Bài viết của một học viên Pháp Luân Công từ Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 3-11-2015] Tiếp theo Phần 1
2. Chuyến đi cùng Sư phụ đến thành phố Cẩm Châu
Xua tan mây mưa
Trời bắt đầu mưa phùn khi chúng tôi đến con đường tới Cẩm Châu. Tôi
nói với Sư phụ rằng trời đang mưa và Sư phụ hỏi: “Mưa vào mùa xuân không
phải tốt sao?” Tôi nói với Ngài rằng mưa là tốt, nhưng sẽ gặp khó khăn
khi lái xe trong mưa. Sư phụ mỉm cười và nói: “Tháng 4 là mùa mưa, vậy
thì hãy để trời tiếp tục mưa phía sau chúng ta vậy.”
Sau khi nói chuyện với Sư phụ, tôi thấy mây nặng hơn và dường như
trời đất được bao phủ bởi một tấm chăn dày màu đen. Lúc đó, Sư phụ bắt
đầu chuyển hai tay và tôi biết rằng Ngài đang xoay Pháp Luân.
Không lâu sau, tấm chăn đen bị xé nhỏ, những đám mây đen lớn bắt đầu
tản ra. Sau đó trong nháy mắt, mưa ngừng rơi. Tôi có thể thấy được bầu
trời xanh phía trước, mặc dù những đám mây phía sau chúng tôi tối tăm mờ
mịt. Thật kinh ngạc.
Người tài xế có thể nhìn được không gian khác nên đã hỏi Sư phụ những
vị thần mà thỉnh thoảng xuất hiện hai bên đường là ai. Sư phụ nói với
chúng tôi rằng họ là thổ địa từ các khu vực khác nhau. Họ có nhiều vì là
chúng thần ở tầng thấp nhất. Một ngọn núi lớn thường có một đại thổ địa
trong khi một ngọn núi nhỏ có một tiểu thổ địa, mỗi vị chịu trách nhiệm
về khu vực của mình. Hôm đó họ xuất hiện để chào đón Sư phụ. Sau đó, Sư
phụ nói rằng có hai con rồng đã hộ tống chúng tôi suốt từ thành phố Đại
Liên.
Chúng tôi dừng lại tại một quán ăn nhỏ để ăn sáng. Trời lại bắt đầu
mưa, nhưng Sư phụ đứng bên cửa sổ và xoay Pháp Luân một lần nữa. Sau
chưa đến mười giây, mưa ngừng.
Sư phụ biết hướng đi
Khi tài xế xuống xe để hỏi hướng đi tới đích đến của chúng tôi, tôi
thấy Sư phụ đang vẽ một bản đồ trong không trung, sau đó Ngài nói: “Đi
thẳng, rẽ phải, sau đó có lẽ chúng ta sẽ đi thêm khoảng 150 mét để đến
chỗ đó.”
Tài xế trở lại và nói với chúng tôi rằng chúng tôi đơn giản chỉ cần
đi thẳng. Nghe vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ liệu Sư phụ có đúng hay không.
Khi chúng tôi đến một ngã tư, Sư phụ bảo tài xế rẽ phải. Sau đó khoảng
150 mét, chúng tôi đã tìm thấy Hiệp hội Khí công Cẩm Châu ở cuối đường.
Truyền cảm tư duy
Tôi hỏi Sư phụ xem liệu tôi có nên gọi cho một học viên lớn tuổi đã ở
đó trước chúng tôi để bảo bà rằng chúng tôi đã đến, nhưng Sư phụ không
đáp. Sau đó, tôi thấy học viên đó đang chạy tới xe của chúng tôi. Bà nói
với Sư phụ rằng: “Con thấy Sư phụ rời Đại Liên, nhưng dừng lại vào
khoảng 10 giờ sáng.” Tôi nói với bà rằng chúng tôi dừng để ăn sáng vào
lúc 10 giờ sáng.
Bà nói: “Phải rồi. Tôi thấy mọi người đã đến gần, vậy nên tôi đã bảo
các học viên khác rằng Sư phụ đến. Vừa ra đến đây thì thấy mọi người
tới.”
Cuối cùng, tôi đã hiểu được Sư phụ đã liên lạc với đồng tu này bằng
cách truyền cảm tư duy. Kinh ngạc, tôi nói: “Không lạ khi Sư phụ không
nói gì với tôi. Bà đã được liên lạc với Sư phụ suốt chuyến đi.”
Rồng và các chúng thần
Sư phụ đến Cẩm Châu để mở lớp học chín ngày. Khi không có lớp, chúng
tôi đến núi Bút Giá, một điểm du lịch nổi tiếng ở thành phố Cẩm Châu. Sư
phụ và người học viên lớn tuổi kia nhìn vào cái giếng gần cổng chính
một lúc lâu. Tôi cũng nhìn nhưng không thấy được gì. Sư phụ bảo học viên
đó dạy tôi cách để nhìn những thứ ở trong giếng. Sư phụ nói với chúng
tôi rằng: “Con đường dẫn tới cái giếng là một con rồng đang ngủ. Cái
giếng là mắt của nó.”
Sau khi nói điều đó, Sư phụ bước lên phía trước chúng tôi. Sau đó
người học viên lớn tuổi nói với tôi rằng: “Nhìn kìa, tiểu long mặc đồ
màu hồng đang kéo y phục của Sư phụ, cùng Sư phụ chơi đùa.”
Sau đó, bà bảo tôi nhìn xung quanh xem nhiều chúng thần đang đứng
cạnh bờ biển để bày tỏ sự tôn kính đối với Sư phụ, nhưng một Pháp Luân
lớn màu xanh lá cây ngăn họ lại quá gần Sư phụ.
Tôi cảm thấy tệ vì thiên mục
của mình bị đóng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy biển rất yên lặng và trong
xanh. Tôi cảm thấy mình không phải là một học viên tốt vì mình không
nhìn được gì cả.
Đi phà vì đường bị hỏng
Tôi cảm ơn người đồng tu lớn tuổi đã hướng dẫn cho tôi và xin lỗi vì
tôi không thể thấy được gì. Sau khi nói điều đó, tôi đột nhiên nhìn thấy
núi Bút Giá được chiếu sáng và được bao quanh bởi một vòng sáng.
Sư phụ nói với tôi rằng: “Con đường này ban đầu được làm để mọi người
có thể vượt biển. Nhưng bây giờ mọi người chỉ có thể vượt biển bằng
thuyền. Con người đã phá hủy con đường.”
Chúng tôi phải đi phà để đến chân núi. Khi chúng tôi lên phà, biển êm đềm đột nhiên dậy sóng và sóng lớn làm rung chuyển phà.
Tài xế nói: “Sư phụ, Ngài đứng ở giữa, con sẽ đứng bên cạnh vì con
biết bơi.” Tuy nhiên, Sư phụ tiếp tục vẫy tay về phía nước. Người học
viên lớn tuổi nói với tôi rằng họ xuất hiện rất nhiều, nhưng tôi không
hiểu.
Tôi bối rối và nhìn Sư phụ, Ngài nói: “Ý bà ấy nói là nhiều sinh linh
[từ biển] đã xuất hiện để đón ta. Họ đang vẫy tay và nhảy múa, đó là lý
do tại sao sóng lại lớn như vậy.”
Sau đó, tài xế nói với tôi rằng phà không đi trên mặt nước. Anh thấy
nước đột nhiên chia làm hai nửa. Sóng lớn, cao như bức tường, bị đẩy
sang bên và thuyền của chúng tôi thực sự đang di chuyển trên đỉnh của
con đường.
Không có nơi nào sạch sẽ trong xã hội hiện đại
Khi đến đỉnh núi, chúng tôi đi vào trong chùa. Tôi thấy nhiều pho
tượng Phật. Người học viên lớn tuổi nói với Sư phụ: “Giống như đẩy một
bức tường, tất cả họ đều bị đẩy ra ngoài.”
Tôi không biết bà ấy đang nói về cái gì và rất hoang mang. Sư phụ
giải thích: “Con đang lúng túng phải không? Bà ấy đang nói rằng Pháp
thân của ta đã thanh lý nơi này. Bất cứ nơi nào ta đến, Pháp thân của ta
sẽ thanh lý nơi đó. Trong xã hội hiện đại, không có nơi nào sạch cả.”
Bức tượng giống Long Vương như đúc
Chúng tôi đã nhìn thấy một bức tượng của Long Vương.
Sư phụ nói: “Bức tượng này nhìn giống Long Vương thật. Các nghệ nhân
hẳn là đã có trải nghiệm phi thường. Một bức tượng như thế này khá hiếm
trong xã hội hiện đại.”
“Nhưng than ôi, con người luôn dùng tư tưởng của người thường để hiểu
về Thần. Vì vậy, họ mặc một chiếc áo choàng đỏ cho bức tượng Long Vương
và tin rằng nhìn như vậy đẹp hơn. Nhưng thực tế là Long Vương có trang
phục riêng của mình. Trang phục của con người tối màu vì họ mang đầy
những chấp trước người thường khác nhau, những thứ đó là dơ bẩn và xấu
xí trong con mắt của chúng thần.”
Hôm sau khi Sư phụ giảng bài, một người say rượu đột nhiên chen vào trong phòng hội nghị và la hét.
Sau đó, Sư phụ đã giải thích cho tôi những gì đã xảy ra vào tối hôm
đó: “Một vị đạo sĩ điên đã cố gắng can nhiễu bài giảng của tôi.” Người
học viên lớn tuổi bổ sung thêm rằng: “Sư phụ đã vẫy tay và một tiếng sét
đã đưa ông ta đi.”
Hai ngày trước khi chúng tôi trở lại Đại Liên, tôi cảm thấy buồn khi
biết rằng mình sẽ sớm phải xa Sư phụ. Sư phụ bảo tôi hãy học Pháp tốt và
tu luyện tinh tấn để đạt viên mãn.
Xem tiếp phần 3
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/3/318461.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/11/21/153764.html
Đăng ngày 22-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét