Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp từ Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 5-11-2015] Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3
4. Sư phụ tổ chức khóa giảng thứ hai tại Đại Liên
Cách đây không lâu, Sư phụ đã tổ chức một khóa giảng ở Đại Liên. Các
học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Liên rất may mắn vì Sư phụ đã đồng ý
tổ chức khóa giảng Pháp thứ hai tại đây. Lúc đầu, Sư phụ đã định đến
thành phố khác, tuy nhiên, do vấn đề tổ chức nên khóa giảng đã bị hủy
bỏ.
Tôi chỉ tình cờ ở gần Sư phụ khi Ngài đang chuẩn bị kế hoạch mới, nên
tôi đã xin Sư phụ đến Đại Liên một lần nữa. 200 người ở khu vực bên
ngoài và 500 người dân địa phương đã tham dự khóa giảng đầu tiên ở Đại
Liên. Tôi biết sẽ có nhiều người hơn tham dự khóa giảng thứ hai này. Sư
phụ đã đồng ý và quyết định ngày 1 tháng 7 là ngày bắt đầu khóa giảng.
Tâm của Sư phụ đặt hết vào cứu độ chúng sinh.
Sư phụ bàn về giá vé
Tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Sư phụ và một nhân viên, cũng là
một học viên, về giá vé để tham dự khóa giảng. Qua những gì tôi nghe
được, thì chỉ mất 50 nhân dân tệ để tham dự khóa giảng đầu tiên. Sau khi
trích phần trăm cho Hiệp hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Trung Quốc,
tiền còn lại rất ít – thậm chí không đủ để trang trải các chi phí. Hơn
nữa, Sư phụ còn đề nghị giảm giá 50% cho tất cả các học viên cũ. Vị nhân
viên kia lo ngại – làm sao họ kiếm đủ tiền để trang trải các chi phí
đây?
Sư phụ nghiêm nghị nói: “Sao con lại nói điều đó? Con có biết ta đang
làm gì ở đây không? Ta ở đây để giảng Pháp. Không có gì quan trọng hơn
Pháp. Đừng nghĩ đến việc tăng giá. Không có học viên nào giàu cả. Chúng
ta sẽ thu phí đồng giá 50 nhân dân tệ. Các học viên cũ được giảm một
nửa, chỉ thu 25 nhân dân tệ. Còn về phần trăm phải trả cho Hội Nghiên
cứu Khí công, chúng ta có thể thương lượng lại với họ.”
Tôi muốn khóc sau khi nghe điều này. Các khí công sư khác kiếm tiền
qua các hoạt động của họ – họ thu phí hàng trăm nhân dân tệ cho một khóa
giảng hai ngày. Bất cứ nơi nào họ đến, họ ăn đồ ăn đắt tiền, nghỉ ở
khách sạn năm sao và lái xe quanh thành phố như những nhân vật quan
trọng.
Ngược lại, Sư phụ của chúng ta hiếm khi đi máy bay để tiết kiệm tiền.
Ngài ăn một bát mì và nghỉ ở những nhà khách nhỏ. Các học viên thì giúp
Sư phụ mang những bao sách nặng và tài liệu thuyết giảng, theo Sư phụ
từ thành phố này tới thành phố khác.
Sư phụ chỉ thu 50 nhân dân tệ cho một khóa giảng chín ngày và giảm
nửa giá cho tất cả học viên cũ. Nơi nào trên thế giới có thể tìm được ai
đó từ bi như Sư phụ? Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã vất vả vì chúng con.
3.000 vé đã được bán
Khóa giảng được tổ chức ở hội trường của Nhà máy xe lửa Đại Liên và
2.700 ghế đã nhanh chóng được bán ra. Vì phản hồi tích cực, nên chúng
tôi đã bán thêm 300 vé đứng, tổng cộng lớp học có 3.000 người.
Nhà máy xe lửa Đại Liên là công ty lớn nhất trong thành phố. Nhiều
công nhân và viên chức đều là các học viên. Hội trường thường được sử
dụng để tổ chức các buổi chia sẻ kinh nghiệm. Đổi lại, Đại Pháp ban phúc
lành cho Nhà máy xe lửa – nó là công ty có lợi nhuận cao nhất trong
toàn thành phố.
Một vị trung tướng mua vé
Trước khi khóa giảng bắt đầu, tôi nhận được điện thoại từ một trung
tướng, ông cũng muốn mua vé tham dự khóa giảng. Ông đã đến nhà tôi sau
khi chúng tôi nói chuyện ngắn gọn qua điện thoại.
Ông nói với tôi rằng một vị tướng đã nghỉ hưu ở Bắc Kinh nhờ ông mua
vé. Vị tướng đó và gia đình ông đã tham dự một khóa giảng của Sư phụ và
bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó, ông đã nhận thấy những cải thiện
đáng kể về mặt sức khỏe ở cả gia đình ông. Ông nói với vị trung tướng
rằng đây là một môn tu luyện tuyệt vời và gia đình ông muốn tham dự khóa
giảng ở Đại Liên một lần nữa. Vị trung tướng cũng mua một vài vé cho
mình và nói rằng ông muốn thử tu luyện môn này.
Sau một năm, khi tôi gọi cho ông và nói rằng tôi có thể giới thiệu
ông tới gặp Sư phụ, ông rất vui và đã đến ngay lập tức. Trước mặt Sư
phụ, ông ngồi thẳng ngay ngắn, sử dụng tác phong quân đội và chào Sư phụ
trước khi ông rời đi. Lúc đi ra, tôi hỏi ông ấy: “Ông đã có một sự
nghiệp trong quân đội, chiến đấu và chiến thắng nhiều trận chiến. Bây
giờ, ông đã giữ chức vị cao của một ủy viên chính trị quân sự. Ông có
thực sự tin vào Phật Pháp không? Ông có tin vào Sư phụ Lý Hồng Chí
không?”
Ông đáp: “Tôi tin. Sư phụ Lý Hồng Chí uy đức to lớn như vậy – lớn đến
nỗi dù đó là ai, họ cũng cần phải lịch sự, tôn trọng và thể hiện sự tôn
kính đối với Sư phụ.” Tôi đã rất ấn tượng bởi câu trả lời của ông. Quả
thật, uy đức của Sư phụ vượt trên mọi thành tựu của thế gian.
Sư phụ xử lý can nhiễu
Sư phụ đến Đại Liên ngay sau khi khóa giảng ở Trịnh Châu kết thúc.
Nhiều học viên đã nghe về những gì đã xảy ra ở Trịnh Châu và Sư phụ cũng
đã đề cập đến trong các bài giảng của Ngài. Khi Sư phụ nói với chúng
tôi về điều đó, Ngài đưa thêm vào một vài chi tiết.
Sư phụ nói với chúng tôi rằng một con yêu quái nhìn giống khủng long
khổng lồ đã can nhiễu buổi thuyết giảng. Trời lập tức nổi gió dữ đội và
có mưa đá cỡ quả trứng. Mái hội trường bị hỏng và mất điện. Sư phụ phải
dừng buổi thuyết giảng. Tin về cơn bão đã xuất hiện trên tờ báo của địa
phương.
Vì yêu quái đã can nhiễu việc giảng Pháp, Sư phụ không có lựa chọn
nào khác ngoài việc xử lý nó. Mặc dù yêu quái rất hung dữ, nhưng với Sư
phụ thì việc xử lý nó rất đơn giản. Sư phụ sử dụng đại thủ ấn, thu nhỏ
nó lại, sau đó tóm nó trong tay và bỏ nó vào trong một chai nhựa đựng
nước. Sau khi giải thể nó, Sư phụ ném cái chai vào thùng rác.
Nhiều ma quỷ cố gắng can nhiễu sau khi Sư phụ bắt đầu giảng Pháp
trước công chúng, nhưng chúng chỉ có thể tự rước lấy hủy diệt cho chính
mình.
Sư phụ giải quyết việc gián đoạn chuyến bay
Lúc đầu, Sư phụ định bay từ Tế Nam đến Đại Liên. Tuy nhiên, vì can
nhiễu của tà ác, nên thời tiết thay đổi và trời đột nhiên nổi giông bão.
Vì vậy, chuyến bay của Sư phụ đã bị hoãn.
Sư phụ có đến đúng giờ cho buổi thuyết giảng hay không còn chưa biết.
Chúng tôi đã nhận được nhiều cuộc điện thoại hỏi xem buổi thuyết giảng
liệu có tổ chức theo đúng kế hoạch hay không. Giữa lúc hỗn loạn và chưa
rõ ràng, tôi nhận được một cuộc điện thoại nói rằng Sư phụ và mọi người
sẽ đi thuyền từ Tế Nam đến.
Sau khi biết tin như vậy, hơn 100 học viên, không hề được yêu cầu, đã
đến bến tàu để chào đón Sư phụ. Họ giương một biểu ngữ có dòng chữ:
“Chào mừng Sư phụ Lý Hồng Chí đến Đại Liên.” Máy ảnh được lắp sẵn sàng
và ống kính hướng thẳng vào bến tàu, mọi người đều đang đợi Sư phụ đến.
Một số người chúng tôi đến bến tàu, những người khác xếp hàng bên
ngoài, kiên nhẫn chờ đợi. Một con tàu có tên là “Tân Thế Kỷ” chầm chậm
đến gần bến tàu và cập cảng. Đó có phải một sự trùng hợp không? Sư phụ
thực sự đang mở ra một kỷ nguyên mới.
Sư phụ đứng gần lối xuống tàu. Thấy có nhiều người đang đợi và chào
đón Sư phụ, các hành khách tránh đường và Sư phụ tiến về phía trước.
Nhiều người tò mò: “Tất cả những người này ở đây để đón ai vậy?”
Các học viên rất vui mừng và vỗ tay nhiệt liệt. Sư phụ cũng mỉm cười
và vẫy tay về phía mọi người. Chúng tôi đi bộ cùng Sư phụ và gặp các học
viên đang đợi bên ngoài bến tàu.
Sư phụ hỏi tôi: “Con có sắp xếp chuyện này không?” “Con không. Con
không có sắp xếp gì cả. Các học viên nghe tin và họ tự đến.” Tôi cười
tươi trả lời.
Sư phụ nghiêm cấm bất cứ ai trả tiền để thuê khách sạn sang trọng cho
Ngài. Chúng tôi đặt phòng ở Khách sạn Vũ Hán, một khách sạn hạng kinh
doanh nhỏ.
Trước khi khóa thuyết giảng bắt đầu, một học viên đưa cho tôi các phù
hiệu để đưa cho các học viên. Cô nói với tôi rằng Sư phụ đã làm 200 cái
và đưa cho tôi một vài cái. Tôi lấy một chiếc và đưa những chiếc còn
lại cho những học viên khác. Tôi đã giữ huy hiệu quý giá này làm đồ lưu
niệm – nó có một con dấu của Sư phụ trên đó.
Xem tiếp Phần 5
Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/5/318463.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/11/23/153791.html
Đăng ngày 25-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét