Bài viết của học viên Vũ Hân từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 30-09-2013] Cả gia đình tôi rất cảm tạ Đại Pháp và Sư phụ Lý Hồng Chí! Tôi đã nói chuyện về Đại Pháp với một nhóm người. Trong đó có một người họ hàng bị bệnh tim nan y, một người bị ung thư xương, một người bị ung thư đường ruột, và một người đã bị đột quỵ. Ngoài ra, một người muốn ly dị vợ. Sau khi nghe tôi nói chuyện về Đại Pháp, cuộc sống của họ đã thay đổi theo hướng tốt hơn rất nhiều.
Các bệnh tật của tôi được chữa khỏi
Giống như hầu hết người dân Trung Quốc khác ở độ tuổi của tôi, tôi đã trải qua tất cả những phong trào chính trị của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), trong đó có Cách mạng Văn hóa, phá Tứ Cựu, và lập Tứ Tân. Tư tưởng và những ý nghĩ truyền thống của tôi đã bị cuốn trôi bởi chủ nghĩa vô thần của ĐCSTQ. Đầu óc tôi đã bị thấm nhuần bởi triết lý đấu tranh của Đảng. Tôi đã trở thành một người theo chủ nghĩa vô thần một cách toàn diện. Tôi đã không biết con người được các vị Thần tạo ra và con người đáng lẽ phải kính Thiên như vậy mới được bảo hộ. Tôi không biết rằng thiện ác hữu báo. Tôi cũng không biết rằng làm việc tốt và tích đức sẽ có một cuộc sống tốt đẹp và lâu dài. Tôi trượt xuống cùng với phần còn lại của xã hội.
Vào lúc đó, để có một cuộc sống tốt và vì lợi ích của cá nhân mình, tôi đã tranh đấu cả đời. Cuối cùng, tôi có một cuộc sống tồi tệ và tất cả các loại vấn đề về sức khỏe. Tôi gặp phải những xung đột gia đình nghiêm trọng. Gia đình tôi gần như đã tan vỡ. Sau đó, một người bạn đã tặng tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và khuyên tôi nên học Pháp Luân Công. Vào lúc đó, sức khỏe của tôi rất tệ và tôi chỉ muốn bệnh của mình được chữa khỏi. Tôi không biết Pháp Luân Công có thể chữa lành bệnh. Tôi không biết Pháp Luân Công là gì, vì vậy tôi đã không đọc cuốn sách mà lại cất đi. Năm 1997, tôi đến một thẩm mỹ viện. Một khách hàng cũng đến cắt tóc nói rằng, ở khu vực Đông Bắc, đã xuất hiện một vị Thần. Tôi đã không tin cô ấy mà lại cười thầm vào cô.
Đến mùa thu năm 1998. Tôi gặp vấn đề nghiêm trọng với lưng và xương ở cả hai chân đến mức không thể đi bộ và ngồi được. Tôi sợ. Suốt hàng chục năm qua, tôi liên tục phải đi gặp bác sĩ. Tôi đã thử Trung y, Tây y, và tất cả các bài thuốc dân gian khác, nhưng tất cả đều không hiệu quả. Tôi cảm thấy tất cả thật vô ích, các vấn đề trở nên xấu đi. Các bác sĩ nói rõ là bệnh của tôi không thể chữa khỏi được. Lòng tôi nặng trĩu, và mất hết hy vọng. Tôi biết sức khỏe của mình rất kém. Tôi biết mình có hơn 13 các vấn đề sức khỏe khác nhau. Chúng không thể chữa khỏi được, và những ngày tôi còn sống sắp kết thúc. Tôi đã nghĩ: Tùy số mệnh vậy.
Một ngày, tôi cảm thấy rất buồn chán. Đột nhiên, tôi nghĩ về cuốn Chuyển Pháp Luân, đó là món quà từ một người bạn mà tôi chưa đọc. Tôi lấy cuốn sách ra và bắt đầu đọc. Tôi không thể lĩnh hội được bất cứ điều gì trong đó, nhưng tôi cảm thấy cuốn sách khuyên mọi người làm việc thiện. Tôi chỉ nhớ một ý đó là “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu.” Vào lúc đó tôi nghĩ mình không thể làm được điều đó, rằng mình sẽ trả thù trong tình huống như vậy. Tôi có một mối quan hệ xấu với chồng và phía gia đình của mẹ anh ấy. Tôi cố gắng chịu đựng tình trạng đó vì con của tôi. Tôi đã lên kế hoạch để ly hôn sau khi con tôi tốt nghiệp. Tôi đang nghĩ: “Mình không thể thắng khi anh ta đánh mình, nhưng mình có thể tránh xa anh ta. Tránh né liệu có ổn không nhỉ? Anh ta không nên cứ lợi dụng tôi mãi.” Vì vậy, tôi không thể đồng tình với “Nhẫn” và nghĩ rằng mình không thể làm được điều đó.
Suốt mùa đông năm 1998, một cặp vợ chồng tới thuê nhà của tôi. Họ nói với tôi rằng ngày hôm sau khán phòng Nhà máy Điện sẽ tổ chức một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm Pháp Luân Đại Pháp, tôi nên đi và lắng nghe. Tôi đã đến vì tò mò. Khán phòng kín chỗ, nhiều người đã phát biểu. Họ chia sẻ Pháp Luân Đại Pháp đã dạy họ làm người tốt ra sao và Sư phụ đã tịnh hóa thân thể của họ như thế nào. Kết quả là, những bệnh không thể chữa trong bệnh viện đã được chữa khỏi. Tôi đã có một chút nghi vấn: Thật vậy sao? Nhưng tôi thấy những người phát biểu đã cho tên đầy đủ cũng như nơi ở của họ. Họ đã khóc rất nhiều, và nói rằng họ cảm ân Sư phụ từ tận đáy lòng. Tôi bắt đầu tin. Sau khi buổi họp kết thúc, người bạn đã tặng tôi bản Chuyển Pháp Luân cũng tới. Tôi mời cô ấy đến nhà mình ăn trưa. Cô ấy hỏi xem tôi có đọc cuốn sách không. Tôi nói là mình đã không đọc. Trước khi ra về, cô ấy nói đi nói lại rằng tôi nên tìm hiểu môn tập. Lần này tôi đã đồng ý với cô ấy.
Một vài ngày trôi qua, chân của tôi đau hơn nhiều. Tôi hỏi các học viên mà đã thuê nhà để nhờ họ dạy tôi các bài công pháp. Tôi rất nhanh thuộc động tác. Ngày hôm sau, tôi đến điểm luyện công để luyện các bài công pháp. Điểm luyện công nằm trong một khán phòng rất lớn. Tôi là học viên mới và chưa quen với các bài công pháp, vì vậy mà tôi đã đứng ở hàng cuối cùng. Tuy nhiên, tôi thấy đôi mắt của Sư phụ trong bức hình tỏa sáng và ánh sáng hướng trực tiếp lên tôi. Sư phụ nhìn trực tiếp vào tôi. Trong bài Pháp Luân trang Pháp, khi tôi giữ bánh xe ở cả hai bên tai, tôi cảm thấy gió đang đẩy vào tai, thật tuyệt vời. Bốn ngày sau khi bắt đầu luyện các bài công pháp, Sư phụ đã khai mở thiên mục cho tôi. Tôi thấy ba Pháp Luân lớn xoay qua cửa sổ nhà mình. Tôi cũng trông thấy hai chữ Trung Quốc lớn “Gengji” (căn cơ) bên trong nhà mình. Các chữ trải rộng từ sàn tới trần nhà. Tôi không biết đó nghĩa là gì, vì vậy tôi đã hỏi các học viên lâu năm. Họ nói: “Đó là Sư phụ đã thanh lý nhà của chị. Ngài đã điểm hóa rằng chị là người có căn cơ tốt và nên tu luyện chăm chỉ.” Lúc đó, tôi không hiểu, vì vậy mà tôi đã không đối đãi một cách nghiêm túc. Tôi sợ bị lạnh, vì vậy tôi chỉ thỉnh thoảng tới điểm luyện công để luyện các bài công pháp. Ngay sau đó thì năm mới đến.
Vào sáng 30 Tết, bệnh trĩ của tôi trở lại, tôi đã rất khổ sở. Tôi vào nhà vệ sinh ba lần nhưng không thể đi được. Đầu của tôi bị đau và cơ thể cũng vậy. Tôi cảm thấy mình bị cảm lạnh. Tôi từng bị cảm và viêm họng. Tôi thấy rất tệ. Tôi cầm cuốn sách, giơ lên cao, và muốn ném đi. Nhưng tôi không thể cử động được cánh tay đang giơ lên của mình.
Sau đó dạ dày của tôi đau trở lại. Tôi để cuốn sách xuống và vội vã vào phòng tắm, bằng cách nghiến chặt răng, tôi đã đi được. Tôi thấy máu ở khắp nơi. Sau đó, tôi nhận ra bệnh trĩ của mình đã biến mất. Thật không thể tin nổi. Làm sao mà chúng lại biến mất được nhỉ?
Tôi đã nghĩ về điều này hơn nửa giờ đồng hồ, và đột nhiên ngộ ra rằng Sư phụ là một vị Thần và mình phải học Pháp này. Tôi đứng dậy ngay lập tức, đi vào phòng, cầm cuốn Chuyển Pháp Luân lên và đọc đoạn sau đây:
“Công pháp tốt như thế này, hôm nay chúng tôi đã cấp cho chư vị, chúng tôi đã bưng đến tận nơi cho chư vị, đặt đến cổng nhà cho chư vị. Chính là để xem chư vị có thể tu được hay không, có thể hành được hay không. Nếu chư vị có thể [thực] hành được, thì chư vị tu; còn nếu chư vị không hành được, nếu chư vị không tu được, thì từ giờ trở đi chư vị chớ nghĩ đến tu luyện nữa. Ngoại trừ ma lừa đảo chư vị ra sẽ không ai dạy chư vị nữa; từ nay trở đi chư vị đừng tu nữa. Nếu tôi không độ được chư vị, thì không ai độ chư vị được đâu.” (Bài giảng thứ Tám, Chuyển Pháp Luân)
Trong khi đang đọc Pháp, một dòng năng lượng dung nhập trực tiếp vào tâm trí tôi. Tôi cảm thấy Sư phụ đang nói chuyện với mình, Sư phụ có thể đọc được suy nghĩ của tôi, và quả thực Sư phụ là một vị Thần! Sư phụ có thể biết tất cả những suy nghĩ của tôi. Từ thời điểm đó trở đi, tôi quyết định học Pháp một cách nghiêm túc.
Vào ngày mùng 3 Tết năm 1999, tôi lên kế hoạch đi thăm mẹ. Tầm hai giờ đi xe buýt. Tôi thường bị say xe và phải uống thuốc. Tôi lấy thuốc ra như thường lệ và chuẩn bị uống thì đột nhiên nghĩ ra bây giờ mình đã là một người tu luyện, mình có Sư phụ quản, vậy nên mình không nên uống thuốc nữa. Nhưng tôi cũng sợ bị say xe. Trong tâm tôi bị mâu thuẫn. Cuối cùng, tôi quyết định không uống thuốc mà tin tưởng vào Sư phụ và Pháp. Kết quả là, tôi đã có một chuyến đi thoải mái với tinh thần tỉnh táo. Tôi rất hạnh phúc và ngay khi đến nơi, tôi nói với chị mình rằng: “Em bây giờ đang học Đại Pháp; chị cũng nên học đi.” Chị tôi thấy tôi ở trạng thái tốt như vậy nên cũng bắt đầu học Pháp Luân Công.
Vào một buổi sáng vài ngày sau, khi đang luyện bài công pháp thứ hai. Tôi cảm thấy một bàn tay đang kéo dạ dày của mình và nó thực sự rất đau. Nhưng ngay lập tức đau đớn qua đi. Kể từ đó, các vấn đề về dạ dày của tôi hoàn toàn biến mất.
Chỉ có Sư phụ là người quyết định
Thông qua việc học Pháp thường xuyên, tôi biết Chuyển Pháp Luân không phải là một cuốn sách bình thường. Đó là cuốn sách của thiên thượng dành cho tu luyện. Pháp Luân Công là một môn tu luyện cả thân lẫn tâm, và cũng là Pháp tại cao tầng. Pháp Luân Công không chỉ giúp mọi người đạt được một thân thể khỏe mạnh, chữa lành bệnh tật, đề cao giá trị đạo đức, Pháp Luân Công cũng cho phép mọi người tu thành sinh mệnh cao cấp hơn. Khi tôi ngộ ra mình đã đắc được một Pháp tốt như vậy, sự chấn động của tôi là không thể diễn tả được. Tôi thấy cuộc sống của mình rất đáng giá và tôi là người may mắn nhất trên thế giới.
Nhưng vào ngày 20 tháng 07 năm 1999, ĐCSTQ bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công và vu khống cho Sư phụ. Họ đặt điều dối trá để đánh lừa mọi người và ngăn mọi người đắc được Pháp này. Tôi đã tới Bắc Kinh để thỉnh nguyện ba lần. Tôi muốn chia sẻ Pháp Luân Công với thế giới. Tôi đã bị bắt nhiều lần, và lần cuối cùng tôi bị gửi đến một trại lao động trong ba năm. Khi họ khám sức khỏe cho tôi, họ phát hiện tôi bị viêm gan nặng. Ban đầu tôi không hiểu điều này: Làm sao mà mình có thể mắc bệnh được chứ? Ngày hôm sau, khi kiểm tra lại, kết quả còn tệ hơn đợt đầu tiên. Sau đó, tôi dần hiểu ra Sư phụ đã dùng cách này để bảo hộ cho tôi, ngăn họ chuyển tôi tới nhà tù. Cuối cùng tôi được thả và trở về nhà.
Trong một dịp khác, một học viên bị bắt giữ bất hợp pháp vì in ấn các tài liệu của Đại Pháp. Người học viên đó không thể chịu được tra tấn và đã khai ra tôi. Vì vậy, tôi bị bắt. Tôi nghĩ: “Chỉ Sư phụ mới có thể quyết định; những quyết định khác không được tính.” Sau đó nhân viên mà xử lý trường hợp của tôi đã xé các giấy tờ thủ tục. Tôi nói với họ sự thật về Pháp Luân Công, và ngày hôm sau tôi được thả.
Cứu mẹ chồng
Mùng 6 Tết Nguyên đán năm 2002, mẹ chồng tôi được đưa đến bệnh viện. Bác sĩ nói gan của bà đã bị xơ cứng và không thể chữa được nữa. Gia đình tôi được bảo chuẩn bị cho việc bà sẽ qua đời. Con cái của bà bắt đầu khóc và không biết phải làm gì. Chồng tôi chạy về nhà báo cho tôi biết về chuyện này. Anh ấy hỏi xem liệu tôi có thể xin Sư phụ cứu bà không trong khi ngồi đả tọa không. (Vào lúc đó, anh ấy chưa tu luyện, nên không hiểu một số điều.) Tôi giữ im lặng. Tôi nghĩ: “Mẹ chồng mình đã trải qua một cuộc đời vất vả. Bà đã phải chịu khổ nhiều vì con cái và phải sống trong nghèo khó. Mình trở thành con dâu của bà là vì duyên phận. Trong quá khứ, bà đã không đối xử tốt với mình. Nhưng mình giờ đã là một người tu luyện, và mình biết đó là lỗi của mình vì mình luôn xem thường bà. Mình đã không đối xử với bà như là mẹ của mình. Bây giờ bà sắp qua đời, và điều duy nhất mình có thể làm là thử giúp bà.”
Ngày hôm sau, tôi đến bệnh viên và thấy tất cả người thân đang thăm hỏi và bày tỏ lòng kính trọng với bà lần cuối cùng. Toàn bộ thân thể mẹ chồng tôi sưng lên. Da của bà màu vàng, và thậm chí cả con ngươi của bà cũng màu vàng. Bà không thể trả lời bất cứ ai. Khi chỉ còn vài người ở lại, tôi bước lại phía bà và hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết bệnh của mẹ nghiêm trọng như thế nào không?” Bà trả lời: “Có. Mẹ biết.” Tôi nói: “Dường như bệnh viện không thể cứu mẹ, mà chỉ có Đại Pháp và Sư phụ mới có thể. Bà nói: “Nếu mẹ có thể khỏe lại, mẹ sẽ học Đại Pháp cùng con.” Tôi nói: “Được. Sư phụ của con chắc chắn có thể cứu mẹ.”
Ngày hôm sau, chú của tôi đến thăm bà. Ngay khi ông bước vào, mẹ chồng tôi bắt tay ông và bắt đầu nói chuyện. Bà đã cười nói suốt cả buổi sáng. Khi đã 11 giờ trưa, chú của tôi đột nhiên nhớ ra là bà bị ốm. Ông nói: “Bà khỏe lại rồi!” Mẹ chồng tôi nói rằng bà đã thực sự hồi phục. Vào buổi chiều, bác sĩ nói rằng một buổi khám sức khỏe toàn diện sẽ được tiến hành vào ngày hôm sau. Tôi nghĩ: “Không vấn đề gì, mọi thứ sẽ trở lại bình thường.” Ngày hôm sau, các xét nghiệm được thực hiện để kiểm tra tình trạng của bà, và đã không tìm được bệnh. Ngay cả vấn đề túi mật mà bà phải chịu đựng trong nhiều năm qua cũng biến mất. Bác sĩ nói rằng thật không thể tin được, ông sẽ tham khảo ý kiến của một số chuyên gia để nghiên cứu trường hợp này vì mẹ chồng tôi bị dị ứng với tất cả các loại thuốc và chỉ sử dụng được thuốc dinh dưỡng mức độ nhẹ.
Sau khi nằm viện được nửa tháng, mẹ chồng tôi làm thủ tục xuất viện và về nhà. Tôi mang cho bà một máy ghi âm để bà có thể nghe các bài giảng của Sư phụ. Hơn 10 năm đã trôi qua, bà năm nay đã 82 tuổi và rất khỏe mạnh. Bà cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp, mỗi ngày bà đều chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”
Chồng tôi thay đổi
Chồng tôi là một ngư dân. Anh chưa bao giờ đi học. Anh là một người có tính cách thân mật nhưng rất nóng tính. Tuy nhiên, anh có một niềm tin mạnh mẽ vào Đại Pháp và ủng hộ tôi tu luyện. ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công từ năm 1999, và chính quyền địa phương thường xuyên đến nhà chúng tôi quấy rối. Chồng tôi không sợ họ. Bất cứ ai đến, anh đều nói với họ sự thực về Đại Pháp và Đại Pháp tốt như thế nào. Anh nói với họ: “Trên toàn thế giới, chỉ có Ngài Lý Hồng Chí là vĩ đại nhất. Ngài đã cứu mẹ tôi, giúp tôi có một cơ thể khỏe mạnh. Tôi không đau ốm gì.”
Vì ít học, chồng tôi không học Pháp nhiều. Tuy nhiên, Sư phụ luôn bảo hộ anh ấy. Một lần, dường như anh gặp các triệu chứng cúm nặng. Anh bị ớn lạnh, đau đầu và sốt cao. Anh nhờ tôi nấu nước gừng cho anh uống để anh có thể đổ mổ hôi. Tôi nói: “Em cần hỏi anh một câu và anh nên trả lời em một cách thành thực. Anh có là một đệ tử Đại Pháp hay không?” Anh nói: “Có.” Tôi nói: “Vậy thì đó chính là Sư phụ đang tịnh hóa thân thể anh. Hãy đợi một thời gian và anh sẽ ổn thôi.” Anh ấy đã im lặng.
Tôi đi nấu ăn. Sau khi nấu xong. Tôi bảo anh dậy để ăn vài cái bánh bao. Sau đó, anh đi tới của hàng sửa chữa ô tô. Anh nói khi đến đó, anh cảm thấy chân mình rất nặng nề, nhưng khi trở về nhà, anh cảm thấy toàn thân mình nhẹ nhàng và rất thoải mái. Sau đó thì anh không bị cảm lạnh nữa.
Trước khi chồng tôi bắt đầu tu luyện, anh từng gặp các vấn đề về ruột thừa hàng năm. Sau khi tu luyện Pháp Luân Công, anh không gặp vấn đề đó nữa. Ngoài ra tất cả các chứng đau nhức chân, đau lưng và các bệnh ngoài da đã được chữa khỏi. Bây giờ anh rất khỏe mạnh, và tính cách thì tốt hơn rất nhiều. Bây giờ anh có thể tự đọc và học Pháp một mình. Anh dần thay đổi ngày qua ngày, và bây giờ anh rất cảm tạ Sư phụ và Đại Pháp.
Với con trai tôi, mặc dù cháu không học Pháp và không tu luyện Pháp Luân Công, cháu biết Đại Pháp là tốt. Cháu giúp tôi rất nhiều trong việc học Pháp và cháu rất tôn kính Sư phụ. Vào dịp Tết và những ngày lễ khác, cháu khấu đầu trước Sư phụ và thắp nhang để bày tỏ lòng biết ơn của cháu với Ngài. Cháu luôn niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bất cứ khi nào nhìn thấy bất cứ tờ rơi nào của Đại Pháp bị bỏ đi, cháu nhặt lên và giữ chúng. Sư phụ đã ban cho cháu phúc lành. Bây giờ, cháu đã có một công việc tốt. Năm ngoái, cháu và vợ cháu đã sinh đôi con trai. Tất cả mọi người đều mừng cho cháu. Các cháu nhỏ rất đáng yêu và ngoan. Đây chính là được Đại Pháp ban cho.
Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp. Sư phụ có sự từ bi vô hạn. Đó là mong muốn cứu độ tất cả con người thế gian. Dù cho bạn là ai, miễn là bạn chân thành niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo; Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và miễn là bạn thoái xuất khỏi ĐCSTQ tà ác cùng các tổ chức liên đới của nó, bạn sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.

Đăng ngày 12-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.