Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013


Câu chuyện luân hồi: Nhân thân nan đắc 

Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Lời tựa: Đây là một bài học giáo huấn khắc cốt ghi xương khi một người tu luyện vô ý phá hoại Phật Pháp, bởi vậy vào thời Đại Pháp hồng truyền không thể đắc được thân người. Viết ra chỉ hy vọng các bạn đồng tu và thế nhân chưa đắc Pháp nhất định không được vô ý hay hữu ý phá hoại Phật Pháp, bởi vì tội nghiệp ấy thật quá lớn! Trở lại đề tài chính.
Chuyện kể rằng, sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni bắt đầu truyền Pháp, số người được nghe Phật Pháp rất nhiều. Tôi cũng là một trong số những người được nghe. Khi ấy tôi mới 14 tuổi, và ở cùng tinh xá với một sa môn hơn tôi 5 tuổi. Sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni diệt độ, rất nhiều đệ tử muốn đem Pháp mà Ngài giảng ghi chép lại. Bộ phận lịch sử này đều được ghi chép trong phần truyện ký về Phật Thích Ca Mâu Ni. Tôi chỉ kể lại bộ phận chưa được ghi chép lại. Hồi ấy các đại đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni đều nhớ lại và khẩu thuật lại Pháp mà Ngài giảng rồi các đồng môn khác ghi chép, và một ngày đến lượt  sa môn kia. Nhưng ban đêm, anh ta gặp phải can nhiễu trong mộng đến từ ngoại giáo Bà La Môn, cộng thêm bình thường không chuyên tâm thực tu, tâm thái lập dị khác người rất mạnh, do đó khi tỉnh dậy cầm bút chép thì đã thêm vào một đoạn lời thoại của chính mình. Cũng như vậy, về sau anh ta lại khiến bộ phận kinh thư này (tâm kinh) bị mất mấy chữ “như tôi nghe rằng”. Tuy anh ta không cố ý phá hoại, nhưng dù sao cũng khởi tác dụng can nhiễu đối với Phật Pháp lưu truyền đời sau, kết quả như thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Người này hoàn toàn không tu thành, sau khi chết rơi vào địa ngục, tuy thời gian không lâu, nhưng phải chịu rất nhiều khổ tại đó. Một lần vào triều Nguyên chuyển sinh đến Trung Thổ, tuy nhiên chuyển sinh thành một con ngựa lao động cho người ta. Một ngày trời mưa rất to, con ngựa vẫn bị chủ nhân bắt làm việc nặng nhọc trên đất, loại vất vả ấy có thể tưởng tượng được. Làm được một lúc, mưa dần dần ngớt, nó khóc rất thương tâm. Lúc này từ trên bầu trời có một bầy nhạn bay ngang qua. Nó ước gì được chuyển sinh thành chim nhạn. Đúng lúc ấy có một vị thần tiên đắc Đạo đi ngang qua đường. Nhìn thấy nó rất đáng thương, lại thấy nó từng là đệ tử thân truyền của Phật Thích Ca Mâu Ni, ông bèn an bài một đời cho nó chuyển sinh thành chim nhạn.
Làm chim nhạn không phải lúc nào cũng sung sướng. Bấy giờ gặp đúng lúc mất mùa dưới mặt đất, nó bèn ăn trộm lúa mạch của một nhà nông. Nguyên là do nghiệp lực rất lớn mới không đắc được thân người, lại chuyển sinh thành chim ăn cắp lương thực của người ta, loại hành vi này cũng đồng với tạo nghiệp vậy. Hơn nữa nó còn dẫn một bầy nhạn lớn đến mổ lấy lương thực. Thế là không lâu sau, nó bị chết trong một trận ôn dịch. Sau đó nguyên thần nó lại rơi vào địa ngục chịu khổ nạn. Lại qua hơn 200 năm sau, khi rời địa ngục, nó gặp đúng lúc tôi và một vị nữ thần đi ngang qua. Vừa thấy tôi, nó bèn nói: “Là tôi mà, tôi là sư ca của anh vào thời Phật Thích Ca Mâu Ni đây mà!” Tôi nhìn xem thì thấy đúng là anh ấy! Do vậy tôi bèn nói: “Năm xưa bởi anh đem cách nghĩ của mình trộn lẫn với Phật Pháp, tạo thành loạn Pháp, nên bao năm qua mới phải chịu khổ thế này. Hiện tại anh tính thế nào?” “Nếu như sau này lại gặp Phật Pháp hồng truyền, tôi sẽ không dùng thân người để xuất hiện trên thế gian nữa, nếu không ngộ nhỡ lại lập dị khác người, khởi tác dụng phá hoại thì lại chịu khổ thêm nữa. Hiện tại vừa ra khỏi địa ngục, tôi đang chờ Thần đến an bài đây! Đến sau này, tôi hy vọng huynh đệ sư môn chúng ta còn gặp lại nhau”. “Anh không muốn được thân người, thì chúng ta gặp nhau thế nào đây?” Khi ấy vừa đúng lúc có một chú chim én nhỏ rất đẹp bay ngang qua từ không trung. Anh ta bèn nói: “Đến lúc ấy tôi sẽ chuyển sinh thành một chú chim én trên mái nhà anh! Như vậy mới có thể hàng ngày ở cùng chỗ với anh được”. “Được rồi! Sư ca, không gặp không đi!”…
Thế là anh ta trở thành chú én xinh xắn sống trên mái nhà tôi. Mỗi ngày nó kêu lên mấy tiếng với tôi (lời hỏi thăm), sau đó khi chúng tôi học Pháp, nó thường đậu trên dây phơi quần áo, giương đôi mắt nhỏ như hột ngọc nhìn chúng tôi. Có lúc chúng tôi đọc to Đại Pháp, nó hình như lắng nghe rất say sưa. Tôi biết rõ nó đang nghĩ gì, nó khẳng định là đang nghĩ: “Kiếp này đời này, ta hoàn toàn không hữu ý hoặc vô ý làm việc phá hoại Phật Pháp để phải chịu cực khổ nhiều như vậy nữa! Ta chỉ cần đồng hóa Phật Pháp là có nơi tốt đẹp để đi rồi!” Thế nhưng, không có thân người thì không thể trở thành “đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp”, đây chẳng phải là sự việc đáng tiếc nhất hay sao? Sau đó tôi nghĩ: Thân người không phải muốn đắc là có thể đắc được đâu.
Xin hãy trân quý! Cơ duyên khó gặp, nhân thân nan đắc nhé!
Dịch từ:
http://zhengjian.org/zj/articles/2006/9/5/39844.html

[Chanhkien.org] Bài này không phải viết về chú chim én, mà là viết về một chú mèo nhỏ:
Mấy ngày qua, tôi vẫn ở tại nhà người thân của bạn gái, ở đó có một chú mèo nhỏ rất dễ thương và hoạt bát. Khi chúng tôi luyện công hoặc phát chính niệm, nó rất yên tĩnh nằm bên cạnh chúng tôi. Đợi chúng tôi luyện xong, nó mới đứng dậy tiếp tục chơi đùa. Sớm hôm nay, sau khi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng, tôi muốn nằm xuống một lúc, thì không hiểu sao chú mèo này lại kêu rống lên. Sau đó tôi cảm thấy tiếng nó kêu như thể muốn tôi dậy luyện tĩnh công 1 giờ đồng hồ nữa! Thế là tôi bèn dậy luyện công, nói ra cũng thật kỳ quái, vì chú mèo nhỏ này nhìn thấy tôi dậy luyện công rồi thì không kêu rống lên nữa. Trước đây cũng có lúc như thế, khi tôi vẫn chui trong chăn thì nó kêu rống lên như muốn hô: Dậy đi thôi! Điều này khiến tôi rất cảm khái: Nguyên là một sinh mệnh cao tầng lẽ ra được làm đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, nhưng chỉ vì giải đãi trong tu luyện một đời, để mà cuối cùng không đắc được thân người, đáng tiếc lắm thay!
Đem ngọn nguồn câu chuyện về sinh mệnh cao tầng này tả xuất ra, chỉ để nhắc nhở các đồng tu buông lơi trong tu luyện rằng: Nhất định phải hết sức trân quý thời thời khắc khắc. Nếu lỡ mất dịp này, thì không chỉ mất đi thân người và cơ duyên tu luyện, mà còn mất đi hết thảy những gì mang theo sinh mệnh. Đồng thời cũng cảnh tỉnh thế nhân chưa minh bạch chân tướng rằng: Thái độ đối với đệ tử Đại Pháp là tiêu chuẩn đo lường sự tồn vong của sinh mệnh bạn! Quay trở lại câu chuyện chính.
Trong quá trình đi xuống không ngừng để cuối cùng đắc Pháp tại nhân gian, tôi đã gặp rất nhiều sinh mệnh cao tầng hạ xuống từ các tầng thứ khác nhau, tất nhiên cũng có sinh mệnh cao tầng tại bản thân tầng không gian đó. (Thực ra xét về điểm này, duyên phận giữa đệ tử Đại Pháp và rất nhiều người thường là không chỉ cục hạn trong “một đời một kiếp”, mà rất nhiều duyên phận là kết tại không gian cao tầng, do đó chúng ta nhất định phải trân quý duyên phận này!) Tại một không gian, tôi gặp một sinh mệnh đến từ tầng cao phi thường, đó là Pháp Vương của thế giới Kim Cương. Sau khi biết được Phật Chủ sẽ tới nhân gian truyền Pháp, chúng sinh vũ trụ sẽ trải qua một lần Chính Pháp, và sau khi đồng hóa Đại Pháp mới có thể tiếp tục sinh tồn, ông đã không do dự vứt bỏ hào quang của Thần để hạ xuống từng tầng một. Đến một tầng thứ nọ thì ông ấy gặp tôi, và chúng tôi đã dặn dò lẫn nhau rằng khi một người không tinh tấn, người kia nhất định phải nhắc nhở. Sau đó chúng tôi chia tay nhau, như vậy chúng tôi lần lượt đi qua rất nhiều tầng không gian, cuối cùng mới đến nhân gian một cách không dễ dàng.
Thế gian con người là nơi mà Thần không muốn tới, bởi vì nó đầy rẫy đau khổ, bi thương và vô thường, lại cộng thêm cái mê ở nhân gian. Một khi đến đây, nếu như chấp trước vào bất kỳ thứ gì ở không gian tầng thấp này, thì sẽ khiến sinh mệnh ấy rất khó quay trở về.
Tại nhân gian, chúng tôi đều chuyển sinh rất nhiều lần. Còn nhớ khi ấy là cuối triều Minh, vào thời Hoàng đế Sùng Trinh, tại nơi mà ngày nay là núi Vũ Di, tỉnh Phúc Kiến, ở một nơi rất thanh tĩnh ở trong núi có một vị theo sư phụ tu Đạo. Lúc bấy giờ anh ta mới chưa đến 30 tuổi. Bởi vì kiếp ấy anh rất ham chơi, và mặc dù không chấp trước vào danh lợi thế gian, nhưng anh lại rất thích cảnh đẹp nơi đó. Có lúc nhân sư phụ không chú ý, anh liền chạy ra ngoài ngắm phong cảnh, sư phụ anh cũng không còn biện pháp nào. Tuy nhiều lần khuyên răn, nhưng anh vẫn không chịu nghe.
Khi ấy phương pháp tu luyện của anh cũng là công pháp tính mệnh song tu. Cần động tác để diễn luyện, như vậy phải có bản lĩnh chịu khổ mới có thể đạt yêu cầu của pháp môn. Thế nhưng anh lại sợ chịu khổ mà ham chơi, thường lấy cớ chuẩn bị luyện công để ra ngoài ngắm phong cảnh, có lúc mấy giờ đồng hồ. Sư phụ anh cuối cùng thở dài: “Căn cơ ngươi tốt như vậy, vì sao lại giống như con mèo lười thế này? Nếu như đến lúc Phật Chủ hạ thế hồng truyền Đại Pháp trong tương lai, mà đời này tu không thành chỉ vì việc nhỏ như vậy, thì liệu ngươi có thể đắc Pháp hay không sẽ là một vấn đề lớn đó!” Anh nghe xong rất không phục, nói: “Mèo lười thì có gì đâu, vừa được ngủ nhiều vừa được làm biếng lúc thức dậy, đâu có như luyện công cả ngày thế này, nghe Đạo khổ lắm”.
Bởi vậy trải qua rất nhiều lần chuyển sinh, vị Pháp Vương thế giới Kim Cương này đã chuyển sinh thành chú mèo nhỏ trong kiếp này. Do nguồn gốc sinh mệnh và bản nguyện ban đầu của ông là thuần chính, nên hôm nay ông mới có thể cảnh tỉnh tôi, lại thông qua bài viết này để giúp thức tỉnh đồng tu và thế nhân: Trong thời khắc nghiêm túc này, nhất định không được giải đãi, nhất định không được vì chấp trước vào cái gọi là “cảnh đẹp” trước mắt mà lỡ mất sự vĩnh hằng của sinh mệnh!
Viết ra cũng là chúc vị nguyên là Pháp Vương thế giới Kim Cương này có thể có một tương lai tươi sáng!
Dịch từ:
[Chanhkien.org] Khoảng một tháng trước, một người bạn của tôi mời tôi đi biển. Đó là lúc hoàng hôn và trăng bắt đầu lên, khi mặt trời vẫn còn treo nơi chân trời. Khi tôi nhìn bầu trời và đại dương hòa cùng với nhau, tôi nghĩ về vài dòng thơ cổ của một nhà thơ: “Trăng lên trên đại dương” và “ Những đám mây lúc hoàng hôn chia sẻ cùng bầu trời bởi cánh hạc và nước xanh như bầu trời”.
Tôi ngồi trên đá gần biển và sóng biển hôn nhẹ nhàng lên chân tôi. Nhìn những hòn đảo nhỏ trên biển, tôi nghĩ về việc làm sao giảng sự thật tốt hơn. Với con mắt thứ ba, tôi thấy nhiều vị Thần từ đại dương đến gặp chúng tôi, và họ cầu chúc điều tốt lành và khích lệ chúng tôi làm tốt hơn nữa. Tôi nói với họ: “Tôi hy vọng rằng tất cả các vị hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt, lúc đó các vị sẽ có một tương lai sáng lạn!” Họ cười và nói, “Chúng tôi sẽ nhớ, chúng tôi hy vọng các đệ tử Đại Pháp hãy tự bảo trọng”.
Sau khi chúng tôi thăm quan biển, bạn tôi mời tôi dùng bữa tối. Tôi thật sự là không muốn đi, nhưng thật khó mà từ chối sự mến khách của cậu ta, vì vậy tôi đồng ý. Sau đó, tôi đã hiểu ra rằng đó là một cái lý hay.
Trong phòng ăn tối riêng tư của khách sạn, có một chậu cá với khoảng chục con cá nhiệt đới. Chúng bơi tới lui và trông có vẻ vô tư lự. Nhưng kỳ thật thì chúng đang lo lắng. Một trong những con cá, có lẽ là đầu đàn, nói, “Chúng tôi đã phạm tội của thiên đình và bị trừng phạt ở thế giới này.” Tôi nói với chúng, “Tốt hơn là bạn hãy kể cho tôi nghe câu chuyện của bạn để tôi có thể viết xuống. Chỉ xem chúng như là tham gia vào việc chứng thực Pháp và bạn sẽ có một kết quả tốt.” Vì thế, con cá kể tôi nghe câu chuyện của chúng để cảnh báo đến con người thế gian.
Mười hai con cá được chia thành 3 nhóm, mỗi nhóm 4 con. Tất cả chúng đều ở trong tam giới, tên là Đông Hải, Nam Hải và Bắc Hải.
Nhóm 4 con thứ nhất đều là những thần canh gác trên một ngọn núi ở Đông Hải của Thiên Đình. Trên núi, có rất nhiều hoa quả tiên khác nhau. Khi nào có cuộc họp lớn, Hoàng Đế đều chiêu đãi các chư Thần từ khắp nơi những hoa quả này. Bốn thần canh gác đã ở đó một thời gian rất lâu. Họ có những thức ăn riêng của họ, rất ngon. Nhưng khi vũ trụ đang thoái hóa, chúng cũng trở nên phản bội và có những ý nghĩ không tốt trong trí họ. Ví dụ, khi chúng đang canh gác vườn cây quả, chúng tất nhiên không được ăn trộm hoa quả, vì điều đó là phạm tội. Nhưng có một ngày, một thần canh gác nói, “Có quá nhiều chư Thần đang tụ họp ở đây và không ai sẽ để ý đến việc chúng ta làm gì. Chúng ta đang canh giữ khu vườn ở đây, nhưng chúng ta chưa thử chúng. Nếu chúng ta hái vài quả ăn, chúng ta có thể tăng được công!”
“Đúng! Đúng! Đúng!” tất cả chúng đều đồng ý. Vì thế chúng đi hái và ăn vài quả trong vườn. Nhưng, không những công của chúng không tăng, mà thân thể của chúng càng nặng thêm. Một trong bọn chúng hỏi, “Có phải chúng ta đã ăn những gì chúng ta không nên ăn không và chúng ta đang bị trừng phạt và bị đẩy xuống?” Một người khác đáp “Những chư Thần khác không có thời gian để quan sát chúng ta. Làm sao chúng ta bị trừng phạt nhanh thế?” Chúng lập tức nhận ra chúng đã mất áo giáp vàng và hình dáng con người, và biến thành bốn con cá!
Trong lúc đó, một giọng nói từ phía trên nói, “Những tên canh gác các ngươi đã ăn trộm hoa quả của Thiên Đình, và tất cả sẽ bị mất công. Các người sẽ thành cá và sẽ đi xuống thế giới con người. Các người sẽ làm cá từ kiếp này đến kiếp khác để chịu đựng thống khổ ở trong nước. Chỉ khi nào các người gặp được Giác Giả cứu độ con người, hoặc là đệ tử của Ngài, các ngươi sẽ được cứu.”
Chúng đã rất hối hận vì những hành động của chúng vào lúc đó, nhưng đã muộn. Kết quả là, chúng chịu đựng thống khổ trong đại dương, và chúng không thấy vui vẻ chút nào cả. Có lẽ, vẫn còn một chút từ bi trong tâm chúng, và Sư phụ đã an bài cho tôi gặp chúng. Nếu chúng không gặp đệ tử Đại Pháp, chúng sẽ chịu làm cá mãi mãi.
Bốn con cá trong nhóm thứ hai là canh gác cung điện ở Nam Hải của Thiên Đình. Giống như những canh gác trong nhóm đầu tiên, sau khi chúng ở đó một thời gian dài, một vị thần ác đã lợi dụng tâm tham lam của chúng, và chúng đã làm mất một trong những vật báu nhất. Kết quả là long vương trừng phạt chúng bằng cách cho chúng làm cá từ kiếp này đến kiếp khác trong thế giới con người.
Bốn con cá trong nhóm thứ ba cũng là những canh gác của một vị Thần trong một đền ở Bắc Hải của Thiên Đình. Một lần, vị thần này đi ra ngoài và thấy một đứa trẻ trong thế giới con người rất hay nghịch và có một số khả năng. Vì lòng từ bi, ngài muốn đồng hóa đứa trẻ với những quy luật của thiên đường. Vì thế ông giao phó đứa trẻ cho bốn vị canh gác chăm sóc. Nhưng sau một thời gian, dần dần những vị canh gác này đã tự họ thay đổi giống như đứa bé! Vị Thần rất buồn rằng tâm tính của các bốn canh gác đã không còn đáp ứng được với tầng thứ đó và bị rơi xuống. Khi vị Thần này không có quyết định để chúng trở thành gì, ông thấy mấy con cá đang bơi chậm trước mặt ông, vì thế ông liền biến bốn canh gác thành cá!
Một sinh mệnh trên Thiên Đình có một cảnh giới tư tưởng khác. Khi một sinh mệnh trong sáng, nó không nghĩ những điều không chân chính. Dĩ nhiên là nó sẽ không làm những điều không phù hợp với tiêu chuẩn của tầng thứ đó.
Nhưng khi một sinh mệnh trở nên thoái hóa, nó nghĩ hoàn toàn khác, và những điều nó nghĩ bị pha trộn với những nhân tố ích kỷ. Cuộc sống và tầng thứ sẽ thấp khi nó làm điều sai trái và không đủ tư cách là sinh mệnh của tầng thứ đó.
Trong [cảnh giới của] trái đất, có rất nhiều sinh mệnh không thể có được thân người. Từ cái nhìn đó, chúng ta có nên trân quý thân người của chúng ta không?
Một cơ hội giống thế này chỉ đến một lần trong một thời gian rất lâu dài. Nếu bạn để lỡ nó, bạn có lẽ phải mãi đắm chìm trong đau khổ. Thật khó để nói rằng bạn có thể giữ được an toàn cho chính bạn. Nhân thân nan đắc và một cơ hội biết sự thật ngay cả còn khó đến hơn nữa. Xin hãy trân quý Đại Pháp và những cơ hội mà các đệ tử Đại Pháp đã nhiều lần cho các bạn biết sự thật.
Dịch từ:
[Chanhkien.org] Mới đây, vào buổi chiều một ngày nọ, tôi ở trên lầu nhìn thấy một chú chim khách không lớn lắm đang đi lại ung dung trên tấm lợp mái nhà lán ở dưới lầu. Nhìn thần thái của nó không giống chim chút nào, mà giống một dũng sĩ oai phong.
Khi ấy còn chưa biết thế nào, sau đó nó bay vào trong nhà, đậu trên bóng đèn cạnh trần nhà mấy phút, rồi kêu lên mấy tiếng với tôi, âm thanh ấy như thể cảnh tỉnh tôi điều gì đó. Tôi nghĩ bất kể thế nào, trước tiên phải để nó nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” cái đã. Thế là tôi bèn nói với chim khách: Hy vọng ngươi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Chỉ thấy chú chim khách giống như rất cao hứng, thích quá kêu lên hai tiếng, sau đó bay đi. Ngày hôm sau, nó thường đậu trên cái cây cạnh công xưởng nơi tôi làm việc và hót, âm thanh rất êm tai.
Sau khi nó bay đi, tôi nhìn thấy cảnh tượng sau, bởi vậy chỉnh lý thành bài viết này. Hy vọng chúng ta đều có thể trân quý thân người khó được này, và vào thời khắc trọng yếu của lịch sử đều có thể lựa chọn cho mình một tương lai tươi sáng!
Bên trong tam giới, có một vị Thần quản lý đại sự ở nhân gian. Bởi vì các sinh mệnh đều phát sinh biến dị khác nhau, nên khi ông an bài một việc thì mắc sai lầm, và bị giáng xuống phàm gian để chuộc tội. Khi ông nỗ lực bù đắp sai lầm để trở về thiên giới, thì vừa đúng lúc biết được nhân gian sẽ hồng truyền Đại Pháp vũ trụ, và sinh mệnh chỉ có công nhận Đại Pháp, đồng hóa Đại Pháp mới có thể quay về. Bởi vậy ông đã đi tìm vị Thần quản lý chuyển sinh thân người kia, họ vốn rất hiểu rõ nhau. Vị Thần kia vừa thấy ông tới đã minh bạch dụng ý ấy, do vậy ông chưa kịp mở miệng thì vị Thần kia đã nói: “Thật không phải! Ông xem vị Thần có hào quang sắc vàng trên đầu kia, đến khi Đại Pháp hồng truyền mới được làm một nông dân bình thường; ông lại xem vị Đại Đạo có hào quang sắc tím trên đầu kia, đến khi ấy mới được chuyển sinh thành một đứa trẻ bị dị tật bẩm sinh, mà các Thần này đều có tầng thứ cực cao. Bởi vì thân người là có hạn, dường như phải có duyên phận rất lớn với Phật Chủ mới có thể đắc được thân người, còn có rất nhiều rất nhiều Thần đều không đắc được thân người, ông cũng không phải ngoại lệ”.
“Thế tôi… chẳng phải rõ ràng đã chịu khổ tại nhân gian hay sao?”, ông vừa nói vừa hiện vẻ đau lòng. Vị Thần kia thấy ông có vẻ như vậy, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu không thì ông chuyển sinh thành một loài chim ở nhân gian — chim khách. Ông còn có thể tự do bay lượn nữa”. “Thế vẫn không tốt bằng có thân người!”, ông tiu nghỉu. Khi ấy chính là lúc tôi đi ngang qua đó, vị Thần kia bèn vội vàng nói với ông: “Ông ấy (chỉ tôi) đã định trước sẽ đắc Pháp tại nhân gian, vậy đến khi ấy ông ấy và ông sẽ kết duyên, rồi đến lúc sẽ để ông ấy cứu ông, tương lai của ông vậy chẳng phải đã có bảo đảm rồi ư!” Tôi nhìn thấy ông ấy có bộ dạng thật đáng thương, do vậy tôi kiên định nói: “Đến khi ấy tôi nhất định sẽ nói chân tướng cho ông!” Lúc ấy ông ấy lộ vẻ cao hứng, nói: “Đến khi ấy tôi sẽ hót và làm bạn với ông!” “Một lời là định!” Sau đó chúng tôi chia tay nhau.
Có thể rất nhiều bạn sẽ hỏi, vị Thần kia vì sao mà bị giáng xuống phàm gian? Ông đã an bài điều gì mà nói là mắc sai lầm? Chúng ta đơn giản hãy hồi ức lại một chút việc đã qua:
Nguyên là vào triều Tống, có một vị Hoàng hậu sắp sinh hạ một vị Thái tử, sau đó Thái tử tương lai sẽ chưởng quản vương triều, Hoàng hậu bởi vậy sẽ có được phú quý và vinh diệu. Thế nhưng do sơ suất, ông đem sự việc một vị quý phi sắp mắc bệnh trong Hoàng cung lúc bấy giờ an bài cho Hoàng hậu. Bởi vì Thái tử có lai lịch rất lớn, hơn nữa ai làm Hoàng đế có thể nói là đại sự ở nhân gian, là không thể tùy tiện thay đổi. Khi Hoàng hậu sắp sinh, bà mắc một chứng bệnh, phải nằm liệt giường. Điều này đối với người phụ nữ sắp sinh hài tử mà nói là không thể chấp nhận được. Hoàng đế làm mọi việc xấu đi, ngự y trong cung cũng bó tay không có cách nào, đành phải dán lên bảng vàng để tìm anh tài khắp thiên hạ. Ông (vị Thần phụ trách an bài) bị giáng xuống nhân gian để sửa sai, hóa thành một vị thần y, đi đến nơi ấy, kết quả là không chỉ rất tốn công chạy chữa cho Hoàng hậu, mà Hoàng đế cũng không để ông đi, bắt ông hầu hạ Hoàng hậu và tiểu Thái tử. Ông đã lỡ phạm phải loại việc này, giờ muốn bỏ chạy cũng không được, đành phải chịu tội ở nơi ấy đến 20 năm sau. Có người có thể hỏi, hầu hạ Hoàng hậu và Thái tử chẳng phải phúc phận hay sao? Sao lại gọi là chịu tội? Bởi vì họ không chỉ hầu hạ, làm loại người “theo đuôi”, mà quy củ trong cung rất nhiều, bởi vậy đối với một vị Thần vốn tự do tự tại mà nói thì đó là chịu tội! Tuy rằng tại nhân gian biểu hiện ra rất nhiều thần tích, nhưng trong tâm ông rất thèm muốn loại trạng thái thanh tịnh và tự do ấy. Một lần ông vô ý suýt tạo thành một tội nghiệp lớn, lần khác chỉ vì một việc nhỏ mà bị đuổi khỏi cung. Đến 100 năm sau ông mới trở về thiên đình, lại tiếp tục làm việc mà mình chưởng quản.
Bài viết chỉ có thể tả đến đây thôi.
Hy vọng chúng ta đều có thể trân quý thân người khó được này, cơ duyên quả thực chỉ nháy mắt là trôi qua! Xin hãy trân quý, hỡi các đồng bào của tôi!
Dịch từ:
[Chanhkien.org] Hôm qua, tôi tình cờ leo lên trên ngọn núi vùng lân cận xem thử một chút, thì tại con đường mòn ở sườn núi nhìn thấy một tảng đá, có hình dạng khá giống đầu người. Khi ấy tôi cũng không nghĩ nhiều. Đến tối, khi vừa viết bài trên máy tính xong, tôi nằm tại đó thì thiên mục đột nhiên nhìn thấy tảng đá kia đang rơi lệ. Chính xác là nhìn thấy cảnh tượng này. Tôi bèn hỏi nó, vì sao ngươi khóc? Nó thấy tôi nói chuyện với nó, thì khóc càng dữ hơn nữa.
Phải một lúc sau, nó mới dần dần ngưng âm thanh bi thương lại, và kể lại ngọn nguồn câu chuyện như sau.
Vào thời Chu Uy Liệt Vương thời cổ đại, tại nơi mà ngày nay là vùng phụ cận Bảo Kê, tỉnh Thiểm Tây, nó là một lão nhân tu luyện hơn 40 năm, khi ấy đã hơn 80 tuổi. Sau ngần ấy năm tu luyện, tưởng như đã sắp viên mãn rồi. Chẳng ngờ đúng lúc ấy có một con rết tinh làm hại bách tính, bị chúng Thần trừng phạt, bị đánh trọng thương, phải chạy tới nơi đây. Nguyên lão nhân đã muốn triệt để tiêu hủy thứ hại người này, tuy nhiên vào lúc ra tay thì nhìn thấy con rết thành tinh bộ dạng rất đáng thương, bởi vậy mới không triệt để tiêu hủy nó. Chỉ vì việc này, thành quả tu hành của vị lão nhân coi như đã đổ sông đổ biển! Hơn nữa còn bị hóa thành tảng đá, phủ đầy bụi trải bao năm tháng tại nơi ấy. Bấy giờ bởi vì chúng Thần tầng thứ cao hơn muốn lấy đây làm bài học lưu lại cho đệ tử Đại Pháp ngày nay khi trừ ác, do đó sau khi hóa nó thành tảng đá, đem quẳng tại nơi đây.
“Trải qua mưa gió hơn 2.000 năm qua, tôi lúc nào cũng vì sai lầm của bản thân mà khóc lóc. Tôi vẫn đang đợi, đợi xem liệu có ai có thể hiểu được uyên nguyên của tôi hay không, như vậy mới có thể lập công chuộc tội, mới không phải chịu bao mưa gió như tảng đá thế này”. Nói xong lại khóc tiếp nữa.
Tôi an ủi nó: Ta biết, sau khi trải bao ma nạn trong đời này, ta được Sư phụ an bài tới nơi đây, buổi tối lại gặp được ngươi, đọc được tâm nguyện của ngươi. Ta sẽ đem trải nghiệm của ngươi viết ra, ngươi cứ yên tâm, những vị Thần an bài ngươi tới nơi đây quả thực là khổ dụng tâm!…..
Bài học giáo huấn này đủ để thuyết minh một vấn đề: Chúng ta là đệ tử Đại Pháp, nhất định phải chiểu theo tiêu chuẩn của Pháp mà làm, đối với tà ác, đối với tà ác làm hại chúng sinh thì nhất định phải triệt để diệt trừ, quyết không nương tay! Nếu không vừa hại chúng sinh, vừa hại chính bản thân mình.
Đúng là:
Trừ ác không tận hại tự mình,
Hóa thành tảng đá kể lịch trình.
Hôm nay khóc lóc tròn ước nguyện,
Cảnh giác đệ tử chớ dung tình! (*)
(*) Ghi chú: “dung tình” ở đây là nương tay với các sinh mệnh tà ác.
Dịch từ:



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét