Bài viết của Mã Trung Ba, một học viên Pháp Luân Công ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 20-12-2013] Tháng 03 năm 1998 tôi mắc bệnh hoại tử chỏm xương đùi. Do máu đến xương bị tắc, khớp hông của tôi bị hoại tử và tôi mất khả năng đi lại. Khi tình trạng của tôi xấu đi, tôi chỉ có thể bò trên sàn. Tôi mất hết hy vọng.
Vào tháng 03 năm 1999, phần xương bị hoại của tôi phục hồi một cách kỳ diệu chỉ ba ngày sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Cả khu xóm nóng lên với tin tức đáng chú ý này.
Ảnh trên cô Mã Trung Ba, ảnh dưới cô Mã Trung Ba và con gái.
Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 07 năm 1999, tôi đến đồn công an địa phương để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi cũng đến Bắc Kinh để đòi quyền được tu luyện Pháp Luân Công. Kết quả là tôi bị bắt giữ và bị tra tấn trong trại lao động cưỡng bức tai tiếng Vạn Gia trong 8 tháng.
Là phụ nữ, tôi bị ném vào phòng giam nam và bị đánh đập tàn nhẫn và tra tấn ở đó. Việc này khiến tôi bị sốt hơn 20 ngày. Một bên ngực tôi cũng bị nhiễm trùng và chảy mủ.
Tôi được thả ra sau khi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú. Không có bệnh viện nào nhận tôi, vì các bác sỹ không nhìn thấy tia hy vọng nào. Tuy nhiên với sự giúp đỡ của Sư phụ Lý và các đồng tu, tôi hoàn toàn bình phục. Đó thực sự là một thần tích.
Cuộc đời tôi vĩnh viễn gắn liền với Pháp Luân Công.
1. Bị bại liệt ở tuổi 20 và chỉ chờ chết
Giờ đây tôi đã 42 tuổi. Tôi sống ở quận A Thành, thành phố Cáp Nhĩ Tân, tỉnh Hắc Long Giang. Sau khi tôi bị hoại tử chỏm xương đùi nghiêm trọng vào năm 1998, gia đình tôi đã phải bán nhà để chi trả tiền thuốc men cho tôi. Dù được chạy chữa, tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ. Cuối cùng, tôi chỉ có thể bò.
Cơn đau ở xương gây nên tình trạng mất ngủ về đêm. Tồi tệ hơn, không chỉ chân tôi bị đau, mà cả tay và thân thể cũng bị ảnh hưởng. Tôi không thể cầm bất kỳ vật gì và thậm chí cần phải có người giúp cho ăn, cho uống.
Một lần, tôi đánh rơi bát và cơm rơi vãi trên giường. Một người thân của tôi chỉ định bảo tôi hãy cẩn thận hơn. Tuy nhiên, khi trông thấy mặt tôi đẫm lệ, cô ấy nói: “Không sao.”
Tôi thật không tin nổi là mình lại bị tàn tật ở tuổi 20.
Lần cuối tôi đến bệnh viện là vào ngày 06 tháng 02 năm 1999. Chị tôi đưa tôi đến tầng hai của Viện Nghiên cứu hoại tử phương Nam. Tôi ngước nhìn bác sỹ từ dưới sàn nhà, nhưng ông giữ im lặng.
Với hy vọng mong manh, tôi hỏi: “Bác sỹ, khi nào cháu nên đến để chụp CT cắt lớp lần tới?” Với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, bác sỹ trả lời: “Tám tháng nữa”
“Tám tháng!” Tôi nghĩ. Gia đình tôi đã khánh kiệt, vì tiêu quá nhiều tiền vào thuốc thang cho tôi, và tôi không dám về nhà để sống với bố mẹ.
Cuộc sống trở thành một thứ xa xỉ đối với tôi.
Chồng tôi quyết định bỏ rơi tôi và con gái. Anh biết rằng tình trạng của tôi không có tia hy vọng nào. Tôi nắm tay anh và cầu xin: “Em biết em sẽ sớm ra đi. Chúng ta chỉ còn lại 4.000 tệ. Hãy để dành nó cho anh và con gái chúng ta. Bây giờ em cần sự chăm sóc của anh. Anh có thể giúp em những ngày cuối đời không?” Anh ta từ chối và lấy đi 2.000 tệ.
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Cơn đau dữ dội thường xuyên ám ảnh tôi. Tôi nghe thấy bố mẹ thì thầm: “Chúng ta không thể không làm gì mà chỉ nhìn con chịu đựng. Chúng ta có thể bán căn nhà ở quê với giá 2.000 đến 3.000 tệ.”
Các anh em trai thay phiên nhau cõng tôi nếu tôi phải ra ngoài. Tôi không muốn bố mẹ mình khánh kiệt và không muốn là một gánh nặng cho anh chị em. Tôi khóc suốt ngày đêm. Nhiều lần, vào buổi sáng tôi nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe và biết rằng bà cũng đã mất ngủ cả đêm.
Mẹ tôi tìm kiếm lời khuyên từ gia đình và bạn bè, nhưng tất cả họ đều khẳng định nhiều lần rằng bệnh của tôi là không thể chữa khỏi. Không có một giải pháp nào cả.
2. Bệnh hiểm nghèo được chữa khỏi, gia đình và bạn bè kinh ngạc
Ngay trước năm mới 1999, bà tôi, đã 80 tuổi nhắn nhủ tôi: “Hãy đến và tập Pháp Luân Công với bà. Nó thật là kỳ diệu.” Tôi đã không đi, tôi không tin rằng Pháp Luân Công có thể thay đổi tình trạng của mình.
Trong dịp Tết Nguyên đán bà đã đến thăm tôi. Hôm đó là ngày 07 tháng 03 năm 1999, 5 ngày sau khi chồng tôi ra đi và là giai đoạn suy sụp nhất trong đời tôi.
Một lần nữa bà lại bảo tôi tập Pháp Luân Công với bà. Tôi hỏi: “Làm sao mà các bài tập khí công có thể giúp xương phát triển được ạ?”
Tôi nhìn bà và nghĩ: “Bà 80 tuổi, vẫn khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng. Tôi chỉ 28 tuổi và đang chết mòn! Tại sao vậy?” Tôi quyết định ở lại với bà trong vài ngày. Suy cho cùng tôi cũng đã lớn lên bên cạnh bà.
Ở nhà bà, tôi mở sách Chuyển Pháp Luân.  Nội dung của cuốn sách lôi cuốn tôi đến nỗi chỉ trong hai ngày rưỡi tôi đã đọc hết cuốn sách.
Nguyên lý sau đây đặc biệt làm tôi xúc động:
“Bởi vì con người trước đây đã làm điều xấu [nên] nghiệp lực sinh ra mới tạo thành có bệnh hoặc ma nạn. Chịu tội [khổ] chính là hoàn trả nợ nghiệp; vậy nên không ai có thể tùy tiện thay đổi nó.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng tình trạng của mình là do nghiệp lực mà tôi tích từ nhiều kiếp trước. Sau đó tôi chấp nhận nghe lời bà.
Tôi tham gia điểm luyện công tập thể. Khi chúng tôi cùng luyện bài công pháp thứ hai, “Pháp Luân Trang Pháp,” tôi rất mệt và muốn bỏ cuộc. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy những người khác, đa phần già như bà tôi, vẫn đứng kiên trì.
Tôi nghĩ: “Mình không thể để người già cười mình. Hôm nay mình phải hoàn thành bài công pháp, dù cho mình sẽ không đến đây nữa.” Trong suốt buổi học Pháp nhóm tối hôm đó, toàn thân tôi đau nhức.
Ngày hôm sau là ngày mà tôi không bao giờ quên. Anh họ tôi mang nước cho tôi rửa mặt. Tôi đang đợi bữa sáng. Bỗng nhiên, tôi thấy cơ thể mình nhẹ nhõm. Tôi sờ vào chân; đôi chân có cảm giác bình thường.
Tôi đề nghị: “Hãy mang giầy cho em!” Tôi đi giầy cao gót và đi lại trên sàn. Tôi cười và hét lên: “Mình bình thường! Mình không còn thấy đau nữa. Mình khỏe rồi!”
Tất cả những người thân sống ở nhà bà đã bị sốc. Tôi nghe họ nói: “Có lẽ nào? Có phải chúng ta đang nằm mơ không?” Tôi mang chậu nước ra khỏi nhà, đổ hết nước, và sau đó đi đến một quầy văn phòng phẩm gần đó để gọi điện thoại.
Tôi gọi cho chị tôi, người đã giúp đỡ tôi rất nhiều và còn đưa tôi đến bệnh viện lần cuối cùng. Bằng giọng run run, tôi nói với chị: “Giờ đây em ổn rồi!”
Chị ấy đáp: “Đừng có đùa về chuyện này. Chị lại không biết tình trạng của em sao?” Tôi bảo chị ấy: “Chị biết là nhà bà không có điện thoại mà. Em đang gọi điện ở cửa hàng văn phòng phẩm đấy!”
Khi chị tôi nhận ra tôi đang nói thật, chị ấy rất hồi hộp. “Cả bệnh của em và sự bình phục của em đều thật khó tin đấy!” chị ấy nói. “Làm sao mà em có thể khỏi bệnh hiểm nghèo một cách dễ dàng thế? Đừng đi. Chị sẽ đến và gặp em ngay lập tức đây.”
Chị đưa tôi đến nhà bố mẹ trước. Họ không thể tin vào điều đó, nhưng khi tôi đi lại từ trong ra ngoài nhà, họ đã phải tin.
Bố tôi có một nhận xét làm mọi người ngạc nhiên: “Chẳng phải đây [Pháp Luân Công] là Phật Pháp chân chính sao?”
Ông nói với tôi: “Hãy tu luyện Pháp Luân Công chăm chỉ con nhé!”
Tôi ở lại nhà chị tôi vài ngày và sau đó quay về nhà bố mẹ. Khi trở về tôi được đối xử như một vị anh hùng. Tất cả hàng xóm trong làng đã chứng kiến thần tích xảy ra đối với tôi.
Quay lại thời điểm khi tôi rời nhà đến ở nhà bà, tôi muốn chạy trốn để mọi người không nhìn thấy tình cảnh đáng thương của mình. Tuy nhiên, cả xe buýt nhìn tôi, và có một người hàng xóm ở trên xe buýt.
Lần này, khi tôi đang đứng và nói chuyện với những người hàng xóm, cô ấy gặp lại tôi. Cô nắm tay tôi và hỏi: “Bây giờ chị ổn rồi phải không? Bằng cách nào thế? Chị có thể đi được rồi phải không?” Cô ấy không thể tin vào mắt mình. Cô kéo tôi đi gặp mẹ cô ngay và kể với bà về thần tích. Mẹ cô lập tức quyết định tu luyện Pháp Luân Công.
Tin tức về tôi nhanh chóng lan đi khắp làng như một câu chuyện cổ tích. Tôi nói với mọi người rằng tôi bình phục là nhờ Pháp Luân Công. Chẳng mấy chốc, hơn 30 người đến nhà bố mẹ tôi. Một số đến từ các làng khác. Họ muốn học các bài công pháp.
3. Hết thần tích này đến thần tích khác
Một tháng sau, chồng tôi quay lại và đưa tôi về nhà. Ngay sau đó, vào tháng 07 năm 1999, cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu. Tôi biết rằng mình đã được Sư phụ Lý  cứu sống, vì vậy tôi quyết định duy hộ và tu luyện Pháp Luân Công suốt phần đời còn lại.
Sư phụ giảng:
“Buông bỏ được sinh tử chư vị là thần, buông bỏ không được sinh tử chư vị chính là người.”(Giảng Pháp ở Pháp hội New York) (tạm dịch)
Thời điểm đó tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất trong làng. Nhiều người đã xem và nghe theo những lời dối trá do chế độ Trung Quốc tuyên truyền trên các phương tiện truyền thông của nhà nước. Tôi đã lý trí cho mọi người biết chân tướng của cuộc bức hại.
Ban đầu, mọi người trong làng rất hằn học với tôi. Trưởng làng thậm chí còn công khai lăng mạ tôi trên một loa phát thanh. Tuy nhiên, tôi giữ bình tĩnh và chú ý đến cách cư xử. Sau đó trưởng làng đã thay đổi thái độ của bà và thậm chí còn khuyến khích con gái và con rể bà tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả các cán bộ trong làng cũng tuyên bố thoái đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tôi tiếp tục chứng kiến hết thần tích này đến thần tích khác.
Triệu chứng kinh niên biến mất
Khi được nghe về thần tích của tôi, một người đàn ông trung tuổi đến để học Pháp Luân Công. Ông bị thương tại một công trường xây dựng. Di chứng của vết thương vẫn tồn tại. Tôi nói với ông rằng trước hết ông cần phải coi mình là người luyện công và không nên chấp trước vào việc liệu tình trạng của ông có được chữa khỏi hay không.
Vào ngày thứ ba, triệu chứng của ông biến mất một cách thần kỳ. Ông lập tức làm một số công việc chân tay và xác nhận rằng chỗ đau đã thật sự biến mất.
Trở về từ cõi chết
Mẹ chồng của một người làng khác đang trong tình trạng nguy kịch. Cả gia đình được thông báo chuẩn bị hậu sự cho bà. Tôi đến thăm bà và thấy cơ thể bà đã sưng phù. Bà không thể đi tiểu dù được tiêm.
Tôi nói: “Bác có muốn tu luyện Pháp Luân Công không?” Bà lập tức trả lời “Có.” Bà chỉ có thể luyện công trong 8 phút. Sau đó tôi đọc Chuyển Pháp Luân cho bà.
Sau một lúc, bà muốn nghỉ. Tôi bảo bà nằm ngửa xuống. Bà nói bà đã không thể làm việc đó hơn nửa năm nay. Bà đã phải nằm sấp ngủ.
Ngày hôm sau chúng tôi luyện công cùng nhau. Vào ngày thứ ba, khi tôi vào phòng, bà nói: “Nhìn này! Bụng bác bây giờ đã ổn rồi! Bác có thể ăn, uống và đi lại rồi!”
Chứng kiến điều này, con gái bà đã khóc và nói: “Ước gì chị đến đây sớm hơn để mẹ em không phải chịu đựng nhiều như thế! Pháp Luân Công thật thần kỳ.”
Một bệnh nhân khác mắc bệnh về xương đã hồi phục sức khỏe
Một bệnh nhân mắc bệnh hoại tử khác ở Cáp Nhĩ Tân biết được câu chuyện của tôi. Cô bắt taxi đến thăm tôi và muốn học Pháp Luân Công. Cô rất vội vã và phải đi ngay. Tôi đưa cô DVD hướng dẫn luyện công và bản Chuyển Pháp Luân.
Sau đó tôi đến thăm cô ấy và thấy rằng giờ đây cô hoàn toàn khỏe mạnh. Vài thành viên trong gia đình cô và gia đình chị gái cô cũng tu luyện Pháp Luân Công.
Khuôn mặt bị liệt được chữa lành
Chunbo là một người họ hàng xa của tôi. Cậu ấy bị chẩn đoán u não ở tuổi 29. Ca phẫu thuật khiến cậu ấy bị liệt mặt, và đầu của cậu bị biến dạng sau phẫu thuật. Cậu cần người giúp cho ăn uống và thay quần áo. Bác sỹ nói rằng cậu chỉ sống được từ ba đến năm tháng.
Cậu là con một trong gia đình. Bố mẹ cậu tiêu hết tiền mình có để cố giúp cậu. Tuy nhiên, bệnh viện không nhận cậu nữa, vì bác sỹ thấy rằng điều trị thêm là vô ích.
Cuối cùng bố mẹ Chunbo đến chỗ tôi và hỏi liệu cậu cũng có thể tu luyện Pháp Luân Công không. Họ nói: “Chúng tôi không hy vọng rằng nó sẽ hồi phục, nhưng chúng tôi hy vọng các bài công pháp có thể giúp nó sống lâu hơn.”
Chunbo hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Pháp Luân Công khoảng 10 ngày.
Trong quá khứ gia đình cậu đã từng thù nghịch với Pháp Luân Công, bởi các chương trình tuyên truyền lừa dối của đảng Cộng sản. Tuy nhiên, họ hoàn toàn thay đổi quan điểm sau khi chứng kiến điều thần kỳ. Thậm chí một vài người trong số đó cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Còn có nhiều trường hợp nữa như vậy. Nhiều người biết được chân tướng Pháp Luân Công qua việc khỏi bệnh của tôi.

Đăng ngày 16-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.