Bài viết của một học viên ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 40-01-2014] Gần đây tôi đã gặp một học viên đã từng bị tù giam. Tôi nghĩ rằng tất cả mọi thứ cô ấy nói và làm đều là dựa trên Pháp. Dù bị giam tới chín năm, nhưng làn da của cô ấy vẫn tươi sáng hồng hào. Cô ấy tràn đầy năng lượng và ngủ rất ít. Tôi nghĩ rằng cô ấy ắt hẳn là đã tu luyện rất tốt và có lẽ cơ thể của cô ấy đã chuyển thành trạng thái tịnh bạch thể. Điều này khiến tôi phải nhìn nhận lại việc tu luyện cá nhân của mình, và tôi đã nhận ra rằng tôi cần phải đề cao.
Khi nhìn lại bản thân mình, tôi nhận thấy rằng sắc diện mình không tốt, đôi khi tôi còn trạng thái tiêu nghiệp. Tôi đã xuất ra một niệm tới phần đã tu thành của tôi yêu cầu phía bên con người của tôi nhanh chóng chuyển hóa thành vật chất cao năng lượng.  Vào ngày hôm sau, tôi cảm thấy đau ở ngực và chân của mình. Tôi cũng đã bị nôn ra máu, giống như tôi đã từng bị trong quá khứ. Điều này diễn ra trong khoảng một ngày. Tôi đã chia sẻ điều này với các học viên khác và họ nói rằng đó là chấp trước, có vị đồng tu còn nói rằng nhân tâm của tôi còn quá nhiều. Tôi đã bắt đầu hướng nội tìm.
Ba ngày sau khi tôi bắt đầu hướng nội, tôi đã muốn nghỉ ngơi sau một ngày bận rộn. Tôi nhớ lại Sư phụ đã nói cho chúng ta biết rằng luyện công là cách nghỉ ngơi tốt nhất, vì vậy tôi đã bật nhạc bài công pháp thứ năm lên và đả tọa luyện công.
Lúc đầu tâm trí của tôi đầy những tạp niệm và tôi không thể tĩnh lại được. Sau đó tôi đã nhớ được ra rằng chúng ta không được để tư tưởng chạy loạn lên trong lúc luyện công. Khi tôi tĩnh được lại, tôi đã nhìn thấy có một chiếc thang hiện lên trước mặt tôi. Phía trên phần cao hơn của chiếc thang là thẳng đứng. Phía dưới, khoảng một bậc ở gần mặt đất trông như hình chữ Z.
Tôi đã leo lên chiếc thang, và nó dẫn lên đến tận trời. Tôi không thể nhìn thấy biên giới khi nhìn lên. Lúc leo lên trên, tôi thấy mình bị sương mù bao quanh. Thoáng chốc, tôi thấy trong mờ ảo một ngọn núi xa xăm. Sau đó tôi đã mọc ra hai chiếc cánh bằng lông vũ rất to.
Tôi không biết rằng mình đã lên cao được bao nhiêu rồi. Tôi đã bay qua làn sương mù và những đám mây, tôi nhìn thấy bầu trời xanh, như thể tôi đang ở trong một chiếc máy bay vậy. Có một thế giới ở giữa bầu trời xanh. Lúc đầu nó có hình bán nguyệt, sau đó nó trở thành hình tròn, giống như hình dạng của Trái Đất. Nó được tạo nên từ nhiều thế giới được xếp theo chiều dọc và chiều ngang. Có những dãy núi hoang sơ và các con sông ở trong mỗi thế giới. Tôi đứng trên chiếc thang ở giữa thế giới đó và tiếp tục đi lên tiến vào trong màn sương mù. Tôi không biết rằng mình đã lên cao bao nhiêu nữa.
Tôi nhìn thấy một vị Phật to lớn ngồi giữa bầu trời. Chiếc thang dừng lại phía trước của Đức Phật, và sau đó nó đã bắt đầu tan biến đi. Một chiếc thang bằng vàng đã xuất hiện thế vào vị trí của nó. Chiếc thang này rộng hơn và đẹp hơn, nhưng nó cũng dần dần biến mất.
Tôi biết rằng tôi chính là vị Phật to lớn đó, và tôi cảm thấy sự hiện diện của Phật thể của tôi. Vào thời điểm đó tôi không có ý niệm nào cả, tôi hợp nhất với Phật thể của tôi. Tôi nghiêng mình về phía trước và nhìn xuống, nhưng tôi không thể nhìn thấy biên giới nào cả. Sau đó cơ thể của tôi đã nở rộng lớn hơn, cao hơn và biết mất vào khoảng không gian.
Tôi trở lại trạng thái thiền định. Khi âm nhạc kết thúc, tôi cảm thấy cơ thể khỏe khoắn và ấm áp. Cảm giác đó tuyệt diệu đến mức mà tôi chỉ muốn tiếp tục thiền định thêm nữa. Tôi muốn nhìn thấy Phật thân của tôi một lần nữa.
Tôi đã bật nhạc của bài công pháp thứ năm lên để tiếp tục đả tọa thiền định. Tôi đã đi ngay vào trạng thái “định”, một trạng thái trống rỗng, nhưng cảm giác biết rõ là mình đang ngồi đây. Phật thể của tôi lại xuất hiện trong không gian, và tôi thấy nó được hình thành từ rất nhiều thế giới. Bên trong Phật thể là núi, sông, và vô số chúng sinh. Cánh tay, chân và thậm chí là cả móng chân cũng là do nhiều thế giới hợp thành, những thế giới này đã tạo nên Phật thể. Có vô lượng các thế giới. Tôi đã thấy được những ngọn núi và các con sông mờ dần đi.
Mặc dù có thể dùng văn tự để miêu tả lại cảm thụ và cảnh tượng mà tôi nhìn thấy, nhưng khó có ngôn từ nào có thể biểu đạt được một cách chân thực. Tôi đã tu luyện được khoảng 18 năm. Tôi không thường xuyên tinh tấn và vẫn còn nhiều chấp trước cũng như quan niệm của người thường.
Ở độ tuổi 50, mái tóc của tôi đã ngả màu xám, cơ thể của tôi không thay đổi nhiều. Nhưng phần đã tu luyện tốt của tôi là rất thần thánh và mỹ hảo!
Con xin cảm tạ Sư tôn đã từ bi khích lệ con!

Đăng ngày 20-02-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.