Trang

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013


Phủi sạch phong trần: Đại vũ trụ thuở sơ khai

Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Lời mở đầu: Khi viết loạt bài “Câu chuyện có thật về luân hồi”, tôi nhận thấy rằng chúng ta, các học viên Đại Pháp cùng với Sư Phụ vĩ đại đã thực sự sáng tạo ra sự huy hoàng bất tận của lịch sử loài người và vũ trụ. Tâm trí tôi đã được đả khai từng chút một sau khi tôi viết những bài này. Do vậy, các bài viết không đi theo thứ tự niên đại. Tôi viết một cách tùy ý về những gì tôi thấy rõ ràng. Mặc dù các bài viết nhấn mạnh về tiền duyên của tôi đối với Pháp trong hàng ngàn năm và sự đấu tranh nội tâm của tôi, chúng thiếu sự tập trung về chính kiến của các nhân vật và các sự kiện lịch sử. Các bài tôi viết tuy là những câu chuyện thú vị nhưng không khởi nhiều tác dụng chứng thực Pháp. Kể từ bài viết này, tôi sẽ viết về lịch sử chân thực và chính kiến của người tu luyện. Đây không chỉ là lịch sử loài người mà còn bao gồm lịch sử của nhiều tầng thứ khác nhau (tất nhiên nằm trong sự hiểu biết tại tầng thứ hữu hạn của tôi). Chúng giúp phủi sạch phong trần, trả lại lịch sử chân thực để bày tỏ chính kiến của người tu luyện, đó chính là chủ đề mà loạt bài này tập trung vào.
Hãy để tôi bắt đầu bằng việc nói về chuyện Bàn Cổ khai thiên địa và Nữ Oa tạo ra nhân loại. Khi những vị Thần sáng tạo ra hạt bụi mà chúng ta gọi là “trái đất” này, họ cũng an bài hoàn cảnh thích hợp để sản sinh ra nhiều thể sinh mệnh khác nhau. Rất nhiều vị Thần đã phối hợp và cùng tham gia vào quá trình này. Dần dần, màu xanh cây cỏ xuất hiện trên trái đất chưa từng có sự sống này. Sau đó là rừng rậm và muông thú xuất hiện. Bởi vì trái đất này được tạo ra cho sự hồng truyền của Pháp Luân Đại Pháp ngày hôm nay, các vị Thần đã an bài mọi việc hết sức cẩn thận từ trước khi nhân loại được tạo ra. Sau khi con người xuất hiện, những an bài này còn tỉ mỉ và thận trọng hơn nữa.
Lúc ấy, nhiều vị Thần ở tầng thứ rất cao vô cùng quan tâm đến sự việc trên trái đất. Họ phân thành hai nhóm: một nhóm khởi tác dụng chính diện, một nhóm muốn lợi dụng sự kiện Đại Pháp hồng truyền thế gian để bảo vệ những điều ích kỷ của họ, và an bài mọi thứ theo tư tâm. Tất nhiên, những sự việc này đã xảy ra từ xa xưa, xa xưa lắm rồi. Khi ấy, cả hai nhóm Thần đều tự mình xuống trái đất để “khảo sát” từ trên không trung (Họ đã xuống tận trái đất nhưng thấy rằng nó quá dơ bẩn nên họ đã quan sát nó từ trên không trung). Các vị Thần đến đây như những đợt sóng. Khi hồi tưởng lại cảnh tượng những ngày ấy, lòng tôi tràn đầy cảm xúc. Những vị Thần muốn trở thành đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp đã tới để xem địa phương nào họ nên xuống. Họ thậm chí còn tìm kiếm các vùng đất hay ngọn núi làm họ nhớ lại điều họ từng thấy tại cao tầng (Khi những nơi thuộc tầng thứ cao này bị giải thể, các vị Thần mà tạo ra trái đất đã lấy các mảnh vỡ này và ghép vào trái đất). Họ biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ khai sáng văn hóa nhân loại cùng đấng Giác Giả khai truyền Đại Pháp. Họ cũng biết rằng các chủng văn hóa nhân loại đều tương ứng với đặc điểm của các sinh mệnh thượng giới; đồng thời hoàn cảnh địa lý mỗi địa phương trên trái đất có liên quan trực tiếp đến con người và văn hóa nơi đó. Do vậy, nhiều vị Thần đã xem xét kỹ lưỡng trước khi quyết định nơi chốn và thời điểm mà họ chuyển sinh thành người. Những vị Thần muốn nhân sự kiện Đại Pháp hồng truyền để bảo vệ tư lợi của họ cũng muốn tìm kiếm địa điểm thích hợp. Họ đã lợi dụng lý “tương sinh tương khắc” của cựu vũ trụ để an bài những sinh mệnh khởi tác dụng phụ diện bên cạnh các đệ tử Đại Pháp chân chính trong tương lai.
Bầu trời lúc ấy tràn ngập những tia sáng nhiều màu sắc. Đó là đủ các vị Thần. Một số trông giống như cụ già 70 tuổi, một số trông như đứa trẻ mới vài tuổi. Một ngày, trên không trung xuất hiện một lão Long Vương. Bộ râu của ông dài tới vài dặm và ông cũng rất vui tính. Dùng ngôn ngữ của con người, ông giống như một “lão ngoan đồng”. Một vị Thần trông giống như đứa trẻ 3 tuổi đến hỏi ông: “Nhi lão Long Vương sao không ở tại Long Cung mà lại đến tham dự sự kiện náo nhiệt này? Nước ở nhân gian rất dơ bẩn, và biển thì không mỹ lệ như ở trên thiên thượng. Hơn nữa một khi xuống nhân gian, binh tướng mà ông có sẽ chỉ là tôm cua nơi đại dương thôi.” Lão Long Vương vừa mỉm cười vừa vẫy vẫy bộ râu như thể ông không quan tâm tới điều đó. Ông nói: “Binh tôm hay tướng cua đều là tốt cả, đó là nhân gian mà. Hơn nữa, khi đức Phật Chủ xuống nhân gian hồng truyền Đại Pháp, thật vinh hạnh khi được có mặt cùng đức Phật Chủ tại nơi đây! Nếu ta ở lại trên thiên thượng và không đồng hóa với Đại Pháp, tất cả mọi thứ thuộc về ta sẽ không thể phục hồi được. Sau khi suy xét kỹ lưỡng, ta đã quyết định xuống xem, tìm một nơi chốn tại nhân gian để an thân, chờ đợi sự hồng truyền của Đại Pháp và lắng nghe Đại Pháp bằng chính đôi tai của ta!” Nói đến đó, lão Long Vương rơi lệ. Nhìn những vị Thần khác, ông muốn nói rất nhiều điều nhưng sau đó đã quyết định thôi…
Sau khi nhân loại được tạo ra trên quả địa cầu nhỏ như hạt bụi này, đại hý đài lịch sử bắt đầu mở màn. Biết bao nhiêu vở kịch kinh tâm động phách đã diễn ra trong vô vàn năm đã qua. Nhưng tấm màn này giờ đây đang chuẩn bị đóng lại. Các vị Thần thuộc cả hai nhóm đều phải chứng kiến nó ngay bây giờ. Nhưng khi chân tướng chưa được hé lộ, cơ hội vẫn còn đó. Hãy trân quý từng phút từng giây! Mỗi sinh mệnh vẫn có cơ hội, hoặc là đồng hóa với Đại Pháp, hoặc là đối kháng với Đại Pháp. Khi chân tướng đại hiển, phong trần được phủi sạch, tôi hy vọng rằng không ai trong chúng ta phải hổ thẹn vì sự lựa chọn của mình!
Lúc ấy Lão Long Vương muốn bày tỏ điều gì? Hãy đợi bài viết tiếp theo của tôi (“Phủi sạch phong trần” (phần 2): Nỗi buồn của Long Vương).
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/11/18/34641.html
http://www.pureinsight.org/node/3710

Phủi sạch phong trần : Nỗi buồn của Long Vương

Tác giả: Tiểu Liên

[Chanhkien.org] Người ta nói rằng từ rất xa xưa, trong một đại phạm vi tầng thứ trên thiên thượng, có một vị Long Vương. Vị Long Vương này đích thị là “Long Vương”, khi ông là vua rồng và là vương ở tầng thứ của ông. Rất nhiều, rất nhiều năm đã trôi qua, và không có thứ “tình” thuộc tầng thứ thấp trong thế giới của ông. Ở đó không có cảm giác thống khổ hay buồn bã, mà chỉ có sự vui vẻ và hạnh phúc. Ông có rất nhiều đứa “con” và chúng sinh trong thế giới của ông. Thỉnh thoảng, ông lại mở một đại Pháp hội với vương và chủ của các thế giới khác để bàn cách quản lý những vấn đề trong phạm vi tầng thứ của họ.
Dần dần, ông phát hiện rằng thế giới của ông không còn thuần tịnh và mỹ lệ như trước nữa. Mọi thứ được làm bằng vàng trên thiên thượng, nhưng ông thấy rằng mọi thứ trong thế giới của ông đã trở nên ảm đạm hơn, dù chúng vẫn làm bằng vàng ròng. Ông cũng nhận thấy rằng chúng sinh của ông đã mất đi sự vô tư vô ngã (Thời gian dường như là ngắn với chúng ta, nhưng vô số kiếp đã trôi qua trước khi sự kiện này phát sinh). Họ thường ăn cắp vật phẩm và dấu diếm mọi thứ. Thân thể họ không còn thuần khiết và trong suốt như thuở ban đầu nữa.
Lúc ấy, lão Long Vương vô cùng buồn bã. Nỗi buồn này không phải là nỗi buồn nơi nhân gian vốn bị ảnh hướng bởi “tình”. Đây là sự lo toan cho bản thân và chúng sinh, có chút gì đó bất lực, bởi vì ông biết rằng sự tình này liên quan đến nhiều điều nằm ngoài khả năng của ông. Ông mở một hội nghị gồm vương và chủ của nhiều thế giới thuộc các tầng thứ khác nhau, và tất cả họ đều có cảm giác tương tự. Nhiều vị vương chủ nói: “Vấn đề này chỉ có thể được giải quyết bằng cách Chính Pháp từ tầng thứ thấp nhất. Nhưng tầng thứ thấp nhất là nơi bất hảo nhất, mê nhất và nhiều thống khổ nhất. Hơn nữa, rất khó để chúng ta có thể quay trở về.” Khi họ đang bàn bạc vấn đề, một cự Phật cùng tiếng âm nhạc mỹ diệu, Pháp Luân và hoa sen dần dần hạ xuống từ tầng thứ cao nhất, nằm ngoài phạm vi mà họ có thể nhìn thấy. Nhiều thiên nữ bắt đầu rải hoa. Cảnh tượng thật tráng lệ ngoài sức mô tả.
“Chuyển luân thủ trung nã
Liên hoa cước hạ thải 
Uy nghiêm chấn thiên địa
Từ bi diệu chúng sinh”
Diễn nghĩa:
“Pháp Luân xoay chuyển trong bàn tay
Hoa sen dưới bàn chân Ngài
Uy nghiêm chấn động cả trời đất
Ngài từ bi soi sáng chúng sinh”
Tất cả các đấng vương chủ đều mau chóng quỳ xuống dưới chân Ngài. (Đây là lần đầu tiên trong lịch sử điều như vậy xảy ra. Trước đây, các vương chủ này đều kính trọng lẫn nhau và tôn trọng chúng sinh của họ, nhưng họ chưa từng quỳ xuống trước một vị Phật nào. Tuy nhiên, khi nhìn thấy đức Pháp Luân Thánh Vương, họ đã quỳ xuống theo bản năng). Họ nghe được thanh âm trong trẻo và vang dội của vị cự Phật:
“Vũ trụ mang mang lịch vạn kiếp
Chúng sinh biến dị thiên địa biệt
Vi cứu thương vũ tiến tam giới
Tiễu tức hồng nguyện vĩnh bất diệt!”
Diễn nghĩa:
“Vũ trụ mênh mang đã trải qua hàng vạn kiếp
Chúng sinh biến dị, trời đất sai biệt
Để cứu chúng sinh, hãy tiến vào tam giới
Hoàn thành hồng nguyện vĩnh viễn bất diệt!”
Đức Pháp Luân Thánh Vương nói lại một lần nữa: “Ta sẽ xuống thế gian con người để cứu độ tất cả chúng sinh. Ai phát nguyện đi cùng ta có thể ký một thệ ước. Sau khi Chính Pháp xong, mọi thứ sẽ trở nên trường tồn bất diệt.” Lão Long Vương mau chóng nói: “Con nguyện ước đi cùng Ngài.” Một số vương và chủ khác cũng bày tỏ mong muốn đi xuống thế gian. Khi những lời này được nói ra, một cuộn giấy trông giống như Thánh chỉ của Hoàng Đế thời xưa xuất hiện và tự động ghi lại những gì họ nói. Một số vị Thần ngại ngần và sợ phải đi xuống thế giới con người. Sau đó, lão Long Vương cùng một số vị Thần bắt đầu đi xuống nhân gian. Lúc đầu, họ chỉ quan sát và lựa chọn nơi họ sẽ chuyển sinh. Trong khi quan sát, lão Long Vương gặp các vị Thần và mọi việc xảy ra như đã được kể trong bài viết trước (“Phủi sạch phong trần” (phần 1): Đại vũ trụ thuở sơ khai).
Dịch từ:
http://www.zhengjian.org/zj/articles/2005/11/25/34725.html
http://www.pureinsight.org/node/3755
http://chanhkien.org/2009/11/phui-sach-phong-tran-phan-2-noi-buon-cua-long-vuong.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét