Trang

Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

Nhất lộ thánh duyên: “Ma Thiên” quốc và Kim Tự Tháp (4/6)


Tác giả: Khải Hàng
Phần 1 | Phần 2 | Phần 3
[ChanhKien.org] Hai anh em Ma Lạc và Ma Thái quyết định xây dựng tháp Phật theo sự chỉ điểm của thần linh, không ngờ rằng cùng lúc đó các thần tiên cũng đang tập trung bàn bạc về việc xây tháp Phật. Bởi vì xây tháp Phật liên quan đến sự việc to lớn, tích công đức muôn đời.
Thần tiên Thạch Bà nói: “Tôi muốn mang loại đá tốt nhất từ biển Bắc Hải đến Ma Thiên quốc, rồi để Ma Lạc tìm được nó. Loại đá này trải qua nhiều loại tôi luyện trong lửa nóng, lại trải qua ngàn đời ngâm trong băng đông, nên không dễ bị nứt vỡ.
Phong Bà lên tiếng: “Nhân loại sau này sẽ có nhiều lần đại nạn, có lúc sức gió rất mãnh liệt, lực phá hoại mạnh mẽ, chỉ sợ loại đá này sẽ bị ảnh hưởng.
Một vị thần tiên quản việc nung luyện có tên là Đại Luyện Kim Cương, mở miệng phát biểu ý kiến. Trong khi nói ngọn lửa từ trong miệng phun ra, lửa cháy mạnh bốc lên. Vị này nói: “Ta biết một loại ô thạch (đá đen), có chứa 5 loại kim loại, sau khi tôi luyện, dùng nó quét lên đá, có thể làm đá bền chắc gấp vài lần, lại thêm vào loại đá “Giao Thạch Châu” chỉ riêng chúng tôi mới có, do Ma Thái đích thân pha trộn, thì còn có thể phát huy tác dụng lớn hơn nữa.
Có vị thần tiên cười nói: “Tại sao lại là Ma Thái đích thân trộn, Ma Lạc còn khỏe mạnh hơn, công việc chân tay anh ta làm không được sao?
Đại Luyện Kim Cương nghiêm nghị nói: “Các vị có điều chưa biết, Ma Thái là Ngũ Thái Liên Hậu chuyển sinh, lại có một viên tiên đan do nữ thần Charophri ban tặng, cho nên để Ma Thái trộn tất sẽ có chỗ huyền diệu trong đó.
Lúc này, Đại Lực Thần và Đại Vô Hóa tiên nhân nhìn nhau, nói: “Xem ra tiên đan của chúng ta cũng có việc cần dùng đến rồi.
Đại Luyện Kim Cương lại nói với Thạch Bà: “Đến lúc đó ta sẽ đặt ô thạch bên cạnh tảng đá mà ngài mang tới, để cho Ma Thái phát hiện ra nó.
Mộng Cảnh tiên tử, tay cầm Mộng bình, cười nói: “Đến lúc ta cũng cần đi điểm hóa cho Ma Thái rồi.
Các vị thần tiên đều mong muốn hoàn thành trọn vẹn việc này, nên ai nấy đều tận tâm tận lực.
Thạch Bà cưỡi mây về phía Bắc Hải, đi gặp Lăng Vân tiên tử. Lăng Vân tiên tử nói: “Tôi biết bà bà đến, nên đã đợi từ lâu rồi.” Thạch Bà hỏi: “Em gái Thạch Nguyên của ngài đâu rồi?” Lăng Vân tiên tử ủ rũ đáp: “Thạch Nguyên tiên tử trước giờ vẫn trông coi bảo vệ Huyền Thạch, chứng kiến Huyền Thạch trải qua các loại tôi luyện gió thổi, phơi nắng, cát phủ, đóng băng, v.v. Cách đây không lâu, lại sợ Huyền Thạch trong tương lai phải trải qua quá nhiều khảo nghiệm, nên tiên tử đã đem những tinh hoa của bản thân, ép nhập toàn bộ vào trong Huyền Thạch, bởi vì mất hết tinh hoa nên Thạch Nguyên tiên tử đã hóa thành tro bụi.
Thạch Bà lộ vẻ xúc động, bà nói: “Xây dựng Tháp Phật liên quan đến sự việc trọng đại, Thạch Nguyên là tinh hoa của Thạch Nguyên thánh mẫu ngưng kết mà thành, lần này trông nom bảo vệ Huyền Thạch, có thể coi như tận tâm tận lực rồi.”
Lăng Vân tiên tử đưa tay ra, lòng bàn tay xuất hiện địa hình của đáy biển. Tiên tử chỉ ra vị trí sở tại của Huyền Thạch, nói: “Bà bà đi tìm chúng đi, ta ở trên không bố trí cái lồng bằng mây cho Huyền Thạch để đưa các vị đi một đoạn.
Thạch Bà đến đáy biển, tìm thấy Huyền Thạch, liền niệm chú quyết, trong khoảng thời gian ngắn lớp đá động đậy, rồi nổi lên trên, liên tục cho đến khi nổi lên đến mặt biển, nước biển cuốn bay lên, trên mặt biển hình thành một cảnh tượng đẹp vô cùng. Khi đến mặt biển, Thạch Bà phẩy cây roi đuổi đá, dẫn hòn đá lớn đi về phía Ma Thiên quốc. Dọc đường có một số tiên nhân nhìn thấy cảnh tượng này, ngạc nhiên không biết nói gì.
Có tiên nhân lấy làm khó hiểu, đá to thế này dùng vào việc gì chứ? Có tiên nhân nhìn thấy hòn đá này cần gánh vác sứ mệnh nhất định nào đó, liền đi theo từ xa, muốn xem kết quả thế nào; cũng có tiên nhân rất có hứng thú với cây roi của Thạch Bà, hiếu kỳ nên nhìn mãi, trong tâm nghĩ: “Cái roi nhỏ nhỏ này, sao lại lợi hại như thế?”
Roi dắt đá của Thạch Bà có uy lực to lớn vô song, có thể đẩy, cắt bất cứ loại đá nào trong thiên hạ. Đã có tiên nhân rất có hứng thú với nó, thì tại đây xin nói thêm về lai lịch của nó.
Khi Tam Giới vừa mới được khai sáng, trong tay áo của một vị tiên tử trên thượng giới rơi ra một quân cờ, quân cờ này rơi xuống mặt đất tạo thành núi, trên núi không có cọng cỏ nào. Bỗng một hôm ngọn núi nứt ra, ở giữa lộ ra một tảng đá to tròn (Cự Thạch) đen bóng, hòn đá này chịu gió thổi nắng chiếu, trải qua ngày dài tháng rộng, nhưng vẫn cứng chắc như khi mới xuất hiện lần đầu.
Một hôm, Bồng Mông tiên tử đi qua nơi này, Bồng Mông là tiên tử chủ quản sự sinh trưởng của cây cối nơi núi hoang, vị tiên tử này ngồi trên hòn đá lớn, quan sát ngọn núi trọc, cảm thấy trên ngọn núi này cây cối không có khả năng sinh trưởng, nên bỏ đi. Ông lại không biết được rằng, khi ông nghỉ ngơi, một hạt lê giống trong túi của ông đã khẽ trượt ra, nó chạy đến bên dưới Cự Thạch.
Nhiều thần tiên qua lại nơi này, có vị ngồi trên tảng Cự Thạch này nghỉ giải lao, cho nên Cự Thạch vì thế mà đắc được nhiều linh khí. Mà hạt giống kia lại thường hay nhảy tới nhảy lui quanh nó, nên cũng hưởng lợi ích từ các vị tiên nhân: Hồ Đồ đại tiên ngủ trên tảng Cự Thạch đó, nó hấp thụ được khí mà ngài hít vào thở ra; tro bụi dưới chân một vị tăng nhân vân du rơi ra chơi đùa với nó; giọt nước bọt của giác giả Vô Mê rơi lên thân nó.
Có một lần, hạt lê đang nhảy nhót bên Cự Thạch, bỗng nhiên nghe thấy bên trong Cự Thạch có tiếng nói: “Nhìn ngươi vui sướng biết bao, tự do biết bao, ta lại không ra được.” Hạt lê hỏi với vẻ kinh ngạc: “Ngươi là ai? Sao lại nói chuyện với tôi?” Âm thanh bên trong Cự Thạch nói: “Ta là Thạch Tinh, ở bên trong hòn đá. Ta thỉnh thoảng nói chuyện với ngươi, ngươi lại giống như không nghe thấy, lần này ngươi rốt cuộc đã nghe thấy rồi, sau này hai chúng ta có thể nói chuyện rồi.” Hạt lê cũng vô cùng vui mừng, nói: “Chỉ đáng tiếc là tôi không nhìn thấy bạn được.” Thạch Tinh nói: “Ta có thể thấy ngươi, nhưng ta lại không tự do như ngươi, ngươi nhìn không thấy ta, nhưng lại được tự do. Nếu ta được tự do giống ngươi thì tốt biết bao.
Từ đó về sau, hai sinh mệnh này thường hay trò chuyện với nhau.
Một hôm, Thạch Tinh nói: “Hãy kể về những trải nghiệm của ngươi đi.” Hạt nói: “Khi đi cùng chủ nhân cũng rất vui, chủ nhân mang theo chúng tôi, đựng chúng tôi trong một cái túi to trong suốt. Chủ nhân đến một số núi non, liền có hạt được rắc trên núi hoặc dưới núi. Qua một khoảng thời gian, chủ nhân lại đến xem thì thấy lác đác vài cái cây đã mọc lên trên núi, nở ra những bông hoa mỹ lệ. Chủ nhân làm cho cả dãy núi tràn đầy sức sống, khiến chúng tôi nhìn mà hoa mắt. Một lần, tôi nhìn thấy chủ nhân thả một hạt sâm núi vào trong một cái hố, rồi nói: ‘Ở đây đợi đi nhé, ngươi sẽ mọc ở đây hơn ngàn năm.’ Chúng tôi vừa nghe, vừa ríu rít nghị luận, nói rằng tương lai tên đầy đủ của sâm núi nên gọi là lão Sâm Núi Ngàn Năm. Có một lần, chủ nhân treo cái túi to trên cây rồi ngủ một giấc, tôi thấy hạt táo và hạt hòe trượt ra, tôi nhìn nhìn, cảnh sắc xung quanh rất đẹp, xa xa còn có một con hươu, nhưng tôi không có trốn xuống.” Thạch Tinh hỏi: “Vậy sao lần này ngươi lại trốn ra?” Hạt nói: “Thường hay chạy ra ngoài, tâm tôi dần dần cũng lay động, tôi không muốn nhìn thế giới bên ngoài qua cái túi, mà muốn cảm thụ chân thực một chút, cho nên tôi mới trượt trốn ra ngoài.” Thạch Tinh hỏi: “Ngươi ở đây cảm thấy thế nào?” Hạt trả lời: “Nơi đây không có chút gì vui cả, ngoài việc thỉnh thoảng có mấy vị tiên nhân đi qua, thì chẳng nhìn thấy gì, ngay cả quạ cũng chẳng đến.” Thạch Tinh nói: “May cho ngươi đấy, nếu quạ mà đến thì ngươi chắc cũng chẳng còn nữa, nó nhìn thấy liền ăn ngươi luôn đấy.”
Thạch Tinh lại hỏi: “Ở đây không có chuyện gì làm ngươi cảm thấy thú vị ư?” Hạt nói: “Lần trước có một vị đại tiên vừa ngồi xuống liền ngáp, mãi không tỉnh táo. Khi ông ngủ gật, ta nương theo hơi thở của ông ta mà động tới động lui, cảm thấy vui thích vô cùng. Còn có người ăn mặc rách rưới, bụi bặm trên thân quả là nhiều, đôi giày dưới chân đã rách lộ ra gót chân và đầu ngón chân. Trước đó tôi chưa từng nhìn thấy vị tiên nhân nào như thế, thật làm tôi khó hiểu?
Hôm đó, lại có hai vị thần tiên đi qua chỗ này, ngồi trên Cự Thạch nghỉ ngơi. Vị tiên nam béo lùn vác một cái bình trên lưng; vị tiên nữ yểu điệu mặc quần áo màu xanh, trên cánh tay khoác một cái giỏ, trong giỏ thò ra cành cây. Hai vị thần tiên này, một vị chủ quản tưới nước, một vị chủ quản trồng trọt, được gọi là Hòa Hợp nhị tiên. Hai vị thần tiên đang nói chuyện, hạt lê từ bên cạnh hòn đá nhảy ra, bị tiên nữ nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Ở đây sao lại có hạt giống được chứ?” Vị tiên nam nói: “Ngài trồng nó xuống, ta tưới chút nước, xem xem có thể mọc lên cây gì.” Tiên nữ đặt hạt giống lên Cự Thạch, tiên nam tưới chút nước lên hạt giống, tạo thành một giọt nước lớn. Sau đó hai vị thần tiên rời đi.
Hạt giống bị giọt nước bọc kín, không được tự do nữa, cũng không thể nói chuyện nữa, chỉ biết nằm bên trong giọt nước mà động đậy. Dần dần nó cảm thấy mình trướng lên. Qua một khoảng thời gian, nó nảy mầm. Sau khi nảy mầm thì nó lại có thể nói chuyện với Thạch Tinh. Mầm vẫn đang lớn, rễ cũng đang mọc, tua rễ dần dần lan ra trên Cự Thạch, nhờ vào ánh nắng, mưa và sương mà lớn lên, mầm dần dần lớn thành cây thân mềm, dài, thẳng.
Hai sinh mệnh này vẫn nói chuyện với nhau như trước đây. Thạch Tinh ngày càng hy vọng bản thân có thể thoát ra.
Một hôm, Khảm Chân đạo trưởng đi qua nơi đây, trong chốc lát nhìn ra Cự Thạch và cây sẽ thành một pháp khí. Đạo trưởng mừng rỡ, trong tâm nghĩ: “Để ta giúp sức cho ngươi.” Thế là đạo trưởng rút thanh kiếm gỗ ra, miệng niệm chú quyết, kiếm gỗ quay quanh hòn đá ba lần, rồi hình thành kiếm khí chụp cứng hòn đá. Sau đó đạo trưởng quay người rời đi.
Hòn đá này bắt đầu dần dần có vết nứt, giống như phong hóa, trải qua nhiều năm tháng thì hóa thành một đống cát, Thạch tinh có thể từ trong Cự Thạch đi ra, nhưng lại cảm thấy xung quanh giống như có tường đồng vách sắt, thì ra là bị kiếm khí chụp kín, cuối cùng bị phần rễ cây hấp thụ, và tiến nhập vào trong cây, cùng với cây hợp thành một thể. Cứ như vậy, lại trải qua rất nhiều năm.
Một hôm, Thạch Bà đi qua đây, nhìn thấy cảnh tượng này liền vội vã dừng lại. Thạch Bà nhìn thấy Thạch Tinh ở bên trong cây, vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Thạch Tinh ở bên trong cũng khấu bái Thạch Bà, hy vọng Thạch Bà thu nhận mình. Thạch Bà liền thi triển pháp lực với nó, cắt và tạo nó thành roi vụt đá. Cây roi này có thể lớn có thể nhỏ, hiểu được ý chủ nhân.
Thạch Bà dùng roi đưa đá đến bên ngoài kinh thành của Ma Thiên quốc, Địa Triệu Sứ Quân – thần linh chủ quản vùng đất Ma Thiên quốc – mang theo điềm lành xuất hiện, tiến đến phía trước nghênh tiếp, ngài nói: “Bà bà vất vả rồi, tôi đã dọn một chỗ hướng Đông Nam ở ngoài thành để đặt Huyền Thạch tại đó.
(Còn tiếp)
Dịch từ: http://www.zhengjian.org/2013/02/05/116651.一路圣缘:摩天国与金字塔(四).html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét