Bài viết của một đệ tử Đại pháp ở Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 03-02-2014] Gần đây tôi có dịp tiếp xúc với một đồng tu đang bị giả tướng nghiệp bệnh can nhiễu trong thời gian dài, thân thể của ông ấy xuất hiện trạng thái không bình thường (nghẽn mạch máu não, u não), đến nay đã hơn ba năm. Trước đây nghiệp bệnh cũng có lúc thuyên giảm, nhưng hiện nay ông ấy không thể tự kiểm soát được bản thân, chủ ý thức không còn đủ minh mẫn. Vài năm nay, các đồng tu trong vùng luân phiên nhau đến nhà ông để học Pháp, chia sẻ, chăm sóc cho ông. Họ cũng phát chính niệm cho ông trong thời gian dài, nhưng tình trạng của ông cũng không có cải biến triệt để mà thậm chí ngày càng xấu đi. Đồng tu này lại là một trong những học viên đầu tiên trong tỉnh bị bắt lao động cưỡng bức phi pháp, trải qua ma nạn ông đều không thỏa hiệp, tại sao trong hoàn cảnh buông lỏng hơn thì ông lại bị như vậy chứ? Tại sao suốt một thời gian dài vẫn không thể đột phá? Dưới đây tôi xin chia sẻ một vài thể ngộ của mình về sự việc này.
Điểm thứ nhất, chính là cơ điểm của người tu luyện: vị tư hay vị tha. Học Pháp luyện công là vì sức khỏe của bản thân hay là đặt tự ngã và sinh tử sang một bên để trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh lịch sử. Làm một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, phải chứng thực Đại Pháp, bảo hộ Đại Pháp, chứ không thể gây ra bất cứ tổn thất nào cho Đại Pháp và cứu độ chúng sinh, phải viên dung tất cả những gì Sư phụ yêu cầu.
Tôi nhớ ở khu vực của tôi có một nữ đồng tu cao tuổi. Một buổi tối bà đi phát tài liệu giảng chân tướng, khi đi qua một vách đá bà đột nhiên trượt ngã khiến cổ tay bị gãy. Hai ngày sau, cổ tay sưng to, xương lồi cả ra ngoài. Người nhà khuyên bà đi bệnh viện, bà kiên quyết không đi. Một thời gian sau vết thương vẫn không khỏi. Chẳng mấy chốc đã đến năm mới, bà nghĩ rằng là người tu luyện cần phải chứng thực Pháp nên bà dậy khỏi giường, dùng một tay còn lại để cầm chăn mền đi giặt, đang giặt đang giặt thì cánh tay kia cũng giơ được lên, ồ, sao chẳng còn thấy đau gì nữa, cả đến khi làm xong việc. Vì sao cổ tay bà có thể khỏi được? Chính là nhờ một niệm của bà. Đồng tu này còn trải qua một kinh nghiệm nữa, trước khi đắc Pháp bà vốn bị chứng chóng mặt. Một lần bà bị chóng mặt đầu óc quay cuồng đến mức không thể dậy khỏi giường, cũng không ăn uống được. Buổi chiều hôm đó, một đồng tu đến thăm và phát chính niệm cho bà. Sau khi đồng tu về rồi, bà vẫn không đứng dậy nổi. Vừa nằm trên giường bà vừa nghĩ mình không nên nằm ở đây trong khi các đồng tu khác đang tranh thủ thời gian gấp rút cứu người. Không được, mình  phải cứu độ chúng sinh! Bà dùng hết sức đứng dậy, lấy tài liệu chân tướng và giấy dán bỏ vào túi quần rồi đi đến khu tòa nhà gần nhất giảng chân tướng. Khi trở về nhà bà ăn được hai bát cơm, tất cả triệu chứng bệnh đều không còn nữa. Vì sao lại như vậy? Bởi vì bà đã phóng hạ tự ngã, nghĩ đến chúng sinh.
Điểm thứ hai, chính là hoàn toàn tín Sư tín Pháp, hoàn toàn phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực.
Đồng tu ở khu vực khác kể cho tôi một câu chuyện thế này, một đồng tu bị triệu chứng nghẽn mạch máu não, tay không giơ lên được. Nhưng bà không quan tâm, vẫn bật nhạc luyện công lên và đứng đó luyện, cánh tay không giơ được thì dùng ý niệm tưởng tượng ra động tác luyện công.  Bà đã hoàn toàn phủ nhận tình trạng sức khỏe của mình. Kết quả là bà đã khỏe lại sau nửa tháng, người khác nhìn cũng không dám tin. Đại Pháp đã triển hiện thần tích, thật là thần kỳ!
Trong các bài chia sẻ trên mạng cũng có một bài kể rằng có một đồng tu cũng xuất hiện giả tướng nghiệp bệnh nghẽn mạch máu não, mặc dù cử động không dễ dàng nhưng ông vẫn kiên trì 2 tiếng để tự mặc xong quần áo, kết quả là không lâu sau ông đã hồi phục. Tại sao vậy? Chính là khi đệ tử Đại Pháp vững tâm thì Sư phụ sẽ giúp đỡ, sẽ tiêu trừ được tà ác.
Thời gian trước, tôi đọc một bài viết kể rằng có một nữ đồng tu bị bức hại đến mức núm vú bị loét. Chồng cô cũng đối xử tồi tệ với cô, khiến cho tình trạng sức khỏe của cô ngày càng xấu. Cô được một đồng tu đón về nhà, đồng tu đó hỏi cô: “Chị có luyện công không?” Phải rồi, thân thể bị như vậy, sợ nhất là động tác duỗi ra. Rốt cuộc cô ấy có luyện không? Trong bài viết nói: “Cả vũ trụ đều đang đợi cô trả lời”. “Luyện”, thế là cô ấy bắt đầu luyện, duỗi, duỗi, duỗi. “Cô ấy thực sự thể ngộ được thế nào là thân thần hợp nhất”, cô đã kiên trì luyện động công trong 1 tiếng, chỗ loét trên ngực cô cũng đầy lên một cách thần kỳ. Đúng như Sư phụ đã giảng: “Chỉ cần chính niệm chính hành, thì không quan nào không vượt qua được” [1] (tạm dịch). Cho nên khi đứng trước ma nạn, chúng ta nhất định không được thoái lui, phải hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Đệ tử Đại Pháp chính niệm thì Sư phụ sẽ giúp đỡ (những ví dụ về phương diện này còn có rất rất nhiều, do hạn chế độ dài nên bài viết chỉ đưa ra vài ví dụ trên).
Điểm thứ ba, chính là phải chân chính làm được “hướng nội tìm”, triệt để quy chính bản thân, đồng hóa với Đại Pháp, luôn hòa tan trong Pháp.
Sư phụ đã chỉ rõ Pháp lý cho chúng ta:
“Tu nội mà an ngoại”, [2] “Liễu khước nhân tâm ác tự bại”.[3]
Cho nên khi thân thể xuất hiện vấn đề, tu luyện xuất hiện vấn đề, thì nhất định không được quên “hướng nội tìm”, cần tu bỏ đi những nhân tâm, chấp trước và quan niệm trường kỳ chưa buông bỏ được. Kỳ thực vào giai đoạn cuối, tà ác lại càng quan sát kỹ chúng ta, trong khi đang vùng vẫy giãy chết chúng vẫn dùi vào những sơ hở trong tâm tính của chúng ta. Sư phụ giảng: “Khe hở nào tà ác cũng dùi vào, nhất niệm nhất hành của chư vị đều đang bị tà ác chăm chăm nhìn vào. Chư vị chấp trước vào điều gì thì tà ác liền làm tăng mạnh thêm điều ấy, tư tưởng chư vị mà không ngay chính thì chúng liền để chư vị không lý trí nữa.”[4] Có rất nhiều đồng tu nhờ biết “hướng nội” đã tìm ra những thiếu sót của bản thân, đề cao tâm tính, giải thể tà ác, nhanh chóng vượt qua ma nạn. Những ví dụ về phương diện này cũng rất nhiều.
Đồng tu kể trên đã vài năm mà tình trạng không khá lên, bởi vì ông đã không kịp thời quy chính bản thân, không thể phóng hạ chấp trước vào danh, lợi, tình. Do trước đây ông là phụ đạo viên nên vẫn còn rất để ý đến danh tiếng, vẫn mang cái tôi rất lớn; vấn đề lớn nhất là tâm sắc dục của ông còn nặng, cái tình đối với vợ cũng không dứt. Ông đã không kịp thời tu bỏ những tâm này, trừ tận gốc tâm sắc dục, trừ tận gốc khối u ác tính này. Thực ra nguyên nhân vẫn là do học Pháp không đủ và không thể thực tu. Đây là kinh nghiệm xương máu, có rất nhiều đồng tu khi ở trong ngục tối thì vẫn đột phá qua được, không hề gục ngã trước tà ác, nhưng họ lại gục ngã trước tử quan “sắc, dục, tình”. Tu luyện là nghiêm khắc, những bài học giáo huấn về phương diện này đủ để chúng ta khắc cốt ghi tâm, lấy đó làm gương.
Sư phụ khi giảng Pháp đã từ bi mà nghiêm khắc nói với các đệ tử:
“Do vậy nhất quyết phải chú ý về phương diện này, đặc biệt là các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi; chưa kết hôn thì nhất định không được có hành vi nam nữ, đã kết hôn rồi thì càng không được xuất hiện sự việc loại này. Đệ tử Đại Pháp ở xã hội người thường mà tu luyện thì đương nhiên có thể kết hôn, điều đó không thành vấn đề; [nhưng] tuyệt đối không được phạm lỗi về phương diện này! Nhất định không được để nhân tố cựu thế lực, để sinh mệnh tà ác dùi vào chỗ sơ hở để chư vị bị bức hại đến cuối cùng không thể tu luyện nữa, như thế chư vị là đánh mất cơ duyên rồi.” [5]
Giáo huấn và tổn thất về phương diện này ở các nơi đều có.
Tục ngữ có câu “Mất bò mới lo làm chuồng”, “Nước đến chân mới nhảy”. Khi thân thể xuất hiện trạng thái không đúng, nhất định phải nghiêm túc hướng nội tìm ra những thiếu sót để hoàn thiện, đừng để bị tà ác phóng đại chấp trước, đợi ma nạn trở thành lớn rồi thì mới bắt đầu đi tìm cách xoay chuyển, lúc đó tìm không dễ nữa. Mỗi loại nhân tâm đều là một sợi dây thừng ràng buộc chúng ta, mỗi loại chấp trước trường kỳ không buông bỏ được có thể sẽ biến thành một đại quan khó có thể vượt qua, tu luyện không phải là việc nhỏ, Chính Pháp là trang nghiêm nhất.
Hơn nữa, tu luyện là trực chỉ nhân tâm, Sư phụ luôn nhắc nhở chúng ta phải tu tốt bản thân, cho nên nhất định phải thực tu cái tâm này, quyết không thể “bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa”. Sư phụ đã dạy chúng ta: “Tôi từng giảng, cải biến bề mặt là để cho người khác xem, chư vị có thể đắc độ hay không là ở sự cải biến và thăng hoa của tự tâm, ở đó mà không biến đổi thì không đề cao được đâu, sẽ không đắc được gì cả.” [6]
Điểm thứ tư, bất cứ lúc nào cũng không quên sứ mệnh lịch sử của mình, không quên Sư phụ. Chính niệm không được mất, ý chí không được buông lơi.
Huyện bên cạnh có một đồng tu trải qua ma nạn nghiệp bệnh, mấy ngày liền ông không ăn được cơm, nằm một chỗ không dậy nổi, mở miệng nói cũng phải gắng sức. Ông kể rằng bình thường tu luyện rất tốt, gần đây rất nhiều nhân tâm đều quay trở lại, nào là vợ con, nào là sinh tử. Ông giữ vững tâm và nhờ vợ phát chính niệm, trong tâm ông nói với Sư phụ: “Con xin giao phó tất cả cho Sư phụ, Sư phụ an bài thế nào thì con đi như thế, con xin nghe lời Sư phụ”. Kết quả là mấy ngày sau ông đã vượt qua ma nạn, sức khỏe hồi phục. Đúng như Sư phụ đã giảng:
“Lúc ấy chỉ có hai loại chọn lựa; hoặc là đến bệnh viện là từ bỏ quan đó, hoặc là để tâm nhất loạt buông bỏ hết như đường đường là một đệ tử Đại Pháp, không oán không chấp, buông xuôi cho Sư phụ an bài, có thể làm được điểm đó thì chính là Thần.” [5].
Bản thân tôi cũng từng có một khảo nghiệm: đó là vào ngày mùng 6 đầu năm, do chấp trước nhân tâm trường kỳ không buông bỏ, trường không gian không thuần khiết, nên bị tà ác từ không gian khác dùi vào sơ hở để bức hại. Thời gian đó, tôi nằm mê man trên giường suốt mấy ngày, khi phát chính niệm không thể lập chưởng, học Pháp không cầm nổi sách, đọc sách thì hoa mắt, còn không thể ăn được cơm, thân thể gầy gò. Tôi nằm một chỗ, cảm xúc ngổn ngang, nghĩ đến sự chịu đựng và gánh chịu của Sư phụ cho bản thân mình và cho các đệ tử Đại Pháp, nghĩ đến những đồng tu khác đã bị bức hại đến chết mà không thể nào quên được, tôi nói với Sư phụ trong tâm: “Thưa Sư phụ, lời thệ nguyện của đệ tử chưa thực hiện xong; thưa Sư phụ, đệ tử không cần gì cũng được, nhưng không thể mang đến tổn thất cho Đại Pháp!” Có lẽ vì chính niệm vô tư này, Sư phụ đã điểm hóa cho một đồng tu qua giấc mộng, đồng tu đó bắt xe đến đưa tôi đi. Với sự giúp đỡ của đồng tu, với sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, tôi đã vượt qua được quan sinh tử. Chính Sư phụ đã cứu tôi, đưa tôi vượt qua nguy nạn và giúp tôi hồi sinh. Cho dù khổ nạn lớn đến đâu, đều không được quên Sư phụ tôn kính, từ bi vĩ đại của chúng ta.
Điểm thứ năm, là cải biến hình thức bề ngoài hay là động chân niệm.
Có đồng tu bị giả tướng nghiệp bệnh can nhiễu, hàng ngày cũng học Pháp luyện công, cũng phát chính niệm, cũng hướng nội tìm, nhưng không thấy chuyển biến tốt hoặc ngày càng tệ hơn. Tôi cho rằng ngoài những nguyên nhân kể trên, có một điều cũng rất quan trọng, chính là phải phát nguyện trong tâm cải biến bản thân, cải biến tình trạng hiện tại, phủ nhận bức hại, động chân niệm. Nếu có thể xuất một niệm đủ mạnh để phá núi, thì nhất định sẽ có cơ hội, sẽ tìm được đường sống, “Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực” [7].
Điểm thứ sáu, mỗi người khi xuất hiện ma nạn nghiệp bệnh đều có nguyên nhân không giống nhau, các nhân tố hoàn cảnh về mọi mặt đều không giống nhau, biểu hiện cũng không giống nhau. Có người hướng nội thì tìm được những chỗ thiếu sót, hoặc tìm ra chấp trước căn bản của bản thân, phóng hạ nhân tâm, vượt qua được hoàn cảnh khó khăn; có người thông qua học Pháp thực tu, tâm tính đề cao lên, cải biến được tình trạng bản thân; có người phát chính niệm mạnh mẽ kiên định, giải thể tất cả hắc thủ lạn quỷ, các nhân tố tà ác, hóa giải ma nạn; có người xuất tâm từ bi, dùng Pháp lý thiện giải hết ác duyên, thân thể được chuyển biến; có người kịp thời thanh tỉnh, ở trong Pháp mà quy chính từng niệm, từng suy nghĩ, từng lời nói, từng cử chỉ, bài trừ hết thảy những can nhiễu và cám dỗ đến từ “danh, lợi, tình”, chính lại từ tận gốc rễ, đề phòng cẩn thận, giải thể tà ác, vượt qua tử quan lớn nhất; có người chính lại những chấp trước cơ bản, không còn vị ngã vị tư mà đạt đến cảnh giới vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, xuất hiện những thần tích kỳ diệu; có người thì tín Sư tín Pháp, đi theo con đường Sư phụ an bài, phủ nhận mọi an bài của cựu thế lực, vượt qua hoạn nạn, kiên định làm tốt ba việc, cuối cùng thân thể phục hồi lại bình thường; v.v.
Kết luận: Trải qua hơn 10 năm sóng gió, con đường chính niệm chính hành trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh đầy chông gai, trắc trở, phải đối diện với nhiều quan sinh tử, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, với sự chỉ đạo của Pháp lý Đại Pháp “Chân Thiện Nhẫn”, chúng ta cùng nhau “Tỷ học tỷ tu” [8] để đi đến được ngày hôm nay. Hy vọng rằng mỗi đệ tử Đại Pháp đều có thể tín Sư tín Pháp, tinh tấn thực tu, gánh vác sứ mệnh lịch sử, vững bước đi tiếp con đường cuối cùng này, không phụ ân đức của Sư phụ, không phụ lòng mong mỏi của chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh lịch sử.
“Phóng hạ chấp trước khinh chu khoái”, [9] “Chân niệm hóa khai mãn thiên tình”, [10] chúng ta hãy trân quý cơ duyên Chính Pháp cuối cùng này, vững bước theo Sư phụ đi đến viên mãn! Từ tận đáy lòng tôi rất muốn nói những lời này: “Chính Đại Pháp tạo ra chúng ta, chính Sư phụ tạo ra chúng ta, chúng ta nhất định không được phụ lòng Sư phụ từ bi vĩ đại!”
Ghi chú
[1] Trả lời các đệ tử Đại Pháp ở Peru – Tinh Tấn Yếu Chỉ 3 (tạm dịch)
[2] Tu nội mà an ngoại – Tinh tấn yếu chỉ
[3] Biệt ai – Hồng ngâm 2
[4] Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago 2004
[5] Giảng Pháp tại Pháp hội thành phố Los Angeles [2006]
[6] Đại Pháp không thể bị lợi dụng – Tinh tấn yếu chỉ
[7] Sư đồ ân – Hồng ngâm 2
[8] Thực tu – Hồng ngâm
[9] Tâm tự minh – Tinh tấn yếu chỉ 2
[10] Cảm khái

Đăng ngày 30-03-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.