[MINH HUỆ 19-06-2013]
Tiếp theo Phần 1 Phần 2 Phần 3
Tránh xa dụ hoặc, chế ngự dụ hoặc
Chúng ta phải tránh xa dụ hoặc, dù cho có một định lực nhất định, tốt hơn là vẫn nên tránh xa, điều này có thể thấy được trong giáo huấn từ câu chuyện dưới đây. Điều quan trọng hơn là, chúng ta phải có khả năng chế ngự dụ hoặc. Bởi vì đôi khi ta không thể tránh xa được dụ hoặc – mở máy tính lướt web thứ gì cũng có, bật ti vi lên thứ gì cũng có, ngày hè nóng nực đi ra phố, khắp những con phố lớn đều là dụ hoặc, chúng ta nghe những người xung quanh nói chuyện phiếm, cũng nghe thấy những thứ không tốt, vậy phải làm sao? Chúng ta phải học được cách chế ngự dụ mê hoặc, không ngừng thanh tẩy bản thân.
Dưới đây là một câu chuyện trong “Duyệt Vi Thảo Đường Bút ký”
Có một tăng nhân người Chiết Giang lập chí tinh tấn tu hành, ông thề không sợ gian nan khốn khổ, nhất định phải tu thành chính quả. Ông trước nay không hề nằm xuống ngủ một giấc, mà đều ngồi trên ghế dài ngủ một lúc, sau khi tỉnh dậy lại tiếp tục khổ tu.
Một đêm nọ có một cô gái diễm lệ tới bên vị tăng nhân Chiết Giang. Vị tăng nhân biết rằng đó là quỷ, liền nhắm mắt đả tọa, không nghe không nhìn những trò trêu ghẹo của ả. Cô nàng xinh đẹp đã giở mọi thủ đoạn quyến rũ nhằm mê hoặc vị tăng nhân, nhưng tâm vị tăng nhân rất chính, cô gái xinh đẹp cuối cùng cũng không thể lại gần chiếc ghế dài. Sau đó đêm nào cô gái xinh đẹp cũng đến, dù cho cô ả có giở thủ đoạn gì, trước sau gì cũng không thể khiến vị tăng nhân động lòng.
Cô gái xinh đẹp không còn cách nào, đành đứng ở một nơi cách vị tăng nhân rất xa mà rằng: “Định lực của huynh cao như vậy, ta quả thực nên đoạn tuyệt với những vọng niệm. Cảnh giới của huynh đã ở cảnh giới của bậc thiên nhân Đao Lợi Thiên, biết rằng gần ta nhất định sẽ bại hoại đạo, cho nên nhìn ta như hổ sói. Nếu ngài nỗ lực đạt được cảnh giới Phi Phi Tưởng Thiên, vậy thì dù cho da thịt có chạm vào người, ngài cũng sẽ không có cảm giác, như ôm tuyết lạnh vậy. Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ như nhìn thấy cát bụi, sẽ không vì sắc mà động lòng. Nếu tu đến cảnh giới Tứ Thiền Thiên, vậy thì dù hoa có tự soi mình vào trong gương, gương cũng không biết đến hoa, trăng tự in mình xuống nước, nước cũng không biết tới trăng, đã thoát khỏi sắc. Còn đến cảnh giới của chư vị Bồ Tát thì hoa đã không còn là hoa, gương cũng không còn là gương nữa, trăng không còn là trăng nữa, nước không còn là nước nữa, chính là vô sắc, rời xa hay không là do tự thần thông của mình, không thể tưởng tượng được. Nếu huynh dám để ta lại gần, mà thực không dao động, vậy thì ta sẽ nhất tâm quy y như Ma Đăng Già Nữ, không đến quấy rầy A Nan nữa.
Vị tăng nhân Chiết Giang nghĩ rằng đạo lực của mình đủ để thắng tà ma, nên thản nhiên đồng ý. Kết quả là cô gái xinh đẹp có thể lại gần ôm ấp vuốt ve, cuối cùng đã hủy đi giới thể của vị tăng nhân. Vị tăng nhân hối hận đã muộn, vô cùng thất vọng mà chết đi.
Chín thanh gươm trảm sắc
Thập ác đầu độc thế nhân, đối mặt với sắc tình dụ hoặc, mấy người có thể vượt qua được quan này? Mấy người có thể không bị mê loạn? Hiện giờ có chín thanh kiếm trí huệ, mong muốn chung tay góp sức trợ giúp quân vương.
Phá bỏ sự dung tục: Gãi đầu uốn éo, kẻ phóng đãng ham thích nó. Quân tử vốn thanh cao, sao có thể động lòng bởi nơi ô uế, khiến ngọc trắng có vết, tâm thanh sạch không còn đây!
Phá bỏ sự ve vãn: Tiếng cười dâm đãng, người quân tử cần tránh xa, nhằm tránh làm tổn thương chính khí. Người tu luyện lại càng cần tránh xa hơn, không làm theo dục vọng bản thân đến nỗi khó khước từ mà đi theo nó.
Phá bỏ sự thuần khiết: Nụ cười ngọt ngào mê hoặc chúng sinh, ánh nhìn kiều diễm e lệ là hình tượng mang tính thuần khiết nhất, khiến những ai chấp trước vào sắc dục bị mê hoặc bởi sự thanh khiết mà động tâm. Nhưng, biết rõ rằng một chút thuần phác trên nét mặt, trong lòng ẩn giấu bao nhiêu dục vọng xấu? Mong sao quân vương có con mắt tinh anh nhìn thấy chân tướng, không bị ngoại cảnh mê hoặc nội tâm.
Phá bỏ khí chất: Nhìn thấy người được gọi là có khí chất, cũng chính là một niệm thế tục. Cái gọi là khí chất, vừa bao hàm cả ngoại hình và nội tâm, dẫn động lòng của kẻ quân tử. Người tu luyện muốn thoát tục nên đề phòng.
Phá bỏ tài nghệ: Cổ nhân ham cái đẹp, tất lệnh cho mỹ nữ phải tinh thông tài nghệ, do đó mới biết được rằng tài nghệ rất công hiệu trong việc trợ giúp cho sắc đẹp. Mặc khách văn nhân thường bị điều này mê hoặc, kẻ nhân sỹ có đạo đức cũng bị nó làm cho động lòng. Khi biết rằng đại đức không hiển lộ tài nghệ, chấp vào tiểu thuật thì ắt mất đại đạo.
Phá bỏ cái thiện khoe khoang: Làm điều chân đức âm thầm mà không khoe khoang, làm việc tiểu đức khoe khoang mà không che dấu. Người tu luyện không được bị mê hoặc bởi cái thiện được khoe khoang, không được để ngoại cảnh mê hoặc.
Phá bỏ tuyệt sắc: Thuốc độc trộn với mật ong, chính là thứ làm thương tổn bản thân, họa sắc bọc dưới vỏ mỹ lệ, cũng chính là thứ làm hao tổn tâm lực. Kẻ tuyệt sắc được mọi người gọi là Mẫu Đơn. Phật gọi nó là hoa kiếm, đâm vào xương tủy con người ta, chết mà không biết oán. Người tu luyện suy ngẫm minh xét không để mất đi cơ duyên trân quý, siêu xuất khỏi thế tục.
Phá bỏ hoang tưởng: Vạn sự đều sợ hoang tưởng, sắc dục lại càng vậy. Cùng với việc giữ mình cũng không được quên thiện tâm vị tha, chân thiện mới có thể bảo vệ mình và giúp ích cho người khác.
Phá bỏ tà ma: Sắc dục nơi thế tục dễ mê hoặc lòng người, kẻ miệng niệm kinh văn mắt nhìn lén khó đề phòng. Người thường bản tính bị mê mờ theo đó mà thuận theo trào lưu. Người tu luyện đã đắc được Chính Pháp, giữ chính niệm không lay chuyển, tức là có thể bảo trì được tâm thanh tĩnh, giải thể được tà ma thừa cơ gia tăng họa hại.

Đăng ngày 26-01-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.