[MINH HUỆ
3-10-2015] Hàng nghìn năm nay, người Trung Quốc đều tin vào thuyết nhân
quả báo ứng, tin rằng trong cõi vô minh vẫn có Thiên lý, thiện ác hữu
báo luôn tồn tại.
Kỷ Hiểu Lam, đại học sỹ thời nhà Thanh trong cuốn sách “Duyệt Vi Thảo
Đường bút ký” đã ghi chép lại rất nhiều sự việc kỳ lạ mà ông chứng kiến
được lúc bình thường, xin kể lại một vài câu chuyện nhân quả luân hồi
để cảnh tỉnh hậu nhân và minh chứng chuyện nhân quả báo ứng không hề sai
lạc. Kỳ thực tất cả hành vi, từng ý từng niệm của con người đều có Thần
linh giám sát, ai cũng phải chịu trách nhiệm về hành vi, lời nói của
bản thân mình. Hôm nay, chúng ta sẽ xem lại vài câu chuyện nhỏ trong đó.
Phủ Hà Gian có một người tên là Phùng Thụ Nam, có tài viết lách, lại
rất thông minh, nhưng ông phiêu bạt tại kinh thành mười mấy năm mãi vẫn
chưa thành danh. Mỗi khi gặp được cơ hội thì cuối cùng lại thất bại.
Cuộc sống nghèo khổ, trong tâm chất chứa nỗi buồn.
Một hôm ông tới miếu thờ thỉnh cầu Thần linh nói cho ông biết vì sao
số mệnh của mình lại như vậy. Ngay đêm hôm đó ông mơ thấy có người nói
với ông rằng: “Ngươi không nên oán hận những khổ nạn trong cuộc sống,
cũng như sự thăng trầm của bản thân. Kỳ thực vận mệnh đời này của ngươi
là do ngươi tạo thành, oán hận có tác dụng gì đây? Đời trước ngươi thích
dùng những lời giả dối để đạt được danh tiếng tốt lành là bậc trưởng
bối trung hậu. Khi gặp chuyện khó khăn, ngươi biết rõ việc đó không thể
làm được nhưng lại xúi giục người khác đi làm để khiến người ta cảm tạ
sự tin tưởng của ngươi. Khi gặp kẻ phạm pháp, ngươi biết rõ rằng tội của
y không thể dung tha, nhưng lại biện giải giúp y hết lần này tới lần
khác để nhận được sự cảm kích của y. Hành vi của ngươi là vì để làm ra
vẻ người tốt mà đem oán hận quy kết cho người khác. Ngươi quá gian xảo!
Hơn nữa khi làm những việc này ngươi đều khiến mình ở ngoài cuộc, cho dù
là công hay tội, đều do người khác gánh chịu. Hễ động chạm tới lợi ích
của ngươi, ngươi bèn nhanh chóng lẩn tránh. Những chuyện chỉ cần bỏ chút
công sức là có thể cứu được người khác thoát khỏi cảnh nước sôi lửa
bỏng, nhưng ngươi do sợ phiền phức mà lại khoanh tay đứng nhìn. Như vậy
xem ra, người khác thấy ngươi có vẻ thân mật, kỳ thực lại là không thân;
bề ngoài có vẻ ân cần, kỳ thực lại là thờ ơ, chính là thế đó. Nếu ai đó
lỡ làm sai chuyện gì thì có thể làm việc tốt mà bù đắp lại. Nếu người
nào tâm địa xấu xa thì Thiên lý, luật lệ không thể dung thứ. Ngươi thử
nghĩ xem vận mệnh đời này của ngươi như vậy có đáng hay không?” Phùng
Thụ Nam nghe xong vô cùng hối hận, không bao lâu sau thì đổ bệnh mà
chết.
Huyện Ngân có vị thư sinh rất có tài viết văn, nhưng đường công danh
lại gặp nhiều trắc trở, thi cử không đỗ đạt. Sau này cậu thư sinh đó lâm
trọng bệnh, trong cơn mê man cậu mơ thấy mình tới phủ quan nha. Nhìn
tình hình ở đó, cậu nghĩ rằng có thể đây là âm ty. Lúc này có một người
mặc trang phục giống một vị quan tới trước mặt cậu, vị thư sinh nhìn thì
nhận ra người quen cũ, bèn vội vàng dò hỏi mình bệnh tật như thế này
phải chăng sắp chết rồi? Vị quan dưới âm nói: “Thọ mệnh của cậu chưa
tận, nhưng tài lộc thì đã tận, e rằng không bao lâu nữa cũng sẽ tới đây
thôi.” Cậu thư sinh nói: “Cả đời này của ta đều dựa vào việc mở lớp dạy
học nuôi thân, không hề làm chuyện thương thiên hại lý, cớ sao tài lộc
lại không còn?” Âm quan thở dài mà rằng: “Chính vì ngươi kiếm cơm nhờ
việc dạy học nhưng lại không quản việc rèn giũa tính cách phẩm hạnh đạo
đức cho học trò. Âm ty cho rằng không có công mà hưởng lộc cũng tương
đồng với trộm cắp và lãng phí lương thực nên phải khấu trừ bổng lộc để
bù lại. Cho nên thọ mệnh của ngươi chưa tận nhưng tài lộc đã hết trước.
Là sư trưởng, cũng tựa như là bậc trưởng bối, là phụ thân, là thầy, được
hưởng vinh dự cao quý, cần phải truyền thụ đạo đức, hướng nghiệp,
khuyến thiện. Ngươi thu học phí của người ta nhưng lại dẫn con cái họ đi
sai đường, theo lý sẽ phải chịu khiển trách nghiêm khắc nhất. Nếu có
tài lộc về quan chức thì sẽ cắt giảm quan lộc. Không có quan lộc thì sẽ
cắt giảm tài lộc về lương thực, từng chút một đều được suy tính rất phân
minh. Con người thế gian thường thấy những học sỹ kiến thức uyên bác
hoặc các đại nho gia có cuộc sống nghèo khó, qua đời khi còn trẻ, liền
oán trách Thiên đạo bất công. Nhưng đâu biết rằng những người này đều tự
mình sai lạc cả một đời nay mới rơi vào cảnh này.”
Từ hai câu chuyện trên có thể thấy rằng, nơi sâu thẳm trong nội tâm
mỗi người, dù chỉ là một niệm bất chính rất nhỏ thì Thần linh cũng đều
thấy rất rõ ràng. Giống như câu cổ ngữ nói rằng: “Trên đầu ba tấc có
thần linh.” Xem những câu chuyện nhân quả xưa, so với những chuyện xảy
ra thời hiện đại, thậm chí là những chuyện quanh mình, chúng ta đều sẽ
phát hiện ra rằng quy luật nhân quả báo ứng tồn tại một cách khách quan,
dù cho bạn có tin hay không, nó sẽ khởi tác dụng đối với bạn. Do vậy,
nghiêm túc đối đãi với quy luật nhân quả, thuận theo Thiên đạo hành
thiện nhiều hơn mới là điều quan trọng nhất khi làm người, mới gặp nhiều
may mắn và có tương lai tốt đẹp.
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/10/3/316977.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/10/24/153364.html
Đăng ngày 27-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét