Bài viết của học viên tại Chiểu Viễn, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 01-02-2015] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997, và gần như ngay lập tức, những căn bệnh dai dẳng hàng chục năm qua của tôi biến mất. Tôi nhận thấy theo thời gian, không chỉ tâm tính tôi thay đổi, mà tôi còn tốt bụng hơn với mọi người.
Những người biết tôi đều bị câu chuyện của tôi làm xúc động, tuy nhiên, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vẫn tiến hành đàn áp môn tu luyện ôn hòa này vào năm 1999. Hàng trăm nghìn học viên Pháp Luân Công như tôi đã bị bắt giam và đưa tới các nhà tù, trung tâm tẩy não và trại lao động cưỡng bức.
Tôi đã gắng hết sức nói cho bạn bè và người thân của tôi chân tướng về Pháp Luân Công, ngược lại với những lời xuyên tạc của bộ máy tuyên truyền của ĐCSTQ. Thật kỳ lạ, nhiều người trong số họ đã nhận được phúc báo trong cuộc sống sau khi minh bạch chân tướng về Pháp Luân Công và bảo hộ các học viên khỏi bị bức hại.
Nước giếng ở nhà chị gái tôi chuyển từ đắng thành ngọt
Phòng 610 ở khu vực của tôi hoành hành vào năm 2002, bắt giữ các học viên và giam họ trong các trung tâm tẩy não. Tôi đã trốn thoát cùng một học viên khác, chúng tôi tới nhà chị ba của tôi trong một ngôi làng xa xôi hẻo lánh để tránh bị bắt giữ. Cả gia đình chị chào đón chúng tôi rất nồng hậu.
Ngược lại, chúng tôi khuyên họ đọc “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo” khi gặp vấn đề. Họ đã thực sự tin và nói thường xuyên.
Anh rể tôi bị bệnh mãn tính và không thể làm công việc đồng áng. Nhưng không lâu sau khi bắt đầu nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” mỗi ngày, sức khỏe của ông ấy đã được cải thiện đáng kể. Hiện nay, ông giúp đỡ được nhiều công việc đồng áng.
Một khoảng thời gian sau, chúng tôi quay trở lại thăm họ, và ngay khi nhìn thấy tôi, chị gái tôi dường như muốn nói điều gì đó rất thú vị.
Bà vui vẻ nói: “Nước giếng nhà chị đã chuyển từ đắng sang ngọt!”
Trước đây trong toàn làng thì nước giếng nhà bà có vị tệ nhất, vì vậy tin tức nhanh chóng lan ra khắp ngôi làng. Nhiều người lúc đầu không tin điều này, nhưng đã bị thuyết phục sau khi đích thân thử nước.
Cơn đau ở chân và thắt lưng của chị tôi biến mất
Chị gái cả của tôi 96 tuổi. Hơn 10 năm cách đây, bà bị đau chân và thắt lưng nghiêm trọng vì vậy mà phải nằm liệt giường. Khả năng di chuyển của bà bị hạn chế và bà không thể tự chăm sóc bản thân mình.
Năm 2003, tôi đến nhà bà và khuyên bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Bà mất hơn nửa ngày chỉ để ghi nhớ “Đại Pháp hảo.” Nhưng kể từ đó mỗi ngày bà đều nhẩm những từ này.
Cơn đau đớn ở chân và thắt lưng của bà biến mất sau một vài tháng và bà có thể làm một số công việc nhẹ và tự chăm sóc bản thân mình.
Bà kể cho tôi một vài chi tiết.
Bà nói: “Một đêm, chị không ngủ được. Chị tự ngồi xuống và nhẩm ‘Đại Pháp hảo.’ Chị thấy một cánh tay lớn đang cầm một đóa hoa rất đẹp di chuyển qua lại trước mắt chị. Chị thấy rất rõ. Nhưng chị không sợ. Chị nghĩ đã đến lúc chị phải rời bỏ thế gian này. Hôm sau, chị đã nói với các con của mình rằng chị sẽ sớm ra đi. Chuyện này xảy ra một tháng cách đây.”
Tôi hỏi: “Sao một người có thể chết mà không ốm đau gì? Chị có thể khỏe lại sau khi nhẩm ‘Đại Pháp hảo’. Sư phụ rất hài lòng. Có thể có một vài vị tiên dùng hoa để chúc mừng chị!”
Bà rất hạnh phúc và cảm tạ Sư phụ Lý Hồng Chí. Bà tin ở Đại Pháp và nhẩm cụm từ đó thường xuyên hơn. Bà cũng muốn biết thêm về Đại Pháp, nhưng vì không biết chữ, bà chỉ nghe thu âm các bài giảng của Sư phụ.
Hàng xóm của chị tôi thấy sức khỏe được cải thiện
Một người hàng xóm của chị tôi hiện đã 93 tuổi, rất thân với chị gái tôi. Chị gái tôi nói với bà rằng mình đã nhận được lợi ích qua việc nhẩm “Đại Pháp hảo” như thế nào và khuyên bà ấy cũng nên làm như mình. Câu chuyện của chị tôi hết sức ấn tượng, vậy nên hàng xóm của bà cũng bắt đầu niệm những cụm từ này hàng ngày.
Sức khỏe của bà sớm có cải thiện. Khi hai bà cụ hơn 90 tuổi cùng nhau đi hái rau trên núi hoặc đi chợ, mọi người rất ấn tượng bởi sức khỏe và năng lượng của họ.
Một vài năm cách đây, bà hàng xóm đã tự mình leo lên một ngọn núi lớn để hái rau rừng. Bà đã leo lên đỉnh núi mà không biết.
Nhìn xuống dưới, bà đột nhiên nhìn thấy sườn dốc dựng đứng phía sau và không dễ để trèo xuống. Bà sợ hãi và run rẩy vì không có ai ở cạnh để giúp bà.
Bà nghĩ: “Nếu mình ngã, mình sẽ chết. Sẽ không ai biết chuyện này. Mình có thể làm gì bây giờ?”
Đột nhiên, bà nhớ lại những điều kỳ diệu khi nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.”
Sau đó bà nói lớn những từ này và bắt đầu bình tĩnh lại. Từng bước một, bà leo xuống núi một cách dễ dàng. Bà biết chính Sư phụ Lý Hồng Chí đã giúp bà, nên bà đã hào hứng nói từ tận đáy lòng mình rằng: “Cảm tạ Sư phụ!”
Một lần, bà và một vài phụ nữ khác trẻ hơn bà đi đến một khe núi để lấy nước suối. Những người khác lấy đầy thùng của mình và về trước, còn bà là người cuối cùng lấy được nước. Bà thấy chiếc thùng quá nặng và bà không thể mang đi được.
Sau đó bà đã nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Thật kỳ lạ, bà có thể dễ dàng khuân thùng nước và mang về nhà mà không gặp nhiều khó khăn. Bà đã kể với chị gái tôi câu chuyện của mình sau khi trở về nhà.
Bà nói: “Thật tuyệt vời. Sư phụ đã giúp tôi.”

Đăng ngày 26-03-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.