Trang

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Nhảy thoát tư tưởng con người và nhận thức hướng về phía Thần (Phần 2)


Tiếp theo Phần 1
[MINH HUỆ 15-9-2015] Nhiều đồng tu không tin rằng Chính Pháp sẽ kết thúc, hoặc là không tin những nội dung khác mà Sư phụ giảng. Có một vấn đề, không biết tất cả đồng tu chúng ta có minh xác hay không, rằng: Không kết thúc không phải là vấn đề thời gian, mà là vấn đề số người được cứu độ còn quá ít, bao gồm việc nhiều đồng tu còn chưa bước ra khỏi người thường, chưa dùng toàn lực cứu người, trợ Sư Chính Pháp.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những lời muốn nói nhất trong tâm mình. Chủ yếu muốn chia sẻ nhận thức của bản thân về việc bước ra khỏi tiêu chuẩn của người thường, từ đó khích lệ lẫn nhau, ít đi đường vòng. Nhanh chóng từ Pháp mà thăng hoa lên trên, đột phá tới bề mặt con người, thể hiện ra được toàn bộ.
[Tôi] từ khi mới đắc Pháp, ngay từ đầu tu luyện lên trên, kinh qua nỗ lực gian khổ, thực tu, tống khứ các loại dục vọng, tâm chấp trước cho đến tiến nhập vào tu luyện tại cao tầng, không ngừng đề cao. Trong từng giai đoạn, thăng hoa như thế nào, tu luyện lên trên ra sao, sau đó lại trượt ngã, lại tu lên, hết lần này lần khác tu lên như thế; những quá trình này đều hiện rõ trước mắt tôi.
Nói về nhận thức đối với cựu thế lực
Đệ tử Đại Pháp chúng ta tu luyện nhiều năm như vậy, dường như trong vô thức cảm thấy rằng cựu thế lực đang gây phiền toái cho người tu luyện chúng ta. Từ trước đến nay, dường như mỗi khi chúng ta làm không tốt, cựu thế lực liền không buông tha cho chúng ta. Có lúc trong tâm tôi thực sự cảm thấy không thở nổi, giống như luôn có một loại áp lực vô hình vậy.
Thế nhưng mọi người hãy suy xét kỹ lưỡng một chút, Sư phụ từng giảng:
“Nhưng cựu thế lực không buông cho qua, chúng dùng tiêu chuẩn người tu luyện để đo lường chư vị, chúng dùng tiêu chuẩn sinh mệnh tương lai để đo lường chư vị.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Vậy người tu luyện chúng ta không phải cần luôn dùng tiêu chuẩn người tu luyện để yêu cầu cho bản thân hay sao? Chúng ta trong tu luyện không phải là muốn đạt tới một tiêu chuẩn của người tu luyện chân chính sao? Vậy tại sao chúng ta không tự mình yêu cầu nghiêm khắc bản thân, [mà] luôn đợi người khác đến yêu cầu chúng ta?
Trong quá trình tu luyện mấy năm trước đây, Sư tôn đã diễn hóa ra một cảnh tượng cho tôi thấy. Trong cảnh đó, có một vài đệ tử Đại Pháp bị người thường tà ác bắt cóc, những kẻ tà ác này tách các đệ tử Đại Pháp ra để chuẩn bị bức hại. Các Thần hộ Pháp cho các đệ tử Đại Pháp ở các không gian trong các tầng thứ khác nhau đột nhiên mất đi Thần lực, giống như bị thương, không nhúc nhích được. Do vậy các đệ tử Đại Pháp này đã phải chịu nhận rất nhiều bức hại.
Tại tình cảnh này mà nhìn trở lên, nguyên lai chính là trong một tầng thứ rất cao vượt ngoài tam giới, có một vị Vương của một dân tộc nào đó, ở phía trên đã thao túng mà làm ra chuyện này, đã làm bị thương các thần hộ Pháp và bức hại các đệ tử Đại Pháp.
Khi đó, từ bên ngoài tam giới hướng lên, Chính Pháp đang diễn ra ở các tầng, [chỉ có điều] chưa đến được tầng thứ kia. Nhưng vị Vương kia đã bị trừng phạt rồi, Thần thể bắt đầu xuất hiện triệu chứng giống như mắc bệnh ung thư, toàn thân thối rữa mà chết. Những sự việc phát sinh trong vũ trụ giống như thế có rất nhiều. Phàm là làm những chuyện như vậy, tuy rằng Chính Pháp còn chưa đến tầng thứ đó, nhưng đều xuất hiện báo ứng. Mỗi đại khung đều xuất hiện tình huống tương tự.
Thần ở các tầng thứ khác nhau trên thiên thượng đã nhìn thấy tình huống này, đều rất xem trọng. Bởi vì tại tầng rất cao, khi đó Sư tôn còn chưa xuất hiện tại tầng đó, nhưng vị Thần làm chuyện xấu kia đã xuất hiện vấn đề, vậy khẳng định là có nhân tố còn cao hơn nữa đang ước chế hết thảy. Thế là rất nhiều vị Thần dùng năng lực của mình để kiểm tra kết cấu của vũ trụ mà Sư tôn đã giảng trong Pháp. Kết quả phát hiện thấy rằng đó là sự thật, hơn nữa còn vượt xa nhận thức ở tầng thứ sở tại của chúng Thần. Vì vậy [họ] ý thức được rằng Pháp mà Sư tôn giảng là thật, Sư tôn thực sự là Phật chủ, cho nên chủ động học Pháp, đồng hóa Đại Pháp. Cứ như thế, Chính Pháp tại cao tầng xuất hiện biến hóa rất lớn.
Chính Pháp đến ngày hôm nay, kỳ thực đã không còn nhân tố ngoại lai thao túng thế gian con người nữa. Trước kia ở đây Sư tôn liên tục giảng Pháp cho các Vương ở cao tầng, đương nhiên cũng giảng cho chúng ta nghe.
Đầu tiên, cựu thế lực cao tầng bị Chính Pháp [xử lý], lúc cái thế của Chính Pháp tiếp tục hướng lên, phía trên còn có rất nhiều các Vương và Chủ ở tầng thứ cao. Khi đó: Chúng vẫn còn nảy sinh tác dụng gián cách, chúng an bài những Thần [bên dưới] chúng tham gia làm những việc gây cản trở Chính Pháp. Nhưng như tôi đã nói phía trên: Trên mỗi tầng thứ, mỗi đại khung, các Thần ngăn trở Chính Pháp, khi đang thao túng sinh mệnh trong tam giới làm những sự việc kia, đột nhiên những vị Thần đó đều không tồn tại nữa. Về sau, những Vương và Chủ của những [đại] khung này nhao nhao tìm Sư tôn để đòi lại [những vị] Thần của chúng. Chúng cũng chính là ở trong trạng thái này mà nhận thức được rằng: Sư tôn là Phật chủ, vị Chủ thực sự đã đến. Phía trên tôi đã nói: Cái thế của Chính Pháp còn chưa tới mặt phía trên, Sư tôn vẫn còn chưa xuất hiện tại tầng thứ đó, nhưng những Thần tham dự gây trở ngại cho Chính Pháp kia đã không thấy đâu nữa, mọi người thử nghĩ xem, điều này sẽ làm chúng Thần chấn kinh đến cỡ nào! Cho nên [họ] đều minh bạch rồi. Trong khi toàn bộ cái thế của Chính Pháp tiến lên trên, đều là tình huống này.
Pháp mà Sư tôn giảng, trên thực tế, [các sinh mệnh] trên dưới đều đang nghe. Nhưng mà không có tu luyện đến bước kia, không minh bạch được Pháp mà Sư tôn giảng là có ý nghĩa gì.
Cuối cùng đã tới hôm nay, trên cao tầng đã Chính Pháp xong. Phần đông sinh mệnh thuộc về cựu thế lực trước kia đã biết tiêu chuẩn của sinh mệnh tương lai là gì, cho nên đều chiểu theo yêu cầu của Sư tôn mà làm, không còn khống chế thế nhân nữa. Thế nhân hôm nay chính là tự mình biểu đạt thái độ đối với Chính Pháp rồi, vậy nên trong hạng mục kiện Giang Trạch Dân cứu độ chúng sinh này, cần phải làm tốt, trợ Sư Chính Pháp vô điều kiện.
Kỳ thật chúng ta cần minh bạch một điểm: Kết cục kiện Giang Trạch Dân đã định xong rồi, đệ tử Đại Pháp chúng ta nhất định phải làm tốt sự kiện này.
Chính Pháp đã thành công, đây đều là uy đức của Đại Pháp, chúng ta nên vì thế mà vui mừng. Quá trình này Sư tôn vì hết thảy sinh mệnh mà đã chịu đựng rất nhiều rồi, chúng ta nhất định phải trân quý hết thảy điều này.
Hiện nay vấn đề xuất hiện trong tu luyện của chúng ta đều là do bản thân không chú tâm học Pháp, không thực tu, tiêu chuẩn tâm tính hạ thấp tạo thành.
Có rất nhiều đệ tử Đại Pháp làm rất tốt việc cứu độ chúng sinh, nhưng tại phương diện tu luyện cá nhân, Pháp lý có chỗ còn chưa minh bạch, có một chút tâm tính không đề cao lên, không ý thức được, kết quả tạo thành ma nạn rất lớn, những sự tình này có rất nhiều, hơn nữa còn phát sinh nhiều lần, thế nên có đồng tu còn nói: dường như bản thân cũng không biết tu luyện ra sao.
Điều này không thể oán trách ai, thực sự là bản thân làm không tốt, học Pháp không đủ. Chúng ta trước tiên không giảng cựu thế lực là như thế nào, nếu như người tu luyện chúng ta làm không tốt, vừa nổi lên nhân tâm, vừa tạo nghiệp, [như thế là] đã làm sai rồi, mọi người thử nghĩ, đặc tính vũ trụ có ước chế người tu luyện hay không? Có xảy ra báo ứng tức thời để người tu luyện tiêu đi những nghiệp lực này hay không? Nhất định có, dù sao cũng phải có vị Thần nào đó quản sự việc dạng này.
Lấy một ví dụ. Có một đệ tử Đại Pháp đến khu bán xe đạp cũ, mua một chiếc [xe đạp cũ] và đi được mười ngày. Đến buổi chiều ngày thứ mười, chiếc ốc vít trên khung xe đạp bị rơi mất, nên xe không thể đi được nữa. Vừa may ở cách đó 30m có một chỗ sửa xe đạp, có thể đến đó thay ốc vít. Ở chỗ sửa xe cũng có người đến sửa xe. Tuy nhiên người đến sửa xe đó lại đột nhiên nói: “Chiếc xe này là của tôi.” Nói xong liền lấy hóa đơn từ trong túi ra (ước chừng hóa đơn đó đã có từ một tháng trước rồi), yêu cầu vị đệ tử Đại Pháp này trả lại xe. Vị đệ tử Đại Pháp này không tin, người đó liền gọi điện thoại báo cảnh sát, kết quả là cảnh sát đã đưa họ về đồn cảnh sát; cuối cùng chứng minh được rằng chiếc xe đạp kia là của người ta, vị đệ tử Đại Pháp ký tên xong rồi cũng đành đem xe trả lại cho người ta.
Cũng có đệ tử Đại Pháp mà trong công tác đã chiếm tiện nghi của người khác, thời gian kéo dài, liền xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh. Chính là nói: Tu luyện là nghiêm túc, không có gì là ngẫu nhiên, nợ người khác thứ gì thì nhất định phải hoàn trả. Trong quá trình tu luyện học không thấu Pháp tại cao tầng, không đạt được tiêu chuẩn kia thì tu luyện không lên được, không hướng về phía Thần.
Giáo huấn về phương diện này có rất nhiều, [tôi] sẽ không nêu ví dụ nữa. Tu luyện nhất định cần đuổi theo kịp, nhất định cần thực tu tâm tính, mới có thể thăng hoa lên.
Hiện tại, các nhân tố tà ác ở không gian bên ngoài đã bị thanh trừ rất nhiều rồi, mà cựu thế lực vốn không thừa nhận Đại Pháp cũng đã bị đào thải rồi. Hết thảy điều này đều đã đến cuối cùng, đã đến lúc đại thẩm phán tối hậu rồi. Nhìn một cái liền biết biến hóa của thế gian rồi, vì vậy mọi người nhất định phải rõ ràng, trong tu luyện cần minh bạch là chuyện gì xảy ra.
Đương nhiên khi xuất hiện can nhiễu và nghiệp bệnh, cần phát chính niệm thanh lý, đây chính là một bộ phận năng lực mà chúng ta đã thu thành, có thể giúp chúng ta vượt qua ma nạn. Nhưng nhất định phải hướng nội tu, tìm thiếu sót của bản thân mà buông bỏ đi thì mới được, bằng không thì sẽ không biết mình mắc kẹt ở chỗ nào. Tôi phát hiện có đồng tu xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh, sau đó liền buông bỏ mọi thứ, chính là [chú trọng] học Pháp, sau đó anh ta đã vượt qua. Thế nhưng qua một đoạn thời gian sau, anh ta lại xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh, bởi vì anh ta không ý thức được rõ rằng trong quá trình bản thân tu luyện, có một vài Pháp lý nhận thức không rõ, không thăng hoa lên được, cho nên luôn có một vài tâm phản ánh xuất lai.
Nhận thức về việc tố cáo Giang Trạch Dân
Kỳ thực rất nhiều đồng tu đắc Pháp sớm, trong thời gian tu luyện sớm hơn mấy năm, đã đạt tới một quả vị nhất định trong tu luyện. Thời đầu trong 70 triệu đệ tử Đại Pháp thực tu, rất nhiều người đã có quả vị, đa số là không thể hiện ra.
Rất nhiều học viên, đệ tử lâu năm đều đã có nền tảng tu luyện, vậy vì sao không bước ra giảng chân tướng, ngay cả một chút quan niệm hoặc tâm sợ hãi cũng không buông bỏ. Đều có mặt tu tốt rồi, vậy còn lo lắng điều gì nữa đây? Nếu như không bước ra giảng chân tướng, vậy thì thật sự sẽ không đạt viên mãn. Chúng ta nhất định phải là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, đó mới là vinh diệu vĩnh hằng của sinh mệnh chúng ta.
Sư tôn một mực chờ đợi những đệ tử, học viên lâu năm đã đắc Pháp này, đợi chúng ta đuổi kịp tiến trình Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, thực hiện thệ ước mà chúng ta đã từng lập ra.
Thật sự cần bước ra giảng chân tướng, làm một đệ tử Đại Pháp chân chính. Hiện tại đã nhanh chóng đến hồi kết rồi, đã đến cuối cùng của cuối cùng rồi. Đại thẩm phán tối hậu này một khi khai màn, như vậy trên cơ bản cũng chính là kết thúc rồi, thế nhân cũng sẽ đều minh bạch chân tướng cuộc bức hại, rất nhiều thế nhân đã được cứu độ. Nếu như chúng ta thật sự không bước ra, vậy tương lai chúng ta làm thế nào đây? Như vậy chính là [chúng ta] không thể nắm được vận mệnh, tương lai của bản thân rồi.
Hiện tại tiến trình Chính Pháp đã đến bước này, giảng chân tướng thật sự đã rất dễ giảng rồi. Chính là ôm giữ tâm thái từ thiện, không vì sự không lý giải của người thường mà động tâm, [giảng] chân tướng càng giảng càng thuận lợi, chính là như vậy. Bởi vì có cơ sở của người tu luyện nên làm chút sự việc này rất dễ dàng. Mặt minh bạch của người thường sẽ cảm nhận được thiện ý của chúng ta, không tin thì [các đồng tu] hãy làm thử xem xem hiệu quả như thế nào.
Chúng ta đã trải qua mưa gió 16 năm rồi, hiện nay ở Trung Quốc Đại lục [người ta] đã kiện Giang Trạch Dân rồi, đây không phải là đại thẩm phán tối hậu đến rồi sao? Cần lo lắng rằng thệ ước của mình có hoàn thành hay không! Ở đâu còn có bức hại? Những kẻ xấu bức hại đệ tử Đại Pháp về cơ bản đã chịu báo ứng rồi. cựu thế lực mà không thừa nhận Đại Pháp đều bị đào thải rồi, các nhân tố tà ác ở không gian khác đã ít lại càng ít hơn. Chỉ là tình thế xã hội chưa có cải biến, có vài người thường không liễu giải được đệ tử Đại Pháp, không thân thiện mà thôi, nhưng người tu luyện chúng ta chẳng lẽ bị những người thường ở trong mê không phân rõ tốt xấu ấy dẫn động sao? Tuyệt đối không nên thế, bởi vì chúng ta là những sinh mệnh đang hướng về phía Thần, chúng ta đã đắc Đại Pháp rồi.
Chúng ta chính là từ phương diện pháp luật mà giảng: Giang Trạch Dân đã chà đạp hiến pháp và pháp luật, không nói luật pháp, bức hại những người tự do tín ngưỡng, để thế nhân biết rõ [bộ mặt] gian ác của tà đảng, thoái xuất khỏi tổ chức tà ác đó là được rồi.
Từ ngày 30 tháng 4 năm 2000, Bộ Ngoại giao trung ương Trung Cộng và Bộ Công an phối hợp ban hành Văn kiện số 39 (Thông báo của Bộ công an nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa) nêu rõ: tổng cộng có chính xác 14 loại tổ chức tà giáo. Trong đó văn kiện của Văn phòng Trung ương Trung Quốc, Văn phòng Quốc vụ viện xác định có 7 loại. Bộ công an xác định thêm 7 loại nữa. Danh sách 14 loại tà giáo này không có Pháp Luân Công. Cho nên những năm gần đây, chính sách bức hại của Giang Trạch Dân là phạm pháp. Đứng từ góc độ luật pháp mà giảng thì có thể cứu độ những chúng sinh bị đầu độc này.
Sư tôn vẫn luôn chờ đợi những đệ tử, học viên đã đắc Pháp lâu năm. Chờ chúng ta theo kịp tiến trình Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, làm tròn thệ ước mà bản thân đã lập. Chính là để chúng ta là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp.
Kỳ thực khi viết bài chia sẻ này, tâm tình tôi không hề lạc quan. Chính là sợ có đồng tu mê lạc trong nhân thế, quên đi ước nguyện ban đầu trước khi đến thế gian.
Có không ít đồng tu không coi trọng việc học Pháp: tư tưởng luôn không tập trung, tâm không tĩnh, bởi vậy cũng rất khó coi trọng những vấn đề gặp phải trong tu luyện. Mà người tu luyện chúng ta hôm nay chính là cần nhảy xuất ra khỏi cái lý, tư tưởng của người thường, thăng hoa lên để đạt tới cảnh giới tư tưởng và tiêu chuẩn của Thần. Như vậy phương thức tư duy sẽ phát sinh cải biến, mới có thể bước tới cảnh giới của Thần.
Mà tiêu chuẩn tu luyện viên mãn của cá nhân chúng ta, thật sự là thể hiện ở mọi mặt trong tu luyện Chính Pháp. Một khi không ý thức được, buông lỏng tiêu chuẩn (thực tế chính là rớt xuống rồi), phiền phức liền đến, do vậy quyết không thể quên mất rằng chúng ta đang tu Phật. Thật ra chân chính tu luyện tại cao tầng, sau khi minh bạch pháp lý, tâm tình lạc quan, thực sự không có thứ gì có thể làm dẫn động nữa.
Tại đây cũng mong các đồng tu giúp đỡ, nhắc nhở lẫn nhau, cộng đồng tinh tấn. Không nên chỉ trích qua lại, những thứ đó đều là nhân tâm. Mỗi đệ tử đều phát huy tác dụng của bản thân mình trong chỉnh thể, cùng chung sức làm tốt hạng mục kiện Giang Trạch Dân cứu độ chúng sinh này, thuận theo biến hoá của thiên tượng, thành tựu chính mình.
Trên đây là thể ngộ cá nhân, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ thiếu sót.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/15/315725.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/12/5/153962.html
Đăng ngày 26-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Nhảy thoát tư tưởng con người và nhận thức hướng về phía Thần (Phần 1)


[MINH HUỆ 14-9-2015] Nhiều đồng tu không tin rằng Chính Pháp sẽ kết thúc, hoặc là không tin những nội dung khác mà Sư phụ giảng. Có một vấn đề, không biết tất cả đồng tu chúng ta có minh xác hay không rằng: Không kết thúc không phải là vấn đề thời gian, mà là vấn đề số người được cứu độ còn quá ít, bao gồm việc nhiều đồng tu còn chưa bước ra khỏi người thường, chưa dùng toàn lực cứu người, trợ Sư Chính Pháp.
Tôi đã tu luyện Đại Pháp hơn 20 năm. Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với các đồng tu những lời muốn nói nhất trong tâm mình. Chủ yếu muốn chia sẻ nhận thức của bản thân về việc bước ra khỏi tiêu chuẩn của người thường, từ đó khích lệ lẫn nhau, ít đi đường vòng. Nhanh chóng từ Pháp mà thăng hoa lên trên, đột phá tới bề mặt con người, thể hiện ra được toàn bộ.
[Tôi] từ khi mới đắc Pháp, ngay từ đầu tu luyện lên trên, kinh qua nỗ lực gian khổ, thực tu, tống khứ các loại dục vọng, tâm chấp trước cho đến tiến nhập vào tu luyện tại cao tầng, không ngừng đề cao. Trong từng giai đoạn, thăng hoa như thế nào, tu luyện lên trên ra sao, sau đó lại trượt ngã, lại tu lên, hết lần này lần khác tu lên như thế; những quá trình này đều hiện rõ trước mắt tôi.
Trong quá trình tu luyện tại thế gian Pháp: rất nhiều lần xuất công, rất nhiều lần rớt hạ là bởi vì bản thân có một vài tâm chấp trước người thường quá nặng, tu không lên được.
Trong quá trình tu luyện xuất thế gian Pháp, nhiều lần tu hướng lên trên, lại té ngã rớt xuống, là bởi vì bản thân tuy đã tống khứ rất nhiều chấp trước người thường nhưng lại không để mắt tới sự can nhiễu của tự tâm sinh ma.
Chân chính học Pháp, thực tu tâm tính
Sư phụ giảng:
“… cần học Pháp nhiều, nếu không chư vị sẽ không biết nội hàm của Chân-Thiện-Nhẫn ở các tầng thứ khác nhau, thế thì không cách nào làm được Chân-Thiện-Nhẫn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội các phụ đạo viên ở Trường Xuân [1998])
Điều tôi muốn nói chính là: Tu luyện nhiều năm như vậy, bản thân chúng ta thực sự không biết được “nội hàm của Chân-Thiện-Nhẫn ở các tầng thứ khác nhau”; trong quá trình thực tu, các đồng tu xung quanh tôi dường như trước kia cũng chưa có ai minh bạch, chưa có ai đề cập đến vấn đề này. Rất nhiều người tu luyện chúng ta kỳ thực là chưa học Pháp đủ, thực sự là như thế, nếu không thì đã không bị vấp ngã liên tục như vậy. Nếu không thì trong nhiều năm như vậy, cựu thế lực đã không nhằm vào nhân tâm xuất hiện trong tu luyện của chúng ta mà gây ra nhiều sự tình, tạo ra nhiều ma nạn đến thế cho chúng ta. Chính là bởi vì luôn có nhân tâm, luôn không thành thục. Nguyên nhân trong đó chỉ có một: Học không thấu Pháp ở cao tầng.
Tiêu chuẩn viên mãn đối với tu luyện cá nhân là [việc] chúng ta trợ Sư Chính Pháp, dũng mãnh tinh tấn, tiến đến cơ sở viên mãn. Tiêu chuẩn tâm tính không thể hạ thấp dù chỉ một chút, nhất định phải nghĩ biện pháp để tu tốt bản thân, nếu không thì sẽ gặp ma nạn trùng trùng.
Ví dụ, cá nhân tôi trong quá trình thực tu, suốt mấy năm mới nhìn thấy một chút sự việc ở một tầng thứ nào đó. Trong đó, vài phương diện quan trọng nhất chính là:
1. Tu tâm đoạn dục: Tâm sắc dục nhất định phải hoàn toàn tu bỏ, lúc bình thường thì một chút ý niệm về phương diện này cũng không có nữa, buông bỏ xong rồi, không bị tình dẫn động dù chỉ một chút, bảo trì sự thuần khiết. Có vài đồng tu vấp ngã, cũng là vì cái tâm về phương diện này lại nổi lên. Mà tiêu chuẩn của các đồng tu [tham dự] Thần Vận, các đệ tử gần bên Sư tôn là gì, tôi nghĩ rất nhiều đồng tu đều biết. Đó chính là tiêu chuẩn [chúng ta] nhất định phải đạt tới trong khi cứu độ chúng sinh, trợ Sư Chính Pháp, bản thân phải thuần tịnh.
2. Trong tu luyện khi gặp nạn hay lúc vượt quan, tôi hao tổn rất nhiều thời gian mà tu không qua được, từ đó sinh ra tâm oán hận. Bản thân cũng đã tu bỏ tâm đó đi rồi. Đây là một tiêu chuẩn rất trọng yếu trong việc đi hướng về phía Thần. Có rất nhiều đồng tu cũng bị rớt xuống trong phương diện này, đương nhiên nguyên nhân đối với mỗi người tu luyện là khác nhau.
3. Trong quá trình tu luyện phải chịu khổ tu tâm trừ nghiệp, lòng dạ cần thẳng thắn vô tư. Trong thực tu, khá nhiều lần gặp tình huống bị người thường chiếm mất tiện nghi. Trong hoàn cảnh công tác, dường như ngày nào cũng có tình huống [phát sinh], công việc vốn của người khác nhưng họ lại không muốn làm, thường giao cho tôi làm, tôi cũng không oán thán gì. Cứ duy trì như vậy vài năm, kết quả là đã tu qua rồi.
4. Việc thường ngày của tôi chính là học Pháp, luyện công, tu tâm tính, làm công tác. Rất nhiều sở thích và tâm chấp trước trong người thường, toàn bộ đều buông bỏ. Không can thiệp vào quan hệ nhân duyên giữa người với người, không tạo nghiệp. Như vậy tư tưởng cũng thuần tịnh rồi, căn bản là không có niệm đầu gì.
Chính là cần thực tu tâm tính, cần có công tại các tầng thứ khác nhau, mới có thể thăng hoa lên được, bản thể mới phát sinh biến hóa cường đại. Bằng không thì dùng bất cứ điều gì để chứng thực Pháp, cũng sẽ biểu hiện ra tiêu chuẩn của người thường. [Trong] pháp lý tu luyện tại cao tầng, không thực tu, những tâm kia không bỏ đi, thì khi cứu độ chúng sinh sẽ gặp phải can nhiễu, ma nạn.
5. Tu luyện lên cao tầng còn phải chú ý vấn đề “tự tâm sinh ma”. Pháp lý về phương diện này mà không minh bạch thì tuyệt đối sẽ không minh bạch được thế nào là trạng thái “vô vi”.
Sau khi tu luyện tới một trình độ nhất định, can nhiễu về phương diện này là rất lớn. Rất nhiều đồng tu, trong đó có cả tôi chấp trước vào công năng, chấp trước vào những gì nghe được, hoặc nhìn thấy được bằng thiên mục, đã bị vấp ngã, rớt xuống rất nhiều lần.
Có đồng tu thích đem những điều nhìn thấy thông qua thiên mục của bản thân hoặc người khác xem như là chỉ đạo trong khi xử lý một số sự việc. Trong nhiều lần giảng Pháp, Sư tôn đã giảng tới vấn đề này. Kỳ thật, chúng ta tỉnh táo mà nghĩ một chút sẽ thấy: Cái mà bề ngoài của con người vận dụng có phải là Phật Pháp thần thông hay không? Nếu như không phải thì công năng do nhục thân sinh ra kia có thể khởi được tác dụng gì chứ, vậy còn chấp trước vào điều gì đây, thật sự cần buông bỏ những thứ này, đầu não cần thanh tỉnh.
Khảo nghiệm về phương diện tự tâm sinh ma này đối với bản thân người tu luyện cũng có rất nhiều. Có đệ tử Đại Pháp mà thiên mục đột nhiên nhìn thấy thân nhân (vốn là người thường) của mình gặp nguy hiểm, toàn thân bị lửa đốt,v.v.. liền khẩn trương phát chính niệm thanh lý. Sau đó tự mình cảm thấy hài lòng, còn chủ động liên hệ với người thường đó. Sau này, đồng tu khác nhắc nhở rằng như thế là đã lạc vào cái tình của người thường rồi. Người tu luyện chúng ta chính là không quản chuyện người thường. Việc này là can nhiễu đến từ tự tâm sinh ma, không cần quản nó.
Cũng có đồng tu mà thiên mục đột nhiên nhìn thấy một chút cảnh tượng diễn hóa: Bản thân sống trong một vương triều cổ đại, làm một vị quan lớn, sau đó đã sát hại một người. Cuối cùng cô ấy được cho biết rằng hiện tại cô phải thừa nhận việc tiêu nghiệp. Sau đó, vị đồng tu này liền thừa nhận chuyện đó, cuối cùng đã ra đi dưới hình thức bị nghiệp bệnh.
Ví dụ về phương diện này có rất nhiều, nếu không tu luyện chiểu theo Pháp thì những thứ này sẽ can nhiễu chúng ta, chúng ta chính là không phủ định được nó. Cho nên hễ thấy điều gì thì thật sự không được động tâm. Chỉ cần một chút động tâm, thì những thứ đó lập tức sẽ gây ảnh hưởng trường kỳ đến người tu luyện chúng ta.
Trong vấn đề này có sự việc là an bài của cựu thế lực trước đây, cũng có sự việc là khảo nghiệm đến từ tầng thứ cao, khảo nghiệm về nhận thức đối với Pháp của người tu luyện chúng ta, khả năng lý giải [Pháp], xem chúng ta có khả năng đột phá những can nhiễu này không. Đương nhiên cũng có những thứ là can nhiễu ở tầng thấp.
Chính là nói rằng có rất nhiều đồng tu, sau khi tu tốt thì lại tách khai rất nhiều phần tu tốt trước đó, nhưng đều đang tu luyện tại các tầng thứ khác nhau. Đều không đột phá tới được bề mặt thân thể, phía bề mặt người còn chưa xuất hiện Phật Pháp thần thông. Khi phát chính niệm, khi tu tốt, phía mặt đã cách khai kia khởi tác dụng. Cho nên nghìn vạn lần không được buông lỏng tu luyện bản thân, nền tảng tu luyện tâm tính không thể hạ thấp, cần thuần tịnh. Bằng không thì sẽ gặp ma nạn trùng trùng, [thậm chí] còn không biết vì sao mà gặp phải ma nạn.
6. Vấn đề tu khẩu
Rất nhiều đồng tu không chú trọng tu khẩu, thường xuyên chỉ trích người khác là tu tốt hay dở, kết quả đã tạo nghiệp, xuất hiện ma nạn. Kỳ thực cũng là một chút nhân tâm không tu bỏ, không minh bạch được tiêu chuẩn và nội hàm của “vô vi” là gì.
Chúng ta suy nghĩ một chút: người khác đối xử với chúng ta tốt hay không, chúng ta đều không để bụng, đều không động tâm, vậy chúng ta chỉ trích việc xấu của người khác, tính toán đúng sai làm gì đây. Vẫn còn nhân tâm, vẫn là hữu vi, [tâm] bị kéo theo rồi. Đương nhiên xuất phát từ trách nhiệm với đồng tu hoặc đối với Chính Pháp, vậy chúng ta nhắc nhở thiện ý, [đạt tới] thăng hoa trong Pháp là được rồi. Đây chính là chính niệm, là từ bi. Đồng tu có thể minh bạch thì liền minh bạch, nếu như thực sự không minh bạch, vậy [ta] cũng chỉ có thể buông bỏ, không thể vì việc kia mà động tâm, căn bản không cần phải chỉ trích, vì người kia vẫn chưa minh bạch, vẫn có nhân tâm, chưa có thăng hoa lên trên. Vậy bản thân hãy cứ tiếp tục bảo trì trạng thái “vô vi” mà tu luyện lên trên.
Cũng có vài đồng tu chấp trước vào quan điểm của đồng tu khác đối với mình, chấp trước vào việc người khác tu luyện tốt hay không. Thực ra đều là người đang trong tu luyện, không phải Thần, căn bản là không cần để tâm tới việc người khác đối với bạn tốt hay xấu, [điều đó] không có ý nghĩa gì. Người khác cho dù đã khai công, cũng chỉ bất quá là bản thân đã kết thúc quá trình tu luyện, cũng không nhất định là có tầng thứ cao. Căn bản là cũng đừng nên chấp trước vào những việc này.
7. Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi tới Bắc Kinh để duy hộ Đại Pháp. Lúc đó tôi đã suy xét, cho rằng nên bước ra, trong tâm rất thản nhiên, không hề có tâm lo lắng của người thường (danh, lợi, tình đều buông bỏ). Đã có lúc tôi cảm thấy không đúng và cố giải thích với người thân: Tại sao bản thân lại muốn tới Bắc Kinh phản ánh tình hình, trong tivi truyền bá nội dung phỉ báng “Đại Pháp”, cái nào là giả (chính là muốn để thế nhân liễu giải, dùng thiện tâm, ngữ khí và đạo lý để họ minh bạch chân tướng).
Trong quá trình bước ra, có lúc nếm trải đau khổ, mất đi tự do, trong lòng cũng có sự ủy khuất và oán hận, nhưng lập tức liền điều chỉnh tâm thái trở về như lúc bình thường: bảo trì trạng thái vô vi, không vì sự không liễu giải được của người thường mà động tâm. Cứ tu như vậy, dần dần đề cao trong khi không biết, không cảm thấy. [Bản thân] đã cứu độ được rất nhiều chúng sinh, thấy được triển hiện của Pháp trong các tầng thứ khác nhau, cũng biết rằng Sư tôn vì đệ tử Đại Pháp mà đã làm rất nhiều sự việc cũng như an bài.
Tu luyện trên cao tầng đều là vô vi. Tâm thái và trạng thái từ bi ở cao tầng, tuyệt đối sẽ không phải vì gặp một chuyện không tốt nào đó mà bị dẫn động, ai đó nói tôi tốt xấu ra sao, căn bản là tôi không động tâm. Một chút cũng sẽ không vì sự không liễu giải được của người thường hoặc sự biến hóa của hình thế trong xã hội nhân loại mà động tâm, luôn bảo trì tâm thái tường hòa, từ thiện; vĩnh viễn sẽ như thế. Đương nhiên khi bị dẫn động, liền phải lập tức coi lại bản thân, vì nguyên nhân gì mà bị dẫn động, dẫn đến trong tâm bất bình, phiền não, tức giận.
Từ tầng thứ cao hơn mà nhận thức: kỳ thực phiền não, tức giận chính là ma tính. Nếu nói thật sự có thể từ góc độ này mà liễu giải việc tu luyện, như vậy khi tâm thái người tu luyện bị dẫn động, tâm tình bị ảnh hưởng, ngay lập tức sẽ biết rằng bản thân đã không giữ vững, ma tính biểu hiện ra rồi, cũng rất nhanh có thể điều chỉnh trở về tâm thái tốt.
Hiểu rõ tâm thái từ bi ở tầng cao, như vậy sẽ cứu độ chúng sinh tốt hơn. Kỳ thực có rất nhiều đồng tu đã sớm ở trong tâm thái này rồi, chỉ là tư tưởng phần bề mặt con người chưa tổng kết được chứng ngộ của bản thân.
Khi đột phá tới bước này, giảng chân tướng liền sẽ xuất hiện một chút biến hóa. Trong cuộc sống, có người thường mà quan niệm rất mạnh, rất khó cải biến. Khi chúng ta đột phá được trạng thái tu luyện, họ sẽ lập tức cải biến.
Xin lấy hai ví dụ: Cậu của tôi là một đảng viên lão thành, có trình độ văn hóa nhất định. Những năm trước khi tôi giảng chân tướng cho ông ấy, ông ấy căn bản là không nghe. Lần này giảng chân tướng lại một lần nữa, ông ấy vẫn là không muốn làm tam thoái. Lúc đấy tôi không hề động tâm, tâm thái không biến đổi dù chỉ một chút, chính là bảo trì tâm thái tường hòa, tiếp tục giảng chân tướng cho ông về các đời lãnh đạo của Đảng cộng sản, mỗi một đời lại giảng ra làm sao. Và nội hàm Văn hóa truyền thống mấy nghìn năm nay của dân tộc Trung Hoa chúng ta, quan niệm đạo đức hoàn toàn tương phản. Cứ như thế như thế, không ngờ rằng ông ấy chủ động dùng hóa danh làm tam thoái; càng không nghĩ tới là: Khi ông ấy đi đến đơn vị làm việc vào ngày hôm sau, chính ông đã đi làm thủ tục thoái đảng. Điều này đã nói rõ, từ bi có thể thực sự khiến chúng sinh giác ngộ, thanh tỉnh, phân rõ thiện ác, và được cứu độ.
Còn có một lần tại nhà của một người thường mà tôi quen biết, tôi gặp một người vô cùng tự phụ, anh ta coi thường tà Đảng cộng sản, đối với đệ tử Đại Pháp anh ta cũng nói: “Quá ngốc nghếch, nhẫn gì mà nhẫn.” Lúc đó tôi cũng không bị dẫn động, vừa nhìn là thấy anh ta không tiếp thu, anh ta coi những lời nói của mình giống như đạo lý vậy. Tôi mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa. Trong tâm không động, vẫn là trạng thái tường hòa. Sau khi dùng bữa xong, đã đến lúc cần ra về, khi tôi đến trạm xe để chờ xe và chia tay anh ấy, anh ấy đột nhiên nắm tay tôi, muốn nhờ tôi giúp anh thoái đảng. Chính là nói, sự lương thiện và từ bi của chúng ta đã cải biến thế nhân, các nhân tố phía sau anh ấy cũng đã lựa chọn theo phía đệ tử Đại Pháp.
Chính là nói: Tiêu chuẩn và Pháp lý trong tu luyện tâm tính tầng thứ cao, nhất định cần hiểu rõ, trong suy nghĩ của bản thân cần có ý thức tư tưởng rõ ràng như vậy. Thật sự cần phải có nhận thức rõ ràng như vậy trong tư tưởng, minh bạch tiêu chuẩn, trạng thái vô vi của tầng thứ cao là gì. Biểu hiện mặt ngoài của con người mới không mơ hồ, mới có thể bước hướng về phía Thần. Trong cứu độ thế nhân mới có thể không bị người thường dẫn động. Chính là sẽ không vì biểu hiện nhất thời của người khác mà động tâm, làm ảnh hưởng đến tâm thái chúng ta. Chúng ta là từ bi mà cứu độ thế nhân, là ánh vàng kim trong trần tục, đi trên con đường sinh mệnh trở thành thần. Chúng ta thực sự đã hiểu thế nào là Phật pháp chân chính, chúng ta thực sự là những sinh mệnh đã giác ngộ.
Những điều này chính là Pháp lý về việc nhảy thoát con người và tiến về phía Thần mà tôi ngộ được trong trạng thái tu luyện hiện tại. Không thực tu tâm tính thì sẽ không có công, chính là sẽ chỉ dừng lại ở cảnh giới người thường, sẽ không thực sự thu hoạch được gì. Còn có thể sẽ nghĩ này nghĩ nọ, tìm người khác giao lưu, muốn minh bạch pháp lý cao tầng.
Trong tu luyện tại sao phải bị vấp ngã nhiều lần? Chính là vì học Pháp không đủ, không biết rõ tiêu chuẩn của Pháp, không minh bạch được nội hàm của Pháp tại cao tầng là gì.
Thời gian đầu tu luyện, tôi cảm thấy mọi người đều hiểu rằng, chỉ cần nói nhẹ một câu, dường như đã minh bạch rồi, tâm thái mọi người đều rất tốt. Hôm nay có thể bởi vì nhân tố bức hại mà tạo thành loại trạng thái này, trong lòng có chút lo lắng, cho nên tâm thái không được thuần tịnh, mọi người không còn có cảm giác thăng hoa khi học Pháp giống như hồi đầu đắc Pháp nữa. Kỳ thực chúng ta tu luyện chính là phải giữ vững tâm thái lạc quan, vui vẻ như hồi đầu đắc Pháp. Chúng ta chính là nên lạc quan, lòng dạ thẳng thắn vô tư, ý chí kiên định tu luyện lên trên mới đúng.
(Còn tiếp)

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/14/315724.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/12/3/153932.html
Đăng ngày 23-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Nhìn thấy trong mơ: Hối hận khôn nguôi vì đã không hoàn thành sứ mệnh của mình


[MINH HUỆ 13-1-2016] Tôi đã có hai giấc mơ đặc biệt rõ ràng vào lúc sáng sớm ngày mùng 2 tháng 1 vừa rồi, chúng khiến tôi vô cùng chấn động. Mặc dù tôi gọi chúng là giấc mơ, nhưng thực ra đó là những điều nguyên thần của tôi đã trải qua bên ngoài nhục thân của tôi.
Giấc mơ thứ nhất
Đột nhiên tôi cảm thấy thân thể của mình hết sức khó chịu, tôi liền nhắm mắt lại và cảm giác thấy nguyên thần của mình đang ly khai khỏi nhục thân, từ trên đỉnh đầu rời khỏi thân thể. Khi tôi (nguyên thần) quay đầu lại và nhìn thấy thân thể của mình nằm ở đó, tôi tự hỏi: “Lẽ nào mình đã chết rồi sao?” Lúc này xuất hiện hai chùm sáng, có một ý niệm cho tôi biết rằng chùm sáng màu trắng chói lóa mắt là thông thẳng lên thiên thượng, còn chùm sáng màu đen là thông thẳng xuống địa ngục. Tôi nghĩ: “Mình là một đệ tử Đại Pháp, không thể nào đi xuống địa ngục được, cho dù mình có chết thì cũng không còn là sinh mệnh thuộc về địa ngục nữa.” Chùm sáng trắng hút lấy tôi đưa lên thiên thượng. Tôi phiêu phiêu đãng đãng bay lên thiên thượng, cảm giác thân thể hết sức nhẹ nhàng, không còn trọng lượng của nhục thân nữa, sau đó thân thể tôi bay vọt lên trên.
Lúc đó tôi có chút sợ hãi, tôi nghĩ: “Mình vẫn chưa chết phải không? Mình vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình mà! Nếu mình phải đi, thì mình đang đi theo Sư phụ!” Chính tại ý niệm đó, tôi liền tiến nhập vào một tầng vũ trụ thâm sâu, đi qua tầng tầng vũ trụ, bay đi với tốc độ vô cùng nhanh. Không biết là đã bay trong thời gian bao lâu, thế rồi một thế giới lộng lẫy huy hoàng triển hiện trước mắt tôi.
Có một ý niệm cho tôi biết rằng đây là thế giới của các đệ tử Đại Pháp bị bức hại đến chết mà vẫn viên mãn. Họ ở đây chờ đợi bước tối hậu của Sư phụ: Pháp Chính Nhân Gian. Tôi muốn tiến vào đó, nhưng tôi không được phép tiến nhập vào.
Tôi lại tiếp tục bay cho đến khi tôi đến một thế giới u ám thê lương. Tôi nhìn thấy rất nhiều người ngồi trên mặt đất, ánh mắt đờ đẫn, gào khóc thảm thiết, vò đầu bứt tai. Toàn bộ thế giới này tràn ngập bi ai, tuyệt vọng và hối hận khôn nguôi. Tôi cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra nơi đây.
Một ý niệm đến trong đầu tôi, cho tôi biết rằng đó là thế giới của các đệ tử đã qua đời khi chưa hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình, họ ở đây để chờ đợi sự sắp xếp tối hậu.
Nghe thấy thế, tôi hết sức kinh hoàng, cảm thấy một nỗi sợ hãi khủng khiếp trào dâng lên: “Mình thực sự chết rồi sao? Mình chưa hoàn thành sứ mệnh của mình mà đã chết rồi sao?” Chính lúc đó, bà ngoại đã quá cố của tôi hoảng hốt chạy đến trước mặt tôi. Bà bàng hoàng nhìn tôi, sau đó gào khóc nức nở: “Tại sao cháu lại đến đây? Tại sao cháu chưa hoàn thành sứ mệnh của mình mà lại đến đây? Bà chỉ còn hy vọng vào cháu nữa thôi! Chẳng phải bà đã nhiều lần nói với cháu trong giấc mộng rằng cháu phải tu luyện tinh tấn sao? Làm sao cháu có thể không hoàn thành sứ mệnh của mình chứ? Làm sao mà cháu lại đến thế giới này chứ?” Nói xong bà ngoại tôi ngã xuống đất, vò đầu bứt tai gào khóc thảm thiết.
Tôi bắt đầu tin rằng tôi đã thực sự chết rồi, tôi khóc lóc xin Sư phụ tới giúp. Lúc này, tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ từ xa đang nhìn tôi một cách nghiêm túc và bi thương. Tôi quỳ trên mặt đất kêu khóc nức nở, tôi biết tôi đã làm sai và tôi đã không tu luyện tinh tấn. Tôi cầu xin những người xung quanh Sư phụ đưa tôi trở về, bởi vì nếu tôi rời khỏi nhục thân quá lâu thì tôi sẽ chết thực sự. Nhưng dù tôi kêu khóc thế nào cũng không có bất kỳ người nào tới giúp tôi. Tôi tuyệt vọng cực độ. Tôi hối hận vô cùng, vì sao tôi không tinh tấn và không tu luyện tốt, vì sao tôi lại đến thế giới này? Lúc đó trong lòng thấy hối hận và thống khổ đến mức tôi không còn thiết sống nữa.
Lúc đó có một nữ đệ tử Đại Pháp đi tới, hỏi han tại sao tôi lại đến nơi đây. Tôi nói rằng tôi không biết, làm sao tự mình có thể đến đây được? Cô ấy nói rằng cô ấy bị mang tới đây vì đã không vượt qua được quan nghiệp bệnh, cô ấy hối hận vô cùng, nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi, bởi vì không có nhục thân thì không thể làm được gì nữa, không có nhục thân thì đã quá muộn rồi.
Tôi hỏi cô ấy nếu chúng ta không hoàn thành sứ mệnh thì có bị hình thần toàn diệt không, sẽ bị trừng phạt như thế nào? Cô ấy nói rằng thiên cơ không được phép tiết lộ, nhưng cô ấy biết rằng nếu không hoàn thành sứ mệnh thì toàn bộ chúng sinh trong thế giới của tôi sẽ bị tiêu hủy, cũng như tất cả thế giới và chúng sinh trong tầng tầng [vũ trụ] mà tôi đã kết duyên trong quá trình hạ xuống từ cao tầng cũng sẽ bị tiêu hủy.
Nghe thấy thế nước mắt tôi tuôn rơi như mưa, tôi hy vọng biết bao rằng tôi có thể trở về nhục thân của mình. Thế rồi cô ấy chỉ cho tôi một tấm gương ở đằng xa, qua cái gương đó tôi có thể nhìn thấy thân nhân của mình. Tôi lao như bay đến đó và nhìn thấy mẹ tôi, cũng là một đệ tử Đại Pháp, đang ôm nhục thân của tôi khóc lóc và gọi tên tôi để tôi trở về nhục thân của mình. Bà nói rằng tôi chưa hoàn thành sứ mệnh của mình thì không thể ly khai nhục thân được. Tôi nghe thấy bà ra sức gọi tên tôi, tôi cũng gào to lên “Mẹ ơi, Mẹ ơi!” nhưng dù gọi to đến đâu mẹ tôi cũng không nghe thấy. Tôi nhìn thấy một đồng tu đang giảng chân tướng khuyên tam thoái tại sở làm của cô ấy, tôi cố gắng gọi cô ấy nhưng cô ấy cũng không nghe thấy. Đến đây thì tôi khóc thống thiết, nước mắt của sự hối hận khôn nguôi và sự thống khổ tột cùng, khiến tôi đau khổ không lời nào tả xiết.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng nói: “Để cô ấy ở lại vài ngày.” Tôi không biết ai đã nói như vậy, liền quỳ xuống khóc thống thiết. Sau một hồi, có người gọi chúng tôi đi ăn cơm, nhưng không ai muốn ăn cả. Tôi phóng tầm mắt ra xa, tôi nhìn thấy vô số đệ tử Đại Pháp đang khóc lóc sám hối; một số người tự đánh vào mặt mình đến mức khuôn mặt sưng đỏ lên; một số người dùng móng tay nhọn tự cào vào mặt mình đến mức máu chảy khắp mặt; một số người thì đập đầu vào tường khiến máu tươi trào ra; lại có người dùng hai tay tự đánh vào ngực, vào đầu, vào chân của mình, v.v.. Toàn bộ thế giới đó tràn ngập tiếng khóc lóc gào thét vì hối hận, mỗi tiếng kêu khóc đều tê tâm liệt phế, đau đớn xé lòng. Tuy nhiên trong thế giới này, vô luận là người ta giày vò bản thân mình đến mức nào thì cũng không bao giờ chết. Thế giới này khiến người ta thời thời khắc khắc, từng giây từng phút bị giày vò dằn vặt trong hối hận và đau khổ. Loại cảm giác này thật là sống không bằng chết, khiến người ta sống mà không thiết sống nữa. Dùng ngôn ngữ nhân loại không thể biểu đạt được tâm trạng của tôi lúc đó.
Nhìn thấy các đệ tử Đại Pháp ở đó, tôi vô cùng căm giận bản thân mình. Tại sao tôi không tu tốt? Tại sao tôi không buông bỏ được các chấp trước của mình? Đột nhiên tôi nhớ đến danh sách những người đã làm tam thoái mà tôi vẫn chưa công bố [trên mạng Internet], vẫn còn một số đơn kiện Giang Trạch Dân mà tôi chưa chỉnh lý xong, và tôi vẫn còn một số người bạn và bằng hữu chưa được nghe chân tướng Pháp Luân Công.
Tôi nhớ lại rằng tôi chưa tĩnh tâm học Pháp và tôi vẫn chưa học thuộc “Luận ngữ” mới của Sư phụ, cũng như rất nhiều bài thơ trong tập thơ “Hồng ngâm”. Cho đến nay tôi vẫn không thể luyện tĩnh công đủ một tiếng đồng hồ, vẫn không luyện đủ các bài động công và không thể kiên trì luyện công hàng ngày. Tôi đã để lỡ rất nhiều lần phát chính niệm toàn cầu mà không phát.
Nhớ lại tất cả những điều đó, tim tôi cảm giác như vỡ vụn ra, như thể bị dao cắt nát ra, tôi thấy thống hận bản thân mình. Nước mắt hối hận tuôn rơi ướt nhòa khắp mặt. Tôi khụy xuống mặt đất, tự đấm vào người mình, tự tát vào mặt mình. Tôi ước được trở về nhục thân của mình biết bao, tôi ước tôi vẫn còn cơ hội tu luyện tinh tấn ở nhân gian biết bao. Tôi gào to lên: “Giúp tôi với! Xin hãy cho tôi trở về nhục thân của mình! Nếu không về sớm thì nhục thân sẽ chết mất!” Nhưng dù tôi khóc lóc và kêu gào đến đâu cũng vô dụng.
Sau đó một hồi, tôi cũng không biết là bao lâu nữa, tôi nghe thấy một tiếng nói: “Đến lúc rồi. Đưa cô ấy về thôi.”
Vừa lúc đó tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi gọi tôi dậy để luyện công, tôi mở mắt ra. Nhưng âm thanh của câu nói: “Đến lúc rồi. Đưa cô ấy về thôi” vẫn còn văng vẳng bên tai khi nhục thân của tôi tỉnh dậy.
Tỉnh dậy mãi mà trong tâm tôi vẫn không thể bình tĩnh được, tôi hết sức kinh hãi. Lúc đầu tôi kinh hoàng sợ hãi, sau đó tôi hạnh phúc và vui mừng trở lại. Tôi nhìn xung quanh căn phòng, rồi tự bấu mình và cảm thấy đau, tôi biết rằng tôi vẫn còn sống, vẫn còn sống!
Tôi vô cùng vui mừng! Tôi vẫn còn cơ hội tu luyện, tôi vẫn còn cơ hội hoàn thành sứ mệnh của mình! Sự đối lập về cảm xúc và trạng thái mà tôi đã trải qua thật là quá to lớn. Tôi vẫn bàng hoàng và chấn động: đó không phải là một giấc mơ, đó là sự thực, tôi tin rằng nguyên thần của tôi sau khi ly thể đã thực sự cảm thụ sự thống khổ và hối hận vì đã không hoàn thành sứ mệnh của mình.
Con vô cùng cảm tạ Sư phụ đã cấp con một bài học cảnh tỉnh nghiêm khắc!
Giấc mơ thứ hai
Trong lúc đang luyện bài Thần thông gia trì Pháp, đột nhiên dạ dày của tôi quặn đau kinh khủng. Tôi liền hạ chân xuống, trở lại giường nằm và lại ngủ thiếp đi. Sau đó tôi lại có một giấc mơ nữa.
Trong mơ tôi thấy một ông lão, mặc dù tôi không nhìn rõ mặt của ông ấy nhưng tôi có thể nghe thấy giọng nói của ông ấy rất rõ ràng.
Ông ấy hỏi tôi có khổ nạn nào mà không vượt qua được trên con đường tu luyện không. Tôi nghĩ một lúc rồi trả lời rằng đối với tôi khổ nạn hôn nhân là khó vượt qua [nhất]. Ông ấy hỏi tại sao lại khó vượt qua? Tôi nói rằng tôi đã 32 tuổi rồi mà chưa kết hôn. Tôi cảm thấy áp lực rất lớn trong tư tưởng và tâm lý của mình, bởi vì người thường, thân nhân và bè bạn của tôi đều không lý giải được.
Họ cho rằng hoặc là tôi có vấn đề, hoặc là tôi có đại gia bí mật bao dưỡng, họ đồn đại và thêu dệt rất nhiều câu chuyện xung quanh tôi. Họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị. Đôi khi tôi cảm thấy áp lực quá lớn khiến tôi ngạt thở.
Ông ấy hỏi tại sao tôi chưa kết hôn? Tôi nói rằng tôi có mâu thuẫn ở sâu thẳm trong lòng. Tôi bắt đầu đọc sách và học Pháp khi tôi mới 10 tuổi, sau đó ba năm thì tôi chính thức trở thành một đệ tử Đại Pháp, có nghĩa là tôi đã tu luyện được gần 20 năm rồi. Nếu tôi kết hôn, chẳng phải tôi đã phí công nhọc sức giữ mình trong sạch trong từng ấy năm hay sao?
Hơn nữa, là một người tu luyện, tôi phải đoạn tuyệt sắc dục. Nếu tôi kết hôn, chẳng phải tôi tự rước ma phiền trên con đường tu luyện của tôi? Ngoài ra, sau khi kết hôn còn phải có con cái, cái tình đối với con cái không buông bỏ được, lại còn phải hao tổn biết bao tinh lực và thời gian cho chúng.
Tất cả những điều đó sẽ ngăn cản tôi tu luyện tinh tấn. Nhưng nếu tôi không kết hôn thì người thường không lý giải được. Vậy thì kết hôn hay không kết hôn cũng đều không tốt. Nhưng có một điều may mắn là tôi có khuôn mặt như em bé, tôi trông khá trẻ, mọi người thường đoán tôi chỉ khoảng 22 tuổi thôi. Bề ngoài trẻ trung là điều duy nhất khiến tôi cảm thấy dễ chịu một chút.
Nghe xong những điều này, ông ấy cười và nói: “Cô đã nghe câu chuyện Đường Tăng đi Tây Thiên thỉnh Kinh rồi phải không? Đường Tăng đã phải trải qua 81 khổ nạn mới đắc được chân kinh và viên mãn. Là đệ tử Đại Pháp, các vị có sứ mệnh vĩ đại, tầng thứ tu luyện đạt được cao chưa từng có, những gì các vị phải vượt qua là hàng trăm hàng nghìn khổ nạn.”
“Người thường đều mong muốn tu thành Thần Phật, nhưng đó không phải là việc đơn giản dễ dàng, và không phải ai cũng có thể dễ dàng trở thành đệ tử Đại Pháp. Danh hiệu “đệ tử Đại Pháp” của các vị, bao nhiêu chúng thần trên thiên thượng ao ước mà không đắc được. Hiện nay các vị có thể làm đệ tử Đại Pháp là một điều vô cùng may mắn.”
“Kỳ thực cái lý của thế gian con người là cái lý phản đảo. Nếu các vị muốn tu thành Thần Phật, chắc chắn rằng các vị sẽ phải trải qua vô số ma nạn. Đời đời kiếp kiếp các vị đã chịu bao gian khổ, đến lúc tối hậu này, các vị cần phải thoát khỏi cái xác thân của tầng con người này, khẳng định rằng các vị sẽ phải chịu rất nhiều thống khổ và ma nạn.”
“Bất kể mọi người xung quanh nói điều gì về cô, họ nói tốt về cô hay họ không hiểu cô, họ chế giễu cô, cười nhạo cô, lăng mạ cô, chẳng phải đó là đang giúp cô gỡ bỏ cái xác thân con người này hay sao? Cái lý ở thế gian con người là phản đảo – ở tuổi của cô cần phải kết hôn và sinh con. Đối với người tu luyện, đó chính là để giúp cô tống khứ chấp trước để tu luyện thành Thần.
“Hiện tại họ không hiểu cô, tương lai khi cô tu thành viên mãn, chắc chắn họ sẽ lý giải được cô, họ sẽ vô cùng ngưỡng mộ cô, đồng thời họ cũng phải bồi hoàn cho những thống khổ đã gây ra cho cô. Kỳ thực cô cũng có thể kết hôn, đó là để xem cô có đủ kiên định hay không, có để bị can nhiễu bởi sắc tình và con cái hay không.”
Tôi nói với ông ấy rằng tôi chưa có đủ định lực, tôi sợ rằng tôi không khống chế được mà bị chúng lôi xuống. Ông ấy nói: “Đã như vậy thì cô phải tu luyện cho tốt. Hiện tại quay đầu nhìn lại, nó vẫn còn là một chướng ngại hay sao? Vẫn không dễ dàng qua nổi sao? Kỳ thực ta thấy quá trình tu luyện của các vị chỉ bằng thời gian của một ngày – các vị đến thế gian con người, trụ lại một ngày rồi lại rời đi, một ngày đó trôi qua nhanh vô cùng.”
Tôi hỏi: “Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy thời gian dài như thế?” Ông ấy cười và nói rằng thời gian tại nhân gian và thời gian mà ông ấy nói đến là có sự khác biệt. Kỳ thực đó chỉ là một cái chớp mắt.
Ông ấy lại nói: “Để trở về thì cần phải tu luyện tinh tấn. Cần phải tu luyện thật tốt để trở về!”
Đúng lúc đó đồng hồ báo thức báo 6 giờ kém 5 phút, tôi ngồi dậy phát chính niệm.
Sau khi tỉnh dậy, tôi kể cho bố mẹ tôi nghe về giấc mơ của mình, họ đều rất chấn động. Mẹ tôi khóc và nói rằng đó không phải là giấc mơ, đó là Sư phụ đã từ bi điểm hóa cho tôi. Ngày hôm sau có một đồng tu tới nhà tôi, tôi lại kể cho cô ấy nghe về giấc mơ của mình. Cô ấy khuyên tôi viết bài chia sẻ để cảnh tỉnh những đồng tu không tinh tấn và còn nhiều nhân tâm xem xét lại con đường tu luyện của mình.
Các bạn đồng tu, còn có điều gì để lưu luyến trong thế gian con người này nữa? Còn có chấp trước nào mà không buông bỏ được nữa? Còn có nhân tâm nào lôi kéo chúng ta lại không cho chúng ta tu luyện tinh tấn nữa?
Chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu chúng ta không thể trân quý bản thân mình, nếu chúng ta không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, thì điều chờ đợi chúng ta chính là sự thống khổ và hối hận vô cùng vô tận, chứ chưa nói đến hình thần toàn diệt. Các bạn đồng tu nhất thiết không được hồ đồ. Nhất thiết không được để mất nhục thân thì mới bắt đầu hối hận vì trước đó đã không tu luyện cho tốt. Lúc đó thì hết thảy đều đã quá trễ rồi.
Bài chia sẻ này chỉ là thể ngộ và những điều nhìn thấy ở tầng thứ sở tại của bản thân. Nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, xin các đồng tu từ bi góp ý.

Đăng ngày 23-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Một số thể ngộ của tôi sau khi đọc bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015“


Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-12-2015] Ngay khi tôi nhận được bài kinh văn mới “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015”, tôi đã đọc đi đọc lại bài này. Càng đọc tôi càng cảm nhận được sự từ bi vô hạn của Sư phụ và càng nhận thức được sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi hiểu rằng không có gì là chuyện nhỏ trong tu luyện, do đó chúng ta không thể bỏ qua từng ý niệm, ngôn, hành.
Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã không tinh tấn. Sư phụ không muốn để rớt lại dù chỉ một đệ tử. Ngài kiên nhẫn giảng Pháp cho chúng ta, nghiêm túc chỉ ra những vấn đề tồn tại cho các đệ tử Đại Pháp và bảo cho chúng ta cách tu luyện với sự từ bi vô hạn.
Trong bài giảng, Sư phụ đã hỏi nhiều lần câu hỏi: “Thì làm sao đây?”. Mỗi lần như vậy giống như một tiếng sấm, đánh thức tôi khỏi trạng thái tu luyện trì trệ. Trong thâm tâm tôi cảm thấy mình không xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Tôi đã tu luyện nhiều năm, nhưng vẫn có nhiều chấp trước, một số trong đó vẫn rất mạnh mẽ và cố hữu. Thỉnh thoảng tôi thậm chí còn quên mất rằng mình là một người tu luyện và xử lý các việc với suy nghĩ và quan niệm người thường, để lại một ấn tượng xấu và làm hoen ố thanh danh của Đại Pháp và đệ tử Đại Pháp một cách không tự biết. Kết quả là, tôi đã có sơ hở để tà ác dùi vào và bức hại tôi dưới hình thức nghiệp bệnh.
Sư phụ đã dạy chúng ta ngay trong phần mở đầu của bài “Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015”:
Bất kể một tâm nào, bất kể một loại chấp trước gì, đều sẽ thành khó nạn cho tiến bộ và đề cao của chư vị, đồng thời cũng sẽ bị cựu thế lực, những nhân tố tà ác kia lợi dụng, nhất định thế. Mỗi từng chấp trước của chư vị, đều sẽ tạo thành chư vị tu không thành. Mỗi từng chấp trước có thể đều sẽ tạo ra xuất hiện các trạng thái trên thân thể chư vị, tạo thành dao động nơi tín niệm kiên định vào Đại Pháp.
Tôi nhớ lại một số việc đã xảy ra gần đây và điều này đã giúp tôi có được nhận thức sâu sắc hơn về lời giảng Pháp của Sư phụ trong bài giảng mà tôi muốn chia sẻ. Tôi muốn tóm tắt những đề cao trong quá trình tu luyện của mình và hy vọng rằng nó có thể là một tham khảo cho các đồng tu.
Tệ hơn cả một người thường
Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo và được giáo dục phải tiết kiệm. Đó là một đặc điểm tốt đối với một người thường nhưng hóa ra lại là một chấp trước lớn đối với một học viên. Tôi đã nỗ lực để buông bỏ chấp trước này kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện, nhưng nó vẫn là một chấp trước dai dẳng. Thỉnh thoảng tôi lại hành xử tệ hơn cả một người thường trên phương diện này. Tà ác cuối cùng đã dùi vào sơ hở đó và khiến tôi có biểu hiện nghiệp bệnh.
Cuối năm ngoái, dì tôi sống ở hải ngoại đã nhờ tôi giúp bà một việc. Việc này đòi hỏi phải thanh toán một khoản phí. Vì cơ quan xử lý vấn đề này là cơ quan cũ của tôi trước khi tôi nghỉ hưu và tôi vẫn còn giữ quan hệ với mọi người ở đó nên tôi đã nhờ người quản lý ở đó không thu phí hoặc giảm phí cho tôi. Mặc dù ông ấy đồng ý nhưng là một học viên, đáng lẽ ra tôi không nên yêu cầu ông ấy giảm phí cho mình.
Ngày hôm sau, tôi bắt đầu cảm thấy khác lạ, và tôi chảy máu rất nhiều. Tôi không quan tâm đến nó cho tới khi tôi bị chảy máu trong hơn 10 ngày.
Tôi bắt đầu hướng nội xem gần đây mình có làm sai chuyện gì không, và sau đó tôi nhớ lại việc này. Tôi nhận ra rằng, mặc dù người quản lý giảm phí cho tôi, có lẽ không phải là vì anh ấy thấy đó là điều hợp lý mà là vì sự nể nang của anh ấy đối với yêu cầu của một đồng nghiệp lâu năm.
Tôi đã tiết kiệm được tiền nhưng điều đó có nghĩa là cơ quan đã mất tiền. Đại Pháp dạy chúng ta phải nhận thức rõ về vị kỷ vị tư. Hành xử của tôi là trái ngược lại. Không phải là có quá nhiều sự vị tư và vụ lợi đằng sau việc tôi làm sao? Tôi nhận ra sai lầm của mình và ngay lập tức nhận lỗi với Sư phụ. Tôi quyết định đóng góp số tiền mà tôi đã tiết kiệm được đó cho điểm sản xuất tài liệu.
Vì tôi đã nhận ra lỗi của mình và sửa lỗi, ngày hôm sau tôi không còn bị chảy máu nữa.
Tháng 9, tôi tới ngân hàng để rút tiền.Một hàng người dài đang đợi ở đó, khoảng 40-50 người đã lấy số và đứng xếp hàng trước tôi. Tôi sẽ phải đợi khoảng 2-3 tiếng mới có thể rút tiền. Vì hôm đó tôi cần tiền, nên tôi không thể rời đi. Tôi không kiên nhẫn, vì vậy sau khi đợi một lúc, tôi bắt đầu rất lo lắng.
Tôi gặp người quản lý là một người quen của mình và hỏi xem liệu anh ấy có còn số nhỏ hơn nào mà những người khác đã bỏ lại hay không. Anh ấy đưa tôi một vài cái để chọn. Tôi vui mừng và đã lấy một số có thời gian đợi ngắn nhất. Chưa đầy một giờ đồng hồ sau tôi đã lấy được tiền và trở về nhà.
Chiều hôm đó, tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe. Tôi cảm thấy như thể cơ thể mình bị trói chặt và rất nặng. Đầu tiên, tôi nghĩ rằng mình đang trải qua nghiệp bệnh, ngay sau đó tôi nhận ra rằng chắc hẳn tôi đã làm gì đó sai khiến tà ác dùi vào. Tôi nhớ đến việc mình đã làm ở ngân hàng vào buổi sáng. Tôi nhận ra mình đã sai lầm khi chen ngang và đã không cư xử như một người tu luyện.
Ngay cả một người thường cũng sẽ theo đúng quy định mà xếp hàng chứ không chen ngang. Tôi còn tệ hơn cả một người thường. Dù cho mọi người trong ngân hàng không biết tôi là một học viên, nhưng những sinh mệnh cao tầng và tà ác thì đều biết. Vậy thì đây chẳng phải là một cơ hội tốt để tà ác kiếm cớ bức hại tôi sao?
Phía sau sự lo lắng của tôi (mà lúc đầu đã cho thấy tôi đã không nhẫn), chẳng phải đó là tâm ích kỷ sao? Đại Pháp yêu cầu chúng ta nghĩ cho người khác trước, nhưng tôi chỉ biết đến bản thân mình – tôi đã nhanh chóng làm xong việc của mình nhưng những người khác lại phải đợi lâu hơn. Đó là hành vi của một đệ tử Đại Pháp sao?
Tôi đã bị sốc khi thấy được thiếu sót của mình và ngay lập tức nhận lỗi trước Sư phụ. Tôi quyết định phải bỏ đi thói quen xấu này và hứa sẽ không bao giờ lặp lại.
Vì tâm tính của tôi đã đề cao, Sư phụ bắt đầu thanh lý cơ thể cho tôi. Tối đó trong giấc mơ của tôi, có ai đó đã cúi xuống và lấy ra thứ gì đó trong thắt lưng của tôi. Sáng hôm sau, tôi không còn cảm giác bị trói chặt nữa.
Cơ hội để ngộ
Hai sự việc trên đây là những việc nhỏ trong cuộc sống của tôi, nhưng qua đó tôi đã ngộ được như sau:
Thứ nhất, học Pháp tốt là điều kiện cần thiết để đề cao trong tu luyện. Qua một loạt những sự việc xảy ra trong tu luyện của mình, tôi đã có thể ngộ sâu sắc hơn lý do tại sao Sư phụ đã liên tục nhắc chúng ta phải học Pháp tốt.
Theo thể ngộ của tôi, khi chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, chúng ta có xu hướng bị tác động bởi những quan niệm, hành vi, và thói quen trên bề mặt. Nếu không học Pháp tốt, một học viên có thể thiếu chính niệm và không thể xem xét mọi thứ chiểu theo Pháp hoặc không nhận ra vấn đề, chứ chưa nói tới là sửa chữa thiếu sót. Nếu những sự việc nhỏ này tiếp tục tiếp diễn, chúng ta sẽ tích tiểu thành đại và nó sẽ trở thành những khảo nghiệm lớn rất khó vượt qua. Thời gian trôi qua, học viên đó sẽ mất đi tín tâm tu luyện, và khi đức tin bị lay động, tà ác sẽ kiếm cớ đó để lôi học viên đó xuống. Có nhiều những ví dụ như vậy.
Chính niệm đến từ Pháp, và một học viên phải học Pháp cho tốt.
Thứ hai, tu luyện là cực kỳ gian khổ và nghiêm túc phi thường. Sư phụ vẫn thường nhấn mạnh đến sự nghiêm túc trong tu luyện.
Theo thể ngộ của tôi, khi một người mang đầy truy cầu và nghiệp lại muốn trở thành thần, làm sao có thể được nếu người đó không trải qua những khổ nạn trong môi trường khắc nghiệt và đối đãi với mọi thứ một cách nghiêm túc?
Sư phụ đã dạy:
[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người. (Bài giảng thứ nhất –Chuyển Pháp Luân)
Trong quá trình buông bỏ chấp trước, một học viên sẽ trải qua những thăng trầm và thậm chí có lúc còn phạm lỗi. Nhưng, học viên đó phải dũng cảm đối mặt với sai lầm để không lặp lại sai lầm đó. Một người sẽ không bao giờ thấy hối hận khi tin rằng phạm sai lầm là không thể tránh khỏi và sau đó tha thứ cho bản thân mà không sửa lỗi. Tu luyện là nghiêm túc và một học viên phải tỉnh táo và nghiêm túc.
Thứ ba, một học viên phải học cách hướng nội và bước đi tốt trên con đường đã được Sư phụ an bài. Bất kỳ một đệ tử Đại Pháp chân chính nào cũng biết rằng tu luyện yêu cầu phải hướng nội. Tuy nhiên, vì tình huống của mỗi người mỗi khác, nên những chi tiết và quá trình hướng nội cũng khác nhau. Với một số học viên, ngay khi vấn đề phát sinh (chẳng hạn như bị thương hay nghiệp bệnh), suy nghĩ đầu tiên xuất hiện là thuần khiết và ngay chính: “Mình đã có những niệm nào không phù hợp chăng?” hay “Mình đã làm điều gì đó không đúng?” Sau đó, học viên này sẽ kiểm tra lại tất cả những suy nghĩ và hành động để tìm ra vấn đề.
Tuy nhiên, với một số học viên khác, mặc dù họ nói rằng mình đang hướng nội, trên thực tế họ lại nghĩ khác: “Mình đã làm một việc tốt và không làm điều gì sai. Sao mà chuyện này lại có thể xảy ra chứ?” Những học viên khác có thể nói: “Tôi không biết làm cách nào để xử lý việc này. Tôi đã hướng nội nhưng không tìm thấy vấn đề nào.” Và một số học viên có thể đơn giản cho rằng đó là tiêu nghiệp mà không hề hướng nội.
Về việc hướng nội như thế nào, Sư phụ đã nhẫn nại chỉ bảo chúng ta trong bài giảng này:
Chúng ta có những học viên không vượt qua nổi quan [ải] nghiệp bệnh. Chư vị không cần nghĩ tới chỗ lớn. Chư vị bảo ‘Tôi không có sai lầm gì lớn, rất kiên định với Pháp’. Nhưng mà, chư vị không được coi những việc nhỏ thành những việc chẳng đáng kể. Tà ác sẽ chui vào sơ hở, rất nhiều học viên là vì việc nhỏ mà thậm chí đã ra đi rồi, cũng quả thực đều vì những việc hết sức nhỏ bé. Là vì tu luyện là nghiêm túc, là vô lậu, chư vị tại những việc đó qua thời gian lâu mà không tu [vượt] qua, tuy là nhỏ, chư vị thời gian lâu không coi trọng, thì chính là sự việc rồi, cho nên rất nhiều người là vì thế mà ra đi.
(“Giảng Pháp tại Pháp hội Miền Tây Mỹ quốc 2015”)
Là những đệ tử Đại Pháp thực sự, chúng ta phải đặt tâm để hiểu được đoạn giảng Pháp này cho tốt và không bỏ qua những việc nhỏ trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta. Chúng ta phải chú ý tới từng ý từng niệm từng hành của mình. Khi nhận thức được sai lầm, chúng ta phải quy chính ngay lập tức.
Khi tâm tính chúng ta đề cao và chấp trước của chúng ta yếu dần đi, Sư phụ mới có thể giải thể tà ác bức hại chúng ta và “nghiệp bệnh” của chúng ta mới biến mất.
Đối với tôi, tôi phải trân trọng cơ duyên ngàn đời có một này để tu luyện. Tôi sẽ xứng đáng với sự cứu độ từ bi của Sư phụ và sẽ làm tốt ba việc. Tôi phải chú ý tới mọi hành động và suy nghĩ của mình trong cuộc sống thường ngày và bước đi cho tốt trên con đường thành thần mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi phải thường hằng tinh tấn và theo Sư phụ trở về nhà.
Xin vui lòng chỉ ra những gì không phù hợp. Hợp thập.

Đăng ngày 14-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Những trải nghiệm khi tham gia các khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Bắc Kinh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-09-2015] Cha tôi bị dán nhãn “phản cách mạng” và bị giam trong suốt thời kỳ Đại Cách mạng Văn hóa. Cả gia đình tôi bị bức hại và bị đưa đến một làng quê nông nghiệp thuộc tỉnh Hồ Bắc. Chúng tôi đã sống ở đó trên 10 năm nhờ vào rau cỏ dại, vỏ cây và đã phải chịu nhiều thống khổ tột cùng. Điều này đã tiếp diễn cho đến khi cha tôi được minh oan và được thả ra khỏi trại giam.
Sự chuyển biến của gia đình anh trai cả tôi
Cha mẹ tôi là Phật tử và chúng tôi được nuôi dạy sống lương thiện. Nhưng một trong số các chị dâu của tôi có tính cách không thân thiện và thường gây sự, cãi vã với mọi người trong gia đình.
Hơn 10 năm trước, chị dâu tôi được chẩn đoán mắc bệnh tuyến giáp với một khối u lớn phát triển ở cổ. Trong lúc khí công đã trở nên phổ biến ở Trung Quốc vào năm 1993, chị đã luyện một môn khí công đặc biệt trong hai năm, nhưng sức khỏe của chị vẫn không được cải thiện.
Một người bạn của chị được chẩn đoán suy gan giai đoạn cuối đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Người bạn đó đã nói với chị dâu tôi rằng chị ấy đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được khoảng một tháng và nói rằng đó là một môn tu luyện tuyệt vời. Gương mặt chị ấy hồng hào và tràn đầy sức sống. Chị cũng muốn chị dâu tôi tu luyện Đại Pháp.
Chị dâu tôi sợ rằng mình bị lừa gạt, vì vậy chị đã bảo chồng cùng tu luyện với mình. Lúc đó anh tôi đang phải chịu đựng chứng rối loạn tiền đình. Anh đã thử nhiều phương pháp điều trị khác nhau nhưng bệnh của anh đã chuyển sang giai đoạn nghiêm trọng. Anh quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp theo đề nghị của vợ mình. Trong thời gian ngắn, anh đã trở nên khỏe mạnh. Sau đó chị dâu tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tính cách của chị đã cải thiện và chị ấy đã thân thiện với mọi người hơn. Sự việc này đã tác động sâu sắc đến tôi.
Khi tôi cùng chị dâu đi mua sắm, đột nhiên chị cảm thấy ngứa ở cổ họng và đã ho ra một miếng thịt nhỏ cỡ như hạt đậu. Chị đã mang mẫu thịt nhỏ đó đến bệnh viện xét nghiệm và được cho biết đó là một khối u. Chị đã không còn bị vấn đề về tuyến giáp nữa và trở nên khỏe mạnh.
Khi con trai và con gái của họ thấy được sự biến đổi đáng kể của cha mẹ mình, cả hai cháu đều bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu trai bị thủng màng nhĩ trong một lần đánh nhau với các bạn và bị điếc. Trong dịp Hội Sức khỏe Đông Phương tổ chức tại Bắc Kinh năm 1993, Sư phụ Lý Hồng Chí (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã chữa trị bệnh điếc cho cháu.
Lưng gù thành thẳng
Anh trai và chị dâu tôi đã đưa mẹ chúng tôi đến tham gia khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp lần thứ nhất được tổ chức ở Thiên Tân vào tháng 1 năm 1994. Mẹ tôi đã 73 tuổi. Lưng bà bị còng nặng tạo thành một góc 90 độ và không thể ngẩng đầu lên được. Bà đã mất hy vọng có thể chữa lành bệnh.
Khi Sư phụ Lý Hồng Chí giảng Pháp. Mẹ tôi bị điếc, không thể nghe được gì và bà trở nên rất lo lắng. Sư phụ đã nói rằng: “Một vài người không thể nghe được, vì vậy bây giờ tôi sẽ làm cho họ nghe được.” Đột nhiên mẹ tôi đã có thể nghe lại được sau khi Sư phụ nói điều đó.
Sau đó bà cảm thấy như mình đang cao lớn lên, vì vậy bà đã hỏi anh trai tôi xem có thấy điều gì lạ thường với bà không. Anh trai tôi đáp: “Mẹ không phải là cao lớn hơn, nhưng lưng mẹ không còn bị gù nữa.”
Mẹ tôi cũng cảm thấy như bà đã trẻ lại 38 tuổi và trải nghiệm một thân thể vô bệnh.
Không lâu sau đó, mái tóc bạc của mẹ tôi đã chuyển thành đen. Bà tham gia thêm hai khóa giảng Pháp nữa. Thậm chí bà còn đến tham gia khóa giảng Pháp ở Trường Xuân. Khi khóa học bắt đầu, mọi người đứng chờ dọc theo lối đi mà Sư phụ đi vào. Mẹ tôi cũng đứng ở bên lề của lối đi, nhưng Sư phụ đã xuất hiện trước mặt bà, áp một tay trước ngực Ngài và nói: “Chúng ta ở đây vì mối duyên tiền định.”
Không góp quỹ
Khi được chứng kiến sự thay đổi sức khỏe lạ thường của mẹ mình, em trai tôi cũng bắt đầu luyện công. Ngay lập tức, cậu ấy cảm thấy có một Pháp Luân đang xoay chuyển ở bụng dưới. Cậu ấy đã kể với tôi rằng Pháp Luân đó trông như thế nào và vẽ lại hình ảnh của nó cho tôi xem. Cậu ấy cũng giục chị tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chị gái tôi đã sống sót sau trận động đất ở Đường Sơn năm 1976. Chị bị gãy ba đốt sống lưng, gãy xương hông và xương chậu. Các cơ bắp ở chân phải chị bị teo và không đi lại được. Chị không thể kiểm soát được đường ruột, và bị hội chứng sau chấn động và bệnh tim. Chị đã nghĩ rằng mình không còn sống được bao lâu nữa và nhờ tôi làm mẹ đỡ đầu cho con gái chị.
Khi anh trai tôi thuyết phục chị ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, chị đáp: “Em đã cận kề cửa tử, tu luyện làm gì nữa?” Mặc dù vậy gia đình tôi vẫn mở băng luyện công cho chị ấy xem. Sau đó chị ấy đến bệnh viện để kiểm tra và được thông báo rằng chị không còn bị ung thư nữa. Tất cả những gì chị ấy đã làm là chỉ là xem băng luyện công có một lần! Chị đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Em gái và em trai tôi đã đến tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ ở thành phố Thạch Gia Trang vào tháng 3 năm 1994. Trong khóa học, khi em gái tôi đang luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, một cái trụ dày xuất hiện giữa hai cánh tay. Khi hỏi Sư phụ về điều đó, Sư phụ bảo cô ấy rằng đó là một Pháp Luân hình trụ.
Khi trở về nhà, em gái tôi đã ném tất cả các loại thuốc của mình vào giỏ rác, và cũng không cần phải đeo kính cận nữa vì thị lực đã trở lại bình thường. Sau nửa năm tu luyện, mọi bệnh tật của em gái tôi đều đã biến mất.
Để cảm tạ Sư phụ, em gái tôi đã tặng 500 nhân dân tệ cho một điểm luyện công ở địa phương, nhưng vài ngày sau, em nhận lại được số tiền với lời nhắn: “Cảm ơn rất nhiều, Pháp Luân Đại Pháp.” Sự vị tha của Pháp Luân Đại Pháp đã cứu giúp nhiều người khỏi những khó khăn và đau khổ, nhưng lại không cần bất kỳ thù lao và tiền bạc. Điều này đã khiến gia đình chúng tôi kính trọng Đại Pháp sâu sắc.
Em gái tôi bị bại liệt từ khi còn nhỏ khiến chân phải của em bị ảnh hưởng. Em không thể di chuyển chân từ bên này qua bên kia và thật khó có thể để em ngồi song bàn. Tuy nhiên sau một quá trình khổ luyện, em đã có thể ngồi song bàn. Không ai có thể nói rằng chân em đã từng bị bại liệt.
Sẵn sàng tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ
Mặc dù được chứng kiến những thay đổi kỳ diệu của người thân, nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy động lực để tu luyện. Anh trai thứ ba của tôi, người đã tu luyện Phật giáo Tịnh Độ trong nhiều năm, cũng không thể chấp nhận Pháp Luân Đại Pháp.
Một ngày nọ, giám đốc điều hành đã yêu cầu tôi làm giả sổ sách kế toán và giúp ông ta tham ô tiền. Khi tôi từ chối, ông ấy đã tát tôi hai cái. Trong lúc không kìm chế được cảm xúc bản thân, mọi nỗi bất hạnh, nhẫn nhục đã tích tụ trong thời gian dài bỗng chốc được đẩy đến đỉnh điểm. Tôi thuận tay quơ lấy các linh kiện ô-tô bên cạnh và ném thẳng từng cái từng cái một vào giám đốc. Nếu một trong những linh kiện kim loại nặng trịch đó mà trúng vào ông ấy thì ông ấy có thể sẽ bị thương hoặc thậm chí bị chết.
Do bị huyết áp thấp, nên khi chuẩn bị làm hại tới ai đó, tôi bị nôn mửa và ngất đi. Khi tôi tỉnh lại thì trời đã gần tối. Khi về đến nhà, tôi đã nghĩ đến việc tự tử, nhưng tôi không thể bỏ lại bố mẹ và con gái tôi.
Trong khi đang bị cơn đau đầu hành hạ, chị dâu nhờ tôi giúp chị chuẩn bị bữa sáng. Chúng tôi có nhiều khách tới để tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí ở Đại học Công an Bắc Kinh, để quyên góp cho Quỹ ngân sách Kiến nghĩa dũng vi. Đột nhiên tôi muốn tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí.
Tận dụng tối đa cơ hội
Khi nhìn thấy Sư phụ bước lên sân khấu, mọi đau đớn trong cơ thể tôi đột nhiên biến mất. Tôi thấy Sư phụ quen thuộc một cách lạ lùng như thể tôi đã từng gặp Ngài trước đây. Sư phụ càng giảng tôi lại càng muốn nghe. Đây không phải là một thầy khí công, tôi nghĩ, đây là một vị Phật tới để cứu độ chúng sinh. Tôi sợ rằng mình sẽ đánh mất cơ duyên này.
Sư phụ đã tặng tất cả 65.000 nhân dân tệ, là số tiền thu được từ khóa giảng Pháp, cho Quỹ ngân sách Kiến nghĩa dũng vi.
Sáng sớm hôm sau, tôi đã đi cùng chị dâu đến điểm luyện công buổi sáng ở công viên. Khi nhắm mắt lại, tôi thấy toàn khung cảnh điểm luyện công là màu đỏ, và có nhiều Pháp Luân với màu sắc khác nhau giăng khắp nơi. Khi ôm Pháp Luân, tôi thấy những Pháp Luân nhỏ đang xoay chuyển trên mỗi ngón tay ở bàn tay trái của tôi, và một chuỗi những Pháp Luân lớn kéo dài từ cánh tay trái chạy dọc theo bên trái xuống đến chân. Pháp Luân đang giúp tôi điều chỉnh thân thể, bởi vì thân thể bên trái của tôi đã bị tê liệt trong thời gian dài.
Khi luyện đến bài công pháp thứ năm, tôi không thể ngồi song bàn. Tôi cũng không thể ngồi đơn bàn quá hai phút. Tôi cắn chặt răng, nhưng tôi không thể duy trì được thanh tịnh. Cuối cùng, vài học viên bảo tôi thầm cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Tôi đã cầu xin Sư phụ ba lần và lần nào Ngài cũng xuất hiện và dạy tôi luyện các bài công pháp.
Những trải nghiệm phi thường
Khi anh trai thứ ba của tôi thấy rằng ngay cả tôi, người cứng đầu nhất trong gia đình cũng đã trở thành một học viên Đại Pháp, anh ấy cũng quyết định đi Tế Nam cùng chúng tôi, ôm giữ một thái độ “đến để thử xem”. Tất cả chúng tôi đều tham gia khóa giảng Pháp Luân Đại Pháp lần thứ hai được tổ chức ở Tế Nam vào tháng 6 năm 1994.
Ngay lúc bắt đầu của khóa giảng Pháp, tôi thấy anh tôi ngồi song bàn, hai mắt nhắm lại theo tư thế của môn tu luyện trước đây và nghe Sư phụ giảng Pháp. Ngay sau khi Sư phụ nói: “Một số cư sỹ Phật giáo cũng đến, ôm giữ một thái độ ‘đến để thử xem’. Chư vị sẽ không được bất cứ điều gì. Ngay cả các hòa thượng chuyên tu hiện nay cũng gặp khó khăn trong việc tìm sự giải thoát, huống là một cư sỹ Phật giáo như chư vị…” Đôi mắt anh tôi mở toang kinh ngạc. Anh ấy đã thay đổi tư thế và sau đó chân thành, nghiêm túc lắng nghe bài giảng. Anh cũng đã quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cho dù sau đó có rất nhiều cư sỹ Phật giáo cố gắng thuyết phục để thay đổi quyết định của anh.
Mỗi ngày tôi đều đến hành lang của giảng đường để luyện công. Khi tôi luyện bài Pháp Luân Trang Pháp, tôi nâng tay lên đến khi chúng rất đau và đôi chân thì run lên vì mỏi. Nhưng trong đầu tôi không ngừng nghĩ: “Người quản lý của tôi thật tệ, bây giờ tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp…” Sau đó, tôi nhận ra rằng Sư phụ đã chỉ ra việc này ở rất nhiều ví dụ trong các bài giảng trước đây của Ngài. Làm sao mà Sư phụ biết được tôi đang nghĩ gì? Tôi rất bối rối. Sau đó có đồng tu bảo với tôi: “Khi chị đang luyện Pháp Luân Trang Pháp, Sư phụ đã nhìn thấu suy nghĩ của chị.” Một học viên lâu năm nói: “Sư phụ biết tất cả mọi thứ…”
Tôi đã may mắn tham dự khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Cáp Nhĩ Tân vào tháng 8 năm 1994.
Trong khóa giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân, một người nói với Sư phụ rằng anh ấy đã gặp Sư phụ vài lần trước đây. Sư phụ trả lời: “Đúng vậy, một số người đã từng gặp tôi hàng thập kỷ trước đó.” Câu nói này lập tức khai mở trí huệ của tôi. Trong khóa giảng Pháp ở Cáp Nhĩ Tân, tôi cũng tham gia khóa giảng Pháp của Sư phụ. Trong khi nghe Sư phụ giảng Pháp, đột nhiên tôi thấy Sư phụ là vị Phật to lớn mà tôi đã từng thấy khi còn bé. Vị Phật to lớn ấy to lớn như cả bầu trời.
Tốt xấu xuất từ một niệm
Trong khóa giảng Pháp ở Tế Nam, khi ba chúng tôi chuẩn bị qua đường thì đèn tín hiệu giao thông chuyển từ xanh sang đỏ. Một học viên lâu năm nói: “Hãy làm cho các xe dừng lại.” Khi bắt đầu, tôi không nghĩ rằng mình có bất kỳ một công năng đặc dị nào, vì vậy tôi tình cờ hô to: “Dừng lại!”, thật kinh ngạc, các xe đều dừng lại. Tôi đã không tin lắm và nghĩ rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, vì thế tôi lại hô “Dừng!” Lần này tôi dừng được một lần bốn chiếc xe, và cả ba chúng tôi đã qua đường được.
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra là mình có công năng đặc dị, nhưng sử dụng chúng tùy tiện như vậy, thì chẳng phải là tôi đang can nhiễu đến trạng thái của xã hội người thường sao? Tôi trở nên lo sợ và nói lớn: “Điều này không tốt, chúng ta vừa làm một việc xấu.”
Chúng tôi đã lên một xe buýt công cộng, và một lát sau thì xe chuyển bánh, bỗng một người đi xe máy đột nhiên ngã nhào phía trước đầu xe buýt. Tài xế xe buýt phanh gấp và rẽ ngoặt ra khỏi đường. Tất cả hành khách đều ổn ngoại trừ ba chúng tôi.
Người học viên lâu năm lập tức đã nhận ra chị ấy đã làm sai điều gì đó. Khi chị xoa lên chỗ sưng ở đầu và nói: “Tôi đã sai rồi. Tôi là một học viên lâu năm, nhưng lại đi chỉ cho các bạn, hai học viên mới làm điều xấu. Tôi vừa bị trừng phạt.” Thật kỳ lạ, khi cô hối hận và xoa đầu thì chỗ sưng liền biến mất.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/2/314418.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/9/11/152490.html
Đăng ngày 07-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Những kỷ niệm trân quý khi được gặp Sư phụ Lý Hồng Chí vào năm 1992


Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 17-12-2015] Tháng 11 năm 1992, một người bạn nói với tôi rằng một vị khí công sư nổi tiếng sắp đến Quan Huyền, tỉnh Sơn Đông, và tôi có thể hỏi Ngài về căn bệnh của mình.
Các bác sĩ đã bảo tôi về nhà và chuẩn bị cho những ngày cuối cùng của mình. Thực ra thì tôi đã cận kề cái chết trong nhiều năm rồi. Tôi bị bệnh tim, cao huyết áp, sỏi gan, loét dạ dày, sa dạ dày, loét tá tràng, viêm ruột thừa, đau nửa đầu, tăng sản vú và các bệnh khác nữa.
Chồng tôi đã đưa tôi đến vài bệnh viện, đầu tiên là đến các bệnh viện nhỏ địa phương và rồi đến các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh. Chúng tôi đã thử mọi thứ: cả Tây y lẫn Trung y, nhưng đều không có tác dụng.
Tin tức về một vị Sư phụ nổi tiếng đang đến đã cho tôi hy vọng. Chồng tôi đạp xe đạp đến mời vị khí công sư đến khám cho tôi.
Anh nhanh chóng quay trở về và nói rằng Sư phụ mời tôi đến gặp Ngài. Mặc cho tình trạng của mình, tôi ngay lập tức đồng ý. Ngay khi tôi nói: “Em sẽ đi”, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng ấm chảy khắp toàn thân mình và lập tức cảm thấy khỏe hơn.
Chồng tôi chở tôi trên chiếc xe đạp để đưa tôi đến địa điểm gặp gỡ. Khi mở mắt ra, tôi thấy một khuôn mặt thân thuộc. Tôi nhận ra rằng mình đã từng nhìn thấy Sư phụ Lý Hồng Chí trong những giấc mơ.
Sư phụ bảo tôi xuống xe đạp, đứng và nhắm mắt lại. Ngài vỗ nhẹ lên người tôi từ đỉnh đầu xuống bàn chân. Tôi có thể cám thấy hơi nóng khắp cơ thể và tất cả kinh mạch được khai mở.
Trong vòng hai phút, tôi cảm thấy nóng và đổ mồ hôi. Khi mở mắt ra, tôi thấy như một người hoàn toàn khác. Tôi thấy như đang lơ lửng trên không và sắc mặt tôi rạng rỡ. Tôi có thể cảm thấy rằng tất cả bệnh tật của mình đã biến mất.
Lúc đó, tôi thấy mình như một cô bé 12 tuổi, tràn đầy sức sống và năng lượng.
Sư phụ Lý Hồng Chí bảo tôi lên xe đạp và đi thử. Ban đầu, tôi nghi ngờ liệu mình làm được không. Rồi tôi leo lên xe đạp và bắt đầu đi vòng tròn quanh sân chơi bên ngoài trung tâm. Sư phụ bảo tôi đạp nhanh hơn. Vì vậy, tôi đã đạp mạnh và nhanh hơn. Mọi người bắt đầu vỗ tay. Không nén được vui mừng, tôi bắt đầu khóc.
Hai ngày sau, tôi tham dự khóa giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ và trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã tu luyện được 23 năm và chưa từng uống thuốc.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã ban cho con một cuộc đời thứ hai! Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ và bảo hộ từ bi của Ngài!

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/12/17/320548.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/12/24/154222.html
Đăng ngày 04-01-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Luyện công tập thể tại Bắc Kinh năm 1992 và 1993


Bài viết của học viên Pháp Luân Công Mai Trán ở Toronto, Canada
[MINH HUỆ 2-9-2015] Trong hai năm 1992 và 1993, Sư phụ Lý Hồng Chí đã tổ chức 13 khóa học tại Bắc Kinh. Ngài giảng về nguyên lý của Pháp Luân Công và dạy các bài công pháp. 13.400 người đã tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ.
Năm 1998 đã có hơn một ngàn điểm luyện công đã được thiết lập ở Bắc Kinh. Hiệp hội Pháp Luân Công Bắc Kinh đã tổ chức một số sự kiện luyện công tập thể, với sự tham gia từ vài trăm đến khoảng bốn ngàn người.
Sư phụ đến điểm luyện công
Khoảng 9 giờ sáng một buổi sáng chủ nhật, tháng 6 năm 1993, Sư phụ trong trang phục luyện công màu vàng đến công viên Địa Đàn Bắc Kinh, nơi có hơn 200 người đang luyện các bài công pháp Pháp Luân Công. Một số học viên nhìn thấy Sư phụ đến và đã thông báo cho tất cả mọi người. Khi một số người dừng tập, Sư phụ đã vẫy tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục luyện công và sửa lại một số động tác không chính xác của vài học viên.
Vài ngày sau, đích thân Sư phụ cùng cô con gái 11 tuổi Mỹ Ca đã tới thăm điểm luyện công ở công viên Địa Đàn. Mỹ Ca cũng cùng với mọi người luyện các bài công pháp. Nhiều học viên có khả năng nhìn thấy các không gian khác nói rằng có một vị Phật to lớn xuất hiện trên bầu trời Bắc Kinh. Các học viên cũng có thể nhìn thấy những Pháp Luân đầy màu sắc với các kích cỡ khác nhau trên mặt đất và trên không trung.
Năm 1992 và 1993, Sư phụ đã nhiều lần tới các điểm luyện công lớn ở Bắc Kinh, như Địa Đàn, Thiên Đàn, và các điểm tại hồ Long Đàm. Sư Phụ chỉnh sửa một số động tác không chính xác của các học viên, khích lệ họ tinh tấn hơn, và đưa nhiều người hữu duyên hơn nữa bước vào tu luyện Pháp Luân Công. Mỹ Ca cũng tới cùng mọi người luyện công và thu hút nhiều các tiểu đệ tử tham gia tu luyện.
a1878a6a05b3672cf25738924fb55ad7.jpg
Luyện công tập thể tại Cung Văn hóa Bắc Kinh trong năm 1998 trong Hội nghị quốc tế chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Công
Các học viên xếp hàng yên tĩnh trong khi luyện công tập thể
Cảnh tượng luyện công tập thể trông thật tráng quan. Người qua đường và các học viên có thể cảm nhận được một trường năng lượng mạnh mẽ và ngay chính bao phủ quanh điểm luyện công.
Để quảng bá Pháp Luân Công, Hiệp hội Pháp Luân Công Bắc Kinh đã tổ chức một nhóm luyện công với sự tham gia của 1.000 học viên vào một ngày chủ nhật mùa thu năm 1997.
Khi tiếng nhạc vang lên, cả nghìn học viên lập tức xếp thành hàng ngay ngắn, vuông vắn, lắng nghe luyện các bài công pháp theo khẩu lệnh của Sư phụ và nhạc luyện công được thâu âm sẵn. Kết quả thu được ngày hôm đó rất khả quan.
Trước khi ra về, các học viên đã dọn sạch khu vực luyện công và thậm chí nhặt cả rác mà người dân để lại, như giấy vụn và các mẩu thuốc lá. Điểm luyện công rất sạch sẽ khiến các công nhân vệ sinh hết sức ngạc nhiên, cảm khái nói “Những người này đều là người tốt!” và một số sau đó đã bắt đầu bước vào tập Pháp Luân Công.
Các nhà báo từ các hãng truyền thông lớn như BBC của Anh, truyền thông của Mỹ và Hàn Quốc đã phỏng vấn các học viên và những người xung quanh. Họ hỏi những câu hỏi na ná nhau, chẳng hạn như, “Làm thế nào luyện công tập thể lại có thể đồng bộ được như vậy, hoặc các bạn được huấn luyện mất bao lâu?” Chúng tôi trả lời rằng không có ai được huấn luyện cả mà chúng tôi chỉ lắng nghe khẩu lệnh luyện công của Sư Phụ Lý Hồng Chí.
Các nhà báo hết sức ngạc nhiên và nói: “Sư phụ của các bạn có sức lôi cuốn lớn đến như vậy à. Điều đó thực sự đặc biệt”.
a6dcacd18a0aaca673a638f6d207964d.jpg
Luyện công tập thể tại Đền Giới Đài, Bắc Kinh năm 1996.
Mọi người đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Công
Nhiều điểm luyện công trưng bày các biểu ngữ với dòng chữ “Pháp Luân Công Trung Quốc” để quảng bá môn tu luyện này. Sau mỗi lần luyện công tập thể lớn lại có thêm nhiều người bước vào tu luyện Pháp Luân Công.
Các học viên cũng trưng bày các bài viết chia sẻ kinh nghiệm tu luyện cho mọi người đọc, để họ có thể hiểu về Pháp Luân Công.
Tại một điểm luyện công ở Quận Đông Thành, một người đàn ông trạc 50 tuổi đã rớt nước mắt khi đọc hai bài chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của học viên và đã quyết định bước vào tu luyện Pháp Luân Công.
Trong bài viết đầu tiên, một nữ học viên đã có mối quan hệ không tốt với mẹ chồng cô trong nhiều năm. Sau khi mẹ chồng cô bị liệt, cô bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cô đã thay đổi thái độ cư xử của mình và chăm sóc bà một cách chu đáo. Bà nói rằng cô ấy đối xử với bà còn tốt hơn cả con gái đẻ, và xin lỗi vì trước đây đã đối xử không tốt với cô ấy. Người học viên cũng nhận lỗi của mình và nói rằng Pháp Luân Công dạy cô ấy phải đối xử tốt với người khác và từ đó gia đình cô trở nên hòa thuận vui vẻ.
Trong bài viết thứ hai, một học viên đã mua một trái phiếu 9.000 nhân dân tệ và phát hiện rằng ngân hàng đã giao cho anh một trái phiếu 90.000 nhân dân tệ. Ngày hôm sau người học viên đã quay trở lại ngân hàng và trả lại tờ trái phiếu đó. Người quản lý đã vô cùng cảm kích và muốn thưởng cho người học viên, nhưng người học viên nói, “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư Phụ của tôi dạy chúng tôi làm một người tốt, và tôi chỉ làm những gì nên làm. Tôi không muốn phần thưởng”.
Điểm luyện công rực rỡ ánh sáng đỏ
Tại một điểm luyện công khác thường có khoảng 70 đến 80 học giả qua lại, các học viên đã trưng một số bài viết chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Nội dung các bài viết chủ yếu tập trung vào việc giữ sức khỏe và chữa bệnh.
Một số độc giả nghi ngờ hiệu quả của Pháp Luân Công trong việc chữa bệnh. Nhưng, sau khi các học giả này nói chuyện với các học viên và được biết sức khỏe của họ đã tốt trở lại, một số cũng muốn tập Pháp Luân Công.
Trong công viên có các điểm luyện công, có cả những người luyện tập môn khí công khác. Một số người có thiên mục khai mở đã nhìn thấy trường luyện công Pháp Luân Công được bao phủ bởi một ánh sáng màu đỏ, và họ thậm chí đã nhìn thấy được Pháp thân của Sư phụ, và cả những Pháp Luân lớn.
“Pháp Luân Công quả là một môn tu luyện siêu thường! Đúng là pháp môn mà chúng tôi đã tìm kiếm bao năm mà giờ mới tìm thấy”, một số nói. Họ đã trở thành học viên Pháp Luân Công.
Các cơ chế sẽ bị xáo trộn nếu di chuyển trong khi luyện công
Các điểm luyện công tại Bắc Kinh đã hoạt động quanh năm trong những ngày đầu Pháp Luân Công được phổ truyền ra công chúng. Các học viên đã luyện các bài công pháp ở ngoài trời vào buổi sáng, ngay cả trong những điều kiện thời tiết không thuận lợi.
Cả trăm học viên từ một số điểm luyện công ở phía Nam ngoại ô Bắc Kinh đã cùng nhau luyện các bài công pháp vào một trong những ngày chủ nhật nóng nhất trong năm 1998. Sau khi luyện công, quần áo của một số học viên trở nên ướt đẫm mồ hôi. Một số học viên cho biết rằng họ không chỉ nhập vào trạng thái thanh tĩnh, mà còn đạt được một cảnh giới tinh thần cao.
Tại một điểm luyện công ở phía Nam ngoại ô Bắc Kinh, vào mùa hè thường có nhiều côn trùng trên nền cỏ. Khi đang luyện bài tĩnh công, một học viên mới đã mở mắt ra vì đau chân và thấy một con kiến lớn đang đốt vào cổ một học viên lâu năm, nhưng người học viên lâu năm đó vẫn không nhúc nhích cho đến khi kết thúc bài thiền định. Khi được hỏi anh có cảm thấy đau không, người học viên nói, “Tôi thấy đau chứ. Nhưng đó là một quá trình tiêu trừ nghiệp. Hơn thế nữa, cơ chế luyện công sẽ bị xáo trộn nếu tôi di chuyển”.
Vào một ngày mùa Đông lạnh giá và có gió to năm 1997, các học viên đã ngồi thiền trong tuyết một giờ đồng hồ. Không ai trong số họ đeo găng tay. Một số người qua đường đang vận quần áo mùa đông đã dừng lại và xem các học viên thiền định. Người qua đường nói, “Các học viên Pháp Luân Công có thể chịu đựng sự gian khổ thực sự. Chúng tôi cảm thấy thời tiết lạnh như vậy, nhưng họ ngồi thiền trong một thời gian dài như vậy mà không hề nhúc nhích”.
Tôi nghe một điều phối viên nói rằng tại một điểm luyện công, một học viên nam tầm 40, quanh năm chỉ ngồi thiền trên một tờ báo và ông chỉ cần thêm một miếng nhựa vào những ngày có tuyết hay mưa.
Không nhìn thấy các học viên trên băng video
Năm 1998, một học viên ghi lại một đoạn video của một nhóm luyện công với gần một trăm học viên tham gia. Khi xem đoạn video họ đã nhìn thấy một Pháp Luân vàng khổng lồ trên bầu trời, nhưng không thấy các học viên xuất hiện trong video, ngoại trừ các học viên mới.
Người ta nói rằng hầu hết các học viên trong đoạn video trên đã đạt đến trạng thái tinh bạch thể và bước vào giai đoạn tu luyện Phật thể.
Năm 2014, tôi đã tham gia vào một vài nhóm luyện công lớn tại Toronto và Ottawa, Canada và có cảm giác như được trở lại những ngày đầu luyện công tập thể ở Bắc Kinh.
Tôi đề nghị các học viên nước ngoài, cả học viên cũ và mới hãy tham gia các nhóm luyện công do Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp tổ chức và luyện công hàng ngày ở mỗi điểm luyện công.

Bản tiếng Hán: http://www.minghui.org/mh/articles/2015/9/2/314985.html
Bản tiếng Anh: http://en.minghui.org/html/articles/2015/9/30/153015.html
Đăng ngày 29-12-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.