Trang

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2015

Vượt quan tình thân nhờ Sư Tôn gia trì, kiên trì giảng chân tướng cứu người


Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp
[ChanhKien.org]  Xin kính chào Sư phụ! Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một học viên lâu năm đắc Pháp vào năm 1998. Năm nay tôi 58 tuổi. Một ngày trước khi đắc Pháp, tôi đã có một giấc mơ rất lạ. Trước khi ngủ dậy, tôi nghe thấy một giọng nói vọng lại từ xa nhưng rất rõ ràng: “Chẳng phải hôm nay con định luyện công ở điểm luyện công cùng với mọi người? Sao còn chưa dậy đi?” Không cần suy nghĩ quá nhiều, tôi lập tức đến đểm luyện công địa phương. Lúc đó tôi mới ngộ ra chính là Sư phụ từ bi đã gọi tôi đi luyện công.
Kể từ đó, tôi đã học năm bài công Pháp và có được cuốn sách Chuyển Pháp Luân quý giá. Sau đó tôi đã chính thức trở thành một đệ tử Đại Pháp. Bởi vì tôi chỉ được đi học một năm ở trường, tôi hầu như không nhớ được một chữ Hán nào. Tuy nhiên với sự gia trì của Sư tôn, tôi đã đọc được tất cả các sách Đại Pháp một cách thần kỳ. Trước khi đắc Pháp, tôi đã phải chịu đựng nhiều chứng bệnh bao gồm viêm túi mật và viêm phế quản. Sư phụ đã nhanh chóng thanh lọc cơ thể của tôi sau khi tôi chuyên chú học Pháp. Tôi cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn bao giờ hết sau bốn ngày tiêu nghiệp trên giường và tất cả các loại bệnh đã biến mất. Tôi thật sự rất biết ơn Sư phụ đã giúp tôi hoàn toàn thoát khỏi bệnh tật. Mặc dù giờ đây tôi đã gần 60 tuổi, nhưng trông tôi chỉ như 40 tuổi. Tất cả là nhờ sự chăm sóc từ bi của Sư phụ.
Dũng mãnh tu luyện, vượt qua chấp trước vào tình thân quyến
Tôi không chỉ nhận được lợi ích cả về thể chất và tinh thần từ Đại Pháp, mà chồng và con trai tôi cũng được hưởng rất nhiều lợi ích. Đứa con trai 14 của tôi rất ủng hộ tôi tu luyện Đại Pháp và nhiều lần giúp tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng cũng như treo các biểu ngữ để cứu người.
Con trai tôi rất hiếu thuận, không bao giờ cãi lời người lớn hoặc làm cho tôi lo lắng. Năm 2013, một người bạn của cháu đã vay chúng tôi 200.000 Nhân dân tệ để đầu tư vào một nhà máy và con trai tôi là người bảo lãnh. Chúng tôi đã cho cậu ta vay mà không suy nghĩ gì nhiều. Sau đó, chủ nợ đến đòi chúng tôi và con trai tôi nhận ra rằng người bạn đó đã biến mất khỏi nhà máy. Con trai tôi đã rất sợ hãi và bỏ nhà đi mà không để lại bất kỳ lời nhắn nào. Tôi đã không gặp lại con trai tôi kể từ đó.
Tôi vẫn còn nhớ rằng khi đó mình đã không thể ngủ được trong hơn một năm trời vì cháu không trả lời điện thoại và tin nhắn của tôi. Tôi thấy rất khó chịu và lo lắng không nguôi. Hầu hết thời gian, thậm chí trong khi làm việc nhà, tôi không thể cầm được nước mắt vì tôi thực sự muốn biết cháu đang ở đâu và đang sống ra sao! Tôi bị mất cảm giác ngon miệng, cộng với việc con dâu ghét tôi. Tôi đã rơi vào tình trạng suy sụp. Đứa cháu trai của tôi rất cảm thông và luôn an ủi tôi. Tôi vẫn còn nhớ cháu đã nói với tôi một cách nghiêm túc rằng: “Bà sẽ không bao giờ già đi vì bà là đệ tử Đại Pháp. Bà sẽ quay về với Thiên quốc của bà khi viên mãn và cháu có thể đi theo bà. Thế giới của bà tuyệt đẹp và ở đó cái gì cũng có!” Tôi đã rất sốc khi nghe những lời này từ một đứa trẻ tám tuổi. Rõ ràng là Sư phụ từ bi đã điểm hóa để tôi từ bỏ chấp trước vào tình thân quyến, dũng mãnh tinh tấn cùng Sư phụ trở về nhà. Tôi cảm tạ điểm hóa kịp thời của Sư phụ đã làm cho tôi nhận thức được điều đó!
Tuy nhiên, điều này không phải dễ mà buông bỏ được. Tôi đã bị mắc kẹt và không thể tự vực dậy. Nhưng tôi tự nhủ với bản thân rằng mình cần phải hoàn toàn tín Sư tín Pháp, không nghĩ về nó nữa, Sư phụ tất có an bài và những gì tôi phải làm chỉ là phóng hạ chấp trước. Kể từ đó, hàng ngày tôi học Pháp thật nhiều, trong suốt một tháng. Bất kể tôi nhớ con trai thế nào và khóc vì nó nhiều bao nhiêu, tôi vẫn kiên trì học Pháp. Để vượt qua chấp trước vào tình thân quyến, tôi đã dán bài kinh văn “Người tu cần tránh” trong Tinh tấn yếu chỉ lên tường:
Chấp trước vào danh, sẽ hữu vi tà pháp, nếu danh nổi ở thế gian ắt khẩu thiện tâm ma, mê hoặc người ta và làm loạn Pháp.
Chấp trước vào tiền, sẽ cầu tài giả tu, hoại giáo, hoại Pháp, uổng phí trăm năm đời người chứ không tu Phật.
Chấp trước vào sắc, ắt không khác chi kẻ ác, miệng niệm kinh văn mà tặc nhãn đảo quanh, quá xa rời Đạo, ấy là người thường tà ác.
Chấp trước vào tình thân quyến, ắt sẽ vì thế mà lụy, mà dày vò, mà ma, tơ vương tình cảm mà nhiễu cả một đời, tuổi đời qua đi, thì hối hận đã muộn rồi.
Đôi khi quá nhớ con trai, tôi lại liên tục đọc đi đọc lại Tinh tấn yếu chỉ để nhắc nhở bản thân từ bỏ chấp trước. Sư phụ cũng luôn khích lệ tôi học thuộc từng đoạn Pháp. Một tháng sau, tôi đã bình tĩnh lại và sau sáu tháng, tôi đã hoàn toàn thoát khỏi nó. Thật bất ngờ, một khảo nghiệm tâm tính khác lại đến. Một ngày kia, con dâu của tôi đột nhiên đến và nói với tôi rằng cháu muốn ly hôn với con trai tôi. Tôi đã không bị xao động như lần trước. Theo thể ngộ của tôi, chiểu theo Pháp, người ta không thể nào chi phối những mối nhân duyên tiền định. Tôi chân thành nói với cháu: “Điều này tùy thuộc vào con và ta biết đó không phải lỗi của con. Ta vẫn sẽ coi con như con đẻ của mình.” Sau đó cháu rời đã đi và tôi chấp nhận điều này một cách bình tĩnh.
Tâm tính của tôi đã được đề cao lên sau khi tôi vượt qua chấp trước vào tình thân quyến. Một ngày nọ, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ con trai. Trong tin nhắn, cháu nói rằng hiện giờ đang sống rất tốt. Người sếp của cháu kể cho cháu rất nhiều câu chuyện về tu luyện Đại Pháp bởi vì ông ấy cũng là người tu luyện Đại Pháp. Cháu không hút thuốc lá hay uống rượu và sẽ gặp lại tôi khi cháu trở nên tốt hơn.
Đây chính là “vô cầu nhi tự đắc”. Tôi đã nhận được thông tin từ con trai mình khi tôi đã buông bỏ được nó. Tôi thực sự cảm thấy Sư phụ đã an bài những điều tốt đẹp nhất cho chúng ta miễn là chúng ta luôn coi mình là người tu luyện.
Tôi rất biết ơn Sư phụ từ bi đã an bài cho con trai tôi làm việc trong một công ty của đệ tử Đại Pháp. Đây là một sự khích lệ lớn! Con trai tôi đã có một tương lai tốt đẹp với cuộc sống và sự nghiệp của mình.
Kiên trì cứu người nhờ sự gia trì của Sư Tôn
Hơn 10 năm tu luyện trôi qua thật nhanh. Bất chấp cuộc đàn áp điên cuồng của tà ác vào năm 1999 cũng như chấp trước vào tình thân với con trai tôi đều không thể cản trở việc tôi giảng chân tướng cứu người.
Bởi vì tôi thực sự tin rằng các đệ tử thời kỳ Chính Pháp nên đi ra ngoài để cứu độ chúng sinh và đồng tại với Pháp. Chúng ta nên chiểu theo Pháp và là một đệ tử Đại Pháp chân chính. Bởi vì tôi rất đơn thuần và không có quá nhiều quan niệm con người, tôi không bao giờ nghĩ về việc kiến lập nhiều uy đức hay lo lắng về việc viên mãn. Sư phụ biết và đã bảo hộ tôi, giúp tôi vượt qua gian khổ.
Một buổi tối, tôi đang phân phát các tài liệu giảng chân tướng cùng học viên A tại một vùng ngoại ô. Một thanh niên, dường như đang say rượu, bước ra từ một cái sân khi chúng tôi phát sắp hết 700-800 bản tài liệu giảng chân tướng. Anh ta chỉ vào tài liệu chân tướng dưới cánh cửa và hỏi: “Đây là của các người à? Tôi cần phải kiểm tra túi xách của hai người!” Học viên A nói: “Người anh em, vì lợi ích của anh, chúng tôi bước ra để phân phát các tài liệu sự thật. Pháp Luân Đại Pháp đang độ nhân. Anh sẽ được phúc báo nếu anh tin vào nó!” Tôi đã phát chính niệm để xin Sư phụ giúp chúng tôi rời đi, trong khi học viên A nói chuyện với cậu thanh niên đó. Lúc đó, anh ta bình tĩnh lại và chúng tôi đã có cơ hội để rời đi. Trên đường về nhà, từ đáy lòng chúng tôi biết ơn sâu sắc sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và cùng trao đổi về những chấp trước của mình.
Một lần khác, tôi và học viên B đi bộ đến một ngôi làng cách 50 dặm đường để phân phát các tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi thường đi qua các con đường và hẽm nhỏ. Khi chúng tôi đi qua ngôi làng, chúng tôi đã phân phát các tài liệu giảng chân tướng và treo các khẩu hiệu. Ngay cả khi ở nghĩa trang chúng tôi cũng không sợ hãi vì chúng tôi biết Sư phụ luôn ở bên cạnh. Khi đến một ngôi làng khác để phát tài liệu, một vài con chó bất ngờ cất tiếng sủa và xông ra vì nghĩ chúng tôi là kẻ trộm. Tôi không biết làm gì ngoài việc bình tĩnh nói: “Đừng cắn đệ tử Đại Pháp! Chúng ta đang ở đây phát tài liệu giảng chân tướng để cứu chủ của các ngươi.” Có thể vì tôi không sợ, những con chó ngoan ngoãn không đuổi theo và sủa nữa.
Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, chúng tôi cuối cùng đã kịp trở về nhà trước bình minh. Mặc dù chân tôi bị rộp và hơi đau nhưng trái tim tôi cảm thấy ấm áp vì mình có thể cứu người.
Sau đó trong một giấc mơ kỳ diệu, tôi thấy chính mình đang bay trên bầu trời. Tôi càng bay tới thì bầu trời càng trở nên tươi sáng hơn. Sau đó, một Thiên quốc mỹ diệu với các lâu đài xuất hiện. Có các loài hoa và thảo mộc thơm và kỳ lạ. Hai tiên nữ mang cho tôi một đĩa thức ăn giống như bánh bao. Tôi không ăn mà chỉ cùng họ ngắm nhìn vẻ đẹp của bầu trời. Khi tôi tỉnh dậy, tôi hiểu rằng Sư phụ đang khuyến khích tôi cố gắng tinh tấn để cứu thêm nhiều chúng sinh.
Trong những năm qua, cho dù nóng bức hay lạnh giá, tôi luôn luôn kiên định một niệm cứu chúng sinh bằng nhiều cách khác nhau. Có vị ngọt và cay đắng, bất ngờ và hạnh phúc. Tuy nhiên, với sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, chúng tôi đã luôn luôn an toàn và tôi biết ơn sâu sắc Sư phụ từ bi và tôn kính!
Nhờ sự bảo hộ từ bi của Sư phụ mà chúng ta mới tu luyện một cách ổn định cho đến hôm nay. Tôi sẽ luôn luôn kiên định tu luyện Đại Pháp và cứu độ nhiều chúng sinh hơn, và tinh tấn tu luyện bản thân tốt hơn để chứng thực Pháp, không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư phụ.
Một lần nữa, con xin cảm ơn Sư phụ và cảm ơn các bạn đồng tu!
Dịch từ: http://www.pureinsight.org/node/7013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét