Trang

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Bộ quần áo thần kỳ


Tác giả: Một đệ tử Đại Pháp
[ChanhKien.org] Chúng ta đều biết người máy là sản phẩm của khoa học hiện đại. Hễ nhắc đến người máy, rất nhiều người đều biết rằng cơ thể của nó do các linh kiện máy móc tổ hợp thành, động tác của nó không linh hoạt và chậm chạp. Thế nhưng chúng ta lại không ngờ rằng, rất nhiều người trong xã hội ngày nay đã bị nó khống chế, vậy mà những người này vẫn không hề hay biết. Ví như: trẻ con trở thành cái máy làm bài tập, chỉ giống như công nhân vận chuyển, có nhiệm vụ vận chuyển các chữ trong sách giáo khoa vào trong vở bài tập của mình mà thôi, bản thân viết cái gì thì cũng chẳng biết. Rất nhiều người khi làm việc cũng xuất hiện tình trạng này, chỉ như máy móc đang làm việc, mà đầu não không hề suy nghĩ. Khi làm việc quen với loại trạng thái như vậy, thực ra là người ta đã bị một loại sinh mệnh bất hảo khống chế rồi, chúng ta gọi nó là “ma người máy”.
Một lần nọ, khi tôi và Tiểu Bảo đang học cuốn Chuyển Pháp Luân, Tiểu Bảo đọc sách tương đối nhanh, đầu óc không kịp suy nghĩ cứ liến thoắng đọc. Chữ đọc ra không thông qua não, mà tuôn ra luôn từ miệng, đấy gọi là học vẹt rồi. Tôi nhắc nhở Tiểu Bảo, đọc sách cần đọc chậm, cần phải nhập tâm từng chữ từng chữ, thì mới là kính Sư kính Pháp. Tiểu Bảo đã tiếp thu ý kiến của tôi, Phật chủ liền làm cho Tiểu Bảo một bộ quần áo đặc biệt.
Phật chủ nhìn ngắm thân thể của Tiểu Bảo ở không gian khác, đầu tiên Ngài phủ một lớp năng lượng dạng chất lỏng lên trên thân của Tiểu Bảo, sau khi lớp chất lỏng đó khô lại, nó trở thành một chiếc áo, sờ vào thì thấy mềm mềm giống như cao su. Làm xong chiếc áo, Ngài lại dùng cách tương tự để làm một chiếc quần, chiếc quần cũng rất mềm, giống như cao su, có độ đàn hồi cao. Bộ quần áo này rất thần kỳ, khi mặc lên người Tiểu Bảo liền trở nên mềm mại giống như vỏ quả khí cầu, khi không mặc lên người, áo và quần liền tự động nối lại thành chiếc quần liền áo, nó cũng trở lên cứng và thẳng đứng, có thể tự đứng được. Phật chủ làm xong nhìn lại thấy bộ quần áo trống rỗng, ống quần chạm đất, đi lại rất bất tiện. Thế là Phật chủ lại làm một đôi giày nhỏ, rồi nhét ống quần vào trong giày, như thế đi đường sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cuối cùng Phật chủ dùng công năng nặn ra một số dụng cụ: một đôi găng tay, một cái bản chải, một tấm mặt nạ, một cái máy hút bụi, v.v. Nặn xong, Ngài bọc những món đồ đó trong một cái túi nhỏ. Tiếp đó, Phật chủ lại đặt một bức hình vào trong túi áo của bộ quần áo đó, đây là hình của một con ma, để sau này có thể nhận ra con ma đó mà trừ khử nó. Sau khi chuẩn bị xong, Phật chủ vẽ mắt, mũi, miệng lên trước ngực của chiếc áo, chiếc áo này liền hoạt động, nó cũng biết chớp mắt, cũng biết nói chuyện, nó cũng là sinh mệnh sống. Phật chủ nhìn bộ quần áo, vẫn cảm thấy nó còn thiếu thứ gì đó, thế là Ngài liền đội cho nó một cái nón nhỏ. Sau đó, Phật chủ bảo bộ quần áo đi tìm Tiểu Bảo, giúp Tiểu Bảo trừ khử con ma trong bức hình.
Bộ quần áo lên đường, trên đường đi, nó nhấc cao chân bước những bước dài, vì bước đi quá dài nên một chiếc giày bị văng ra ngoài mà nó không hề biết, vẫn tiến bước về phía trước, lúc này bước đi của nó ngắn lại, hơn nữa hai ống quần một bên cao một thấp, nó cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không biết là chuyện gì. Phật chủ nhìn thấy một chiếc giày bị úp ngược lên, hơi tròn tròn giống như cái bánh màn thầu nhỏ rơi ở ven đường, lại nhìn thấy bộ quần áo đang bước trên đường, một chân cao một chân thấp. Phật chủ liền kéo bộ quần áo lại, khiến nó không bước đi được nữa, Phật chủ nhấc ống quần của nó lên, đi giày vào cho nó. Bộ quần áo đi đường lại nhanh nhẹn, lúc này nó mới hiểu vừa nãy khi đi đường nó đã làm rơi một chiếc giày, Phật chủ đã giúp nó mang lại chiếc giày đó, vì thế nó mới lại đi được dễ dàng.
Cuối cùng bộ quần áo đã tìm được Tiểu Bảo, Tiểu Bảo rất ngạc nhiên hỏi: “Sao lại có một bộ quần áo đến đây vậy?” Lúc này bộ quần áo làm một động tác rất oai, nó không có tay, nhưng lại chụm ống tay áo lại thành hình chữ “bát” (八), giống như ngón tay trỏ và ngón tay cái tạo thành chữ V đặt ở dưới cằm, ra vẻ rất phong độ, nó cười nói: “Đúng rồi, tôi chính là bộ quần áo do Phật chủ làm ra, tôi đến đây có một sứ mệnh đặc biệt.”
Tiểu Bảo hỏi nó: “Ngươi có sứ mệnh gì vậy?” Nó lấy từ trong túi ra bức hình đưa cho Tiểu Bảo xem, Tiểu Bảo vừa nhìn liền sợ hãi, trong bức ảnh có một thứ giống như người máy, trên thân phủ một lớp vảy màu xám, các bộ phận trên thân thể phân thành từng đốt từng đốt, có thể gập lại, cử động của nó vụng về, cứng nhắc như máy móc vậy. Bộ quần áo nói với Tiểu Bảo: “Cậu nhìn xem, tôi đến để trừ khử con ma trong bức hình này, chính là giúp cậu diệt trừ ‘ma người máy’ này đó, con người hiện nay làm việc rất máy móc, không chịu động não, không chịu suy xét, có lúc còn bị con ‘ma người máy’ này khống chế. Nó phun một loại chất lỏng màu xám vào người ta, giống như bùn, sau khi loại chất lỏng này khô đi liền hình thành một lớp vỏ cứng màu xám, và phong bế con người lại, cho nên người ta làm việc gì cũng trở nên giống như máy móc, đầu óc cũng không lanh lợi, không muốn suy nghĩ, chỉ làm việc một cách máy móc, rập khuôn.” Tiểu Bảo nghe xong không nén nổi kinh ngạc, nhanh chóng đối chiếu với bản thân mình, thấy mình thực sự cũng có tình trạng này.

Chỉ một niệm kiên định của Tiểu Bảo đã khiến con ma bị diệt trừ, không dám đến can nhiễu cậu nữa. (Nguồn: ChanhKien.org

Có lần, khi Tiểu Bảo đọc thuộc Chuyển Pháp Luân, bởi vì hai đoạn trước Tiểu Bảo đã học rất thuộc rồi, nên Tiểu Bảo đọc hơi nhanh một chút, khiến chữ không kịp vào đầu. Lúc này, thân thể Tiểu Bảo đã bị bọc bởi một lớp vỏ cứng màu xám, con ma người máy cầm bình phun, đằng trước một ít, đằng sau một ít, cứ như vậy nó đã phun vào người Tiểu Bảo một lớp nước màu xám, sau khi khô đi trở thành một lớp vỏ cứng, đến cả tai và mắt cũng bị dính trong lớp vỏ cứng. Tiểu Bảo vừa lơ là một chút đã bị ma người máy khống chế, ngay khi ý thức được, Tiểu Bảo liền nhanh chóng giảm tốc độ đọc. Lúc này, bộ quần áo mà Phật chủ ban cho bắt đầu thanh trừ những thứ dơ bẩn này, quần áo giống như cao su, trở nên mềm mại khi mặc lên người Tiểu Bảo, nó không ngừng cọ sát vào người Tiểu Bảo, lớp vỏ cứng bị chà vụn ra. Chỉ cần trên thân Tiểu Bảo có chỗ nào có thể cọ sát, quần áo liền cọ vụn lớp vỏ cứng ở đó. Cánh tay và chân của Tiểu Bảo, do xương cứng và dài nên không cọ sát được, quần áo liền lấy bàn chải mà Phật chủ đưa cho chà nhè nhẹ, lớp vỏ cứng cuối cùng cũng vỡ ra. Tóc và mặt của Tiểu Bảo cũng bị phun thứ chất lỏng màu xám này, quần áo đeo găng tay vào, không ngừng chà sát tóc của Tiểu Bảo giống như gội đầu, lớp vỏ cứng trên tóc cũng bị vỡ vụn, đồng thời mặt nạ cũng được dán lên mặt của Tiểu Bảo, nó tự động chà xát phần mặt, lớp vỏ cứng màu xám trên mặt bị vỡ vụn. Tai của Tiểu Bảo cũng bị dính chặt lại, quần áo liền lấy một cái bàn chải lông nhỏ giống như sợi dây thép dài và mảnh, ở giữa còn có đoạn cong cong, quần áo nhét một đầu của bàn chải lông vào từ tai này và kéo ra ở tai kia, kéo hai đầu của bàn chải lông qua lại, Tiểu Bảo cảm thấy ngứa ngứa, lát sau, lớp vỏ cứng ở tai cũng bị vỡ rơi xuống. Lúc này, Phật chủ lại đưa đến một cái vòi hoa sen, phun ra năng lượng lỏng, không ngừng phun rửa cho Tiểu Bảo. Thân thể Tiểu Bảo trở nên sạch sẽ, làm việc cũng trở lên lý trí và chuyên tâm hơn. Để thanh trừ triệt để loại ma người máy này, quần áo đã lấy ra chiếc máy hút bụi, hướng về phía người máy mà liên tục hút, người máy trước tiên vỡ thành từng cục từng cục, cuối cùng thì vỡ vụn thành thứ giống như tro bụi, máy hút bụi tiếp tục hút nó vào, nghiền nát nó, cuối cùng nó trở thành một làn khói đen và bay ra từ ống thoát khí của máy hút bụi, làn khói bị hút vào trong túi và tan thành chất lỏng, bởi vì không thể để nó bay ra gây ô nhiễm vũ trụ được.
Trong tu luyện, Tiểu Bảo rất cảnh giác với từng ý từng niệm của mình, có một lần, giáo viên ở trường giao rất nhiều bài tập, Tiểu Bảo có chút không vui, lúc này trong đầu Tiểu Bảo liền xuất ra một niệm: viết nhanh một chút, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Tiểu Bảo lập tức cảnh giác, cậu nhìn thấy một con ma người máy rất nhỏ, niệm vừa nãy là do nó đưa đến cho mình. Tiểu Bảo nói với chính niệm kiên định: “Ta không nghe ngươi, ta muốn vừa viết vừa ghi nhớ, nhất định phải biết mình đang làm gì, đang nghĩ gì, đây mới là chủ ý thức thanh tỉnh.” Con ma nhỏ đó đúng là tự tìm kiếm trò vô bổ, chỉ một niệm kiên định của Tiểu Bảo, đã khiến nó bị diệt trừ, không dám đến can nhiễu cậu nữa.
Nhất cử nhất động, nhất ý nhất niệm của người tu luyện đều cần được bản thân mình chi phối, biết bản thân đang làm gì, nghĩ gì, khi làm việc cần chuyên tâm, đây chính là chủ ý thức thanh tỉnh. Nếu khi làm việc không chuyên tâm, chỉ là những cử động theo thói quen thường ngày, có lẽ lúc đó đã bị ma khống chế. Xã hội nhân loại đâu đâu cũng có loại ma người máy này, người tu luyện chỉ cần học Pháp nhiều, học Pháp nhập tâm, chú trọng vào hiệu quả học Pháp, thì có thể nhận biết rõ nó, không bị nó can nhiễu và khống chế nữa.
Dịch từ:  http://www.zhengjian.org/2015/01/25/141916.童话:神奇的衣服.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét