Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 6-11-2015] Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4
Một học viên từ Bắc Kinh đã gọi điện thoại cho Sư phụ và nói với Ngài
về một số người từ Pháp đến để gặp Ngài. Sư phụ nói: “Ta biết họ đến vì
bệnh của con họ. Con có thể bảo họ tìm người khác.”
Sau đó, một cuộc gọi nữa đến báo rằng họ đang trên đường đến đây và
nhất định phải gặp Sư phụ. Sư phụ nói: “Vì họ đang đến, nên ta sẽ gặp họ
nếu họ có duyên.”
Tôi đã đón nhóm người, gồm hai người Pháp, hai người Trung Quốc và
đưa họ đến phòng của Sư phụ ở khách sạn. Căn phòng rất giản dị và tất cả
họ đều phải ngồi trên giường.
Sư phụ hỏi: “Để ta xem vấn đề là gì.”
Người phiên dịch bắt đầu giới thiệu họ. Hai quý ông người Pháp là hai
cha con và họ sở hữu một công ty lớn. Người cha đi thẳng vào vấn đề.
Ông nói: “Chúng tôi là người Do Thái. Chúng tôi biết con người ngày nay
đang bại hoại và phải đối mặt với sự tàn phá của thiên tai. Chúa của
chúng tôi nói rằng chỉ duy nhất một người Trung Quốc mới có thể cứu nhân
loại, cứu người Pháp và cứu người Do Thái. Chúng tôi đã tìm kiếm rất
lâu và biết được người đó chính là Ngài – Sư phụ Lý Hồng Chí. Vì vậy,
chúng tôi đã đến để gặp Ngài.”
Ông nói: “Chúa của chúng tôi thỉnh mời Ngài đến Pháp để cứu Châu Âu.
Chúng tôi sẽ sắp xếp mọi thứ và trang trải tất cả những chi phí giúp
Ngài.” Giọng van nài và cách biểu đạt của ông khiến chúng tôi xúc động.
Sư phụ từ bi nói: “Ông có biết mình đang làm gì không? Đó là hành động sẽ mang lại uy đức vô biên. Còn chuyện gì khác không?”
Người đàn ông trẻ nói rằng con trai anh bảy tuổi và bị tâm thần. Cậu
bé không thể nói hay thoải mái cử động và bị chảy nước dãi. Người đàn
ông trẻ đã đi mọi nơi để tìm cách chữa trị cho con trai mình, nhưng vô
vọng. Anh đã xin Sư phụ chữa cho con trai anh.
Sư phụ nói: “Hãy để ta xem ảnh của cậu bé.”
“Chúng tôi không mang theo bức ảnh nào, nhưng chúng tôi có một cuộn băng video.”
Tôi đến quầy lễ tân để mượn một đầu máy chiếu video, nhưng khách sạn
đó không phải là một khách sạn cao cấp nên họ không có cái nào cả.
Sư phụ nói: “Được rồi. Anh chỉ cần hình dung về con trai anh trong tâm là được rồi.”
Sau một lúc, Sư phụ nói: “Bây giờ hãy hình dung rõ hơn về cậu bé.”
Sư phụ bắt đầu vẽ một hình người trên giường và nhìn chăm chú vào đó
một lúc. Sau đó, Ngài đưa một tay kéo qua lại hình đầu người như thể
đang rút bệnh ra khỏi cái đầu.
Sau một vài động tác, Ngài nắm chặt hai tay lại với nhau. Sau đó,
Ngài nhấc nắp tách trà lên và đặt thứ ở trong tay vào trong tách. Ngài
đậy nắp tách trà lại. Sư phụ vỗ nhẹ lên hình người trên giường ba lần từ
đầu đến chân.
Sư phụ ngừng lại và nhìn hình người, sau đó nói: “Ta nghĩ cháu bé giờ
đã ổn rồi. Bên kia vào lúc này hẳn đã có phản ứng. Các vị có thể gọi
điện thể xác nhận.”
Tôi đến quầy lễ tân nhưng khách sạn không có dịch vụ điện thoại quốc
tế. Người đàn ông người Pháp nói rằng họ sẽ gọi về nhà khi họ trở về
khách sạn vì ở Pháp hiện còn rất sớm – khoảng 4 giờ sáng.
Trước khi họ rời đi, Sư phụ nói: “Lại đây, ta sẽ cho các vị chút trải nghiệm về Pháp Luân.
Hãy đưa tay của các vị ra.” Ngài vẽ những vòng tròn trong không trung
gần tay của họ. Sau 10 phút, Sư phụ hỏi: “Các vị cảm nhận được gì
không?”
Người cha nói rằng dòng năng lượng đã qua tay đi vào cơ thể ông. Nó
rất mạnh và ông cảm thấy ấm áp. Con của ông nói rằng toàn cơ thể anh
rung lên. Năng lượng mạnh mẽ và tay của anh cảm thấy vô cùng mạnh mẽ.
Anh không thể đặt tay xuống trong vòng 15 phút.
Ba tiếng sau, người phiên dịch gọi cho tôi, anh rất xúc động nói: “Họ
đã gọi về nhà ở Pháp. Vợ của người đàn ông trẻ hỏi tại sao họ lại gọi
muộn như vậy. Cô nói rằng khoảng 4 giờ sáng, cô đã bị một chấn động mạnh
đánh thức. Căn phòng rất sáng. Cô nhận ra rằng chồng cô hẳn phải đang ở
cạnh vị khí công sư Trung Quốc và ông đang truyền năng lượng qua. Cô
chạy vào phòng của con và thấy con đang ngồi dậy trên giường. Cháu hỏi
mẹ một cách rành mạch và chính xác: ‘Chuyện gì đã xảy ra với con vậy
mẹ?’ Trước đó, chuyện này chưa từng xảy ra. Cô ôm con trong tay và bắt
đầu khóc. Cô đã chờ đợi cuộc điện thoại của họ. Khi gọi cho nhau, họ
khóc ở hai đầu dây điện thoại. Hai người Trung Quốc chúng tôi cũng khóc
cùng họ. Việc này rất xúc động. Sư phụ Lý Hồng Chí thật vĩ đại. Thật vĩ
đại.”
Tôi cũng khóc khi nghe xong cuộc gọi.
Người phiên dịch nói rằng hai người Pháp muốn gặp Sư phụ đêm nay và sau đó sẽ bay trở lại Pháp.
Tối nay sẽ là buổi giảng Pháp đầu tiên. Được tổ chức tại giảng đường
Nhà máy xe lửa Đại Liên, có sức chứa 2.700 người. Đây là lần thứ hai Sư
phụ giảng Pháp ở Đại Liên. Có nhiều người muốn tham dự khóa giảng đến
nỗi chúng tôi phải bán cả vé đứng, vì vậy khán giả lên đến gần 3.000
người.
Trước khi buổi thuyết giảng bắt đầu, tôi báo cho Sư phụ biết về những
gì đã diễn ra với đứa bé người Pháp. Tôi nói rằng tôi muốn kể với mọi
người trong lớp về điều đó vì Sư phụ đã thực hiện việc đó ở khoảng cách
hàng nghìn dặm. Một nhân viên ở cạnh Sư phụ nói rằng tôi không nên nói
về việc đó vì Sư phụ không làm những việc tương tự như chữa bệnh. Tôi
nói rằng đây không phải là chữa bệnh, mà về Sư phụ đã sử dụng công năng từ khoảng cách xa hàng nghìn dặm.
Tôi bước lên bục giảng và kể câu chuyện trước giảng đường trước khi
lớp học bắt đầu. Tôi đã bỏ qua phần về chúa của người Do Thái. Khán giả
đáp lại bằng tràng vỗ tay lớn. Tôi nhìn Sư phụ. Biểu hiện của Ngài thực
sự điềm tĩnh. Tôi thực sự khâm phục sự vĩ đại của Sư phụ.
Sau buổi thuyết giảng, tôi sắp xếp một nhà hàng để những người Pháp
ăn tối cùng Sư phụ. Họ nói với Sư phụ về cuộc điện thoại tới Pháp. Họ
vẫn rất vui mừng và vô cùng biết ơn Sư phụ. Trong bữa tối, họ đã hoàn
tất lịch trình để Sư phụ tới thăm Pháp. Tôi đã chụp một vài bức ảnh
trong bữa tối.
Khi rửa ảnh ra, tôi thấy có nhiều hình ảnh lờ mờ. Sư phụ nói với tôi
rằng: “Nhiều chư thần đã đến ăn tối, bao gồm cả chúa Jesus. Con có biết
ông ấy là ai không? Ông ấy là Nostradamus, lời tiên tri của ông cách đây
400 năm hóa ra 99% là sự thật. Mục đích ông đến thế gian này là để báo
cho con người về những thảm họa. Con người tin lời tiên tri cuối cùng
của ông về tận thế. Thảm họa này quả thực đã được an bài. Tuy nhiên, vì
ta đã đến để truyền giảng Đại Pháp, nó sẽ không xảy ra theo an bài. Ta
sẽ cải biến nó. Thảm họa đó sẽ không xảy ra, nhưng những người xấu sẽ bị
đào thải. Sẽ có rất nhiều người chết và điều đó rất khủng khiếp.”
Sư phụ đã nói với tôi một thiên cơ lớn như vậy. Tôi cảm thấy vinh dự và bị chấn động.
Sau khóa giảng ở Đại Liên, Sư phụ thông báo thành lập Trạm phụ đạo
Đại Liên. Ngài khuyến khích các học viên học Pháp, luyện công tốt, tu
luyện tâm tính và đạt viên mãn.
Lữ Thuận
Tiếp theo, tôi đi cùng Sư phụ tới Lữ Thuận trên một chiến hạm. Giáp
mặt với gió và nhìn ra biển, Sư phụ nói chuyện với các học viên hải quân
trên boong tàu. Có nhiều học viên ở Đại Liên trong ngành quân đội, hải
quân và không quân. Họ tu luyện rất tốt. Sư phụ nói rằng Ngài rất thích
những học viên là quân nhân này. Họ không có nhiều chấp trước và ngộ
tính tốt.
Tại phần giáp ranh giữa vùng biển Hoàng Hải và Bột Hải, Sư phụ rất
vui. Tôi đoán có nhiều chúng sinh từ thiên thượng và từ biển đã đến. Tôi
có thể cảm thấy sự hạnh phúc của Sư phụ dù tôi không thể nhìn được gì.
Sư phụ duỗi tay phải ra và nói: “Hãy nhìn tay ta.” Phụ đạo viên của
trung tâm Lữ Thuận nhìn qua thiên mục thấy rằng nhiều chư Phật và chúng sinh đang ở trên tay của Sư phụ.
Chúng tôi xem lại video của chuyến đi sau khi trở về. Có vô số Pháp
Luân kích cỡ khác nhau bao quanh chiến hạm. Nhiều hình ảnh cuốn sách
xuất hiện trên bầu trời, một số cuốn sách mở, số khác lại gập lại. Đó có
thể là gì? Tất nhiên, đó đều là sách của Đại Pháp. Tất cả các học viên
đã xem video đều bị chấn động.
Sư phụ thực sự rất vĩ đại. Chúng tôi quyết tâm luôn đi theo Sư phụ.
(Hết)
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/6/318464.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/11/24/153799.html
Đăng ngày 26-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét