nay, chủ nguyên thần của ông liên tục tham gia đại chiến với tà ác ở trên thiên thượng. Thần thể trên thiên thượng của ông mình mặc áo giáp màu vàng kim, hai tay nắm cây thương, bên thân có bạch hổ và rồng hộ vệ, hầu như ngày nào cũng dẫn dắt chúng thiên binh thiên tướng ở các tầng thứ thiên thượng khác nhau mà chiến đấu với các sinh mệnh tà ác phá hoại Đại Pháp, thật khó mà tưởng tượng được những hiểm nguy, gian khổ trên đó, cảnh tượng giết chóc thật vô cùng thảm khốc, dùng ngôn ngữ của thế gian con người vốn không cách nào miêu tả được. Năng lực của tà ma loạn thần vốn dĩ cao hơn người thường, hơn nữa trên mỗi tầng trời đều có núi sông thành trì làm tấm chắn, nên chiến đấu với chúng càng cần phải có chiến lược chiến thuật, dùng trí huệ mới giành thắng lợi. Có những lúc tình thế rất gay go, tà ác rợp trời dậy đất kéo đến, thiên binh thiên tướng tử thương vô số, ông luôn nghe thấy những lời động viên, khích lệ từ bi của Sư phụ điểm hóa cho ông, gia trì cho ông nhanh chóng đánh thắng trận ác chiến này. Dưới sự gia trì của Sư phụ, lại nhờ vào tài thao lược được tích lũy qua các đời chinh chiến, ông hầu như càng đánh càng thắng. Nhờ lập được nhiều công trạng, từ một vị thiên binh ông dần được thăng lên làm thống soái tối cao của thiên giới.
Mười năm chiến đấu gian khổ, khốc liệt, mười năm nhẫn nhục chịu khổ gần như đã vắt kiệt thể xác và tinh thần của ông. Thần thể của ông ở một tầng thiên thượng nào đó chằng chịt vết thương, một vị Thần ở thiên thượng từng xoa vào các vết thương khắp mình ông mà cảm thán, xót xa.
Cùng với việc các đệ tử Đại Pháp ở nhân gian hàng ngày phát chính niệm thanh trừ các sinh mệnh tà ác, chính Thần các giới và rất nhiều đệ tử Đại Pháp mới bước vào tu luyện cũng tham gia thanh trừ tà ác trên thiên thượng. Cuộc đại chiến chính-tà kinh tâm động phách, bàng đại quy mô này ở thiên thượng đã kéo dài lâu hơn 10 năm, đến giờ những sinh mệnh tà ác chỉ còn lại rất ít.
Chúng sinh thiên quốc trông ngóng vương chủ trở về
Một hôm, vào buổi chiều ông đang nghỉ ngơi thì nhìn thấy một vị Thần trên thiên thượng xuống cung kính nghênh đón ông, đó là sứ giả mà chúng sinh trong thể hệ thiên thể của ông phái đến. Chủ nguyên thần của ông đi theo vị Thần đó, bay qua tầng tầng các thể hệ vũ trụ tráng lệ vô tỷ, xa xôi đằng đẵng, không sao đo đếm được, cuối cùng đã đến thế giới thiên quốc thuộc tầng thứ tối cao trong thể hệ thiên thể của ông trước khi hạ thế. Chúng sinh trên thiên quốc reo hò nhảy múa cung nghênh vương chủ trở về, toàn bộ thiên quốc náo nhiệt cả một vùng. Ông kinh ngạc và mừng vui phát hiện ra thể hệ vũ trụ của mình khác nhiều so với trước đây, trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, thuần tịnh hơn, và cũng huy hoàng tráng lệ hơn. Chúng Thần dẫn ông đến tham quan một tòa thành to lớn trên thiên quốc, đó là công trình được xây dựng để nghênh đón sự trở về của vị vương chủ đã hạ thế chịu đủ khổ nạn để cứu độ họ, công trình chứa đựng lòng biết ơn và sùng kính vô hạn của chúng sinh đối với ông. Tòa thành đó vô cùng to lớn, hùng vĩ, tổng cộng có chín tầng, từ xa nhìn giống như một ngọn núi lớn thông thẳng lên đỉnh trời, nhìn gần thì thấy rực rõ chói mắt, huy hoàng lộng lẫy, mỹ diệu khôn cùng. Bên trong tòa thành có đủ hết thảy mọi thứ: đình đài lầu gác, núi xanh nước biếc, kì trân dị bảo rực rỡ muôn màu. Chúng sinh mở cho ông xem một danh sách, ông phát hiện trên đó đều ghi tên của những con người thế gian mà ông giảng chân tướng cứu độ ở nhân gian, trong đó có cả bạn bè thân thích bên cạnh ông, họ cũng từng là chúng sinh trong thể hệ thiên thể của ông ở trên thiên thượng, sau khi được Đại Pháp cứu độ, họ mới có thể được quay trở về thiên quốc, tương lai tiếp tục làm chúng sinh trong thể hệ thiên thể này.
Sau khi kết thúc chuyến viếng thăm thiên quốc, ông muốn mau chóng quay trở về nhân gian, chúng sinh thiên quốc lưu luyến không nỡ rời, nước mắt lưng tròng, hết lần này đến lần khác khẩn thiết giữ ông ở lại, họ đều không nỡ nhìn thấy vương chủ của họ quay lại thế gian con người dơ bẩn để tiếp tục chịu khổ. Ông an ủi chúng sinh rằng: “Ân cứu độ của Sư phụ và Đại Pháp hạo đãng vô biên, sứ mệnh trợ Sư chính Pháp ở nhân gian của ta vẫn chưa hoàn thành, đợi đến khi ta hoàn thành xong sứ mệnh của mình thì sẽ quay trở về.” Chúng sinh thiên quốc cung kính và đau xót tiễn đưa vương chủ của họ một lần nữa xuống hạ thế. Lại vượt qua tầng tầng thể hệ vũ trụ xa xôi đằng đẵng, chủ nguyên thần của ông trở về nhục thân. Thời gian của nhân gian đã qua hơn ba tiếng, nhưng trong không gian khác ông đã bay qua tầng tầng thể hệ vũ trụ dài đằng đẵng, kỳ thật cũng chỉ là một chốc lát. Thần thông của Phật Pháp quả là uy lực vô cùng.
Lịch sử của văn hóa Thần truyền để đặt định cho sự khai truyền của Đại Pháp nay đã thành quá khứ, Đại Pháp mà chúng sinh chờ đợi hàng ức vạn năm nay đã hồng truyền toàn thế giới, chúng ta chỉ có tinh tấn hơn nữa, gấp rút cứu độ chúng sinh mới có thể không phụ thệ ước của bản thân trước khi hạ thế, không phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Các đồng tu, hãy cùng nhau cố gắng!
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/2011/09/16/77320.正见十年征稿-轮回纪实:帝王护法.html
[ChanhKien.org]
Hai vị Thần cùng kết bạn đi xuống
Trong đại khung của vũ trụ, có một thể hệ thiên thể xa xôi và rộng lớn, bên trong có vô lượng vô số các tầng vũ trụ và các thế giới thiên quốc nhiều không sao kể xiết. Trong thể hệ thiên thể này có một vị chúa tể tối cao, ông là chủ của thể hệ thiên thể. Vị vương chủ này có tướng mạo uy nghiêm như kim cương và pháp lực thần thông vô hạn, ông là vị Thần có năng lực lớn nhất trong thể hệ thiên thể đó. Dưới trướng của vị vương chủ có một vị nữ Thần minh trí, từ bi, chịu trách nhiệm giúp vương chủ cai quản toàn bộ chúng sinh trong thiên thể. Họ sống một cuộc sống tự do tự tại trong thế giới thiên quốc cao tầng nhất của thiên thể đó, họ đã cùng nhau cai quản thể hệ thiên thể đó qua những năm tháng dài đằng đẵng đến mức không sao nhớ nổi nữa, mãi cho đến khi thể hệ thiên thể của họ cũng theo quy luật “thành, trụ, hoại, diệt” của vũ trụ mà lệch khỏi quỹ đạo, trở nên không còn tốt như trước nữa.
Khi Phật Chủ –người sáng tạo nên đại khung vũ trụ– phát tâm đại từ bi, vì để cứu độ chúng sinh trong toàn bộ đại khung vũ trụ mà mang theo Đại Pháp căn bản viên dung bất phá của vũ trụ tầng tầng đi xuống, chúng Thần trong các thể hệ vũ trụ vì để kết duyên với Sư phụ và Đại Pháp cũng lần lượt phát nguyện trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh, theo Sư phụ tầng tầng đi xuống. Vị vương chủ này cũng muốn kết duyên cùng với Sư phụ và Đại Pháp, cứu vãn chúng sinh trong thể hệ thiên thể của mình. Nữ Thần dưới trướng của vương chủ phụ trách an nguy của thể hệ thiên thể cũng rất muốn theo Sư phụ đi xuống để cứu độ chúng sinh. Nhưng khi phải buông bỏ hết thảy năng lực và trí huệ của Thần, dấn thân vào thế gian con người mê mờ, hiểm ác, nữ Thần lại rất lo sợ một thân một mình hạ thế sẽ mê lạc ở nơi trần thế. Tuy rất sợ hãi, nữ Thần vẫn quyết tâm hạ thế. Nữ Thần bèn thỉnh cầu vương chủ cùng cô kết bạn đi xuống nhân gian, sau khi đắc Pháp cứu độ thể hệ thiên thể bàng đại của họ, tương lai ở thế gian hiểm ác cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Cảm động trước sự từ bi của nữ Thần, vương chủ quyết định cùng cô kết bạn đi xuống. Vị vương chủ phát nguyện lời thề hộ Pháp, nguyện dốc hết mọi khả năng của mình để duy hộ Phật Pháp, diệt sạch tà ma loạn thần, trợ Sư chính Pháp, vì Phật Pháp mà thanh trừ hết thảy chướng ngại. Hai vị Thần còn ước định với nhau rằng sau khi hạ thế, hai người sẽ giúp đỡ nhau, không rời xa nhau, cùng nhau hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh. (Chúng ta tạm gọi vị vương chủ là “Thần hộ Pháp”)
Sau khi chuẩn bị xong, hai vị Thần kết bạn và bắt đầu theo Sư phụ tầng tầng đi xuống. Họ chuyển sinh đến thế gian con người, cùng nhau trải qua vô số lần luân hồi, vì sự khai truyền tối hậu của Đại Pháp mà cùng với Sư phụ đặt định ra các nền văn hóa trong lịch sử. Do đặc tính bản nguyên của sinh mệnh và thệ ước từ thuở đầu, tại thế gian con người, vị Thần hộ Pháp này đã chuyển sinh thành từ danh tướng chinh chiến sa trường đến bậc đế vương mở mang bờ cõi, hầu như các đời ông đều chiến đấu trên lưng ngựa. Bài viết này chỉ đề cập đến những lần chuyển sinh hộ Pháp và thống nhất thiên hạ, phục hưng Trung Hoa tại nhân gian của ông.
A Dục Vương – Kim cang hộ Pháp
Đến khoảng thời kỳ Tần Thủy Hoàng của Trung Quốc, vị Thần hộ Pháp chuyển sinh thành vị “hộ Pháp danh vương” nổi tiếng trong lịch sử Ấn Độ – A Dục Vương. A Dục Vương dũng mãnh, thiện chiến, kiên cường, quả cảm, cuộc đời ông chia thành hai giai đoạn rõ rệt: thời kỳ đầu là “Hắc A Dục Vương” và thời kỳ sau là “Bạch A Dục Vương”. “Hắc A Dục vương” sau khi thanh trừ các thế lực gây cản trở rồi lên ngôi vua, đã phát động cuộc chinh phạt bằng vũ lực quy mô lớn đối với các bộ lạc của Ấn Độ, sau cùng đã thống nhất Ấn Độ, trải phẳng con đường để Phật giáo sau này hồng dương khắp mọi miền Ấn Độ. Thời kỳ sau, “Bạch A Dục vương” sau khi thống nhất Ấn Độ, trong lần chinh chiến thảm khốc sau cùng, khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng thảm thương xác chết đầy đống, trong tâm ông vô cùng chấn động, phần Phật tính trong bản chất sinh mệnh ông thức tỉnh. Sau này, được Phật Pháp cảm hóa, ông đã nhanh chóng tỉnh ngộ, chính thức quy y cửa Phật và tuyên bố Phật giáo là quốc giáo. Ông bắt đầu phổ biến Phật Pháp rộng rãi khắp cả nước, xây dựng chùa chiền các nơi, phái rất nhiều đệ tử Phật gia đến các nước láng giềng để hồng truyền Phật Pháp, giúp cho Phật giáo ở Ấn Độ phát triển hưng thịnh chưa từng có và bắt đầu được truyền bá ra thế giới. A Dục Vương được Phật giáo tôn là “hộ Pháp danh vương”. Đời này, Thần hộ Pháp đã làm tròn thệ ước hộ Pháp của ông trước khi hạ thế. Còn vị nữ Thần thì chuyển sinh thành hoàng hậu của A Dục Vương là Thiện Vô Tục, bản tính dịu dàng, thiện lương, tín phụng Phật Pháp, toàn tâm toàn ý phò trợ A Dục Vương.
Trong truyền thuyết lịch sử, để thờ phụng tám vạn bốn nghìn hạt xá lợi của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni, A Dục Vương đã vận dụng đại thần thông, điều động quân đội thế gian, hiệu lệnh chúng Thần trên thiên thượng, trong vòng một ngày xây xong tám vạn bốn nghìn tháp Phật ở khắp nơi. Câu chuyện này thật ra không phải là truyền thuyết, mà là triển hiện chân thực của Phật Pháp thần thông nơi nhân gian. Những điều từng được xem như hết thảy của hết thảy huy hoàng kia, chẳng qua chỉ là vì sự hồng truyền ngày hôm nay của Pháp Luân Đại Pháp huy hoàng vô tỷ hơn mà đặt định ra nhận thức căn bản của con người thế gian về văn hóa Phật.
“Phật Pháp đang diệt vong, con sẽ là người phục hưng Phật Pháp!”
Thế sự xoay vần, chớp mắt đã đến giữa những năm Bắc Chu thuộc thời kỳ cuối của Nam Bắc triều, vị Thần hộ Pháp lại một lần nữa chuyển sinh thành Tuy Văn Đế Dương Kiên, chào đời trong chùa Bát Nhã, khi Thần hộ Pháp giáng sinh, khắp phòng tràn ngập ánh hào quang, thậm chí có hôm đứa bé thình lình hiện ra hình dáng một con rồng, có sừng và vẩy toàn thân. Lúc đó, trong chùa Bát Nhã có một vị ni cô tu luyện rất tinh tấn, đạo hạnh cao thâm, nhờ có công năng túc mệnh thông bà biết được rằng Dương Kiên không phải là người tầm thường, ngày sau nhất định sẽ lên ngôi long vị, phục hưng Phật giáo. Được cha mẹ Dương Kiên đồng ý, ni cô đích thân nuôi dưỡng Dương Kiên bé bỏng, đặt tên tục cho Dương Kiên là “Na La Diên”, trong tiếng Phạn là có nghĩa là “Kim cang bất hoại”. Suốt mười mấy năm từ khi chào đời đến năm 12, 13 tuổi, Dương Kiên cùng ni cô ăn chay niệm Phật, từ nhỏ đã kết duyên với Phật Pháp, Phật Pháp đã bén rễ sâu sắc trong tâm hồn ông. Khi Dương Kiên được bảy, tám tuổi, ni cô dặn dò ông rằng: “Con vốn là đại quý nhân từ đông quốc đến, Phật Pháp đang diệt vong, con sẽ là người phục hưng Phật Pháp.” Câu chuyện này không phải là truyền thuyết hay do sự thần thánh hóa của người xưa, mà là những ghi chép chân thật về Thần tích lúc bấy giờ.
Quả nhiên hơn 20 năm sau, đúng như những lời mà ni cô đã tiên đoán, Bắc Chu xảy ra sự kiện “Chu Võ diệt Phật”, Chu Võ Đế đột nhiên ra lệnh ngăn cấm Phật giáo, phá hủy kinh Phật, chùa chiền, bức ép tăng ni hoàn tục… Phật giáo một thời hưng thịnh trong những năm Nam Bắc triều giờ đây phải đối mặt với tai họa mang tính hủy diệt, bản thân Chu Võ Đế cũng vì phá hoại Phật Pháp mà tạo tội nghiệp vô biên, chết bất đắc kỳ tử ở tuổi 35.
Vào thời kỳ Nam Bắc triều, người Hồ đã thống trị vùng đất Trung Nguyên trong thời gian dài, pháp luật và văn hóa truyền thống của dân tộc Hán ngày càng mai một, Dương Kiên chịu nhục chịu khổ, thời niên thiếu ông đã nung nấu một chí hướng: chấm dứt sự thống trị của người Hồ, phục hưng văn hóa dân tộc người Hán ở vùng Hoa Hạ. Mấy năm sau, Dương Kiên lên ngôi hoàng đế, dựa vào sức mạnh quân sự mà thống nhất Trung Quốc, dựng nên nhà Tùy, hạ chiếu phục hưng văn hóa truyền thống của dân tộc Hán, khôi phục thể chế người Hán. Dương Kiên dốc lòng chăm lo việc nước, đạt được những thành tựu về văn hóa, giáo dục và quân sự, khai sáng một thời đại hoàng kim “Khai Hoàng thịnh thế”. Vị nữ Thần khi đó cũng chuyển sinh theo ông trở thành Độc Cô hoàng hậu, phò trợ Dương Kiên trị quốc, thời đó xưng là “Nhị Thánh”.
Mọi việc quả đúng như dự liệu của ni cô, sau khi Dương Kiên đăng cơ, quả nhiên bắt đầu sứ mệnh Thần thánh “phục hưng Phật Pháp”. Dương Kiên hạ chiếu phục hưng Phật giáo, truyền rộng Phật Pháp, cho xây dựng các Phật tháp, Phật tự ở khắp nơi, kính tăng trọng đạo. Vợ chồng Dương Kiên cũng quy y cửa Phật, tụng kinh lễ Phật trong hoàng cung. Lúc Dương Kiên còn chưa lên ngôi hoàng vị, ông đã từng được một vị tăng nhân trao tặng một túi hạt xá lợi tử, vị tăng nhân nói với ông rằng: “Đây là xá lợi trân quý của đấng Đại Giác, cậu ngày sau sẽ trở thành chủ của thiên hạ, nên ta để lại cho cậu thờ phụng.” Sau khi đăng cơ, Dương Kiên đã đem xá lợi Phật trân quý này tặng cho các châu huyện xây dựng Phật tháp để thờ phụng. Được hoàng đế đích thân hộ Pháp, Phật giáo vào thời nhà Tùy lại bắt đầu hưng thịnh trở lại, đã thiết lập nền tảng vững chắc cho sự hưng thịnh của Phật giáo thời Đại Đường sau này.
Vị ni cô đó đời này chuyển sinh thành bà nội của Dương Kiên. Bà nội xuất thân danh giá, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đời này lại một lần nữa thay mẹ nuôi dưỡng ông, từ nhỏ đã truyền thụ cho ông những tư tưởng truyền thống trung hiếu tiết nghĩa. Ông từng đọc cho bà nội nghe hai lần cuốnChuyển Pháp Luân, bà nội nghe xong liên tục nói “Hay!”, sau này bà cụ thường cung kính tự mình đọc sách Chuyển Pháp Luân. Vào ngày thứ ba sau khi bà nội qua đời, thiên mục của ông nhìn thấy một vị Thần trên thiên thượng đến nghênh đón bà nội đến thế giới thiên quốc của một tầng thứ nào đó để chờ đợi, đợi đến sau khi Sư phụ chính Pháp kết thúc sẽ lại trở về thế giới thiên quốc sau cùng của bản thân mình. Sau khi trở về trời, bà nội biến thành vô cùng trẻ trung xinh đẹp, xúc động không nói nên lời, không ngừng cảm tạ ông đã giúp bà đắc Pháp, nhờ vậy mà được trở về thiên quốc. Trải qua sự chờ đợi đằng đẵng trong lịch sử lâu dài, bà nội đời này cuối cùng đã đắc Pháp, trở về thế giới thiên quốc. Thật ra mỗi người thân, bạn bè bên cạnh chúng ta đều đã từng phó xuất rất nhiều cho chúng ta trong lịch sử, họ đã trải qua lịch sử hàng trăm nghìn năm chờ đợi Đại Pháp khai truyền, họ mong mỏi chúng ta đời này có thể thật sự cứu độ họ, họ đều đã từng là chúng sinh trong thế giới của chúng ta trên thiên thượng đó!
Chu Nguyên Chương – từ tăng nhân hành khất trở thành hoàng đế
Những năm cuối triều đại nhà Nguyên, vị Thần hộ Pháp lại chuyển sinh đến một nhà họ Chu bần cùng, chính là Chu Nguyên Chương sau này. Cuối triều Nguyên, xã hội rối ren, chính trị hà khắc, lao dịch nặng nề, dân chúng lầm than. Dưới sự an bài của thiên ý (thời đó có lưu truyền câu đồng dao: thạch nhân một con mắt, phát động dân chúng Hoàng Hà lật đổ thiên hạ), người dân chịu đủ mọi áp bức đã vùng lên khởi nghĩa vũ trang, các nơi ào ào thành lập nghĩa quân phản kháng sự thống trị bạo ngược của nhà Nguyên. Chu Nguyên Chương khi tham gia nghĩa quân đã thể hiện tài năng quân sự trác tuyệt, từng bước được thăng tiến thành thống soái của một nhóm nghĩa quân. Chu Nguyên Chương giương cao ngọn cờ chính nghĩa “trục xuất giặc Hồ, khôi phục Trung Hoa”, thu phục quân khởi nghĩa các nơi, thế lực dần dần lớn mạnh, cuối cùng lật đổ triều đại nhà Nguyên tàn bạo, đuổi người Mông Cổ ra khỏi Trung Nguyên, khôi phục Trung Hoa, thống nhất thiên hạ. Chu Nguyên Chương sau khi lên ngôi đã trừng trị nghiêm khắc bọn tham quan, bãi bỏ chế độ quan lại, hết lòng lo cho dân.
Khi Chu Nguyên Chương vẫn còn trong bụng mẹ, triều Nguyên có cao nhân suy đoán rằng vùng An Huy sẽ có chân long thiên tử xuất thế, lớn lên sẽ khởi nghĩa tiêu diệt nhà Nguyên. Hoàng đế nhà Nguyên vội vàng hạ lệnh giết chết tất cả thai phụ của vùng An Huy, khi đó, nhà ai có thai phụ đều phải chạy trốn khắp nơi, cha mẹ của Chu Nguyên Chương cũng bị bức phải bỏ nhà đi trốn, dọc đường đi phải ăn xin, không ngờ trên đường lại gặp phải một đội quân Nguyên. Cha mẹ Chu áo quần rách rưới, chẳng khác gì ăn mày. Đội quân Nguyên đó vây lấy Chu mẫu thân đang mang thai lớn tiếng cười ha hả, chế giễu rằng: “Cái thứ ăn mày nghèo kiết xác còn có thể sinh hạ chân long thiên tử sao? Thật là quá nực cười.” Sau khi cười giễu một hồi, chúng nghênh ngang bỏ đi. Ba người nhà họ Chu giữ được tính mạng. Về sau, thế lực tàn dư của triều Nguyên lại nhiều lần ám sát Chu Nguyên Chương, từ sai thích khách ám sát đến bỏ thuốc độc vào đồ ăn, nhưng “xưa nay bậc vương giả vốn không chết”, mỗi lần gặp nguy hiểm, Chu Nguyên Chương nhờ được trời cao phù hộ đều có thể hóa nguy thành an, không bị tổn thương gì. Để giữ an toàn cho vua, Mã hoàng hậu vốn là bậc quốc mẫu cao quý hàng ngày đều đích thân lo liệu việc ăn uống và sinh hoạt của Chu Nguyên Chương, quả thật là tình thâm ý trọng, cũng là để báo đáp ân đức cùng ông kết bạn đi xuống năm xưa.
Xưa nay chân mệnh thiên tử tự có Thiên Thần phù trợ, điều này được chứng minh qua Thần tích “nhất mộng thông ngũ kinh” của Chu Nguyên Chương. Đây là câu chuyện lịch sử có thật, Chu Nguyên Chương từ nhỏ gia cảnh bần hàn, không được đi học nên không đọc thông viết thạo. Sau khi làm hoàng đế không được bao lâu, một đêm trong giấc mộng, ông mơ thấy mình đang miệt mài đọc các cuốn thi thư kinh điển, ngày hôm sau tỉnh dậy, các cuốn sách đã đọc trong mơ vẫn hiện rõ mồn một trước mắt ông, ký ức hãy còn rất mới mẻ. Kỳ thực, chư Thần trên thiên thượng đã dẫn chủ nguyên thần của Chu Nguyên Chương đến một không gian khác để học tập thi thư kinh điển, thêm vào đó không có sự trói buộc của nhục thân, chủ nguyên thần đọc sách rất thần tốc. Do sự khác biệt về thời gian trong các thời không khác nhau, thời gian của nhân gian mới chỉ qua một đêm, giống như câu chuyện thần tiên trong “giấc mộng kê vàng”, nghe có vẻ huyền diệu ly kỳ nhưng thật ra đều là triển hiện chân thực của Thần tích trong lịch sử. Trải qua “một đêm miệt mài học tập”, Chu Nguyên Chương từ đó đã hoàn toàn thay da đổi thịt, trở thành người thông kim bác cổ, học thức uyên thâm, tài văn chương nổi bật, đây mới thật xứng danh là một bậc minh quân văn võ song toàn. Đất nước dưới sự trị vì của Chu Nguyên Chương đã đạt được những thành tựu về văn hóa, giáo dục, chính trị, đã khai sáng thời kỳ trị vì của Hồng Vũ (tức Minh Thái Tổ thời nhà Minh), thời kỳ phát triển cực thịnh của triều đại nhà Minh.
Triều đại nhà Minh còn có rất nhiều ẩn đố lịch sử không được chính sử ghi chép lại như sự thật về việc thái tử mất sớm, Chu Lệ đoạt ngôi vua, v.v… ở đây người viết tạm thời không đề cập đến, sau này có dịp sẽ nói chi tiết hơn.
Do gia cảnh bần cùng, Chu Nguyên Chương từ nhỏ đã theo cha mẹ lưu lạc khắp nơi. Sau khi cha mẹ chết vì bệnh tật và đói kém, để tiếp tục sống, Chu Nguyên Chương mười mấy tuổi đã xuất gia vào một ngôi chùa, làm tiểu hòa thượng hàng ngày chẻ củi gánh nước, sáng tụng kinh tối gõ mõ, nghe kinh lễ Phật, kết duyên với Phật Pháp. Sau này ngôi chùa vì nạn đói mà bị giải thể, Chu Nguyên Chương buộc phải đi vân du xin ăn mấy năm liền, chịu đói chịu khát, sống cảnh màn trời chiếu đất, nếm trải đủ mọi cái khổ trên đời, nhờ đó mà tôi luyện nên một ý chí kiên cường. Những năm cuối triều Nguyên, đất nước chinh chiến quanh năm, tăng nhân các nơi lần lượt bỏ đi lưu vong, rất nhiều ngôi chùa hoang tàn đổ nát, Phật giáo ở vùng đất người Hán bị phá hoại nghiêm trọng. Sau khi Chu Nguyên Chương làm hoàng đế, ông càng tôn sùng Phật Pháp, bắt đầu thực hiện sứ mệnh “hộ Pháp”, chấn hưng Phật giáo, hoằng dương Phật Pháp. Ông cho xây dựng chùa chiền, mở rộng Pháp hội khắp nơi trong nước, khiến cho Phật giáo ở vùng đất người Hán nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, bắt đầu hưng thịnh trở lại. Vị Thần hộ Pháp này lại một lần nữa trở thành đế vương hộ Pháp của Phật giáo Trung Thổ.
Dẫn dắt thiên binh thiên tướng chiến đấu với tà ác
Vị Thần hộ Pháp chuyển sinh đến ngày hôm nay đúng vào thời kỳ chính Pháp của Đại Pháp hồng truyền. Giờ đây ông mới thật sự làm tròn thệ ước hộ Pháp trước lúc hạ thế, thực thi sứ mệnh trợ Sư chính Pháp.
Lúc hạ thế, ông đã mang theo một món binh khí của mình trên thiên thượng: cây thương, ông từng thệ nguyện sẽ cầm cây thương này diệt tận tà ma loạn thần. Sư phụ đã khai mở ký ức lâu dài của sinh mệnh cho ông, cũng đã đả khai rất nhiều thần thông cho ông, để cho chủ nguyên thần của ông có thể tự do ly thể. Mười năm nay, chủ nguyên thần của ông liên tục tham gia đại chiến với tà ác ở trên thiên thượng. Thần thể trên thiên thượng của ông mình mặc áo giáp màu vàng kim, hai tay nắm cây thương, bên thân có bạch hổ và rồng hộ vệ, hầu như ngày nào cũng dẫn dắt chúng thiên binh thiên tướng ở các tầng thứ thiên thượng khác nhau mà chiến đấu với các sinh mệnh tà ác phá hoại Đại Pháp, thật khó mà tưởng tượng được những hiểm nguy, gian khổ trên đó, cảnh tượng giết chóc thật vô cùng thảm khốc, dùng ngôn ngữ của thế gian con người vốn không cách nào miêu tả được. Năng lực của tà ma loạn thần vốn dĩ cao hơn người thường, hơn nữa trên mỗi tầng trời đều có núi sông thành trì làm tấm chắn, nên chiến đấu với chúng càng cần phải có chiến lược chiến thuật, dùng trí huệ mới giành thắng lợi. Có những lúc tình thế rất gay go, tà ác rợp trời dậy đất kéo đến, thiên binh thiên tướng tử thương vô số, ông luôn nghe thấy những lời động viên, khích lệ từ bi của Sư phụ điểm hóa cho ông, gia trì cho ông nhanh chóng đánh thắng trận ác chiến này. Dưới sự gia trì của Sư phụ, lại nhờ vào tài thao lược được tích lũy qua các đời chinh chiến, ông hầu như càng đánh càng thắng. Nhờ lập được nhiều công trạng, từ một vị thiên binh ông dần được thăng lên làm thống soái tối cao của thiên giới.
Mười năm chiến đấu gian khổ, khốc liệt, mười năm nhẫn nhục chịu khổ gần như đã vắt kiệt thể xác và tinh thần của ông. Thần thể của ông ở một tầng thiên thượng nào đó chằng chịt vết thương, một vị Thần ở thiên thượng từng xoa vào các vết thương khắp mình ông mà cảm thán, xót xa.
Cùng với việc các đệ tử Đại Pháp ở nhân gian hàng ngày phát chính niệm thanh trừ các sinh mệnh tà ác, chính Thần các giới và rất nhiều đệ tử Đại Pháp mới bước vào tu luyện cũng tham gia thanh trừ tà ác trên thiên thượng. Cuộc đại chiến chính-tà kinh tâm động phách, bàng đại quy mô này ở thiên thượng đã kéo dài lâu hơn 10 năm, đến giờ những sinh mệnh tà ác chỉ còn lại rất ít.
Chúng sinh thiên quốc trông ngóng vương chủ trở về
Một hôm, vào buổi chiều ông đang nghỉ ngơi thì nhìn thấy một vị Thần trên thiên thượng xuống cung kính nghênh đón ông, đó là sứ giả mà chúng sinh trong thể hệ thiên thể của ông phái đến. Chủ nguyên thần của ông đi theo vị Thần đó, bay qua tầng tầng các thể hệ vũ trụ tráng lệ vô tỷ, xa xôi đằng đẵng, không sao đo đếm được, cuối cùng đã đến thế giới thiên quốc thuộc tầng thứ tối cao trong thể hệ thiên thể của ông trước khi hạ thế. Chúng sinh trên thiên quốc reo hò nhảy múa cung nghênh vương chủ trở về, toàn bộ thiên quốc náo nhiệt cả một vùng. Ông kinh ngạc và mừng vui phát hiện ra thể hệ vũ trụ của mình khác nhiều so với trước đây, trở nên ngày càng tốt đẹp hơn, thuần tịnh hơn, và cũng huy hoàng tráng lệ hơn. Chúng Thần dẫn ông đến tham quan một tòa thành to lớn trên thiên quốc, đó là công trình được xây dựng để nghênh đón sự trở về của vị vương chủ đã hạ thế chịu đủ khổ nạn để cứu độ họ, công trình chứa đựng lòng biết ơn và sùng kính vô hạn của chúng sinh đối với ông. Tòa thành đó vô cùng to lớn, hùng vĩ, tổng cộng có chín tầng, từ xa nhìn giống như một ngọn núi lớn thông thẳng lên đỉnh trời, nhìn gần thì thấy rực rõ chói mắt, huy hoàng lộng lẫy, mỹ diệu khôn cùng. Bên trong tòa thành có đủ hết thảy mọi thứ: đình đài lầu gác, núi xanh nước biếc, kì trân dị bảo rực rỡ muôn màu. Chúng sinh mở cho ông xem một danh sách, ông phát hiện trên đó đều ghi tên của những con người thế gian mà ông giảng chân tướng cứu độ ở nhân gian, trong đó có cả bạn bè thân thích bên cạnh ông, họ cũng từng là chúng sinh trong thể hệ thiên thể của ông ở trên thiên thượng, sau khi được Đại Pháp cứu độ, họ mới có thể được quay trở về thiên quốc, tương lai tiếp tục làm chúng sinh trong thể hệ thiên thể này.
Sau khi kết thúc chuyến viếng thăm thiên quốc, ông muốn mau chóng quay trở về nhân gian, chúng sinh thiên quốc lưu luyến không nỡ rời, nước mắt lưng tròng, hết lần này đến lần khác khẩn thiết giữ ông ở lại, họ đều không nỡ nhìn thấy vương chủ của họ quay lại thế gian con người dơ bẩn để tiếp tục chịu khổ. Ông an ủi chúng sinh rằng: “Ân cứu độ của Sư phụ và Đại Pháp hạo đãng vô biên, sứ mệnh trợ Sư chính Pháp ở nhân gian của ta vẫn chưa hoàn thành, đợi đến khi ta hoàn thành xong sứ mệnh của mình thì sẽ quay trở về.” Chúng sinh thiên quốc cung kính và đau xót tiễn đưa vương chủ của họ một lần nữa xuống hạ thế. Lại vượt qua tầng tầng thể hệ vũ trụ xa xôi đằng đẵng, chủ nguyên thần của ông trở về nhục thân. Thời gian của nhân gian đã qua hơn ba tiếng, nhưng trong không gian khác ông đã bay qua tầng tầng thể hệ vũ trụ dài đằng đẵng, kỳ thật cũng chỉ là một chốc lát. Thần thông của Phật Pháp quả là uy lực vô cùng.
Lịch sử của văn hóa Thần truyền để đặt định cho sự khai truyền của Đại Pháp nay đã thành quá khứ, Đại Pháp mà chúng sinh chờ đợi hàng ức vạn năm nay đã hồng truyền toàn thế giới, chúng ta chỉ có tinh tấn hơn nữa, gấp rút cứu độ chúng sinh mới có thể không phụ thệ ước của bản thân trước khi hạ thế, không phụ sự từ bi khổ độ của Sư phụ. Các đồng tu, hãy cùng nhau cố gắng!
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/2011/09/16/77320.正见十年征稿-轮回纪实:帝王护法.html
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)