Trang

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

Thoát khỏi không gian và thời gian

Thoát khỏi không gian và thời gian


Tác giả: Fable

[Chanhkien.org]
Đầu bạn đi xuyên qua một cái ống dẫn nhiệt
Một lần nọ, bạn đang cho chiếc xe đạp của mình xuống tầng hầm của một tòa nhà cao tầng nơi bạn sống. Trên đường đi, đầu óc bạn trống rỗng, rồi đột nhiên bạn đụng vào một thứ gì đó và nghe thấy tiếng “keng”!  Rồi bạn cảm thấy đau buốt trên đỉnh đầu và thấy nhức óc, như thể đầu bạn vừa bị cắt bởi một cái đĩa sắt vậy. Bạn quay đầu lại và trông thấy điều vừa xảy ra. Như thể bạn đã lơ đễnh và quên cúi xuống để tránh một cái ống dẫn nhiệt dày 1 inch nằm chắn trên đường.
Bạn sờ đầu mình và không cảm thấy vấn đề gì cả, và không cảm thấy bất cứ dấu hiệu thương tích nào. Tuy nhiên, giờ bạn đã rất rõ ràng rằng bạn vừa trả xong một món nợ sinh-tử. Chính là Sư phụ đã bảo vệ bạn. Vào thời điểm then chốt ấy, Sư phụ đã phải chuyển hóa mọi phân tử trong cơ thể bạn thành những lạp tử nhỏ hơn lạp tử của cái ống dẫn bằng sắt ấy. Nhờ đó, đầu của bạn mới có thể đi xuyên qua cái ống dẫn nhiệt một cách thần kỳ mà không đau đớn gì!
Các sinh mệnh tại các tầng thứ khác nhau trong các cảnh giới khác nhau có thân thể được cấu thành bởi các lạp tử có kích cỡ khác nhau. Kích cỡ càng vi mô hơn, các lạp tử càng mịn hơn và mang năng lượng càng lớn hơn. Và tất nhiên, tư tưởng của chúng cũng thuần tịnh hơn. Từ góc độ này, rõ ràng là vật chất và tinh thần chỉ là biểu hiện của một thứ mà thôi.
Bạn tình cờ bước sang một thời-không khác
Vào một dịp khác, khi bạn đang thong thả đi bộ, tâm trí bạn thật tĩnh lặng, và đột nhiên, mọi thứ xung quanh bạn dường như biến mất trong khoảnh khắc. Sau khi trấn tĩnh lại, bạn ngạc nhiên khi thấy mình đã đến đích. Bạn chỉ mất 5 phút đi bộ thay vì 15 phút đi bộ nhanh như thường lệ. Việc tăng tốc và giảm mất 10 phút này là do bạn đã bước vào và đi xuyên qua một thời-không khác.
Trong khoảng thời gian tĩnh lặng ấy, bạn không có chấp trước vào vật chất hay tinh thần ở không gian này. Bạn cũng không có cách nghĩ của con người nữa. Trong tình huống ấy, thời-không này không còn ước chế bạn nữa, và bạn đã bước sang một khái niệm thời gian khác.
Các sinh mệnh tại các tầng thứ khác nhau trong các cảnh giới khác nhau có những cách nghĩ khác nhau. Tư tưởng của một sinh mệnh càng gần với bản ngã thực sự, sinh mệnh ấy càng thuần tịnh và đồng hóa tốt hơn với tiêu chuẩn của sinh mệnh tại tầng thứ cao.
Để thoát ra khỏi thời-không này không phải là không thể. Nó chỉ đòi hỏi tư tưởng của bạn phải đủ thuần tịnh để đáp ứng mức độ chân chính của cách nghĩ và trí tuệ ở tầng thứ kia. Và rồi Pháp (tiêu chuẩn) ở tầng thứ đó sẽ không ước chế bạn nữa, bởi vì bạn đã đáp ứng được yêu cầu và vượt ra khỏi sự hạn chế. Nếu quan niệm của bạn về mọi thứ vượt ra khỏi thời-không này của nhân loại, thì bạn sẽ không bị hạn chế bởi cách nghĩ của con người nữa. Trong điều kiện đó, bạn sẽ phát hiện ra rằng những quan niệm hậu thiên biến dị kia đã thống trị đời sống bất thuần của bạn, bạn sẽ cảm thấy “buồn cười” với cách nghĩ của con người, nhưng bạn không hiểu tại sao, hay bạn biết nhưng lại không muốn nghĩ về nó. Nói cách khác, bạn đã “nằm mơ” với hai mắt mở; mỗi hành động của bạn được làm như ở trong mơ, bởi vì bản ngã thực sự của bạn nên ở trên Thiên Đường. Khi bạn đang không ngừng tiến bước trở về “nhà”, thì bạn sẽ thức giấc sớm thôi.
Phật Pháp là viên dung. Dù là từ góc độ cấu tạo của cơ thể người hay là từ góc độ bí mật thâm sâu của đời sống và sự tiến hóa của vũ trụ, kết luận đều là giống nhau: “tâm tính cao bao nhiêu, công cao bấy nhiêu”. Nguyên lý này được tạo ra bởi Đại Pháp của vũ trụ – Chân-Thiện-Nhẫn.
Xin hãy cùng tôi ngâm lại bài thơ “Chân tu” của Sư phụ Lý:
Tâm tồn Chân Thiện Nhẫn,
Pháp chuyển Đại Pháp thành;
Thời thời tu tâm tính,
Viên mãn diệu vô cùng.
Dịch từ:
http://pureinsight.org/node/641

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét